Thời sự

Chuyện tình hơn 40 năm chưa từng cãi nhau của ông bà U80 ở Đồng Nai

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-03-02 23:30:26 我要评论(0)

Bộ ảnh báo hiếu của cháu ngoạiGiữa tháng 7/2022,ệntìnhhơnnămchưatừngcãinhaucủaôvàng hôm nay bao nhiêu một chỉvàng hôm nay bao nhiêu một chỉ、、

Bộ ảnh báo hiếu của cháu ngoại

Giữa tháng 7/2022,ệntìnhhơnnămchưatừngcãinhaucủaôngbàUởĐồvàng hôm nay bao nhiêu một chỉ anh Phương Tuấn Triều (28 tuổi, ngụ thị trấn Tân Phú, huyện Tân Phú, tỉnh Đồng Nai) cùng em gái thực hiện bộ ảnh kỷ niệm cho ông bà ngoại. 

Mỗi bức ảnh khắc họa từng ánh mắt, nụ cười hạnh phúc của ông bà trao cho nhau. Từ đó, ông bà có dịp ôn lại kỷ niệm trong suốt hơn 40 năm sống chung.

Vợ chồng bà Sang rất vui vẻ khi được các cháu tặng cho bộ ảnh dễ thương.

Sau đó, anh Triều đăng tải bộ ảnh lên mạng xã hội thì nhận được sự yêu thích của cộng đồng mạng. Nhiều người đồng cảm và rung động trước tình cảm chân phương của ông bà anh Triều.

Anh Triều cho biết: “Bộ ảnh được thực hiện bằng tình cảm yêu thương, tấm lòng muốn báo hiếu ông bà của tôi và em gái. Ngày trước, khi cưới nhau, ông bà không được chụp ảnh cưới. Thế nên, chúng tôi muốn bù đắp, tạo niềm vui cho ông bà lúc tuổi xế chiều”.

Tính từ lúc lên ý tưởng, anh Triều chỉ mất khoảng một tuần để hoàn thành bộ ảnh. Anh chịu trách nhiệm chụp ảnh, còn em gái của anh thì trang điểm cho ông bà. 

Địa điểm chụp ảnh cũng chỉ là cảnh đẹp nơi ông bà đang sinh sống ở huyện Tân Phú, tỉnh Đồng Nai.

Bà Nguyễn Thị Sang (71 tuổi, ngụ thị trấn Tân Phú, huyện Tân Phú, tỉnh Đồng Nai), bà ngoại của anh Triều chia sẻ: “Ban đầu, các cháu đề nghị chụp bộ ảnh cho ông bà ngoại, tôi cũng thấy ngại. Tôi nói với các cháu: “Ông bà già rồi, tụi con chụp làm gì vậy”. Các cháu giải thích muốn chụp cho ông bà để làm kỷ niệm. Thế nên chúng tôi đồng ý”. 

Sau đó, vợ chồng bà Sang được cháu ngoại chở đến các địa điểm chụp ảnh. Ông bà chỉ việc cười, tạo dáng theo hướng dẫn của các cháu.

Xuất phát từ lúc 11h, đến khoảng 16h cùng ngày, ông bà đã hoàn thành bộ ảnh. Được các cháu động viên, ông bà cảm thấy rất vui, không hề mệt mỏi.

Chồng của bà Sang là ông Nguyễn Văn Kết (75 tuổi) rất hào hứng tạo dáng để chụp ảnh cùng vợ. Ông không cần phải diễn, lúc nào cũng nhìn vợ mình một cách trìu mến.

Ông bà diễn như không diễn, sự yêu thương hiện qua từng cử chỉ.

Trước khi lên Đồng Nai lập nghiệp, ông bà sống ở huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre. Ông bà kết hôn vào năm 1970. Lúc đó chiến tranh loạn lạc, hai người lấy nhau nhưng không có một tấm ảnh cưới làm kỷ niệm.

“Thời đó, tiệm chụp hình ở tận ngoài chợ, mình muốn chụp thì phải ra đó chứ thợ không chịu vô nhà chụp hình. Thành ra, chúng tôi làm đám cưới mà không có ảnh”, bà Sang kể.

