当前位置:首页 > Thời sự > Truyện Sói Đi Thành Đôi 正文

Truyện Sói Đi Thành Đôi

来源:NEWS   作者:Thời sự   时间:2025-01-17 02:53:23
*Chương này có nội dung ảnh,ệnSóiĐiThànhĐôkết quả bóng đá hôm nay ngoại hạng anh nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên sân tập gió thổi rất mạnh, bụi đất và rễ cỏ bị gió cuốn tạt lung tung vào thân người. Biên Nam kéo mũ xuống che mũi, cổ áo kéo lên tới đầu, thế mà vẫn bị gió thổi tới mức mắt mở không nổi, trong miệng còn cảm giác được cát vụn cấn vào răng.

“Má nó chứ hôm nay… Lại sương mù rồi!” Vạn Phi đứng phía sau vừa khạc nhổ xuống đất vừa thở hồng hộc chửi rủa.

“Sương ông nội mày, đây là bão cát,” Biên Nam tặc lưỡi một cái, “Thấy khắp trời đầy PM2.5 không, cho thêm chút bột ngô vào là thành ngay một nồi canh chua cay.”

*Hạt PM2.5 là chất gây ô nhiễm không khí có đường kính 2,5 micromet hoặc nhỏ hơn, là loại bụi nhỏ nhất trong khí quyển. Chúng có thể gây viêm nhiễm đường hô hấp và làm tăng nguy cơ tử vong của những người mắc bệnh ung thư phổi và bệnh tim.

“Đậu má, tại sao bọn đần lớp bóng chuyền lại không bị phạt chạy!” Vạn Phi quay đầu nhìn thấy mấy thằng ngồi xổm xem náo nhiệt bên cạnh sân tập.

“Bởi vì bọn đần ấy leo tường không bị tóm,” Biên Nam xoay người chạy ngược vài bước, giơ tay đập lên đầu Vạn Phi một cái, “Mày đó, y như bà già bó chân leo tường hai trăm năm cũng không qua, hai đứa mình còn không bằng bọn đần.”

*mọi người chắc biết tục bó chân của phụ nữ thời xưa ở Trung Quốc nhỉ? Việc bó chân được xem là một giải pháp để kiểm soát và củng cố đức hạnh của nữ giới. Người ta tin rằng những người đàn bà với đôi bàn chân bé xíu sẽ không thể rời khỏi nhà dễ dàng => không thể có cơ hội dan díu với người đàn ông khác.

“Khốn kiếp, đó là… tấc… được chưa!” Vạn Phi không phục lắm, thở hổn hển định nói thêm vài câu, nhưng khi nhìn thấy một bóng áo xanh đi ra từ sân vận động thì vội vàng đẩy Biên Nam một cái, “Ông Tưởng, ông Tưởng, ông Tưởng ra kìa…”

Biên Nam tức tốc xoay người chạy về phía trước, còn cực kỳ chuyên nghiệp hít vài hơi cát.

Ông Tưởng là huấn luyện viên lớp tennis của bọn họ, là huấn luyện viên hung dữ nhất trường Thể thao, dữ tới mức bọn họ còn chẳng dám đặt biệt danh cho ổng.

“Biên Nam còn 3 km nữa!” Ông Tưởng bước tới đường chạy, rống một tiếng với Biên Nam vừa chạy qua trước mặt mình.

“Má!” Biên Nam vừa nghe xong, suýt chút nữa lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.

“Còn em thì sao?” Vạn Phi thuận miệng hỏi một câu.

“Nếu trò thích thì chạy theo cậu ta đi, hai trò không phải là mua một tặng một sao.” Ông Tưởng mặt lạnh nói.

“Cho… đi tiểu trước đã…” Vạn Phi thở dốc.

“Mày đúng là đồ vô dụng.” Biên Nam buồn cười.

“Tao mà mệt chết… thì lấy ai… ai… xoa bóp cho mày hả.”

Vạn Phi chạy nốt vòng cuối cùng, ngồi thụp xuống bên chân ông Tưởng.

Biên Nam chống chọi đợt cát, tiếp tục chạy 3 km còn lại, cảm thấy bắp thịt ở chân đang gào thét lên án bà già bó chân Vạn Phi, nếu không phải tối qua lúc trèo tường ra ngoài, quần của Vạn Phi bị đinh mắc lại, bọn họ đã không bị ông Tưởng bắt ngay tại chỗ.

Phạt chạy 5 km cộng thêm 3 km nữa, với Biên Nam mà nói thì chẳng hề hấn gì, nhưng nếu đặt cái trò này vào sau một buổi chiều huấn luyện thể chất, khi mà người ta mệt tới mức sắp nôn cả lưỡi ra ngoài thì hơi bị tàn ác vô nhân đạo.

Biên Nam hoàn thành 3 km cuối cùng, dừng lại trước mặt ông Tưởng, cong lưng chống tay xuống gối: “Đủ chưa thầy?”

“Buổi tối còn trèo tường nữa thì tiếp tục nhé.” Ông Tưởng mặt không đổi sắc nhìn Biên Nam, quay lưng bỏ đi.

Lúc trở lại ký túc xá đã tới giờ ăn cơm, trong ký túc xá không còn ai, Biên Nam cởi hết quần áo trên người, nằm rạp xuống giường, ra lệnh cho Vạn Phi: “Nhanh lên, qua bóp chân cho thiếu gia đây nào.”

*nguyên văn là小爷 (tiểu gia), từ này có nhiều nghĩa, 1 là xưng hô Thái tử thời xa xưa, 2 là tương tự như thiếu gia/cậu ấm, 3 là danh xưng mà người hầu gọi nam sủng của chủ nhà, 4 là cách nhân vật tự xưng, ở đây mình chọn thiếu gia nhé 
chapter content



Vạn Phi mặc một thân quần áo nằm trên giường không có động tĩnh gì.

“Chết rồi hả?” Biên Nam túm cái gối ném sang bên kia.

Cái gối rơi trúng đầu Vạn Phi, Vạn Phi thở dài: “Sắp chết rồi đây.”

“Trước khi chết qua bóp chân cho tao đã.” Biên Nam nói.

“Mày không thể để lại ấn tượng tốt cho người sắp chết à,” Vạn Phi nằm lỳ trên giường kéo dài giọng, “Làm quỷ cũng niệm tình bỏ qua cho mày…”

“Đồ vô dụng, nhờ mày chẳng được tích sự gì cả,” Biên Nam thở dài nhảy xuống giường, bước tới bên giường Vạn Phi, nhấc chân giẫm lên mông cậu ta, “Để tao đạp mày nhé?”

“Ư… a… dễ chịu quá…” Vạn Phi rên rỉ một cách cường điệu, “Gia ơi ngài nhích lên trên một chút đi, chỗ eo với hai chân ấy…”

*Gia (爷) có nhiều nghĩa: ông nội, cha, lão gia, tiếng gọi tôn những người già, được sử dụng khá nhiều trong truyện này, mình cứ để là gia cho nghe vui tai nhé.   

Điện thoại trong túi quần Biên Nam reo một tiếng, cậu lấy điện thoại ra, nhích chân lên đạp đạp ngay eo Vạn Phi: “Phải ghi nhớ đại ơn đại đức của tao đó!”

“Nhớ rồi nhớ rồi, khắc sâu vào lòng vĩnh viễn bất diệt…” Vạn Phi liên tục rên rỉ.

Điện thoại hiển thị tin nhắn mới, số của người gửi được lưu là “dì Lâm” trong điện thoại của Biên Nam, đây là vợ của bố cậu, mẹ kế của cậu.

Nội dung tin nhắn chỉ có năm chữ, tuần này có về không?

Biên Nam nhíu mày nhanh chóng nhắn lại, không về.

Vạn Phi dưới chân Biên Nam tiếp tục rên rên rỉ rỉ: “Nếu nói đến anh Nam của tao thì, đẹp trai này, dáng chuẩn này, lại còn biết đạp lưng… tính tình… tính tình thì… đối xử với gái đẹp tốt vô cùng, mày nói xem tại sao mày lại…”

Biên Nam ngừng động tác, nhướn mày: “Lại cái gì?”

“Không có gì, ấy đừng ngừng chứ,” Vạn Phi đưa tay ra sau sờ soạng bắp chân Biên Nam, “Tiếp tục đi.”

“Mẹ nó lại cái gì!” Biên Nam đạp xuống lưng Vạn Phi một cái.

“Úi!” Vạn Phi che lưng, quay mặt lại la to, “Mày làm cái gì vậy! Thì tao nói sao mày lại không theo đuổi được Trương…”

“Tao không theo đuổi được ông nội mày ấy!” Biên Nam đạp mông Vạn Phi một cái, cậu biết Vạn Phi định nói tới Trương Hiểu Dung.

“A ——–” Vạn Phi lại kêu to một tiếng, trạng thái liệt nửa người lập tức biến mất, bụm đũng quần lăn qua lăn lại trên giường, “Đậu má giẫm nát rồi!”

“Mày đó, trứng của mày mọc trên mông à,” Biên Nam không thèm để ý đến Vạn Phi, mở tủ lấy quần áo vắt lên vai chuẩn bị đi tắm, ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Có phải bị trĩ không thế…”

“Trĩ em gái mày! Mày thử nằm cho tao đạp một phát xem!” Vạn Phi nhảy từ trên giường xuống, nhào đầu về phía trước định túm lấy Biên Nam.

“Được được được, tao sai rồi,” Biên Nam kéo cửa ký túc xá chạy ra ngoài, “Biết mày là trứng đà điểu rồi.”

“Mày cút đi! Mẹ nó trứng bồ câu mà cũng đạp được!” Vạn Phi vịn cửa hét lên, “Đợi tao với, tao cũng đi tắm nữa!”

Biên Nam quay đầu lại nhìn Vạn Phi, đưa tay xoa eo một cái, cầm quần áo vừa vẫy vẫy vừa xoay người chạy vài bước: “Mày tới bắt tao đi, tới bắt tao đi…”

标签:

责任编辑:Bóng đá

全网热点