Nhận định

Em bé bị tổn thương nghiêm trọng khi người khác ôm hôn

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-02-01 22:57:07 我要评论(0)

Giorgio Evans-Lobato được sinh ra vào tháng 6 tại Bệnh viện St Richard ở thành diễn biến chính crystal palace gặp man citydiễn biến chính crystal palace gặp man city、、

Giorgio Evans-Lobato được sinh ra vào tháng 6 tại Bệnh viện St Richard ở thành phố Chichester (Anh),ébịtổnthươngnghiêmtrọngkhingườikhácômhôdiễn biến chính crystal palace gặp man city nặng 2,7 kg. Bố mẹ bé, Dominic và Michelle Lobato, cho biết, bé hoàn toàn khỏe mạnh suốt thời gian thai kỳ. 

Trong lần đầu nhìn thấy con trai mới sinh, anh Dominic, 37 tuổi, sốc với làn da quá mỏng manh của Giorgio. Cậu bé có những vết phồng rộp lớn khắp mặt, lưng và bàn chân. Vợ chồng anh không thể ôm ấp hoặc hôn con trai của mình. 

Ban đầu, các bác sĩ nhận định, tình trạng đó có thể do tác động từ quá trình sinh nở, nhiễm trùng nước ối. 

Da của Giorgio bị phồng rộp từ khi mới sinh

Nhưng các xét nghiệm máu cho thấy, Giorgio mắc chứng bệnh hiếm gặp và không thể chữa khỏi, chỉ ảnh hưởng đến 5.000 người ở Anh. Đó là bệnh viêm da cơ địa hay còn gọi là “da bướm” gây ra những vết phồng rộp đau đớn. Các cơ quan nội tạng cũng bị ảnh hưởng đồng nghĩa bé cần được chăm sóc suốt ngày đêm. 

Các bác sĩ và chuyên gia nhận định, Giorgio có ít cơ hội vượt qua 2 năm đầu đời. "Khi nhìn thấy những vết loét hở như vậy, tôi chỉ nghĩ con phải chịu đựng như thế nào và điều đó khiến trái tim tôi tan nát. Tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt con. Tôi đã xem phim tài liệu về tình trạng này và tôi rất sợ hãi”, anh Dominic tâm sự. 

Quyết tâm giúp con tiếp tục cuộc sống tốt nhất có thể, anh Dominic bỏ việc, bán xe ô tô để giúp vợ chăm sóc con trai tại căn hộ một phòng ngủ nhỏ xíu. Họ đã lập một trang kêu gọi giúp đỡ. 

Mỗi ngày, Giorgio cần tắm trong 4 giờ, trước khi cha mẹ làm vỡ mụn nước rồi bôi kem tạo ra một làn da nhân tạo. Sau đó, bé được quấn lớp băng đặc biệt làm lành da nhanh chóng. 

Tình trạng bệnh khiến Giorgio liên tục đau đớn và phải dùng thuốc giảm đau hằng ngày. 

Anh Dominic cho biết: “Chúng tôi đang ở trong một không gian chật hẹp không an toàn cho Giorgio, vì bất kỳ va chạm nhẹ nào cũng khiến con tôi bị phồng rộp và có khả năng nhiễm trùng nguy hiểm tới tình mạng”.

Nhưng bất chấp những thách thức phải đối mặt, anh Dominic vẫn giữ hy vọng: "Giorgio là con trai của chúng tôi và chúng tôi sẽ chiến đấu để đảm bảo bé được an toàn. Chúng tôi muốn con trở thành một cậu bé bình thường. Những khoảnh khắc con mỉm cười thật tuyệt vời. Tôi yêu từng giây phút ấy”. 

Chị Michelle chia sẻ, nhìn thấy Giorgio bé nhỏ đau đớn mỗi ngày khiến trái tim của chị đau đớn vì cảm giác bất lực: “Tôi cảm thấy buồn nhưng tôi phải mạnh mẽ vì con cần tôi”. 

