Công nghệ

Truyện Dùng Cả Đời Để Quên

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-03-24 20:22:35 我要评论(0)

Tôi đã nhặt được anh bên cạnh thùng rác.Lúc ấy,ệnDùngCảĐờiĐểQuêlichbongdahomnay anh đang ngồi giữa mlichbongdahomnaylichbongdahomnay、、

Tôi đã nhặt được anh bên cạnh thùng rác.

Lúc ấy,ệnDùngCảĐờiĐểQuêlichbongdahomnay anh đang ngồi giữa một đống rác, vẻ mặt hoang mang. Trang phục cổ quái, lại thêm bụi bẩn, khiến không còn nhận ra màu sắc của trang phục nữa. Mặt mày lem nhem. Đầu đội mũ da, phía sau tết tóc đuôi sam dài.

Ôi, đóng phim thời Thanh sao? Đấy là phản ứng đầu tiên của tôi. “Này, anh vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi.

Anh hoang mang nhìn tôi, cúi đầu, không nói gì.

Tôi vò vò tóc, gặp phải một người câm sao?

“Anh ngồi trong đó làm gì vậy?” Tôi không từ bỏ tiếp tục hỏi.

Anh vẫn không có bất kì phản ứng nào.

Tôi bĩu bĩu môi, nếu không phải vừa rồi lão đạo sĩ nói với tôi rằng người đầu tiên tôi gặp khi vừa bước ra khỏi cửa chính là cứu tinh hóa giải tai nạn cho tôi, tôi cũng chẳng buồn bận tâm.

“Anh đứng dậy xem nào!” Tôi tốt bụng kéo anh, anh hất tay tôi ra, tức giận trừng mắt lườm tôi một cái.

Hình như không phải bị câm, mà là bị mất trí, tôi tức tối nghĩ. Đạo sĩ kia không phải đang trêu mình đấy chứ. Tôi bắt đầu dao động.

Lúc này, tôi nghe thấy “ục” một tiếng, hình như là bụng “ai đó” đang kêu réo. Tôi vừa ăn cơm, vậy âm thanh ấy hiển nhiên không phải là từ bụng tôi phát ra.

Vậy là…..là anh? Tôi liếc nhìn anh một cái, thấy anh đang chăm chú quan sát mình.

Ánh mắt lạnh lùng, khiến toàn thân tôi run lên, vô thức đứng thẳng lưng, còn tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm nữa.

“Hừ!” Cuối cùng anh cũng đã chịu mở miệng. “Con gái mà ăn mặc thế này, đồi phong bại tục!”

Tôi bị anh nói xém chút nữa thì bắt đầu nghi ngờ khả năng thẩm mĩ của mình, cúi đầu nhìn lại mình một lượt.

Một chiếc áo len bó sát người, cổ trễ, vì để tránh cảm lạnh còn quàng một chiếc khăn rất dày, váy ngắn quần tất, khoác thêm áo choàng dài, phối với đôi giầy cao gót mũi nhọn.

Xì, có chỗ nào là không đoan trang đâu? “Đây là mốt của năm nay, anh thì biết gì chứ?” Tôi nổi cáu.

Anh không nhìn tôi nữa, chỉ điềm đạm nói: “Cô có gì ăn không?”

“Có!” Tôi trả lời rất tự nhiên, đồng thời lấy từ trong túi ra một thanh sôcôla Dove đưa cho anh, sau đó mới ngẩn người, tại sao tôi lại phải nghe lời, anh là cái gì mà dám cao giọng kiêu căng, ăn nói như đang sai phái kẻ hầu dưới chân mình thế!

Anh khó khăn bóc vỏ thanh kẹo, cắn một miếng, chau mày, “Ngọt quá!”

“…” Tôi nhịn.

“Khó ăn lại không đỡ đói.” Sau khi nếm thêm miếng nữa, anh mới từ từ thở ra lời đánh giá.

“Vậy sao anh còn ăn?” Tôi không thể nào nhịn hơn được nữa.

Anh mỉm cười, “Tôi không bao giờ lãng phí.”

