Khi biết chồng đã chết, người vợ ấy khóc nức nở, ghé sát tai chồng run rẩy: "Em không cố tình làm như thế này, anh để em đưa anh ra đồng rồi em chết theo anh". Nhưng anh chồng đã mãi mãi đi về thế giới bên kia, trước khi nhắm mắt, anh cũng không kịp trăng trối được lời nào, cũng không một lời trách mắng. Khi tiếp xúc hồ sơ vụ án này và nghe những tâm sự đẫm nước mắt của người vợ, chúng tôi hiểu rằng, đúng là cô vợ đã không cố ý cướp mạng chồng, nhưng những bức xúc, những dồn nén khi bị "ép phải yêu" quá đáng từ người chồng khiến cô ta không kìm chế được... Đau đớn là họ đã cướp đi mạng sống của nhau, ở cái thời khắc lẽ ra là để yêu thương, để dành cho nhau những ân ái mặn nồng.
Hôn nhân không tình yêu
Lan lấy chồng sớm, khi mới 18 tuổi. Chồng cô là bạn cùng làm thợ xây với người anh rể. Kể về cuộc hôn nhân này, Lan bảo, cô chưa định hình được thế nào là tình yêu thì đã trở thành vợ, rồi lần lượt làm mẹ của hai đứa con. Nhà có 3 chị em, Lan là con thứ hai, học xong lớp 9, cô nghỉ học, ở nhà làm công việc đồng áng. Anh Nguyễn Đức Bản (chồng Lan sau này), hơn cô 8 tuổi, là bạn làm cùng thợ xây với anh rể của Lan, thấy Lan xinh xắn, cao ráo thì đem lòng cảm mến và nhờ anh rể của Lan làm cầu nối.
Nhưng khi đó, Lan không hiểu lắm ý tứ của người lớn, mỗi lần "chú Bản" đến nhà chơi, Lan vẫn mặc quần đùi, chạy tung tăng trước mặt. Thành ra, anh Bản đến "cưa" Lan nhưng thực tế là chỉ ngồi trò chuyện với phụ huynh ở ngoài sân. Đi lại khoảng 2 năm thì cưới. "Hôm đó, bố anh ấy vào nói chuyện với bố mẹ em hẹn ngày ăn hỏi, sau đó thì cưới, chứ anh ấy cũng không ngỏ lời rằng muốn cưới em làm vợ. Bố mẹ em bảo, bố mẹ anh Bản sống tử tế lắm, được làm dâu nhà ấy thì đỡ khổ, với lại, sức khỏe em yếu lắm, lấy chồng già hơn mình thì được chiều chuộng. Em nghe lời thế thôi".
|
Đối tượng Nguyễn Thị Hương Lan |
Ngày cưới, Lan vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, đâu như thiếu một vài tháng gì đó. Theo lời cô thì cuộc hôn nhân ngọt ngào được đúng 3-4 tháng đầu. Sau đó thì anh Bản sa vào rượu chè, ngày nào cũng uống rượu, và mỗi khi uống rượu thì "bản lĩnh đàn ông" như được nhân đôi, khiến một cô gái chưa từng dạn dĩ với chuyện chăn gối nhiều phen phát hoảng.
Sau khi lấy nhau, anh Bản làm xây dựng trên Lào Cai, còn Lan ở nhà chăm sóc hai đứa con, 3-4 tháng anh Bản mới về một lần. "Vài năm sau thì Lan cũng theo chồng lên Lào Cai nấu cơm cho cánh thợ xây, có lúc cũng phải tời gạch, tời xi măng, lao động vất vả như đàn ông, để lại hai đứa con cho bà nội, bà ngoại thay nhau chăm sóc. Thế nhưng, hầu như tối nào cô cũng "bị" chồng đòi yêu. "Chuyện đó đã kéo dài cả chục năm nay rồi. Em bị xẹp một đốt sống lưng, anh H là con bác bên chồng em vẫn thường dặn anh ấy, vợ bị như thế này, quan hệ phải nhẹ nhàng... nhưng kể cả lúc em đến tháng, anh ấy cũng vẫn đòi hỏi..." - Lan vừa kể, vừa lau nước mắt.
Ngày định mệnh xảy đến vào trước hôm hai vợ chồng lên Lào Cai để tiếp tục công việc. Trước đó, vợ chồng Lan về nhà ở Phú Thọ để làm thủ tục hủy hợp đồng bảo hiểm P mà cô đã mua từ năm 2004. Vì nợ nần nhiều nên anh Bản bàn với vợ hủy hợp đồng để lấy về hơn 12 triệu, nhưng vì giấy chứng minh nhân dân của Lan đã hết thời hạn nên không rút được, hai vợ chồng đành về nhà và chuẩn bị hôm sau quay lên Lào Cai. Trưa hôm đó, theo lời Lan nói thì anh Bản đã đòi "yêu" vợ rồi. Đến tối, biết là "kịch bản" sẽ lại xảy ra nên Lan rào trước: "Mai đi Lào Cai rồi, anh để em ngủ giữ sức khỏe, ngày mai phải ngồi ôtô cả ngày, em say lắm".
Vừa chợp mắt được một lúc, Lan giật mình khi thấy chồng ngồi dậy đi hút thuốc. Khi hút xong quay vào giường, anh Bản lại "đòi hỏi". Mắt nhắm mắt mở, Lan tặc lưỡi, nhủ thầm, thôi thì chiều nốt lần này cho xong và giục chồng: "Anh nhanh nhanh để em ngủ, mai còn phải đi xe đường dài". Nhưng cũng chỉ sau đó không lâu, khi Lan mệt mỏi chìm vào giấc ngủ thì chồng cô lại tiếp tục thể hiện "bản lĩnh đàn ông". Lần này thì cô đã cáu thực sự...
Ám ảnh vì được chồng "yêu"
Đêm đó, ở nhà chỉ có vợ chồng Lan và một đứa con nhỏ, đứa lớn sang ngủ với ông bà nội. Và câu chuyện đau lòng đã xảy ra. "Anh ấy bắt em phải làm theo kiểu của anh ấy, em đẩy ra nói, anh đừng quá đáng, em phải ngồi ôtô cả ngày mai. Hai vợ chồng giằng co một lúc rồi anh ấy cũng chịu nằm im. Khi em vừa thiu thiu thì chồng em lại tiếp tục. Em hét lên, anh bỏ ra, tôi là con người chứ không phải con vật. Nghe thế, anh ấy lôi em xuống nền nhà...". Sợ hãi trước người chồng đang muốn thể hiện bản lĩnh, Lan dọa: "Bỏ ra không em gọi con dậy, em gọi mẹ sang cho anh xấu hổ". Nghe thế, anh Bản chồm lên bóp cổ vợ. "Em gồng người chống đỡ không được, đành nghĩ thầm, thôi bóp chết thì thôi" - Lan kể lại trong tiếng nấc nghẹn, nước mắt ào ra chứa chan tủi hổ.
Nếu sự việc chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ cũng không xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng anh Bản đã có những hành động mà Lan cho rằng rất quá đáng, tỏ ra không tôn trọng vợ khiến cô cảm thấy nhục nhã vì bị đối xử như với một ả điếm. Trong lúc hai vợ chồng xô xát, vô tình thò tay lên phía đầu, Lan vớ được đoạn cây và dùng luôn đoạn cây đó vụt vào mặt chồng. "Bị em đánh, anh ấy chửi em rồi nói, tao sẽ giết chết mày. Em không nghĩ gì nữa, cứ thế cầm cây vụt. Em đánh nhiều hay ít, đánh như thế nào em cũng không biết nữa, chỉ biết là khi dừng tay thì anh ấy đã gục xuống" - Lan nói.
|
Hiện trường vụ án. |
Ám ảnh về việc được chồng "yêu" khiến Lan rất sợ, mỗi lần nằm gần chồng là một lần cô run rẩy và luôn phải mặc cả "một lần thôi nhé". Ban ngày đã rất mệt mỏi vì phải làm việc nặng nhọc, nhưng đêm đến mới là thời gian đáng sợ đối với người phụ nữ này. Trong cuộc sống hằng ngày, anh Bản được mọi người yêu quý vì bản tính hiền lành, tử tế, chính Lan cũng thừa nhận anh rất chăm chỉ, thương con, nhưng anh lại uống quá nhiều rượu. Ngay cả lúc đang xây, cứ giải lao là anh này lại xuống ngửa cổ nốc rượu. Và có lẽ, rượu chính là nguyên nhân khiến anh không làm chủ được "tốc độ" và có những hành xử thái quá.
