Đêm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và mắng cô ấy bằng ngôn ngữ chợ búa. Vậy nhưng thay vì xin lỗi và năn nỉ tôi thì cô ấy lại vênh mặt...Mấy hôm nay, căn nhà tôi ngột ngạt đến đáng sợ. Đến mức tôi chán ghét cảm giác phải về nhà, thấy mặt người vợ lăng loàn của mình.
Chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình lại cần lời khuyên từ mọi người đến thế này. Cũng chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình phải viết câu chuyện gia đình mình lên đây cho bàn dân thiên hạ xem. Nhưng nếu không làm vậy, chắc tôi ức chế mà làm liều mất.
Tôi năm nay 33 tuổi, là tổ trưởng tổ cơ khí của một xí nghiệp vật liệu xây dựng. Mức lương tuy không cao nhưng cũng đủ để tôi trang trải cuộc sống gia đình. Tôi lấy vợ được 3 năm và có cuộc sống khá hòa thuận. Vợ tôi nhỏ hơn tôi 8 tuổi và là nhân viên văn phòng. Cô ấy có ngoại hình ưa nhìn, vóc dáng nhỏ nhắn, đặc biệt cách nói chuyện hóm hỉnh khiến người khác thích thú. Ngày trước, tôi yêu và nhất định đòi cưới cô ấy cũng vì thế.
Cưới về, vợ chồng tôi được ba mẹ hai bên gom góp tiền mua cho căn hộ nhỏ ở ngoại thành. Tuy cũng hơi xa chỗ làm, lại có phần vắng vẻ nhưng với chúng tôi có nhà riêng ở đã là một niềm hạnh phúc. Tuy nhiên sau khi cưới về tôi mới nhận ra vợ mình rất lười biếng.
Không phải tôi chê vợ vì như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Cũng không phải tôi khen tôi giỏi. Nhưng từ khi về ở với nhau, số lần vợ tôi dọn nhà cửa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ai cũng bảo cô ấy sướng khi lấy được tôi. Thậm chí khi sinh con, người chăm sóc, vệ sinh cho cô ấy cũng là tôi.
![{keywords} {keywords}](https://imgs.vietnamnet.vn/Images/2016/01/19/08/20160119082814-bo.jpg) |
Tôi thương vợ con như vậy nhưng vẫn không khiến vợ tôi hài lòng. (Ảnh minh họa) |
Suốt 2 năm nay tôi là người thức đêm cho con uống sữa vì vợ tôi mất sữa khi bé mới hơn 2 tháng. Cũng vì thế mà thằng bé quấn tôi còn hơn quấn mẹ nó. Sáng vợ tôi chỉ việc trang điểm rồi sửa soạn đi làm. Còn tôi tất bật lo cho con đi học rồi chạy thục mạng đến chỗ làm. Đó là những khi con tôi mạnh khỏe chứ nếu thằng bé khó chịu trong người thì tôi phải nghỉ làm trông nó.
Tôi thương vợ con như vậy nhưng vẫn không khiến vợ tôi hài lòng. Chuyện gì cô ấy cũng bắt bẻ khó chịu với tôi, đặc biệt là chuyện sở thích của tôi.
Tôi có một sở thích là chơi đá bóng. Ngoài vợ con thì tôi giành khá nhiều thời gian cho sở thích của mình. Nhưng vợ tôi không những không thông cảm mà còn gây khó dễ cho tôi. Hàng tuần cô ấy chỉ cho tôi đi đá bóng cùng chiến hữu vào tối thứ 5 và thứ 7. Mỗi lần đi được quy định đúng 2 tiếng để tôi không có thời gian nhậu nhẹt. Còn những ngày khác tôi phải ở nhà trông con và nấu ăn để cô ấy nghỉ ngơi. Mỗi lần muốn đi đá bóng nguyên ngày, tôi phải năn nỉ trước cả tuần, cô ấy cho thì đi, không thì thôi. Tôi cũng công nhận nếu bắt buộc phải ở nhà thì tôi sẽ nhăn nhó, cáu gắt.
Khi còn độc thân, tôi hay đi đá bóng lúc 21 giờ tối vì đó là thời gian đá thoải mái, sung sức nhất. Và quan trọng nhất là đội bóng của tôi lúc đó mới tập hợp được đông đủ. Nhưng sau khi cưới vợ, tôi thương cô ấy ở nhà một mình nên không đi nữa. Gần đây, thấy con đã lớn tôi mới đề nghị được tiếp tục đam mê của mình. Nhưng mỗi khi nghe tôi nói đi đá bóng 23 giờ 30 phút mới về, vợ tôi đã khóc lóc rồi viện đủ lí do để tôi ở nhà. Khi thì cô ấy bảo cô ấy sợ, khi lại nói không ngủ được nếu thiếu tôi, lúc lại nói lo cho tôi...
