您现在的位置是:NEWS > Giải trí
Nhận định, soi kèo Sporting San Jose vs Guanacasteca, 08h00 ngày 4/3: Chia điểm
NEWS2025-03-06 12:15:05【Giải trí】3人已围观
简介 Nguyễn Quang Hải - 03/03/2025 11:18 Nhận định bong da trực tuyếnbong da trực tuyến、、
很赞哦!(365)
相关文章
- Soi kèo góc Buriram United vs Johor Darul Ta'zim, 21h00 ngày 4/3
- Bà vợ 'đại náo' đám cưới của chồng
- Công bố đề thi lớp 6 ở TP Thủ Đức
- Hồ sen nở rộ giữa mùa thu
- Nhận định, soi kèo Napoli vs Inter Milan, 0h00 ngày 2/3: Vẫn còn rất căng thẳng
- Cụ ông 85 tuổi ròng rã đi tìm vợ và câu chuyện cảm động phía sau
- Bạn muốn hẹn hò tập 647: Cô gái xinh đẹp bật khóc trên sân khấu Bạn muốn hẹn hò
- Thiết kế tên lửa hạng nặng Trung Quốc trở về bằng thanh kẹp
- Nhận định, soi kèo PSS Sleman vs Barito Putera, 20h30 ngày 3/3: Cửa trên thất thế
- 'Tình yêu không lời' của người chồng mê nấu ăn, nghiện dọn nhà
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Barcelona vs Real Sociedad, 23h15 ngày 2/3: Không dễ dàng
Mong mọi người giải thích cho em rõ hơn như thế nào là sportbike, superbike, nakedbike, các dòng touring, cruiser, bobber, còn có cafe-racer nữa, sao môtô lại phân ra quá nhiều dòng như vậy?
Công suất mỗi dòng thì như thế nào ? Hay nhà sản xuất muốn nhắm tới từng đối tượng khác nhau ? Ai chạy qua các dòng ấy rồi cho em câu trả lời cặn kẽ để mở mang kiến thức với, em rất thích môtô. Cảm ơn mọi người nhiều!
Câu hỏi cần tư vấn gửi về [email protected] hoặc [email protected]
Trở lại XeTrở lại Xe">Sự khác nhau của các dòng môtô?
Yuko Takeuchi - nữ diễn viên nổi tiếng người Nhật tự tử hồi tháng 9/2020. Nhìn từ ngoài, Yuko Takeuchi dường như có một cuộc sống hoàn hảo. Cô giành giải thưởng điện ảnh hàng đầu của Nhật Bản 3 lần, vừa sinh đứa con thứ 2. Với nhan sắc hiếm có, mới năm ngoái, cô xuất hiện trong một bộ phim chiếu rạp. Cô cũng là đại diện thương hiệu cho một nhãn hiệu mỳ ramen hàng đầu Nhật Bản.
Nhưng hồi tháng 9 vừa qua, ở tuổi 40, cô qua đời, trong đó nhiều nghi vấn là do tự tử. Không ai biết chính xác cô đã phải trải qua những gì ẩn giấu đằng sau những hào quang xung quanh cô.
Nhật Bản là một xã hội rất coi trọng “gaman” - tức là sự tự chịu đựng. Chính vì thế, nhiều người đang cảm thấy vô cùng áp lực khi phải giấu đi những cuộc tranh đấu nội tâm của mình. Áp lực này càng lớn hơn với những người nổi tiếng, những người mà thành công trong sự nghiệp của họ phụ thuộc vào việc xây dựng một hình mẫu hoàn hảo.
Cái chết của Takeuchi là vụ việc mới nhất trong một loạt những vụ tự tử của các ngôi sao truyền hình và điện ảnh ở Nhật Bản trong năm nay.
Trước đó gần 2 tuần, một nữ diễn viên khác tên là Sei Ashina, 36 tuổi cũng tự tử. Trước đó nữa 2 tháng, Haruma Miura, 30 tuổi, một nam diễn viên truyền hình cũng được phát hiện đã chết ở nhà riêng, để lại bức thư tuyệt mệnh.
