Vấn đề có học sinh “dốt” hay không tiếp tục nhận được sự quan tâm rất lớn của các giáo viên,ừnglàhọcsinhdốtVănnayviếttrămbàibákết quả tỷ số bóng đá ngoại hạng anh phụ huynh và học sinh cả nước.
Nhiều ý kiến đề xuất nên bỏ chấm điểm, bỏ đánh giá xếp loại, bỏ thành tích để học sinh không còn em nào bị coi là “dốt”.
Nhưng vẫn có một số ý kiến cho rằng đi học là phải có điểm số để tạo động lực cho học sinh cố gắng, học phải có tuyên dương, khen thưởng, phải chấp nhận có học sinh giỏi, học sinh “dốt” để học sinh phấn đấu.
Người viết xin phản biện ý kiến trên vì các lý do sau đây:
Thứ nhất, một số nước có nền giáo dục tiên tiến, hiện đại như Phần Lan, Úc… đều 3 không: không cho điểm, không xếp loại, không cho bài tập về nhà. Chương trình học nhẹ nhàng, không áp lực nhưng họ vẫn xếp thứ hạng rất cao trên thế giới về hiệu quả học tập, phát triển con người. Như vậy, việc bỏ cho điểm, xếp loại là một xu thế tiến bộ, mang lại hiệu quả.
Điều này cho thấy, với giáo dục, tạo môi trường học tập tốt, tạo động lực để học sinh cố gắng tự học, phát huy năng lực là đã hoàn thành sứ mệnh, không nhất thiết phải cho điểm, phải cho học sinh ở lại, phải có học sinh “dốt”.
Nếu học sinh bị cho là “dốt”, bị bỏ lại, có thể các em sẽ bỏ học, mất đi hy vọng về tương lai tươi sáng
Thứ hai, thời đi học nhiều học sinh cho là “dốt” nhưng sau này lại thành đạt, thậm chí còn thành công hơn các bạn học giỏi đồng lứa.
Tôi từng chứng kiến nhiều học sinh học yếu một vài môn, từng bị thi lại thường xuyên khi học phổ thông, bị cho là học “dốt” nhưng sau này các em lại có sự nghiệp rất thành công, có em làm giám đốc doanh nghiệp lớn.
Nếu học sinh bị cho là “dốt”, bị bỏ lại, có thể các em sẽ bỏ học, mất đi hy vọng về tương lai tươi sáng, không có cơ hội nghề nghiệp, trở thành gánh nặng cho xã hội. Trong khi đó, nhiều em học sinh học đạt loại giỏi nhiều năm nhưng học đại học ra không xin được việc làm vì thiếu kỹ năng mềm.
Học sinh dốt văn trở thành giáo viên tự nhiên
Bản thân tôi trước đây từng là một sinh học khá tốt các môn tự nhiên nhưng lại kém các môn xã hội như Văn, Địa. Nếu không có sự ưu ái của thầy cô, có thể tôi sẽ phải ở lại lớp, rồi chán nản mà bỏ học và không có cơ hội trở thành giáo viên như hôm nay.
Tôi học yếu môn Văn thật, một phần vì chữ viết xấu, một phần vì không hiểu bài. Sau này, khi học lên cao hơn và trở thành giáo viên lĩnh vực khoa học tự nhiên, tôi đã tự trau dồi thêm kiến thức văn học bằng cách đọc thêm sách, báo.
Đến thời điểm này, kiến thức văn học, xã hội cũng tôi đã tiến bộ hơn. Với vài trăm bài viết trên các báo, tạp chí lớn nhỏ trên cả nước, chắc không có ai tin tôi lại xuất thân từ học sinh dốt Văn.
Từ câu chuyện của mình, tôi tin rằng không có học sinh “dốt”, chỉ có học sinh học chưa tốt môn này, môn kia hoặc chưa được chỉ đường đi đúng hướng hoặc học lệch.