Tôi: “…”

Anh nhanh chóng ăn nốt phần còn lại, có thể thấy anh đói tới mức nào, nhưng động tác lại vẫn rất nho nhã. Anh đưa trả tôi vỏ kẹo, “Còn nữa không?”

“Hết rồi!” Tôi cảm thấy mình đã bị điên, tự nhiên lại đứng trong gió rét để tiến hành “hỏi đáp” với một người mắc bệnh thần kinh.

“Ồ!” Anh nói, lại ngồi xuống.

Nhớ tới những lời của lão đạo sĩ, tôi đập đập trán, cố gắng mấy lần mới lên tiếng, “Tôi đưa anh đi ăn cơm.”

Đợi rất lâu, anh mới khe khẽ “ờ” một tiếng, vẻ mặt lãnh đạm, như thể đang nể mặt tôi lắm vậy.

Khóe miệng tôi giật giật, cố gắng kìm nén hành động trợn mắt lườm.

Anh đi trước, tôi để ý thấy anh mặc một chiếc trường bào màu xanh thẫm, giầy màu đen, hai tay chắp sau lưng, bước chân vững chắc mạnh mẽ.

Thấy tôi ngẩn ra, anh quay đầu, nhướn mày, “Đi trước dẫn đường.”

Tôi khóc không được cười chẳng xong, anh còn sai khiến tôi như nha đầu của mình nữa.

Bực bội thì bực bội, nhưng tôi cũng không dám đắc tội với anh. Vị đạo sĩ đã nói, người có thể hóa giải được tai nạn đổ máu của tôi chỉ có thể là người lạ đầu tiên mà tôi gặp khi ra khỏi cửa, mà bây giờ, vận mệnh nửa cuộc đời còn lại của tôi lại phụ thuộc vào anh, tôi có thể không lo được không?

“Anh… muốn ăn gì?” Tôi tốt bụng hỏi.

Anh ra vẻ suy tư, tôi bắt đầu hối hận vì mình đã lắm lời, thật sợ nếu anh buột miệng nói ra những từ đại loại như “chân gấu”, “Gan phượng”, …

“Lẩu đi!” Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, anh nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ông trời vẫn còn thương tôi.

Tôi đưa anh đến quán lẩu Tiểu Phì Dương[1], nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại ở ngay cửa.

[1] Chuỗi cửa hàng lẩu dê lớn nhất Trung Quốc.

Đúng như dự liệu, tôi đã nghĩ ra đối sách.

“Tiểu thư, vị này trang phục không chỉnh tề, sợ sẽ ảnh hưởng tới việc dùng bữa của những vị khách khác, hai vị nên đến chỗ khác đi.”

Tôi cười hi hi rồi nói, “Mã nhân viên của anh là bao nhiêu?”

Anh ta sững lại: “Tiểu thư, cô đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ đi làm thuê thôi.”

“Tôi không làm khó anh, chúng tôi sẽ đi ngay, chỉ là tôi sẽ nhớ mã nhân viên của anh, cứ cách vài ngày sẽ kiện một lần, anh khiến tôi không vui, tôi cũng sẽ không cho anh được thoải mái.” Tôi điềm đạm nói, khóe miệng cong lên cười.

Nhân viên phục vụ do dự một lát, rồi nói với giọng không cam tâm tình nguyện: “Mời hai vị vào.”

Suốt quãng thời gian đó, người kia không nói không rằng, chỉ đến khi ngồi vào ghế, mới liếc tôi một cái đầy ẩn ý và cười.

Tôi liên tục thở dài trong lòng, anh chàng phục vụ đáng thương, tôi không định đấu với anh ta, anh ta chỉ nói người này “trang phục không chỉnh tề” cũng là đã nể mặt tôi lắm rồi.

“Anh gọi món đi!” Tôi đẩy cuốn thực đơn tới trước mặt anh.

Anh liếc mắt nhìn vài giây, nhíu mày lại, đẩy trả tôi: “Cô gọi đi!”

