您现在的位置是:NEWS > Công nghệ
Nhận định, soi kèo Chelsea vs Morecambe, 22h00 ngày 11/1: Tin vào khách
NEWS2025-01-17 03:36:42【Công nghệ】3人已围观
简介 Hoàng Ngọc - 11/01/2025 02:18 Nhận định bóng bảng xếp hạng ngoại hạngbảng xếp hạng ngoại hạng、、
很赞哦!(19)
相关文章
- Nhận định, soi kèo OFI Crete vs Levadiakos, 22h59 ngày 13/1: Kéo dài thăng hoa
- Truyện Hổ Lang Truyền Thuyết
- Game mobile sẽ ngày càng 'vắt sữa' người chơi
- Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
- Nhận định, soi kèo Nacional vs Porto, 22h30 ngày 12/01: Ca khúc khải hoàn
- 10 cách giúp iPhone chạy nhanh hơn
- Tablet Fonepad 7 được Asus cập nhật Android 4.4 KitKat
- Bộ ảnh cưới siêu đáng yêu của Toàn Shinoda
- Siêu máy tính dự đoán Venezia vs Inter Milan, 21h00 ngày 12/1
- Liên Minh Huyền Bí bất ngờ xuất hiện đám cưới đồng giới đầu tiên
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Persis Solo vs PSM Makassar, 19h00 ngày 13/1: Nỗi đau kéo dài
2. Bấm vào Application > Settings > Chọn Asus customized > Ket settings > Tap and hold to get screenshot > Hướng đến màn hình muốn chụp lại > Chạm và giữ biểu tượng hai hình chữ nhật chồng lên nhau để chụp.
">Cách chụp ảnh màn hình trên Asus ZenFone
Hình quảng cáo cho phim BẠCH PHÁT
***
Chương 1: Kháng chỉ cự hôn (1)
Từ xưa đến nay, đại khái nàng là vị công chúa hòa thân đầu tiên vừa mới đến là bị cự tuyệt ở ngoài cửa!
Ánh nắng tháng ba ấm áp như nước mùa xuân, xuyên thấu qua màn cửa sổ sa hoa mỹ lệ của xe ngựa, chiếu lên trên người nữ tử đang mặc một thân giá y đỏ thẫm, hợp thành một tầng ánh sáng vàng ấm mong manh, mông lung mơ hồ, một cảm giác tuyệt đẹp nói không nên lời. Nữ tử đó là vì hòa thân mà đến, lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, trưởng công chúa của Khải Vân quốc, Dung Nhạc - Mạn Yêu.
(Giá y: áo cưới)
Trải qua một tháng lặn lội đường xa, Mạn Yêu chỉ cảm thấy xương cốt trên người sắp muốn tan rã ra, không khỏi lười biếng phủ chăn gấm nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe bên ngoài xe ngựa truyền tới âm thanh ồn ào, khẽ nhíu mày.
"Cốc, cốc, cốc......"
"Xin hỏi có người không? Làm phiền hướng Vương gia thông báo một tiếng, trưởng công chúa Dung Nhạc đã tới rồi!" Ngoài đại môn trang nghiêm khí phái, một thị vệ đeo trường kiếm bên hông không ngừng gõ cửa.
Phía bên trên đại môn treo một tấm bảng hiệu, viết ba chữ to nạm vàng cực kỳ khí thế: Phủ Ly Vương, đây là phủ đệ của Ly Vương - Tông Chính Vô Ưu. Lâm Thiên quốc trừ Thái Tử ra, chỉ có một vị hoàng tử duy nhất ở bên ngoài được phong hào - Ly Vương Tông Chính Vô Ưu, đây đúng là đối tượng mà trưởng công chúa Dung Nhạc phải hòa thân.
Lúc này, đại môn của phủ Ly Vương đóng chặt, không có một khe hở, sợ là cả những hạt cát bụi trong không khí cũng khó mà lọt vào.
"Dương đại nhân, ngài xem...... Đều đã nữa canh giờ sắc trời cũng sắp tối, vẫn là không có ai ra mở cửa, làm sao bây giờ?" Thị vệ nôn nóng quay đầu lại, hỏi một nam tử trung niên thân mặc quan bào, tướng mạo nho nhã, là Lễ Bộ Thượng Thư - Dương Duy, người của Lâm Thiên quốc, vừa mới nhậm chức không lâu.
(nửa canh giờ: một tiếng đồng hồ)
Lần hòa thân này, công việc đó là do hắn phụ trách, vốn dĩ là an bài Ly Vương tự mình nghênh đón công chúa vào thành, nhưng Ly Vương lại đóng cửa không ra, rơi vào đường cùng hắn đành phải chính mình dẫn người nghênh đón, lại không ngờ, sau lúc nghênh đón công chúa, đại môn của phủ Ly Vương vẫn đóng chặt như cũ, mặc cho bọn hắn kêu cửa như thế nào, bên trong vương phủ căn bản không có người để ý tới.
Một vị đại thần phẩm cấp thấp lo lắng sốt ruột, nói: "Dương đại nhân, trưởng công chúa Dung Nhạc được Khải Vân đế hết mực yêu thương sủng ái. Nghe nói lần hòa thân này, Khải Vân đế thập phần không nỡ, tự mình tiễn đưa mấy trăm dặm đường, nếu Khải Vân đế biết được Vương gia chậm trễ tiếp đón công chúa như thế, sợ là tình hình sẽ không ổn a!"
Dương Duy cau mày, buồn rầu mà thở dài, lời nói của vị đại nhân này, hắn sao lại không biết, nhưng Ly Vương không mở cửa, hắn làm sao mà có biện pháp?
Một nam tử có đôi mắt giống như mắt chuột, thấy Dương Duy đầy mặt u sầu, vội cười nịnh nọt tiến lên đề nghị: "Không bằng chúng ta tìm thêm người, phá cửa ra......"
"Câm mồm!" Không đợi nam tử kia nói xong, Dương Duy đã trợn tròn hai mắt nhìn nam tử kia giống như gặp quỷ, giận dữ ngắt lời: "Hỗn láo, ngươi không muốn sống nữa thì tìm một nơi tự mình kết liễu đi, đừng liên lụy đến tính mạng cả tộc của bổn quan!"
Đây chính là đại môn của phủ Ly Vương, cho hắn mượn mười ngàn cái lá gan, hắn cũng không dám tông cửa vào.
"Đúng vậy! Ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta!" Một quan viên khác cũng tức giận không thể áp xuống.
Cái lời đề nghị này chớ nói là thực hành, chỉ cần một câu nói này, nếu truyền đến trong tai Ly Vương, bọn họ sợ là chưa ăn hết mà đã ra đi rồi. ( ý nói sống chưa hết mà đã chết sớm)
Nam tử có đôi mắt chuột mới tới kinh thành, trừ bỏ vuốt mông ngựa bừa bãi, còn cái khác cái gì cũng đều không hiểu, nào đâu biết rằng chủ nhân của phủ Ly Vương là người chỉ cần dậm dậm chân một cái, thì sẽ đất rung núi chuyển. Mắt thấy vài vị đại nhân phản ứng kịch liệt mạnh mẽ như thế, sợ tới mức run cầm cập.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong không khí đầu Xuân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh lại lặng lẽ bò lên trên thái dương của mọi người, Dương Duy lấy tay áo lau nhẹ, ngẩng đầu nhìn thấy sắc trời đã tối, hơi suy tư một lát, xoay người đi đến bên xe ngựa của Mạn Yêu, lễ phép nói:
"Công chúa, ngài ngồi xe ngựa một đường mệt nhọc, sớm đã mệt mỏi, không bằng trước hãy tới dịch quán nghỉ tạm, để sau khi hạ quan tiến cung bẩm báo với Bệ hạ, lại nghênh đón công chúa nhập phủ."