40 năm chưa một lần cãi nhau

Vợ chồng bà Sang cưới nhau qua mai mối. Lúc đó, nhà ông Kết cách nhà bà Sang khoảng 5km. Nghe tiếng bà hiền lành, cha mẹ của ông nhờ người mai mối.

Năm đó, bà Sang tròn 18 tuổi, còn chưa biết yêu đương. Nhà của bà ở vùng sâu vùng xa, một năm không ra chợ lần nào. Thế nên, bà không có cơ hội gặp gỡ, tiếp xúc với người khác giới. 

Quanh năm, bà chỉ biết phụ cha mẹ làm ruộng, không biết phấn son sửa soạn. Vì vậy, cha mẹ muốn gả cưới cho ai, bà cũng gật đầu.

Trong khi đó, ông Kết siêng năng, chịu khó, phụ cha mẹ làm ruộng, nuôi vịt, đóng đáy… Gia cảnh của ông cũng không quá khó khăn, đủ ăn đủ mặc. Thế nên, mẹ của bà Sang an tâm gả con gái.

Hai nhà đồng ý chuyện cưới xin nhưng theo lệ, phải một năm sau mới tổ chức đám cưới. Trong suốt thời gian này, ông Kết thường lui tới nhà vợ để làm rể.

Hơn 40 năm, ông bà chưa từng cãi nhau, một lòng cố gắng nuôi con.

“Một tháng, ông lên làm rể một lần. Nói là làm rể, nhưng chủ yếu ông lên thăm gia đình nhà gái. Sáng sớm, ông đến chơi, có việc gì thì phụ lặt vặt. Chiều 15h, ăn cơm xong, ông lại về chứ không ở qua đêm”, bà Sang nhớ lại.

Sau 6-7 tháng ông tới lui, bà có cảm tình đôi chút chứ chưa có tình thương. Mãi về sau, cả hai trải qua nhiều gian khó, lo lắng cho nhau thì mới có tình cảm sâu nặng.

Trong khoảng 7 năm đầu kết hôn, bà Sang may mắn được nhà chồng yêu thương, chăm lo đầy đủ. Vợ chồng bà sống cùng gia đình chồng, phụ làm ruộng, quán xuyến chuyện nhà.

Nhiều lần nhà chồng cho ra ở riêng nhưng bà muốn ở lại để phụ cha mẹ chồng, lo cho các em chồng đến nơi đến chốn.

Năm 1977, ông bà mới quyết định ra ở riêng. Nhà chồng cho ông bà 2 mẫu ruộng. Ruộng thì nhiều nhưng gặp nước mặn nên cứ thất thu. Ông phải làm bao vuông nuôi thêm tôm cá.

Năm 1978, ông Kết thấy làm ruộng cứ mất mùa, người ta lại đồn trên Đồng Nai dễ làm ăn, tỉa bắp không cần phân tro trái vẫn to. Ông lặn lội lên Đồng Nai để xem xét tình hình và tìm mua đất. Sau đó, ông quay về bàn tính với vợ, bán hết ruộng đất ở Bến Tre, dẫn theo con cái lên Đồng Nai lập nghiệp.

Bà Sang kể: “Xứ lạ quê người, không quen biết ai, thiếu thốn cũng không có chỗ vay mượn. Cho nên vợ chồng không dám tiêu xài, ăn bắp trừ cơm, đi làm thuê làm mướn”.

Ông làm rẫy nhà, giữ con, còn bà đi làm thuê. Vợ chồng bảo ban nhau cố gắng chứ không hề có tiếng cãi nhau.

“Cả hai đều dễ tính, hiền lành, chịu khó làm ăn. Cho nên, chúng tôi sống rất hòa thuận. Hồi nghèo, chúng tôi không lục đục thì đến hiện tại, cuộc sống ổn rồi nên càng không có việc gì để cãi vã. Mình đi làm ăn xa thì phải cùng nhau cố gắng, ráng nuôi con, chứ cãi nhau cũng đâu được gì”, bà Sang chia sẻ.

Bà Sang nhớ nhất thời điểm nhà nghèo mà bà lại đau bệnh phải uống thuốc trong thời gian dài, một tay ông lo cho vợ con, rồi còn làm rẫy. Nhớ lại lúc đó, bà thấy thương ông vô hạn.

Hai ông bà làm nhiều, buôn cái này bắt cái kia. Thế nhưng, điệp khúc trúng mùa thất giá, được giá thì thất mùa cứ đeo bám mãi. Rẫy nhà hết trồng bắp lại trồng sang đậu nành.

Hiện tại, vườn ông bà chỉ trồng sầu riêng, kinh tế gia đình cũng ổn định. Con cái lớn lên, ông bà dựng vợ gả chồng, cho đất ở riêng. 

Hiện tại, ông bà tận hưởng an nhiên ở tuổi xế chiều bên con cháu.

Mấy năm nay, bà không còn đi rẫy nữa, ở nhà lo cơm nước cho ông. Có hôm đẹp trời, ông lại chở bà đi rẫy chơi. Hôm nào bà không theo ông vào thăm rẫy thì đến tối, ông lại kể bà nghe cây trái trong vườn ra sao.

Dù lớn tuổi nhưng bà vẫn nấu 3 bữa cơm nóng mỗi ngày, không có chuyện sáng nấu để dành ăn đến tối. Con cháu của ông bà đều rất hiếu thảo, sống gần gũi cha mẹ. Những hôm ông bà đi rẫy, con cháu mang thức ăn đến, treo đầy ở cổng nhà. 

Thỉnh thoảng, ông bà lại được con cháu rủ đi Đà Lạt, Vũng Tàu… thăm thú cảnh đẹp, tận hưởng bình yên lúc về già.

Ảnh: Nhân vật cung cấp

Chuyện tình ngọt ngào của chàng trai không chân và cô gái Việt ở NhậtTình cờ nhìn thấy đoạn clip chàng trai không chân Tô Đình Khánh trên mạng xã hội, Thương thầm ngưỡng mộ và tìm cách kết nối.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}

Không chắc chắn đây đã là hình ảnh thực về màu vỏ của chiếc iPhone mới hay chưa nhưng rõ ràng những đồn đoán về một phiên bản iPhone vàng ngày càng nhiều hơn.

Theo những hình ảnh được công bố trên Weibo, chiếc iPhone này được thiết kế bộ vỏ nhôm nguyên khối màu vàng nhạt với logo Táo khuyết và chữ iPhone phía dưới có màu xanh lam. Ngoài ra, hình dáng của nó không có gì khác so với iPhone 5 hiện nay.

{keywords} 

Tuy nhiên, rất khó để xác thực đây có phải là bộ vỏ của chiếc iPhone mới hay không.

Trước đó, những linh kiện vàng được cho là của chiếc iPhone mới cũng xuất hiện trên các trang mạng BGR bao gồm các sợi cáp nối, rầm chia và khe cắm thẻ SIM đều có nhiều điểm khác so với linh kiện ở iPhone hiện tại.

Liên quan đến ngày ra mắt chiếc iPhone mới của Apple, những đồn đoán gần đây trên mạng rằng, iPhone 5S chậm ra mắt là do Táo khuyết đang thay đổi kích cỡ màn hình của dòng sản phẩm này. Có thể Apple sẽ dùng màn hình rộng hơn cho chiếc iPhone mới từ 4 inch lên 4.3 inch hoặc thậm chí là 5.7 inch.

Thời gian được cho là Apple sẽ ra mắt iPhone mới được xác định là vào mùa thu năm nay bao gồm cả iPhone 5S và iPhone giá rẻ.

Hải Phong(tổng hợp)

" alt="Lộ ảnh iPhone 5S màu vàng" width="90" height="59"/>

Lộ ảnh iPhone 5S màu vàng


"Nói thẳng cho tôi nghe kết quả, tôi xem không hiểu mấy cái này." Lục Quân Cường nóng nảy nhướng một bên lông mày, mấy ngày liền ngủ không đủ làm đôi mắt hồ ly bị thâm quầng.

Vu Hạo Phong cầm lấy bệnh án khép lại, hình như là đang tìm câu chữ để nói, thở dài: "Tôi rất tiếc, Quân Cường, kết quả thảo luận của chúng tôi là, mau chóng cho Khôn Đức tiến hành phẫu thuật thay tim."

Lục Quân Cường mấy ngày nay khẩn trương sợ hãi rốt cuộc bùng nổ, rống to: "Thay tim! Anh một tháng trước nói với tôi thế nào?! Nói với tôi thế nào?! Tận lực bảo thủ trị liệu! Bảo thủ trị liệu! Tôi xuất ngoại một tuần trở về anh liền nói cho tôi là không trị?!"

Vu Hạo Phong hốc mắt đỏ lên, hít sâu một chút, nói: "Tôi vẫn luôn kiên trì bảo thủ trị liệu, nhưng không nghĩ tới nhịp tim thất thường của Khôn Đức sẽ đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy, bệnh cơ tim phì đại (1) vốn dĩ không có phương pháp trị tận gốc, nếu để đến lúc suy tim trơ (2) thì... Tóm lại dựa theo tình huống trước mắt, tiến hành phẫu thuật thay tim là phương pháp duy nhất."

(1)Bệnh cơ tim phì đại (tiếng Anh: Hypertrophic cardiomyopathy, viết tắt là HCM) là một bệnh gây nên tình trạng một phần của trở nên dày lên mà không có nguyên nhân rõ ràng. Chính điều này dẫn đến việc tim giảm đi khả năng bơm máu hiệu quả. Các triệu chứng khác nhau của bệnh cơ tim phì đại có thể từ không có cảm giác gì đến mệt mỏi, sưng chân và khó thở. Chứng bệnh này cũng có thể dẫn đến đau ngực hoặc ngất xỉu. Các biến chứng bao gồm, nhịp tim không đều và.

(2)Suy tim trơ (refractory heart failure, suy tim độ 4): giai đoạn các phương pháp điều trị hiện thời để giữ tình trạng tim ổn định đã mất tác dụng.

Lục Quân Cường thẳng tắp nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, thanh âm nghẹn ngào đáng sợ: "Các người hội chẩn hết ba giờ chính là ra kết quả này? Để tôi liên hệ..."

Vu Hạo Phong lập tức đánh gãy cậu: "Quân Cường, tôi khẳng định ít nhất cậu ở trong nước tìm không thấy bệnh viện nào trị liệu bệnh cơ tim phì đại hoàn thiện như vậy, hơn nữa công tác thay tim nơi này cũng là tiên tiến nhất, tình huống hiện tại của Khôn Đức cũng không thích hợp chuyển viện, ra nước ngoài thì càng không thể."

Lục Quân Cường hung hăng nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, như thể hắn đang uy hiếp sinh mạng của Lục Khôn Đức. Vu Hạo Phong từ phía sau bàn đi tới, nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, đổi lại là Đồng Kha tôi cũng sẽ điên rồi, nhưng Lục Khôn Đức hiện tại rất nguy hiểm, cậu mất đi lý trí cậu ấy mới thật sự không cứu được, bình tĩnh một chút, Khôn Đức cần cậu."

Lục Quân Cường nhìn Vu Hạo Phong, thoáng bình tĩnh trở lại, lấy bệnh án qua, ách thanh hỏi: "Còn có thể kiên trì bao lâu?"

Vu Hạo Phong chần chờ một chút, phảng phất có điểm xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Đại khái hai tháng, nhưng sợ nhất chính là chết đột ngột, tận lực làm tâm tình cậu ấy bình tĩnh một chút, tuyệt đối không thể chịu kích thích, hơn nữa... hiện tại khó nhất chính là tìm được trái tim nguyên, muốn trong một tháng tìm được tim thích hợp... Tóm lại tôi sẽ tận lực, tôi đã liên hệ tất cả bạn đại học có thể liên hệ, Mã viện trưởng cũng vậy, tận lực trong một tháng tìm được trái tim nguyên."

Lục Quân Cường cúi đầu nhìn bệnh án, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua trên hình vẽ trái tim nho nhỏ của Lục Khôn Đức. Cậu ngẩng đầu vỗ vỗ bả vai Vu Hạo Phong, trầm giọng nói: "Tôi tin tưởng anh."

Vu Hạo Phong gật gật đầu, "Tôi sẽ cố hết sức."

Phía sau bệnh viện là một viện điều dưỡng lớn, Lục Quân Cường sau khi thông qua kiểm tra liền đi thẳng vào tiểu viện sau cùng. Lục Khôn Đức đang nằm ở trên ghế trong sân lớn phơi nắng, Đồng Kha cầm một quyển sách cũ thật dày, tựa vào tay cầm của ghế dựa mà ngủ.

"Sao anh không ngủ một lát đi?" Lục Quân Cường nửa quỳ bên cạnh Lục Khôn Đức, đem một mảnh lá cây vương trên người anh phủi xuống, nhỏ giọng hỏi.

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng lắc đầu, sợ đánh thức Đồng Kha, cũng nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua ngủ nhiều, giờ không buồn ngủ chút nào cả."

Lục Khôn Đức vốn dĩ rất gầy, mấy ngày liền tra tấn cả người thành gầy cởi hình. Lục Quân Cường sờ sờ ngực anh, hỏi: "Anh hôm nay có thấy khó chịu không?"

Lục Khôn Đức cười cười, chưa nói khó chịu cũng chưa nói không khó chịu.

Lục Quân Cường đột nhiên đau lòng đến đỏ mắt, nhẹ nhàng hôn trán, lông mày, đôi mắt, môi của Lục Khôn Đức. Lục Khôn Đức cười cười: "Thật lâu rồi không thân thiết."

Lục Quân Cường gật gật đầu: "Chờ anh khỏe đã." Nói xong liền đứng lên, không hề cùng anh thân mật.

Lục Khôn Đức bắt lấy cánh tay Lục Quân Cường, người đã ba mươi tuổi mà cứ như con nít: "Đã vài tháng, anh muốn em ôm anh một cái."

Lục Quân Cường cơ hồ nhịn không được nước mắt, nhỏ giọng nói: "Chờ anh khỏe đã."

Nước mắt Lục Khôn Đức đột nhiên liền chảy xuống, anh lấy tay lau sạch, vẫn mỉm cười: "Một cái thôi."

Lục Quân Cường ách giọng nói, vẫn là một câu kia: "Chờ anh khỏe đã." Nói xong vỗ vỗ đầu Đồng Kha: "Vu Hạo Phong kêu anh có việc, qua đó đi."

Đồng Kha mơ mơ màng màng đứng dậy, Lục Quân Cường lại lặp lại một lần, Đồng Kha ừ một tiếng, cầm cuốn sách, dặn dò Lục Khôn Đức vài câu rồi đi.

Lục Khôn Đức khóc thành tiếng, cơ hồ là đang chơi xấu, "Cậu ấy đi rồi, em liền ôm anh là sao..."

Lục Quân Cường cũng ngồi ở trên ghế nằm, ôm Lục Khôn Đức, không ngừng một bên hôn anh một bên nỉ non: "Chờ anh khỏe đã, chờ anh khỏe đã..."

Một lát sau Lục Khôn Đức rốt cuộc ngừng khóc, dần dần bình tĩnh trở lại, lau mặt rồi cùng Lục Quân Cường nằm xuống, anh tựa trên cánh tay cậu, hỏi: "Cùng Vu Hạo Phong nói chuyện?"

"Ừm."

"Anh ấy kiến nghị thay tim cho anh, em đồng ý rồi?"

"Ừ, anh sợ sao?"

"Không sợ, anh cũng muốn hoàn toàn chữa khỏi, kỳ thật... Thay tim cũng sẽ không sống nhiều năm được."

"Nói bừa, thay xong thì tốt rồi."

" alt="Truyện Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn" width="90" height="59"/>

Truyện Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn