Bé New New và mẹ đang chờ xe đến đón về nhà ở quận Bình Tân trưa 4/4. Ảnh: Tùng Tin.
Chị Diệp lấy chồng người Bắc Kinh, Trung Quốc. Dịp tết Nguyên đán vừa qua, chị cùng chồng đưa con nhỏ về Bắc Kinh đón năm mới. ‘Chồng tôi làm việc, sinh sống ở TP.HCM. Ăn Tết bên đó xong, hai vợ chồng đặt vé máy bay về lại Sài Gòn mà không được’, chị Diệp kể. Lúc đó, dịch bệnh Covid-19 đang bùng phát ở Trung Quốc. Các chuyến bay từ nước này đến nước khác ngừng hoạt động.
Ngày 1/3, chị Diệp đặt vé máy bay về nước. Vì các chuyến bay từ Trung Quốc không được bay thẳng về Việt Nam nên chị quá cảnh sang Campuchia. Nếu đúng theo quy định, chỉ có chị Diệp được về lại. Chồng chị, bé New New có quốc tịch Trung Quốc nên không được.
‘May mắn, cháu còn nhỏ nên được tạo điều kiện đi theo mẹ’, chị Diệp nói.
Chị Diệp cho biết, về nhà lần này, chị sẽ cùng con gái tự cách ly thêm 14 ngày nữa theo hướng dẫn của bác sĩ. Ảnh: Trương Thanh Tùng
Do bay từ vùng dịch, chị và con gái phải thực hiện cách ly tại Campuchia 14 ngày.
‘Vừa đáp xuống sân bay, mẹ con tôi đi cách ly ở Campuchia luôn’, chị Diệp nói. Đủ thời gian cách ly, các kết quả xét nghiệm của hai mẹ con âm tính với Covid-19, chị đặt vé máy bay về lại Sài Gòn, và nghĩ sẽ được về nhà.
Ngày 18/3, hai mẹ con về đến sân bay Tân Sơn Nhất. Tuy nhiên, một lần nữa, mẹ con chị phải đi cách ly vì trở về từ vùng dịch. Tối cùng ngày, hai mẹ con được đưa đến nhà B, KTX Trung tâm giáo dục quốc phòng - An ninh, Đại học Quốc gia TP.HCM.
Nhiều ông bố bà mẹ chờ nghe gọi tên để được vào đón con về. Ảnh: Trương Thanh Tùng.
Chị cho biết 32 ngày đi cách ly như đi du lịch. ‘Tôi chỉ chăm con, cho con ti sữa, tắm rửa cho con, giặt đồ, dọn dẹp phòng. Ăn uống thì có người lo chu đáo. Mỗi ngày, mẹ con tôi được ăn cơm ba bữa. Các món thay đổi liên tục, đủ chất. Riêng con gái tôi thì có cháo, nước sôi, sữa, tã, đồ làm vệ sinh’, chị Diệp kể.
Bận chăm con nhỏ, chị không ra sân tập thể dục, tham gia đá bóng, đánh bóng chuyền… cùng mọi người, nhưng chị không buồn, vì được nghe nhạc mỗi ngày, hay được nói chuyện, giao lưu với những người cách ly cùng. Rảnh, chị lại gọi điện cho chồng, bố mẹ chồng hỏi thăm sức khỏe, tình hình dịch bệnh bên kia ra sao. ‘Đến bây giờ, cả nhà chồng tôi không may mắn ai nhiễm virus corona’, chị Diệp nói.
Ngày 3/4, nhận được tờ thông báo đủ điều kiện về nhà do các y bác sĩ đưa, chị Diệp chia sẻ trên trang cá nhân: ‘Mai mẹ con mình được ra khỏi khu cách ly rồi. Mơ ước làm ngay đĩa rau muống chấm mắm tỏi và cơm trứng thôi’.
Các anh dân quân tự vệ giúp người hết cách ly mang đồ ra xe. Ảnh: Trương Thanh Tùng.
Buổi tối, chị cho con gái ngủ sớm hơn để gấp hết quần áo, đồ dùng của 2 mẹ con cho vào hai chiếc vali to. Xong, chị xuống sân đi dạo một vòng. ‘Không gian ở đây rất thoáng, có nhiều cây xanh, có cả hồ cá rộng lớn, có vườn rau sạch nữa. Các anh bộ đội, y bác sĩ, các anh dân quân thì thân thiện, tận tình, chu đáo. Mẹ con tôi thật hạnh phúc khi được ở đây’, chị Diệp nói và xin gửi lời cảm ơn đến lực lượng làm nhiệm vụ vì người cách ly.
