Bản án sơ thẩm xác định, các bị cáo nguyên là cựu lãnh đạo của SCB đã giúp sức cho bị cáo Trương Mỹ Lan “hợp thức hóa” hồ sơ vay vốn khống của các công ty trong hệ sinh thái Vạn Thịnh Phát để vay tiền của SCB.
Tại phiên phúc thẩm, các bị cáo không có ý kiến về tội danh, chỉ xin HĐXX giảm nhẹ hình phạt, với lý do rằng bản thân chỉ thực hiện theo sự chỉ đạo, chịu áp lực từ cấp trên và thời điểm đó các bị cáo muốn vực SCB dậy khi tiến hành tái cơ cấu.
Bị cáo Nguyễn Văn Thanh Hải (cựu Phó Chủ tịch HĐQT SCB) trình bày, vào thời điểm ký các hồ sơ, bị cáo không nhận thức được sai phạm của mình, chỉ đến khi bị xét xử sơ thẩm mới nhận ra rằng tất cả các tờ trình đã duyệt đều không phản ánh đúng thực tế. Bị cáo giải thích rằng trong suốt thời gian công tác tại SCB, vai trò của mình chủ yếu là ký các giấy tờ theo các tờ trình đã có sẵn và không hề hay biết về những vấn đề sai phạm trong các hồ sơ đó.
Bị cáo Mai Hồng Chín (cựu Giám đốc Phòng Tái thẩm định SCB) cho rằng sai phạm của mình xuất phát từ sự hiểu lầm về bản chất của quá trình tái cơ cấu. Bị cáo khai, do không lường trước được những hậu quả nghiêm trọng của quá trình này nên đặt niềm tin sai lầm vào những lời chỉ đạo của các lãnh đạo.
Thời điểm đó bị cáo cho rằng việc "ký hồ sơ đảo nợ" chỉ là một giải pháp tạm thời mà không nhận thức đầy đủ về những hệ lụy lâu dài và nghiêm trọng mà hành động này có thể gây ra.
Bị cáo buộc trong khoảng thời gian từ tháng 11/2021-9/2022, bị cáo Lương Thị Hồng Quế, với vai trò Giám đốc Phòng Phê duyệt tín dụng khách hàng doanh nghiệp (tái thẩm định) tại SCB, đã ký duyệt 4 tờ trình tái thẩm đồng ý cho 4 khách hàng thuộc Tập đoàn Vạn Thịnh Phát vay tổng cộng 46 khoản vay tại SCB. Đến ngày 17/10/2022, tổng dư nợ của các khoản vay này lên đến 700 tỷ đồng.
Bản án sơ thẩm xác định, bị cáo Quế biết rõ các khoản vay này thực chất là hợp thức hóa hồ sơ vay vốn, giải ngân và rút tiền để nhóm Trương Mỹ Lan sử dụng trái với mục đích vay vốn đã cam kết.
Tại phiên tòa, bị cáo Quế trình bày rằng vào thời điểm ký duyệt các hồ sơ vay, bị cáo mới nhận nhiệm vụ tái thẩm. Bị cáo nghĩ mình chỉ thực hiện thủ tục tái thẩm cho các hồ sơ vay vốn cũ của Công ty Lavifood và không hề biết rằng công ty này đã được bị cáo Trương Mỹ Lan mua lại.
Ngoài việc trình bày về nguyên nhân đến hành vi phạm tội, các bị cáo cũng bày tỏ về thiện chí khắc phục hậu quả. Theo các bị cáo, dù hoàn cảnh gia đình hiện khó khăn nhưng họ vẫn vận động gia đình khắc phục hậu quả của vụ án nhằm bù đắp phần nào những sai lầm đã gây ra, giảm bớt thiệt hại.
Gần mười năm sau, như mọi thanh niên bước ra khỏi cánh cổng trường phổ thông, tôi đứng trước nhiều lựa chọn nghề nghiệp. Khi ấy, thày giáo dạy văn khuyên tôi nên theo học văn; người quen của gia đình thì lại giới thiệu tôi học ngoại giao; và có cả lựa chọn học ngành ngoại ngữ.
Nhưng rồi chính ký ức về màu áo trắng tinh khiết của cô bác sĩ bệnh viện huyện năm nào đã khiến tôi chọn đăng ký nguyện vọng vào Đại học Y Hà Nội - một lựa chọn rất khó.
Đến hôm nay, sau đúng 50 năm, màu áo ấy với tôi vẫn luôn là biểu tượng của sự thanh cao và trí tuệ.
Ngày Thầy thuốc Việt Nam năm nay, có một nhà báo hỏi tôi: Những tiêu cực xuất hiện trong ngành y, là bởi vì cái tâm của các cán bộ y tế, hay là bởi vì chế độ đãi ngộ dành cho họ chưa tương xứng? Các vấn đề của ngành y tế, là từ chủ quan các y bác sĩ, hay là từ khách quan của nền kinh tế thị trường?