Vì thế, tôi cho rằng, nhiệm vụ của giáo dục là uốn nắn, chỉ dẫn để các em đi đúng hướng, phát huy được năng lực, sở trường của bản thân thay vì coi nặng chấm điểm, xếp loại, xét nét những em học chưa tốt
Với các em, tôi cũng mong rằng đừng vì sự thiển cận của một số người, vì thành tích, điểm số, khen thưởng chưa cao… mà đánh mất ước mơ, tương lai, hy vọng của mình. Đôi khi các em học chưa tốt môn này nhưng hoàn toàn có thể học tốt những môn khác và trong số đó, tôi tin rằng sẽ nhiều em có thể làm việc tốt, hữu ích cho xã hội sau này.
Thanh Bình
Ban Giáo dục Báo VietNamNet mở diễn đàn "Có học sinh dốt thật không?", mong nhận được những ý kiến đóng góp của độc giả.
Địa chỉ email của chúng tôi: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn!
'Chê học sinh dốt là đang phủi tay và đổ lỗi'
Những định kiến hay sự thao túng tâm lý từ nhỏ của người lớn và thầy cô sẽ khiến “con voi” trong học trò trở nên e sợ, nhút nhát và yếu ớt.
Đại diện Báo VietNamNet trao hơn 30 triệu đồng cho gia đình chú Phi ở xã Xuân Hoà, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An trước sự chứng kiến của chính quyền địa phương
Năm 2011, chú Phi cảm thấy tay mình thường xuyên bị đau nhức, đi khám thì phát hiện thoái hóa cột sống chèn u tủy, cần điều trị lâu dài. Thế nhưng dù đã đi khắp nơi, tìm đủ cách chạy chữa, bệnh không những không thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn.
Đến năm 2017, đúng như dự báo của bác sĩ, chú Phi bị bại liệt nửa thân dưới, phải nằm một chỗ với những cơn đau liên tục hành hạ…
Sau khi bài viết về hoàn cảnh của cô chú được đăng tải, bạn đọc báo VietNamNet đã ủng hộ số tiền 30.756.773 đồng, được PV trao cho gia đình chú Phi và cô Phương.
Hai vợ chồng chú Phi và cô Phương cảm ơn bạn đọc VietNamNet
Cô chú xúc động cảm ơn Báo VietNamNet, cảm ơn bạn đọc đã quan tâm. "Ngoài số tiền trên, có một người gọi điện giấu tên tặng cho tôi chiếc xe lăn. Giờ có chiếc xe lăn có thể tự lái đi lại dễ dàng thăm mọi người trong xóm, đỡ buồn hơn ngày trước ở nhà một chỗ”, chú nói.
Ông Vương Hồng Thái – Phó Chủ tịch UBND huyện Nam Đàn (Nghệ An) chia sẻ: “Gia đình nhà chú Phi hoàn cảnh rất khó khăn, mẹ già yếu nằm một chỗ, bản thân chú bị bệnh kéo dài, con trai cũng mới bị tai nạn. Cảm ơn tấm lòng vàng của nhiều nhà hảo tâm đã giúp đỡ, chia sẻ gia đình chú Phi trong suốt thời gian qua”.
Cũng theo ông Thái, do căn nhà chú Phi bị mối mọt hư hỏng nặng, sắp tới huyện sẽ xem xét hỗ trợ một phần kinh phí để gia đình sửa chữa làm mới.
Quốc Huy
Cảnh nhà bi đát của người phụ nữ một mình chăm chồng con liệt giường
Ba thế hệ nằm liệt giường, mọi gánh nặng đổ dồn lên vai người phụ nữ gầy gò, tần tảo. Mong ước duy nhất của họ là có thể trả được nợ, có chút tiền mua thuốc thang qua ngày..
" alt="'Cảm ơn bạn đọc VietNamNet đã giúp tôi có chiếc xe lăn tự lái'" />
...[详细]