Nhận định, soi kèo Mainz vs Augsburg, 21h30 ngày 8/2: Điểm tựa MEWA ARENA
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Venezia vs AS Roma, 18h30 ngày 9/2: Tiếp tục ‘hồi sinh’ -
Bà Li Jingzhi đã dành hơn 30 năm để đi tìm cậu con trai Mao Yin bị bắt cóc vào năm 1988. Khi đã gần như từ bỏ mọi hi vọng thì vào tháng 5 mới đây, bà nhận được một cuộc gọi bất ngờ. Hành trình 32 năm tìm con trai bị bắt cócĐứa trẻ bị mất tích
Vì chính sách một con của Trung Quốc, vợ chồng Jingzhi chỉ sinh một cậu con trai. Cậu bé Mao Yin rất ngoan ngoãn, thông minh và đáng yêu. Với kỳ vọng con trai sẽ học hành chăm chỉ và thành tài, vợ chồng bà đặt tên ở nhà cho con trai là Jia Jia - nghĩa là “tuyệt vời”.
“Ai nhìn thấy thằng bé cũng đều yêu quý ngay lập tức”, bà nhớ lại.
Ngày đó, bà Jingzhi làm việc cho một công ty xuất khẩu ngũ cốc. Vào mùa thu hoạch, bà thường phải rời thị trấn vài ngày để đến thăm các nhà cung cấp ở nông thôn. Những lần ấy, Jia Jia ở nhà với bố.
Một lần, khi bà đang đi công tác thì nhận tin nhắn của đồng nghiệp báo phải về nhà ngay.
“Thời điểm đó, phương tiện liên lạc chưa được thuận tiện lắm. Vì thế, tất cả những gì tôi nhận được là một bức điện gồm 6 từ ‘Có chuyện gấp, về nhà ngay’. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra”.
Bà vội vã trở về Tây An – nơi mà người quản lý đã báo cho bà một tin kinh khủng. “Anh ấy chỉ nói một câu: ‘Con trai chị mất tích rồi”.
Đó là tháng 10 năm 1988. Năm ấy, Jia Jia 2 tuổi 8 tháng.
Jia Jia ngày còn nhỏ. Ông bố giải thích rằng, ông đã đón con từ trường mầm non, sau đó dừng lại trên đường về nhà để lấy nước cho con uống từ một khách sạn nhỏ do gia đình làm chủ. Ông chỉ lơ đễnh trong khoảng 1-2 phút, và khi quay ra thì Jia Jia đã biến mất.
Bà Jingzhi nghĩ rằng có lẽ con trai mình đi lạc và không tìm được đường về nhà. Ai đó tốt bụng sẽ thấy thằng bé và đưa nó về với bà.
Nhưng 1 tuần trôi qua mà không có ai đưa Jia Jia tới đồn cảnh sát. Lúc này, Jingzhi biết tình huống trở nên nghiêm trọng hơn.
Bà bắt đầu đi hỏi xem có ai nhìn thấy Jia Jia ở khu vực quanh khách sạn không. Bà in 100.000 tờ rơi cùng bức ảnh của con trai rồi đi phát khắp khu bến tàu, trạm xe buýt ở Tây An. Bà đặt viết những bản tin mất tích trên các tờ báo địa phương. Tất cả đều không thành công.
“Trái tim tôi tan vỡ… Tôi muốn khóc. Tôi muốn hét lên”.
Bà bật khóc khi nhìn lại những bộ quần áo cũ của con trai, những đôi giày nhỏ và những món đồ chơi của thằng bé.
Quá đau lòng, bà đổ lỗi cho chồng về việc mất tích của con. Nhưng sau đó, bà nhận ra rằng họ nên để dành tâm sức cho việc đi tìm con trai.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, nỗi ám ảnh khiến họ hiếm khi trò chuyện với nhau. Sau 4 năm, họ ly hôn.
Hành trình tìm con gian nan
Bà Jingzhi vẫn không ngừng tìm kiếm con. Cứ mỗi chiều thứ Sáu, sau khi hoàn thành công việc, bà lại bắt tàu tới các tỉnh lân cận để tìm Jia Jia. Bà quay về nhà vào tối Chủ nhật để thứ Hai kịp đi làm.
Bất cứ khi nào có chút manh mối về một bé trai nào đó trông giống con trai, bà đều lên đường.
