Chiếc Audi trắng đang đi trên đường bất ngờ bị cần trục đổ ập xuống đè bẹp đầu,ầntrụcđèbẹpđầuôtôAuditàixếhoảnghồnchuirakhỏphim sex thư kỳ nam tài xế thoát chết thần kỳ, tự mình chui ra khỏi cabin.
Tai nạn vì dừng, đỗ thiếu ý thứcChiếc Audi trắng đang đi trên đường bất ngờ bị cần trục đổ ập xuống đè bẹp đầu,ầntrụcđèbẹpđầuôtôAuditàixếhoảnghồnchuirakhỏphim sex thư kỳ nam tài xế thoát chết thần kỳ, tự mình chui ra khỏi cabin.
Tai nạn vì dừng, đỗ thiếu ý thứcTôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng Murray hoàn toàn phù hợp với mọi tiêu chí của tôi. Tôi vẫn còn nhiều kế hoạch lớn và Murray sẽ giúp tôi rất nhiều".
Việc Djokovic công bố Andy Murray làm huấn luyện viên tạo ra bất ngờ. Kể từ khi giải nghệ hồi tháng 8, đây là lần đầu tiên Muray đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên. Mục tiêu của Murray là giúp Djokovic chơi thành công và chinh phục Australian Open 2025 vào tháng 1 tới.
Dù được đánh giá là tay vợt toàn diện, tuy nhiên Djokovic vẫn khá yếu ở khả năng vô lê trong khi Murray rất mạnh ở kỹ năng này. Sự huấn luyện của Murray sẽ giúp Djokovic hạn chế điểm yếu này và linh hoạt hơn về chiến thuật khi đối đầu các đối thủ trẻ như Alcaraz, Sinner.
Về phần mình, Andy Murray có 5 lần vào chung kết Australian Open, trong đó có 4 lần thua Djokovic. Nếu hỗ trợ Djokovic thành công tại Grand Slam ở Australia đầu năm 2025, Muray sẽ hiện thực hóa giấc mơ còn dang dở ở Australian Open.
Novak Djokovic bước vào năm 2025 với tham vọng giành Grand Slam thứ 25 trong sự nghiệp. Tay vợt người Serbia đã trải qua năm 2024 đáng quên khi trắng tay ở các giải ATP và chỉ giành được duy nhất tấm Huy chương vàng đơn nam quần vợt ở Olympic Paris.
" alt=""/>Djokovic tiết lộ lý do chọn Murray làm huấn luyện viênCa khúc viết về mối tình thủy chung của người lính vượt qua muôn vàn gian khổ, canh giữ từng tấc đất thân yêu của Tổ quốc với cô gái đồng quê chân chất này được lấy cảm hứng từ câu chuyện tình yêu có thật của một vị tướng. Đó là Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm - nguyên Phó Tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam.
Ông Khảm lần lượt tham gia chiến trường Lào, chiến trường miền Nam khốc liệt… Sau giải phóng miền Nam, ông theo đơn vị "lật cánh" từ Đông Nam Bộ về Lai Châu, Lào Cai. Năm 1979, ông tham gia cuộc chiến chống xâm lược quy mô lớn ở phía Bắc nước ta.
Suốt những năm tháng biền biệt chinh chiến, ông Khảm chỉ lo việc quân, việc nước mà cứ vô tư chẳng nghĩ đến chuyện trăm năm của mình. Anh em trong đơn vị thường "nắn" cấp trên rằng: "Thủ trưởng chỉ đánh nhau giỏi mà chẳng có mảnh tình nào vắt vai cả".
Trong tư gia ấm cúng ở quận Nam Từ Liêm, Hà Nội, Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm nhớ lại, sau chiến tranh tháng 2 năm 1979, Trung đoàn 148 về đóng quân ở Xuân Quang, Bảo Thắng, Lào Cai. Khi ấy, một đồng chí tiểu đoàn trưởng chia sẻ với ông rằng bản thân đang yêu một nữ giáo viên ở Xuân Quang và cả hai dự tính sẽ kết hôn.
Nghe cấp dưới đề đạt nguyện vọng, ông Khảm khi ấy là trung đoàn trưởng quyết định triển khai ngay kế hoạch hỏi vợ cho tiểu đoàn trưởng đơn vị.
"Quê đồng chí này ở tận Hà Tĩnh xa xôi, gia đình đi lại khó khăn nên tôi thay mặt đơn vị, thay mặt họ nhà trai đến nhà gái với tư cách trưởng đoàn để thưa chuyện. Đang ngồi uống nước, đại diện nhà gái mới hỏi: "Bác được mấy cháu rồi?".