Chuyện tế nhị này, đã nhiều lần Lan kể với người thân và mong họ có lời khuyên anh Bản hãy bỏ rượu vì sức khỏe của vợ, thậm chí theo lời Lan thì cô còn đề nghị mẹ chồng phải tổ chức họp họ để mọi người khuyên anh Bản cai rượu. Nhưng ở xó quê mà cái ăn vẫn là thứ đáng lo nhất thì chuyện chồng phải "đối xử" nhẹ nhàng, nâng niu vợ vẫn là điều gì đó vô cùng xa xỉ. Mọi người chỉ tặc lưỡi khuyên Lan, phải biết chiều chồng thì mới giữ gìn được hạnh phúc gia đình.
Theo tìm hiểu của chúng tôi từ phía cơ quan điều tra thì còn một nguyên nhân nữa khiến anh Bản thường "yêu" vợ quá đà, là vì anh nghe dư luận đồn thổi vợ mình có tình ý với một anh thợ cũng trong nhóm đi xây cùng mình nên có chút ghen tuông.
Thấy chồng gục xuống, Lan sợ hãi cuống quýt chạy sang nhà bố mẹ chồng rồi cùng mọi người đưa anh Bản lên Bệnh viện huyện Cẩm Khê cấp cứu. Khi đó, anh Bản vẫn tỉnh nhưng bác sĩ bảo phải đưa lên Bệnh viện TP Việt Trì. Đến 12h trưa hôm sau thì anh Bản qua đời. Ngay chiều hôm đó, cơ quan Công an gọi Lan lên trụ sở UBND xã, gọi cả bố mẹ chồng cô lên. Lan ra sức chối tội, cô nói mình không liên quan đến cái chết của chồng, sau đó cô được đưa về Công an tỉnh và tại đây, biết là không giấu được nữa, Lan đã khai nhận tội lỗi.
Tại Trại tạm giam Công an tỉnh Phú Thọ, chúng tôi đã có cuộc tiếp xúc với nữ bị cạn Nguyễn Thị Hương Lan, SN 1982, ở khu 9, xã Tiên Lương, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Lan khóc rất nhiều, mỗi câu nói là mội lần nước mắt chứa chan: - Sự việc xảy ra đối với gia đình chị thật đáng buồn, nhưng lẽ ra đã có thể ngăn chặn nếu chị nhờ người khác khuyên can chồng mình? Chuyện này nói ra em xấu hổ lắm, kể với ai họ cũng bảo, thôi chồng mày thế rồi thì chịu khó chiều nó thôi. Họ cũng khuyên chồng em uống bớt rượu đi nhưng anh ấy vẫn thế. - Ngoài lý do tế nhị này thì còn mâu thuẫn nào khác giữa hai vợ chồng không? Vợ chồng em nợ nần nhiều lắm, giờ vẫn còn nợ hơn 130 triệu đồng, nhà em vay lãi ngân hàng để làm nhà. Căn nhà xây 10 năm nay rồi nhưng vẫn không hoàn thiện được, người ta đi qua đi lại đều chửi, vợ chồng nhà này ăn hết tiền hay sao mà không hoàn thiện nốt đi, nhục nhã lắm chị ạ. - Trước khi nhắm mắt, anh Bản có trách cứ gì chị không? Không, anh ấy chỉ nhìn em không nói gì, em có nói với anh ấy là, anh để em đưa anh ra đồng rồi sẽ chết theo anh. - Chị được gia đình nhà chồng đối xử như thế nào? (khóc)... Em nhờ chị nói với bố mẹ chồng em: "Từ trước đến giờ bố mẹ vẫn luôn bênh con, để chồng con phải nói là: Con Lan mới là con đẻ của bố mẹ. Cho dù thế nào thì con vẫn là kẻ có tội. Con mong bố mẹ tha thứ cho con". |
(Theo CSTC)" alt="Bi kịch đoạt mạng chồng vì bị “ép yêu” vô độ"/>
Bi kịch đoạt mạng chồng vì bị “ép yêu” vô độ
Ngày đoàn tụ của gia đình có 2 F0Sáng 29/9, ông Phí Hữu Khiêm (65 tuổi) dậy sớm hơn thường lệ. Ông mở toang cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi gọi các thành viên còn lại trong gia đình sửa soạn đồ đạc, ăn sáng, mặc đồ bảo hộ để lên xe về nhà.