Cửa xe mở ra, một thị nữ nhô đầu ra, sắc mặt giận dữ, khẩu khí không tốt, nói: "Vẫn luôn nghe nói Lâm Thiên quốc là quốc gia lấy lễ nghi tiếp đãi khách, xem ra hữu danh vô thực! Công chúa của chúng tôi gả tới đây, Ly Vương không ra thành nghênh đón thì thôi đi, thế nhưng còn đóng cửa phủ lại không cho công chúa chúng tôi nhập phủ, đây là lễ nghi gì? Rõ ràng chính là không đem Khải Vân quốc chúng tôi để vào mắt, khiến cho người ta rất hoài nghi về thành ý liên hôn của Lâm Thiên quốc các ngươi!"
Dương Duy trong lòng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ là một thị nữ, mồm mép đã lanh lợi như thế, hắn vội cúi đầu đối với Mạn Yêu đang ngồi bên trong xe ngựa, cung kính lễ phép nói: "Bẩm Công chúa, ngài chớ nên hiểu lầm, Ly Vương...... Chỉ là tạm thời có chuyện quan trọng nên ra phủ, mới chậm trễ nghênh đón phượng giá của công chúa, hy vọng công chúa rộng lượng bao dung, hạ quan có thể bảo đảm, quốc gia của ta tuyệt đối rất có thành ý liên hôn cùng quý quốc, vì đại kế hai nước trăm năm hoà bình, cũng mong công chúa ngàn vạn chớ nghĩ nhiều!"
Thị nữ bĩu môi nói: "Có chuyện gì so với nghênh đón công chúa chúng tôi còn quan trọng hơn? Nếu như Vương gia không có ở vương phủ, trong phủ cũng còn có hạ nhân. Vì cái gì mà lâu như vậy, cũng chưa có ai tới mở cửa, rõ ràng chính là phải cho chúng tôi đứng ngoài cửa mà! Về sau, nếu thật vào vương phủ rồi, còn không chừng sẽ khi dễ công chúa chúng tôi đến chừng nào?!"
" Việc này......" Dương Duy nhất thời nghẹn lời, quần áo trên người bị mồ hôi lạnh làm ước sũng, nói không ra lời, chính lúc này không biết nên làm như thế nào mới đúng, thì bên trong xe ngựa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh thanh nhã dễ nghe.
"Linh nhi, không được vô lễ!" Mạn Yêu lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, tuy chỉ là trách cứ, ngữ khí lại không giận, nhưng lại giống như uy nghiêm.
Thị nữ được gọi là Linh Nhi vội lùi về, chu chu đôi môi, cúi đầu.
Kỳ thật Mạn Yêu trước khi đến Lâm Thiên quốc, đã hỏi thăm về Ly Vương. Nghe nói hắn, tính tình quái đản, hành sự không đi theo lẽ thường, tâm tư lại kín đáo, mưu lược hơn người, như là ở một tháng trước, hắn lấy một kế giải nguy biên quan của Lâm Thiên quốc, dưới sự phối hợp của thiếu niên danh tướng Phó Trù, lấy ít thắng nhiều, Man Di ở phương Bắc đại bại, giết chết hơn ba mươi vạn quân địch, được kỳ vọng sẽ trở thành Thái tử đương triều.
Càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, Tông Chính Vô Ưu cũng không có chủ động lên triều. Nếu như trong triều có chuyện quan trọng, Lâm Thiên hoàng sẽ kêu người đi triệu kiến hắn, hắn cũng theo tâm tình của mình mới quyết định có đi hay không. Mà tất cả hạ nhân trong vương phủ chỉ nghe lệnh một người, đó là Ly Vương, nếu không có lệnh của chủ tử, cho dù là Hoàng thượng có đến cũng sẽ bị cự tuyệt ngoài cửa, người cuồng vọng như thế, thế gian hiếm thấy.