Nghe mãi những lí do ấy đến phát chán, tôi quyết định vẫn sẽ đi mặc cô ấy níu kéo ở nhà. Lần đầu tiên, chúng tôi im lặng cả tuần. Vợ tôi thì mặt nặng mày nhẹ rồi quát đánh con. Lần thứ 2 thì cô ấy cười mỉa khi thấy tôi về. Cứ thế, giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
Nhưng những lần sau này, tôi có đi đến rạng sáng mới về thì vợ tôi vẫn vui vẻ như thường. Bất ngờ hơn khi cô ấy còn liên tục bảo tôi đi cho thoải mái. Lúc đó tôi còn nghĩ chắc vợ đã hiểu nên mới thông cảm cho tôi như vậy. Tôi còn tự bảo mình phải trân trọng và chiều chuộng cô ấy hơn.
Nếu không có buổi tối hôm ấy, chắc tôi vẫn là thằng ngốc bị cắm sừng mà không biết. Đêm đó, bạn bè hẹn nên 8 giờ tối tôi đã mặc đồ thể thao đi. Trước khi đi, tôi cũng thông báo với vợ là nay đá giao hữu nên chắc chắn sẽ nhậu đêm và về muộn. Tôi bảo vợ cứ khóa cửa ngủ trước, muộn quá thì sáng hôm sau tôi về sớm.
Sau đó tôi đi, nhưng vừa đá được nửa trận thì tôi bị trẹo chân, đành ngồi bên ngoài. Ngồi cổ vũ được lúc thì buồn chán nên tôi âm thầm lấy xe về nhà với vợ.
Nghĩ vợ đang ngủ nên tôi không bật đèn mà nhẹ nhàng dùng cửa sau vào nhà. Vào nhà, theo thói quen tôi đi tắm trước ở nhà tắm cạnh phòng bếp, nhưng khi tôi vừa đi ngang qua phòng ngủ thì nghe tiếng rên của vợ và tiếng nói cười của đàn ông.
Tôi vội vã đạp tung cửa, trước mắt tôi là vợ tôi và gã hàng xóm lớn hơn vợ tôi cả chục tuổi đang nằm trên giường mà không mảnh vải che thân. Vợ thấy tôi thì hét ầm lên rồi kéo chăn che kín người. Gã đàn ông kia thì luống cuống bò xuống giường mặc quần áo.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và mắng cô ấy bằng ngôn ngữ chợ búa. Vậy nhưng thay vì xin lỗi và năn nỉ tôi thì cô ấy lại vênh mặt hỏi tôi đã làm tròn trách nhiệm một người chồng chưa? Cô ấy nói tôi không quan tâm cô ấy mà còn bỏ bê vợ giữa đêm khuya thì bị cắm sừng là đúng, ráng mà chịu nhục. Quá bất mãn và tức giận, tôi đòi li hôn thì cô ấy gật đầu và bảo tôi làm đơn ngay đi, cô ấy kí.
Vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên tôi rối bời, chẳng thể suy nghĩ được gì. Tôi thừa nhận mình bỏ vợ đêm khuya như thế là không đúng nhưng như vậy có đáng để tôi bị cắm sừng không? Giờ gia đình tôi đang trên bờ vực thẳm, tôi nên làm gì đây? Nhìn con tíu tít, lòng tôi lại đau thắt. Tôi có nên tha thứ để con đủ cha mẹ hay nên bỏ ngay vì cô ta không xứng đáng làm vợ làm mẹ? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
(Theo Trí Thức Trẻ)
" alt="Bí mật kinh hoàng trong phòng ngủ của vợ"/>
Bí mật kinh hoàng trong phòng ngủ của vợ
![](<p>7 giờ tối, đường vào ngõ thôn Đoài tối om chỉ có nhà ông C. vẫn sáng đèn. Rạp đã được căng lên từ chiều và bàn ghế cũng đã xếp gọn gàng, bàn thờ được đặt ngay trước cửa nhà với nhiều hoa tươi và cùng lúc… ba di ảnh.</p><p>Cả xóm thôn Đoài đã thay nhau ở đây để phụ giúp gia đình ông C. lo hậu sự cho vợ chồng con trai và cháu gái đã mất trong vụ chìm tàu ở Hội An. Và ngay cả khi rạp đã căng xong, họ vẫn cố nán lại để chia sẻ với nỗi mất mát quá lớn của gia đình ông.