Bệnh nhân đầu tiên trên thế giới được ghép tim từ mô sống

Bệnh nhân đầu tiên trên thế giới được ghép tim từ mô sống

Một em bé sơ sinh người Mỹ được cấy ghép tim từ mô sống. Các ca trước đây sử dụng mô từ người đã mất nên phải thay thế nhiều lần trong đời.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}
Ảnh minh họa.

Dần dần, tôi dường như bị lạc trong lưới tình với Thùy. Chúng tôi chat chit với nhau suốt ngày ở công ty. Khi về đến nhà, tôi chẳng quan tâm gì đến vợ con mà chỉ chăm chăm lên mạng nói chuyện với cô ấy. Thùy nghỉ làm một ngày, tôi đứng ngồi không yên, không thể làm việc gì vì nhớ nhung, mong ngóng.

Tuần trước, tôi cử Thùy vào TP.HCM công tác để học hỏi kinh nghiệm. Lúc đầu, Thùy không muốn đi vì sợ phải xa tôi nhưng tôi vẫn điều Thùy đi để tránh mọi người trong công ty bàn tán những điều không hay.

Chiều hôm đó, vào khoảng 5h, Thùy nhắn tin cho tôi nói em đã về đến sân bay nhưng trời mưa to nên không thể về ngay được. Quá mong ngóng được gặp lại Thùy, tôi quyết định đánh xe ra tận sân bay đón em. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của em, trái tim tôi run lên từng chập.

Đưa Thùy vào ngồi trên xe, tôi lái từ từ, vừa lái, vừa hỏi han cô nhân viên bé nhỏ. Bỗng nhiên, Thùy chạm tay vào tay tôi. Biết Thùy đang “bật đèn xanh” nên lái xe bằng một tay còn tay kia nhẹ nhàng chạm lên đôi chân thon dài của cô ấy.

Trong đúng thời khắc quan trọng thì điện thoại của tôi lại reo lên: là vợ tôi gọi. Tôi vội vã tắt đi và nhắn tin rằng tôi đang bận họp. Tiếp đó, tôi đặt chế độ im lặng và nhét điện thoại vào hốc xe để tiếp tục tận hưởng những phút giây ở bên Thùy. Tôi lái xe chậm nhất có thể nhưng cảm xúc khiến tôi chẳng làm chủ được tay lái.

Đến một ngã tư, khi dừng xe chờ đèn đỏ tôi bật màn hình điện thoại thì thấy 20 cuộc gọi nhỡ. Không liên lạc được với tôi, vợ nhắn tin: "Anh đang ở đâu thế? Mẹ bị tăng huyết áp, em đưa mẹ và bệnh viện rồi. Anh họp xong nhớ vào bệnh viện với mẹ. Con em gửi bên nhà hàng xóm".

Dòng tin nhắn của vợ làm tôi bừng tỉnh và hốt hoảng. Tôi ngần ngại bảo Thùy: "Anh có chút việc gấp, em chịu khó đi taxi về".

Thùy hờn giận: "Anh sao thế? Việc gì quan trọng hơn cả giờ phút chúng mình ở bên nhau sao? Anh ở với em hôm nay đi, em về nhà có một mình buồn lắm". Nói rồi cô ấy đặt tay lên vai và khẽ hôn lên má tôi.

Trái lại với mong muốn của Thùy, tôi gạt tay cô ấy ra và đáp: "Xuống đi, anh có việc gấp".

Bất ngờ trước thái độ của tôi, Thùy vừa tức giận vừa xấu hổ. Cô ấy hằn học bước xuống xe mà chẳng thèm nói với tôi một câu nào. Lúc này, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cô nhân viên xinh đẹp.

