当前位置:首页 > Thể thao > Siêu máy tính dự đoán Fiorentina vs Lecce, 2h45 ngày 1/3 正文
标签:
责任编辑:Kinh doanh
Soi kèo góc Central Coast Mariners vs Western United, 15h35 ngày 28/2: Thế trận hấp dẫn
Ông Lưu Văn Khôi, Giám đốc Sở Công Thương Đắk Lắk nhấn mạnh ý nghĩa của việc mang thương hiệu cà phê của địa phương sang Mỹ (Ảnh: Thúy Diễm).
Ông Lưu Văn Khôi, Giám đốc Sở Công Thương tỉnh Đắk Lắk, cho biết các sản phẩm nông sản chế biến của tỉnh đã vươn tới hơn 70 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới. Trong đó, cà phê là một trong những sản phẩm có giá trị xuất khẩu và năng lực cạnh tranh tốt.
"Sự kiện hôm nay có ý nghĩa rất quan trọng. Mỹ là đối tác chiến lược toàn diện của Việt Nam, cũng là một trong những thị trường tiêu thụ hàng hóa lớn nhất thế giới. Đây là cơ hội lớn nhưng cũng đi kèm với nhiều thách thức", ông Khôi nhận định.
Cà phê nguyên liệu để chế biến, rang xay xuất Mỹ được chọn lựa kỹ lưỡng từ những vùng nguyên liệu đạt tiêu chuẩn (Ảnh: Thúy Diễm).
Giám đốc Sở Công Thương Đắk Lắk nhấn mạnh rằng thông qua sản phẩm cà phê MISS EDE, thương hiệu Việt Nam có thể truyền tải dấu ấn của con người Việt Nam và câu chuyện của những người nông dân trồng cà phê, cùng các doanh nghiệp tâm huyết với sản phẩm cà phê chất lượng.
"Mỗi sản phẩm bày bán trên kệ hàng ở các quốc gia không chỉ là câu chuyện về giá cả hay hương vị nông sản nhiệt đới mà còn thể hiện rằng giá trị nông sản Việt đã và đang vươn xa, tiếp cận được đến những miền đất mới và sẽ có thêm nhiều người biết đến hình ảnh quốc gia, dân tộc", ông Khôi nhấn mạnh.
" alt="Thêm lượng lớn cà phê rang xay lên đường đi Mỹ"/>Tôi khá ngạc nhiên bởi từ trước đến nay chưa từng thấy giấy tờ xe (cà vẹt) lại in tên của hai người, dù rằng luật quy định rõ tài sản hình thành trong thời gian hôn nhân sẽ thuộc tài sản chung. Nhưng cô ấy đã quả quyết và cho tôi xem nội dung tra cứu google rằng điều này căn cứ Khoản 1 Điều 14 Thông tư 15/2014/TT-BCA.
Dù là pháp luật có quy định như vậy nhưng tôi cho rằng cà vẹt xe vốn nhỏ, giờ in tên cả hai vợ chồng thì trông thật chẳng ra làm sao. Nhỡ sau này bán đi, người mua không rõ lại thấy lằng nhằng thì thành khó bán.
Chuyện chỉ có vậy mà thành ra nói qua nói lại, giờ cả hai cùng bực nhau, ý định mua ô tô cũng lung lay.
Theo các bạn, tôi có nên chiều theo ý vợ để câu chuyện mua xe lần đầu kết thúc hậu hĩnh, cho vui cửa vui nhà không?
Độc giả Vũ Văn Đĩnh(Lạc Long Quân, Hà Nội)
Sau khi xuống tiền mua chiếc xế hộp với giá chỉ hơn 100 triệu đồng, nhiều người mới nhận ra rằng “tiền nào của đấy” và kém dễ chịu với một trải nghiệm không như mơ.
" alt="Vợ muốn cùng đứng tên giấy tờ ô tô mới mua, tôi có nên đồng ý?"/>Vợ muốn cùng đứng tên giấy tờ ô tô mới mua, tôi có nên đồng ý?
