Truyện Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách
作者:Thế giới 来源:Ngoại Hạng Anh 浏览: 【大 中 小】 发布时间:2025-01-21 06:36:08 评论数:
Editor: Kiwi
Beta: Dâu Tây ?ệnYêuAnhPhụHồSátVálich v league 2024
__________
Giây phút Diêu Mỹ Nhân bị xe đâm ngã nhào trên mặt đất, cô trở nên căng thẳng và mơ hồ, không hề nghe thấy tiếng thét chói tai hoảng sợ của những người xung quanh, cũng không nhìn thấy cảnh tượng máu đỏ giàn giụa khắp nơi. Cô chỉ biết cuộc sống gian khổ của mình có thể sẽ kết thúc, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm...
Ánh mặt trời rọi lên gương mặt, đầu Diêu Mỹ Nhân đau từng cơn. Ánh sáng quá chói khiến cô phải dùng tay che mắt. Đợi tới khi mắt đã dần thích ứng, mới từ từ hạ tay xuống. Cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cô nhớ rõ là mình đã bị xe đụng.
Vì vậy... cô đang ở bệnh viện sao?
Không đúng, nơi này... tại sao lại... giống phòng của cô vậy?
Đôi tay Diêu Mỹ Nhân chống trên giường, cơ thể mập mạp từ từ ngồi dậy. Cô nhìn tờ lịch nhỏ trên bàn, " tháng 5 năm 2000", mấy chữ này làm cô hết sức hoảng hốt. Diêu Mỹ Nhân dụi dụi mắt, phát hiện bản thân không hề nhìn lầm, cô đã quay về thời học cao trung.
Diêu Mỹ Nhân nhìn chằm chằm ngày tháng trên lịch, tay che miệng lại, cố găng đè nén sự xúc động.
Cô... cô... cô trọng sinh?
Tuy cảm thấy điều này thực hồ đồ nhưng có thể khẳng định đây không phải mộng. Không thể ngờ được cô có cơ hội làm lại cuộc đời. Từ giờ trở đi, cô tuyệt đối không để cuộc sống của mình tầm thường vô vị, không bỏ qua cho những kẻ chơi xấu mình, không khiến người thân chịu khổ.
Diêu Mỹ Nhân xuống giường, đi giày cẩn thận rồi vào phòng vệ sinh. Cô đứng nhìn gương, trong gương xuất hiện một bé gái cao to, da đen thô ráp nổi nhiều mụn, hai bên mặt toàn thịt là thịt. Cô nhíu mày, dơ tay nhéo nhéo vòng eo to, phì đến muốn đun lên làm mỡ rán, đã vậy còn rắn chắc chứ không mềm mại, vì vậy rất khó giảm cân.
Trước kia cô đã từng thử giảm béo, sau một năm vẫn không có tiến triển gì, vẫn nặng trên 150 cân, cô cao gần một mét sáu tám, vậy nên cả người trông rất khổng lồ.
Không nhịn được thở dài một hơi, đúng là trước sau như một mà.
Bởi vì đen béo xấu xí, từ nhỏ đến lớn cô đều bị bạn cùng lớp xa lánh. Ra ngoài xã hội thì đồng nghiệp khinh thường, ngay cả khi cô vất vả kiếm được khách hàng thì cũng sẽ bị bề ngoài xuất sắc của đồng nghiệp cướp đi. Thậm chí, còn ghét bỏ nói cô làm người khác không muốn ăn.
Một thời gian dài như vậy, so với bất kì người nào khác, cô nhìn ra được đó là một mặt của xã hội. Xinh đẹp chính là ưu thế thế lớn.
Mẹ Diêu Mỹ Nhân - Tô Tú Phương khi còn trẻ nổi tiếng là mỹ nhân trong thôn, cha cô - Diêu Thiên Nhai cũng cao lớn anh tuấn, nhưng con gái bọn họ lại không được di truyền ưu điểm của hai người. Trong trường hợp đó, có không ít người bị hoài nghi ôm nhầm con, may mắn cô có đôi mắt đào hoa giống cha, mới ngăn chặn được miệng lưỡi thiên hạ.
Bỗng dưng Diêu Mỹ Nhân nhìn vào gương nở nụ cười, cười một cách thoải mái vui vẻ, cho dù bộ dáng có hơi khó nhìn, nhưng đã có cơ hội trọng sinh, cô sẽ không bao giờ để bản thân giống đời trước. Cô phát hiện trên thế giới này chỉ có phụ nữ lười, không có phụ nữ xấu, cô không tin bản thân nỗ lực thay đổi mà không làm được, nếu thế chẳng phải làm lỡ dở cơ hội sống lại ư?
Sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ, cô dùng tay che mắt, kẹp tóc mái lên, trán lộ ra một mảng lụa trắng băng quanh. Cô bị thương?
Sờ sờ lụa trắng, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì. Nơi bị băng bó nổi không ít mụn đỏ.
Cô luôn để tóc mái thật dày che trán, làm cho mụn nổi lên nhiều, càng nổi nhiều lại càng muốn che, từ đó hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Diêu Mỹ Nhân mở vòi nước, làm ướt khăn lông, xoa xoa mặt, trên mặt quá nhiều dầu, khiến mụn mọc tràn lan, tuy rằng gương mặt khó coi, nhưng ít nhất cũng phải để sạch sẽ sáng sủa.
Rửa sạch xong, dạ dày cô kêu lên từng cơn. Cô đi vào bếp, trong tủ lạnh chỉ còn hai quả trứng gà và hơn chục bình sữa tươi.
Diêu Mỹ Nhân mấp máy môi, từ nhỏ đến lớn, cô rất ghét uống sữa bò, đặc biệt là sữa tươi, uống một ngụm liền cảm thấy buồn nôn muốn phun ra.