Tôi phóng như bay đến bệnh viện, tâm trạng lo lắng vô cùng. Mẹ bệnh mà tôi đi tối ngày chẳng quan tâm gì đến bà. Nếu không có vợ tôi luôn tận tình chăm sóc, chẳng biết bây giờ mẹ sẽ thế nào.

Suy nghĩ miên man một hồi tôi cũng tới được nơi mẹ tôi nằm cấp cứu. Tìm đến số phòng vợ nhắn, tôi thấy cô ấy đang ngồi ở ghế hành lang chờ đợi. Gương mặt mệt mỏi, tiều tụy của vợ khiến tôi bất giác cay cay sống mũi... Cô ấy vì tôi, vì gia đình mà chịu nhiều khổ đau, thiệt thòi. Còn tôi… tôi đã không hiểu cho vợ còn phản bội cô ấy. Tôi thật sự là một người chồng tồi tệ.

Nén cảm xúc trong lòng, tôi nhè nhẹ ngồi bên cạnh, bất giác, cô ấy giật mình. Thấy tôi, vợ chỉ mỉm cười dịu dàng: "Mẹ vừa được bác sỹ tiêm, đỡ hơn một chút rồi. Anh ăn gì chưa? Có mệt lắm không?"...

Tôi nghèn nghẹn nói: "Anh ổn, em về đi, đã có anh ở đây rồi"...

Bị nhà chồng hủy hôn sau 8 năm mòn mỏi đợi chờ

Bị nhà chồng hủy hôn sau 8 năm mòn mỏi đợi chờ

Đêm muộn, em gái nhắn tin làm tôi rất xót xa “Sao đời em khổ thế chị ơi, giờ em biết bắt đầu lại từ đâu?”. Ước gì tôi có thể quay ngược thời gian để em tôi không gặp người đàn ông đó.

" alt="Ở cùng thư ký sexy trong xe, tin nhắn của vợ làm tôi bừng tỉnh" width="90" height="59"/>

Ở cùng thư ký sexy trong xe, tin nhắn của vợ làm tôi bừng tỉnh

Câu chuyện tình yêu giữa ông Hồ Đại Phước với người vợ kém ông 22 tuổi khiến không ít người ngưỡng mộ. Được biết, họ kết hôn khi ông Phước đã xấp xỉ 40 tuổi.

'Tôi 40, cưới cô ấy khi vừa 18'

Năm 2005, nhiều người biết đến ông Hồ Đại Phước (SN 1945, phường 10, quận Tân Bình, TP.HCM) khi ông được Trung tâm kỉ lục Việt Nam xác nhận là Kỉ lục gia, người chụp ảnh các ngôi chợ nhiều nhất Việt Nam.

Tuy nhiên, ít ai biết câu chuyện tình yêu lệch tuổi giữa ông và bà Đinh Thị Ngọc Sen (SN 1967), người kém ông 22 tuổi. Họ kết hôn khi ông Phước đã xấp xỉ 40 tuổi.

{keywords}
Kỷ lục gia Hồ Đại Phước đang sắp xếp lại những tấm ảnh mà ông đã chụp. Ảnh: Hoàng Tuân

Ông Phước cho biết, ông sinh ra và lớn lên tại TP.HCM. Đến năm 1970, ông mở lớp dạy học cho những trẻ em trong xóm. Trong số học trò đó có 3 anh em bà Sen.

Tuy nhiên, ông không bao giờ nghĩ rằng cơ duyên sau này, học trò là bà Đinh Thị Ngọc Sen lại trở thành người bạn đời của ông.

{keywords}
Ông Hồ Đại Phước và học trò của mình chụp ảnh năm 1972. Bà Sen ngồi hàng thứ 2, vị trí thứ 7 tính từ trái sang phải. Ảnh: NVCC

Kể về câu chuyện tình yêu của mình, ông Phước cho biết, thời điểm năm 1980 - 1984, ông công tác tại phòng văn hóa thông tin ở phường. Tuy nhiên, do chính sách giảm biên chế nên ông trở về nhà để làm kinh tế nông nghiệp.

Trong làng, cụ Đinh Thị Phú (sau này là mẹ vợ ông) thấy ông hiền lành, chất phác lại chăm chỉ làm ăn. Vì vậy, cụ Phú đã tác hợp con gái của mình cho ông.

Năm 1985, đám cưới của họ được tổ chức tại nhà bà Sen với sự ủng hộ của hai bên gia đình và bà con họ hàng.

Sau đám cưới, họ xây dựng và vun vén cho gia đình nhỏ. Cũng trong năm đó, niềm hạnh phúc của vợ chồng lệch tuổi như được nhân đôi khi họ đón đứa con đầu lòng. Vợ chồng ông đặt tên cho con là Hồ Đại Phương.

Đến năm 1987, họ đón thêm thành viên gia đình nữa là con gái Hồ Ngọc Phượng.

{keywords}
Vợ chồng ông Phước cùng hai con Hồ Đại Phương và Hồ Ngọc Phượng. Ảnh: NVCC

Cuộc sống vợ chồng ông lúc đó khó khăn. Tuy nhiên, họ lúc nào cũng vui vẻ bên nhau và ít khi xảy ra những mâu thuẫn. Bà Sen luôn ủng hộ chồng trong mọi việc. Hơn hết, bà thường lui về sau để làm chỗ dựa tinh thần và chăm lo con cái cho ông yên tâm làm việc.

Năm 1996, kinh tế gia đình ông Phước gần như thay đổi hoàn toàn mà ông gọi đó là bước ngoặt. Năm đó, gia đình ông được chính quyền chính thức cấp quyền sở hữu cho số đất mà họ đang ở và canh tác sau thời gian tranh chấp.

Nhờ vậy, ông phân chia thành những lô đất để xây nhà cửa khang trang và nhà trọ cho thuê.

Năm 1999, kinh tế khá giả nên vợ chồng ông mua xe ô tô. Có phương tiện đi lại, thỉnh thoảng, gia đình ông Phước cùng nhau đi du lịch.

Từ thời điểm đó, ông có điều kiện thuận lợi để thực hiện nhiều chuyến đi xa, thỏa mãn niềm đam mê nhiếp ảnh bấy lâu. Đặc biệt là sở thích kỳ lạ với việc chụp ảnh chợ.

"Chợ là một trong những nét văn hóa đặc sắc của người Việt Nam. Ở chợ, tôi tìm thấy những phong tục và nét đẹp rất riêng. Đặc biệt, con người ở chợ là sự pha tạp mọi thành phần. Vì vậy, nó thể hiện được sự chân thật đúng như trong đời thường", ông Phước chia sẻ.

{keywords}
Ông Phước cùng vợ đi du lịch và chụp ảnh chợ ở nhiều nơi. Trong ảnh, họ chụp tại hồ Gươm (Hà Nội). Ảnh: NVCC

Những ngôi chợ từ ở đồng bằng cho tới miền núi, miệt vườn miền Tây, hải đảo xa xôi đều đã in dấu chân ông Phước.

{keywords}
Vợ chồng ông Phước chụp ảnh trước chợ Vinh. Ảnh: NVCC

Trong những chuyến đi đó, thỉnh thoảng, ông đi cùng vợ. Theo ông Phước, đây cũng là cơ hội giúp vợ chồng ông thêm gắn kết tình cảm và bà Sen có cơ hội được đi du lịch đó đây.

Hạnh phúc bền chặt của gia đình kỷ lục gia

Bên cạnh những cuốn album, góc trưng bày ảnh chợ, ông Phước cũng dành khoảng không gian riêng trong nhà để lưu giữ những hình ảnh gia đình.