Đầu năm nay, Hana Kimura, một đô vật chuyên nghiệp, ngôi sao của chương trình truyền hình thực tế Terrace House cũng tự kết liễu đời mình sau khi bị bắt nạt trên mạng xã hội. Điều đặc biệt là ngoài Kimura, không ai trong số những người trên thể hiện bất cứ dấu hiệu nào của sự bất ổn tâm lý.
Trong giai đoạn đại dịch Covid-19, số vụ tự tử ở Nhật Bản tăng lên đáng báo động sau rất nhiều nỗ lực mới có thể giảm xuống trong thập kỷ qua từ mức cao nhất thế giới. Các nhà chức trách cho biết, con số này đã tăng gần 16% vào tháng 8 so với cùng kỳ năm ngoái, trong đó nếu tính ở độ tuổi trẻ em gái vị thành niên và phụ nữ từ 20-30 tuổi thì mức tăng là 74%.
“Ở Nhật Bản, chúng tôi cảm thấy như chúng tôi không thể bộc lộ ra những điểm yếu của mình. Chúng tôi phải cất giữ lại tất cả những cảm xúc đó” – ông Yasuyuki Shimizu, Giám đốc Trung tâm Xúc tiến các biện pháp đối phó với tình trạng tự sát ở Nhật Bản cho hay.
“Họ không chỉ cảm thấy không thể tới gặp các chuyên gia tâm lý hay nhà trị liệu, mà thậm chí nhiều người còn cảm thấy không thể bộc lộ điểm yếu của mình cho những người thân quen”.
Nguyên nhân của những vụ tự tử rất phức tạp. Nhiều người cảm nhận được sự đòi hỏi tàn nhẫn của mạng xã hội, nơi mà người ta cảm thấy cần phải nuôi dưỡng một câu chuyện về sự thành công và hạnh phúc vĩnh cửu.
“Điều này hoàn toàn có thể là nguyên nhân khiến bạn rơi vào vòng xoáy trầm cảm” nếu thực tế cuộc sống của bạn không khớp với bức chân dung được giám sát bởi người khác ấy, ông Shimizu nhận định.
Ngay cả khi không phải trên mạng xã hội, người Nhật cũng có xu hướng thể hiện một hình ảnh tích cực trước người khác. Có một sự khác nhau khắc nghiệt giữa khái niệm “uchi” (bên trong) và “soto” (bên ngoài), và cảm xúc cá nhân được coi là một phạm trù riêng tư, đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực.
Haruma Miura - nam diễn viên truyền hình được yêu thích - tự tử hồi tháng 7 năm nay. Người Nhật cũng tự thấy mình phải tuân thủ các quy tắc và không nên nổi bật theo cách có thể trở thành gánh nặng cho người khác.
Trong giai đoạn đại dịch, khuynh hướng xã hội này đã thực sự giúp Nhật Bản tránh được sự gia tăng số ca lây nhiễm và tử vong. Bởi vì người dân tuân theo các quy định về việc đeo khẩu trang, tránh nơi đông người, thực hành vệ sinh tốt…
“Vì thế, trong trường hợp này, khuynh hướng xã hội của người Nhật là một lợi thế” – ông Toshihiko Matsumoto, Giám đốc Trung tâm Cai nghiện ma tuý thuộc Trung tâm Thần kinh và tâm thần thuộc Viện Sức khoẻ tâm thần cho hay. “Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc khi gặp các vấn đề về sức khoẻ tâm thần, người Nhật không muốn tìm kiếm sự giúp đỡ và thường tránh xa đám đông”.
Tuy vậy, sự giúp đỡ chính xác là thứ mà nhiều người cần trong đại dịch. Một số người mất việc làm hoặc phải trải qua những thay đổi lớn trong công việc. Nhiều người khác thì không thể gặp gỡ bạn bè hay người thân.
Đặc biệt, phụ nữ là đối tượng phải đối mặt với những tình huống căng thẳng. Trong suốt thời gian trường học đóng cửa và nhiều người phải làm việc tại nhà, các gia đình phải chen chúc nhau trong những ngôi nhà nhỏ.