Sáng ngày 4/4, chị dậy sớm, cho con gái ăn xong thì được các anh dân quân, bộ đội giúp vận chuyển đồ xuống sân chờ người nhà đến đón về. ‘Hành trình lưu lạc của mẹ con tôi kết thúc rồi. Giờ về nhà, hai mẹ con sẽ tiếp tục cách ly nữa, hi vọng, mọi chuyện sẽ ổn’, chị Diệp nói.
Nghìn người rời khu cách ly ở Sài Gòn, trăm ô tô nối dài chờ đón
Sau 17 ngày thực hiện cách ly, sáng nay, 937 người ở trung tâm Giáo dục Quốc phòng ĐHQG TP.HCM được trở về nhà. Hàng trăm ô tô nối dài chờ đón người thân.
Người đàn ông tìm được gia đình sau 30 năm thất lạc. Trong ảnh, ông đang gọi điện cho mẹ.
Năm 1990, Zhu Jiaming 27 tuổi từ thành phố Xích Thủy, tỉnh Quý Châu, đến tỉnh Phúc Kiến cách nhà hơn 1.000 km để làm việc.
Khi đang làm việc tại công trường xây dựng, Zhu Jiaming bị chấn thương não, mất một phần trí nhớ. Thẻ căn cước mà Zhu Jiaming mang theo đã bị mất nên ông không thể nhớ quê quán của mình là ở đâu.
Để kiếm sống, Zhu Jiaming đã làm việc ở nhiều công trường khác nhau.
Năm 2003, Zhu Jiaming quen vợ chồng Li Shuiyun và Lei Lizhen khi đang làm việc tại một công trường xây dựng ở tỉnh Phúc Kiến. Sau đó ông đã thuê và sống ở nhà của vợ chồng này, đồng thời coi vợ chồng Lei Lizhen như người thân của mình.
Năm 2015, hai vợ chồng Lei Lizhen chuyển về quê ở Vân Hòa, Lệ Thủy, Chiết Giang để sống. Nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của Zhu Jiaming, họ đã quyết định đưa ông về theo.
‘Ở nhà trong thời gian dịch bệnh, tôi đã nghĩ nhiều đến việc tìm kiếm quê hương, nhưng tôi chỉ nhớ được từ ‘Thủy’ trong tên địa danh quê hương của mình’, ông Zhu nói.
Vào cuối tháng 2 năm nay, Zhu Jiaming vô tình nhìn thấy một mẩu tin về dịch bệnh ở tỉnh Quý Châu trên truyền hình. Sự kích thích của những hình ảnh và âm thanh nơi đó đã gợi lại ký ức và khiến ông nhớ ra quê hương của mình là ở Xích Thủy, tỉnh Quý Châu.
‘Tôi đã không nhìn thấy quê hương trong 30 năm. Có phải cha và mẹ tôi vẫn còn sống ở đó không? Các anh chị em đã có gia đình hết chưa? Bây giờ họ có ổn không?’, ông đặt ra những câu hỏi khi ký ức về gia đình dội về.
Vào tối 28/2, ông quyết định cùng với cặp vợ chồng Lei Lizhen đến Sở cảnh sát Lệ Thủy, Chiết Giang để được giúp đỡ.
‘Tên tôi là Zhu Jiaming và tôi đến từ Xích Thủy, Quý Châu’, là những thông tin mà ông cung cấp cho cảnh sát.
Lei Yuesong, phó giám đốc công an ở đó đã lập tức xác minh nhưng không có kết quả. Phán quyết sơ bộ của Lei Yuesong là, Zhu Jiaming đã không trở lại quê hương trong nhiều năm nên tài khoản cá nhân của ông có thể đã bị hủy bỏ.
Sau đó, vị cảnh sát yêu cầu vợ chồng Lei Lizhen và ông Zhu Jiaming về nhà nghỉ ngơi trước.
Tối hôm đó, Lei Yuesong tiếp tục thực hiện nhiều cuộc tìm kiếm và liên lạc với cảnh sát địa phương ở Xích Thủy, Quý Châu.
Trong quá trình tìm kiếm, cảnh sát ở Xích Thủy, Quý Châu đã tìm thấy thông tin về một người bị báo mất tích tên là Zhu Jiaming, đã rời khỏi làng và không trở về trong nhiều năm.
Khi Zhu Jiaming biết rằng các cảnh sát viên đã liên lạc được với gia đình mình, ông đã khóc vì xúc động.
