Các nghiên cứu định hướng giảm sử dụng nguồn năng lượng hóa thạch, thúc đẩy ứng dụng các nguồn năng lượng mới, vật liệu mới, các công nghệ chống biến đổi khí hậu, phát triển kinh tế xanh trong đời sống và sản xuất.
Năm nay, con gái không học kịch nữa, vì cô giáo bảo rằng, lớp kịch nghệ bây giờ chỉ hạn chế cho các học sinh lớp lớn. Con gái buồn lắm, nhưng nó vẫn hy vọng sẽ có một cơ hội nào đó được lên sân khấu.
Con gái ạ, cuộc đời chúng ta không phải là một sân khấu và chúng ta không diễn ở đó, mà sống, đúng là mình. Hãy sống cuộc sống của mình, hãy yêu lấy bản thân mình và những gì mình đang làm, và cũng đừng hối tiếc một điều gì đó nếu không đạt được.
Bởi mọi điều trong cuộc đời này, xét cho cùng, đều xảy ra, hoặc không xảy ra, vì một lí do nào đó. Nhưng điều quan trọng nhất, hãy là một người tử tế.
![]() |
Sau này lớn lên, con sẽ hiểu vai của con trong đời là ở đâu. Dù chính hay phụ thì điều đầu tiên quan trọng, phải là một người tử tế... Ảnh: Internet |
Nhân câu chuyện ấy, mình chia sẻ lại câu chuyện về chuyện học kịch của con gái năm ngoái.
"Con gái là người lạc quan và rất yêu đời (giống bố).
Hôm qua, con gái đi tập kịch về bảo, trong vở kịch cuối năm của lớp, con được phân đóng vai... lính gác. Mình buồn thiu, nghĩ, tập cả năm, thậm chí đọc kịch bản dày cả trăm trang, thế mà cuối cùng cô giáo lại phân con bé đóng một cái vai cứ đứng suốt cả vở kịch, thậm chí hầu như chẳng có một câu thoại nào.
Nhưng con bé vẫn vui vẻ bảo rằng, thực ra nó có hai lựa chọn, hoặc là đóng vai lính gác không nói, hoặc là đóng vai cô công chúa được nói, nhưng chỉ xuất hiện đúng một cảnh trong vở kịch. Thế nên, tốt nhất là đóng vai không nói, nhưng có mặt trong cả vở kịch. Ừ, thôi thế cũng được. Yêu diễn xuất và muốn đóng kịch mà vẫn cứ nhận vai như thế là ổn.
Nó lại kể là được cô giáo dạy môn kịch an ủi, bảo rằng, thực ra các khán giả sẽ rất chú ý đến những vai nói ít và đóng những vai như thế cực khó, vì bắt buộc là không được cười, và trong vở kịch thì cũng không được... buồn ngủ. Nghĩ một lúc vừa thấy buồn cười, vừa thấy vui. Nhiều người luôn nghĩ rằng con họ phải thế này, phải thế kia và muốn con họ phải như thế. Đằng này, mình lại vui khi thấy con sẵn sàng đóng vai lính gác, dù tuần nào cũng tập say sưa và học cả thoại.
Con gái yêu, ở đời cũng thế, không phải cứ đóng vai chính và là người hùng thì mới quan trọng. Con không cần phải đóng vai công chúa, hay vai chính nào đó thì bố mẹ mới ủng hộ con. Con cứ đóng vai phụ cũng được, miễn là con vui, làm điều con thích, và cảm thấy mình là một phần của vởkịch.
Sau này lớn lên, con sẽ hiểu vai của con trong đời là ở đâu. Dù chính hay phụ thì điều đầu tiên quan trọng, phải là một người tử tế...".
Trương Anh Ngọc
" alt=""/>Cha gửi con gái ngày 20/10Theo truyền thống ở nhiều gia đình Ấn Độ, sau đám cưới, người phụ nữ thường ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình. Nhưng trong nhà của Porithosh Shetty, chị Ý không phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì.
"Trong nhà có hơn 10 người giúp việc, phần lớn là nam giới. Trong đó, một người chuyên nấu ăn, một nam phụ đầu bếp, một người dọn nhà, rửa chén, người làm vườn, người chuyên chăm chó (nhà chồng mình rất yêu động vật nên nuôi rất nhiều chó mèo), người nuôi bò để lấy sữa uống, người ủi đồ, người kết hoa cúng bái. Mẹ chồng mình đang điều trị ung thư nên thêm 1 điều dưỡng chăm sóc và ngủ với bà 24/24", chị Ý nói.
Hàng ngày, sau khi thức dậy vào lúc 8-9h sáng, chị Ý được giúp việc phục vụ trà sữa nóng truyền thống của Ấn Độ (người Ấn gọi là Chai). Trong lúc chị uống Chai, người giúp việc sẽ dọn đồ ăn sáng.
"Nhà chồng mình thường ăn sáng với nước ép trái cây (mùa nào trái đó). Ăn sáng xong khoảng 30 phút, mình đi tập gym tại phòng tập của gia đình. Khoảng 2h chiều, cả nhà mới ăn trưa. Buổi trưa nhà mình thường ăn cơm với cà ri các loại như: cà ri gà, cà ri hải sản... Buổi tối, mọi người không ăn cơm, chỉ uống sữa và trái cây. Nhà mình nuôi bò lấy sữa dùng luôn, dư thì người giúp việc mang ra trước cổng bán vào buổi chiều", 8X Hà Nội chia sẻ.