Cũng có những người đàn ông đột nhiên có nhiều thời gian hơn cho gia đình, nhưng cũng còn nhiều người khác vẫn phó mặc việc nhà cho vợ. “Việc chồng họ làm việc tại nhà đôi khi trở thành sự ngột ngạt với người vợ” – Tiến sĩ Matsumoto cho hay.
Ông Junko Kitanaka, nhà nhân chủng học ở ĐH Keio cho rằng căng thẳng có thể dẫn đến nhiều vụ tự tử ở phụ nữ hơn đàn ông.
Đối với người nổi tiếng thì các áp lực xã hội có thể được nhân lên nhiều lần bởi sự kỳ vọng của người hâm mộ.
Và không giống như ở Mỹ, nơi mà người nổi tiếng có thể chia sẻ cởi mở về việc họ cần giúp đỡ về tâm lý, thì hành vi này hầu như là điều cấm kị ở Nhật Bản.
“Nếu bạn là người nổi tiếng và khi truyền thông phát hiện ra bạn đang được hỗ trợ về sức khoẻ tâm thần, điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến bạn và sự nghiệp của bạn” – bà Tamaki Tsuda, một nhà sản xuất truyền hình cho hay.
Đại dịch gây ra nhiều khó khăn với những người trong ngành giải trí, vì việc sản xuất phim và các chương trình truyền hình bị đình trệ lại để đảm bảo an toàn phòng dịch.
“Những người làm việc trong ngành giải trí mất hợp đồng biểu diễn ngay khi virus này tấn công” – bà Tsuda cho hay. “Nhiều người hoàn toàn trống lịch trong suốt vài tháng qua”.
Thậm chí, việc phải đình trệ công việc tạm thời cũng gây ra sự bất an khi họ thua kém một nhóm nghệ sĩ mới nổi.
Hiromichi Shizume, một nhà sản xuất truyền hình khác, nói: “Thật không may, với tâm lý của người Nhật, chúng tôi có xu hướng tự trách mình”. Các nghệ sĩ nghĩ rằng “có thể mình chưa được thuê bởi vì mình làm chưa đủ tốt”.
Công chúng Nhật Bản cũng có khả năng đồng cảm hạn chế. Các nghệ sĩ nhanh chóng bị chỉ trích vì bất cứ hành vi nào mà người hâm mộ cho là không biết ơn về việc được yêu mến. Thậm chí khi đã chết, Takeuchi, một diễn viên từng đạt nhiều giải thưởng, vẫn bị lên án, trong đó có nhiều người ám chỉ tới sự giàu có và cuộc sống sung túc của bà.
“Yuko Takeuchi, tôi không thể tin rằng cô lại vô trách nhiệm đến mức vừa sinh một đứa con đã tìm tới cái chết chỉ sau đó vài tháng” – một người viết trên Twitter.
“Giá thuê căn hộ của Yuko là 1,85 triệu yên”, hay một người khác bình luận: “Điều đó có nghĩa là tiền không thể làm chúng ta hạnh phúc?”.
Tại một cuộc họp báo sau cái chết của cô, ông Katsunobu Kato, Chánh Văn phòng nội các của Thủ tướng Yoshihide Suga cho rằng, ông lo ngại rằng các thông tin xung quanh việc người nổi tiếng tự tử có thể khiến những người khác cũng kết liễu cuộc đời mình.
“Để mọi người không cảm thấy bị cô lập với những lo lắng của riêng mình, chúng ta phải cùng nhau xây dựng một xã hội, nơi mà chúng ta có thể giúp đỡ và giám sát lẫn nhau một cách ấm áp”.
Trong khi đó, các chuyên gia về vấn đề tự tử cho rằng họ e ngại trước những lời hứa mơ hồ của Chính phủ.
“Họ nói rằng, chúng ta nên xây dựng một xã hội mà không ai cảm thấy cô đơn” - Michilo Ueda, Giáo sư khoa học chính trị ở ĐH Waseda, Tokyo nói.
“Chúng ta không thể thay đổi xã hội trong một ngày” - bà khẳng định.
