您现在的位置是:NEWS > Ngoại Hạng Anh
Gần 3/4 học sinh không biết đến 10 bài dân ca
NEWS2025-02-12 12:09:32【Ngoại Hạng Anh】4人已围观
简介Trong hai ngày 23 và 24/3,ầnhọcsinhkhôngbiếtđếnbàidâlich bong da hom nay Bộ GD-ĐT, Bộ Văn hóa, Thể tlich bong da hom naylich bong da hom nay、、
Trong hai ngày 23 và 24/3,ầnhọcsinhkhôngbiếtđếnbàidâlich bong da hom nay Bộ GD-ĐT, Bộ Văn hóa, Thể thao & Du lịch và Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc (UNESCO) phối hợp tổ chức hội thảo “Dạy học với di sản phi vật thể vì một tương lai bền vững”.
很赞哦!(689)
相关文章
- Siêu máy tính dự đoán Celta Vigo vs Real Betis, 20h00 ngày 8/2
- Truyện Trùng Sinh Để Yêu Anh
- Tân CEO Apple giới thiệu iPhone 5 vào 4/10?
- Laptop Doel siêu rẻ 130 USD
- Soi kèo góc Holstein Kiel vs Bochum, 21h30 ngày 9/2
- Truyện Nhân Sinh Hung Hãn
- Cách lấy lại mật khật khẩu wifi
- 6 lựa chọn laptop mỏng, nhẹ cho doanh nhân
- Nhận định, soi kèo Guadalajara vs Tijuana, 10h05 ngày 10/2: Níu chân nhau
- Sony Việt Nam ra mắt Walkman A864 và S764
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Union Berlin, 21h30 ngày 8/2: Mùa giải nhọc nhằn
Đau, đau quá!
Dưới sự giúp đỡ của thiếu niên, Nặc Nặc chật vật đứng dậy, đầu gối không biết bị cái gì cắt qua, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Thiếu niên nôn nóng, thấp giọng nói: "Nặc Nặc, đừng gây ra tiếng động, chúng ta đi thêm một lát nữa được không? Không cần sợ, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài!"
Trong màn đêm thiếu nữ đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, tóc dính vào trên má.
Nhưng ánh mắt lại sáng ngời, sắc môi kiều điêm, dáng người thướt tha.
Cô mới 17 tuổi, nhưng đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, ba phần vũ mị, bảy phần thanh thuần. Vừa mới té ngã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chạy chắc chắn là không thoát được. Nhưng cô thật sự quá đau, cô đứng ngồi không yên, bắt đầu nhỏ giọng nức nở thành tiếng.
Giây tiếp theo, tiếng chó săn liên tiếp kêu lên, ở trong bóng đêm càng thêm hung ác.
Đèn của biệt thự lần lượt được bật lên.
Thân thể thiếu niên cứng đờ, run rẩy nói: "Anh, anh ta phát hiện rồi!"
Sau đó kéo Nặc Nặc muốn chạy.
Nặc Nặc:"..."
Ai? Ai phát hiện?
Tình huống bây giờ là như thế nào? Cô rõ ràng vẫn đang ngủ ở trong phòng. Trước khi đi ngủ bạn cùng phòng còn đọc cho các cô một cuốn tiểu thuyết vô cùng máu chó, khiến cho mọi người cười lăn lộn, kết quả vừa mở mắt ra cô lại thấy mình đứng ở trong đêm tối lại còn bị người lảo đảo kéo đi.
Nặc Nặc không muốn chạy, cô đâu có quen biết cậu ta. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu gối rất đau, giống như sắp vỡ vụn.
Cô tránh thoát khỏi tay của thiếu niên, cậu ta ngẩn ngơ, quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Nước mắt Nặc Nặc cứ thế rơi xuống, đại khái cũng biết được thiếu niên này không có khiếu quan sát, EQ rất thấp.
Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, mấy con chó săn đã lao tới vây quanh hai người.
Lúc này đau đớn trên đầu gối Nặc Nặc cũng không rảnh mà quan tâm, cô rất sợ chó. Từ lúc nhỏ bị cắn một lần, nỗi sợ này liền khắc sâu vào trong xương cốt. Cô nghĩ lại bản thân lúc này đang bị thương chắc chắn là chạy không thoát liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Thiếu niên cũng là người rất dũng cảm, rõ ràng cậu ta đang sợ hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đứng ra chắn ở trước người Nặc Nặc.
