Đơn điền nguyện vọng trường đại học của An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn cướp mất,ệnNghỉYêuKếtHônThôlịch tennis hôm nay anh tự ghi theo ý của anh rồi nộp luôn cho giáo viên, không cho cô có cơ hội tìm cách rời khỏi anh lần nào nữa.
Về chuyện vòng tay, Điếu Trạch Nghiễn cũng tháo vòng anh ra cất chung với vòng của An Hạ, anh còn nói sẽ đặt còng tay mới thay vì vòng tay mới.
Những ngày học cuối cùng của lớp Mười một cũng kết thúc trong bình yên đón chào mùa hè bắt đầu, cũng là mùa An Hạ được sinh ra.
Tiếng chuông tan trường ngày cuối vang lên, cả trường trở nên náo nhiệt, người người chạy ào ào ra khỏi lớp. Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ ra khỏi lớp sau cùng, mới đó mà hành lang đã vắng tanh người.
Đi đến giữa sân trường, một tiếng hét từ loa trường phát lên tiếng kích động "Điếu thiếu đến, tấn công!!!"
An Hạ ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Điếu Trạch Nghiễn đã xoay người ôm lấy cô. Tiếng bước chân rần rần, An Hạ cảm nhận lưng mình bị chọi bóng nước vào. Cô ngẩng đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, ánh mắt anh sáng rỡ, nụ cười tươi rói nhìn xung quanh, trên tóc mái anh có nước nhiễu giọt xuống, bột màu tung lên phía sau lưng anh, sặc sỡ đến đâu cũng không thể làm lu mờ gương mặt đẹp đẽ đó.
"Đến đây!" Từ Tuấn Hạo từ xa đẩy cả xe bóng lại, từ đầu đến chân đều đã bị dính đầy bột màu.
"Lên!!!"
Nghe lệnh Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo và những người bạn nam của anh cầm bóng ném trả. Trong sân trường, có khoảng năm mươi người, liên tục ném màu và nước vào nhau.
Không gian tràn ngập màu sắc, Điếu Trạch Nghiễn tấn công vẫn không quên bảo vệ An Hạ trong vòng tay. Điều này khiến An Hạ chợt nhớ đến những ngày đầu đến trường, khi cô bị ném bột không một ai xót thương, ngay cả Điếu Trạch Nghiễn cũng từng làm lơ cô.
Trước đây là một mình, bây giờ có Điếu Trạch Nghiễn, hóa ra thanh xuân cô cũng đẹp như bao người. Ngay cả nước mắt của giây phút này và trước kia cũng xuất phát từ hai lý do khác nhau... Quá khứ đau khổ, hiện tại hạnh phúc.
Đó là chuyện, gia đình chúng tôi đang gặp trục trặc, vợ chồng cãi vã, giận dỗi không nói với nhau nửa lời. Tôi thì thất vọng về chồng nên càng chán nản.
Giữa lúc này, công ty con, nơi tôi làm việc lại có sếp mới. Qua đánh giá, tôi biết, sếp mới là người rất có năng lực, rất thông minh. Chỉ có điều, vì sếp mới về, chưa hiểu rõ mọi việc trong công ty nên việc điều hành công ty chưa được trơn tru.
Vì thế, sếp thường nhờ đến tôi để nắm mọi việc. Đồng thời, làm việc cùng với tôi trong những dự án mới được giao. Vậy nên, những buổi làm việc chung cùng sếp cho tới tận tối muộn cũng nhiều hơn.
Dần dần, không biết có phải tâm lý đang chán chồng, hay vì lâu lắm mới được gặp và làm việc chung với một người đàn ông tài giỏi, thông minh lại rất hợp gu, rất tâm lý với mình hay không mà tôi bị say nắng thực sự.
Không may cho tôi là, sếp của tôi là người thông minh nên đã sớm nhận ra. Vì thế, anh lảng tránh tôi. Không còn gọi tôi làm việc chung nữa.
Tôi thấy vậy thì tự ái nên cũng làm mặt lặng thinh, không còn quan tâm đến sếp nữa.
Cho đến 1 ngày, anh gọi tôi lại, bàn về một dự án. Chúng tôi bàn bạc hăng say đến mức trời đã tối khuya, các nhân viên trong công ty đã về từ lúc nào, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Lúc này, anh tiến lại gần tôi, rất gần và muốn tôi phá bỏ giới hạn. Tuy nhiên, giữa lúc gần như bị cuốn theo cám dỗ thì tôi sực tỉnh. Tôi nhớ đến những đứa con của tôi, và những đứa con của anh.
Thế là, tôi bỏ chạy.
Hôm sau, tôi không đến làm mà gửi đơn xin thôi việc rồi ở nhà quây quần bên các con. Nhưng, ngay chiều hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ các sếp trên tổng và điện thoại của sếp tôi, mong tôi quay trở lại làm việc. Không những thế, anh còn đến tận nhà, nói chuyện với vợ chồng tôi. Bảo, các sếp trên tổng, yêu cầu bằng mọi giá phải khiến tôi quay trở lại. Vì thế, nếu tôi không quay trở lại thì đồng nghĩa với việc, anh sẽ gặp rắc rối.
Vốn là người trọng tình cảm nên tôi mủi lòng và quyết định trở lại. Tuy nhiên, sau khi trở lại, tôi thấy anh khác lạ vô cùng.
Một mặt anh ngọt nhạt lấy lòng tôi để khai thác tôi về mọi thứ trong công ty. Mặt khác anh ra sức nghiên cứu các dự án.
Rồi, khi đã nắm được mọi thứ trong tay tôi, anh bắt đầu quay lưng với tôi, gạt tôi ra khỏi tất cả các dự án mới. Thậm chí, các dự án tôi đang triển khai, anh cũng lấy lại và giao cho người khác. Các cuộc họp quan trọng, anh cũng không chỉ đạo triệu tập tôi. Bỏ tôi ra ngoài mọi việc của công ty, biến tôi thành một kẻ vô công, vô quyền.
Tôi thấy vậy thì giận dữ lắm. Tôi tìm gặp anh để nói chuyện và hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng anh xảo trá đến mức, vẫn ngọt nhạt để xoa dịu tôi. Nhưng sau đó vẫn không trọng dụng tôi, biến tôi thành kẻ nhàn rỗi nhất công ty.
Vì thế, tôi rất buồn chán. Tôi chỉ muốn nghỉ việc để chuyển sang một công ty khác vì với năng lực của tôi, tôi sẽ không lo bị thất nghiệp. Tuy nhiên, tôi cũng rất yêu công ty này, yêu công việc này, nên tôi không hề muốn rời xa nó.
Nhưng để ở lại, và được làm việc như xưa, tôi phải làm gì bây giờ ?
Tại sao giới trẻ không còn thiết tha mua nhà, mua xe?
Nhà cửa và xe hơi không còn là thước đo thành công với giới trẻ ngày nay. Ngày càng nhiều người trẻ trên thế giới không muốn tiết kiệm tiền để sở hữu những tài sản giá trị này.
评论专区