Câu hỏi bất ngờ của nhà gái khiến ông Khảm đỏ mặt. Vị "trưởng đoàn" nhà trai khi ấy mới nói: "Tôi chưa có vợ". Cả nhà gái nghe vậy cười ồ lên. Đâu đó từ trong đám đông, ông Khảm nghe thấy tiếng xì xầm: "Chưa vợ mà dám đi hỏi vợ cho người ta".
Sau pha ngượng chín người ấy, vị trung đoàn trưởng 31 tuổi mới nghĩ, có lẽ, đã đến lúc mình phải tính tới chuyện đi tìm nửa kia. Vị chỉ huy này không ngờ, chẳng bao lâu sau đó, bà nguyệt ông tơ lại nhanh chóng se duyên cho mình.
Giữa năm 1979, ông Khảm về Hà Nội dự hội nghị tuyên dương sau cuộc chiến bảo vệ biên giới phía bắc. Họp xong ở Hà Nội, vị trung đoàn trưởng ra ga Hàng Cỏ về Tuyên Quang để thăm bố mẹ và người thân khi ấy đang sinh sống ở huyện Chiêm Hóa.
Lối ra tàu buổi sáng hôm ấy đông đúc, ồn ào. Giữa dòng người chen lấn lên tàu có một anh bộ đội mặc áo xanh. Phía trước là một cô gái xinh xắn, ăn vận giản dị, dáng người thon thả, gương mặt tròn trĩnh. Anh bộ đội đi đứng thế nào lại giẫm đúng vào đế dép của cô gái, làm chiếc dép nhựa Tiền Phong đứt mất quai.
"Đang luống cuống chưa biết làm thế nào thì tôi thấy cô ấy quay lại trách cứ: "Ơ cái anh bộ đội này, mắt anh để đâu?". Tôi vội vàng nói lời xin lỗi rồi cúi xuống nhấc chiếc dép đưa cho cô ấy.
Thời ấy khó khăn, dép rách thì ai cũng mang về tìm cách gắn lại. Nhận chiếc dép từ tay tôi, cô ấy vội vàng lên tàu cho kịp chuyến", Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm tủm tỉm nhớ lại.
Khi lên tàu, không biết do vô tình hay tạo hóa sắp đặt mà cả hai ngồi cùng một toa, ở hai hàng ghế đối diện nhau. Lúc ấy, vị trung đoàn trưởng mới cố tình "chọc" người đẹp bằng cách nhìn cô không chớp mắt.
Cô gái đối diện biết cái anh làm đứt dép của mình khi nãy cứ nhìn mãi không thôi thì ngượng ngùng quay hết bên nọ bên kia. Một lúc sau, cô buộc phải mở lời bằng một câu hỏi: "Ơ cái anh này, nhìn gì mà ghê thế?".
Vị trung đoàn trưởng trẻ tuổi thủng thẳng đáp: "Mắt tôi để trong túi rồi. Đâu có nữa mà nhìn!". Có lẽ nhớ lại câu hỏi "mắt anh để đâu?" trước đó, cô gái mới bật cười.
Tiếng cười phá tan bầu không khí "căng thẳng" song cũng không đưa họ đến cuộc trò chuyện nào. Cả hai cứ thế lặng im cho tới khi đến Phú Thọ.
Thời điểm đó, từ Hà Nội về Tuyên Quang phải đi 2 chặng: Đi tàu hỏa từ Hà Nội về Phú Thọ, sau đó đi xe khách từ Phú Thọ về Tuyên Quang. Về đến Phú Thọ, đang chuẩn bị cầm giấy công tác vào mua vé ưu tiên cho bộ đội thì vị trung đoàn trưởng nhìn thấy tít phía cuối đoàn người dài dằng dặc xếp hàng mua vé về Tuyên Quang có cô gái ngồi cùng toa với mình.
Biết tình hình này người đẹp khó mà mua được vé, có nguy cơ vạ vật ở bến xe cả đêm, vị trung đoàn trưởng mua liền hai vé. Có vé trong tay, lòng khấp khởi, anh tiến tới vỗ vào vai cô gái: "Này, anh cho vé này".
Sau một hồi đùn đẩy, cô gái cũng chịu nhận tấm vé và rút tiền túi xin trả nhưng vị trung đoàn trưởng hào phóng gạt đi.