Ba con chó săn toàn thân đều là màu đen, ở trong đêm tốc độ cực nhanh. Đến gần cô mới phát hiêj cả ba con đều là Becgie Đức. Nặc Nặc sợ đến oà khóc, khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, gắt gao túm lấy góc áo của thiếu niên.
Becgie cao lớn uy mãnh, giống như chó nghiệp vụ.
Nói không chừng bọn họ sẽ bị ba con chó này gặm đến một miếng xương cũng không còn.
Nhưng Nặc Nặc lại cảm thấy hoàn cảnh quỷ dị này rất quen thuộc.
Trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng đã thần thần bí bí nói: "Hôm nay mình sẽ đoic cho mọi người nghe một câu chuyện tổng tài vô cùng máu cún, tên là [vị hôn thê 17 tuổi bỏ trốn của bá đạo tổng tài]. Khúc đầu chính là cảnh vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác trong đêm, chó săn của bá tổng vô cùng soái khí mà lao tới, suýt chút nữa đã cắn thiếu niên dẫn vị hôn thê bỏ trốn kia thành tàn tật..."
Cả người Nặc Nặc run rẩy.
Becgie đen uy phong lẫm liệt không một chút lưu tình đã cắn chân thiếu niên bị thương.
Một trong ba con ghé vào chân Nặc Nặc ngửi ngửi, sau đó giống như không quan tâm mà nhào tới cắn thiếu niên trước mặt cô.
Thiếu niên gắt gao cắn răng, liều mạng đấm đá với bọn chúng.
Nhưng những con chó kia không hề sợ hãi, mà là chúng nó không hề sợ cậu.
Cậu thật sự sẽ có khả năng bị tàn phế.
Cả người Nặc Nặc run đến lợi hại, nhìn vết máu trên chân thiếu niên, cô cắn răng ôm lấy một con chó, mở miệng ra mới biết giọng nói của mình mềm mụp đến kì cục: "Không được cắn!"
Becgie thế mà lại buông lỏng, quay đầu hung tợn hướng Nặc Nặc "gâu" một tiếng giống như đang uy hiếp.
Chân cô đều đã mềm nhũn, nhưng cô phát hiện chúng sẽ không cắn mình, liền làm theo cách vừa rồi để lôi hai con còn lại ra.
Làm xong hết thảy, thiếu nữ giống như mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất.
Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen chạy ra. Ở giữa có người cầm ô, giày da của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô.
Bước đi của hắn ưu nhã, rũ mắt nhìn cô, thanh âm thập phần lười biếng:
"Chơi vui không? Hửm?"
Cô nâng mắt, nhưng trong mắt đã ướt sũng nước, không thấy rõ gương mặt của hắn.
Người đàn ông cả một thân lãnh lệ, trên đỉnh đầu của hắn che một cái ô đen.
Nặc Nặc run rẩy hỏi: "Cừu Lệ?"
Hắn không trả lời mà chỉ thấp giọng cười nhạo một tiếng, giống như hoài nghi chuyện cô dám gọi thẳng tên của hắn.
Trong lòng Nặc Nặc lạnh ngắt, cô thật sự đã xuyên vào trong sách.
Cho nên tình huống bây giờ là...trong đêm mưa cô hẹn cùng người khác chạy trốn, kết quả bị Cừu Lệ bắt được. Mà thiếu niên kia vừa rồi gọi cô là Nặc Nặc, có lẽ tên đầy đủ là Tống Nặc Nặc.
Sở dĩ bạn cùng phòng cười nhạo là vì cô gái tên Tống Nặc Nặc này giống tên với Nặc Nặc là cô.
Nhưng Nặc Nặc biết.
">Truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo
Vị công tử bên người thấp hơn hắn nửa cái đầu, thân thể mảnh mai, một thân y phục màu nguyệt bạch bó tay nghiêm cẩn, có vẻ xiêm y có chút rộng, chính là bằng hữu tốt nhất của Thanh Môn Hầu thế tử tại Yến kinh, Thiếu đương gia Hoắc Tô Niên【Thiên nhật túy】.
Hoắc Tô Niên ngồi trên ngựa cũng không tiếp lời hắn, chỉ là tĩnh tĩnh nghe.