Nghề dạy khóc ở Nhật Bản
Hidefumi Yoshida tự gọi mình là thầy dạy khóc - người khuyến khích mọi người thỉnh thoảng nên rơi nước mắt như một cách giảm căng thẳng và hướng tới một cuộc sống hạnh phúc hơn.
">Phía sau cái chết đau lòng của người nổi tiếng ở Nhật là áp lực 'phải hoàn hảo'
">
Nhật xây đường băng chuyền nối Tokyo và Osaka
Nhận định, soi kèo Augsburg vs Freiburg, 23h30 ngày 2/3: Ai cũng rất sung
">
Nhật xây đường băng chuyền nối Tokyo và Osaka
Bà Li Jingzhi đã dành hơn 30 năm để đi tìm cậu con trai Mao Yin bị bắt cóc vào năm 1988. Khi đã gần như từ bỏ mọi hi vọng thì vào tháng 5 mới đây, bà nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Đứa trẻ bị mất tích
Vì chính sách một con của Trung Quốc, vợ chồng Jingzhi chỉ sinh một cậu con trai. Cậu bé Mao Yin rất ngoan ngoãn, thông minh và đáng yêu. Với kỳ vọng con trai sẽ học hành chăm chỉ và thành tài, vợ chồng bà đặt tên ở nhà cho con trai là Jia Jia - nghĩa là “tuyệt vời”.
“Ai nhìn thấy thằng bé cũng đều yêu quý ngay lập tức”, bà nhớ lại.
Ngày đó, bà Jingzhi làm việc cho một công ty xuất khẩu ngũ cốc. Vào mùa thu hoạch, bà thường phải rời thị trấn vài ngày để đến thăm các nhà cung cấp ở nông thôn. Những lần ấy, Jia Jia ở nhà với bố.
Một lần, khi bà đang đi công tác thì nhận tin nhắn của đồng nghiệp báo phải về nhà ngay.
“Thời điểm đó, phương tiện liên lạc chưa được thuận tiện lắm. Vì thế, tất cả những gì tôi nhận được là một bức điện gồm 6 từ ‘Có chuyện gấp, về nhà ngay’. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra”.
Bà vội vã trở về Tây An – nơi mà người quản lý đã báo cho bà một tin kinh khủng. “Anh ấy chỉ nói một câu: ‘Con trai chị mất tích rồi”.
Đó là tháng 10 năm 1988. Năm ấy, Jia Jia 2 tuổi 8 tháng.
Jia Jia ngày còn nhỏ. Ông bố giải thích rằng, ông đã đón con từ trường mầm non, sau đó dừng lại trên đường về nhà để lấy nước cho con uống từ một khách sạn nhỏ do gia đình làm chủ. Ông chỉ lơ đễnh trong khoảng 1-2 phút, và khi quay ra thì Jia Jia đã biến mất.
Bà Jingzhi nghĩ rằng có lẽ con trai mình đi lạc và không tìm được đường về nhà. Ai đó tốt bụng sẽ thấy thằng bé và đưa nó về với bà.
Nhưng 1 tuần trôi qua mà không có ai đưa Jia Jia tới đồn cảnh sát. Lúc này, Jingzhi biết tình huống trở nên nghiêm trọng hơn.
Bà bắt đầu đi hỏi xem có ai nhìn thấy Jia Jia ở khu vực quanh khách sạn không. Bà in 100.000 tờ rơi cùng bức ảnh của con trai rồi đi phát khắp khu bến tàu, trạm xe buýt ở Tây An. Bà đặt viết những bản tin mất tích trên các tờ báo địa phương. Tất cả đều không thành công.
“Trái tim tôi tan vỡ… Tôi muốn khóc. Tôi muốn hét lên”.
Bà bật khóc khi nhìn lại những bộ quần áo cũ của con trai, những đôi giày nhỏ và những món đồ chơi của thằng bé.
Quá đau lòng, bà đổ lỗi cho chồng về việc mất tích của con. Nhưng sau đó, bà nhận ra rằng họ nên để dành tâm sức cho việc đi tìm con trai.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, nỗi ám ảnh khiến họ hiếm khi trò chuyện với nhau. Sau 4 năm, họ ly hôn.