Trên chuyến xe định mệnh ấy, họ cũng không nói gì với nhau nhiều bởi mỗi người ở một vị trí. Tuy vậy, trong đầu hai người đã thoắt ẩn hiện những ý nghĩ về nhau. Anh bộ đội khẽ thấy lòng xao động khi nghĩ đến người bạn đồng hành bất đắc dĩ. Xuống xe, cả hai cúi chào nhau lịch sự và nghĩ rằng, từ đó họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Rời bến xe, cả hai lại rẽ cùng một hướng. Vị trung đoàn trưởng khi ấy chưa về Chiêm Hóa ngay mà quyết định đi tìm nhà vợ chồng anh trai để ghé vào chơi. "Tôi đi mãi, đi mãi, vẫn thấy cô ấy đi trước mặt mình.
Mới đầu, cô ấy đi còn chậm rãi, sau thì đi nhanh lắm, nhiều đoạn ngoái lại đầy cảnh giác. Cô ấy rẽ, tôi cũng rẽ, cô ấy đi thẳng, tôi cũng đi thẳng. Thấy có người bám theo sau mãi không rời, càng về cuối, cô ấy càng đi nhanh như chạy. Cho đến khi tôi bước vào sân một ngôi nhà thì cô ấy đã chui tọt vào trong buồng", Trung tướng Khảm nhớ lại.
Cả hai không hề biết rằng, con đường mà họ đi hóa ra lại có cùng điểm đến. Ngôi nhà mà cô gái đến chính là ngôi nhà mà vợ chồng anh trai anh chàng bộ đội đang ở.
Anh trai của ông Khảm khi ấy lấy vợ nhưng chưa có điều kiện ra ở riêng nên ở nhờ nhà bố mẹ vợ. Và cô gái ấy chính là em vợ của anh trai ông. Ngày anh trai lấy vợ, ông Khảm còn đang đánh nhau ở chiến trường nên cả hai hoàn toàn không biết nhau.
Ngay buổi hôm ấy, người chị dâu - sau này cũng là chị vợ của ông Khảm đã có ý vun vào cho cả hai. Từ đó, cả hai dần dần tìm hiểu, thư đi thư lại nhiều lần. Tháng 5/1980, cô giáo thành Tuyên - Đỗ Thị Thực đã quyết định nhận lời nên duyên cùng "anh bộ đội không rõ sao vạch thế nào" Nguyễn Hữu Khảm.
Bận bịu với công cuộc bảo vệ biên giới, ông Khảm tranh thủ xin về phép đôi ngày. Hai bên gia đình chẳng kịp xem ngày lành tháng tốt ra sao, chỉ đợi ông Khảm về ngày nào là tổ chức ngày ấy. Và ngày 11/5/1980, hai ông bà chính thức về chung một nhà.
"Hồi đó, tôi chẳng có khái niệm gì về quân hàm, cấp bậc, chức vụ quân đội, chỉ biết người yêu mình là một anh bộ đội. Tôi chỉ thấy yêu và tin cậy một anh chàng mặc quân phục màu xanh lá cây gần gũi, giản dị", bà Thực thật thà tâm sự.
Yêu xa và cưới xong họ cũng vẫn ở trong tình cảnh đôi người đôi ngả. Bà Thực ở Chiêm Hóa dạy học, ông Khảm lại ngược lên đơn vị lo giữ biên cương Tổ quốc. Tranh thủ mùa hè năm 1980, bà Thực lên thăm chồng và ở lại một thời gian. Hàng ngày, bà cùng các anh em công vụ trong Trung đoàn 148 đi bẻ ngô rồi đem về phơi.
Dịp ấy, nhạc sĩ Thuận Yến có chuyến lên Trung đoàn 148 công tác để tìm cảm hứng viết ca khúc. Một buổi đang lang thang, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang tất tả phơi ngô cùng các công vụ, ông lấy làm sự lạ. Sao giữa vùng đồi núi hoang vu lại có một cô gái đẹp như thế, nhạc sĩ thắc mắc.
Tiến đến hỏi chuyện ông mới hay đó là vợ của vị trung đoàn trưởng từ Tuyên Quang lặn lộn lên Lào Cai thăm chồng. Cả hai cưới nhau đã 1 năm nhưng lúc nào cũng ở hai đầu nỗi nhớ.
