Nhận định, soi kèo Monchengladbach vs Mainz, 2h30 ngày 8/3: Nối mạch bất bại
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Heidenheim, 23h30 ngày 9/3: Nỗ lực trụ hạng -
Một cô giáo muốn dạy học sinh về lòng nhân ái, về ý nghĩa của việc cho đi đem lại hạnh phúc hơn là nhận về. Cuối cùng, món quà tặng bà lão nghèo của những học trò nhỏ lại khiến cô phải suy ngẫm. Vào tháng 10, ngay trước thềm Lễ Tạ ơn, tôi giao cho các em học sinh lớp 3 ở Pompton Lakes, New Jersey một bài tập.
Tôi dõng dạc: “Cô muốn các em làm thêm vài việc vặt trong gia đình để kiếm chút tiền. Sau đó chúng ta sẽ dùng số tiền đó để mua đồ ăn cho người nghèo vào dịp Lễ Tạ ơn”.
Tôi muốn các em học sinh hiểu rằng cho đi đem lại hạnh phúc hơn là nhận về. Tôi hy vọng chúng có thể tìm thấy sức mạnh của riêng mình để tạo nên sự thay đổi. Khi hiểu ra câu răn dạy kia, mỗi đứa trẻ sẽ nhận thấy hành động xuất phát từ lòng tốt có thể thay đổi cuộc đời của một người.
Lễ Tạ ơn đã đến, tất cả học sinh trong lớp đều mang số tiền mà các em kiếm được do làm việc nhà giúp bố mẹ. Có em quét lá trong sân, bày biện bàn ăn, em khác thì rửa bát đĩa, giúp đỡ em nhỏ trong nhà. Giờ đây, chúng chỉ chờ đến giây phút được đi mua sắm.
Trong siêu thị, tôi và lũ trẻ đã chọn ra đủ đồ gồm thức ăn và đồ trang trí để tặng mảnh đời bất hạnh nào đó. Khi đến quầy tính tiền, đột nhiên một đứa trẻ nhận ra thứ “vô cùng cần thiết” mà chúng tôi còn thiếu.
“Những bông hoa”, Kristine kêu lên. Sau đó lũ trẻ chạy ngay đến quầy hoa.
Nguồn: Reader’s Digest Tôi ắt hẳn là một người thực tế. Tôi nghĩ thật là viển vông khi đổ số tiền thừa ít ỏi vào thứ không thể chế biến thành đồ ăn thức uống. Sau khi cân nhắc, tôi nói với lũ trẻ: “Các em không thể ăn hoa đúng không?”.
Lũ trẻ mè nheo: “Nhưng cô Sherlock, chúng em muốn mua những bông hoa kia!”.
Tôi đánh mắt sang những chậu hoa, hầu hết chúng đều rất to và sặc sỡ khi khoác lên mình màu vàng lóng lánh hoặc đỏ tía. Nhưng lạc trong rừng hoa ấy là hoa cúc tím.
Đám trẻ gật đầu đồng ý với nhau: “Chắc chắn bà ấy sẽ thích chậu hoa này”, rồi chúng lấy chậu hoa đặt vào xe để đồ.
Một tổ chức đã cho chúng tôi tên và địa chỉ của một bà cụ nghèo phải sống một mình nhiều năm nay. Trên con đường ngoằn nghoèo dẫn lối đến nhà bà cụ, các em học sinh người tỏ vẻ lo lắng khi phải tiếp xúc với người lạ, người lại vô tư nô đùa như chẳng có chuyện gì.
Giữa những tiếng cười rúc rích và những bông hoa màu tím trông có vẻ giản đơn, tôi băn khoăn không biết bài học về cho và nhận của mình có chạm được đến các tâm hồn non nớt kia không.
Cuối cùng, chúng tôi dừng chân trước ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở bìa rừng. Một người phụ nữ gầy gò với vẻ mặt thoáng chút mệt mỏi mở cửa chào đón chúng tôi. Khi các em học sinh mang đồ ăn vào nhà cho bà, người phụ nữ ấy tỏ vẻ rất vui mừng.