Cũng được, như thế tôi sẽ kiểm soát được túi tiền của mình. Không phải tôi keo kiệt, nhưng tôi đã ăn no rồi mới ra ngoài, vô duyên vô cớ mời một người không quen biết đi ăn, huống hồ, tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của cả dân tộc, tôi phải kế thừa.

Tôi cười hắc hắc, liền cố gắng khoanh vùng tìm những món ăn có giá tương đối rẻ, thịt dê thịt bò gọi cho có lệ thôi.

Sau khi đồ ăn được mang lên, anh cũng chẳng phàn nàn gì.

Đầu tiên cầm cốc bia trên bát uống ực một hớp rồi chau mày nhổ ra: “Mùi vị của thứ nước này thật kì quái.”

Các vị khách ở những bàn xung quanh đều quay sang nhìn anh như nhìn quái vật.

Tôi vội nói: “Vậy anh uống trà đi!”

Anh nho nhã gắp thức ăn, rồi ngửa cổ, uống một hớp trà nhài loại rẻ tiền.

“Mùi vị thế nào?” Tôi hỏi.

“Chẳng ra sao cả” Anh vẫn cầm đũa trên tay.

Tôi khẽ cười: “Tôi thấy anh ăn rất hào hứng.”

“Miễn cưỡng thôi.”

Rõ ràng là được lợi còn tỏ vẻ, tôi dở khóc dở cười.

Tôi nhìn bộ trang phục kì dị trên người anh, trề môi: “Anh thích Cosplay?”

“Cái gì?” Anh hỏi lại vẻ không hiểu, xem ra không giống giả vờ.

Tôi cũng không giải thích gì thêm.

“Ăn no chưa?”

“Ừm!”

Tôi gọi phục vụ tới thanh toán, vẻ mặt anh ta rõ ràng là nhẹ hẳn đi.

Ra khỏi quán lẩu, tôi bắt đầu suy nghĩ.

Vị đạo sĩ xem cho tôi chỉ đưa ra lời khuyên, song lại không nói cho tôi biết tiếp theo phải làm gì? Không thể bắt tôi một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ đi theo anh được.

Đang đau đầu, anh nặng nề đẩy tôi một cái: “Cẩn thận!”

Một chậu hoa rất to từ trên trời rơi xuống, “hạ cánh” ngay chỗ tôi vừa đứng.

Tôi trợn mắt há mồm, anh quả nhiên là cứu tinh của tôi.

“Không sao chứ?” Anh điềm đạm hỏi.

Tôi không nói được gì, túm chặt lấy tay áo anh, thở dốc sợ hãi.

Anh thản nhiên hất tay tôi ra, “Đa tạ sự khoản đãi của cô nương, tôi cũng phải đi rồi.”

Tôi cuống lên: “Anh định đi đâu?”

Anh quay hẳn người lại nhìn tôi: “Về nơi mà tôi nên về.”

Tôi bóp trán, định đánh đố tôi, không biết bổn cô nương đây dốt nhất là môn ấy sao? Tôi vừa nghĩ đối sách vừa thăm dò hỏi: “Vậy tối nay anh ở đâu?”

Anh im lặng.

Nhân cơ hội đó, tôi nói tiếp: “Hay là tạm thời ở lại chỗ tôi đi, lúc nào muốn, anh có thể đi, tôi không cản.”

“Cô nam quả nữ, thế còn ra thể thống gì!” Anh nghiêm khắc đáp.

Tôi há miệng mắc quai, gặp phải ông già khốt ta bít rồi, tôi lại không phải là đối thủ.

Anh chầm chậm đi về phía trước.

Tôi trầm mặc theo sau.

Khả năng nhớ đường của anh rất khá, trước đó tôi đưa anh đi qua hết đường to ngõ nhỏ, rẽ bảy tám con phố mới đến quán lẩu dê, ngay cả tôi còn thấy đầu óc quay cuồng, vậy mà bây giờ anh dễ dàng đưa tôi quay về chỗ thùng rác ban đầu.

Anh thản nhiên vén áo ngồi xuống.