Hành trình tìm con gian nan
Bà Jingzhi vẫn không ngừng tìm kiếm con. Cứ mỗi chiều thứ Sáu, sau khi hoàn thành công việc, bà lại bắt tàu tới các tỉnh lân cận để tìm Jia Jia. Bà quay về nhà vào tối Chủ nhật để thứ Hai kịp đi làm.
Bất cứ khi nào có chút manh mối về một bé trai nào đó trông giống con trai, bà đều lên đường.
Việc Jia Jia mất tích đã khiến bà Jingzhi suy sụp. Một lần, bà bắt xe tới một thị trấn khác ở Thiểm Tây, rồi đi xe buýt về vùng nông thôn để tìm một cặp vợ chồng vừa nhận nuôi một cậu bé tới từ Tây An trông giống Jia Jia. Nhưng khi ngồi đợi dân làng đi làm ruộng về, bà được tin vợ chồng này đã đưa cậu bé đến Tây An. Bà lại vội vã quay về Tây An vào lúc sáng sớm.
Sau đó, bà dành nhiều ngày để tìm kiếm cặp vợ chồng này. Cuối cùng, bà tìm được người phụ nữ và đứa trẻ, nhưng cậu bé không phải là Jia Jia.
“Tôi đã nghĩ chắc chắn rằng đứa bé là Jia Jia, nên tôi vô cùng thất vọng”.
Con trai là điều đầu tiên bà nghĩ đến vào mỗi sáng thức giấc. Đến đêm, bà lại mơ thấy con trai khóc gọi mẹ.
Nghe lời một người bạn, bà đi khám bác sĩ. “Bác sĩ nói rằng chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Ông ấy nói có thể chữa bệnh cho tôi về thể chất nhưng bệnh tinh thần thì chỉ tuỳ thuộc vào tôi”.
Những câu nói của bác sĩ khiến bà suy nghĩ suốt đêm. Bà thấy mình không thể cứ tiếp tục sống như thế này được nữa. “Nếu không cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, tôi có thể phát điên. Nếu tôi mất trí, tôi sẽ không thể tìm con trai được nữa và một ngày nào đó khi nó quay lại, nó sẽ nhìn thấy một bà mẹ điên”, Jingzhi nói.
Kể từ đó, bà nỗ lực để tránh cảm xúc đau buồn và tập trung toàn bộ sức lực cho việc tìm kiếm.
Khoảng thời gian này, bà cũng nhận ra rằng rất nhiều người có con bị mất tích, không chỉ ở Tây An mà còn nhiều khu vực khác. Bà bắt đầu làm việc cùng họ để xây dựng một mạng lưới trải dài hầu hết các tỉnh thành Trung Quốc. Các thành viên trong nhóm gửi cho nhau những chiếc túi lớn tờ rơi và dán ở khu vực mà mình chịu trách nhiệm.
Khi Jia Jia đã mất tích được 19 năm, bà Jingzhi bắt đầu hợp tác với trang Baby Come Home chuyên giúp các gia đình có con mất tích được đoàn tụ.
Sau đó, vào năm 2009, Chính phủ Trung Quốc thiết lập cơ sở dữ liệu ADN - nơi mà các cặp vợ chồng có con mất tích và những đứa trẻ nghi ngờ rằng mình có thể là con nuôi có thể đăng ký ADN. Đây là một bước tiến lớn giúp giải quyết hàng ngàn trường hợp mất tích.
Hầu hết những đứa trẻ mất tích mà bà Jingzhi biết đều là bé trai. Những cặp vợ chồng mua đứa trẻ thường không có con hoặc chỉ có con gái. Hầu hết họ sống ở nông thôn.
Nhờ phối hợp với Baby Come Home và các tổ chức khác trong hơn 2 thập kỷ qua, bà Jingzhi đã giúp kết nối được 29 đứa trẻ với bố mẹ đẻ. Bà nói, thật khó để miêu tả cảm xúc mà bà trải qua khi chứng kiến những cuộc tái hợp này.