Ngày chưa nghỉ hưu, thi thoảng ông Khiêm cũng phải đi xa do đặc thù của công việc tu bổ di tích. Tuy nhiên, lần xa nhà này thật đặc biệt. Nơi ông sống - ngõ 328, phường Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội những ngày cuối tháng 8, đầu tháng 9/2021 là ổ dịch lớn nhất của Thủ đô.
|
Người dân trở về nhà sau khi ngõ 328 được dỡ phong tỏa. |
Ông Khiêm nhớ lại, sau khi thành phố phát hiện hơn 20 ca dương tính với Sars-CoV-2 trên địa bàn phường vào 2 ngày 23-24/8, toàn bộ dân cư con ngõ nơi ông sống đều được test Covid-19. Không khí căng thẳng bao trùm bởi ai cũng cảm nhận được nguy cơ trở thành F0 đang hiện hữu trước mắt.
Ngày 27/8, con trai thứ hai và đứa cháu nội 6 tuổi Phan Bảo Khang của ông Khiêm phát hiện bị nhiễm Covid-19.
Con dâu ông Khiêm sốt sắng xin đi cùng để chăm sóc con nhưng không được. Bé Khang thấy nhân viên y tế đến thì rất sợ, kiên quyết không đi theo. Ông bà, bố mẹ phải giải thích thì Khang mới an tâm theo chú vào Bệnh viện Thanh Nhàn. Đêm hôm đó, cả gia đình ông Khiêm không ai ngủ được. Ai cũng lo cho hai chú cháu, nhất là bé Khang.
Một vài ngày sau khi vào viện, Khang sốt cao. Cả gia đình ông Khiêm lúc ấy đã được đưa đi cách ly tại một cơ sở ở Chương Mỹ. Mỗi ngày, họ nóng lòng chờ đợi tin tức mà con trai gửi tới. Sau những ngày bị sốt, Khang dần khỏe lại. Cậu bé còn tham gia học online với các bạn qua điện thoại của chú.
Chú cháu Khang may mắn chỉ bị nhẹ nên sớm nhận được kết quả âm tính. Sau khi khỏi bệnh, cả hai được đưa về một khách sạn trên địa bàn quận bởi khi đó ngõ 328 vẫn đang bị phong tỏa. 5 thành viên còn lại của gia đình sau khi hoàn thành cách ly cũng được đưa về đây.
Dù ở chung một khách sạn nhưng lúc ấy ông Khiêm vẫn chưa được gặp con và cháu trai. Mãi đến hôm 29/9, sau khi ngõ 328 dỡ phong tỏa, cả gia đình mới được gặp nhau sau đúng 1 tháng xa cách.
Bước chân trên con ngõ nhỏ mà mình đã đi hàng chục năm qua, ông Khiêm lâng lâng một niềm vui khó tả. Bởi sau những ngày dịch bệnh hoành hành hai ngõ phố, gia đình ông vẫn trở về đầy đủ 7 người. “Có những người ở ổ dịch này đi rồi không về nữa. Có gia đình hai vợ chồng mắc Covid-19 đều không qua khỏi”, ông Khiêm ngậm ngùi nói.
|
Ông Khiêm chia sẻ về quãng thời gian chống lại dịch bệnh của gia đình. |
Cuộc điện thoại thót tim giữa đêm khuya
Chị Cao Bích Hường cũng là một người dân sinh sống ở con ngõ 328. Chị Hường sống cùng mẹ đẻ và cậu con trai sinh năm 2007. Mẹ chị Hường năm nay 90 tuổi, có bệnh nền, đi lại khó khăn nên được lãnh đạo quận đồng ý cho ở lại nhà. Riêng cậu con trai thì vẫn cùng hơn 1.000 nhân khẩu của hai ngõ 328 và 330 di chuyển tới các khu giãn dân.
Thời điểm bùng dịch, Khu tập thể Bóng đèn phích nước Rạng Đông nơi chị Hường sinh sống liên tiếp phát hiện các ca F0. Có tầng có tới 5/7 hộ bị nhiễm Covid-19. Từ tầng 2 trở lên, người dân vẫn phải dùng nhà vệ sinh chung nên nguy cơ lây nhiễm luôn rình rập.
|
Những ngày tháng giãn cách, con trai chị Hường có thêm trải nghiệm sống tự lập. |
Tối 2/9, trao cho con bộ đồ bảo hộ, lòng người mẹ rối bời. Chị dặn dò con từng chút một, từ chuyện ăn uống, vệ sinh tới việc chấp hành các quy định về phòng chống dịch khi di chuyển trên đường, khi tham gia test định kỳ. Đặc biệt, chị lưu ý con phải duy trì thói quen tập yoga và lan truyền năng lượng tích cực cho mọi người.