Lâm Thiên hoàng có một vị sủng phi từng bởi vì nói câu "Ly Vương đại nghịch bất đạo", lập tức bị Hoàng đế biến vào lãnh cung, về sau không có người nào dám nói Tông Chính Vô Ưu nửa câu không phải.
Còn có lời đồn đãi nói, Tông Chính Vô Ưu có hai cấm kỵ lớn, một không uống rượu, hai không chạm vào nữ nhân, không ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ biết nếu có người một khi phạm vào hai điều cấm kỵ này, sẽ không có kết cục tốt.
">Truyện Bạch Phát Hoàng Phi
Bùi Ninh: "Dạ không ạ, chú Diệp, người có gì cần phân phó sao?"
Diệp Đổng: "Vậy chiều nay cháu tới công ty đi, Tây Thành đi công tác về rồi."
Hơi thở của Bùi Ninh ngưng trệ, " Dạ được chú Đổng."
Kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không khỏi phân tâm.
Cô đến tập đoàn Hoa Ninh đã được một tháng, đến bây giờ Diệp Tây Thành mới trở về, trong khoảng thời gian này anh không sắp xếp bất kỳ công việc nào cho cô, có hai lần liên hệ gián tiếp, đều là do thư ký chuyển qua.
Đáng lẽ ra cô không nên trở lại, nhưng lại không có cách nào từ chối chú Diệp. Hai tháng trước, chú Diệp đã đích thân tới New York tìm cô, muốn cô trở lại làm trợ lý cho Diệp Tây Thành.
Cô có thể có ngày hôm nay, ngoại trừ sự nỗ lực của bản thân, không thể không kể đến sự giúp đỡ của chú Diệp.
Từ lúc cô năm tuổi cho đến bây giờ, chú Diệp vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô, nếu như không có chú Diệp, ông nội bà nội sớm đã không còn nữa...
Bùi Ninh định thần lại, sau khi trang điểm liền mở cửa.
Lúc ra cửa cô đã gọi xe, đi đến cổng tiểu khu vẫn không thấy người đâu.
Đứng đợi ở trạm xe một lúc, vẫn không thấy xe tới, đang lúc buồn chán thì tiếng coi inh ỏi của ô tô vang lên, cô vô thức nhìn qua, vừa đúng lúc thấy người đàn ông trong xe việt dã kia, bốn nhau nhìn nhau.
Khuôn mặt người đàn ông tràn ngập đào hoa, đã vậy còn mặc thêm chiếc sơ mi màu hồng trông càng cợt nhả hơn.
"Có phải là đẹp trai đến mức không nhận ra không?" Người đàn ông mỉm cười, hất cằm về phía Bùi Ninh.
Bùi Ninh cau mày, tìm kiếm gương mặt này trong đầu mình, nhưng không có kết quả.
Cô cho rằng đối phương nhàn rỗi, buồn chán nên mới qua đây bắt chuyện, vì vậy cô không có phản ứng.
Tưởng Vân Triệu ra hiệu cho tài xế lái xe đến gần trạm xe, anh ta giơ khuỷu tay lên, nhìn chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, anh chắc chắn mình không nhận nhầm người, hiện tại ngoài khí chất nổi bật hơn, gương mặt này so với mấy năm trước cũng không khác mấy.
"Bùi Ninh?" Anh gọi một tiếng.
Bùi Ninh càng cảm thấy khó hiểu hơn, "Anh là?"
Tưởng Vân Triệu: "Ngày trước cô đến Bắc Kinh, tôi còn đến nhà ga đón cô, tính hay quên lớn như vậy sao?"
Bùi Ninh nhìn kĩ khuôn mặt đó một lần nữa, sau khi nghe anh ta nhắc, cuối cùng cô cũng nhớ ra, anh ta là Tưởng Vân Triệu là bạn thân của Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu mở cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe, "Hình như trời sắp mưa rồi, cô đi đâu, tôi đưa cô đi, chúng ta đã mấy năm không gặp nhau rồi, vừa hay nói chuyện luôn."