Chàng nơi tiền tuyến, vợ ở hậu phương chăm lo sự nghiệp trồng người. Một ý tưởng nghệ thuật lóe sáng trong đầu nhạc sĩ, ông liền nói với bà Thực rằng, từ chuyện tình yêu của bà, ông sẽ sáng tác một bài hát để tặng cho bà.
Bà Thực nghe vậy phấn khởi "xin" thêm: "Anh viết tặng cho cả vợ những người lính như em nữa".
Nhạc sĩ Thuận Yến xúc động đồng ý và hứa sẽ viết tặng một bài hát ca ngợi tình yêu người lính, ca ngợi những người đàn bà vọng phu son sắt chờ chồng.
Nảy ra ý tưởng sác tác khi gặp bà Thực nhưng ngay lúc đó, nhạc sĩ Thuận Yến chưa viết được bài hát ấp ủ. Mãi đến khi gặp bài thơ "Gửi em ở cuối sông Hồng" của Dương Soái, ca khúc mà ông hứa tặng bà Thực mới ra đời.
"Trong một lần gặp Thuận Yến tôi có hỏi: "Ông Thuận Yến ơi, ông có hứa sáng tác một bài hát tặng bà Thực nhà tôi và những người vợ lính. Sao mãi không thấy?". "Ơ. Tôi sáng tác rồi, tặng lâu rồi chứ!". "Ông tặng bài nào?". "Gửi em ở cuối sông Hồng, đấy".
Sau này, nhạc sĩ An Thuyên cũng nhiều lần khẳng định với tôi rằng, nhạc sĩ Thuận Yến kể rằng bản thân sáng tác ca khúc "Gửi em ở cuối sông Hồng" để tặng vợ một anh trung đoàn trưởng", Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm cho hay.
Trở lại câu chuyện về người vợ tào khang, ông Khảm kể, ông và bà Thực suốt nhiều năm sống trong cảnh xa nhau. Bà Thực lần lượt sinh hai người con trai. Lần nào vợ sinh con, ông Khảm cũng vắng nhà.
Ông Khảm nhớ, đận vợ sinh đứa con đầu lòng, ông đang tham gia học bổ túc văn hóa ở Sơn Tây, Hà Tây cũ, đồng đội nhận được điện chạy tới báo với ông Khảm: "Ông có cái chai này" (do bưu điện đánh sai chính tả "Chị đẻ con trai" thành "Chị đẻ con chai". Định thần một lúc ông mới nhảy cẫng lên sung sướng bởi biết vợ mình đã mẹ tròn, con vuông.
" alt=""/>Vị tướng tài ba kể chuyện lấy được vợ nhờ chiếc dép đứt quai ở ga Hàng CỏLý Xuân Như sinh ra trong một gia đình đông con ở Nam Kinh, Trung Quốc. Sau khi học xong trung học, cô đỗ vào Đại học Nghệ thuật Nam Kinh với số điểm xuất sắc. Nhưng vì nhà nghèo, Xuân Như buộc phải nghỉ học, đến làm việc trong một khách sạn.
Lý Xuân Như khi trẻ |
Năm 21 tuổi, Lý Xuân Như kết hôn. Hai năm sau, cô mang thai 2 con gái. Quá trình mang thai diễn ra tốt đẹp, không ngờ, cách ngày sinh 3 tuần Lý Xuân Như bị đau bụng và ra nhiều máu, phải vào viện mổ gấp.
Sự cố này khiến con gái lớn của Xuân Như bị xuất huyết nội sọ do ngạt nặng. Bác sĩ nói với cô rằng: "Đứa trẻ này không cứu được nữa, sẽ không qua khỏi".
Khoảnh khắc đó khiến vợ chồng Xuân Như như ngã quỵ. Cả hai bật khóc van xin bác sĩ: “Hãy cứu đứa trẻ, bất kể phải mất bao nhiêu tiền”.
Các bác sĩ đã rất cố gắng nhưng phải mất 23 ngày sau đứa trẻ mới có thể mở mắt. Đến ngày thứ 30, cục máu đông trong hộp sọ bé mới từ từ loãng ra. Đứa trẻ được cứu sống nhưng lại phải đối mặt với căn bệnh bại não.
Cô bé đánh mất bản năng bú và Lý Xuân Như chỉ có thể nhỏ từng giọt sữa mẹ vào miệng con gái mình.
Hành trình cùng con vượt qua bệnh tật
Để kiếm tiền chữa bệnh cho con, chồng của Lý Xuân Như đi làm triền miên. Việc chăm sóc lũ trẻ được giao cho một mình người mẹ trẻ.