Việc Jia Jia mất tích đã khiến bà Jingzhi suy sụp. Một lần, bà bắt xe tới một thị trấn khác ở Thiểm Tây, rồi đi xe buýt về vùng nông thôn để tìm một cặp vợ chồng vừa nhận nuôi một cậu bé tới từ Tây An trông giống Jia Jia. Nhưng khi ngồi đợi dân làng đi làm ruộng về, bà được tin vợ chồng này đã đưa cậu bé đến Tây An. Bà lại vội vã quay về Tây An vào lúc sáng sớm.
Sau đó, bà dành nhiều ngày để tìm kiếm cặp vợ chồng này. Cuối cùng, bà tìm được người phụ nữ và đứa trẻ, nhưng cậu bé không phải là Jia Jia.
“Tôi đã nghĩ chắc chắn rằng đứa bé là Jia Jia, nên tôi vô cùng thất vọng”.
Con trai là điều đầu tiên bà nghĩ đến vào mỗi sáng thức giấc. Đến đêm, bà lại mơ thấy con trai khóc gọi mẹ.
Nghe lời một người bạn, bà đi khám bác sĩ. “Bác sĩ nói rằng chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Ông ấy nói có thể chữa bệnh cho tôi về thể chất nhưng bệnh tinh thần thì chỉ tuỳ thuộc vào tôi”.
Những câu nói của bác sĩ khiến bà suy nghĩ suốt đêm. Bà thấy mình không thể cứ tiếp tục sống như thế này được nữa. “Nếu không cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, tôi có thể phát điên. Nếu tôi mất trí, tôi sẽ không thể tìm con trai được nữa và một ngày nào đó khi nó quay lại, nó sẽ nhìn thấy một bà mẹ điên”, Jingzhi nói.
Kể từ đó, bà nỗ lực để tránh cảm xúc đau buồn và tập trung toàn bộ sức lực cho việc tìm kiếm.
Khoảng thời gian này, bà cũng nhận ra rằng rất nhiều người có con bị mất tích, không chỉ ở Tây An mà còn nhiều khu vực khác. Bà bắt đầu làm việc cùng họ để xây dựng một mạng lưới trải dài hầu hết các tỉnh thành Trung Quốc. Các thành viên trong nhóm gửi cho nhau những chiếc túi lớn tờ rơi và dán ở khu vực mà mình chịu trách nhiệm.
Khi Jia Jia đã mất tích được 19 năm, bà Jingzhi bắt đầu hợp tác với trang Baby Come Home chuyên giúp các gia đình có con mất tích được đoàn tụ.
Sau đó, vào năm 2009, Chính phủ Trung Quốc thiết lập cơ sở dữ liệu ADN - nơi mà các cặp vợ chồng có con mất tích và những đứa trẻ nghi ngờ rằng mình có thể là con nuôi có thể đăng ký ADN. Đây là một bước tiến lớn giúp giải quyết hàng ngàn trường hợp mất tích.
Hầu hết những đứa trẻ mất tích mà bà Jingzhi biết đều là bé trai. Những cặp vợ chồng mua đứa trẻ thường không có con hoặc chỉ có con gái. Hầu hết họ sống ở nông thôn.
Nhờ phối hợp với Baby Come Home và các tổ chức khác trong hơn 2 thập kỷ qua, bà Jingzhi đã giúp kết nối được 29 đứa trẻ với bố mẹ đẻ. Bà nói, thật khó để miêu tả cảm xúc mà bà trải qua khi chứng kiến những cuộc tái hợp này.
“Tôi tự hỏi ‘Tại sao lại không phải là con trai tôi?’. Nhưng khi tôi nhìn thấy họ ôm nhau, tôi cảm thấy hạnh phúc thay họ. Tôi nghĩ nếu như họ có ngày này, tôi cũng hoàn toàn có thể. Tôi vẫn còn hi vọng một ngày nào đó con mình sẽ quay trở về”.
Cuộc đoàn tụ sau 32 năm
Ngày 15/1/2015, mẹ bà qua đời. Đó cũng là ngày sinh nhật của Jia Jia. “Tôi cảm thấy đó là cách mà Chúa đã nhắc tôi đừng quên người mẹ đã sinh ra mình và đứa con mà mình đã sinh ra”.
Và vào ngày 10/5 năm nay - Ngày của Mẹ, bà Jingzhi đã nhận được một cuộc gọi từ Cục Công an Tây An. Họ thông báo một tin tuyệt vời: “Mao Yin đã được tìm thấy”.
“Tôi không dám tin đó là sự thật”.
