Đèn Đom Đóm đã đi qua chặng hành trình 10 năm nâng đỡ những giấc mơ hiếu học,dựng lại những ngôi trường cũ nát, giúp học sinh vùng khó không còn chật vật vớithời tiết, thiên tai, để hạnh phúc đến trường của các em thêm trọn vẹn.

Hành trình 10 năm thắp sáng ước mơ


“Chương trình Đèn Đom Đóm quả thật đã làm em rất xúc động. Đó là nghị lực phithường của các em nhỏ, thực sự không thể diễn tả bằng lời. Và những tấm lòngnhân ái của mọi người, đặc biệt là thầy cô và những người thực hiện chươngtrình. Cám ơn tất cả. Mỗi lần xem xong chương trình là một lần em được tiếp thêmsức mạnh để cố gắng học tập, biết trân trọng những gì mình đang có. Năm mới emchúc cho chương trình ngày càng phát triển, nhận được sự giúp đỡ của nhiều ngườivà các tổ chức.”

Không chỉ có bạn Hoàng Phương đã chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc của mình mỗi khi xemchương trình Đèn Đom Đóm vào tối thứ 3 hằng tuần trên VTV2, mà chương trình đãnhận rất nhiều đồng cảm, động viên từ cộng đồng, đặc biệt từ những người từngcông tác trong ngành giáo dục.
Lớp học tạm bợ, chỉ một cơn gió mạnh cũng thổi bay
" />

Để em được ngồi học trong yên bình

Thế giới 2025-02-24 11:05:17 36541

Đèn Đom Đóm đã đi qua chặng hành trình 10 năm nâng đỡ những giấc mơ hiếu học,Đểemđượcngồihọctrongyênbìbxh la ligadựng lại những ngôi trường cũ nát, giúp học sinh vùng khó không còn chật vật vớithời tiết, thiên tai, để hạnh phúc đến trường của các em thêm trọn vẹn.

Hành trình 10 năm thắp sáng ước mơ


“Chương trình Đèn Đom Đóm quả thật đã làm em rất xúc động. Đó là nghị lực phithường của các em nhỏ, thực sự không thể diễn tả bằng lời. Và những tấm lòngnhân ái của mọi người, đặc biệt là thầy cô và những người thực hiện chươngtrình. Cám ơn tất cả. Mỗi lần xem xong chương trình là một lần em được tiếp thêmsức mạnh để cố gắng học tập, biết trân trọng những gì mình đang có. Năm mới emchúc cho chương trình ngày càng phát triển, nhận được sự giúp đỡ của nhiều ngườivà các tổ chức.”

Không chỉ có bạn Hoàng Phương đã chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc của mình mỗi khi xemchương trình Đèn Đom Đóm vào tối thứ 3 hằng tuần trên VTV2, mà chương trình đãnhận rất nhiều đồng cảm, động viên từ cộng đồng, đặc biệt từ những người từngcông tác trong ngành giáo dục.

Lớp học tạm bợ, chỉ một cơn gió mạnh cũng thổi bay
本文地址:http://play.tour-time.com/html/751b198369.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Samsunspor vs Caykur Rizespor, 23h00 ngày 22/2: Khó có bất ngờ


(**) Bài thơ "Thục Tướng" của Đỗ Phủ.

Nguyên văn tiếng Hán

丞相祠堂何處尋,

錦官城外柏森森。

映階碧草自春色,

隔葉黃鸝空好音。

三顧頻煩天下計,

兩朝開濟老臣心。

出師未捷身先死,

長使英雄淚滿襟。

Bản dịch của dịch giả Trần Trọng San

Hướng phía từ đường dạo gót qua,

Trắc tươi thành Cẩm cảnh bao la.

Rọi thềm, cỏ biếc ngời xuân thắm,

Cách lá, oanh vàng rộn tiếng ca.

Ba lượt đón bàn mời kế nước,

Hai triều giúp rập hết lòng già.

Ra quân chưa thắng thân đà thác,

Mãi khiến anh hùng lệ xót xa.

