Chồng nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc, không thốt nên lời. Tôi mỉm cười xoay một vòng hỏi: "Anh thấy em mặc váy ngủ này đẹp không chồng?".Tôi năm nay đã ngoài 30, là một phụ nữ thành đạt. Tôi có một gia đình hạnh phúc với chồng và một cậu con trai 5 tuổi. Cuộc sống của tôi khá ổn. Chồng tôi là phó giám đốc của công ty sản xuất giày da xuất khẩu. Chúng tôi quen nhau vào năm thứ 3 tôi học đại học. Khi đó anh đã đi làm được 2 năm. Chúng tôi đã tự hứa với nhau rằng khi tôi ra trường có việc làm ổn định rồi sẽ cưới.
Để có được thành công như ngày hôm nay là một sự nỗ lực khá lớn của 2 vợ chồng tôi. Chính anh là người đã giúp tôi rất nhiều trong công việc làm ăn của mình. Chồng tôi có vẻ ngoài lịch thiệp lại thêm tính cách hài hước nên anh chính là hình mẫu lý tưởng của nhiều cô nhân viên cấp dưới. Tôi biết có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng tôi rất tin tưởng vào chồng mình. Cũng vì sự tin tưởng ấy mà tôi đã bị chồng cắm sừng.
Chuyện là hôm đó, sau 1 chuyến công tác miền Nam dài ngày, tôi trở về trong sự căng thẳng và mệt mỏi. Ăn tối cùng cả nhà xong, tôi nhờ chồng giúp tôi cho con ngủ, rồi tôi lên phòng dọn dẹp đồ đạc và chuẩn bị đi tắm.
Bước vào nhà tắm, tôi thấy 1 chiếc váy ngủ ren rất đẹp, nhưng đó không phải là váy của tôi và để ý kỹ thì có 1 vết son trên ngực áo. Bao nhiêu ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi, tôi cố truy tìm xem ai là người có khả năng để lại áo ngủ ở phòng tắm nhà tôi. Nghe tiếng chồng ở bên ngoài, tôi bèn hỏi vọng ra:
- Mấy ngày em đi công tác có dì út sang chơi với con không anh?
- Không em! Chỉ có 2 bố con ở nhà thôi, sao vậy em?
- À... không! Em dặn con bé sang chơi rồi ngủ với cháu sợ anh đi làm về muộn hay phải tiếp đối tác nên bận không chăm con thì khổ thân thằng bé.
- Không có đâu, mấy ngày anh về sớm lắm, con anh vẫn chăm đầy đủ, em yên tâm.
|
Xử lý xong nhân tình của chồng, tôi quyết định xử lý nốt chồng một trận cho chừa. (Ảnh minh họa) |
Câu trả lời của chồng không thuyết phục chút nào nên tôi quyết định chơi bài ngửa. Tắm xong tôi mặc chiếc váy vào. Trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa mùa hè nhè nhẹ. Dù rất ghét mặc lại đồ ngủ của người khác, đặc biệt còn chưa được giặt, song tôi vẫn phải vờ tỏ ra thích thú, chạy tới trước mặt chồng khoe khoang:
- Váy ngủ anh mua tặng em à! Anh khéo chọn thật đấy, còn bí mật để trong phòng tắm làm em bất ngờ nữa. Cảm ơn chồng nha.
Chồng tôi tái mặt, lắp bắp nói:
- À, ừ, anh mới mua… hôm qua… tặng em cho bất ngờ.
Dù mệt mỏi, nhưng cả đêm tôi không ngủ được vì bao ý nghĩ trong đầu. Nhìn sang chồng ngủ say bên cạnh, tôi càng ấm ức. Tô lấy điện thoại của anh kiểm tra, từ tin nhắn, cuộc gọi, facebook, đến các ứng dụng khác. Nhưng tất cả đều trong sạch. Tôi bèn cài định vị trên máy chồng.