Nhưng khi Amy đặt chậu hoa cúc tím lên bàn, bà cụ thoáng chút ngạc nhiên. Tôi nghĩ bà ấy đã mong đó là túi bột mỳ thay vì những bông hoa đơn sơ kia.
Bỗng Michael cất tiếng hỏi bà lão: “Bà có thích sống ở đây không? Ý cháu là trong rừng ấy”.
Bà lão cười và nói với lũ trẻ rằng bà rất thích sống cùng thiên nhiên. Bà ấy kể cho lũ trẻ về những con vật gần đó, về những chú chim sà xuống để ăn vụn bánh mỳ.
“Chắc là Chúa đã gửi các cháu đến để cho bà đồ ăn, bởi bà đã chia sẻ đồ ăn với những chú chim kia”, bà nói.
Chia tay bà lão, tôi và các em học sinh trở lại xe ô tô. Ngồi trong xe, chúng tôi có thể thấy bà lão qua cửa sổ phòng bếp. Bà ấy vẫy chào tạm biệt chúng tôi, sau đó quay lại vào bếp, bước qua con gà tây, qua chỗ đồ trang trí và đi thẳng đến chỗ chậu hoa cúc tím.
Bà ấy cúi xuống ngửi những cánh hoa, sau đó nở một nụ cười trên môi. Khuôn mặt bà tỏ vẻ hạnh phúc lạ thường.
Tôi và lũ trẻ đều im lặng. Trong giây phút ngắn ngủi đó, có lẽ các em đã nhận ra sức mạnh của chính mình để làm cuộc sống của ai đó trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi cũng vỡ ra một điều. Điều kỳ diệu không phải lúc nào cũng đến từ thực tế của người lớn mà nó được tạo ra bởi sự yêu thương của tâm hồn trẻ thơ.
Đôi khi một chậu hoa tím đơn giản sẽ làm bừng sáng ngày u uất giữa tiết trời se lạnh của tháng 11.
Nước mắt người phụ nữ trẻ trong biệt thự triệu đô ở Hà Nội
Khi chồng đột ngột qua đời, Lan bị con riêng của chồng đuổi ra đường. Chị phải gửi đơn ra tòa án đòi quyền thừa kế cho con trai.
"> Dạy về lòng nhân ái, cô giáo ngạc nhiên vì hành xử của học trò -
Ngày mới tìm hiểu Phan, tôi thỉnh thoảng mới qua nhà, ít tiếp xúc với mẹ anh nhưng có ấn tượng tốt về bà. Con dâu khóc ngất vì thói 'đốt' tiền của mẹ chồng trên chiếu bạcMẹ Phan tính tình xởi lởi, phóng khoáng, ăn nói khéo, thích chau chuốt vẻ ngoài. Lần nào tôi sang nhà cũng mua hoa quả, quà cáp tặng bà, khi thì hộp thực phẩm chức năng, lúc lại mỹ phẩm. Mẹ anh vui đến mức khoe khắp hàng xóm láng giềng.
Quý mến tôi như vậy nên nhà có việc gì, mẹ anh đều tâm sự, gọi điện nói chuyện với tôi như con cái trong nhà.
Mối tình 3 năm của tôi và người yêu diễn ra suôn sẻ, không gặp bất cứ trở ngại nào vì có sự hậu thuẫn, vun vén của bà.
Phan chịu khó, có ý chí phấn đấu. 12 năm học phổ thông, anh đều là học sinh giỏi, đạt nhiều thành tích của thành phố. Ngày còn sinh viên, anh thuộc diện ưu tú, là đối tượng của nhiều cô gái.
Tháng 1 năm ngoái, chúng tôi hạnh phúc tổ chức đám cưới. Mẹ anh chu đáo đưa tôi đi chọn vải may áo dài cô dâu, tìm địa điểm chụp ảnh cưới… Bạn bè nghe tôi kể về mẹ chồng tương lai đều nức nở khen ngợi tôi may mắn, số hưởng.
Sau hôn lễ ấm cúng, vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Phan sống lãng mạn, luôn biết tạo bất ngờ cho vợ nên cuộc sống son rỗi của chúng tôi trở nên thú vị, không hề tẻ nhạt, nhàm chán.
Thu nhập hai vợ chồng đều khá, mỗi tháng tổng cộng kiếm được 50 triệu. Vì thế chúng tôi chi tiêu khá rủng rỉnh.