Sống trong tâm dịch, một tiếng gõ cửa hay tiếng gọi của người lạ cũng khiến chị Hường căng thẳng. Chị Hường kể, có hôm đang ở trong nhà, chị nghe tiếng người gọi thất thanh bên ngoài. Nhìn qua khe cửa, chị thấy khoảng 6-7 người mặc đồ bảo hộ màu xanh, màu trắng đứng kín trước nhà. Bên ngoài tiếng còi xe cứu thương vang lên liên hồi.
“Tôi vội vàng mở cửa thì họ thông báo là hôm đó mẹ tôi được lấy mẫu ở nhà, không phải ra trường mầm non như mọi khi. Nghe nhân viên y tế nói xong, tôi mới dám thở mạnh bởi trước đó cứ nghĩ mẹ hay con sắp bị người ta đưa đi”, chị Hường nhớ lại.
Khoảng thời gian đầu, cứ 2-3 ngày, chị Hường và mẹ lại được lấy dịch mũi họng. Hôm thì test nhanh nhưng cũng có hôm làm xét nghiệm PCR. Sau mỗi lần lấy mẫu, chị lại hồi hộp chờ kết quả và thót tim khi thấy số điện thoại lạ gọi đến.
Chị Hường kể có lần hơn 12h đêm, chị thấy chuông điện thoại reo vang. Bên kia vang lên giọng một nhân viên y tế: “Chị ơi em bên test nhanh đây ạ!”. Lúc ấy, chị Hường lo lắm bởi buổi chiều khi thực hiện test nhanh cho mẹ chị, thấy que test lên một vạch, các nhân viên y tế liền rời đi luôn. Còn chị, ban ngày cũng thực hiện xét nghiệm tại điểm tiêm chủng nhưng chưa nhận được kết quả. Chị Hường đoán già đoán non, lẽ nào một trong hai mẹ con sắp phải dọn đồ lên đường.
Tuy nhiên, nhân viên y tế sau đó thông báo với chị là họ bị nhầm số. Nguyên nhân là do số điện thoại của chị Hường và của một gia đình có ca F0 chỉ khác nhau một con số.
Trải qua những ngày tháng sóng gió, chị Hường nhận thấy những thay đổi tích cực trong gia đình cũng như ở ngõ phố nơi mình sinh sống.
Bình thường mẹ chị rất ngại uống sữa, đến bữa cũng chỉ ăn chút ít đồ ăn. Tuy nhiên, khi dịch bệnh ập đến, biết có nhiều người trẻ khỏe hơn mình không thể qua khỏi vì Covid-19, cụ bà dần thay đổi tích cực hơn. Cụ chịu khó ăn uống hơn, biết yêu thương bản thân hơn, thi thoảng đi lại vận động chân tay cho bớt ì ạch.
Cư dân trong ngõ thì có ý thức hơn về không gian sống. Trước đây, các gia đình thường có thói quen đổ rác không theo quy định. Tuy nhiên, sau khi đi giãn dân, cách ly trở về, mọi người đã biết đổ rác đúng giờ để đảm bảo vệ sinh khu phố.
Đặc biệt, ai nấy đều nghiêm chỉnh tuân thủ 5K, giữ khoảng cách 2m nếu có việc buộc phải ra ngoài. Nhiều người cẩn thận đeo 2 khẩu trang và đeo thêm kính chắn giọt bắn.
“Những ngày tháng qua, tôi nghĩ, không ai trong khu phố này ăn ngon ngủ yên được. Nhà tôi ở tầng 1 của khu tập thể nên nghe rất rõ tiếng xe cứu thương mỗi lần đến đưa F0 đi. May mắn là giờ đây mọi chuyện đã qua. Cuộc sống đang dần được sắp xếp lại”, chị Hường bày tỏ.
Ông Phí Hữu Khiêm thì chia sẻ, sau khi trở về, nhiều người đã thấy rõ được tầm quan trọng của việc tiêm chủng. Không ít cá nhân trước đây còn chần chừ, đến đăng ký cũng không đăng ký thì giờ đã sốt sắng hỏi lịch và thủ tục tiêm ra sao.
Ngày trở về, cư dân của hai ngõ phố từng phát hiện gần 600 ca nhiễm Covid-19 vẫn chưa dám ôm nhau tay bắt mặt mừng. Họ chỉ dám đứng xa vẫy tay hoặc í ới chào nhau qua lớp khẩu trang. Song có lẽ ai cũng cảm thấy hoan hỉ, bình an khi được về nhà.
