Nhận định, soi kèo Cobresal vs Union La Calera, 02h00 ngày 3/6: Khó cho cửa trên

Giải trí 2025-02-01 06:23:39 7
ậnđịnhsoikèoCobresalvsUnionLaCalerahngàyKhóchocửatrêlịch thi đấu giao hữu quốc tế hôm nay   Hư Vân - 02/06/2024 11:10  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://play.tour-time.com/html/568d198839.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Shams Azar FC vs Chadormalou Ardakan, 19h00 ngày 27/1: Tin vào chủ nhà


Kiều Hạ dậy rất sớm, giữa trưa đã tỉnh lại nhưng không rời giường mà cuộn người trong chăn ấm áp và ôm một con thỏ bông to đùng, cầm điện thoại lướt weibo.

Trong thời gian nghỉ đông, cô nhàn rỗi đến nhàm chán nên đã lấy đại một bút danh viết một đoản ngọt văn đăng trên weibo, không dài lắm chỉ tầm 150000 chữ.

Viết xong quyển ngọt văn đầu tiên, cô còn kiếm được một ít tiền tiêu vặt. Kiều Hạ cực kì thỏa mãn, nhưng về phía độc giả thì lại không hài lòng.

Nguyên nhân là vì cô viết rất rất rất trong sáng.

Đến kết truyện, nam nữ chính cũng chỉ nắm tay và hôn môi. Hoàn toàn không có quá trình "hài hoà tạo sinh mệnh mới".

Tại phần bình luận, độc giả kêu gọi gào ầm lên muốn có cảnh xôi thịt. Kiều Hạ đã đồng ý với mấy yêu tinh quấy rối, lên weibo viết qua chút cảnh "xe chấn"*.

(*) Cảnh xe chấn chính là... Làm tình trên xe~ - Bản edit được cập nhật hoàn thiện trên wattpad Meow_team và wordpress.

Cô chưa từng nói chuyện yêu đương, ngay cả nắm tay nam sinh cũng chưa từng. Suốt quá trình viết cô đều đỏ mặt thẹn thùng, viết xong thì kiểm tra lại một lần xem có bị sai chính tả không sau đó mới thấp thỏm đăng lên.

Tiễu Mễ Mễ vừa đăng một bài viết mới, không có một người quen nào nhận ra.

Lúc này cô mới hí hửng mở phần bình luận ra, còn tưởng mình sẽ giống các tác giả khác cũng ngồi nhận lời khen ngợi và khích lệ của độc giả, nhưng hiện thực lại như vả vào mặt ――

"Cười chết tôi! Đây cũng được gọi là xe chấn sao??? Lần đầu tiên thấy có tác giả viết cảnh xôi thịt trong sáng thoát tục đến như vậy.:)"

"Hmm các tác giả khác thì là Rolls-Royce Phantom*, còn đây thì... Chẳng lẽ là xe đạp sao?"

(*) Tên siêu xe nổi tiếng thế giới.

"Bạn tác giả này hình như có hiểu lầm gì đó với xe chấn rồi nhỉ? Mới cởi quần được một nửa mà lại cho tôi đọc cái này à?!!"

"Có tất cả là 3000 chữ, trong đó 2500 chữ đều là miêu tả cảnh vật. Ai không biết còn tưởng rằng tôi đang đọc bài thi đại học môn văn được điểm tuyệt đối cơ. [Kèm icon *mệt mỏi nhưng vẫn cố gẳng mỉm cười*]."

"H văn là gì? Chính là một chữ "làm"! Cần tôi đề cử cho mấy quyển kinh điển không, cho bạn xem thế nào là cảm giác thăng tiên bay bổng hầm ra cả hương vị, ăn mà không béo, không ngán tý nào. Ăn xong còn có đậm vị "thịt" nhé."

Người này dùng giọng điệu "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" nói. Sau đó còn liệt kê cho cô mấy quyển tiểu thuyết kia.

Dười bình luận này đều là "Người tốt cả đời sẽ được bình an".

Kiều Hạ: "..."

Cô tắt điện thoại, thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.

Lúc học cấp hai, cấp ba, thành tích ngữ văn của cô là tốt nhất. Mỗi lần viết văn đều gần đạt được điểm tối đa, còn được thầy cô giáo ở tổ ngữ văn truyền nhau khen ngợi.

Sau khi lên đại học, cô cũng viết được tập thơ trên cuốn tuần san của trường, tự cho là văn phong của mình rất tốt, không ngờ lần đầu tiên viết truyện người lớn lại thất bại như vậy.

Kiều Hạ đỏ mặt lưu lại tên mấy quyển tiểu thuyết mà độc giả kia vừa giới thiệu, chuẩn bị để buổi tối tắt đèn lấy ra đọc.

Đúng vậy, học tập sẽ khiến người ta tiến bộ.

-

Khu nhà A của ký túc xá đều được sắp xếp theo kiểu giường ở trên, bàn ở dưới. Kiều Hạ nắm chặt thành giường, cẩn thận leo xuống dưới.

Cô cởi váy ngủ liền mũ đang mặc ra, sau đó mở tủ quần áo tìm bộ váy màu trắng và áo lông ngắn mặc vào.

Đứng trước chiếc gương to treo trên tường, Kiều Hạ tháo dây thun trên cổ tay ra, tùy ý buộc tóc lên. Sau đó cô đi đến trước bàn, lấy mấy quyển sách để tối nay đi tới thư viện bỏ vào balo.

Bởi vì cực kì sợ lạnh nên cô lấy khăn quàng quấn quanh cổ.

Xế chiều hôm nay, trong phòng ngủ chỉ có Kiều Hạ và Triệu Mẫn Mẫn.