Chỉ trưa ngày hôm sau, điện thoại báo chồng tôi vào một khách sạn gần công ty anh, tôi mới tin rằng anh đúng là đã ngoại tình. Tôi thuê người tìm hiểu, cuối cùng cũng biết đó là một nhân viên cấp dưới của anh. Một cô gái muốn dựa vào việc cặp kè với sếp để thăng tiến trong công việc.
Nhờ vài mánh khóe, tôi lấy được số điện thoại của cô ta và gọi điện nói dối mình là nhân viên dự án đầu tư và phát triển thị trường của một công ty cung cấp nguyên liệu thuộc da, muốn hẹn gặp cô ta để bàn việc. Cô ta hí hửng đồng ý.
Vừa gặp, tôi đã nói thẳng với cô ta tôi chẳng phải nhân viên của công ty nào hết, tôi là vợ của sếp cô ta. Tôi đã biết chuyện của hai người và yêu cầu cô ta cút xa khỏi chồng tôi trước khi tôi làm cô ta bẽ mặt, tiêu tan sự nghiệp. Tôi nói tới đâu, cô ta tái mặt tới đó. Lúc đầu còn già mồm cãi rằng mình không có gì với sếp. Về sau khi ném túi nilon có chiếc váy của cô ta lên bàn, cô ta mới cam chịu, kể hết mọi chuyện và hứa sẽ xin nghỉ việc, không qua lại với chồng tôi nữa, chỉ xin tôi đừng làm lớn chuyện.
Xử lý xong nhân tình của chồng, tôi quyết định xử lý nốt chồng một trận cho chừa. Tôi mượn máy cô tình nhân kia, nhắn tin cho chồng rằng: “Gặp lại anh lúc 1 giờ trưa nay ở chỗ quen. Phòng 205”.
|
Chồng nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc, không thốt nên lời. (Ảnh minh họa) |
Ăn qua loa bữa trưa xong, tôi mua một chiếc váy ren đỏ còn nóng bỏng hơn chiếc váy ngủ của cô gái kia để lại, rồi tới khách sạn đó, lên phòng đặt trước. Tôi ở trong phòng tắm thay váy ngủ, mở nước ra để cho anh tưởng tôi đang tắm, chờ cho tới khi nghe tiếng loạt xoạt cởi quần áo bên ngoài, tôi mới bước ra. Chồng nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc, không thốt nên lời. Tôi mỉm cười xoay một vòng hỏi:
- Anh thấy em mặc váy ngủ này đẹp không chồng?
Chồng tôi lúng túng không trả lời, tôi lại nói tiếp:
- Em vừa mua đấy, có đẹp hơn cái mà anh mua tặng người ta không? Giờ thì anh có thể kể hết với em chưa?
Chồng tôi thẫn thờ, ngượng ngùng, tới khi tôi giục lần thứ 3 mới thú nhận tất cả, anh xin lỗi, hứa sẽ chấm dứt chuyện này và không bao giờ tái phạm nữa. Tôi bảo anh rằng:
- Được, em tạm tin anh, nhưng tuyệt đối không có lần sau.
Chồng tôi rối rít cảm ơn tôi vì đã khéo léo không làm to chuyện. Anh thề thốt đủ điều rằng sẽ không có lần sau, lần này là do nhất thời bị cám dỗ. Tôi không biết mình có thể tin anh đến bao lâu, dù sao sau chuyện này, trong mắt tôi, chồng đã không còn là người lý tưởng nữa.
(Theo Trí thức trẻ)
" alt="Mở cửa phòng tắm khách sạn, chồng tròn mắt không thốt nên lời"/>
Mở cửa phòng tắm khách sạn, chồng tròn mắt không thốt nên lời
Sau khi thay đồ, mặc tạp dề, đeo khẩu trang kín mít, chị Hoa bước vào lớp con và bắt đầu quan sát.Chị Hoa (sinh năm 1986, quê Biên Hoà) hiện đang sống ở Tokyo, Nhật Bản cùng chồng đã được 10 năm nay. Con trai đầu lòng của chị, bé Trí Việt sinh tháng 9/2014, hiện tròn 22 tháng tuổi. Cách đây không lâu, chị Hoa vừa quyết định cho bé nhập học tại một trường mẫu giáo ở Tokyo.
Bà mẹ một con cho biết “Ở Nhật có hai loại trường mẫu giáo, một là trường có học phí dựa theo thu nhập của bố mẹ thường từ 2-10 triệu/tháng. Trường này khó vào, yêu cầu phải xét tuyển và bố mẹ đều phải đi làm. Kiểu trường thứ hai là trường không dựa theo thu nhập, cũng không cần xét tuyển, đóng học phí khoảng 14 triệu/ tháng. Bé nhà mình học trường loại đầu tiên. Lớp con theo học là lớp dành cho các bé 1 tuổi, tất cả đều mới nhập học được 3 tháng.
Cách đây một tháng, mình được nhà trường mời tham gia một buổi quan sát, trải nghiệm một ngày ở nhà trẻ của con mình. Đây là hoạt động thường xuyên mà tất cả các trường mẫu giáo ở Nhật đều có. Khi được hoá trang thành cô lao công để vào trường con quan sát, nhìn cách các con học, cách các cô chăm con, mình cảm thấy thật sự ngạc nhiên, thấy con khác hẳn so với lúc ở nhà với ba mẹ”.
|
Chị Hoa và bé Trí Việt hiện đang sinh sống tại Tokyo, Nhật Bản |
Cùng nghe chị Hoa kể lại kỷ niệm lần giả làm lao công để thực hiện buổi quan sát đầy bất ngờ ở trường mẫu giáo Nhật Bản:
9h sáng mẹ đưa bạn đến trường, chào tạm biệt như mọi khi, sau đó được cô hiệu phó dẫn đi thay đồ. Toàn bộ quần, áo, áo tạp dề, tất chân, khăn quấn đầu, giày đi trong nhà, khẩu trang, giày đi bên ngoài được chuẩn bị sẵn.
Hôm nay có mình và hai mẹ nữa tham gia, ban đầu lo hoá trang thế nào cũng bị phát hiện, thế mà sau khi thay đồ, bịt khăn quấn đầu, đeo khẩu trang kín mít, mình nhìn một hồi mới nhận ra mẹ bạn Sana, lại được các cô bảo yên tâm, ít trường hợp bị lộ, con mà mà có nhìn vô mắt thì nhớ quay đi chỗ khác nhanh, coi như không quen biết là được nên yên tâm.
Hoá trang xong, cầm cái khăn lau giả vờ vào phòng dọn dẹp và bắt đầu quan sát.
|
Lớp học của các bé có rất nhiều sách truyện được sắp xếp gọn gàng |
- 9 giờ: Các bạn đến lớp xong sẽ tự do chơi thoải mái đồ chơi. Bạn thì chơi búp bê, bạn thì ngồi ghép hình cho khớp với ô, bạn chơi bóng... Su ngồi xếp lego một hồi thì lấy xe ra chơi cùng bạn Hayato, hai bạn vừa chơi vừa thi nhau gào "Bư bư" (tiếng xe chạy) , thi thoảng giật xe của nhau nhưng diễn biến hoà bình vui vẻ.
- 9h20: Giờ ăn nhẹ buổi sáng. Cô phụ trách nấu nướng đẩy xe đồ ăn vào phòng gọi các bạn “Giờ ăn đến rồi, hôm nay có sữa chua, bánh qui và trà lúa mạch nhé". Thế là các bạn chạy tới bàn ăn, ngồi đúng vị trí của mình, nghiêm chỉnh đợi các cô đeo tạp dề, lau tay. Lớp Su 12 bạn, có hai cô trông chính, mỗi cô phụ trách 6 bạn, chia làm hai bàn. Các cô vừa lau mặt cho từng bạn vừa hát bài gì đó mà các bạn tỏ vẻ rất vui, hoan hô đủ kiểu.
Xong mỗi bạn được phát hai cái bánh, một hũ sữa chua, một ly trà. Tất cả đều tự xúc, tự cầm ly uống ngoan ngoãn. Bạn nào ăn xong thì đưa lại chén bát cho cô, đứng dậy không quên kéo cái ghế lại cho ngay ngắn vào bàn.
|
Tấm bảng ghi thực đơn các món ăn trong ngày |
- Hơn 10 giờ
Xong là đến màn thay bỉm, chuẩn bị đi ra ngoài chơi. Cô vừa ra hiệu “đi ra ngoài chơi", mở cửa phòng một phát là tất cả các bạn nhanh như chớp lao ra ngoài, đến đúng vị trí bỏ mũ của mình lấy mũ, vô cùng nhanh gọn rồi cùng chạy ra cầu thang xuống tầng 1.
Ngạc nhiên nhất là khúc này, đến cầu thang tất cả cùng quay mông lại và bò xuống, nhìn nguyên một đám bé xíu, đầu đội mũ hồng, bò bò xuống cầu thang, rồi các cô lại hoà nhịp “xuống nào, xuống nào" mà không nhịn được cười, quá sức dễ thương. Xuống dưới tầng là tự chạy tới đúng hộp để giày của mình, cầm ra cho các cô đi vào cho.
Ra đến sân trước khi lên xe đẩy thì ngồi ở bậc sân để cô điểm danh, trật tự và nhanh lẹ.Hôm nay lịch trình của các bạn là sẽ đi xem tàu, vì trường gần đường tàu chạy qua.
|
Cô vừa ra hiệu “đi ra ngoài chơi", mở cửa phòng một phát là tất cả các bạn nhanh như chớp lao ra ngoài, đến đúng vị trí bỏ mũ của mình lấy mũ, vô cùng nhanh gọn. |
- Hoạt động đi ngắm tàu hoả
Đoạn đường khoảng hơn 200m thôi mà bao nhiêu thứ mới lạ, đầu tiên là gặp con chó đang đi cùng một bác già mà các bạn gào lên "Wan wan" um sùm, xong “bye bye" kịch liệt, rồi đi qua mấy chậu hoa cũng chỉ chỏ, đi qua cửa kính của một cửa hàng, thấy hình mình trong kính thì giơ tay làm trò, ồ à xì xồ, rồi đi ngang qua hai chậu cá nhà nào để trước nhà lại chào cá, “bye bye” cá...
Đến nơi là một con đường nhỏ, một bên là đường tàu chạy, có hàng rào, môt bên là hàng cây mát rượi, có bậc thềm nhỏ. Ngồi đợi tàu chạy qua,sự háo hức ngón trông hiên rõ, mỗi lần có tiếng kẻng kêu “kan kan” là các bạn đứng dậy ra đu hàng rào ngóng tàu, reo hò phấn khích. Hôm nay trời nắng to, xem được ba bốn lần tàu chạy là đã nắng lắm rồi nên phải về lại trường.
|
Chiếc xe đẩy đặc trưng của các trường mẫu giáo Nhật |
|
Các em bé đứng ngắm xem tàu hoả, đây là một hoạt động vui chơi ngoài trời của trẻ |
- Đây là khúc mà mình cảm động nhất, muốn khóc luôn
Lúc đi mình thấy mỗi xe đều có một bạn sẽ xuống đẩy cùng với cô, nghĩ đơn thuần là chắc mấy bạn không chịu đứng lên xe, đòi đi bộ. Thì ra không phải, các bạn sẽ thay phiên nhau đẩy xe, đợt về hôm nay là tới phiên bạn Su.
Trời nắng, đoạn đường hơn 200m mình nghĩ chắc Su chỉ đẩy nừa đường là cùng, vậy mà bạn đẩy đến cuối cùng, tay cứ bám thành xe, mặt đôi khi nhăn lại vì nắng nhưng không hề dừng lại, xong lại còn chơi "inai inai ba (ú oà) với các bạn đứng trên xe.
Nhìn bạn nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ bừng, xong đến nơi được cô khen vì giúp cô, đã cố gắng nhiều " Viet kun, arigato yoku ganbatta ne", bạn cười tươi ơi là tươi mà lúc đó muốn chạy lại ôm bạn ghê gớm!
|
Con trai chị Hoa phụ trách giúp cô đẩy các bạn về lại trường |
Về tới trường, xuống xe là ngồi bậc thềm điểm danh đầy đủ, cất dép vào vị trị, tự leo lên cầu thang, cất mũ, trước khi vào lại phòng từng bạn ngồi xuống để cô lau chân, vào phòng chạy đến chỗ rửa tay để cô rửa cho.
Tất cả các hành động đều diễn ra trật tự, tự lập, các cô chỉ nhắc miệng thôi. Xong các cô đọc ehon ( sách ảnh), các bạn ngồi nghe chăm chú, thích thú lắm luôn, chẳng bù ở nhà mẹ đọc là bạn ý cứ đòi lật trang khác cho nhanh.
-11h20
Tới giờ ăn trưa, cô phục vụ lại đẩy xe đồ ăn vào, nói to "giờ ăn trưa tới rôi, hôm nay có bánh mì, thịt gà, canh đậu hũ và rau xà lách nhé". Các bạn nhanh chóng ngồi vào ghế, cô đeo tạp dề, lại hát bài gì đó trước khi ăn, các bạn lại vỗ tay vui vẻ.
Bữa trưa diễn ra không suôn sẻ như ban sáng, bắt đầu có bạn không muốn ăn, bạn thì chỉ ăn bánh mì, không chịu ăn rau, bạn thì chỉ nghịch. Thịt gà hôm nay các cô không cắt nhỏ hẳn, để nguyên miếng nên nhiều bạn không cắn được dứt ra, đâm ra toàn bỏ thịt. Mình cứ nghĩ sao cô không cắt nhỏ ra cho dễ ăn nhỉ, vì thây Su cũng muốn ăn mà không cắn đuọc thêm nên bỏ nửa. (lúc về cô mới giải thích là để tập dần cho các bạn tự dùng răng cửa cắn miếng nhỏ cho quen).
30 phút ăn trưa, cô phải xoay mòng mòng, mình thấy mà chóng mặt. Thế nào mà cuối cùng các bạn cũng đều ăn gần hết phần của mình chứ.
Ăn xong đến tiết mục thay quần áo, thay bỉm chuẩn bị đi ngủ, có bạn đi ị luôn lúc này, các cô lại phải thay chùi rửa đủ kiểu. Mình đến giờ này theo dõi không thôi mà còn thấy chóng mặt. Thực sự hâm mộ các cô.
|
Mẫu minh hoạ các món ăn của bé cho cha mẹ dễ hình dung quan sát |
- 12h giờ:
Tất cả trong tình trạng sạch sẽ no nê, được lùa qua phòng bên cạnh, chăn nệm của từng bạn đã được trải sẵn. Cô ngồi giữa các bạn, xoa đầu xoa chân, hát ru, một hồi là các bạn khò khò ngon lành hết. Quá vi diệu, không một tiếng khóc.
Bạn ngủ xong là mẹ hết giờ hoá trang, xuống nói chuyện với cô rồi về. Các bạn ngủ trưa dậy là sẽ được chơi, 3 giờ chiều ăn thêm một bữa nhẹ nữa, nhảy mùa hát hò và chờ ba mẹ tới đón, kết thúc một ngày ở nhà trẻ.
"Mới hai tháng thôi mà con đã học được nhiều thứ như thế này, từ những điều nhỏ nhất, tỉ mỉ nhất, thật lòng khâm phục và biết ơn các cô giáo rất nhiều. Hơn hết là cảm giác yên tâm, hanh phúc vì con đang được học ở một môi trường thật tốt, mà nếu chỉ ở với ba mẹ không bao giờ có được" chị Hoa hạnh phúc kết luận.
(Theo Khám phá)
" alt="Mẹ Việt giả làm lao công ở trường mẫu giáo và cái kết bất ngờ"/>
Mẹ Việt giả làm lao công ở trường mẫu giáo và cái kết bất ngờ