Tôi không muốn dây bẩn, nên cứ đứng nghệt ra một bên, cắn chặt môi dưới.

Rất lâu sau, khi kết thúc cảnh mắt bé mắt lớn nhìn nhau, anh đột nhiên hỏi: “Quý tính của cô nương?”

Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: “Tôi họ Niên”

“Ồ!” Anh thốt lên rồi im lặng không nói gì nữa.

Tôi tò mò hỏi: “Anh vẫn ở đây à?”

“Đúng thế, dù ban ngày đi đâu chăng nữa, tối nào tôi cũng phải quay về đây.” Đây dường như là câu dài nhất mà anh nói.

“Đây là nơi mà anh nên quay về ư?” Tôi nói như không thể tin được.

“Tôi đi ra từ đây, có lẽ cũng có thể quay về được từ đây.” Anh cúi đầu trầm ngâm.

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, không hiểu lắm những gì anh nói, nhưng lại không muốn để anh biết.

Không biết vì sao, rõ ràng quần áo anh bẩn thỉu rách rưới, bộ dạng nhếch nhác chán nản, nhưng lại gây cho tôi cảm giác rất căng thẳng.

Muốn thuyết phục một người như thế này, e rằng không dễ.

Đúng lúc tôi đang lung túng không biết bắt đầu từ đâu, thì anh nói: “Nếu tôi theo cô về, cô có thể tìm cho tôi một công việc không?”

Hai mắt tôi sáng lên, tôi vội nói: “Không vấn đề.”

“Vậy đi thôi!” Anh đột nhiên thay đổi thái độ, khiến tôi có chút không thích ứng kịp.

“Hối hận rồi?” Anh nhướn mày nhìn tôi.

“Đương nhiên là không.” Nếu nói ban đầu tôi còn có chút nghi ngờ lời của vị đạo sĩ kia, sau sự việc cái chậu hoa, tôi đã hoàn toàn tin tưởng lời ông ta. Vì nghĩ cho cái mạng này, tôi không thể không đưa anh về.

Lên taxi, tôi đọc địa chỉ, rồi ngồi ôm túi suy nghĩ về hành động điên khùng của mình.

Nếu để mẫu thân đại nhân biết tôi đưa một người đàn ông về nhà, hơn nữa lại còn là một người đàn ông lạ vừa mới quen chưa được hai tiếng đồng hồ, có lẽ bà sẽ lập tức lao đến mà ăn tươi nuốt sống tôi.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}Khu bảo tồn chim di cư, Trung Quốc.

Khu bảo tồn nằm bên bờ biển Hoàng Hải, vịnh Bột Hải là môi trường sống của nhiều loài cá và động vật giáp xác. Đây cũng là nơi tập trung của các loài chim di cư trên đường bay Đông Á – Úc. Những đàn chim lớn, trong đó có cả các loài có nguy cơ tuyệt chủng cao, đều ghé đến bờ biển để nghỉ ngơi, thay lông, trú đông và làm tổ.

Babylon, Iraq

{keywords}
Babylon, Iraq.

Babylon là một thành quốc của nền văn minh Lưỡng Hà cổ đại. Các di tích của thành quốc này ngày nay được phát hiện nằm ở Hillah, Babil, Iraq, cách khoảng 85 km về phía Nam thủ đô Baghdad. Tất cả những gì còn sót lại của thành phố cổ đại nổi tiếng này là một gò đất, cùng các toà nhà xây bằng gạch bùn và các mảnh vỡ ở vùng đồng bằng màu mỡ Lưỡng Hà, nằm giữa 2 dòng sông Tigris và Euphrates. Babylon từng được coi là thành phố lớn nhất thế giới trong giai đoạn 1770 TCN - 1670 TCN, và 612 TCN - 320 TCN với dân số lên đến hơn 200.000 người. 

Rừng Hyrcanian, Iran

{keywords}
Rừng Hyrcanian, Iran

 

Tại phiên họp Ủy ban Di sản thế giới của UNESCO ở thủ đô Baku của Azerbaijan, các thành viên ủy ban này đều nhất trí cho rằng rừng Hyrcanian là khu vực đa dạng sinh học "đáng chú ý" khi hội tụ tới 44% số loài thực vật tồn tại ở Iran.