“Tôi tự hỏi ‘Tại sao lại không phải là con trai tôi?’. Nhưng khi tôi nhìn thấy họ ôm nhau, tôi cảm thấy hạnh phúc thay họ. Tôi nghĩ nếu như họ có ngày này, tôi cũng hoàn toàn có thể. Tôi vẫn còn hi vọng một ngày nào đó con mình sẽ quay trở về”.
Cuộc đoàn tụ sau 32 năm
Ngày 15/1/2015, mẹ bà qua đời. Đó cũng là ngày sinh nhật của Jia Jia. “Tôi cảm thấy đó là cách mà Chúa đã nhắc tôi đừng quên người mẹ đã sinh ra mình và đứa con mà mình đã sinh ra”.
Và vào ngày 10/5 năm nay - Ngày của Mẹ, bà Jingzhi đã nhận được một cuộc gọi từ Cục Công an Tây An. Họ thông báo một tin tuyệt vời: “Mao Yin đã được tìm thấy”.
“Tôi không dám tin đó là sự thật”.
Ngày cả gia đình tái hợp. Trước đó, hồi tháng 4, có người đã báo cho bà biết về một đứa bé tới từ Tây An cách đây nhiều năm. Người này cung cấp một bức ảnh của cậu bé khi đã trưởng thành. Bà Jingzhi đưa bức ảnh cho cảnh sát, và họ đã sử dụng công nghệ nhận diện khuôn mặt để xác định người đàn ông đang sống ở thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên cách nơi bà sống khoảng 700km.
Cảnh sát đã thuyết phục người đàn ông đi xét nghiệm ADN. Ngày 10/5, kết quả xét nghiệm cho thấy trùng khớp. Tuần sau, cảnh sát lại lấy mẫu máu để xét nghiệm lại và kết quả chứng minh họ là mẹ con.
“Chỉ khi nhận được kết quả, tôi mới thực sự tin rằng đã tìm thấy con trai”, bà Jingzhi nói.
Sau 32 năm với hơn 300 manh mối giả, cuộc tìm kiếm của bà cuối cùng cũng thành công.
Ngày 18/5, 2 mẹ con bà Jingzhi tái hợp. Bà rất lo lắng vì không biết con trai sẽ cảm thấy như thế nào về mẹ. Bây giờ, Jia Jia đã là một người đàn ông trưởng thành, đã có gia đình riêng và đang điều hành một công ty trang trí nội thất.
“Trước cuộc gặp, tôi rất lo lắng. Có lẽ thằng bé sẽ không nhận ra tôi hoặc không chấp nhận tôi. Tôi rất sợ khi tôi ôm con trai, nó sẽ không chấp nhận cái ôm đó”.
Vì thường xuyên xuất hiện trên truyền hình để nói về các vấn đề trẻ em mất tích, nên câu chuyện của bà Jingzhi rất nổi tiếng. Giới truyền thông lập tức hào hứng với tin bà đã tìm được con trai.
Vào ngày đoàn tụ, Đài Truyền hình trung ương Trung Quốc đã phát sóng trực tiếp giây phút 2 mẹ con họ gặp nhau. Jia Jia bước vào căn phòng ở Sở Công an Tây An và gọi lớn “Mẹ!”, rồi chạy tới ôm lấy bà. Hai mẹ con oà khóc.
“Đó chính là cách mà thằng bé chạy về phía tôi khi nó còn nhỏ”, bà Jingzhi tâm sự.
"Chúng tôi như chưa hề bị chia cắt", bà Jingzhi nói. Sau đó, bà được biết Jia Jia đã bị bán cho một cặp vợ chồng không có con ở Tứ Xuyên với giá 6.000 tệ (hơn 20 triệu đồng) 1 năm sau ngày bị bắt cóc. Bố mẹ nuôi đổi tên Jia Jia thành Gu Ningning.
Sau cuộc đoàn tụ, Jia Jia đã sống 1 tháng ở Tây An cùng với bố mẹ đẻ của mình.
Họ cùng nhau xem lại những bức ảnh cũ với hi vọng Jia Jia sẽ nhớ một chút về thời thơ ấu khi chưa mất tích. Nhưng anh không nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra trước năm 4 tuổi, khi anh đã sống cùng bố mẹ nuôi.