Công Nghi Bắc thật sự là không nói không vui, "Bằng tài bắn cung của ta, hôm nay vậy mà ngay cả một con thỏ cũng không săn được, thật sự là quá kì quái! Ngươi nói xem, đã ngắm chuẩn rồi, vì sao bắn ra lại lệch chứ?"
Hoắc Tô Niên cười nhẹ nói: "Có lẽ là thỏ thật sự thành tinh a." Nàng cười mắt hơi nheo lại, ánh mắt như nước mùa thu trong vắt, một mảnh thanh tịnh.
"Làm sao có thể?" Công Nghi Bắc nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn liếc qua túi đựng tên của Hoắc Tô Niên, "Ngươi nhìn, cũng không khác là bao, nhiều mũi tên bắn ra như vậy, đến một con mồi cũng không có mà mang về!"
Hoắc Tô Niên chỉ chỉ túi da bên kia yên ngựa, mỉm cười nói: "Ta có con mồi." Nói xong, liền từ trong túi da lấy ra một quả dại, đưa về phía Công Nghi Bắc, "Công Nghi huynh, không bằng nếm thử xem?"
Công Nghi Bắc nhận lấy, không cam lòng mà cắn một cái, kinh hô: "Ồ? Quả dại này thật ngọt a!"
Hoắc Tô Niên cười khẽ không nói, nàng ghìm ngựa nhìn về phía thành Yến Kinh, ánh chiều tà nhàn nhạt buộc vòng quanh nàng phác hoạ ra gương mặt thanh tú, chẳng biết từ khi nào cánh hoa đào đã rơi trên búi tóc nàng, nhìn nghiêng mặt bên này, Công Nghi Bắc không khỏi có chút thất thần.
Một ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên nảy ra trong lòng, nếu như Hoắc Tô Niên là nữ tử, cẩn thận trang điểm một chút, chắc chắn cũng không thua kém hai thiên kim Khúc gia kia.
Đợi đã nào...!
Sao hắn có thể đối với bạn tốt có cái ý nghĩ không phù hợp này chứ?! Công Nghi Bắc thầm mắng chính mình một câu, vội vàng nghiêm mặt nói: "Tô Niên, trên đầu ngươi có phiến hoa đào."
"Ồ?" Hoắc Tô Niên nhàn nhạt lên tiếng, nàng tay giơ lên, phủi phủi trái phải, trông thấy cánh hoa đào rơi xuống bên móng ngựa, nàng không khỏi cười nói, "Thiếu chút nữa mang theo một mảnh sắc xuân trở về."
Công Nghi Bắc cười nói: "Còn không phải sao."
Hoắc Tô Niên nắm thật chặt dây cương, trêu ghẹo nói: "Ta mang sắc xuân gì đó trở về thật ra chẳng sao cả, nhưng mà Công Nghi huynh, ngươi nên cẩn thận mới được."
Nụ cười trên mặt Công Nghi Bắc cứng lại một chút, "Tô Niên, có thể hay không đừng nhắc đến chuyện này?"
Hoắc Tô Niên nhấp môi, thu lại ý cười, "Được."
">Truyện Nhãn Nhi Mị
"Mỗi năm đều là mẫu kinh điển, xóa xóa cắt cắt, không thể sáng tạo hơn à? Người trong giới đều đang cười chúng ta không dám sáng tạo, chỉ muốn doanh số thôi sao?"
"Doanh số có cái gì không tốt? Doanh số mới là thứ rõ như ban ngày!"
"Cô..."
Tiếng chuông đánh gãy hai người cãi nhau, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, trên màn hình lập lóe lên một cái tên, là Tô Nghi.
Cô có chút bất ngờ, Tô Nghi không bao giờ gọi điện cho cô khi đang làm việc, hai người đang cãi nhau mặt đỏ tai hồng kia cũng nghe được tiếng chuông, đồng thời quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, vừa mới khắc khẩu đột nhiên im bặt, văn phòng trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Hứa Nhược Tinh rũ mắt, cầm lấy điện thoại để ở bên tai, bên kia truyền đến không phải giọng nói của Tô Nghi, mà là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: "Xin chào, cho hỏi bạn là người nhà của Tô Nghi phải không?"
Hứa Nhược Tinh cảm thấy trái tim đập lỡ một nhịp, lập tức đứng lên.
Tô Nghi gặp tai nạn xe.
