Cầm giấy hôn thú màu đỏchót in chữ vàng,ệnKhiQuânHônGặpGỡTìnhYêgiao hữu miễn cưỡng nằm ở trên giường, suy tư trong đầu Tôn Đào Phi đềulà vấn đề ba chữ “Giấy hôn thú” thần kỳ này, nếu như cô vắng mặt ở hôn lễ vào mộttuần sau thì sẽ có kết quả như thế nào. Ở mọi việc đã sẵn sàng, dưới tình huốngnày chỉ còn chờ cơ hội.
“Phi Phi, đưa giấy hônthú hồi chiều của các con cho mẹ xem một chút!” Phu nhân Tống Mỹ Lệ thái hậunhà cô đẩy cánh cửa sơn màu xanh lá cây đi vào.
Tôn Đào Phi run tay, tờgiấy đỏ thẫm rơi thẳng xuống sàn nhà lạnh như băng.
Tống Thái hậu cất bướclớn tới đây, gấp gáp nâng lên tờ giấy hồng nằm trơ trọi trên mặt đất, vui rạo rựcmở ra, sửng sốt nhìn một câu chưa đủ một trăm chữ phía trên, ước chừng nhìnchòng chọc hơn hai mươi phút.
“Mẹ, có đẹp mắt như vậykhông?” Cho dù mặt Thái Hậu đã đắp kín đến gió thổi không lọt, nhưng trong ánhmắt lấp lánh loé lên của bà mừng rỡ như điên, Tôn Đào Phi có thể tưởng tượnggương mặt dưới lớp kem bùn đó là vui mừng không nói nên lời cỡ nào.
“Phi Phi, con xem convà Phi Viễn thật xứng đôi!” Thái hậu nghiêng mặt sang bên, chỉ chỉ cô và TrìnhPhi Viễn trong tấm ảnh.
Tôn Đào Phi buồn bựcnhìn chằm chằm khuôn mặt cách cô vẻn vẹn năm phân thước của Thái hậu nhà cô,nhìn thế nào cũng thật thảm người, nguyện chúa phù hộ cô tối nay sẽ không gặpác mộng.
Về phần Thái hậu nói họxứng đôi, Tôn Đào Phi ý vị không rõ hơi cong môi một cái. Nếu như Thái hậu nhìnthấy một màn xế chiều hôm nay, không biết còn có thể kiên trì giải thích nhưbây giờ hay không.
Chuyện là, ba giờ chiều,sau khi bị Thái hậu nhà cô tàn ác tiến hành một hồi trang phục lộng lẫy. TônĐào Phi và Trình Phi Viễn tiên sinh sắp trở thành một nửa kia trong cuộc đời trựctiếp lao tới cục dân chính.
Đến phiên họ thì chịgái làm chứng, đặc biệt không hiểu hỏi một câu, “Hai người tới làm giấy hôn thúsao?”
Ngay lúc đó cô đang cúiđầu giành giật từng giây thảo luận với Từ Dĩnh về “Niềm vui mới” của cô! TrìnhPhi Viễn lại là hai tay đút vào túi quần không biểu tình đứng ở một bên. Cũngkhông trách được người ta có hiểu lầm.
Tôn Đào Phi thu hồi điệnthoại di động, ánh mắt trong suốt kiên định nói với vị chị gái thoạt nhìn hoàái dễ gần kia, “Chị ơi, tôi có thể xác định cùng kiên định nói cho chị biết,chúng tôi là tới làm chứng!”
“Là tự nguyện?” Chị gáivô cùng có trách nhiệm với công việc hỏi một câu.
Nghiêng đầu, Tôn ĐàoPhi thản nhiên cười đối với Trình Phi Viễn vẻ mặt cứng ngắc như cũ, “Phi Viễn,anh nói chúng ta có tự nguyện hay không?” Tôn Đào Phi gọi hai chữ “Phi Viễn” cựckỳ ngọt ngào.
Trình Phi Viễn hứng thúgật gật cái đầu cao quý.
Vị chị gái kia nhépnhép miệng, thở dài, cuối cùng đóng dấu cho họ.
Vừa ra khỏi cửa, khínóng nhào tới trước mặt, mặt trời sáng loáng treo ở không trung làm loá mắt người.Một bộ tóc đen nhánh rủ xuống, cô gái có diện mạo giống như baby cơ hồ trongnháy mắt hấp dẫn lực chú ý của Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi thầm nghĩ,mỹ nữ không phải đều cần bảo dưỡng à. Tia tử ngoại mạnh như vậy, mỹ nữ khôngnhúc nhích đứng ở dưới ánh mặt trời dữ dội, cô ta không muốn nước da như ngọckia sao?
“Đi thôi!” Xoa xoa mồhôi dày đặc trên trán. Với thể chất dễ ra mồ hôi này, vào ngày hè đối với cô mànói quả thật chính là địa ngục.
Trình Phi Viễn giốngnhư là không nghe thấy, đứng ở trên bậc thang không nhúc nhích, ánh mắt yên lặngnhìn chằm chằm một hướng khác.
Tôn Đào Phi theo tầm mắtcủa hắn nhìn sang, mỹ nữ mới vừa rồi vẫn còn ở nơi xa chạy tới trước mặt họ,trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay một mảnh trắng bệch, hàm răng cắn chặcmôi mỏng, phía trên chảy ra chút vết máu, mắt to long lanh đầy tràn nước mắt,lã chã chực khóc.
“Phi Viễn!” Hai chữ, mỹnữ làm cho một ít ủy khuất phải chín cong mười tám quẹo.
Biểu tình của Trình PhiViễn vẫn như cũ là nhàn nhạt, nhưng quả đấm nắm chặc đặt ở bên người vẫn tiết lộít tâm tình của hắn.