Ngày cả gia đình tái hợp. Trước đó, hồi tháng 4, có người đã báo cho bà biết về một đứa bé tới từ Tây An cách đây nhiều năm. Người này cung cấp một bức ảnh của cậu bé khi đã trưởng thành. Bà Jingzhi đưa bức ảnh cho cảnh sát, và họ đã sử dụng công nghệ nhận diện khuôn mặt để xác định người đàn ông đang sống ở thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên cách nơi bà sống khoảng 700km.
Cảnh sát đã thuyết phục người đàn ông đi xét nghiệm ADN. Ngày 10/5, kết quả xét nghiệm cho thấy trùng khớp. Tuần sau, cảnh sát lại lấy mẫu máu để xét nghiệm lại và kết quả chứng minh họ là mẹ con.
“Chỉ khi nhận được kết quả, tôi mới thực sự tin rằng đã tìm thấy con trai”, bà Jingzhi nói.
Sau 32 năm với hơn 300 manh mối giả, cuộc tìm kiếm của bà cuối cùng cũng thành công.
Ngày 18/5, 2 mẹ con bà Jingzhi tái hợp. Bà rất lo lắng vì không biết con trai sẽ cảm thấy như thế nào về mẹ. Bây giờ, Jia Jia đã là một người đàn ông trưởng thành, đã có gia đình riêng và đang điều hành một công ty trang trí nội thất.
“Trước cuộc gặp, tôi rất lo lắng. Có lẽ thằng bé sẽ không nhận ra tôi hoặc không chấp nhận tôi. Tôi rất sợ khi tôi ôm con trai, nó sẽ không chấp nhận cái ôm đó”.
Vì thường xuyên xuất hiện trên truyền hình để nói về các vấn đề trẻ em mất tích, nên câu chuyện của bà Jingzhi rất nổi tiếng. Giới truyền thông lập tức hào hứng với tin bà đã tìm được con trai.
Vào ngày đoàn tụ, Đài Truyền hình trung ương Trung Quốc đã phát sóng trực tiếp giây phút 2 mẹ con họ gặp nhau. Jia Jia bước vào căn phòng ở Sở Công an Tây An và gọi lớn “Mẹ!”, rồi chạy tới ôm lấy bà. Hai mẹ con oà khóc.
“Đó chính là cách mà thằng bé chạy về phía tôi khi nó còn nhỏ”, bà Jingzhi tâm sự.
"Chúng tôi như chưa hề bị chia cắt", bà Jingzhi nói. Sau đó, bà được biết Jia Jia đã bị bán cho một cặp vợ chồng không có con ở Tứ Xuyên với giá 6.000 tệ (hơn 20 triệu đồng) 1 năm sau ngày bị bắt cóc. Bố mẹ nuôi đổi tên Jia Jia thành Gu Ningning.
Sau cuộc đoàn tụ, Jia Jia đã sống 1 tháng ở Tây An cùng với bố mẹ đẻ của mình.
Họ cùng nhau xem lại những bức ảnh cũ với hi vọng Jia Jia sẽ nhớ một chút về thời thơ ấu khi chưa mất tích. Nhưng anh không nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra trước năm 4 tuổi, khi anh đã sống cùng bố mẹ nuôi.
Hiện Jia Jia tiếp tục sống ở Thành Đô, trong khi bà Jingzhi vẫn sống ở Tây An. Nhiều người cho rằng bà nên thuyết phục con trai trở về Tây An.
Mặc dù rất muốn sống gần con nhưng bà nói rằng không muốn cuộc sống của con thêm phức tạp.
“Thằng bé đã trưởng thành rồi. Nó có cách suy nghĩ của riêng mình. Nó có cuộc sống riêng, đã kết hôn và có gia đình riêng. Vì thế, tôi chỉ có thể chúc phúc cho nó từ xa. Tôi biết con mình ở đâu và tôi biết nó vẫn còn sống. Thế là đủ”.
Sau cuộc đoàn tụ, Jia Jia không muốn tham gia các cuộc phỏng vấn. Cảnh sát cũng không tiết lộ thông tin về bố mẹ nuôi của anh.
Với kẻ đã bắt cóc Jia Jia 32 năm trước, bà Jingzhi hi vọng rằng cảnh sát sẽ tìm ra. Bà muốn thủ phạm phải bị trả giá vì đã khiến bà đau khổ suốt 32 năm qua. Điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời bà và cuộc đời Jia Jia.