Beta: Dâu Tây ?ệnYêuAnhPhụHồSátVálich v league 2024
__________
Giây phút Diêu Mỹ Nhân bị xe đâm ngã nhào trên mặt đất, cô trở nên căng thẳng và mơ hồ, không hề nghe thấy tiếng thét chói tai hoảng sợ của những người xung quanh, cũng không nhìn thấy cảnh tượng máu đỏ giàn giụa khắp nơi. Cô chỉ biết cuộc sống gian khổ của mình có thể sẽ kết thúc, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm...
Ánh mặt trời rọi lên gương mặt, đầu Diêu Mỹ Nhân đau từng cơn. Ánh sáng quá chói khiến cô phải dùng tay che mắt. Đợi tới khi mắt đã dần thích ứng, mới từ từ hạ tay xuống. Cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cô nhớ rõ là mình đã bị xe đụng.
Vì vậy... cô đang ở bệnh viện sao?
Không đúng, nơi này... tại sao lại... giống phòng của cô vậy?
Đôi tay Diêu Mỹ Nhân chống trên giường, cơ thể mập mạp từ từ ngồi dậy. Cô nhìn tờ lịch nhỏ trên bàn, " tháng 5 năm 2000", mấy chữ này làm cô hết sức hoảng hốt. Diêu Mỹ Nhân dụi dụi mắt, phát hiện bản thân không hề nhìn lầm, cô đã quay về thời học cao trung.
Diêu Mỹ Nhân nhìn chằm chằm ngày tháng trên lịch, tay che miệng lại, cố găng đè nén sự xúc động.
Cô... cô... cô trọng sinh?
Tuy cảm thấy điều này thực hồ đồ nhưng có thể khẳng định đây không phải mộng. Không thể ngờ được cô có cơ hội làm lại cuộc đời. Từ giờ trở đi, cô tuyệt đối không để cuộc sống của mình tầm thường vô vị, không bỏ qua cho những kẻ chơi xấu mình, không khiến người thân chịu khổ.
Diêu Mỹ Nhân xuống giường, đi giày cẩn thận rồi vào phòng vệ sinh. Cô đứng nhìn gương, trong gương xuất hiện một bé gái cao to, da đen thô ráp nổi nhiều mụn, hai bên mặt toàn thịt là thịt. Cô nhíu mày, dơ tay nhéo nhéo vòng eo to, phì đến muốn đun lên làm mỡ rán, đã vậy còn rắn chắc chứ không mềm mại, vì vậy rất khó giảm cân.
Trước kia cô đã từng thử giảm béo, sau một năm vẫn không có tiến triển gì, vẫn nặng trên 150 cân, cô cao gần một mét sáu tám, vậy nên cả người trông rất khổng lồ.
Không nhịn được thở dài một hơi, đúng là trước sau như một mà.
Bởi vì đen béo xấu xí, từ nhỏ đến lớn cô đều bị bạn cùng lớp xa lánh. Ra ngoài xã hội thì đồng nghiệp khinh thường, ngay cả khi cô vất vả kiếm được khách hàng thì cũng sẽ bị bề ngoài xuất sắc của đồng nghiệp cướp đi. Thậm chí, còn ghét bỏ nói cô làm người khác không muốn ăn.
Một thời gian dài như vậy, so với bất kì người nào khác, cô nhìn ra được đó là một mặt của xã hội. Xinh đẹp chính là ưu thế thế lớn.
Mẹ Diêu Mỹ Nhân - Tô Tú Phương khi còn trẻ nổi tiếng là mỹ nhân trong thôn, cha cô - Diêu Thiên Nhai cũng cao lớn anh tuấn, nhưng con gái bọn họ lại không được di truyền ưu điểm của hai người. Trong trường hợp đó, có không ít người bị hoài nghi ôm nhầm con, may mắn cô có đôi mắt đào hoa giống cha, mới ngăn chặn được miệng lưỡi thiên hạ.
Bỗng dưng Diêu Mỹ Nhân nhìn vào gương nở nụ cười, cười một cách thoải mái vui vẻ, cho dù bộ dáng có hơi khó nhìn, nhưng đã có cơ hội trọng sinh, cô sẽ không bao giờ để bản thân giống đời trước. Cô phát hiện trên thế giới này chỉ có phụ nữ lười, không có phụ nữ xấu, cô không tin bản thân nỗ lực thay đổi mà không làm được, nếu thế chẳng phải làm lỡ dở cơ hội sống lại ư?
Sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ, cô dùng tay che mắt, kẹp tóc mái lên, trán lộ ra một mảng lụa trắng băng quanh. Cô bị thương?
Sờ sờ lụa trắng, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì. Nơi bị băng bó nổi không ít mụn đỏ.
Cô luôn để tóc mái thật dày che trán, làm cho mụn nổi lên nhiều, càng nổi nhiều lại càng muốn che, từ đó hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Diêu Mỹ Nhân mở vòi nước, làm ướt khăn lông, xoa xoa mặt, trên mặt quá nhiều dầu, khiến mụn mọc tràn lan, tuy rằng gương mặt khó coi, nhưng ít nhất cũng phải để sạch sẽ sáng sủa.
Rửa sạch xong, dạ dày cô kêu lên từng cơn. Cô đi vào bếp, trong tủ lạnh chỉ còn hai quả trứng gà và hơn chục bình sữa tươi.
Diêu Mỹ Nhân mấp máy môi, từ nhỏ đến lớn, cô rất ghét uống sữa bò, đặc biệt là sữa tươi, uống một ngụm liền cảm thấy buồn nôn muốn phun ra.