Hiện Jia Jia tiếp tục sống ở Thành Đô, trong khi bà Jingzhi vẫn sống ở Tây An. Nhiều người cho rằng bà nên thuyết phục con trai trở về Tây An.
Mặc dù rất muốn sống gần con nhưng bà nói rằng không muốn cuộc sống của con thêm phức tạp.
“Thằng bé đã trưởng thành rồi. Nó có cách suy nghĩ của riêng mình. Nó có cuộc sống riêng, đã kết hôn và có gia đình riêng. Vì thế, tôi chỉ có thể chúc phúc cho nó từ xa. Tôi biết con mình ở đâu và tôi biết nó vẫn còn sống. Thế là đủ”.
Sau cuộc đoàn tụ, Jia Jia không muốn tham gia các cuộc phỏng vấn. Cảnh sát cũng không tiết lộ thông tin về bố mẹ nuôi của anh.
Với kẻ đã bắt cóc Jia Jia 32 năm trước, bà Jingzhi hi vọng rằng cảnh sát sẽ tìm ra. Bà muốn thủ phạm phải bị trả giá vì đã khiến bà đau khổ suốt 32 năm qua. Điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời bà và cuộc đời Jia Jia.
Hiện tại, 2 mẹ con vẫn sống xa nhau, nhưng với bà Jingzhi, chỉ cần biết con trai mình còn sống tốt là đủ. Cựu binh Mỹ gặp lại con gái gốc Việt sau 48 năm
Một cựu binh người Mỹ từng tham chiến ở Việt Nam đã tìm ra cô con gái thất lạc nhờ bài xét nghiệm DNA.
">Hành trình 32 năm tìm con trai bị bắt cóc
Nữ du khách khỏa thân quay video trên cây cầu linh thiêng Vụ việc xảy ra vào ngày 29/8 tại Lakshman Jhula - cây cầu linh thiêng bắc ngang qua sông Hằng ở thành phố Rishikesh, bang Uttarakhand thuộc miền bắc của Ấn Độ.
Nữ du khách khỏa thân quay video trên cây cầu linh thiêng
Một nữ du khách 27 tuổi người Pháp đã bị cảnh sát bắt ngay sau khi chia sẻ lên mạng xã hội đoạn video quay cảnh người này khỏa thân trên cầu. Được biết, Lakshman Jhula từng nổi tiếng vào những năm 1960 nhờ ban nhạc The Beatles, và nay vẫn là điểm thu hút khách du lịch nước ngoài cùng những người tập yoga.
Ông R.K. Saklani, trưởng đồn cảnh sát nơi nữ du khách bị bắt cho biết: "Có thể điều này ở Pháp không bị coi là phản cảm. Nhưng thành phố Rishikesh được coi là một thánh địa và cây cầu Lakshman Jhula là nơi các vị Thần Hindu từng băng qua sông Hằng".
Nữ du khách khỏa thân quay video trên cây cầu linh thiêng
Tại đồn cảnh sát, du khách người Pháp cho biết đã tới thành phố Rishikesh từ hồi tháng 3 trước khi Ấn Độ thực hiện các biện pháp phong tỏa nhằm ngăn chặn sự lây lan của Covid-19. Người này bán sợi dây chuyền trên mạng nên muốn dùng những cảnh quay khỏa thân để quảng bá cho sản phẩm của mình.
Ngoài video khỏa thân trên cầu, người phụ nữ này còn chụp hình khêu gợi bên trong một phòng khách sạn. Hiện người này đã được tại ngoại, nhưng điện thoại di động bị cảnh sát thu giữ để phục vụ quá trình điều tra.
Quán trà cho khách 'trả tiền tùy tâm' ở Sài Gòn
Đúng lúc sự nghiệp thăng hoa, nam thanh niên cùng bạn bè thành lập quán trà trả tiền tùy tâm với mục đích chia sẻ yêu thương, lan tỏa giá trị cuộc sống.
">Nữ du khách bị bắt vì khỏa thân quay video trên cây cầu linh thiêng