Hồng Hạnh
Trở về từ căn phòng sinh tử, bố chạy giật lùi tránh con
Xe của bệnh viện chở anh về tận cổng nhà. Nhìn thấy bố, thằng út chạy ào ra đòi bế. Anh phải chạy giật lùi để tránh con. Vợ anh chạy ra vừa ôm con vừa khóc.
" alt="Cuộc gọi thót tim ở ngõ có nghìn người phải rời nhà trong đêm do dịch Covid"/>
Cuộc gọi thót tim ở ngõ có nghìn người phải rời nhà trong đêm do dịch Covid
Sarah Culberson (sinh năm 1976) chào đời ở bang West Virginia (Mỹ), là con lai của một người đàn ông châu Phi và một phụ nữ da trắng.Sau đó, cô bị đưa vào trại trẻ mồ côi, rồi được nhận nuôi bởi Jim và Judy Culberson, một cặp vợ chồng da trắng sống ở cùng bang.
Trong quá trình trưởng thành, Sarah không tránh khỏi những suy nghĩ, tò mò về danh tính và nguồn cội 2 chủng tộc của mình. Năm 21 tuổi, cô quyết định tìm kiếm mẹ ruột của mình, nhưng nhận được tin rằng bà đã qua đời vì bệnh ung thư 10 năm trước đó.
|
Sarah Culberson (giữa) hỗ trợ cuộc sống của những người dân ở quê hương. |
Sarah tiếp tục tìm cha đẻ. Nghe theo gợi ý của bạn bè, cô thuê một thám tử tư với giá 25 USD, theo Business Insider. Người này đã kết nối Sarah với cô ruột hiện sống ở gần bang Maryland.
Khi gặp mặt, người chú ruột tiết lộ thân phận thật của Sarah là công chúa của bộ tộc Mende ở Sierra Leone. Tìm được nguồn cội của mình, cô liền đặt vé trở về quê hương để gặp lại bố ruột.
|
Sarah cảm thấy bản thân cần thực hiện trách nhiệm của một công chúa. |
Năm 2004, Sarah, lúc này 28 tuổi, đã tới Bumpe (Sierra Leone). Vào thời điểm đó, đất nước đang hồi phục sau cuộc nội chiến kéo dài 11 năm. Khung cảnh vô cùng ảm đạm. Trường học và các cộng đồng đều bị tàn phá.
Chứng kiến tình hình nghiêm trọng của quê hương, Sarah thành lập quỹ phi lợi nhuận Sierra Leone Rising - tổ chức ủng hộ giáo dục, trao quyền phụ nữ và an toàn sức khỏe cộng đồng.
Quỹ cũng thúc đẩy phong trào Mask on Africa - một chiến dịch khuyến khích mọi người nên đeo khẩu trang để phòng tránh Covid-19.
Bên cạnh việc quản lý quỹ phi lợi nhuận, công chúa Sarah còn là một diễn giả bàn về giáo dục, tiếp cận cộng đồng, sự đa dạng và vấn đề nhận con nuôi. Theo NBC News, cô cũng trao đổi với các công ty và tổ chức khác để thúc đẩy một môi trường làm việc hòa nhập hơn.
Ngoài ra, cô còn là giám đốc tiếp cận cộng động của Trường Oakwood ở Los Angeles (bang California, Mỹ), phụ trách nhiệm vụ truyền đạt thông tin, tổ chức các chiến dịch tiếp cận công chúng, điều phối sự kiện và lập ngân sách.
Năm 2009, công chúa đã đồng sáng tác và xuất bản cuốn sách A Princess Found, ghi lại câu chuyện cuộc đời và quá trình khám phá ra dòng dõi hoàng gia của cô. CNN đưa tin hãng Disney đang trong quá trình chuyển thể câu chuyện ly kỳ này thành một bộ phim.
“Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Trở thành một công chúa đồng nghĩa với nhiều trách nhiệm cần gánh vác”, Sarah, hiện 45 tuổi, nói với Tamron Hall Show.
Theo Zing
Sự thật được tiết lộ sau 21 năm làm con nuôi
Lần gặp gỡ đầu tiên sau 21 năm xa cách, bà sợ tôi bị sốc nên đã cố kìm nén nước mắt và không ôm tôi vào lòng. Tôi cũng không nhìn thẳng vào bà.
" alt="Người phụ nữ phát hiện mình là công chúa sau 28 năm"/>
Người phụ nữ phát hiện mình là công chúa sau 28 năm