</p><p>Trong bộ dạng bình tĩnh những thất thần, ông C. đi lại quanh nhà, vừa tiếp khách, vừa lo toan công việc và không tha thiết ăn uống gì. Ông bảo ông nuốt không trôi chừng nào thi thể con cháu ông chưa về đến nhà và mỗi lần nhìn Huy - đứa cháu đích tôn vừa mồ côi cha mẹ là lòng ông như thắt lại.</p><p>Nguyễn Xuân Huy (SN 2006) là một trong 22 thành viên may mắn sống sót trong vụ chìm tàu ở Hội An chiều ngày 26/2. Huy và em trai của mình là Nguyễn Huy Vũ (SN 2011) trở về nhà (ở thôn Đoài, xã Nam Hồng, Đông Anh, Hà Nội) trong tình trạng sức khỏe ổn định, lúc 9 giờ sáng ngày 27/2. </p><p>Nhưng cùng chuyến tàu đó, bố mẹ của Huy là anh Nguyễn Xuân H. (SN 1980) và chị Ngô Thị N. (SN 1988) cùng em gái Nguyễn Mai A. (SN 2019, hiện đang mất tích) đã bị sóng biển cướp đi sinh mạng.</p><table class=)
![Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An - 1 Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An - 1](https://vnn-imgs-a1.vgcloud.vn/icdn.dantri.com.vn/2022/02/27/loikedamnuocmatcuacaubeduoccuusongtrongvuchimtauohoiandocx-1645975934116.jpeg) |
Huy không thể ngờ chuyến đi đó lại trở thành định mệnh của cuộc đời. (Ảnh: Toàn Vũ). |
Cả ngày nay, Huy đi lại lầm lũi trong phòng không nói với ai câu gì. Cứ mỗi lần Huy nhìn thấy ba bức di ảnh của bố mẹ và em gái mình trên bàn thờ là một lần Huy bật khóc. Đến giờ phút này, cậu bé 16 tuổi vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra khi chuyến đi gia đình 5 người, nay chỉ có hai người trở về.
Đằng sau lớp khẩu trang đã che nửa khuôn mặt, Huy cố nói chậm để giọng mình nghe không mếu máo nhưng đôi mắt đỏ hoe của em không thể nào giấu được nỗi buồn. Huy bảo: "Chỉ một đợt sóng đi qua mà tỉnh dậy thấy không còn ai bên cạnh mình".
Theo lời kể của em, chuyến ca nô di chuyển từ Cù Lao Chàm đến Cửa Đại (Hội An, Đà Nẵng) kéo dài gần 30 phút, trong lúc ca nô chạy trên biển, mọi người vẫn rôm rả trò chuyện với nhau và còn gọi điện video về khoe với ông bà ở nhà.
![Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An - 2 Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An - 2](https://vnn-imgs-a1.vgcloud.vn/icdn.dantri.com.vn/2022/02/27/loikedamnuocmatcuacaubeduoccuusongtrongvuchimtauohoiandocx-1645975934253.jpeg) |
Không khí tang thương bao trùm gia đình các nạn nhân. (Ảnh: Toàn Vũ). |
Lúc chỉ còn khoảng 5 phút nữa ca nô sẽ cập bến, bất ngờ có một cơn sóng ập đến, sóng đập vào mạn thuyền khiến cả chiếc ca nô lật úp, lúc đó Huy đang ngồi cạnh em trai mình bất ngờ không kịp trở tay. Mọi thứ diễn ra quá nhanh chỉ trong khoảng 10 giây.
Khi bị lật xuống biển, Huy gần như không nghĩ được gì mà chỉ vùng vẫy theo bản năng của người biết bơi. Sau khoảng 1 tiếng dưới biển, Huy được cứu lên bờ và ngất lịm đi.
Nhưng khoảnh khắc hoảng sợ nhất không phải là lúc chiếc ca nô bị lật mà là lúc Huy tỉnh dậy trên giường bệnh và nhận tin bố mẹ và em gái đã tử nạn.
"Em không biết chuyện gì đã xảy ra, không giải thích được vì sao bố mẹ và em gái mình lại mất, chỉ sau 10 giây em không còn một ai cả." - Huy bật khóc thành tiếng.
Hiện tại, Huy và em trai đang ở nhà ông bà nội trong tình trạng sức khỏe bình thường nhưng tâm lý vẫn còn nhiều bất ổn, chưa thể vượt qua được cú sốc mất người thân. Gia đình không dám để hai anh em Huy nhìn thấy di ảnh ở phòng khách.
"Nó khóc quằn quại cả buổi sáng nay từ lúc vừa mới về nhà đã khóc, không ăn gì, ai hỏi cũng không nói gì, mãi đến chiều tối mới đi lại được. Cháu Huy rất nghe lời và bện bố mẹ, không biết đến khi nào mới có thể nguôi ngoai được" - Chị Ngô Hiền, người thân trong gia đình cho biết.
![Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An - 3 Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An - 3](https://vnn-imgs-a1.vgcloud.vn/icdn.dantri.com.vn/2022/02/27/loikedamnuocmatcuacaubeduoccuusongtrongvuchimtauohoiandocx-1645975934356.jpeg) |
Bên ngoài cổng gia đình nạn nhân, hàng xóm, người thân tập trung đến chia buồn. (Ảnh: Toàn Vũ). |
Bên ngoài cổng, ông nội Huy vững vàng hơn khi có thể bình tĩnh lo toan công việc gia đình, nhưng đôi mắt cũng đã đỏ hoe và sưng húp. Chia sẻ với phóng viên, ông C. cho biết, mấy anh em trong gia đình rủ nhau mua vé đi chơi lâu rồi nhưng do dịch bệnh Covid-19 nên hoãn tới giờ mới đi được.
"Năm nay có đợt đi nên kéo nhau đi, ban đầu bảo đi Đà Nẵng nhưng không biết thế nào lại đi Hội An. Chúng nó đi từ hôm thứ 5, đáng lẽ bình thường là chiều nay về đây. Gia đình tôi có 2 vợ chồng con trai với đứa cháu chưa được 3 tuổi đi hết rồi", ông C. đau đớn nói.
Theo ông C. trong lúc đang di chuyển trên ca nô, con dâu ông vẫn gọi điện về để bà nội nói chuyện với các cháu và khoe ông bà cảnh trong đó đẹp lắm. Bà vẫn còn mải miết xem ảnh các cháu, ông C. nhận tin từ chiều 26/2 nhưng mãi đến sáng hôm sau mới dám nói cho bà biết.
Bà khóc đến xé lòng rồi được người thân, hàng xóm dìu lên phòng. Đi tới đâu là khóc tới đấy, bà nói nhìn đâu cũng thấy hình bóng con cháu mình.
Hiện tại, cả gia đình ông C. vẫn từng giây, từng phút ngóng tin về cháu gái 2 tuổi vẫn đang mất tích trên biển. Qua đêm nay, thi thể của con trai con dâu ông sẽ được gửi về trước, dự kiến khoảng 9 - 11 giờ ngày 28/9 sẽ về tới nhà ở Đông Anh, Hà Nội.
Ông C. đưa mắt vào trong buồng nhìn đứa cháu trai ngồi thẫn thờ mà thấy lòng như thắt lại: "Từ nay Huy sẽ phải cố gắng thêm nhiều phần và phải sống thay cho phần đời của bố mẹ và em gái mình."
Như Dân trí đã thông tin, khoảng 13h chiều 26/2, một chiếc ca nô mang tên Phương Đông (chưa rõ số hiệu, người điều khiển) chở khoảng 39 người, trong đó có 36 hành khách, từ đảo Cù Lao Chàm về đất liền thuộc TP Hội An, tỉnh Quảng Nam.
Khi vào gần đến bờ thuộc khu vực biển Cửa Đại, chiếc ca nô bất ngờ lật úp khiến toàn bộ hành khách rơi xuống biển. Ngay sau đó, lực lượng chức năng tỉnh Quảng Nam đã khẩn trương triển khai công tác tìm kiếm nạn nhân.
Tuy nhiên, đến tối 26/2, tất cả các phương tiện đã ngừng tìm kiếm nạn nhân mất tích vì trời quá tối và lạnh, khu vực ca nô gặp nạn thời tiết xấu, sóng to, gió lớn.
Hậu quả, đã có 13 nạn nhân tử vong, 4 người mất tích trong vụ việc này. Trong đó tại xã Nam Hồng (huyện Đông Anh, Hà Nội) có 6 người tử vong, 2 người mất tích.
Ông Nguyễn Tiến Dương - Chủ tịch UBND xã Nam Hồng (huyện Đông Anh, Hà Nội) cho biết, những người gặp nạn đều thuộc 3 gia đình có quan hệ thông gia với nhau. Những gia đình này đang tổ chức chuyến đi du lịch vào Hội An thì gặp nạn. Đoàn có 14 người đi thì 6 người thoát nạn, 6 người tử vong; hiện còn 2 cháu nhỏ vẫn đang mất tích.
UBND huyện Đông Anh đã quyết định hỗ trợ gia đình các nạn nhân, phối hợp với gia đình lo công tác hậu sự. Ngoài ra, UBND xã Nam Hồng hỗ trợ gia đình các nạn nhân tử vong mỗi người 5 triệu đồng.
Theo Dân trí
![Clip vụ chìm ca nô 13 người tử vong, 4 người còn mất tích ở Quảng Nam](https://vnn-imgs-f.vgcloud.vn/2022/02/26/19/chim-ca-no-cho-39-nguoi-o-quang-nam-13-nguoi-tu-vong-3.jpg?w=145&h=101)
Clip vụ chìm ca nô 13 người tử vong, 4 người còn mất tích ở Quảng Nam
Lực lượng cứu hộ cứu nạn đã vớt được 35 người, trong đó có 13 người tử vong, cứu được 22 người, hiện đang tiếp tục tìm kiếm 4 người còn mất tích.
" alt="Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An"/>
Lời kể đẫm nước mắt của cậu bé được cứu sống trong vụ chìm ca nô ở Hội An
Máu nóng bốc lên ngùn ngụt nhưng nghĩ tới đứa con gái bé bỏng mới đang chập chững biết đi, tôi đứng chết trân nhìn chồng mình khuất dần sau cánh cửa nhà nghỉ mà nước mắt chứa chan….Cuối năm thứ nhất đại học, tôi được lớp cử tham gia vào các hoạt động văn nghệ của trường bởi vóc dáng cao ráo, ưa nhìn, đặc biệt là giọng hát được bạn bè đánh giá là “như ca sĩ chuyên nghiệp”.
Quá trình tập luyện và tham gia các hoạt động ngoại khóa ấy đã khiến tôi “lọt mắt xanh” của anh, chàng sinh viên năm cuối phụ trách đội văn nghệ của trường.
Rồi chúng tôi yêu nhau và đến khi tôi có việc làm ổn định tại một công ty xây dựng tư nhân ở quê hương anh thì chúng tôi tổ chức đám cưới.
![{keywords} {keywords}](https://imgs.vietnamnet.vn/Images/2015/12/14/13/20151214133404-a.jpg) |
Ảnh minh họa |
Với sở trường đàn giỏi, hát hay, lại biết dàn dựng các vở kịch, chồng tôi trở thành hạt nhân tích cực của phong trào văn nghệ huyện. Sau vài lần gặt hái được huy chương của nhiều hội diễn các cấp, tiếng tăm chồng tôi nổi như cồn. Cũng từ đó anh vắng nhà liên miên vì được hết xã nọ đến huyện kia “nhờ” gây dựng các phong trào văn nghệ hay tập dượt cho các đội tuyển để đi thi.
Chồng tôi bận đến nỗi ngày tôi sinh con gái đầu lòng, anh vẫn đang cùng đội văn nghệ đi lưu diễn ở tận một tỉnh miền núi phía Bắc.
Cũng là người yêu văn nghệ nên tôi cũng thông cảm với niềm đam mê của chồng và cố gắng thu xếp việc gia đình để anh hoàn thành tốt mọi việc. Thế nhưng hình như tôi càng hi sinh thì anh lại càng được thể lấn tới. Nhiều khi tôi biết mười mươi là chẳng hề có huyện hay xã nào mời tập dượt văn nghệ nhưng anh vẫn lấy lý do nọ lý do kia để đi khỏi nhà.
Rồi những lời xì xầm đàm tiếu cũng đến tai tôi, rằng anh đang “chết” một cô gái trẻ là thành viên đội văn nghệ của huyện bên. Có người còn kể tường tận rằng đã tận mắt thấy chồng tôi đèo cô gái trẻ ấy, cô ta còn quàng tay ôm eo chồng tôi chặt cứng, tình cảm vô cùng.
Bán tín bán nghi, tôi quyết định theo dõi chồng. Chiều thứ 7 vừa rồi, anh bảo với tôi là sang huyện bên tập cho đội văn nghệ mấy tiết mục để họ chuẩn bị thi thành phố. Lẳng lặng đi theo anh, tôi thấy chồng đón một cô gái trẻ ở ngay cổng trường mầm non của huyện rồi hai người tình tứ chở nhau đi vào một nhà nghỉ gần khu hồ cá của huyện.
Máu nóng bốc lên ngùn ngụt nhưng nghĩ tới đứa con gái bé bỏng mới đang chập chững biết đi, tôi đứng chết trân nhìn chồng mình khuất dần sau cánh cửa nhà nghỉ mà nước mắt chứa chan….
(Theo Tiền Phong)
" alt="Sững sờ phát hiện sự thật việc chồng đi “tập văn nghệ”"/>
Sững sờ phát hiện sự thật việc chồng đi “tập văn nghệ”