Tổ phụ Tiêu Thu Thủy là Tiêu Tê Ngô, cũng là sư tổ khai sơn Hoán Hoa kiếm phái

Lịch sử của Hoán Hoa kiếm phái tuyệt đối không thể so bì được với Thiên Sơnkiếm phái, Hoa Sơn kiếm phái, Thanh Thành kiếm phái, Hải Nam kiếm phái,Chung Nam kiếm phái, nhưng Tiêu Tê Ngô là đại sư kiếm thuật đương thời,với tu vi kiếm thuật của cá nhân ông, thật sự không thua kém bất kỳchưởng môn một phái nào ở trên. Phóng mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ cóThiết Y kiếm phái, Thương Lãng kiếm phái là có thể khiến Tiêu Tê Ngô engại ba phần

Chỗ dựa của Thiết Y kiếm phái và Thương Lãng kiếm phái chính là Quyền Lực bang. Quyền Lực bang là thiên hạ đệ nhất đại bang.

Hoán Hóa kiếm phái thì lại không có chỗ dựa nào cả.

Tiêu Tê Ngô danh chấn thiên hạ, đến lúc tuổi già cũng chỉ có một đứa con trai, đó là Tiêu Tây Lâu.

Tiêu Tây Lâu mười chín tuổi đã đánh bại kiếm khách trứ danh đương thời, “Trường không kiếm” Trác Thanh Thiên.

Tiêu Tê Ngô rất yêu thương đứa con độc nhất này, tuy vậy, Tiêu Tây Lâu lạikhông thể chấp nhận yêu cầu của cha, từ bỏ người mình yêu, lấy một côgái chưa từng gặp mặt, nhưng môn đăng hộ đối làm vợ, cuối cùng bỏ nhàtrốn đi, tới Quế Lâm, lập nên ngoại Hoán Hoa kiếm phái. Do đó, khi ấy có hai phân chi Hoán Hoa kiếm phái nội, ngoại.

Nhưng không được vài năm, Tiêu Tê Ngô tỷ võ với người khác, thảm bại thụ thương, đau đớnthành tật, cuối cùng rút tay khỏi trần thế. Kẻ địch thừa cơ xâm nhập,toàn bộ nội Hoán Hoa kiếm phái chỉ trong vòng ba tháng đã gần như bịngươi ta làm tan rã.

Tiêu Tây Lâu nghe được tin dữ, vội dẫn người quay về Xuyên Trung, một kiếm vào thành, cuối cùng cũng ổn định bêntrong Hoán Hoa kiếm môn, hai nhánh Hoán Hoa kiếm phái nhờ đó mà hợpthành một mạch.

Nhà họ Tiêu Hoán Hoa rất có tiếng tăm tại XuyênTrung, uy tín cực cao, gia sản dồi dào, đủ để muốn gió được gió, muốnmưa được mưa, Tiêu Tây Lâu tuổi cao lại càng chăm chỉ tu luyện kiếm phá, có tiến cảnh rất lớn.

Có người nói, Hoán Hoa kiếm môn không chỉ là một bang phái, mà là cả một thế gia.

Lại có người nói, Hoán Hoa kiếm môn sở dĩ thịnh vượng, đương nhiên là nhờTiêu Tây Lâu tinh tế, lão luyện, nhưng cũng do có hai người con traigiỏi và một người con gái tốt.

Kiếm thuật của Tiêu Dịch Nhân nghe đồn đã không còn dưới cha mình, hơn nữa trong Xuyên Trung cũng rất được kỳ vọng.

Tiêu Khai Nhạn trung tâm kiên định, chịu khổ chịu cực, là một thanh niên tốt, trung hậu, giản dị.

Tiêu Tuyết Ngư là một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh. Nghe kể năm cômười ba tuổi ở bên dòng suối vừa ca hát vừa thêu một bức “ngư hí thủy”(cá giỡn nước), kết quả thật sự có một con cá sống nhảy lên trên bờ, rơi vào bức tranh thêu của cô, cũng không biết là vì tiếng ca quá hay, haylà vì nét thêu quá giống.

Khi đó Tiêu Thu Thủy vẫn còn chưa trưởng thành.

Tiêu Thu Thủy từ bé đã lớn lên dưới sự chăm sóc bảo bọc kỹ lưỡng như vậy.