Ngoài ra, khu rừng có niên đại lên tới 50 triệu năm này cũng là nơi sinh sống của báo Ba Tư và gần 60 loài động vật có vú khác, cùng 160 loài chim.

Vùng đất và biển phương nam, Pháp

{keywords}
Vùng đất và biển phương nam, Pháp.

Vùng đất và biển phía nam nước Pháp bao gồm các quần đảo Crozet, Kerguelen, Saint-Paul, đảo Amsterdam và 60 hòn đảo ở Nam Cực. Với diện tích hơn 67 triệu ha, khu vực này là nơi những loài chim và động vật có vú tập trung nhiều nhất, đặc biệt là số cá thể chim cánh cụt hoàng đế và hải âu mũi vàng lớn nhất thế giới. 

Vườn quốc gia Vatnajökull, Iceland

{keywords}
Vườn quốc gia Vatnajökull, Iceland.

Vườn quốc gia này rộng tới 1,4 ha - chiếm đến 14% lãnh thổ Iceland. Nơi đây có tới 10 ngọn núi lửa và 8 sông băng, sở hữu tảng băng lớn nhất Vatnajökull và đỉnh núi cao nhất Iceland Hvannadalshnjúkur (2.109 m). Ngoài ra, khu vực này còn sở hữu nhiều cảnh quan thiên nhiên hút khách như hồ miệng núi lửa Askjia Caldera, ốc đảo Herðubreið, thác nước Dettifoss, hẻm núi băng Ásbyrgi.

Paraty và Ilha Grande, Brazil

{keywords}
Paraty và Ilha Grande, Brazil.

Vào cuối thế kỷ 17, Paraty là điểm cuối của Caminho do Ouro, tuyến đường vận chuyển vàng tới châu Âu và cũng là khu vực diễn ra hoạt động mua bán nô lệ châu Phi. Ngày nay, trung tâm văn hóa Paraty vẫn lưu giữ kiến trúc thuộc địa từ thế kỷ 18, 19. 

Khu vực luyện kim cổ xưa, Burkina Faso

{keywords}
Khu vực luyện kim cổ xưa, Burkina Faso.

Di sản văn hóa thế giới mới ở Burkina Faso gồm 5 ngôi làng thuộc các tỉnh trên khắp quốc gia châu Phi này. Trong số này, Douroula là bằng chứng lâu đời nhất về sự phát triển nghề luyện kim ở Burkina Faso. Những nơi còn lại là Tiwega, Yamane, Kindibo và Bekuy. Mặc dù ngày nay việc khai thác quặng sắt không còn phổ biến, thợ rèn vẫn giữ vai trò quan trọng trong các nghi lễ truyền thống ở nơi đây.

Vùng Ohrid, Albania

{keywords}
Vùng Ohrid, Albania.

Ohrid có nền văn hóa lịch sử và môi trường tự nhiên phong phú bao gồm: các tượng đài kỉ niệm, nhà thờ Ohrid, thành phố cổ Ohrid, Struga và toàn bộ di sản tự nhiên trên bờ hồ Ohrid (trừ khu vực thuộc Albania và phần thuộc vườn quốc gia Galicia), nhưng đang tiến tới mở rộng bổ sung thêm phần thuộc vườn quốc gia Galicia.

Với những giá trị nổi bật về di sản văn hóa, công trình kiến trúc đặc sắc và hệ sinh thái, môi trường tự nhiên còn nguyên thủy được bảo tồn tốt, vùng Ohrid hoàn toàn xứng đáng được UNESCO công nhận là di sản thế giới. 

Ngân An

" alt="8 di sản thế giới mới được UNESCO công nhận" width="90" height="59"/>

8 di sản thế giới mới được UNESCO công nhận

Nữ diễn viên đa tài, luôn hết mình vì nghệ thuật

Mai Phương đã bén duyên với diễn xuất từ năm 10 tuổi, khi cô tham gia vào đội kịch Tuổi Ngọc của Nhà Văn hóa Thiếu nhi Quận 1 (TP.HCM). Năm 2006, cô tốt nghiệp khoa Kịch Nói của trường Cao đẳng Văn hóa Điện ảnh TP.HCM.

Sau khi tốt nghiệp, Mai Phương về đầu quân cho sân khấu kịch Phú Nhuận của NSND Hồng Vân. Tại đây, nữ diễn viên sinh năm 1985 đã để lại nhiều vai diễn ấn tượng trong các vở kịch nổi tiếng như: Người vợ ma, Nhiệm vụ bất khả thi, Liveshow Những người cha,... Ngoài ra, Mai Phương còn tham gia diễn xuất trong một số bộ phim truyền hình như Hương phù sa, Những thiên thần áo trắng, Cuộc phiêu lưu của Hai Lúa,...

Đến năm 2007, Mai Phương được công chúng biết đến nhiều hơn nhờ vai Đậu trong phim điện ảnh Trai nhảy của đạo diễn Lê Hoàng. Đây có thể xem là vai diễn ấn tượng nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô.

{keywords}
Mai Phương vào vai bé Đậu bán chè trong “Trai nhảy”.

Dù đã gắn bó với nghề diễn viên được khoảng 25 năm nhưng hầu hết các vai diễn của Mai Phương đều là vai phụ hoặc nữ thứ chính. Tuy đã hết mình làm tròn vai và nhận được nhiều lời khen nhờ lối diễn tự nhiên, mộc mạc, giàu cảm xúc nhưng Mai Phương chưa thực sự gặt hái được thành công lớn.

Không bó mình trong một lĩnh vực, Mai Phương bắt đầu lấn sân sang ca hát và được nhiều bạn trẻ yêu thích qua bài hát Tiếng dương cầm trong đêm. Ở lĩnh vực MC, cô tiếp tục ghi điểm trong lòng khán giả nhờ sự duyên dáng và hoạt ngôn khi dẫn dắt chương trình Chuyện phái đẹp, Ngày chủ nhật của em,...


Trích đoạn Mai Phương trong "Hạnh phúc muộn màng''

Đường tình duyên lận đận

Mai Phương đã có một mối tình đầy thăng trầm với diễn viên Phùng Ngọc Huy vào năm 2014 – 2015. Mặc cho gia đình ngăn cản, cô vẫn quyết định dọn ra ngoài, sống cùng người yêu trong một căn hộ tại quận 7 (TP.HCM).

Sau khi sinh con gái (bé Lavie), cặp đôi bất ngờ chia tay. Phùng Ngọc Huy một mình sang Mỹ xây dựng sự nghiệp. Đã có nhiều tin đồn xoay quanh mẫu thuẫn của cả hai, nhiều người cho rằng Phùng Ngọc Huy là người phụ bạc. Tuy nhiên, trả lời truyền thông về vấn đề này, Mai Phương vẫn khẳng định cô và tình cũ là bạn bè tốt.

{keywords}
Mai Phương và Phùng Ngọc Huy thuở còn mặn nồng.

Từ khi trở thành một bà mẹ đơn thân, nữ diễn viên phải chịu nhiều áp lực từ gia đình, bạn bè và dư luận, cùng với đó là sự bất ổn về kinh tế vì Phùng Ngọc Huy không đủ khả năng chu cấp cho hai mẹ con. Tuy vậy nhưng “Mai” của Những thiên thần áo trắng vẫn lạc quan cho rằng: “Có thể nói tôi phải đối diện với áp lực kinh khủng gấp 10 lần những bà mẹ bình thường khác. Nhưng nhờ nó khủng khiếp mà khi mọi việc qua, tôi mới thấy khó khăn nào cũng qua được".

Tuy cuộc sống khó khăn nhưng Mai Phương vẫn luôn yêu thương và dành cho con gái những điều tốt đẹp nhất. Sau một thời gian, gia đình dần chấp nhận cô và bé Lavie. Trong một chương trình truyền hình, nữ diễn viên cũng từng khẳng định rằng nếu Phùng Ngọc Huy quay lại, cô vẫn sẵn sàng đón nhận và giúp đỡ. Người hâm mộ không khỏi cảm phục trước sự mạnh mẽ và vị tha của Mai Phương.

{keywords}
Đối diện với nhiều áp lực khi làm mẹ đơn thân nhưng Mai Phương vẫn luôn yêu thương và cố gắng hết mình vì con.

Hành trình chống chọi bệnh ung thư

Giữa tháng 8/2018, thông tin Mai Phương mắc bệnh ung thư phổi xuất hiện trên khắp các mặt báo khiến nhiều nghệ sĩ và người hâm mộ không khỏi bàng hoàng. Lúc bấy giờ, căn bệnh hiểm nghèo mà cô mắc phải đã bước vào giai đoạn 4 và di căn vào xương. Nghe tin, nhiều nghệ sĩ thân thiết với Mai Phương như NSND Hồng Vân, Đại Nghĩa, Kha Ly đã lên tiếng kêu gọi ủng hộ, giúp đỡ nữ diễn viên.

Trong suốt giai đoạn chiến đấu với bệnh tật, Mai Phương luôn tỏ ra lạc quan và mạnh mẽ. Sau 3 tuần điều trị, nữ diễn viên xuất viện và được bác sĩ cho về nhà điều trị ngoại trú. Nhờ xạ trị và dùng thuốc phù hợp, sức khỏe cô dần ổn định, hiện tượng xương giòn cũng được kiểm soát. Thời gian này, Mai Phương vẫn nhận lời mời đóng phim, tham gia game show, talk show. Cô còn tự lái xe hơn 50 km mỗi ngày suốt quá trình quay phim Con ông Hai Lúa.

Tháng 04/2019, Mai Phương và Ốc Thanh Vân cùng nhau đi du lịch ở Bhutan. Cô đã đi bộ, đến thăm Tu viện Paro Taktsang Palphug ở độ cao hơn 3.000 m. Nữ diễn viên cùng đàn chị của mình còn chăm chỉ luyện tập yoga theo hướng dẫn của huấn luyện viên.

{keywords}
Mai Phương luôn tỏ ra lạc quan trước bệnh tật.

Đến tháng 9/2019, bệnh tình của Mai Phương lại trở nặng. Nữ diễn viên bắt đầu đi lại khó khăn vì mệt mỏi và bụng chướng to. Tuy vậy nhưng Mai Phương vẫn giữ cho mình nụ cười lạc quan, không bi lụy.

{keywords}
Mai Phương vẫn tự tin cat walk dù đang điều trị ung thư.
{keywords}
Mai Phương đón sinh nhật tuổi 34 tại bệnh viện.

Mai Phương qua đời vào tối 28/3/2020 sau hơn 1 năm điều trị ung thư phổi giai đoạn cuối. Cô đã sống lạc quan, tích cực trở lại với công việc ngay cả trong lúc điều trị. Nữ diễn viên nhận lời đóng phim, tham gia game show, talk show, đi du lịch cùng bạn thân Ốc Thanh Vân và con gái. Thời gian bệnh trở nặng đầu năm 2020, cô thường ở trong viện và vẫn được bạn bè, đồng nghiệp tới thăm và ủng hộ.

Thanh Uyên

Mai Phương qua đời vì ung thư phổi giai đoạn cuối

Mai Phương qua đời vì ung thư phổi giai đoạn cuối

 - Nhiều nghệ sĩ Việt bàng hoàng khi nhận được tin diễn viên Mai Phương đã qua đời tối ngày 28/3.  Cô bị phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối và đã tích cực điều trị suốt thời gian qua.

" alt="Mai Phương: Tình duyên lận đận, bị ung thư vẫn luôn lạc quan yêu đời" width="90" height="59"/>

Mai Phương: Tình duyên lận đận, bị ung thư vẫn luôn lạc quan yêu đời