Con gái thứ 2 của Xuân Như mỗi ngày một nhanh nhẹn, thông minh hơn. Nhưng con gái lớn thì không được như vậy. Chân tay đứa trẻ thường run rẩy, hơn 1 tuổi vẫn không biết cầm nắm bất cứ thứ gì. Nhìn con, Lý Xuân Như vô cùng xót xa. Cô tự nhủ, phải cố gắng thật nhiều để tập luyện cho con. Cuối cùng, đứa trẻ cũng có thể đi đứng nhanh nhẹn.
Hai con sinh đôi của Lý Xuân Như |
Năm 2005, hai con gái đến tuổi vào tiểu học, Lý Xuân Như nhờ người xếp hai con vào cùng một lớp. Nhưng trong khi cô em luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập thì cô chị lại xếp ở vị trí cuối.
Dần dần, cô con gái lớn của Xuân Như cũng nhận ra sự khác biệt của hai chị em. Một hôm, cô bé nắm tay mẹ hỏi: "Mẹ, con có phải đứa trẻ ngốc không? Rõ ràng là chị em sinh đôi nhưng em học giỏi còn con lại học kém?”.
Lý Xuân Như an ủi con gái: “Con không ngốc chút nào, chỉ là con chưa sẵn sàng thôi. Khi con đã sẵn sàng, con sẽ không kém bất kỳ ai!".
Để rèn khả năng phối hợp, Lý Xuân Như đăng ký cho con gái lớn tham gia lớp học bơi, piano, thư pháp... nhưng tất cả đều phải dừng giữa chừng vì con không thể tiếp thu bài.
Lý Xuân Như lo lắng vô cùng. Cô không biết cuộc sống sau này của con sẽ như thế nào.
Chồng của Lý Xuân Như cho rằng, con gái lớn lên sẽ lấy chồng, không cần tốn nhiều công sức và tài chính để đào tạo các con. Lý Xuân Như lại khẳng định, dù là trai hay gái thì ngay từ khi sinh ra, chúng đều phải được giáo dục tốt nhất.
Sự khác biệt về quan điểm dạy con khiến hai vợ chồng thường xuyên xung đột, cãi vã. Cuối cùng, năm các con 12 tuổi, hai vợ chồng quyết định ly hôn. Lý Xuân Như nuôi 2 con.
Sau khi ly hôn, cô không chìm đắm trong nỗi đau mà dành nhiều tâm huyết cho việc chăm sóc và dạy dỗ các con. Cô thường khuyến khích các con phát triển sở thích và đam mê riêng, khi đã có định hướng thì nhất định phải cố gắng đến cùng.
Được mẹ truyền cảm hứng, cô con gái nhỏ đã đề xuất theo học đàn vĩ cầm. Lý Xuân Như tôn trọng quyết định của con. Bốn tháng sau đó, cô gái nhỏ xuất sắc giành được giải thưởng trong một cuộc thi tài năng quốc gia.
Ba mẹ con |
Một lần, trong lúc đưa con gái nhỏ của mình đi học đàn vĩ cầm, một giáo viên hỏi cô: "Tại sao chị chỉ đào tạo đứa thứ hai mà không cho bé thứ nhất đi học một môn nghệ thuật nào đó?".
Lúc ấy, Lý Xuân Như cảm thấy hơi bất lực. Cô từng cho con gái lớn đi học piano nhưng đã phải bỏ cuộc giữa chừng vì con không thể tiếp thu. Người giáo viên nói với cô: “Nếu chị không cố gắng và kiên trì thì làm sao biết được có kết quả không?”.
Lời nói này đã đánh thức Lý Xuân Như. Ít ngày sau, cô quyết định cho con gái lớn theo học sáo.
Cô gái chưa học được bao lâu, cô giáo lại lắc đầu vì con quá vụng về, không có khả năng phối hợp thể chất, đôi tay không thể theo kịp các động tác của giáo viên và không bắt kịp được nhịp điệu âm nhạc.
Tuy nhiên lần này, Lý Xuân Như không bỏ cuộc. Cô quyết định cùng con tập thổi sáo suốt 10 năm.
Cuối năm 2017, con gái lớn của Lý Xuân Như được nhận vào Nhạc viện Fontys ở Hà Lan, con gái út được nhận vào Học viện Âm nhạc Hoàng gia ở Anh. Lúc này, Lý Xuân Như mới thở phào và nói với 2 con gái: “Mẹ đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo đây, các con hãy tự nỗ lực cho cuộc sống của mình”.