Đôi tay Hứa Nhược Tinh nắm tay lái, cửa số xe mở ra làm gió lùa vào, thổi bay mái tóc cô, lộ ra sườn mặt nghiêm túc, đường nét rõ ràng, môi mím chặt, khi qua đèn xanh đèn đỏ bên tai Hứa Nhược Tinh vẫn đang quanh quẩn giọng nói của hộ lý: "Tô Nghi xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang ở trong phòng cấp cứu, phiền cô đến bệnh viện một chuyến."
Tô Nghi là nhà thiết kế thời trang, làm việc luôn rất cẩn thận, nghiêm túc, lái xe cũng là như thế, ngày thường chưa từng xảy ra va quệt vào xe khác, hiện tại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, còn bị thương tới rồi bệnh viện.
Hứa Nhược Tinh trong nháy mắt cảm giác không chân thật, loại cảm giác không chân thật này rất nhanh đã bị người bên kia đầu điện thoại đánh bay, Triệu Dư nói giọng nôn nóng: "Chị đến bệnh viện chưa? Em mới đến cổng bệnh viện."
Triệu Dư là bạn thân nhất của Tô Nghi, nhà ở ngay cạnh bệnh viện, nên tới nhanh hơn so với Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh trả lời: "Chị chưa."
Đúng vào giờ cao điểm, trên đường kẹt xe, cô nhíu mày, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ tay lái, nói: "Em vào trước đi, xem tình huống như thế nào."
Triệu Dư thở dài một tiếng, giày cao gót đạp lên gạch men sứ của bệnh viện, vô cớ thêm bực bội. Treo điện thoại, Hứa Nhược Tinh cảm giác trước ngực buồn bực, cô mở cửa số xe, dòng xe cộ không có dấu hiệu định nhúc nhích, tiếng bóp còi so với ngày thường càng thêm dồn dập, chói tai, cô nhớ đến chiều hôm đó đi xem mắt Tô Nghi, cũng là một buổi chiều như thế này.
Đó là giờ tan tầm cao điểm, cũng là kẹt xe, khác biệt chính là cô ngồi ở quán cà phê, thong thả quay đầu nhìn bên ngoài dòng xe cộ chen chúc đi lại, bên kia đầu dây Tô Nghi nói tiếng xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, em có lẽ sẽ đến muộn."
Cô vừa xử lý công việc vừa nhấp một ngụm cà phê trả lời: "Không sao."
Nửa giờ sau, Tô Nghi trang điểm tinh xảo xuất hiện ở cửa quán cà phê, các cô lúc trước đã xem qua ảnh chụp lẫn nhau, Tô Nghi lập tức đi về phía cô, vươn tay cười: "Tô Nghi."
Giọng nói giống như trong điện thoại, nhàn nhạt, có vài phần cảm giác xa cách: "Xin lỗi, em đến muộn."
Cô ấy mặc một bộ trang phục công sở màu xám nhạt, tóc dài hơi xoăn, đạp lên giày cao gót thon dài, trang điểm xinh đẹp, khí chất điềm đạm, giống y hệt lời người giới thiệu.
Hửa Nhược Tinh vươn tay: "Không sao, ngồi đi."
Đề tài xem mắt đơn giản là mấy câu hỏi về gia đình, công việc, tiền lương, cộng thêm sở thích thói quen, cho tới cuối cùng Tô Nghi nói: "Hứa tiểu thư, em biết chị không có dự định kết hôn, tới xem mắt chính là vì đối phó với người trong nhà, em cũng vậy."
Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên: "Cho nên chị có hứng thú tìm hiểu một chút về kết hôn giả hay không?"
Kết hôn giả.
Ngón tay Hứa Nhược Tinh gõ vào tay lái, dòng xe ở trên bắt đầu rục rịch, cảnh sát giao thông đứng ở trên đài cao chỉ huy, cô theo dòng xe cộ rẽ vào lối rẽ phụ trên đường.
Lúc sắp đến bệnh viện cô lại nhận được điện thoại từ Triệu Dư: "Chị đến đâu rồi? Tô Nghi vừa tỉnh."
Nghe được cô ấy đã tỉnh, Hứa Nhược Tinh hơi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Có thương tích chỗ nào trên cơ thể hay không?"