Hiện tại, 2 mẹ con vẫn sống xa nhau, nhưng với bà Jingzhi, chỉ cần biết con trai mình còn sống tốt là đủ. Cựu binh Mỹ gặp lại con gái gốc Việt sau 48 năm
Một cựu binh người Mỹ từng tham chiến ở Việt Nam đã tìm ra cô con gái thất lạc nhờ bài xét nghiệm DNA.
"> -
Tháng 5, Jyoti Kumari (15 tuổi, Ấn Độ) đạp xe 1.200 km trong vòng một tuần để đưa người cha bị thương về quê. Kể từ đó, cuộc sống của nữ sinh đón nhận nhiều thay đổi bất ngờ, VICEđưa tin. Thiếu nữ Ấn Độ đổi đời sau khi đạp xe 1.200km chở cha về nhà"Kỳ tích về tình cha con"
Hồi tháng 1, người cha tên Mohan Kumari, làm lái xe kéo ở Delhi, gặp tai nạn và bị chấn thương, phải điều trị. Jyoti cùng mẹ ra thành phố để chăm sóc ông.
Hai cha con Jyoti biết đến thông tin lệnh phong tỏa toàn quốc của Ấn Độ có hiệu lực từ ngày 25/3 cũng là lúc họ sắp sửa cạn tiền.
"Tiền sinh hoạt của hai bố con không còn nhiều và chủ nhà trọ gây sức ép lên chúng tôi, nếu không trả tiền phòng sẽ bị đuổi ra ngoài. Vì không có ai thân thích ở Delhi, chúng tôi quyết định về nhà tránh dịch", cô chia sẻ.
Jyoti Kumari và cha mình đã vượt hơn 1.200 km trong 7 ngày bằng xe đạp để trở về quê nhà ở miền Đông Ấn Độ. Ảnh: NDTV.
Tuy nhiên, chi phí để về quê tốn kém ngoài mức tưởng tượng. Một lái xe tải đòi 6.000 rupee (khoảng 60 USD) cho quãng đường 1.200 km nhưng hai bố con không đủ khả năng chi trả.
Cuối cùng, Jyoti quyết định mua một chiếc xe đạp với giá 500 rupee (6,6 USD). Ngày 10/5, Kumari và bố bắt đầu hành trình. Họ về nhà an toàn vào ngày 16/5.
"Chúng tôi chỉ có 600 rupee (7,9 USD) khi rời Delhi. Tôi thường đạp xe cả ngày lẫn đêm và chỉ nghỉ khoảng 2-3 tiếng tại trạm xăng mỗi tối. Chúng tôi chủ yếu ăn đồ ăn tại các điểm cứu trợ và được một số người tốt bụng cho thêm trên đường đi", nữ sinh chia sẻ.
Sự việc nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả truyền thông Ấn Độ và quốc tế. Nữ sinh nhận nhiều lời ca ngợi về lòng dũng cảm khi đạp xe chở bố về quê.
Câu chuyện của Jyoti còn được Ivanka Trump - con gái Tổng thống Mỹ Donald Trump - ca ngợi là “kỳ tích tuyệt đẹp về sự bền bỉ và tình cha con”.
Jyoti và gia đình được truyền thông săn đón vào thời điểm nhiều người biết tới câu chuyện đạp xe của cô bé. Ảnh: India Times.
Xây nhà mới, ký hợp đồng đóng phim
Bốn tháng kể từ khi bất ngờ được nhiều người biết đến, cuộc sống của gia đình Jyoti thay đổi đáng kể.
Khi tin tức được truyền đi rộng rãi, một quan chức bang Bihar đến thăm Jyoti, kéo theo đó là những đám đông hiếu kỳ tìm đến nhà cô gái ở làng Sirhulli, quận Darbhanga, miền Đông Ấn Độ.
Đây từng là nơi hẻo lánh, ít người biết tên, cho đến khi Jyoti bất ngờ nổi tiếng. Từ chỗ dân cư thưa thớt, hầu hết người dân đều tìm đến các thành phố lớn làm việc, Sirhulli đón nhận nhiều phóng viên, đài truyền hình tìm về.
Trong nhà kho, 8 chiếc xe đạp được xếp chồng chất vào nhau. Đây là món quà do các quan chức địa phương, tổ chức phi chính phủ và những người mến mộ, dành tặng cho Jyoti.
“Tôi khá thích thú khi nhận được nhiều sự chú ý tới vậy. Khi đó, ngôi làng tấp nập người đến người đi”, Jyoti cho biết.