Được biết, người mẹ 83 tuổi và 4 anh chị em của ông vẫn khỏe và đang chờ ông trở về nhà. Tuy nhiên, cha của ông đã qua đời cách đây 18 năm và ông sẽ không bao giờ được gặp lại cha nữa. Điều này khiến Zhu Jiaming bật khóc và tự trách mình.
Hiện tại, vì tình hình dịch bệnh, ông chưa trở về quê hương để gặp trực tiếp gia đình được nhưng ông đã gọi video cho mẹ và các thành viên trong gia đình.
Chứng kiến cuộc gặp gỡ qua video, ai cũng thấy vui vì cuối cùng thì cuộc chia ly kéo dài 30 năm của họ cũng sắp đến ngày đoàn tụ.
Dịch Covid-19 ở Úc và việc mỗi người chỉ được mua hai lốc giấy vệ sinh
Khác với những tuần trước, số lượng ca nhiễm tăng cao khiến người dân Úc lo lắng về dịch bệnh Covid-19.
Bao gạo và thùng mì tôm, chị Thái nhận được của mạnh thường quân.
Có mẹ chồng lên trông cháu giúp, hai vợ chồng chị Thái tích cực làm tăng ca kiếm thu nhập hàng ngày.
Ngoài chi phí thuê trọ, ăn uống, nuôi con, vợ chồng chị cũng tiết kiệm để mua một mảnh đất đầm lầy ở quê, giá 35 triệu đồng. Hai vợ chồng dự định, gắng làm việc, tiết kiệm để về quê xây nhà, kinh doanh gì đó.
Tuy nhiên, chuyện buồn đến với gia đình họ vào cuối năm 2019. Chồng chị Thái thường thấy mệt, ăn không ngon. Anh đi khám, làm các xét nghiệm thì có kết quả bị suy gan, suy phổi. ‘Trước đó, anh ấy liên tục thấy mệt, ăn không được, nhưng cứ gắng làm để lo cho vợ con’, chị Thái nói về chồng.
Sau khi được xuất viện về nhà, ngày mồng 6 tết Nguyên đán vừa qua, chồng chị phải nhập viện cấp cứu lần nữa. ‘Nhập viện buổi sáng, buổi chiều anh mất’, nhìn lên bàn thờ chồng, nước mắt người vợ sinh năm 1987 rưng rưng.
Lo đám tang cho chồng xong, chị gạt nỗi buồn sang một bên, cùng mẹ chồng đưa ba con nhỏ, cùng di ảnh chồng lên Sài Gòn kiếm việc làm.
Mẹ chồng chị Thái lên phụ con dâu trông cháu nội. Ngày 7/4, bà nhận được những phần cơm của đoàn từ thiện trao.
Đầu tháng 2, dịch bệnh Covid-19 có diễn biến phức tạp. Nhiều công ty, doanh nghiệp, công trình xây dựng cũng bị ảnh hưởng vì Covid-19, vì thế, chị Thái khó xin việc hơn. ‘Mỗi công trình, tôi chỉ làm mấy ngày là họ nghỉ nên phải xin chỗ khác, thành ra, thu nhập cũng bấp bênh’, người phụ nữ quê Trà Vinh nói.
Ngày 29/3, chị được một công trình xây dựng lớn nhận vào làm phụ hồ, tiền công mỗi ngày được 270 ngàn đồng. ‘Là phụ nữ, làm phụ hồ vất vả vì mang vác nặng, lại ở ngoài nắng cả ngày, nhưng tôi chọn việc này, vì làm được một tuần là nhận lương nên có đồng ra đồng vào mua sữa, đồ ăn cho con’, người mẹ ba con nói về lý do chọn công việc phụ hồ.
Đến chiều ngày 31/3, tính cả làm giờ hành chính và tăng ca, chị được 2,5 ngày công.
Mắt chị Thái đỏ hoe khi nhắc lại câu chuyện buồn của mình.
Kết thúc ngày làm việc hôm đó, chị Thái nhận được thông báo của ban quản lý công trình, bắt đầu từ ngày 1/4, các công nhân sẽ tạm nghỉ hai tuần để thực hiện việc cách ly toàn xã hội.
Chạy xe từ chỗ làm về nhà trọ ở đường 14, phường Phước Bình, Quận 9, chị Thái hết thở dài lại lo lắng, không biết tới đây, mẹ con chị sẽ sống sao vì toàn bộ tiền tiết kiệm đã dùng để chữa bệnh, lo đám tang cho chồng.