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấymồ hôi sau lưng một tầng thêm một tầng, ổn ổn tâm thần, Tôn Đào Phi nở nụ cườitrên mặt, “Phi Viễn, vị này là?”
Trình Phi Viễn lấy lạitinh thần, hết sức khắc chế nói, “Bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Bùi Hân.” 顶: 9踩: 36331
20 năm cam chịu sống trong vỏ bọc hạnh phúc, bà Vân đã để thanh xuân của mình vùn vụt trôi qua trong đau buồn. Ảnh: Vũ Nhan
Nguyên nhân vợ chồng bà ly thân xuất phát từ việc bà không sinh được con trai. Chồng bà lại luôn khao khát có đứa con nối dõi. Khi bà từ chối sinh con thứ 3, ông tỏ thái độ chán ghét, hằn học vợ ra mặt. Dần dần tình cảm vợ chồng xa cách, nảy sinh bất đồng quan điểm.
Hai người ly thân, mỗi người một phòng. Bà một mình chăm sóc các con, ông cũng ít khi quan tâm đến chúng.
Bà Vân muốn ly hôn nhưng ông không đồng ý. Thời điểm này, ông muốn phấn đấu, hơn nữa, tính chồng bà sĩ diện, ông không thích người ngoài xì xào, bàn tán về mình.
Chồng bà Vân cả ngày ra ngoài ngoại giao, chén chú chén anh với bao người, lên chức lên quyền, tối về là đóng cửa im ỉm trong phòng. Con gái có ốm đau, đi bệnh viện cấp cứu ông cũng mặc vợ xoay sở. Khi nào có người đến thăm, ông mới ra chào hỏi, thể hiện sự quan tâm con.
Chứng kiến chồng đối xử hai mặt, không chỉ với mình mà với cả máu mủ, bà Vân đau lòng vô cùng. Ba mẹ con quấn túm, nương tựa vào nhau mà sống.
Lâu nay, bà vốn vậy, sống cam chịu. Từ ngày kết hôn, mọi việc trong nhà đều do chồng quyết định. Bản tính đó ăn sâu, bám rễ, khiến bà không dám bước qua ranh giới, vùng lên đòi quyền lợi, cho mình được hưởng cuộc sống an yên. Chồng bà không đánh vợ nhưng luôn viện cớ đập phá đồ đạc, chì chiết vợ con.
Bị chồng đối xử tàn tệ là vậy nhưng lúc ông ốm đau thập tử nhất sinh, nằm viện cả tháng trời, bà Vân gạt bỏ hết thù hận cá nhân, vẫn cần mẫn chăm sóc chồng từ miếng ăn đến giấc ngủ.
Những tưởng sau khi bình phục, ông sẽ thay đổi hành vi, thái độ dành cho vợ. Nào ngờ, trước mặt bạn bè ông tươi cười nhưng về đến nhà liền đổi sắc mặt, đuổi bà ra khỏi phòng.
Mãi gần đây, cô con gái lớn tuyên bố không lấy chồng vì chứng kiến bố mẹ lục đục nhiều năm, lúc này, bà Vân mới tỉnh ngộ, đơn phương ly hôn ra tòa án.
Hóa ra, nhiều năm nay, bà cố níu giữ gia đình chỉ khiến các con mệt mỏi, phát sinh suy nghĩ tiêu cực chứ không hề vui vẻ. Nếu vẫn cố chấp, có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng.
Đây là một trong các vụ án ly hôn, được luật sư Diệp Năng Bình (SN 1977 - Đoàn luật sư TP Hà Nội) tham gia trợ giúp pháp lý. Vị luật sư chia sẻ, vụ án của bà Vân để lại cho ông nhiều day dứt, xót xa về số phận của người phụ nữ.
Luật sư Diệp Năng Bình
Chỉ vì sự nhu nhược mà bà chấp nhận sống như một cái bóng trong cuộc hôn nhân của mình. ‘Bà ấy vừa đáng thương, vừa đáng trách. Nếu như ngay từ đâu, bà mạnh mẽ, dứt khoát có lẽ không phải chịu nhiều ấm ức như vậy’, luật sư Bình kể.
Ngày quyết ly hôn, bà Vân không màng đến tài sản, sẵn sàng chuyển ra khỏi nhà cùng hai con gái, mặc dù được luật sư tư vấn, bà nên đề nghị chia đôi căn nhà thuộc sở hữu chung của hai vợ chồng, coi như để cho các con.
Tuy nhiên, bà cương quyết bày tỏ: ‘Tình cảm là thứ quý giá nhất đã không còn, chút tài sản đó cũng chẳng có nghĩa lý gì’.
‘Ở cuộc đời, liệu còn bao nhiêu người phụ nữ đang sống trong cảnh hôn nhân địa ngục như vậy mà không dám mạnh mẽ đấu tranh cho mình.
Bao nhiêu người đàn ông vẫn còn ích kỷ, giữ tư tưởng phong kiến, buộc vợ phải sinh bằng được con trai?
Họ đâu biết, tư tưởng đó là áp lực lớn, đè nặng lên đôi vai người phụ nữ. Để rồi biết bao câu chuyện đau lòng đã xảy ra’, luật sư sinh năm 1977 thở dài chia sẻ,
*Tên nhân vật đã được thay đổi
Thẩm phán đau đầu xử vụ ly hôn 5 năm chồng không động phòng với vợ
Cuộc hôn nhân rạn vỡ, Loan trở thành một người phụ nữ tính toán và thù hận. Trước tòa, cô liệt kê cả chiếc bình đựng nước, ti vi hỏng và 2 chiếc cờ lê, mỏ lết đã cũ để phân định tài sản với chồng…
评论专区