Trở lại với đam mê
Do ảnh hưởng của cha, từ khi còn nhỏ, Lý Xuân Như đã thích mô tô. Sau khi các con đi du học, cô quyết định mua một chiếc xe phân khối lớn và bắt đầu với đam mê tốc độ.
Tuy nhiên, việc sử dụng mô tô phân khối lớn không đơn giản. Một lần, khi đang chạy xe, Lý Xuân Như bị ngã. Cô cảm thấy tất cả xương trên cơ thể của mình tan nát, đau đớn vô cùng. Nhưng Lý Xuân Như không vì điều này mà bỏ cuộc, thay vào đó cô ngày càng trở nên bản lĩnh hơn.
Thời gian sau, cô tham gia câu lạc bộ những người đi mô tô và đã đi khắp các tỉnh thành ở Trung Quốc.
Người mẹ đi qua 25 quốc gia bằng xe máy đến châu Âu thăm con gái. |
Đầu năm 2019, Lý Xuân Như có ý thích và định đi xe máy đến gặp con gái ở châu Âu. Sau khi biết ý tưởng của cô, các tay đua đều lên tiếng ủng hộ. Nhiều người đề nghị được tham gia chuyến đi cùng cô.
Để chuẩn bị cho chuyến đi, người phụ nữ SN 1975 bán chiếc xe cũ, mua một chiếc mô tô màu đỏ với giá 270.000 tệ (gần 1 tỷ đồng) và đã chạy hơn 8.000km ở các thành phố xung quanh.
Cô cũng chuyên tâm học tiếng Anh và tham gia rèn luyện thể chất, chuẩn bị cho chuyến đi kéo dài nhiều tháng.
Ngày 26/5/2019, Lý Xuân Như cùng 7 người nữa bắt đầu chuyến đi của mình.
Trên đường đi, mỗi khi mệt mỏi, Lý Xuân Như lại tìm một nơi để nằm và ngủ, khi đói, cô tìm một quán ăn nào đó trên đường. Tuy vậy, có rất nhiều tình huống không mong đợi đã xảy ra khiến cô có lúc bật khóc.
Đó là những lần Lý Xuân Như bị hỏng xe, hỏng điện thoại và tai nạn. Nhưng sau đó, cô đã điều chỉnh được tâm lý, tiếp tục hành trình của mình.
Ngày 2/7/2019, Lý Xuân Như và các bạn của cô đã đến Amsterdam, Hà Lan, nơi con gái lớn của cô đang học tập.
Khi nhìn thấy mẹ đến Hà Lan với chiếc xe mô tô, cô con gái lớn vội chạy tới, ôm chặt lấy mẹ. Nhìn vẻ ngưỡng mộ trong mắt con gái, Lý Xuân Như cảm thấy bụi bặm và gian khổ trên đường đi đã tan biến. Thay vào đó là hạnh phúc dâng trào.
Sau cuộc gặp vài ngày với con gái lớn, Lý Xuân Như lại tiếp tục cuộc hành trình đến gặp con gái nhỏ.
Tuy nhiên, con gái nhỏ đang học tập ở Anh. Lý Xuân Như không có nhiều thời gian nên hai mẹ con chỉ có thể hẹn nhau ở Thổ Nhĩ Kỳ rồi vội vã về lại Trung Quốc.
Ngày 27/8/2019, cô đã kết thúc chuyến đi, trở về Nam Kinh an toàn.
Thực tế, khi thực hiện chuyến đi, Lý Xuân Như muốn các con biết rằng dù trong bất kỳ hoàn cảnh hay khó khăn nào cũng không được lùi bước! Vì chỉ khi chăm chỉ, kiên trì theo đuổi ước mơ, các con mới có thể thành công và tự thắp lên ánh sáng cho cuộc đời mình.
Lý Xuân Như cũng cho mọi người thấy rằng không bao giờ là quá muộn để theo đuổi một giấc mơ. Việc thực hiện ước mơ và đam mê không liên quan gì đến tuổi tác, danh tính hay giới tính.
Linh Giang(Theo 163)
Trong số 30 ngày, anh chỉ ngủ ở nhà nghỉ 5 ngày với giá 150 nghìn đồng/ đêm, 4 ngày ở “hostel” với giá vài chục nghìn đồng mỗi giường.
" alt=""/>Mẹ đi xe máy 94 ngày, qua 25 quốc gia để thăm con