Jyoti đã nhận được khoảng 120.000 rupee (1.625 USD) từ các chính trị gia địa phương. Một cựu bộ trưởng còn hứa hẹn tài trợ tiền học và chi phí tổ chức đám cưới cho cô.
“Một người đàn ông ở Mỹ thậm chí đề nghị nhận tôi làm con nuôi vì ông ấy không có con gái. Ông ấy gửi tiền hàng tháng để tôi mua thức ăn cho cả nhà và liên tục mời tôi sang Mỹ. Tôi thỉnh thoảng có nói chuyện với ông”, Jyoti kể lại.
Jyoti (áo hồng) chụp ảnh bên cạnh cha mẹ. Ảnh: VICE.
Thiếu nữ 15 tuổi còn được Hiệp hội Đua xe đạp Ấn Độ chào đón và mời tham dự thi đấu chuyên nghiệp. Nữ sinh hào hứng trước cơ hội này và cho biết khi các quy định hạn chế đi lại được dỡ bỏ hoàn toàn, cô sẽ cân nhắc đến Delhi để tập luyện nghiêm túc.
Ngoài ra, cô gái còn ký 2 hợp đồng đóng phim và được trả trước một khoản thù lao.
“Jyoti là biểu tượng của lòng dũng cảm. Với tư cách là một nhà làm phim, tôi muốn hiểu điều gì đã khiến cô ấy đưa ra quyết định táo bạo như vậy”, nhà sản xuất Vinod Kapri cho hay.
Chuẩn bị bận rộn với nhiều kế hoạch trước mắt, Jyoti hiện tranh thủ thời gian rảnh rỗi để học thêm tiếng Anh.
Nhờ số tiền được tặng thưởng, gia đình cô gái 15 tuổi đã xây dựng ngôi nhà mới với bốn phòng sinh hoạt và một nhà vệ sinh. Từ hoàn cảnh nghèo khó, giờ cả nhà đã có cuộc sống no đủ hơn, nhờ vào hành động của con gái.
Phulo Devi, mẹ của Jyoti, thừa nhận cuộc sống của cả gia đình “đã không còn giống như trước”.
“Tôi không quay lại công việc đồng áng ngoài ruộng nữa”, bà nói.
Trước kia, bà Devi làm thuê tại trang trại và các công trường xây dựng. Thu nhập một ngày chỉ ở mức 180 rupee (2,4 USD), trong khi khoản vay để chữa trị cho cha của Jyoti lên đến 100.000 rupee (1.354 USD).
Mohan Kumuri, cha của Jyoti, thừa nhận bản thân cảm thấy hơi buồn khi báo giới không còn kéo đến làng đông như trước. Người cha vừa nói vừa lật giở cuốn album cất đầy hình ảnh lưu niệm họ chụp cùng mọi người.
Ông cho hay việc bỗng dưng nổi tiếng khiến hàng xóm láng giềng ít nhiều nảy sinh đố kỵ với gia đình mình, nhất là khi nhiều người trong làng đang lâm vào cảnh thất nghiệp, đói ăn, không biết bao giờ mới có thể quay về làm ở các thành phố lớn.
Jitendra Kumar (26 tuổi) đứng đối diện ngôi nhà của ông Kumuri với ánh mắt buồn bã và nói mình đã hết hy vọng. Sau khi thất nghiệp, Kumar mắc kẹt ở nhà kể từ cuối tháng 3.
“Truyền thông kéo đến đây vì Jyoti. Không ai bận tâm về những người thất nghiệp như chúng tôi”, anh nói.
Con trai biến mất bí ẩn khi đang ngủ, 38 năm sau bố mẹ nhận bất ngờ lớn
Suốt 38 năm đi tìm con trai, cặp vợ chồng đã nhận được bất ngờ vô cùng lớn nhờ công nghệ xét nghiệm ADN.
"> -
Những lời tâm can của mẹ gửi con rể, con gái trước ngày vu quyẢnh minh họa: Getty Images
Chàng trai ưu tú,
Mẹ gả con gái cho con chẳng phải bởi nhìn vào gia thế, điều kiện hay công việc ổn định của con, là mẹ chỉ nhìn vào ánh mắt rạng ngời hạnh phúc của con gái mẹ mỗi khi ở bên con, mẹ đã tin vào sự lựa chọn ấy.
Người mẹ nào cũng mong mỏi ngày hôm nay, ngày thấy con cái mình trưởng thành, yên bề gia thất, dù không tránh khỏi nhiều âu lo cho chặng đường sắp tới.