Tuy nhiên về làm dâu 2 tháng, tôi tá hỏa vì sở thích “đan quạt” trên chiếu bạc và lô đề của mẹ chồng. Lúc này Phan mới thú nhận, trước đây bà kinh doanh điện máy, tiền bạc dư dả, cho con cái đi du học nước ngoài.
Từ ngày làm ăn thất bát, nợ nần, buồn chán, bà tìm đến cờ bạc giải khuây. Lâu dần thành nghiện cờ bạc, tuần nào không chơi bài 2,3 lần là bà khó chịu, bứt rứt.
Ban đầu mẹ chồng tôi chỉ chơi vui, vài chục nghìn nhưng sau bà vay mượn nợ lãi tới vài chục triệu để ném vào chiếu bạc và những con đề.
Số tiền lãi ngày một lớn, chủ nợ đến nhà đòi ráo riết, ném cả mắm tôm vào nhà. Phan và bố chồng tôi buộc phải đứng ra nhận nợ thay để gia đình được yên bình.
Chồng kể anh cắm sổ đỏ vào ngân hàng mới đủ tiền trả nợ cho mẹ. Những tưởng sau trận đó, mẹ chồng tôi bỏ sở thích bài bạc, ai ngờ bà vẫn lén lút, giấu chồng con chơi.
Mọi khoản chi tiêu, sinh hoạt phí đều do Phan lo liệu, gánh vác. Tiền chi tiêu, ăn uống hàng tháng Phan không dám đưa mẹ mà đưa bố.
Nhiều lần bà bực tức chồng con vì hai người không đưa tiền cho mình. Bà nói đã từ bỏ đam mê bài bạc mà không ai chịu tin, ngờ vực bà. Cả ngày bà không mở lời, nói chuyện với ai trong nhà trừ con dâu.
Tôi dịp đó đang bầu bí, nghén ngẩm, bà chăm sóc, hỗ trợ. Thương bà, thi thoảng tôi lén chồng, cho bà 500 nghìn tiêu vặt.
Sinh con tròn 1 tháng, tôi làm vài mâm cơm, mời đồng nghiệp cơ quan đến. Mẹ chồng khéo miệng, bắt quen ngay với Lam - cô bạn làm bên bộ phận khách hàng của tôi.
Nghĩ chuyện trong nhà chẳng kể với người ngoài làm gì, hơn nữa, mấy tháng tôi mang thai nặng nề, sinh nở, ở gần mẹ chồng, không thấy bà dính dáng đến chuyện bài bạc nên tôi không cảnh báo gì với Lam.
Ai ngờ, 6 tháng sau, mẹ chồng bỗng xách quần áo bỏ đi. Bà để lại lá thư thú nhận chơi bài, nợ hàng trăm triệu, nhờ chồng con trả giúp. Giờ bà ở nhà sợ người ta bắt nợ.
Lam còn thông báo, mẹ chồng tôi vay cô ấy 50 triệu, hẹn 3 tháng trả nhưng quá hạn vẫn chưa thấy bà đả động gì. Mấy lần Lam định hỏi tôi nhưng cô ấy ngại. Vì khi vay, mẹ chồng nói để làm ăn, còn dặn Lam không được nói gì với tôi.
Nghe Lam nói mà tôi khóc ngất, tức nghẹn. Chỉ vì khát bạc mà mẹ chồng tôi lợi dụng cả uy tín, bạn bè của con dâu để vay nợ.
Tôi tức giận gọi cho bà, bà xin tôi trả nợ giúp, đồng thời hứa hẹn không bao giờ dính đến trò đỏ đen một lần nào nữa.
Gia đình tôi nghe bà nói, dù giận nhưng lại mủi lòng, è cổ ra trả nợ thay. Phan đi tìm, đưa mẹ về. Không hiểu gia đình tôi yên ổn được bao lâu nữa. Liệu tôi có nên bàn với chồng ra ở riêng? Con tôi sống cùng liệu cháu có học theo tật xấu của bà nội?
Xin các độc giả hãy cho tôi lời khuyên!
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập nội dung bình luận phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi bài viết chia sẻ về địa chỉ email: [email protected] (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!"> -
10 ngày nay không khí trong gia đình tôi luôn u ám. Sau trận cãi vã lớn, vợ tôi xách vali về ngoại. Trước khi đi, cô ấy để lại tờ đơn ly hôn đã được ký sẵn. Tâm sự của vị tài xế khi bắt gặp vợ ngoại tình ở biệt thựTất cả cũng bắt nguồn từ lần tôi chứng kiến vợ dan díu với vị giám đốc 60 tuổi.
Tôi lái taxi, vợ làm kế toán doanh nghiệp. Ngày mới lấy nhau, tôi thuộc diện khá giả, kinh doanh nhà hàng.
3 năm trước, tôi bị bạn thân lừa khoản tiền lớn, dẫn đến phá sản, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Tôi phải cầm cố mảnh đất ngoại ô, lấy tiền trả cho chủ nợ. Đường cùng, tôi nộp hồ sơ xin làm tài xế. Vợ tôi từ chỗ sung sướng, tiền bạc rủng rỉnh, giờ phải lăn lộn kiếm tiền nuôi con.
Cô ấy nhiều lần tức tối, trách chồng ngu muội, đẩy gia đình vào cảnh kham khổ.
Cuộc hôn nhân trở nên ngột ngạt, cãi vã triền miên. Hai đứa con sợ hãi, không dám vui đùa như trước.
Tôi cố gắng chạy xe, làm thêm việc tay trái, kiếm thu nhập hỗ trợ vợ. Tuy nhiên, cô ấy quen tiêu xài, mua đồ hiệu, số tiền tôi mang về vẫn không đủ.
Trước tình hình này, tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ, bàn bạc với vợ tính toán lại cuộc sống gia đình, thu hẹp các khoản không cần thiết. Sự chân thành của tôi không được chia sẻ mà vợ lớn tiếng nhiếc móc, xúc phạm.
Tôi nghĩ trong lúc bí bách kinh tế, vất vả, vợ tôi gặp áp lực mới giận như vậy. Vài ngày tôi sẽ tìm cách làm hòa.
Gần đến sinh nhật cô ấy, tôi cố chạy thêm ban đêm, lấy tiền mua quà cho vợ. Vậy mà tôi phát hiện ra sự thật đau lòng.
Hôm đó, 10 giờ tối, tổng đài điều tôi đến một địa điểm đón khách. Đó là khu vực tập trung nhiều người giàu có sinh sống. Các ngôi biệt thự nằm san sát nhau.
Ảnh: Diệu Bình Đến gần tòa biệt thự thiết kế cầu kỳ, tôi choáng váng nhận ra bóng dáng quen thuộc của vợ. Cô ấy mặc chiếc váy bó sát, ôm hôn người đàn ông lớn tuổi ngay cổng vào.
Tôi cho xe tiến tới, vợ không hay biết, điềm nhiên bước lên xe. Giây phút nhìn thấy tôi, cô ấy có chút kinh ngạc nhưng trấn tĩnh rất nhanh. Sau đó, suốt chặng đường về nhà, tôi im lặng.
Vợ không ngần ngại thừa nhận ngoại tình với giám đốc công ty hơn nửa năm nay. Vị giám đốc hứa hẹn, nếu vợ tôi ly hôn, ông lập tức cưới và lo cho cô ấy cuộc sống đủ đầy.
Trong lúc tức giận, tôi vung tay tát vợ. Cô ấy quay ra gào thét, nói rằng mình không sai, lỗi là ở tôi.
“Loại đàn ông bất tài như anh, không nuôi nổi vợ con tốt nhất im lặng, đừng ý kiến nhiều”, vợ chì chiết.
Nghe người phụ nữ “má kề, vai ấp” buông lời xúc phạm, lòng tôi nghẹn đắng. Liệu tôi phải làm gì đây?
Tôi vẫn còn yêu và muốn tha thứ cho cô ấy nhưng giờ chẳng còn chút hi vọng.
Mời độc giả gửi câu chuyện của mình về địa chỉ email: [email protected]. Chia sẻ của bạn sẽ được đăng trên mục Tâm sự nếu phù hợp. Trân trọng cảm ơn!">