Tôi không suy nghĩ, mà trả lời luôn: Tất nhiên, cả hai nguyên nhân đều quan trọng. Nhưng gốc rễ của nghề y, vẫn phải là ý thức cống hiến của người thầy thuốc.
Đó không phải một nghề để làm giàu. Ngay từ lúc đăng ký nguyện vọng vào trường y, anh đã lựa chọn một sứ mệnh, chữa bệnh cứu người. Để kiếm tiền, người ta có thể lựa chọn trở thành thương nhân, nhà sản xuất hay thậm chí là nghệ sĩ. Nhưng trong nghề y, thì sức khỏe của bệnh nhân phải được đặt lên trước hết. Người thầy thuốc, phải luôn tâm niệm điều đó. Nó không thể là một nghề nghiệp của những phép toán thiệt - hơn. Anh sẽ phải cứu người bệnh - ngay cả khi đó có là một kẻ thù trong chiến tranh.
Đúng là nền kinh tế thị trường đặt ra những đòi hỏi mới về sự đãi ngộ với cán bộ y tế. Bây giờ, chúng ta không thể sống như thời bao cấp, được làm việc và cống hiến đã là một hạnh phúc. Đòi hỏi sự cống hiến vô điều kiện trong thời đại này là phi lý. Các chính sách vĩ mô, cũng như là các cơ chế đãi ngộ của xã hội đối với nghề nghiệp đặc biệt này, sẽ còn cần phải hoàn thiện.
Nhưng trên hết, tôi vẫn tin rằng trong nghề y, tinh thần cống hiến vẫn là đòi hỏi đầu tiên. Nếu phải đi tìm một nguyên nhân cho bất kỳ vấn đề nào của ngành, phải hỏi đến thái độ và lương tâm của người thầy thuốc trước nhất.
Nghề y mang những đòi hỏi rất đặc thù. Thi đầu vào khó, học rất dài, và người thầy thuốc phải không ngừng tự trau dồi trong suốt cuộc đời. Những kiến thức y học mới liên tục được cập nhật. Họ còn phải làm việc trực tiếp với những nỗi đau và những trạng thái mẫn cảm nhất của con người, nên còn phải trang bị sự tinh tế trong ứng xử và biết đồng cảm trong tâm hồn.
Để có được sự phấn đấu liên tục đó, thì người thầy thuốc phải yêu nghề của mình một cách vô điều kiện. Người ta sẽ không thể trở thành một thầy thuốc đúng nghĩa, nếu làm việc theo phản xạ “có điều kiện”.
Sự cao quý của chiếc áo blouse trắng, phải được bảo vệ bởi chính những người đang khoác nó lên mình, trước khi hỏi đến đãi ngộ của xã hội.
Bất kỳ ai đã đọc 9 điều căn dặn của Hải Thượng Lãn Ông, thì sẽ nhận ra rằng: từ thời xa xưa, khi chưa có nền kinh tế thị trường hay chủ nghĩa vật chất, cụ đã phải dặn người làm thuốc “không nên cầu lợi, kể công”; “chớ mưu cầu quà cáp”; cầu cạnh người giàu mà khinh rẻ người nghèo. Bản chất của con người là sân si, và nếu không thể tự chiến thắng điều đó, thì cho dù có ở thời đại nào, có được đãi ngộ ra sao, người ta vẫn sẽ mưu cầu, đòi hỏi.
Hơn 40 năm gắn bó với ngành y, tôi quan sát và nghiệm ra: những người đặt các phép tính thiệt - hơn cao hơn sứ mệnh với bệnh nhân cũng sẽ chẳng thể trở thành thầy thuốc giỏi. Không có tình yêu, anh không thể tìm tòi và nghiên cứu liên tục.
Tôi vẫn gặp rất nhiều những người như thế, họ yêu và cống hiến vô điều kiện cho sự thanh cao của màu áo trắng. Mặc dù những tiêu cực vẫn tồn tại, tôi tin rằng cái tốt đã và sẽ lấn át cái xấu. Tôi cũng tin rằng người dân và các bệnh nhân cũng hiểu được điều đó.
Mỗi dịp 27/2, tôi luôn cố gắng tìm cho mình một khoảng tĩnh lặng để nghĩ về nghề của mình. Dù còn nhiều việc phải làm, nhiều tình thế phải đương đầu, nhưng tôi tin nhiều đồng nghiệp của tôi vẫn đang nỗ lực vì một niềm tin áo trắng.
Nguyễn Thị Kim Tiến
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" alt=""/>Blouse trắngTheo Tripadvisor, Kompong Khleang là làng nổi có quy mô lớn nhất trên hồ Tonlé Sap, cũng là làng nằm xa thành phố Siem Reap nhất.