Không phải vì tôi tốt đẹp gì hơn người, mà chỉ đơn giản là tại suy nghĩ của chồng tôi hơn nhiều người đàn ông khác. Chồng tôi từ bé đã được cha mẹ rèn thói quen tốt nên luôn yêu thích lao động chứ không lười nhác. Đấy là chồng còn được cưng chiều từ tấm bé nên giờ không biết tự làm nhiều thứ. Tôi phải động viên khích lệ mãi chồng mới thay đổi, giờ rất thích làm việc nhà vì nó giúp giảm stress. Còn em chồng thậm chí còn được cho làm từ nhỏ nên đến giờ chú ấy vô cùng siêng năng, gì cũng biết làm.
Đừng nói đàn ông chỉ làm chuyện to tát, nặng nhọc, chỉ ra ngoài kiếm tiền. Xin thưa bây giờ có nhiều ông chồng cả đời ngồi chơi không, chờ mãi vẫn chưa có chuyện gì to tát, xứng tầm để làm cả. Đâu phải đàn ông ngày nào cũng bổ củi, sửa chữa nhà cửa. Vợ đi chợ về nấu cơm thì chồng có thể tranh thủ lau nhà, quét nhà. Vợ dọn cơm cho con ăn thì chồng rửa bát. Cớ sao vợ đang quần quật không hết việc, còn chồng lại ngồi chơi không? Cả hai cũng làm thì cái "tổ" mới "ấm" được.
>> 'Phụ nữ Việt đỡ khổ hơn phụ nữ Hàn, Nhật'
Đàn ông trong họ nhà tôi được dạy từ bé là "việc nhà không phải làm, toàn chuyện đàn bà", nên giờ các ông đều lười. Thậm chí chuyện sửa chữa nhà cửa, điện nước cũng đi kêu thợ ngoài về làm. Mà nhà cửa đã khang trang rồi, có phải ngày nào cũng cái cần sửa đâu. Thế thì thử hỏi cần đàn ông trong nhà làm gì?
Nhà tôi hai vợ chồng cùng đi làm, 17h30 là về tới nhà. Chúng tôi cùng nhau nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Hai đứa con cũng phụ giúp cha mẹ việc nhà như nhặt rau, cắm cơm, rửa chén bát... Nhờ đó mà 19h là cả nhà tôi có thể quây quần bên bàn ăn. Gia đình đúng nghĩa nên là như vậy.
Lúc trước, tôi hay tự ôm đồm nhiều việc, không san sẻ cho chồng con, nghĩ lại cũng thấy rất mệt mỏi. Chồng tôi giờ lại yêu thích làm công việc nhà cùng với vợ con, anh cũng biết nấu món nọ, món kia mặc dù con tôi chê bố nấu không ngon bằng mẹ. Anh bảo "hóa ra làm việc nhà cũng là một cách thư giãn nhẹ nhàng". Làm việc nhà cũng là trách nhiệm, nhiệm vụ với gia đình của mỗi người, không phải ai phụ giúp ai cả.
Tôi thấy đàn ông hay phụ nữ bây giờ đều chịu "tiêu chuẩn kép". Xã hội hiện đại hơn, kinh tế rủng rỉnh hơn thì sắm thêm cái robot lau nhà, cái máy hút bụi, cái lò nướng, máy giặt sấy... cũng đỡ tốn thời gian vào việc nhà cửa bếp núc. Thời gian đó cả gia đình quây quần bên nhau vui chơi, tán gẫu. Chứ đừng có đi làm về rồi tắm rửa sạch sẽ, rồi ngồi gác chân xem tivi, chờ cơm vợ nấu.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt="Tư tưởng 'việc nhà là chuyện đàn bà'"/>Nhận định, soi kèo Shandong Taishan vs Dalian Yingbo, 14h30 ngày 28/2: Điểm tựa sân nhà
Bố tôi làm thợ mộc, có tay nghề cao nên thu nhập khá. Còn mẹ tôi làm việc ở nhà, mọi thứ chi tiêu đều phải ngửa tay xin tiền bố tôi.
Trong mắt anh em họ hàng, bố tôi là người đàn ông tốt, hơn mẹ tôi mọi mặt. Họ cho rằng, mẹ tôi may mắn lắm mới lấy được bố. Nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, bố tôi đối xử rất tệ với mẹ con tôi. Đặc biệt bố ki bo từng đồng với mẹ tôi.
Ngày bé, tôi nhớ mỗi lần mẹ đi chợ, bố chỉ đưa vài chục ngàn nhưng dặn mẹ phải mua đầy đủ rau, thịt cho gia đình. Mẹ tôi lầm lũi cầm tiền đi chợ. Tôi thấy, mẹ đi chợ rất nhanh đã về nhà với một chút thịt và hai bó rau. Tôi biết, mẹ không dám tạt vào các hàng khác vì làm gì còn tiền mà mua. Với lại, mẹ tranh thủ về làm phụ bố không bố sẽ mắng là cả ngày không được việc gì.
Khi đó, quà sáng với chúng tôi thật xa xỉ, cả tháng mẹ mới dám mua cho chúng tôi cái bánh rán làm quà. Vậy mà, nhìn thấy chị em tôi ăn bánh rán, bố lại chửi mẹ hoang phí.
Chị em tôi sợ nhất là xin tiền bố đóng học. Mỗi lần xin, bố chửi cả 3 mẹ con tôi chỉ biết ăn hại, tiêu hết tiền của bố. Ngay cả chuyện mua sắm trong gia đình, cứ hễ đề cập đến các khoản chi lớn như mua sắm đồ đạc là bố gạt đi ngay.
Nhiều lúc mẹ ốm đau nhưng không dám xin tiền bố đi khám bệnh. Chúng tôi nhắc, bố mới đưa cho mẹ một chút tiền để mua thuốc.
Bố luôn tìm lý do để không phải chi tiền, đưa tiền cho vợ trong khi mẹ con tôi biết bố làm rất lắm tiền, bố bỏ tiền vào sổ tiết kiệm.
Những lần bà ngoại đi viện, mẹ tôi không có đồng nào để biếu bà. Mẹ chỉ biết dồn hết tâm lực của mình để chăm bà ngoại. Mẹ tôi phải nhắc nhở, thậm chí phát cáu lên, bố tôi mới chịu biếu bà ngoại 200 ngàn đồng. Sự keo kiệt của bố làm tôi thấy khó chịu.
Tuổi thơ của chúng tôi không được hạnh phúc nhưng cũng chính vì vậy mà chúng tôi thương mẹ hơn. Chị em tôi đều cố gắng học hết cao đẳng, ra trường đi làm với mức lương ổn định. Chúng tôi, ai cũng trích một khoản nhỏ để hàng tháng gửi về biếu mẹ để mẹ có chút tiền chi tiêu hàng ngày cho bản thân.
Mẹ nhìn thấy chúng tôi trưởng thành thì hãnh diện lắm nhưng với bố, mẹ tôi sống lặng lẽ như một cái bóng. Có lẽ vì suy nghĩ nhiều mà mẹ bị bệnh tim. Năm ngoái, khi biết mẹ bị bệnh, bố tôi không hề thương xót hay lo lắng chạy chữa bệnh cho mẹ. Bố ngang nhiên cặp với một bà bán rau ngoài chợ.
Lúc này, bố tôi làm được đồng nào đều mang cho bà bán rau. Ngay cả quyển sổ tiết kiệm để dưỡng già bố cũng rút hết về mang cho bà ta lấy vốn làm ăn.
Chuyện bố ngoại tình, mang hết tiền cho gái như giọt nước tràn ly, mẹ tôi đã uống thuốc tự tử.
Nhưng may mắn cho gia đình tôi, khi đó chị gái tôi thấy trong lòng bất an nên đã chạy xe máy hơn 50km về thăm mẹ. Về đến nhà thấy mẹ nằm bất tỉnh, chị đưa mẹ đi cấp cứu kịp thời.
Đến giờ mẹ đã khỏe lại nhưng mọi chuyện là quá sốc với chúng tôi. Chị gái tôi, từ lúc chứng kiến bố ngang nhiên cặp bồ, đã không còn muốn tương tác với bố nữa.
Mọi cuộc nói chuyện giữa bố và chị chỉ diễn ra trong vòng 3 câu là hết. Còn tôi, lúc nào trong đầu cũng ám ảnh những lần bố mẹ cãi nhau, những mâm cơm bị hất đổ khi chúng tôi chưa kịp ăn, những lần mẹ khóc rưng rức giữa đêm khi tưởng chúng tôi đã ngủ. Tôi cũng không thể nào quên cái lần mẹ tự tử vì bố tệ bạc.
Chúng tôi bị ám ảnh bởi tính keo kiệt, bồ bịch của bố nên đến giờ chị em tôi vẫn không dám lấy chồng!
Độc giả: N.T.H
Với người Việt, chiếc ô tô không chỉ là tài sản mà còn là cách để thể hiện đẳng cấp trong cuộc sống hàng ngày hay công việc, nên nếu chẳng may “bốc” phải biển số xấu thì bị coi là rất xúi quẩy, làm ăn kém may mắn. Từ đó, trong thâm tâm, mong muốn được mua biển số theo sở thích là nhu cầu có thực của người dân.
Tôi thấy rằng, nhu cầu trên là thiết thực và chính phủ nên đẩy nhanh việc cấp, đấu giá, thậm chí mua đi bán lại biển số như ở nước Úc (Australia) và nhiều nước đã làm. Không chỉ nhà nước thu được thuế, mà còn được lòng người dân, doanh nghiệp.
Nếu quyết tâm làm đấu giá biển số xe, tôi xin đóng góp 3 vấn đề đặt ra với Ban soạn thảo và cơ quan chịu trách nhiệm quản lý như sau:
Thứ nhất, liệu chúng ta có nên tiếp tục duy trì kiểu cấp biển theo đầu số của cấp hành chính các tỉnh thành như hiện nay hay không? Ví dụ, hiện biển số xe của Hà Nội là đầu số 29-30-31-32-40 hay Tp Hồ Chí Minh là 50,51,52..., Đà Nẵng là 43, Hải Phòng là 15-16.
Nếu hỏi ai đó là những người dân bình thường, không quan tâm lắm tới đầu số biển xe của tỉnh, thành phố thì những con số như trên sẽ khó nhận biết là được đăng ký ở đâu.
Lấy kinh nghiệm của nước Úc, nên chăng bỏ luôn những con số đại diện địa phương mà thay bằng việc ghi thành tên với cỡ chữ nhỏ hơn, phía bên trái, đặt dọc theo chiều biển, ví dụ: HÀ NỘI, TP HCM, HẢI PHÒNG, HÀ NAM, NINH BÌNH, HUẾ, … Như vậy, bất cứ ai nhìn vào cũng biết là chiếc xe đó đăng ký biển ở đâu, quản lý cũng tiện lợi, nhất là khi chạy trên các tuyến đường thu phí, thu phí tự động không dừng.
Thứ hai, cơ quan chức năng nên chăng chỉ nên quy định số lượng chữ, số hoặc cả chữ và số tối đa trên biển, còn lại để người dân tự quyết và chọn biển số cho mình, miễn là thoả mãn nguyên tắc “Ai đăng ký trước được trước”.
Việc ứng dụng Công nghệ thông tin (CNTT) hay chuyển hẳn cho khu vực tư nhân làm là vấn đề cũng nên được cân nhắc và xem xét. Đương nhiên là phải là các doanh nghiệp uy tín, có điều kiện và năng lực để thực hiện việc quản lý, đăng ký và cấp biển số. Nhà nước chỉ lo hậu kiểm và thu thuế nộp thẳng tài khoản ngân sách nhà nước. Tiện đôi đường mà lại ngăn ngừa tiêu cực.