‘Tôi định trả phòng rồi đưa con về quê lại, nhưng đặt xe không được. Cô chủ phòng cũng đến khuyên nên ở lại, có gì, cô ấy sẽ hỗ trợ. Một phần, tôi và con trai út đang bị bệnh, ở đây sẽ tiện để đi khám, lấy thuốc uống hơn’. Vậy nên chị quyết định ở lại Sài Gòn, gắng gượng qua mùa dịch.
Chị Thái cho biết, hiện chị đã nhận được hơn 30 kg gạo của các mạnh thường quân đến trao.
Căn phòng trọ của mẹ con chị Thái rộng 16 m2, ọp ẹp, giá thuê 1 triệu đồng, chưa kể điện nước. ‘Đáng ra, căn phòng này có giá thuê 1,2 triệu đồng, nhưng mẹ chồng tôi trông giúp khu trọ cho bà chủ nên được giảm. Trong tháng 4 này, khu trọ nhà tôi cũng được giảm mỗi phòng 500 ngàn đồng tiền nhà’, chị Thái thông tin.
Chị cho biết, hơn 10 ngày qua, ở nhà chăm ba con cùng mẹ chồng nhưng lòng chị như lửa đốt bởi gia đình 5 người có rất nhiều khoản phải chi mà chị thì thất nghiệp.
Để có thêm tiền mua sữa, đồ ăn cho con, chị nhận đi giúp việc nhà theo giờ, nhưng dịch bệnh nên chỉ bữa có, bữa không, thu nhập cũng không được là bao.
Từ ngày 1/4 đến nay, những người lao động ở khu trọ chị Thái ai cũng thất nghiệp.
Ngày 7/4, hội Liên hiệp phụ nữ phường Phước Bình đã thay mặt các mạnh thường quân đến khu trọ chị Thái trao gạo, mì tôm, nước mắm, dầu ăn cho người lao động nghèo đang thất nghiệp mùa dịch. Mẹ con chị Thái cũng được trao quà.
'Mấy hôm rồi, các đoàn từ thiện liên tục đến xóm trọ trao quà. Tôi đã nhận được 30 kg gạo, 3 thùng mì và 2 thùng sữa cho con. Tôi còn được mấy cô, mấy dì ở phường giới thiệu cho đi giúp việc nhà nữa. Công việc này không thường xuyên, nhưng tôi cũng có đồng ra đồng vào. Đây là món quà rất ý nghĩa, giúp mấy mẹ con, bà cháu nhà tôi đỡ khó khăn hơn trong những ngày sống giãn cách xã hội', người phụ nữ quê Trà Vinh nói bằng giọng biết ơn.
Chỉ về chiếc tủ lạnh, máy giặt, chị Thái cho biết, trước tết Nguyên đán, chồng chị vẫn còn đi làm được nên hai vợ chồng quyết định mua trả góp về dùng. Nào ngờ, hàng mua vừa xong thì anh bị bệnh. 'Mấy tháng qua, tôi chưa nộp cho họ đồng nào cả. Bên siêu thị điện máy họ cũng đã xuống kiểm tra và biết hoàn cảnh gia đình tôi hiện tại nên cũng tạo điều kiện', chị Thái kể.
Chị cho biết, điều chị cầu mong hiện tại là dịch bệnh Covid-19 nhanh chóng được dập tắt, để chị đi làm nuôi con, trả hết số nợ đã vay.
Bà Đoàn Thị Kim Ngoan, Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ phường Phước Bình cho biết, từ ngày 1/4 đến nay, ủy ban phường kết hợp với hội phụ nữ ngoài vận động, nhắc nhở người dân nghiêm chỉnh chấp hành những quy định về dịch bệnh, còn kêu gọi mạnh thường quân ủng hộ gạo, đồ ăn để giúp những người lao động nghèo.
Nói về trường hợp của chị Thái, bà Ngoan cho biết, phường đã trao hỗ trợ tiền phòng tháng 4, 5 cho chị, mỗi tháng 1 triệu đồng. Số tiền này trích từ quỹ Thắp sáng niềm tin. 'Hiện chúng tôi còn có các chương trình học bổng thắp sáng niềm tin nên tới đây, ba con của chị Thái cũng sẽ được chúng tôi hỗ trợ', bà Ngoan nói.
Bị giật tiền giữa đêm, chị bán cá nghẹn ngào ôm 5kg gạo về nhà
Đi chợ lấy cá về bán giữa đêm, chị Huệ bị cướp giật tiền, suýt bị gãy chân. Nhận được phần quà của đoàn từ thiện trao, chị ôm vào lòng trân trọng.
评论专区