当前位置:当前位置:首页 > Ngoại Hạng Anh > Truyện Kiêu Ngạo 正文

Truyện Kiêu Ngạo

[Ngoại Hạng Anh] 时间:2025-01-16 13:20:57 来源:NEWS 作者:Nhận định 点击:113次
Từ lúc bắt đầu ăn tối,ệnKiêuNgạbournemouth đấu với arsenal Đàm Giai Khê đã cảm thấy rầu rĩ không vui.

Cảm giác này khiến cô cảm thấy rất xa lạ.

Tính cách của Đàm Giai Khê luôn thẳng thắn, mẹ cô lại nói cô là kiểu người không hay để bụng. Phần lớn thời gian Đàm Giai Khê đều rất vui vẻ, thỉnh thoảng có chuyện không vui thì cô cũng chẳng để lâu trong lòng, nếu có thể giải quyết được thì sẽ giải quyết sớm, dù không giải quyết được cũng sẽ nhanh chóng ném ra sau đầu, rất nhanh sẽ khôi phục lại trạng thái siêu vui vẻ.

Nhưng nếu có ai đó hỏi rốt cuộc hôm nay có chuyện gì làm cô không vui thì cô cũng không biết phải trả lời thế nào, tựa như có luồng khí ở nơi nào đó trong lòng bị kẹt lại khiến cô không thoải mái nhưng cô lại không biết kẹt ở đâu.

Hôm nay Đàm Giai Khê ăn cơm tối ở căng tin bệnh viện, lấy cơm xong liền bưng khay cơm đi tìm chỗ, dọc đường luôn có người nhiệt tình chào hỏi cô: “Giai Khê à, tới đây tới đây, ngồi chỗ này!”

“Ôi, bông hồng nhỏ của khoa chỉnh hình, đến ăn cơm hả?”

Đàm Giai Khê nở nụ cười tươi rói đặc trưng của mình, cô đáp lại từng người một, cuối cùng lại chỉ ngồi một mình một góc vì cô muốn tìm ra lý do tại sao mình không vui.

Vừa mới ngồi xuống, Đàm Giai Khê đã bỏ một miếng gân bò kho tàu vào miệng nhưng chưa kịp nuốt thì bị một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi đến phòng phẫu thuật.

Là một người bệnh bị tai nạn xe, xương chày bị dập nát, cần các bác sĩ khoa chỉnh hình hội chẩn rồi cùng phẫu thuật.

Bác sĩ khoa chỉnh hình ở bệnh viện có biệt danh là “thợ mộc”, khi làm phẫu thuật thì gọi là nghề mộc vì dụng cụ bọn họ sử dụng rất giống với người làm nghề này, đều là máy khoan điện, cưa, định thép, vân vân.

Đàm Giai Khê chính là một trong những “thợ mộc” ấy, cũng là bác sĩ nữ duy nhất của khoa chỉnh hình.

Sở dĩ khoa chỉnh hình có ít bác sĩ nữ là bởi vì bác sĩ khoa chỉnh hình cần có thể lực tương đối cao, tương tự với lý do tại sao hầu hết thợ mộc lại là nam.

Tuy nhiên Đàm Giai Khê lại là trường hợp đặc biệt, tuy cô có ngoại hình xinh xắn, nhưng thể lực lại mạnh hơn cả con trai.

Lần đầu tiên bác sĩ Tần Vệ cùng khoa nhìn thấy Đàm Giai Khê với mái tóc dài xõa trên vai cùng làn da trắng nõn, mắt to chớp chớp, môi hồng hào, giống như búp bê Tây Dương thì đã không khỏi nói đùa rằng chắc cô gái này không đến khoa chỉnh hình để làm linh vật đâu nhỉ, dù có đến thì khi bác sĩ nam làm phẫu thuật, chẳng lẽ cô lại đứng ở một bên cổ vũ?

Đàm Giai Khê không những không giận mà còn cười ngọt ngào: “Bác sĩ Tần, anh hài hước thật đó.” Nói rồi, cô duỗi bàn tay mềm mại ra bắt tay với Tần Vệ, cô hơi dùng một chút sức đã khiến người đàn ông cao to như Tần Vệ lập tức nhe răng nhếch miệng kêu đau.

Kể từ đó, Đàm Giai Khê trở thành đóa hoa nổi danh trong khoa chỉnh hình của bệnh viện trung ương thành phố Bắc, điều đặc biệt là bông hoa này được làm bằng sắt thép.

Buổi phẫu thuật diễn ra rất thành công, tâm trạng Đàm Giai Khê không tồi, cô bước nhẹ nhàng trở lại phòng thay đồ để thay quần áo, lúc nhìn điện thoại mới nhận ra đã là hai giờ sáng.

Ngày mai đến lượt Đàm Giai Khê được nghỉ, không cần phải đi làm.

Nghĩ đến điều này, Đàm Giai Khê càng vui vẻ hơn, cô ngâm nga một bài hát, nghĩ bụng sau khi bàn giao công việc rồi về nhà sẽ được ngủ một giấc ngon lành.

Trên đường đến bãi đỗ xe, Đàm Giai Khê cúi đầu lục lọi tìm chìa khóa xe trong túi.

Trong túi Đàm Giai Khê luôn có rất nhiều đồ, mỗi lần tìm đồ đều rất tốn sức, muốn tìm món đồ nhỏ như chìa khóa xe quả thực giống như là mò kim đáy bể.

Mạnh Chung đã nhắc nhở cô vài lần, thấy cô không thể thay đổi nên anh bèn cài một chiếc móc chìa khóa rất to vào chìa khóa xe của cô, như vậy lúc lục tìm trong túi thì chỉ cần tìm móc chìa khóa là sẽ thấy được chìa khóa xe.

Quả nhiên, Đàm Giai Khê rất nhanh đã tìm được móc chìa khóa Kudo Shinichi.

Trong hội chợ xuân năm ngoái ở chùa, chỉ vừa nhìn thấy chiếc móc chìa khóa này trên quầy hàng nhỏ thì Đàm Giai Khê đã cương quyết đòi Mạnh Chung mua cho.

Bởi vì cô thích xem phim hoạt hình Conan nhất, đặc biệt rất thích ngoại hình người lớn của Shinichi.

Lúc ấy Mạnh Chung xụ mặt dạy dỗ cô: “Cậu đã lớn thế này rồi, đừng mang mấy thứ trẻ con như vậy nữa.”

Đàm Giai Khê vô cùng đắc chí nhìn chiếc móc chìa khóa trong tay rồi nói: “Dù mình biến thành bà lão thì mình vẫn thích ngắm trai đẹp, nhìn đôi chân dài của Shinichi nhà mình nè.”

Mạnh Chung im lặng một lát, cuối cùng vẫn bỏ tiền ra mua chiếc móc chìa khóa này cho cô, sau đó lại cài lên chìa khóa xe của cô.

Đàm Giai Khê túm được Kudo Shinichi rồi lôi chìa khóa xe ra, đột nhiên cảm giác rầu rĩ trong lòng cô lại xuất hiện.

Lúc này cô chợt hiểu ra tại sao mình không vui.

Hồi chiều khi đang trong giờ làm việc, mẹ gọi điện thoại bảo cô sắp xếp khám sức khỏe cho ông Lăng – bố dượng của cô.

Khi đó cô bận đến mức tóc đều sắp bay lên, chỉ kịp dạ dạ vâng vâng để ứng phó với mẹ, trong lúc đó đôi mắt vẫn đang nhìn vào ảnh chụp X-quang của bệnh nhân, trong lòng xem xét nên giữ lại điều trị hay đề nghị phẫu thuật.

Bây giờ Đàm Giai Khê mới nhớ lại lời dặn của mẹ, hình như mẹ cô đã đề cập một câu gì đó trong điện thoại, nói hôm trước bà về nhà cũ, nhân tiện đi thăm bố mẹ Mạnh Chung, rồi nói Mạnh Chung sắp phải rời khỏi Thành Phố Bắc.

Mạnh Chung phải rời khỏi Thành Phố Bắc?

Anh muốn đi đâu?

Làm gì?

Trong lòng Đàm Giai Khê, Mạnh Chung chính là một lão già cứng nhắc.

Từ nhỏ đã giữ vẻ mặt nghiêm túc, quản lý bản thân rất nghiêm khắc, này không được, kia cũng không cho.

Cuộc sống hằng ngày của anh kỷ luật đến mức thái quá!

Ngủ, tập thể dục buổi sáng, học tập, tập thể hình, quy củ đến nỗi có thể chính xác đến từng giây.

Mạnh Chung sẽ rời khỏi Thành Phố Bắc?

Vậy... chẳng phải về sau mình sẽ được tự do sao?

Đây là chuyện tốt đó! Sao lại buồn phiền thế này? Hẳn là nên vui vẻ mới phải!

Trong khoảng thời gian này, Đàm Giai Khê bận chuyện công việc nên thường xuyên ở lại bệnh viện, đã hơn một tháng chưa gặp Mạnh Chung.

Cô lập tức lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho anh, nhưng nhìn thấy thời gian hai giờ rưỡi rạng sáng trên màn hình nên chỉ đành hậm hực từ bỏ.

Sau khi lái xe trở về nhà cũ, lúc Đàm Giai Khê lên lầu cũng đã buồn ngủ ghê gớm, về đến nhà rửa mặt qua loa, ngã lên giường thì ngủ luôn, suy nghĩ cuối cùng trước khi thiếp đi chính là ngày mai phải đi hỏi Mạnh Chung xem anh muốn đi đâu.

(责任编辑:Kinh doanh)

相关内容
精彩推荐
热门点击
友情链接