{keywords}
Ông Phước cùng hai con tổ chức sinh nhật cho bà Sen. Ảnh: NVCC

Khi nhìn lại những năm tháng đã qua, ông Phước cho biết, hạnh phúc lớn nhất của vợ chồng ông chính là mỗi ngày được thấy con cái của họ lớn lên và trưởng thành. Giờ đây, hai con của ông Phước đã dựng vợ gả chồng. Họ có thêm những đứa cháu kháu khỉnh, ngoan ngoãn.

Trong căn phòng trưng bày, ông Phước cho chúng tôi xem những bức ảnh gia đình mà ông cất giữ cẩn thận. Khi lật giở cuốn album, có những tấm ảnh và dòng chữ đã phai màu thời gian.

{keywords}
Cuốn album ảnh gia đình được ông Phước cất giữ cẩn thận. Ảnh: Hoàng Tuân

Trên đó, ông Phước viết cho hai con của mình với những lời lẽ chan chứa tình cảm yêu thương của một người cha:

“Hai con Phương và Phượng thương yêu nhất của ba! Ba ghi lại đây một số hình ảnh sinh hoạt trong ngày của gia đình ta vào thời các con còn thơ ấu. Chắc rằng sau này lớn lên, khi nhìn lại các con sẽ thấy quý biết dường nào! Bởi đây là tuổi của vô tư, hồn nhiên và hạnh phúc nhất mà sau này sẽ không còn nữa. Bởi từng bước khi lớn lên, các con càng gánh vách thêm nhiều trách nhiệm trong cuộc sống”.

{keywords}
Ông Hồ Đại Phước và bà Đinh Thị Ngọc Sen tại nhà của họ. Ảnh: Hoàng Tuân

Ở tuổi xế chiều, cuộc sống của vợ chồng ông Phước hết sức đơn giản. Buổi sáng, ông cùng vợ thức dậy. Họ đưa cháu đi học. Sau đó, họ cùng đi ăn sáng rồi đi chợ mua thức ăn cho cả ngày hôm đó.

Trở về nhà, ông ngồi đọc báo, sắp xếp lại những tấm ảnh mà ông đã chụp trước đó. Còn bà Sen quét dọn nhà cửa, nấu cơm nước.

Ngồi ở ghế, bà Sen cho biết, ngày trước bà có thể cùng ông đi chụp ảnh cả tháng trời. Nhưng bây giờ, người phụ nữ 51 tuổi lại tất bật chăm sóc cháu. Vì vậy, thỉnh thoảng bà mới có thể cùng ông đi những chuyến đi ngắn ngày.

Ở tuổi 73, mỗi ngày ông Phước đều cố gắng chụp ít nhất một tấm ảnh. Ông duy trì thói quen này vì ông muốn ghi lại nhật ký thường nhật bằng hình ảnh. Đặc biệt, ông chưa bao giờ nghĩ rằng ông sẽ ngừng nghỉ việc chụp ảnh dù chỉ một ngày. Ông mong muốn kho ảnh của mình ngày càng phong phú hơn nữa.

Hiện tại, vợ chồng ông Phước đang sống hạnh phúc bên con cháu. Họ không có những ước muốn gì cao sang. Họ chỉ mong mỗi ngày được đi ăn sáng và đi chợ cùng nhau. Thỉnh thoảng, họ lại cùng đi du lịch, khám phá những ngôi chợ mới ở trên đất nước mình. Với họ, cuộc sống đơn giản chỉ có vậy.

Nỗi đau thầm kín của đại gia trẻ sau 3 cuộc hôn nhân

Nỗi đau thầm kín của đại gia trẻ sau 3 cuộc hôn nhân

Sau 3 cuộc hôn nhân, tôi đều mang nỗi đau bị phản bội. Nguyên nhân xuất phát từ chuyện sinh con của tôi.

" alt="Thầy giáo cưới học trò kém 22 tuổi: 'Tôi 40 khi cô ấy vừa 18'" width="90" height="59"/>

Thầy giáo cưới học trò kém 22 tuổi: 'Tôi 40 khi cô ấy vừa 18'