Tiêu Thu thủy từ bé đã thông minh hơn người, đọc sách qua mắt là không quên, giỏi thơ khéo vẽ, võ công học từ Tiêu Dịch Nhân chứ không phải Tiêu Tây Lâu, nhưng không ngờ mới mười bảy tuổi đã tự thành đường riêng.

Tiêu Tây Lâu trong lòng đương nhiên là rất yêu thích đứa con này, nhưng ôngcũng không hề thích cái tính ưa náo nhiệt, ưa lo chuyện bao đồng, ưangao du lang bạt, ưa kết giao bằng hữu, dễ giận dễ mừng, làm trước nóisau của Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Tây Lâu cho rằng con cháu danh mônthế giá không nên như vậy, hẳn là nên trang trọng một chút, cần kiệm một chút, giống như đại ca Tiêu Dịch Nhân, nhị ca Tiêu Khai Nhạn vậy.

Thế nhưng Tiêu Thu Thủy vẫn là Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy muốn tới đồi Ngọa Long ở Long Trung, nhưng lại từ Trường Giang Tây Lăng hiệp ngược dòng đi lên, tới Tỷ Quy. Tỷ Quy là nơi đại thi nhân Khuất Nguyên sinh ra, lúc đó lại đúng ngày 5 tháng 5, tiết Thi Nhân của Trung Quốc(*).

Tiêu Thu Thủy cùng ba người bạn là các thanh niên yêu thích mạo hiểm.

Trương Giang tam hiệp bao gồm Đường hiệp, Vu hiệp, Tây Lăng hiệp, nằm ở thượng du Trường Giang, nằm giữa hai đất Tứ Xuyên, Hồ Bắc, tiếp nối lẫn nhau,dàu bảy trăm dặm, là hiểm địa khi đi thuyền.

Tỷ Quy lưng dựa núicao, mặt hướng Trường Giang, cảnh sắc tráng lệ. Nơi đây là quê cũ củaKhuất Nguyên, cho nên cứ đến ngày mồng 5 tháng 5 lại càng náo nhiệt,thuyền rồng chạy chật sông.

Đó là một buổi sáng sớm, gió lànhnắng ấm, Tiêu Thu Thủy tới Tỷ Quy liền cùng mấy vị bằng hữu lên bờ,trong lòng nghĩ: “Dù sao cũng không vội vã” vì thế liền quyết định đixem cuộc đua thuyền rồng mới mẻ này rồi mới đẩy thuyền tới Long Trung.

Mỗi lần Tiêu Thu Thủy ra khỏi nhà, Tiêu Tây Lâu chắc chắn sẽ nhắc nhở hắn vài chuyện:

Không được kết giao bạn bè lung tung.

Không được dính dáng đến phụ nữ xa lạ.

Ngàn vạn lần, tuyệt đối không được trêu chọc đến người của Quyền Lực bang.

Chuyện đầu tiên Tiêu Thu Thủy hiểu được. Do nhà họ Tiêu Hoán Hoa ở Thành Đô là danh môn thế giá, tự nhiên sẽ có người tới làm thân kết giao, nhưngdanh dự của nhà họ Tiêu, nếu kết giao bạn xấu phải tự chịu ảnh hưởng,đắc tội với bằng hữu, cũng tương đương tự chui đầu vào rọ. Thị phi trêngian hồ, có nhiều khi còn sắc hơn cả đao trong tay.

Chuyện thứhai Tiêu Thu Thủy rõ ràng. Do bản thân hắn trải đời chưa lâu, mà cha hắn lại vì phụ nữ mà suýt nữa bị trục xuất ra khỏi nhà họ Tiêu. Tiêu ThuThủy mặc dù hiểu rõ nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý, thứ nhất là vìTiêu Thu Thủy vốn thích quảng giao bạn bè, thứ hai là vì Tiêu Thu Thủycó máu phong lưu.

Nhưng chuyện thứ ba thì Tiêu Thu Thủy vừa không hiểu được lại vừa không rõ ràng.

Hắn từng hỏi vô số lần, hỏi không ít người:

- Quyền lực bang, rút cuộc là thế nào.

Những người đó mặc dù cách trả lời không giống nhau, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn nhất trí.