Chuẩn bị xong xuôi là tầm năm giờ rưỡi.
">

Truyện Cô Ấy Rất Đáng Yêu


Một người đàn ông toàn thân mặc tây trang đen cúi người 45 độ, tư thế mời đứng trước cửa sau của chiếc Ford Tourneo Limousine. Sau đó, một đôi giày trắng xuất hiện, tiếp đến chính là quần tây đen, áo sơ mi trắng, rõ ràng có thể nhìn ra đây là đồng phục học sinh. Một bàn tay trắng nõn đầy tinh tế nắm lấy tay người đàn ông, bước xuống xe.

Thiếu niên giữ balo bằng một ngón tay gác sau lưng, cằm hướng lên trên, đầy kiêu ngạo bước xuống.

"Đây là đâu? Tôi bảo đến RM club cơ mà?"

Hàng lông mày của thiếu niên không kiên nhẫn nhíu lại, đầy khó chịu hỏi bảo tiêu đang đi theo phía sau.

"Thiếu gia! Đây là nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Chi Minh."

"Thế chó nào lại đến đây? Tôi có bảo đến đây à? Mau đến RM."

Người đàn ông ôn hoà mỉm cười, nhanh tay nắm chặt vai thiếu niên, lực đạo lớn đến nỗi bàn tay nổi đầy gân xanh.

"A..... Đau quá! Từ Ôn! Tên điên này làm gì vậy."

Theo động tác của người đàn ông, tài xế cũng bước xuống xe, đồng thời hai người khác từ ghế sau cũng đi đến.

Thiếu niên nhận ra có điều bất thường lập tức giãy giụa, có điều một thiếu gia ăn trắng mặc trơn như cậu làm sau địch nổi bảo tiêu to lớn huống chi ở đây có tận 4 người.

Người đàn ông một tay giữ vai thiếu niên một tay khác bẻ cổ tay cậu kéo ra sau, theo đó cũng là tiếng răng rắc đầy đau đớn.

Thiếu niên chưa từng chịu qua khổ cực lập tức hét lớn, đau đến nỗi mồ hôi đổ đầy trán cả người run rẩy.

"Từ Ôn! Ông muốn làm gì? Ông định bắt cóc tôi? Tôi... A... Tôi nói cho ông biết, ba tôi.... A... Nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người."

Hiển nhiên người đàn ông không quan tâm đến lời nói của thiếu niên, hắn ra hiệu cho ba người còn lại mở cửa nhà kho, sau đó mạnh bạo đẩy thiếu niên đi vào.

Cửa nhà kho rất lớn, làm bằng sắt, hai người bảo tiêu tốn một hơi công sức mới có thể mở ra, người còn lại là tài xế, hắn ta mặc bộ đồng phục màu xanh dương, chầm chậm đi sâu vào bên trong nhà kho, leng keng vài tiếng liền nghe hắn ta bảo.

"Đã chuẩn bị tốt."

Người đàn ông tên Từ Ôn đẩy thiếu niên đi vào, dừng trước mặt tài xế, sau đó đạp vào đầu gối cậu để cậu quỳ xuống, ngoại trừ tiếng la hét vang lại của thiếu niên thì cũng không còn âm thanh nào khác.

Trong nhà kho không có bất kì thứ gì, ở giữa có một cây cột xi măng lớn, sơn đã tróc ra gần hết, nổi bật nhất chính là một dây xích sắt đen được cột ba bốn vòng quanh cột, bốn góc cũng có bốn cột khác.

Dường như thiếu niên nhận ra điều gì nổ lực giãy giụa, cõi lòng đầy sợ hãi.

"Từ Ôn! Đồ chó phản bội, ba tôi tốt với ông như thế nào ông không nhớ sao? Mau thả tôi ra... A..... Tên chết tiệt! Thả tôi ra."

Tài xế đã mở sẵn chiếc còng trên xích sắt, hai bảo tiêu mở cửa cũng tiến lên giữ chặt hai chân không cho thiếu niên giãy giụa. Sau đó tài xế nhanh tay đem còng khoá vào chân thiếu niên. Chiếc còng vô cùng dày và nặng, lại màu đen tuyền làm nổi bật lên mắt cá chân trắng nõn của thiếu niên. Sau khi đã khoá kĩ, cả ba người đứng dậy, Từ Ôn giật balo từ tay thiếu niên, ngay cả liếc cũng không thèm đi về chiếc ghế duy nhất ở gần cửa ngồi xuống.

Thiếu niên thấy bản thân đã được buông ra, tức giận đứng lên, đau đớn từ bả vai và tay truyền đến khiên cậu hít khí, có điều từ nãy giờ đã đau không ít, thiếu niên cũng mặc kệ chạy về phía Từ Ôn, xích sắt theo bước chân của cậu căng dần ra sau đó hết cỡ. Thiếu niên có chút mất thăng bằng nhưng vẫn giữ vững, nét mặt vì giận dữ mà trở nên đỏ ửng, phẫn nộ chỉ tay về phía bốn người trước mặt.

"Các người làm vậy là có ý gì? Muốn tống tiền? Hừ! Muốn bao nhiêu tôi cho, tốt nhất các người mau chóng thả tôi ra, ít nhất tôi sẽ không lấy mạng chó của các người."

Xích sắt không dài, khoảng cách của cậu với đám người Từ Ôn còn khoảng mấy mét. Có điều nó rất nặng chỉ đứng thôi mà trọng lượng đè lên chân đã gây đau đớn.
">

Truyện Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh

Nhận định, soi kèo Dagon Port vs Hantharwady United, 16h30 ngày 28/1: Cửa trên ‘ghi điểm’

Khuấy động giác quan với phiên bản đặc biệt HNM 7287

友情链接