Bùi Ninh do dự, "Không làm mất thời gian của anh chứ?"
"Cô khách sáo như vậy làm gì chứ, lên xe đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Chiều nay tôi không có việc gì, nên đến Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành."
Bùi Ninh lên xe: "Vậy vừa hay thuận đường, tôi cũng đến Hoa Ninh báo cáo." Tìm Diệp Tây Thành báo cáo.
"Cô làm việc ở Hoa Ninh sao?" Tưởng Vân Triệu cho rằng mình nghe nhầm.
Bùi Ninh gật đầu: "Diệp Đổng sắp xếp."
Tưởng Vân Triệu nghẹn họng nhìn trăn trối, trong chớp mắt anh ta bình tĩnh thu lại vẻ mặt của mình.
Vì ban nãy không nhận ra anh ta nên Bùi Ninh nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, lúc nãy không nhận ra anh, anh so với ngày trước gầy đi không ít."
Tưởng Vân triệu vỗ bụng: "Đâu chỉ gầy đi, mỡ cũng biến thành cơ bắp hết rồi."
"Chú Diệp chưa đưa xe cho cô à?" Anh ta thuận miệng hỏi.
Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái xe trong nước."
Tưởng Vân Triệu gật đầu, đề nghị với cô: "Chờ cô hết bận, hãy đi đổi lại bằng lái xe trong nước, không có xe nhiều lúc rất bất tiện."
Bùi Ninh nói qua quýt cho xong: "Để sau đi, kỹ năng lái xe của tôi không tốt lắm." Cô không biết mình có thể ở Bắc Kinh bao lâu, vì thế không muốn phiền phức như vậy.
Đang nói chuyện, xe đã dừng lại trước sảnh lớn của Hoa Ninh.
Trước đây tập đoàn không phải tên Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành lên tiếp quản công ty, tiến hành một cuộc cải tổ lớn, sau khi cải tổ thì đổi tên thành Hoa Ninh.
Về lý do Diệp Tây Thành muốn đổi tên tập đoàn, lúc đó ở trên mạng có không ít lời bàn luận, có rất nhiều suy đoán về việc đổi tên này.
Hầu hết tất cả mọi người đều đồng ý với nhận định: Diệp Tây Thành nguyên quán ở Nam Kinh, Nam Kinh còn được gọi tắt là Ninh, vì vậy mới có nguồn gốc cái tên Hoa Ninh này.
Nhưng còn nguyên nhân cụ thể, đại khái ngoài Diệp Tây Thành ra thì không một ai biết.
Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu nhấn tầng 42, văn phòng làm việc của Diệp Tây Thành ở tầng này, anh hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"
Bùi Ninh: "Tầng có văn phòng làm việc của Diệp Đổng."
Anh lại ấn tầng 45, anh cảm thấy khó hiểu, tại sao Diệp Đổng lại đột nhiên muốn Bùi Ninh quay trở lại làm việc.
Khi thang máy lên đến tầng 10, Tưởng Vân Triệu rút điện thoại ra: "Lưu số điện thoại đi, chờ ngày khác cô không bận, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Hai người trao đổi phương thức liên lạc của, đúng lúc thang máy dừng ở tầng 42, Tưởng Vân Triệu ra ngoài, sải bước đến văn phòng của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành đang mở cuộc họp bằng video, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Vân Triệu, tiếp tục cuộc họp.
Tưởng Vân Triệu hai tay chống lên mặt bàn, ra hiệu Diệp Tây Thành dừng họp, Diệp Tây Thành không thèm để ý, tay vẫn tùy ý đặt lên đùi như cũ, không có ý định tháo tai nghe xuống.
Tưởng Vân Triệu kéo ghế ra ngồi xuống, cầm bút lên, lấy giấy ghi chú ra viết gì đó: "Tôi vừa gặp Bùi Ninh xong."
