Truyện Cặp Oan Gia Đáng Yêu
作者:Công nghệ 来源:Giải trí 浏览: 【大 中 小】 发布时间:2025-01-17 15:16:12 评论数:
Dưới bóng chiều tà,ệnCặpOanGiaĐángYêthời tiết hôm nay ngày mai gió thổi nhẹ, yên bình.
Cảnh tượng trước mắt rất hoành tráng. Khu đất trống rộng lớn chia làm hai phe: một bên toàn là nữ, cô gái đứng đầu hai tay áo đã sắn lên; một bên thì toàn là nam, chàng trai đứng đầu tay đút túi quần ung dung đứng nghe tiếng cãi nhau từ 2 phía. Xung quanh rất nhiều người đứng xem, nhưng vẫn có trật tự đứng xem phân chia rõ ràng: một bên đứng xem toàn là nữ, một bên đứng xem toàn là nam.
Hai bên cãi nhau rất ầm ĩ, tuy vậy người ta vẫn có thể nghe thấy giọng của ngưỡng người có thanh quản tốt. Một tên gào lớn: "Đồ... giặc cái! Các cô tưởng không nhường thì chúng tôi không làm được à?"
"Con trai mấy người thì có gì hay? Tưởng bắp tay bắp chân to hơn mà được à? Đúng là đây sẽ không nhường ấy! Nhưng muốn tranh giành với đây thì cố mà đợi kiếp sau nhé!"
Hai bên cãi nhau chí choé như phường chợ búa.
Nguồn gốc câu chuyện phải nói từ một tuần trước....
Trường nam sinh Lang Văn I và trường nữ sinh Lang Văn II bỗng nhận được chỉ thị sáp nhập từ sở giáo dục thành phố vào cuối năm học. Họ muốn sáp nhập vào ngay lúc này để mọi người cùng làm quen, khi qua đợt nghỉ hè thì ai muốn chuyển trường hay ở lại thì tuỳ. Phản ứng của mọi người rất đa dạng, có tán thành có phản đối. Mục đích của phụ huynh khi đưa con mình đến trường phân biệt rõ nam nữ như vậy cũng một phần vì muốn con cái mình ít tiếp xúc với người khác phái, cho nên có đến 74% phụ huynh không đồng tình về vấn đề này. Tuy vậy, việc sáp nhập vẫn diễn ra như bình thường. Nhưng ngay ngày đầu tiên sáp nhập, có một vấn đề nhỏ mà người ngoài cuộc vừa thắc mắc, người trong cuộc đã đứng ra giải quyết. Đó là về “thủ lĩnh” của trường. Nói là thủ lĩnh cho nó oai, chứ thực ra dưới con mắt của các bậc phụ huynh thì đó cũng chỉ là một đám trẻ trâu càn quấy muốn làm gì đó bớt nhàm chán hơn ngoài việc học. Thêm nữa là trước nay đám trẻ trâu đó mới chỉ đấu đá lẫn nhau tranh gành tầm ảnh hưởng, chưa khiến ai chết hay phải nằm giường nên phụ huynh và thầy cô cứ tặc lưỡi cho qua.
Trường nào mà chẳng có một thủ lĩnh! Nhưng cũng chắc chắn là chẳng trường nào có 2 vị thủ lĩnh cả. Cho nên lực lượng 2 bên đang sẵn sàng bùng nổ.
"Thủ lĩnh cái gì! Con gái thì cứ im lặng ngồi nhà đan khăn đi, lại còn muốn đánh nhau..."
"Mùa hè đan khăn cho chồng thím Bân quàng chắc? Chỉ con trai các ngươi mới có quyền đánh nhau à? Muốn thì cứ lên luôn đi! Các ngươi nói còn nhiều hơn con gái chúng tao thế? Mặc váy hết đi là vừa, hahaha..."
Hai bên vẫn cố chấp đấu võ mồm. Bởi nhìn qua đã biết lực lượng quá chênh lệch, con gái ít hơn con trai rất nhiều. Với lại chẳng tên con trai nào lại muốn động tay động chân đánh con gái cả.
"Tất cả im lặng!"
Câu nói rất có trọng lượng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hứa Thiên Ân - thủ lĩnh trường nữ sinh Lang Văn II. Đó là một cô gái có dáng người dỏng cao, khuôn mặt xinh xắn năng động, tóc buộc đuôi ngựa lệch một bên trông rất ngỗ nghịch, nhưng cũng đặc biệt dễ khiến người ta cảm thấy bị thu hút.
"Tôi có đề nghị, một đấu một. Cậu thấy sao?" Thiên Ân nói.
Thủ lĩnh trường nam sinh Lang Văn II là Đặng Nam Phong, một kẻ có nụ cười ngạo nghễ siêu cuốn hút, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người khoẻ mạnh của hắn đã khiến các cô gái của trường nữ sinh tim đập rộn ràng. Nãy giờ hắn chỉ đứng một chỗ vừa ngáp vừa nghe hai bên cãi nhau chẳng thèm lên tiếng cũng thấy hơi chán, hắn cười cười, nói: "Tôi đánh cô người ta lại bảo tôi cậy mạnh ức hiếp con gái, thắng cũng chẳng vẻ vang gì."