Trong tất cả các bữa ăn tại nhà, gia đình Porithosh Shetty nói không với các món liên quan đến bò. Khi ăn, cả nhà ăn bằng tay phải. Mẹ chồng sợ chị Ý ăn bằng tay không quen nên thường nhắc chị ăn bằng đũa, muỗng. Nhưng chị Ý nói: “Ở Ấn và ăn đồ Ấn, con muốn ăn bằng tay giống mọi người để cảm nhận rõ nhất về đồ ăn và văn hóa của đất nước chồng”. “Sau đó, mẹ thường khen mình ăn bằng tay khéo và bà rất vui”, chị Ý kể thêm.
Biết chị Ý thích ăn hải sản, mẹ chồng lại đặt hàng từ quê là thành phố biển Mangalore cho con dâu. Bà cũng luôn nói, chị cứ ăn mặc và làm những điều mình thấy thoải mái nhất. Trong nhà, bà coi chị như con gái.
Tuy vậy, cũng có một vài điểm, khi sống ở nhà chồng giàu có, chị buộc phải chú ý. Chị Ý kể: “Trong thời gian sống ở nhà chồng, thỉnh thoảng tiện đường, mình lại đi vào nhà bằng cửa sau bếp. Thấy vậy, mẹ chồng gọi mình lại và nói: “Lần sau con đừng đi cửa sau bếp nữa mà hãy đi cửa chính đằng trước”. Mình hỏi tại sao thì mẹ chồng giải thích là cửa sau người giúp việc đi. Mình chủ nhà đi cửa chính”.
Nhà Porithosh Shetty có 3 khu vực bếp, trong đó có 1 bếp đặt ở trong nhà, 2 bếp ở bên ngoài nhà. Người giúp việc sẽ nấu ở 2 bếp ngoài, bếp còn lại do người trong gia đình sử dụng.
Chị Ý ăn cơm cùng gia đình chồng nhưng mỗi bữa, chị thường luộc thêm đĩa rau, canh hoặc làm món gỏi để ăn kèm. Thỉnh thoảng, bữa tối, chị cũng tự nấu món Việt để hai vợ chồng thưởng thức.
Thấy vợ vào bếp, Porithosh Shetty lại ôm hôn và hỏi xem vợ có cần phụ gì không. Anh cũng nhắc người giúp việc nhặt sẵn hành tỏi, chuẩn bị gia vị để chị chế biến. Khi vợ cần gia vị Việt, anh tìm mua bằng được hoặc nói tài xế tìm mua bằng mọi cách. “Gia vị mua bên này tuy không chuẩn như ở Việt Nam nhưng cũng ổn”, chị Ý bộc bạch về cuộc sống của mình ở quê chồng.
Những đêm tiệc tùng
Theo kế hoạch đã vạch sẵn, Porithosh Shetty và chị Ý sẽ tận hưởng cuộc sống vợ chồng son đến hết năm 2022. Sang năm 2023, hai vợ chồng sẽ tập trung vào chuyện con cái.
“Hai vợ chồng đều từng trải qua cuộc hôn nhân đổ vỡ nhưng chưa từng có con. Mình nói với chồng, sang năm, nếu để tự nhiên 6 tháng mà không có thai thì sẽ làm IVF. Anh đồng ý ngay”, chị Ý tâm sự.
Hiện tại, chị Ý đang tận hưởng những ngày tháng vô cùng hạnh phúc. “Anh luôn nói cám ơn vì mình đã đến bên anh và khiến cuộc sống của anh thêm hoàn thiện. Sợ mình buồn, nhớ Việt Nam, anh luôn dặn, mình có thể về thăm gia đình bất cứ lúc nào nhưng mỗi lần đi không được quá 3 tuần vì anh sẽ nhớ vợ”, chị Ý hạnh phúc kể.
Porithosh Shetty là một doanh nhân (quản lý bệnh viện tư của gia đình và khu resort kinh doanh tiệc cưới). Vì vậy, anh có khá nhiều bạn bè. Mỗi lần tiệc tùng cùng bạn, Porithosh Shetty đều đưa vợ đi cùng. Điều này mang lại niềm vui nhưng cũng là thử thách đối với chị Ý.
Theo chị, bạn bè, đối tác của Porithosh Shetty dù là nam hay nữ, khi gặp nhau đều ôm chào hỏi thân thiết. Lúc đầu chị Ý không thoải mái với điều đó, nhưng từ từ cũng quen. Các bữa tiệc thì thường diễn ra vào đêm muộn, có những hôm hai vợ chồng chị Ý phải tham gia 2,3 bữa tiệc nên về nhà vào lúc 2,3h sáng.
May mắn, gia đình chồng có tư tưởng hiện đại, mẹ chồng tâm lý nên sáng hôm sau, chị Ý không phải dậy sớm. Chị cũng không phải mặc đồ truyền thống giống nhiều chị em dâu Ấn khác.
“Nhiều chị em Việt ở Ấn thấy mình đăng ảnh mặc váy ngắn, thậm chí mặc bikini thì rất bất ngờ. Vì ở nhiều vùng quê, phụ nữ phải mặc đồ truyền thống, bên trong lại phải mặc thêm một chiếc quần bó. Nhưng nhà chồng mình không yêu cầu như vậy”, chị Ý tự hào nói.
Những trải nghiệm khi về làm dâu khiến chị Ý thêm tin tưởng vào quyết định theo chồng đến sống ở Ấn Độ. Chị bộc bạch: “Trước khi quen Porithosh Shetty, mình nghe được nhiều chuyện tiêu cực ở đất nước này. Nhưng khi sống ở đây, mình mới hiểu, Ấn Độ có rất nhiều điều thú vị mà khi ở Việt Nam mình chưa từng biết tới”.
Linh Giang
" alt=""/>8X Việt làm dâu nhà giàu Ấn Độ: Có 10 người giúp việc, mẹ chồng yêu chiều