Anh ta đem giấy ghi chú đập "bạch" một cái, ngay trước mặt Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành liếc mắt qua, vẻ mặt vô cảm dần trở nên buông lỏng, chốc lát sau lại chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.
Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng anh ta không nhìn ra được tí thay đổi cảm xúc nào, hiện tại anh ta có chút không hiểu Diệp Tây Thành nữa.
Mười phút sau, Diệp Tây Thành di chuyển con chuột và tháo tai nghe xuống.
Tưởng Vân Triệu thấy khó hiểu: "Tại sao nghe tin Bùi Ninh trở về, cậu không có phản ứng gì thế? Hay là cậu đã sớm biết cô ấy trở về rồi."
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Chả trách, vậy sao trước đó cậu không nói trước với tôi một tiếng? Tôi còn cho rằng là cậu không biết, muốn kích động cậu một phen." Tưởng Vân Triệu tự hỏi: "Có điều kể cả cô ấy trở về đi làm, chú Diệp cũng nên sắp xếp cho cô ấy đến công ty đầu tư bên Thượng Hải chứ."
Anh lấy điện thoại ra tìm số điện thoại, đưa nó cho Diệp Tây Thành: "Này, số cá nhân của Bùi Ninh."
Diệp Tây Thành cũng không thèm nhìn, đem điện thoại trả lại cho cậu ta, "Tôi không cần."
"Được rồi." Tưởng Vân Triệu không rõ nguyên nhân: "Cậu có số điện thoại mới của Bùi Ninh rồi sao?"
"Không có."
"Vậy cậu... có ý gì?"
Diệp Tây Thành đóng quyển ghi chú lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."
"..... Mẹ nó!"
Tưởng Vân Triệu sửng sốt không khép được miệng, suýt chút nữa là chửi bậy, nửa ngày sau mới chớp mắt: "Chú Diệp sắp xếp sao?"
">Truyện Ngày Mai Vẫn Yêu Em
Nhận định, soi kèo U19 TP Hồ Chí Minh vs U19 Đồng Nai, 13h30 ngày 14/1: Thêm một lần đau
Trương Bằng là một giáo viên trong khoa giáo dục và đào tạo Công Nghệ Thông Tin, anh thường mang các sinh viên vừa hoàn thành chương trình tốt nghiệp đến thành phố S tìm việc làm. Hiện giờ đã là cuối năm, công việc lại càng khó tìm hơn, mới đây đã nửa tháng trôi qua, thậm chí hơn hai mươi mấy sinh viên vẫn chưa tìm được một công việc nào. Lúc này anh đã sớm không còn kiên nhẫn tiếp tục đảm nhiệm trách nhiệm "vất vả" này.
Dư Tiểu Noãn nhìn chằm chằm vào cánh cửa ký túc xá, đột nhiên lúc này nghe mình bị gọi tên, theo bản năng "A" một tiếng trong lòng. Cô lập tức phản ứng lại, có chút xấu hổ cúi đầu, giọng nói yếu ớt vang lên: "Không... không có phỏng vấn."
"Cô nói cái gì?"
Trương Bằng cơ hồ rít một hơi, đứng dậy khỏi giường ngủ, đi thẳng đến trước mặt Dư Tiểu Âm, chỉ vào cô: "Cô vừa mới nói cái gì thế? Nửa tháng mà ngay một cả một cuộc điện thoại gọi phỏng vấn cũng không nhận được? Dư Tiểu Âm ơi Dư Tiểu Noãn, cô rốt cuộc có nghe lời người thầy này nói rồi nộp hồ sơ lý lịch không hả?"
Trương Bằng nghiến răng quay đầu trờ vào phòng: "Cô nhìn xem những người khác, một tuần năm ngày thì ít nhất cũng đến phỏng vẩn mười lần, còn cô lại nói một cuộc phỏng vấn đều không có, vậy cô đang làm gì thế cô có biết không hả?"
Dư Tiểu Noãn bần thần không nói lời nào.
Trương Bằng thậm chí còn tức giận hơn: "Tôi nói cho cô nghe, cô có ý gì mà không nói chuyện? Bản hồ sơ điện tử đâu, đưa đây cho tôi xem!"
Dư Tiểu Noãn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở một bản hồ sơ điện tử được làm theo bản mẫu trên mạng, run rẩy đưa qua. Trương Bằng tức giận cầm lấy, sau khi xem xong còn bực tức hơn, lớn giọng hét: "Dư Tiểu Noãn"
Do tiếng hét quá lớn, ký túc xá đột nhiên im lặng. Trương Bằng cũng phát hiện ra điều mình làm không phải, xoay người qua chỗ khác lau mồ hôi, thở phào một hơi. Quay lại nhìn Dư Tiểu Noãn lần nữa, miễn cưỡng mỉm cười: "Không phải thầy nói điều đó sao, hồ sơ thường phải viết kinh nghiệm thực tập một năm rưỡi, khồng cần viết là mới hoàn thành chương trình học đều không biết làm cái gì, không có kinh nghiệm làm việc người ta tuyển mới là lạ đó."
"Đối với tôi quả thật là vừa hoàn thành tốt nghiệp đi ra, cũng quả thật là không có kinh nghiệm làm việc, thầy như thế mà lại dạy chúng tôi đi gạt người sao?" Dư Tiểu Noãn nói một cách hợp tình hợp lý. Lúc trước thầy cũng không có nói bắt các cô phải làm giả hồ sơ để gạt người ta.
Tuy nhiên, cô cũng không muốn viết có kinh nghiệm làm việc một năm rưỡi kia, chính mình không có làm thì lấy đâu ra công bằng, đạo lý, chính cô cũng không muốn thông đồng với đám người này nói dối gạt người, cô tự thấy bản thân không phải là người kiên định.
Mấu chốt chính là cô sợ hãi, viết có kinh nghiệm làm việc một năm rưỡi, tên công ty và những thứ khác đều là giả, nếu đến lúc người phỏng vấn hỏi về công việc trước đó, cô sẽ chột dạ.
Hơn nữa, cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, thành tích học tập của cô cũng là từ trung bình có khi còn thấp hơn. Cô không thể ghi có kinh nghiệm một năm làm việc được. Được rồi, cô thừa nhận lý do lớn nhất chính là lời khuyên của cô.
Tuy nhiên, cô đã thật sự chặn họng Trương Bằng vì lí do vừa nãy, dạy sinh viên của mình nói dối đây là sự thật, làm nhiều trò như vậy trước mặt nhiều sinh viên, anh ta có thể nói rằng Dư Tiểu Âm đã nói sai ý của anh. Ngoài hơn 20 sinh viên ở đây, trừ Dư Tiểu Noãn ở ngoài cùng cón có mấy người nhát gan sợ phiền phức, không dám làm giả hồ sơ để gạt người, hiện đã có người can đảm đứng lên phản kháng, liền có nhiều người bên cạnh phụ họa ủng hộ.
Nhất thời Trương Bằng không nhịn được: "Tan họp!" Anh ta hét lớn một tiếng, đấy Dư Tiểu Noãn đang đứng canh giữ ở cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Ký túc xá đột nhiên sôi sục.
"Tiểu Noãn, cậu quá lời hại, dám tranh luận cùng Trương Bằng, anh ta có tiếng khó tính, còn tưởng rằng hôm nay cậu thảm rồi." Bên cạnh Trần Tinh sùng bái lôi kéo Dư Tiểu Noãn đầy khích lệ.
Tô Ảnh dùng khuỷu tay đụng phải Trần Tinh: "Có gì mà lợi hại, cậu ấy chính là đang sợ hãi."