Thiên Ân nhếch mép khinh bỉ: "Hừ, cậu không cần coi tôi là con gái, tôi cũng chẳng muốn coi cậu là con trai."
Thiên Ân phất tay, toàn bộ nữ sinh hiểu ý lùi về phía sau. Sau đó cô không nói lời nào lấy đà bay người lên, tung ra một cú đá. Chiếc váy đồng phục dài chưa tới đầu gối cũng tung bay theo, khiến nam sinh phía sau nín thở chăm chú nhìn. Nhưng thật tiếc là người ta có mặc quần đùi bên trong. Quả thật là phong cách khác người.
Nam Phong giật mình né người sang một bên nhưng vai trái vẫn bị cú đá sượt qua. Hắn đã quá coi thường cô gái này.
"Còn muốn nhường nữa không?" Thiên Ân đắc ý cười cười nhìn dấu giày của mình trên chiếc áo trắng tinh kia. Tuy cô không giỏi võ nhưng cô rất tự hào về khoản đánh lộn của mình.
Hắn phủi phủi áo, nụ cười trên môi ngưng trệ. Thiên Ân lại chẳng muốn nghe câu trả lời của hắn mà tiếp tục đánh tới. Nam sinh nữ sinh hai bên bắt đầu kê dép vừa ngồi xem vừa bình luận trận đấu đỉnh cao võ thuật giữa 2 vị thủ lĩnh.
Nam Phong thì vẫn còn nhiều e ngại, cứ tung đòn rồi lại khẽ dừng lại. Thiên Ân rất bực mình vì bị coi thường, hai tay nhanh chóng túm chặt lấy cổ áo hắn và ra một chiêu "thiết đầu công". Nam Phong không kịp phản ứng nên bị lãnh toàn bộ cú đập, kêu “cốp” một cái.
"Đầu cô làm bằng sắt à???" Nam Phong ôm đầu kêu gào, loạng choạng lui về sau vài bước.
"Tại cậu dám coi thường tôi... đã đánh mà nương tay có nghĩa là coi thường đối thủ..." Thiên Ân cũng hơi choáng váng sau cú đánh đầu kia, lấy tay che trán, nói: “Đầu cậu cũng đâu có... mềm mại gì!”
Hắn thấy câu nói của cô ta giống y hệt như câu nói của một nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất: "Cô có phải con gái không vậy???"
Cảnh tượng trước mắt rất hoành tráng. Khu đất trống rộng lớn chia làm hai phe: một bên toàn là nữ, cô gái đứng đầu hai tay áo đã sắn lên; một bên thì toàn là nam, chàng trai đứng đầu tay đút túi quần ung dung đứng nghe tiếng cãi nhau từ 2 phía. Xung quanh rất nhiều người đứng xem, nhưng vẫn có trật tự đứng xem phân chia rõ ràng: một bên đứng xem toàn là nữ, một bên đứng xem toàn là nam.
Hai bên cãi nhau rất ầm ĩ, tuy vậy người ta vẫn có thể nghe thấy giọng của ngưỡng người có thanh quản tốt. Một tên gào lớn: "Đồ... giặc cái! Các cô tưởng không nhường thì chúng tôi không làm được à?"
"Con trai mấy người thì có gì hay? Tưởng bắp tay bắp chân to hơn mà được à? Đúng là đây sẽ không nhường ấy! Nhưng muốn tranh giành với đây thì cố mà đợi kiếp sau nhé!"
Hai bên cãi nhau chí choé như phường chợ búa.
Nguồn gốc câu chuyện phải nói từ một tuần trước....
Trường nam sinh Lang Văn I và trường nữ sinh Lang Văn II bỗng nhận được chỉ thị sáp nhập từ sở giáo dục thành phố vào cuối năm học. Họ muốn sáp nhập vào ngay lúc này để mọi người cùng làm quen, khi qua đợt nghỉ hè thì ai muốn chuyển trường hay ở lại thì tuỳ. Phản ứng của mọi người rất đa dạng, có tán thành có phản đối. Mục đích của phụ huynh khi đưa con mình đến trường phân biệt rõ nam nữ như vậy cũng một phần vì muốn con cái mình ít tiếp xúc với người khác phái, cho nên có đến 74% phụ huynh không đồng tình về vấn đề này. Tuy vậy, việc sáp nhập vẫn diễn ra như bình thường. Nhưng ngay ngày đầu tiên sáp nhập, có một vấn đề nhỏ mà người ngoài cuộc vừa thắc mắc, người trong cuộc đã đứng ra giải quyết. Đó là về “thủ lĩnh” của trường. Nói là thủ lĩnh cho nó oai, chứ thực ra dưới con mắt của các bậc phụ huynh thì đó cũng chỉ là một đám trẻ trâu càn quấy muốn làm gì đó bớt nhàm chán hơn ngoài việc học. Thêm nữa là trước nay đám trẻ trâu đó mới chỉ đấu đá lẫn nhau tranh gành tầm ảnh hưởng, chưa khiến ai chết hay phải nằm giường nên phụ huynh và thầy cô cứ tặc lưỡi cho qua.
Trường nào mà chẳng có một thủ lĩnh! Nhưng cũng chắc chắn là chẳng trường nào có 2 vị thủ lĩnh cả. Cho nên lực lượng 2 bên đang sẵn sàng bùng nổ.
"Thủ lĩnh cái gì! Con gái thì cứ im lặng ngồi nhà đan khăn đi, lại còn muốn đánh nhau..."
"Mùa hè đan khăn cho chồng thím Bân quàng chắc? Chỉ con trai các ngươi mới có quyền đánh nhau à? Muốn thì cứ lên luôn đi! Các ngươi nói còn nhiều hơn con gái chúng tao thế? Mặc váy hết đi là vừa, hahaha..."
Hai bên vẫn cố chấp đấu võ mồm. Bởi nhìn qua đã biết lực lượng quá chênh lệch, con gái ít hơn con trai rất nhiều. Với lại chẳng tên con trai nào lại muốn động tay động chân đánh con gái cả.
"Tất cả im lặng!"
Câu nói rất có trọng lượng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hứa Thiên Ân - thủ lĩnh trường nữ sinh Lang Văn II. Đó là một cô gái có dáng người dỏng cao, khuôn mặt xinh xắn năng động, tóc buộc đuôi ngựa lệch một bên trông rất ngỗ nghịch, nhưng cũng đặc biệt dễ khiến người ta cảm thấy bị thu hút.
"Tôi có đề nghị, một đấu một. Cậu thấy sao?" Thiên Ân nói.
Thủ lĩnh trường nam sinh Lang Văn II là Đặng Nam Phong, một kẻ có nụ cười ngạo nghễ siêu cuốn hút, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người khoẻ mạnh của hắn đã khiến các cô gái của trường nữ sinh tim đập rộn ràng. Nãy giờ hắn chỉ đứng một chỗ vừa ngáp vừa nghe hai bên cãi nhau chẳng thèm lên tiếng cũng thấy hơi chán, hắn cười cười, nói: "Tôi đánh cô người ta lại bảo tôi cậy mạnh ức hiếp con gái, thắng cũng chẳng vẻ vang gì."
Thiên Ân nhếch mép khinh bỉ: "Hừ, cậu không cần coi tôi là con gái, tôi cũng chẳng muốn coi cậu là con trai."
Thiên Ân phất tay, toàn bộ nữ sinh hiểu ý lùi về phía sau. Sau đó cô không nói lời nào lấy đà bay người lên, tung ra một cú đá. Chiếc váy đồng phục dài chưa tới đầu gối cũng tung bay theo, khiến nam sinh phía sau nín thở chăm chú nhìn. Nhưng thật tiếc là người ta có mặc quần đùi bên trong. Quả thật là phong cách khác người.
Nam Phong giật mình né người sang một bên nhưng vai trái vẫn bị cú đá sượt qua. Hắn đã quá coi thường cô gái này.
"Còn muốn nhường nữa không?" Thiên Ân đắc ý cười cười nhìn dấu giày của mình trên chiếc áo trắng tinh kia. Tuy cô không giỏi võ nhưng cô rất tự hào về khoản đánh lộn của mình.
Hắn phủi phủi áo, nụ cười trên môi ngưng trệ. Thiên Ân lại chẳng muốn nghe câu trả lời của hắn mà tiếp tục đánh tới. Nam sinh nữ sinh hai bên bắt đầu kê dép vừa ngồi xem vừa bình luận trận đấu đỉnh cao võ thuật giữa 2 vị thủ lĩnh.
Nam Phong thì vẫn còn nhiều e ngại, cứ tung đòn rồi lại khẽ dừng lại. Thiên Ân rất bực mình vì bị coi thường, hai tay nhanh chóng túm chặt lấy cổ áo hắn và ra một chiêu "thiết đầu công". Nam Phong không kịp phản ứng nên bị lãnh toàn bộ cú đập, kêu “cốp” một cái.
"Đầu cô làm bằng sắt à???" Nam Phong ôm đầu kêu gào, loạng choạng lui về sau vài bước.
"Tại cậu dám coi thường tôi... đã đánh mà nương tay có nghĩa là coi thường đối thủ..." Thiên Ân cũng hơi choáng váng sau cú đánh đầu kia, lấy tay che trán, nói: “Đầu cậu cũng đâu có... mềm mại gì!”
Hắn thấy câu nói của cô ta giống y hệt như câu nói của một nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất: "Cô có phải con gái không vậy???"