Ngoại Hạng Anh

Vóc dáng nuột nà của diễn viên Hoàng Yến sau 1 tháng sinh con

字号+ 作者:NEWS 来源:Thế giới 2025-01-20 19:12:53 我要评论(0)

Vừa mới sinh con được khoảng hơn 1 tháng nhưng diễn viên Hoàng Yến đã lấy lại được vóc dáng thon gọnthứ hạng của napolithứ hạng của napoli、、

Vừa mới sinh con được khoảng hơn 1 tháng nhưng diễn viên Hoàng Yến đã lấy lại được vóc dáng thon gọn. 

ócdángnuộtnàcủadiễnviênHoàngYếnsautháthứ hạng của napoliMC VTV Hồng Phúc từng bán nhà để chữa bệnh cho con

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Muốn đi để nhìn thế giới lần cuối

Hai chiếc đàn guitar, một chiếc trống châu Phi, lều bạt, túi ngủ, xoong nồi, chút thuốc men - đó là hành trang trong chuyến đi chưa hẹn ngày về của đôi bạn Hạ Tương Mân và Lương Thành (ở Chu Châu, Hồ Nam, Trung Quốc).

Trên chiếc xe Van cũ, ông Hạ (54 tuổi) chở bạn mình tới vùng biển Quảng Tây. Cả hai xuất phát vào ngày 2/10 và dự kiến sẽ đi du lịch khắp Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên.

Ông Hạ dáng người cao lớn, khỏe mạnh, còn ông Lương dù ít hơn 2 tuổi nhưng lại rất gầy gò, ốm yếu. Lý do là bởi, vào đầu tháng 9 năm nay, ông nhận tin “sét đánh” bị ung thư lưỡi giai đoạn cuối.

Trước đó, ông Lương thường thấy mình có các vết loét trong miệng. Ban đầu, ông nghĩ đó chỉ là biến chứng của bệnh tiểu đường nên không mấy quan tâm. Khoảng 6 tháng trở lại đây, vết loét ngày càng lớn, phát triển thành khối u, khiến miệng ông luôn lộm cộm, vô cùng khó chịu. Điều trị ở bệnh viện tuyến dưới không mấy hiệu quả, khi lên tuyến trên, ông Lương mới biết mình bị ung thư.

{keywords}
Ông Hạ gấp rút chuẩn bị chuyến đi trong 20 ngày.

Các bác sĩ cho biết, với trường hợp của ông, họ sẽ thực hiện ca phẫu thuật cắt một phần lưỡi. Tuy nhiên, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chỉ là 50%. Lúc này, ông Lương đã không thể nói và nuốt bình thường được nữa.

Biết thời gian không còn nhiều, ông Lương từ chối nằm viện. Rời bệnh viện, ông Lương không về phòng trọ mà đến thẳng nhà người bạn họ Hạ. Câu đầu tiên ông nói với bạn mình là: “Anh Hạ! Em muốn ra ngoài và nhìn thấy thế giới lần cuối”.

Cuộc viếng thăm ngay khi từ viện về của Lương Thành đã khiến ông Hạ hiểu được sự gấp gáp của vấn đề. 20 ngày tiếp theo, ông gấp rút chuẩn bị cho chuyến đi.

Ngày 29/9, ông Hạ được người quen giới thiệu tới một tiệm sửa xe. Sau khi thỏa thuận giá cả, ông Hạ đồng ý mua chiếc xe cũ màu bạc với giá 25.000 tệ (khoảng 88 triệu đồng).

Chủ tiệm sửa xe đã thức cả đêm để bảo trì chiếc xe và một cảnh sát địa phương đã tích cực giúp đỡ ông hoàn tất thủ tục giấy tờ của chiếc xe. Ngày 30/9, sau khi đã vay nóng được một người bạn số tiền trên, ông Hạ đến lấy xe về.

Ông Hạ tháo ghế sau, lắp ván gỗ rồi mua 1 chiếc đệm để đặt trên xe. Người đàn ông này còn không quên mang theo dây sạc điện thoại và đèn pin.

Ngày lên đường, trong túi của ông Hạ chỉ có khoảng 3.000 tệ (hơn 10 triệu đồng). Một số bạn bè biết chuyện đã ủng hộ cả hai thêm 6.000 tệ nữa.

Ngày 2/10, họ lên đường từ sáng sớm, đến tối thì dừng chân ở Dương Sóc (Quảng Tây). Cả hai đậu xe, dựng lều, ăn bữa tối đơn giản. Ông Hạ dành chiếc đệm êm ái trên xe cho bạn còn mình ngủ trong lều. Dương Sóc là một vùng núi non sông nước hữu tình nhưng vì gần vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh Trung Quốc nên nơi đây vô cùng đông đúc, chỗ nào cũng tắc đường, kẹt xe.

Đôi bạn quyết định rời đi vào buổi trưa hôm sau. Sau nửa ngày đường, họ đến thành phố Đông Hưng (Quảng Tây). Cả hai nhanh chóng tìm thấy một bãi biển vắng vẻ để dựng lều.

Ban ngày cả hai đi dạo và trò chuyện dọc bờ biển. Tối đến họ cùng ăn tối, đàn hát, ngắm sao. Vùng đất này dường như đã đáp ứng được sự mong đợi của họ bởi nước biển trong xanh, khung cảnh thanh bình, đẹp đẽ.

Thực ra, trước đây ông Hạ biết bạn mình luôn có ước muốn được đi du lịch bằng ô tô. Hồi đầu tháng 9, khi thấy sức khỏe của Lương Thành ngày một yếu, đi lại loạng choạng không vững, ông Hạ tự nhủ ngoài việc “lái xe và lên đường”, mình không thể làm gì khác.

Trên đường đi, ông Lương thường nằm trên tấm đệm phía sau xe. Dù có khó chịu đến đâu, ông cũng không than vãn nửa lời mà luôn tự mình chịu đựng.

“Tôi không bao giờ thuyết phục anh ấy. Tôi nghĩ đó là sự lựa chọn của riêng anh ấy và tôi luôn tôn trọng. Nhưng tôi nói với anh ấy rằng, khi nào anh cảm thấy không chịu đựng được nữa thì đừng ngần ngại, cứ nói với tôi một tiếng. Tôi sẽ lập tức đưa anh ấy trở về. Nếu anh ấy chết trên đường, tôi sẽ cõng anh ấy về. Anh ấy cũng đã viết sẵn di chúc. Ba mẹ anh ấy không còn. Anh ấy chỉ có 1 đứa con đang sống cùng người vợ đã ly hôn”, ông Hạ chia sẻ.

Từng dựng lều ở trong nhà bạn

Biết bạn bị căn bệnh tiểu đường đeo bám đã 10 năm, Hạ Tương Mân luôn chú ý xem chỉ số đường huyết của Lương Thành ra sao, có bị hoa mắt chóng mặt hay không.

Trên hành trình của mình, hai người bạn không đưa ra kế hoạch chi tiết, không chắc chắn sẽ dừng ở đâu. “Mục đích duy nhất trong chuyến đi là chúng tôi muốn được sống và sống những ngày tháng tươi đẹp nhất”, người đàn ông 54 tuổi nói.

Hạ Tương Mân và Lương Thành đều có chung sở thích đi du lịch tự túc. Trước đây, họ đã cùng nhau đi đến nhiều nơi trên đất nước Trung Quốc. 

Khoảng 5 năm trước, cả hai đã dành hơn 20 ngày để đi xe máy từ Hồ Nam đến Quảng Đông, sau đó đến Phúc Kiến, Giang Tây và cuối cùng là quay lại Hồ Nam, trải qua chặng đường hơn 4.000 km.

Điểm đến của họ không phải là các danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà là các địa điểm còn hoang sơ, phong cảnh đẹp. Chi phí sinh hoạt ở những nơi này thường khá rẻ. Cả hai trực tiếp đến nhà người dân mua thức ăn và thường mất không quá 10 tệ (khoảng 35.000 đồng) một bữa.

Ông Hạ và ông Lương vốn là bạn học cấp 2 nhưng ngày đó họ không mấy thân thiết. Những năm tháng trưởng thành, họ thi thoảng chỉ chào nhau xã giao khi tình cờ gặp mặt.

{keywords}
Ông Hạ mua chiếc xe cũ bằng số tiền vay nóng bạn bè.

Khoảng 8 năm trước, một lần thấy Lương Thành đi qua nhà nên ông Hạ mời bạn vào chơi. Lần ấy, ông Hạ nhận ra giữa hai người có khá nhiều điểm chung. Ông Lương là một người khá hay chuyện chứ không ít nói, lạnh lùng như mình nghĩ.

Sau đó, ông Lương thường xuyên ghé nhà anh Hạ chơi. Trong 6 chiếc chìa khóa của nhà mình, ông Hạ dành riêng một chiếc cho bạn hiền để ông Lương có thể đến nhà mình bất cứ lúc nào.

Ba năm trước, ông Hạ ly hôn. Ngày ký đơn, ông bước ra đường với một chiếc túi xách trên tay. Dù có nhiều bạn bè nhưng ông Hạ chỉ đủ tự tin đến tìm Lương Thành.

Về phần mình, ông Lương cũng đã ly hôn 10 năm nên thuê một căn nhà nhỏ để ở. Khi ông Hạ đến sống cùng, ông Lương ngủ trong phòng riêng, còn ông Hạ dựng một cái lều trong phòng khách để ngủ. Họ sống theo cách này trong một năm rưỡi, sau đó tách ra đi thuê trọ riêng.

Ông Hạ sau đó mở một bếp ăn để bán đồ ăn. Thu nhập chỉ đủ duy trì cuộc sống eo hẹp. Ông chăm chỉ kiếm tiền và thi thoảng thong dong trên những hành trình khám phá của riêng mình.

Vào ngày thứ 8 của chuyến đi này, cả hai bị mắc kẹt ở thành phố Đông Hưng do ảnh hưởng của bão. Không thể sống tiếp trên bãi biển, họ ở tạm trong khách sạn của một người bạn.

Những ngày này, ông Hạ mua ít cá biển của người dân địa phương rồi hầm nhừ thành súp cho bạn ăn. “Về cơ bản anh ấy không nhai được nữa nên việc ăn cá lúc này là phù hợp nhất. Tôi đã mang theo một chiếc túi ngủ để có thể ngủ trong thời tiết âm 20 độ C. Tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm với anhấy”, ông Hạ chia sẻ.

Hồng Hạnh(Theo The Paper)

Ông bố "độ" ô tô thành quán cà phê di động, đưa vợ con du lịch khắp nơi

Ông bố "độ" ô tô thành quán cà phê di động, đưa vợ con du lịch khắp nơi

Để thoát khỏi cuộc sống gò bó vì dịch Covid-19, anh Trọng đã cải tạo chiếc xe tải thành "ngôi nhà di động", đưa vợ con vừa đi du lịch vừa kết hợp bán cà phê.

" alt="Vay nóng tiền mua xe, đưa bạn thân bị ung thư du lịch khắp đất nước" width="90" height="59"/>

Vay nóng tiền mua xe, đưa bạn thân bị ung thư du lịch khắp đất nước

{keywords} 

Một người phụ nữ vô tình bước vào phòng làm việc của chồng đã chứng kiến anh đang "tự sướng" trong khi chat video với một người lạ. Cô nói mình bị ám ảnh và không còn có thể tin tưởng chồng.

Tôi đã nghĩ rằng mình hòa hợp hoàn hảo với chồng ngoại trừ chuyện thỉnh thoảng tôi hơi stress vì có con nhỏ. Tôi đã sinh 3 đứa, đứa nhỏ nhất vừa mới được vài tháng tuổi.

Vào cái hôm xảy ra sự việc kinh khủng ấy, tôi đã thiếp đi trên giường ngủ. Nhưng tôi giật mình tỉnh giấc khi chồng rón rén rút điện thoại đang sạc trên đầu giường ra. Sau đó anh ra ngoài, đi sang phòng làm việc cùng với chiếc điện thoại.

Tôi bị tỉnh giấc không ngủ lại được nên quyết định đi sang bên phòng đó ngồi chơi trò chuyện với chồng. Nhưng tiếng động lạ trong phòng làm việc của anh qua cánh cửa chưa đóng chặt khiến tôi kinh ngạc. Đó là tiếng rên của phụ nữ.

Đẩy cửa bước vào, những gì tôi chứng kiến quả thật quá khủng khiếp với một mẹ bỉm như tôi: Chồng tôi anh ấy đang tự thỏa mãn, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại trong đó có người phụ nữ đang chat video cùng anh ấy, cô ta rên lên những âm thanh xoáy sâu vào tai tôi, lên não tôi khiến tôi đột nhiên cảm thấy rất ghê tởm và đau đớn.

Người phụ nữ đó là ai? Tại sao cô ta lại đang cùng chồng tôi làm chuyện đồi bại đến như vậy? Tôi đẩy cửa lao thẳng vào phòng hét lên: "Anh làm cái gì thế!".

Chồng tôi giật mình đứng phắt dậy, anh ấy sau phút luống cuống bắt đầu cố bẻ lái mọi chuyện ra khỏi suy nghĩ của tôi. Anh ấy nói đó là đồng nghiệp gọi điện bàn công việc thôi, và anh ấy đang xem phim người lớn. Nhưng tôi không tin, tôi không nhầm lẫn được, lúc ấy cô gái đó còn nói với chồng tôi là "em quay nhé?". Và đồng nghiệp nào sẽ gọi điện bàn công việc vào lúc một giờ sáng?

Tôi thấy mình bị phản bội, thấy ghê tởm vô cùng trong khi chồng tôi nói đây là lần đầu tiên và duy nhất của anh ấy. Tôi làm sao mà tin được, tôi phải làm gì đây?

Theo Dân trí

Lén đi theo chồng ngoại tình rồi ngã ngửa vì bộ dạng người thứ ba

Lén đi theo chồng ngoại tình rồi ngã ngửa vì bộ dạng người thứ ba

Cho đến hôm nay, tôi mới nhận ra thứ tình yêu gọi là hết lòng hết dạ bấy lâu nay tôi dành cho anh thực sự quá vô nghĩa.

" alt="Bí mật khủng khiếp của chồng trong phòng làm việc lúc nửa đêm" width="90" height="59"/>

Bí mật khủng khiếp của chồng trong phòng làm việc lúc nửa đêm

Rồi thêm một lần nữa chúng ta suýt lạc mất nhau, khi chính em muốn dừng lại vì áp lực gia đình. Anh đã gọi rất nhiều lần nhưng em không nghe máy. Lúc đó, từ một đất nước khác, bố đã gọi cho em vì thấy con trai bố tuyệt vọng. Em từ ngạc nhiên sang kính trọng bố sau cuộc nói chuyện ngắn gọn. Em biết bố yêu con trai của bố đến thế nào khi quyết định gọi cho đứa con gái mà bố chưa từng gặp bao giờ. Đó là lần đầu tiên bố gọi cho em để thông báo rằng con trai bố buồn và lo lắng như thế nào, và hỏi em có khỏe không. Chỉ có vậy.

{keywords}

Sau lần đó, chúng ta quyết tâm chinh phục ba mẹ em để mình được bên nhau mãi mãi. Cuối cùng anh đã khiến ba mẹ xiêu lòng và hứa gả. Rồi sợ ba mẹ đổi ý, anh lại ỉ ôi để đám cưới sớm hơn ngày ấn định... cuối cùng ba nói với mẹ: "Thằng này lạ thiệt, sớm cũng chết, muộn cũng chết, mà nó cứ đòi chết sớm. Thôi thì... nó đã muốn chết thì cho nó chết!".

Như một sự bù trừ, anh thì cao to như khủng long, còn em thì bé tí. Có lẽ giống như câu dân ca "anh thấy em nhỏ xíu, nhỏ xíu... anh thương" nên từ khi mới quen nhau cho đến bây giờ, việc gì anh cũng giành làm hết. Chính em cũng đã nhầm khi trông mặt mà bắt hình dong trước vẻ ngoài cục mịch và bàn tay thô vụng của anh. Ai cũng tưởng anh chỉ có thể làm được những việc như bốc vác... vậy mà anh biết làm tất cả từ việc sửa điện nước trong nhà, leo trèo lên mái nhà sửa chữa đủ thứ, sửa xe cho vợ... cho đến cầm chổi quét nhà, giặt đồ, rửa chén... Duy chỉ có mỗi việc anh nhất quyết không chịu làm là nấu ăn vì anh cứ khăng khăng "anh nấu không ngon, đồ ăn vợ nấu là số một, từ ngày ăn đồ ăn vợ nấu rồi anh không ăn nổi đồ ăn anh nấu nữa". Rồi anh chuẩn bị sẵn sàng hết những gì cần thiết, để vợ chỉ cần vô bếp là đứng nấu, nêm nếm thôi.

Đi với nhau, anh giành mang vác hết, không cho vợ cầm một thứ gì nặng nề. Giành giật qua lại một hồi anh chưng ra bộ mặt hình sự nói "khi trên người chồng còn chỗ để mang thì vợ không phải mang vác gì hết, rõ chưa!". Lần nào giận nhau cũng bực dọc nói "tui ghét anh" thì chồng đều đanh mặt trả lời "tớ không cần cậu thương tớ, chỉ cần một mình tớ thương cậu là được rồi. Cậu ghét tớ cũng được, nhưng đừng có buông tay tớ ra". Và điều đặc biệt là cho dù bị vợ giận hay giận vợ, bao giờ anh cũng nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Thương nhất là trong những bữa ăn chồng cứ lựa món béo bở gắp cho vợ, còn mình thì xì xụp húp nước và ăn rau. Vợ phản đối thì cứ bảo: Cậu 'to khỏe' thì ăn những món đó đi để không thôi qua cầu gió bay, thổi mất vợ tớ. Tớ vốn 'nhỏ bé yếu đuối' nên ăn vầy là được rồi. Biết tính chồng nên dần dà vợ có thói quen nấu nướng theo kiểu "cả làng ăn hổng hết" để chồng phải động đũa vì tiếc của mà chịu ăn những món ngon.

{keywords}
 

Sắm thêm chiếc điện thoại xịn, chồng bắt vợ phải xài. Còn chồng thì xài cái cũ vợ đang xài. Vợ phản đối thì cố kiếm ra cái để "xạo" cho bằng được: "Cái điện thoại này là đổ đểu, người đểu phải xài hàng đểu mới hợp, nên vợ phải xài cái này thôi, không cãi nữa nhé!".

Xa nhau, chồng cứ hay gọi về nhắc "cậu chăm sóc vợ tớ cho cẩn thận nhé, nhớ cho vợ tớ ăn uống đầy đủ... cậu mà để vợ tớ ốm là tớ bỏ đói thằng chồng mập của cậu đấy". Nhờ cái tính tếu táo ấy mà lúc nào hai vợ chồng cũng vui vẻ như gala cười, thấy mỗi ngày bên nhau thật ngắn.

Dù bận rộn túi bụi nhưng chồng vẫn cố gắng tranh thủ gọi điện hỏi thăm ba mẹ và họ hàng nhà vợ. Có lần vợ gọi về cho dì út, nghe trách một câu mà mát cả lòng: "Cả năm con mới gọi cho út được một lần, còn thằng cháu rể thì lại rất tình cảm, út bệnh nó cũng biết để gọi hỏi thăm nữa". Những ngày ông ngoại bệnh sắp mất, chồng nói với vợ "để chồng về ở với ông ngoại ít hôm, vì công việc vợ không thể nghỉ được, vợ đã không thể làm được thì chồng sẽ làm thay vợ. Giờ ông bà nội và bà ngoại mất cả rồi, chỉ còn ông ngoại thôi. Không có ông ngoại thì không có mẹ, không có mẹ thì đâu có vợ". Vợ biết chồng về đó thì sẽ không ăn uống thoải mái như khi được vợ chăm, không ngủ thẳng giấc... nhưng chồng vẫn cương quyết làm.

Ngày xưa có nhiều người từng nhìn vào vẻ bề ngoài hầm hố của chồng và vì những định kiến mà khuyên vợ hãy suy nghĩ cho kỹ, vì đợi đến lúc "ở trong chăn mới biết chăn có rận" thì đã tàn đời rồi. Cũng may mắn là vợ đã cương quyết đến cùng, nếu không thì bây giờ đâu có được tấm chăn không 'có rận' mà còn ấm đến nhường này. Tự nhủ với lòng sẽ hiếu thảo với bố mẹ chồng và chung thủy suốt đời để vợ cũng là tấm chăn ấm của chồng. Qua trang báo, muốn nói một lời cảm ơn chồng, cảm ơn bố vì hôm ấy đã gọi cho vợ... để chúng ta không đi lướt qua nhau trong cuộc đời này.

(Theo Hải Thư/Phunuonline)

" alt="Giữ vợ bằng... 'chăn' chất lượng cao" width="90" height="59"/>

Giữ vợ bằng... 'chăn' chất lượng cao