Trần Tinh chớp chớp mắt, có chút đồng tình với lời nói của Tô Ảnh. Qủa thật, Dư Tiểu Âm là người nhát gan nhất trong ba người bọn họ, ngày thường lạc đường ở bên ngoài cũng không dám hỏi người đi đường. Hiện giờ bắt cô làm hồ sơ giả, cô ấy có gan mới là lạ.
Dư Tiểu Noãn le lưỡi, từ chối cho ý kiến.
Tô Ảnh nhìn hai người giống như canh giữ ở cửa kia, nhịn không được mở miệng khiển trách: "Mở cửa quay về ký túc xá! Chẳng lẽ đợi tiếp ở ký túc xá nam?" Lần này đến thành phố S để tìm việc, hơn hai mươi mấy người ở bên trong chỉ có ba người bọn cô là con gái, Trương Bằng vì tiện tay nên đem các cô họp ở ký túc xá nam.
">Truyện Thời Gian Ấm Áp
Truyện Linh Vũ Thiên Hạ
“Nhảy cùng sao” hiện đang là event hấp dẫn nhất của Touch trong những ngày nửa cuối tháng 7 này. Đặc biệt, vào 1 số khung giờ nhất định trong ngày, sẽ có 1 trong các sao của YAN xuất hiện tại phòng chờ ngẫu nhiên để “thi tài” cùng gamer. Người thắng cuộc sẽ nhận được nhưng phần thưởng thú vị từ Touch.
VJ Kim Nhã – nhân vật đầu tiên “lên sàn” tại Bùng Nổ đã tạo nên những trận đấu sôi động và đẹp mắt. Tuy mới tham gia Touch nhưng khả năng vũ đạo của cô nàng xinh đẹp này khá tốt khiến không ít vũ công kỳ cựu của Touch bất ngờ. Cũng chính vì thế mà phòng chờ nơi Kim Nhã xuất hiện luôn trong tình trạng quá tải.
“Các bạn pm mình liên tục để “đặt chỗ” trước giờ thi đấu làm mình vừa vui lại vừa lo lắng. Vui vì không ngờ mình lại được yêu mến nhiều như vậy. Vì số lượng người tham gia vào mỗi trận đấu là có hạn nên Nhã phải từ chối rất nhiều bạn, lại lo làm mọi người phật ý và không “thương” Nhã nữa”, nàng VJ chia sẻ sau khi tham gia tranh tài cùng các game thủ Touch sau trận đấu trong ngày 18/07 vừa qua.
Để bù đắp cho các dancer không may mắn được so tài với Kim Nhã, trong những ngày sắp tới, Lan Ngọc sẽ xuất hiện để cùng feel the beat cùng Toucher. Đây hứa hẹn sẽ là một đối thủ “khó nhằn” vì trong lần tranh tài với VJ Kim Nhã và Nam Hee, cô diễn viên dễ thương này đã chiến thắng thuyết phục. Ngoài ra, theo thông tin từ BĐH game, sau phần thi đơn với Lan Ngọc sẽ là các trận đấu tổ đội với bộ ba “mỹ nam” VJ Nam Hee, ca sĩ Kay Trần (Fbboiz) và Tronie (365).
Theo chia sẻ của BĐH game, trong cuối quý II năm 2014, Touch sẽ có thêm những sự kiện đặc biệt thú vị khác để gởi đến người chơi. Trong đó, tất nhiên không thể thiếu sự xuất hiện của các gương mặt hot được cộng đồng trẻ yêu thích. Đáng lưu ý hơn, vũ công Touch không chỉ gặp gỡ thần tượng của mình trong game mà còn được giao lưu trực tiếp với người nổi tiếng thông qua một sự kiện đặc biệt dự kiến sẽ diễn ra vào trung tuần tháng 9.
Tham gia nhảy cùng “sao” tại: http://touch300.kul.vn
Q7
">Game thủ Touch tranh nhau thi tài cùng 'sao'