Ảnh minh họa.
Sau đó vài năm lại có lệnh cấm chó và lần này họ làm ngặt nghèo hơn, các nhàđều phải bán hoặc làm thịt hết, mọi người khuyên nhủ bác tôi, cuối cùng bác tôicũng phải dứt ruột bán nó đi. Khi bán bác tôi phải ra khỏi nhà để không phảinhìn cảnh người ta bắt nó đi. Chị tôi đi học về, thấy chó bị bán đi mất, lăn rakhóc, 3 ngày không đi học, hàng tuần vẫn còn khóc vì con Lu. Còn tôi, tuy ít gắnbó với nó, nhưng mấy chục năm qua tôi vẫn nhớ như in hình bóng của nó, nó là conLu.
Chuyện thứ hai: Chó hiểu tiếng người
Cùng thời với con Lu nhà bác, nhà tôi có nuôi một con chó, đặt tên là Ky. Cáccụ thường nói “nuôi chó, nuôi mèo phải có tay”. Chó, mèo không phải ai cũng nuôiđược; có nhà nuôi một thời gian thì chết hoặc bỏ đi mất, chó, mèo của chủ nàothì học được tính nết y như của chủ ấy. Cũng chả hiểu tại sao nhà tôi nuôi rấtnhiều chó nhưng con nào cũng cực kỳ hiền lành, ban ngày hầu như không nghe tiếngsủa. U tôi đùa: “Chó nhà mình chắc bị câm”; có lẽ một phần do nhà tôi ngayđường, lại cạnh hợp tác xã sản xuất mũ, hàng ngày những người qua đường và ngườilàm tập thể ở hợp tác cứ chạy vào xin múc nước mưa trong bể uống, nên chó sủalắm mỏi mồm mà chả có tác dụng gì nên thế hệ trước truyền cho thế hệ sau khôngthèm sủa nữa.
Khi họ cấm chó, nhà tôi cũng phải bán đi, hôm trước bố tôi nói loáng thoánglà ngày mai bán nó cho tổ lực điền để họ liên hoan. U tôi nghe thấy, vội nói: ấyđừng nói nữa, nói thế, nó biết thì sao mà bắt được nó. Y như rằng sáng hôm saungười ta đến bắt nó thì không thấy nó đâu nữa, bữa trưa cũng không thấy nó vềăn, chập tối mới thấy nó về, cứ lảng lảng có vẻ cảnh giác lắm. Hôm sau khi nóvào trong nhà, bố tôi đóng cửa lại để họ đến bắt, khi họ vào bắt không hiểu saonó vọt qua được cửa sổ, mà khoảng cách giữa hai chấn song thì cực bé… chắc tronggiờ phút sinh tử nó đã làm cái việc mà bình thường dù có cố gắng mấy nó cũngkhông bao giờ làm được…
Và rồi cuối cùng, cũng phải bán nó đi, hôm họ bắt nó, tôi về chạy ra nhìnthấy nó bị nhốt trong lồng, đuôi vẫy vẫy mà nước mắt cứ chảy ròng ròng; khôngthể nhìn thấy cảnh ấy được nữa, tôi vội chạy ra chỗ khác mà cổ họng nghẹn đắng.
Chuyện thứ ba: Chó chết theo chủ
Bà mà tôi sắp kể đây, là chị ruột bà ngoại tôi. Bà có 3 người con trai, báccả đã ra ở riêng, bà ở chung với gia đình bác thứ hai và thứ ba. Bác thứ hai có3 người con, bác thứ ba có 8 người con, thật là một đại gia đình. Bà tôi làngười chỉ huy, người quản lý toàn bộ kinh tế trong gia đình, mặc dù bác thứ hailà chủ nhiệm hợp tác xã mua bán, bác thứ ba là chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệplững lẫy một thời, cũng đã nhiều tuổi, nhưng một điều thưa mẹ, hai điều thưa mẹ,và không bao giờ dám làm trái ý bà, cả cái đại gia đình đồ sộ ấy tuyệt nhiênkhông bao giờ xảy ra mâu thuẫn. Cho đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu được tạisao bà lại chỉ huy được, mà bà thì rất ngọt ngào, nhẹ nhàng, chắc bà phải rấtcông minh và đầy sức thuyết phục mới giữ cho cái đại gia đình ấy được êm ấm.Khoảng năm 1983 khi ấy bà 93 tuổi, bà mất, trước khi mất bà tôi đã kịp làm 2 cáinhà mới để cho hai bác ra ở riêng, nhà cũ đang ở, bà bảo cho anh Phúc, con trailớn nhà bác thứ ba do anh ấy bị cảm mạo, liệt một bên tay, cần được giúp đỡ.Không ai thắc mắc gì.
Chú chó Capitan đã bỏ nhà đến nằm bên mộ chủ nhân Argentinian Miguel Guzman (Đức) trong suốt sáunăm sau khi ông mất.
Bà tôi có nuôi một con chó đen, năm bà mất, nó đã được hơn 14 năm rồi, nó đãtrở thành thành viên không thể thiếu được của đại gia đình ấy. Trước khi mất, bàdặn hai bác: sau khi mẹ mất thì con chó nó cũng chết, các con phải chôn nó… saunày cái xương của nó có thể nấu cao, vì nó cũng rất tốt. Và đúng như thế. Bà mấtrồi, nó cứ quanh quẩn, nước mắt ròng ròng… thời gian sau nó cứ ăn ít dần, lịmdần… khoảng ba tháng sau thì nó mất.
Bác tôi, theo lời bà dặn, đem chôn nó dưới gốc cây khế, và chắc cũng không aiđộng đến bộ xương của nó.
Và những câu chuyện khác
Ông ngoại tôi kể lại ngày xưa cũng hay ănthịt chó . Nhưng có lần cắt cổ con chó nhà, lỡ đểsảy mất. Chiều trở về, cổvẫn còn dính máu me nhưng khi gặp ông nó vẫn mừng rỡ, ngoắt đuôi! Kể từ đó ôngbỏ hẳn, không ăn thịt chó nữa. Còn rất nhiều chuyện thật về chó như thất lạcxứ người đến 5-7 năm khi mò về được đã vô cùng mừng rỡ khi gặp chủ cũ! Chó cứuchủ, chó nằm cạnh mộ chủ, chó chung tình, chó trung thành...Dũng ([email protected])
Ngày trước nhà tôi có nuôi một con chó, nó rất khôn. Tôi đi họcxa nhà cả năm mới về một lần. Thời gian lâu như vậy nhưng nókhông hề quên tôi. Khi thấy tôi mang balô bước vào sân, nó đãchạy ào ra, lăn tròn dưới đất, cất tiếng kêu ăng ẳng để mừng tôimà lúc đó tôi có cảm giác tiếng kêu của nó như tiếng khóc đểmừng tôi vậy. Khi tôi ngồi một mình, nó chạy lại ngồi cạnh tôi.Có nhiều lầm tôi đút ngón tay vô miệng nó nựng, nó lấy hai hàmrăng ấn nhẹ vào ngón tay tôi, không dám mạnh hơn vì sợ tôi đau.Nghe tiếng xe máy của ba tôi đi làm về còn xa lắc, mà nó đã nhậnra và chạy tuốt ra ngõ đón...v..v. Ba tôi là người khó tínhnhất với vật nuôi, nhưng ông lại thích nó vô cùng. Cả nhà tôicoi nó là một thành viên trong gia đình. Vi Nguyen" alt=""/>Những câu chuyện vô cùng cảm động về loài chó