Riêng các biển số đẹp thì nhà nước cần nắm giữ và tổ chức đấu giá công khai, ai trả cao thì được cấp, giữ, thậm chí mua đi bán lại, nhà nước chỉ thu thuế khi phát sinh thu nhập từ việc mua bán đó, bên cạnh khoản thuế thu hằng năm duy trì biển của chủ sở hữu xe.
Thứ ba,học tập kinh nghiệm Úc và nhiều nước khác, chúng ta cũng nên khuyến khích người dân chọn các biển số có thiết kế thể hiện một khẩu hiệu có dòng chữ nhỏ mà địa phương nơi cấp biển thấy tâm đắc, mong muốn, kiểu như “Hà Nội - thành phố vì hòa bình", "Đà Nẵng - thành phố đáng sống", "Hải Phòng - thành phố cảng"... Chắc chắn người dân sẽ rất tự hào khi có những biển số xe thể hiện tình yêu với quê hương của mình, thay vì chỉ đơn thuần là các con số, dòng chữ khô khan.
Được biết dự thảo về cấp và đấu giá biển sổ đẹp tại Việt Nam đang được cơ quan chức năng đưa ra lấy ý kiến. Tuy nhiên, việc “thế nào là biển đẹp”, quy định nội dung, hình thức ra sao, giá thế nào, thu phí ra sao, giao ai quản lý sẽ là những điểm khó tránh khỏi tranh cãi, thảo luận.
Hy vọng các kinh nghiệm từ nước Úc trên đây sẽ là những gợi ý cho cơ quan chức năng tham khảo. Về phía cơ quan nhà nước, ngoài việc phải công khai hoá và minh bạch mọi hồ sơ, thủ tục để người dân thuận lợi khi đến làm thủ tục, cần thiết phải đẩy mạnh việc ứng dụng CNTT trong các khâu, các công đoạn của quá trình đăng ký, thực hiện liên thông thủ tục hành chính hoặc tập trung một đầu mối quản lý thống nhất (về lâu dài).
Bên cạnh đó, nhà nước cần đẩy mạnh việc thực hiện thanh toán không dùng tiền mặt đối với việc đăng ký, đăng kiểm, đấu giá, bán, mua biển số đẹp.
Việc dự thảo có đưa ra mức giá cho mua biển là 20-40 triệu đồng/biển số (tuỳ địa phương) nhưng lại không cho chuyển nhượng thì vô hình chung làm giảm hiệu quả của chính sách đấu giá biển số xe đẹp. Chưa kể việc đánh đồng giá biển số xe như vậy là chuyển thành mua bán tài sản, tạo thêm gánh nặng thuế, phí lên người mua xe trong khi thuế, phí khiến giá xe ô tô ở Việt Nam thuộc loại đắt đỏ hàng hàng đầu thế giới.
Cơ quan soạn thảo cần học tập kinh nghiệm các nước về việc cho phép tự do đăng ký biển số như phân tích ở trên, chỉ giữ lại một số biển đẹp để đấu giá tăng thu ngân sách cho Trung ương hoặc địa phương.
Tôi cho rằng đấu giá biển số đẹp sẽ chỉ là nửa vời nếu người sở hữu không được mua bán, trao đổi hay thậm chí giữ lại để đầu tư như một loại tài sản có thể phát sinh giá trị. Bởi lẽ không ai đi một chiếc xe cả đời cả, chưa kể phần nhiều người dân đều có tâm lý muốn sở hữu biển số yêu thích, được giữ lại khi thay xe mới.
Lê Minh Toàn(Sydney, Australia)
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Có nên bỏ đầu số, viết thẳng tên địa phương trên biển số xe?
Tú nhập nhiều loại súng đồ chơi từ nước ngoài về, thay đổi các linh kiện bên trong như gia cố nòng súng, lắp thêm kim hỏa (bộ phận cơ cấu súng tác động vào ngòi nổ của hộp đạn để phát nổ) để nâng cao độ sát thương, tiếp đó quét lớp sơn mới nhằm "phù phép" cho đẹp.