"Trên người không kiểm tra ra bất cứ vấn đề nào." Triệu Dư nói chuyện có chút do dự, đầu bên kia tiếng nói ồn ào, che giấu đi sự bối rồi, Hứa Nhược Tinh nói: "Người không có việc gì là được."
"Bên ngoài không có việc gì, nhưng..." Lời nói còn chưa nói xong, nghe được di động truyền đến những giọng nói của người khác: "Các người phải bồi thường! Không bồi thường chúng ta không đi."
Triệu Dư phải đối phó với mấy người trước mặt, nói với Hứa Nhược Tinh: "Khi nào tới lại nói." Hứa Nhược Tinh nhíu nhíu mày, tắt điện thoại.
Khi đến bệnh viện nhìn đến mấy người đứng trước mặt Triệu Dư, bị bảo vệ cùng cảnh sát mang đi, Hứa Nhược Tinh nhìn thoáng qua, Triệu Dư cũng nhìn thấy Hứa Nhược Tinh, cô hai ba bước đi đến trước mặt Hứa Nhược Tinh, mặt vẻ tức giận: "Không hiểu hạng người gì, rõ ràng là bọn họ sai, một hai phải nói là do Tô Nghi sai, cậy vào Tô Nghi hiện tại chưa tỉnh táo liền đẩy hết tội lỗi lên Tô Nghi."
Giọng nói rất phẫn nộ.
">Truyện Nhân Gian Tham Niệm
Kèo vàng bóng đá Rayo Vallecano vs Valladolid, 03h00 ngày 8/2: Khách ‘tạch’
">Hình ảnh case được cho là phụ kiện của iPhone 5 - Ảnh: Mai Nguyên iPhone 5 có thiết kế gần giống iPad 2?
Nokia Lumia 800 đọ cấu hình với iPhone 4S, Nexus Galaxy
Nokia Lumia 800: Thắng lớn hay... hồi hương?
Nokia công bố "bộ tứ" Asha giá rẻ
Nokia công bố smartphone "đỉnh" Lumia 800
Màn giới thiệu "hàng nóng" Lumia 800 của Nokia
">Nokia trình mẫu smartphone màn hình uốn cong
"Vô tình đạo" Người trả lời nói một cách chắc nịch.
Hai người ngồi đối diện nhau trên tảng đá ngọc ở Bắc Minh, trong đó có một vị tiên quân ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cuốn sách trước mặt, thiếu kiên nhẫn mà lật trang.
Vĩnh An nhìn ống tay áo rộng màu trắng như tuyết trượt xuống từ cổ tay y, pháp chú và phước lành mạnh mẽ trên đó thậm chí làm hắn có chút ghen tị.
Hết cách rồi, tên này sinh ra đã là người không ai có thể với tới - cha là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy khắp Cửu Châu tam giới, còn mẹ là hậu duệ duy nhất của Cổ Thần thượng giới. Phải trải qua mấy vạn năm mới sinh ra một đứa con quý giá là Diệu Diễm. Tương truyền rằng lễ vật ban tặng cho tiểu tiên khi vừa mới sinh ra có thể chất đầy hàng nghìn hang động vô tận, thậm chí ngay cả dinh thự khiêm tốn nhất này cũng có một đàn phượng và rồng để y không cảm thấy nhàm chán.
Nếu Tư Minh phủ của bọn họ có một con loan phượng, bọn họ còn có thể dâng nó lên làm tổ tông.
Đằng kia thương long nhìn lén sang, lặng lẽ duỗi đuôi quấn quanh eo Diệu Diễm. Sau đó liền bị vị tiên quân đang có tâm trạng không tốt tóm lấy đuôi ném ra xa tám thước.
"Sư phụ và đệ tử?" Lông mày Diệu Diễm nhíu lại.
"Ôi tiểu tiên quân của ta, ngài không biết rồi." Vĩnh An búng tay một cái, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một chồng thẻ tre dày đặc bao quanh hai người. Chữ viết và chân dung trên đó hiện ra lờ mờ trong màn sương "Ngài thấy đấy, có muôn vàn thế giới nhiều như lông trâu, phàm nhân có thể thăng thiên đều được ban phước lớn, những khó khăn trắc trở cũng không thể kể hết. Tuy vậy, kiếp nạn của những tiên nhân nhỏ bé ở hạ giới chúng ta luôn trầm trọng hơn họ rất nhiều, Thiên Đạo không vừa mắt các ngươi....khụ khụ ".
">Truyện Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi