Tin đồn Khánh Thi yêu Phan Hiển vì tiền đã dậy sóng cộng đồng mạng những ngày qua. Người hâm mộ cặp đôi này cũng thắc mắc về gia thế thực sự của Phan Hiển.
ựthựcgiathếgiàucócủaPhanHiểnkhiếnKhánhThibịtốvìtiềlịch bóng đá việt namKhánh Thi phản pháo trước thông tin ‘yêu Phan Hiển vì tiền’Sự thực gia thế giàu có của Phan Hiển khiến Khánh Thi bị 'tố'... vì tiền!
Tin đồn Khánh Thi yêu Phan Hiển vì tiền đã dậy sóng cộng đồng mạng những ngày qua. Người hâm mộ cặp lịch bóng đá việt namlịch bóng đá việt nam、、
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。
-
Nhận định, soi kèo Western United vs Central Coast Mariners, 15h00 ngày 29/1: Cửa dưới thất thế
2025-02-04 00:58
-
“Hết người để yêu hay sao lại chọn nó?”
2025-02-04 00:00
-
- Nếu không phải là những người thân thiết ruột thịt thì mới nhìn vào, ai cũng bảo, số tôi sướng vì lấy được chồng giỏi giang, gia đình chồng giàu có, tiền tiêu không bao giờ phải nghĩ. Nhưng có thân thiết, có gần gũi với tôi mới biết, cuộc sống của tôi trong cái gia đình đó ê chề đến mức nào...
Tôi xuất thân từ một gia đình thuần nông, bố mẹ đều là những người nông dân quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Vì thế, tôi đã cố gắng và thi đậu được vào trường Đại học Sư Phạm Hà Nội với hy vọng tương lai của mình sẽ tươi sáng hơn.
Lên Hà Nội, tôi vừa học, vừa đi dạy thêm để kiếm tiền lo ăn học cho mình, cũng là để giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ. Nhưng rồi, cũng từ những buổi đi dạy thêm này mà tôi đã quen chồng tôi bây giờ. Bởi khi đó, gia đình anh thuê tôi về làm gia sư dạy toán cho cô em gái của anh đang học lớp 11.
Tuy nhiên, phải đến khi kết thúc khóa học thêm, anh mới liên lạc lại với tôi, rồi bằng cách nào đó, anh tìm được địa chỉ phòng ở ký xá của tôi để đến thăm tôi.
Dần dần, những cuộc tấn công ngày càng mạnh cùng với kinh nghiệm trải đời của anh đã khiến cho trái tim tôi gục ngã. Vì thế, tôi đã nhận lời yêu anh khi mới đang là sinh viên năm thứ 3.
Sau đó, khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh đã dẫn tôi về giới thiệu với gia đình anh và đòi về ra mắt bố mẹ tôi. Rồi, rất nhanh chóng, một đám cưới tưng bừng đã được diễn ra.
Tôi về nhà chồng trong niềm vui, niềm hạnh phúc ngập tràn. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy không toàn diện và dài lâu như tôi vẫn mơ ước. Bởi khi bước chân vào nhà chồng, một ngôi nhà sang trọng, giàu có với tư cách là một đứa con dâu thì mọi thứ đều không còn giống như xưa nữa.
Bố mẹ chồng tôi, tuy giàu có, nhưng thực sự là những người keo kiệt, bủn xỉn, thích soi mói và khó tính đến không ngờ. Tôi làm gì, ông bà cũng không hài lòng cho dù đó là việc lau dọn nhà cửa, hay cơm nước phục vụ gia đình.
Ảnh minh họa.
Tệ hại hơn, ông bà còn không cho tôi đi làm vì gia đình nhà tôi không cần đến con dâu kiếm tiền. Vì thế, từ một sinh viên tốt nghiệp Đại học Sư phạm, tôi trở thành một osin đúng nghĩa cùng với nhiệm vụ sinh con, đẻ cái cho chồng. Thêm vào đó là bao nhiêu nhục nhã ê chề. Bởi mang tiếng là con dâu nhà giàu, nhưng hơn một chục năm nay, kể từ khi về làm dâu, đến tiền mua một gói băng vệ sinh, tôi cũng phải mở lời xin chồng.
Ngày lễ, ngày tết, chẳng mấy khi tôi được về với gia đình, bố mẹ đẻ của mình vì còn phải cơm nước, phục vụ gia đình chồng.
Trong khi đó, chồng tôi thì càng ngày càng tệ. Hết lần này đến lần khác, anh ngoại tình rồi công khai ngoại tình. Thậm chí, anh còn dẫn cả những cô nhân tình ấy về nhà tôi để ăn uống cùng với gia đình, và bắt tôi phải cơm nước phục vụ.
Tôi nhục nhã, ê chề, nên có nói chuyện với mẹ chồng, những mong cùng cảnh đàn bà, bà sẽ có chút bênh vực tôi. Nhưng tôi đã nhầm, bà không những không trách móc con trai mình mà còn chửi mắng tôi nhỏ nhen ích kỷ, ghen tuông vớ vẩn.
Thế là, tôi lại phải câm lặng, nín nhịn bởi tôi biết, trong cái gia đình này, ngoài 2 đứa con trai của tôi thì chẳng có ai đứng về phía tôi. Tuy nhiên, tôi càng nín nhịn thì anh lại càng quá đáng. Hết lần này đến lần khác, hết cô này đến cô khác, anh cặp kè một cách công khai, coi như không có sự tồn tại của tôi.
Thậm chí, 3 tháng trở lại đây, anh còn cặp bồ với cô thư ký mới của mình, rồi còn ngang nhiên đưa về phòng ngủ của chúng tôi để “hành sự” ngay cả khi tôi đang lúi húi dưới tầng 1 để chuẩn bị cơm nước cho cả gia đình.
Thế rồi, có lần, con trai tôi bắt gặp, nó chạy xuống mách tôi nên tôi đã làm ầm ĩ khắp nhà rồi xông vào đánh nhau với cô gái kia. Bố mẹ chồng tôi thấy vậy cũng không bênh vực tôi mà còn lớn tiếng cầm trịch cho chồng tôi gọi bảo vệ đến túm cổ tôi, và lôi ra khỏi nhà.
Sau đó, cả chồng tôi, cả mẹ chồng, chị chồng tôi đều gọi điện cho tôi, bảo tôi đến lấy quần áo rồi tự lo chỗ ăn, chỗ ở chứ sau này không được bước chân về nhà nữa. Bởi tôi đã hành xử không xứng đáng là con dâu trong gia đình này. Cách hành xử và tất cả những gì thuộc về tôi đều không bằng cái móng tay của cô thư ký kia.
Thậm chí, hôm tôi về, bà cũng không cho tôi vào phòng, cũng không cho tôi được nói năng gì nữa mà cầm cái valy đã sắp sẵn với mấy bộ quần áo vo viên đặt vào tay tôi rồi đẩy tôi ra khỏi cửa.
Con trai thứ 2 của tôi, năm nay 8 tuổi, thấy mẹ bị đuổi đi thì khóc lóc chạy theo để kéo tôi trở lại. Nhưng ác độc thay, nhìn thấy mẹ con tôi như vậy, mẹ chồng tôi vẫn vô tình vô nghĩa mà đóng sầm cửa lại.
Vì thế, bây giờ, 2 mẹ con tôi đang phải ở nhờ trong một căn phòng trọ cũ nát mà một người bạn tôi thương tình cho mượn. Tuy nhiên, mấy hôm nay, con trai tôi, có lẽ vì không quen với cuộc sống khổ cực, lại phải sống trong căn phòng cũ nát, chật chội và nóng bức nên cháu đã phát ốm. Tôi nhìn con mà cứ trào nước mắt. Không biết phải làm thế nào để tốt cho con??? Chẳng lẽ tôi lại phải chịu đựng, nhẫn nhục để cầu xin được quay trở về ngôi nhà ấy hay sao???
Thanh Tuyền (Cầu Giấy, Hà Nội)
" width="175" height="115" alt="Chồng dắt nhân tình về nhà bắt vợ phục vụ cơm nước" />Chồng dắt nhân tình về nhà bắt vợ phục vụ cơm nước
2025-02-03 22:31
-
Giá vàng hôm nay ngày 6/11: Giá vàng thế giới lao dốc
2025-02-03 22:18
Hai năm qua, con tim, khối óc của tôi dần chai sạn với cuộc đời. Mọi khó khăn đến rồi đi, rèn cho tôi sự lì lợm khi phải chống đỡ với những khó khăn của cuộc đời.
Sống trong bối cảnh cả đất nước gồng mình lên chống dịch, cá nhân tôi cũng phải gồng mình lên để sống, để tồn tại vì đơn giản một điều, tôi sống không phải cho mình tôi, mà cho cả những người thân yêu, những người hàng ngày luôn dõi theo từng bước đi của tôi. Họ không hề muốn nhìn cảnh tôi bị gục ngã.
Mọi khó khăn về cơm, áo, gạo, tiền tôi đều cố gắng vượt qua. Vài tháng cách ly, sống trong căn phòng trọ 10m2, mái lợp fibro xi măng, mùa hè nóng như chảy mỡ, mùa đông gió lùa lạnh thấu xương. Khó khăn đó không làm tôi chùn bước.
Tết ở quê. Ảnh minh họa. |
Những ngày đó, khó khăn như muốn đè tôi xuống, thu nhập không có, tiền nhà, tiền ăn vẫn phải đóng đủ, tôi dần phải học cách tồn tại qua ngày. Hôm thì làm vài gói mì tôm, hôm thì ăn cơm không với nước mắm và có ngày đỉnh điểm, đến chai nước mắm cũng không còn giọt nào… Tất cả đều qua và không làm tôi sợ hãi.
Nhưng dần đến những ngày cuối năm, thời tiết vào đông, gió lạnh ùa về, lại làm cho trái tim tôi rét buốt.
Tôi rất sợ mỗi khi Tết đến, trở về ngồi nhà thân yêu, đối diện với gương mặt hốc hác, xám xịt, đầy nếp nhăn của bố mẹ.
Mỗi tuổi nó đuổi xuân đi, bố mẹ tôi ngày càng già thêm, sức khoẻ không như trước, ánh mắt không còn tinh và nhanh, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi vẫn nhận ra bao hi vọng, mong ngóng của bố mẹ.
Bố tôi tên Côi, cả cuộc đời của ông dường như gói gọn ngay trong cái tên. Bố tôi sinh ra đã không có cơ hội nhìn thấy mặt ông nội. Ông tôi mất khi bà đang mang thai bố được mấy tháng, vì vậy bà nội liền đặt tên là Côi, theo nghĩa là mồ côi.
Ngoài nghĩa là mồ côi, tên bố còn có thể hiểu là đơn côi, lẻ loi. Cuộc đời ông là những tháng ngày sống trong cô độc. Nhà nghèo, từ nhỏ ông không được học hành, phải đi chăn trâu, cắt cỏ, cố mong kiếm ít công điểm, cuối năm hợp tác xã phát thêm ít gạo, thịt để gia đình ăn Tết.
Mỗi khi Tết đến, xuân về, bố thường kể về chuyện ngày xưa, những ngày cơ cực của bố với hi vọng các con sẽ trân trọng, thương yêu và cố gắng hơn nữa.
Tôi hiểu ý nên từ nhỏ đã cố gắng học hành, phấn đấu để bố mẹ thấy tự hào, hạnh phúc về mình.
Rời ghế nhà trường, mang theo trí tuệ, sự khao khát và cố gắng của bản thân bước ra ngoài cuộc đời. Hi vọng sẽ kiếm công việc tốt, thu nhập cao, đủ lo cho bản thân, nghĩ về điều hạnh phúc tươi đẹp trong tương lai, để bố mẹ được tự hào, hạnh phúc.
Công việc của tôi ngày hôm nay, chuyển 10 khối cát đổ vào móng công trình. |
Nhưng cuộc đời vốn không như những điều mình suy nghĩ, mong mỏi. Sau vài năm ra trường, trải qua vài công ty, dành dụm số tiền, tôi cùng một người bạn mở một nhà hàng nho nhỏ, chuyên về thịt dê. Tôi nghĩ với nguồn nguyên liệu và thương hiệu dê núi Ninh Bình quê tôi, mọi thứ sẽ ổn.
Thời gian đầu, nhà hàng vận hành trơn tru, khách đã tin tưởng, quán dần nhận sự tín nhiệm, kéo theo đó là thu nhập được đảm bảo và cho tôi chút hi vọng về tương lai.
Dịch bệnh kéo đến, đánh sập tất cả ước mơ, hoài bão và số tiền tích cóp. Tôi phải chấp nhận bán cửa hàng, bán đồ đạc có giá trị, chuyển từ sống trong căn chung cư mi ni, sang ở căn nhà trọ bình dân, rẻ nhất có thể.
Mọi thứ với tôi trở về con số 0 tròn trĩnh, nếu không tính số tiền nợ đang gánh chịu.
Từ bỏ công việc kinh doanh, tôi dự định sẽ xin một công việc nào đó. Nhưng dịch bệnh làm mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn.
Nhiều lúc ngồi trong căn phòng trọ, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa nhỏ, tôi thấy bi quan, lạc lõng, sợ hãi khi nghĩ về tương lai. Cảm giác ngồi nhà, chờ từng cuộc điện thoại gọi phỏng vấn, trong khi số tiền trong túi dần vơi thật là khó chịu!
Cuối cùng, tôi chấp nhận đi làm cửu vạn khi thành phố mở giãn cách. Mọi thứ không hề đơn giản với người đang quen lao động trí óc, nhưng tôi phải chấp nhận và cố gắng. Vì đơn giản một điều, trước khi tôi muốn sống, tôi cần phải tồn tại.
Tôi vẫn nhớ như in, cảm giác vui mừng, phấn khởi khi đọc được mẩu tin có người tuyển đi bốc hàng, chuyển nhà, dọn kho, phá nhà, xúc cát thuê… Cảm giác hạnh phúc khi gọi đến và họ chấp nhận. Cảm giác sung sướng khi trong hàng trăm người hành nghề cửu vạn, may mắn lại đến với mình.
Cuộc đời vốn chi rất lạ, ngày trước khi mở nhà hàng, nhiều lúc tính doanh thu một ngày được cả chục triệu, tôi cũng không vui bằng việc được trả vài trăm nghìn sau một ngày chuyển 10 khối cát. Đơn giản đó là số tiền rất quan trọng với tôi, đảm bảo cho tôi tồn tại ở thành phố này. Với tôi, còn tồn tại là còn hi vọng.
Nhiều hôm đang bốc hàng, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, mẹ gọi điện lên hỏi ăn trưa, công việc dạo này tốt chứ. Tôi không dám nói thật, chỉ dám nhẹ nhàng nói công việc vẫn ổn, nhà hàng vẫn có khách đều, bố mẹ ở nhà cứ yên tâm.
Mỗi lần nói dối, tôi cảm giác thật sự rất khó chịu, như một kẻ thất bại, nhưng tôi không có sự lựa chọn khác, tôi sợ giọt nước mắt mẹ rơi khi biết những gì tôi đang trải qua.
Và không biết từ bao giờ, cuộc đời lại đặt tên tôi là anh Cửu. Một cái tên mang đầy chua xót và nuối tiếc.
Tôi rất sợ, sợ bố mẹ biết sự thật, sợ cảnh nhìn thấy sự thất vọng khi họ đang đặt cho tôi quá nhiều hi vọng. Tôi sợ cả sự thương hại và đau xót.
Tôi sợ phải đối diện, sợ phải nói dối, sợ cảm giác phải thốt ra “con ổn, công việc vẫn tốt, thu nhập vẫn cao”, sợ những lúc bố mẹ nói chuyện với hàng xóm bằng chất giọng tự hào khi nói về tôi.
Tôi sợ về quê đón Tết!
Nhưng rồi có một thứ giúp tôi vượt qua nỗi sợ. Đó là tình cảm yêu thương giữa các thành viên trong gia đình. Đây chính là động lực để tôi mỗi ngày bước ra khỏi cửa, hít thật sâu, cố gắng làm việc, vì tôi có niềm tin rằng, hôm nay cố gắng thì ngày mai sẽ khác.
Tết là dịp đoàn viên, là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, là thời điểm mọi người quây quần lại, nghĩ về năm cũ và hướng sang năm mới với những hi vọng, mong muốn. Và tôi hiểu, gia đình là thứ quan trọng nhất.
Cuộc đời dạy tôi một điều "cái gì không giết được mình thì làm mình mạnh mẽ hơn”. Bây giờ xã hội đang gọi tôi là anh Cửu, nhưng tương lai họ sẽ gọi tôi bằng cái tên khác, cái tên do chính cha sinh, mẹ đẻ tôi đặt ra. Và tôi tự tin về điều đó.
Tết này nhà tôi sẽ có “thịt”!
Thanh Phong
Tết này con đã không còn mẹ
Khi còn mẹ, con chưa cảm nhận hết điều thiêng liêng trong tình mẫu tử. Giờ mẹ đi xa rồi con mới thấy, dẫu hối hận bao nhiêu cũng không thể, không thể nữa.
" alt="Bán tháo nhà hàng, ông chủ đi làm cửu vạn, tối ngủ phòng trọ 10m2" width="90" height="59"/>Bán tháo nhà hàng, ông chủ đi làm cửu vạn, tối ngủ phòng trọ 10m2
- Nhận định, soi kèo Deportivo Xinabajul vs Deportivo Achuapa, 09h00 ngày 31/1: Chủ nhà gặp khắc tinh
- Món quà bất ngờ từ người dưng khiến cậu bé nghèo xúc động
- Người phụ nữ bị nhánh cây rơi trúng tử vong
- Video chiến hạm Việt Nam cập cảng Nga, sắp tranh tài Army Games
- Nhận định, soi kèo Man City vs Club Brugge, 3h00 ngày 30/1: Không còn đường lùi
- “After Earth” của Will Smith có đáng bị ném đá?
- Trang Hạ: Phải khích tướng, “con lợn” mới chịu thay đổi!
- Đột quỵ thầm lặng nguy hiểm như thế nào, làm sao để nhận biết?
- Nhận định, soi kèo Dempo SC vs Delhi, 17h00 ngày 29/1: Khách ‘tạch’