Con gái mẹ dù tốt hay xấu cũng là châu báu trong lòng mẹ, khi gả cho con, hy vọng con cũng vì yêu thương mà trân trọng. Con đừng hứa sẽ yêu thương suốt cả cuộc đời, mẹ chỉ mong con hứa sẽ thật lòng từng giây phút được bên nhau. Con gái mẹ mong manh yếu đuối lắm, chỉ mong con đối với nó chân thành.
Con gái mẹ có thể có đôi lúc bướng bỉnh cứng đầu, là chồng, con hãy dùng sự bao dung để yêu thương vừa đủ, mẹ không mong con quá nuông chiều nhưng cũng đừng hờ hững vô tâm. Phụ nữ nhiều khi cố tỏ ra cứng rắn vậy thôi nhưng mẹ biết nó yếu lòng hơn thế. Dù có làm gì và giận dữ tới đâu, hãy luôn nhớ mọi cuộc cãi vã là để hiểu nhau hơn, đừng cố phân thắng thua, bởi người thắng chẳng phải luôn có được tất cả.
Trong mọi cuộc cãi vã, con nhớ đừng bao giờ lỡ lời đuổi vợ. Mẹ trao gả con gái cho con với tất cả những yêu thương, nếu chẳng thể bước tiếp bên nhau hãy thẳng thắn để mẹ lại đón con gái trở về. Mẹ chẳng muốn thấy vợ con phải ra đi trong nước mắt hờn tủi. Cuộc đời này không có hạnh phúc nào từ trên trời rơi xuống, chỉ bão táp phong ba chẳng đón đợi lại có thể luôn đến bất ngờ. Chỉ mong các con luôn nghĩ về nhau, biết đặt mình vào vị trí của nhau, quan tâm đến cảm xúc của đối phương trước mỗi việc mình làm, mẹ tin chẳng có sóng gió nào có thể chia rẽ hai con được.
Những khi cãi nhau, con cũng đừng quay lưng lại với vợ, đừng cho vợ con nghĩ nó trở thành người thừa vướng mắt con. Phụ nữ dễ tủi thân, còn giận hờn là còn yêu thương. Mọi giận hờn sẽ chỉ được hóa giải bằng yêu thương, không phải bằng một giận hờn khác.
Con gái yêu thương của mẹ,
Đi làm vợ rồi, con hãy học cách sống thích nghi với gia đình mới, không thể tùy tiện như lúc còn ở nhà. Hãy phát huy thế mạnh biết quan tâm chia sẻ, lắng nghe của con, hết lòng với mái ấm của con.
Với mẹ chồng, bà là người đã sinh ra chồng con, là người mang hạnh phúc đến thế giới của con, mẹ tin con sẽ không làm bà thất vọng.
Cuộc sống sau này sẽ rất nhiều chuyện phải lo, là vợ đừng đòi hỏi chồng con phải luôn chú trọng vào một mối quan tâm duy nhất là con như những ngày mới yêu. Nếu chồng con chỉ biết đến duy nhất mình con thì sẽ chẳng có thời gian lo cho sự nghiệp.
Đừng cố đi tìm một lý do để chứng minh tình yêu dành cho mình đang bị thay đổi, nếu thay đổi thì sẽ là thay đổi, con muốn cưỡng cầu cũng không được.
Cuộc sống ngoài kia vốn đã nhiều áp lực lắm rồi, con đừng đặt thêm áp lực lên vai chồng, đừng mượn danh nghĩa tình yêu để đòi hỏi quá nhiều, đừng đứng núi này trông núi nọ để hờn giận vô cớ, biết vừa đủ chính là bí quyết để hạnh phúc bền lâu.
Mỗi ngày qua đi, con hãy luôn nở nụ cười thật tươi đón chồng con về nhà, hỏi han quan tâm, lắng nghe chia sẻ. Hãy cho chồng con biết, nhà là nơi yêu thương, là nơi để trở về sau những bon chen mệt mỏi, nơi ấy có người luôn chờ đợi, ủng hộ và khích lệ, dù có bất kỳ điều gì xảy ra. Chúc các con mãi luôn hạnh phúc.
8 điều phụ nữ thường làm khiến đàn ông chán ngấy bạn
Phụ nữ luôn muốn làm mọi cách để thu hút và giữ chân người đàn ông của mình. Tuy nhiên, một số điều chị em thường làm lại phản tác dụng.
">