...Quyền Lực bang là Quyền Lực bang, khai bang lập phái là vì quyền lực, cho nên trực tiếp gọi tên là Quyền Lực bang. Đây là một cái tên thực sự cầuthị, người đưa ra cái tên này đương nhiên là bang chủ Quyền Lực bang, Lý Trầm Chu.

...Lý Trầm Chu ngoại hiệu là “Quân lâm thiên hạ”, võcông cao cường đến mức nào không ai biết, hắn có một người vợ tốt, tênlà Triệu Sư Dung, có một “túi khôn”(**) giỏi, tên là Liễu Tùy Phong. Cho tới bây giờ vẫn chưa nghe tới có ai có thể thắng được Triệu Sư Dung,Liễu Tùy Phong.

...Muốn đạt được quyền lực, nhất định phải có ba thứ: tiền bạc, địa vị, người ủng hộ.

...Cả ba thứ này, Lý Trầm Chu đều có.

...Nhưng kẻ bá quyền chân chính điều khiển Quyền Lực bang lại là mười chín người chấp hành, “Cửu thiên thập địa, Thập cửu nhân ma”, giang hồ nghe danhmà phải biến sắc.

...Mười chín nhân ma, không những võ công caotuyệt mà còn có vây cánh trải rộng khắp thiên hạ, không thiếu cao thủdanh gia. Ngoài ra nghe nói còn có tám nhân vật đáng sợ.

...Thủ đoạn giết người và hành hạ của bọn chúng có thể khiến ngươi căm hận mẹ mình tại sao lại sinh ngươi ra.

...Vì thế đụng đến Quyền Lực bang, không bằng tự sát cho xong!

....Không thể trêu chọc đến Quyền Lực bang được.

Những lời trên, Tiêu Thu Thủy đều hiểu cả.

Chuyện hắn không hiểu chỉ có một, đó là câu kết luận.

Trong cảm nhận của hắn, đây mới là đối tượng tốt nhất, nên trêu chọc nhất, tại sao, vì cái gì mà lại không thể trêu chọc?

- Ngàn vạn lần không được trêu chọc Quyền Lực bang, nếu không ta đánh gãy chân con.

Tiêu Thu Thủy không biết đã nghe qua câu này bao nhiêu lần rồi, chuyến này ra khỏi nhà lại bị nhắc lại lần nữa.

Nhưng câu nói sau đó không phải Tiêu Tây Lâu nói, mà là do mẹ của Tiêu Thu Thủy, Tôn Tuệ San thêm vào.

Tôn Tuệ San lúc trẻ đã rất nổi tiếng trên giang hồ, là con gái độc nhất của chưởng môn Thập tự Tuệ kiếm Tôn Thiên đình.

Nhưng nếu câu sau đó là do Tiêu Tây Lâu nói thì trong cảm nhận của Tiêu ThuThủy sẽ hoàn toàn khác hẳn, bởi vì Tiêu Tây Lâu đã nói là làm.

Tôn Tuệ San là một người mẹ hiền, rất thương yêu Tôn Thu Thủy. Mẹ hiền thường sẽ không phải là một người mẹ nghiêm khắc.

Cho nên Tiêu Thu Thủy nghe qua cũng bỏ ngoài tai.

Tỷ Quy Hồ Bắc là thành cổ trong khe núi, lưng dựa dãy núi hùng vĩ, mặt nhìn Trường Giang cuồn cuộn, cảnh sắc tráng lệ.

Tiêu Thu Thủy đến Tỷ Quy lúc sáng sớm, nhìn thấy trên bờ neo đầy thuyền lớnthuyền nhỏ, mấy chục chiếc thuyền rồng giăng cờ kết hoa rực rỡ. Đây lànơi Khuất Nguyên sinh ra, ngày mồng 5 tháng 5 hằng năm đương nhiên làcàng thêm náo nhiệt, cũng coi như sự tưởng nhớ đến vị đại thi hào yêunước.

Do vẫn còn sáng sớm, thuyền bè đều neo lại bên bờ, phần lớn là thuyền rồng, cùng với một số thuyền cá trang trí đẹp đẽ để đón tiếp, trong đó còn có lẫn vài chiếc thuyền buôn và một chiếc “họaphương”(***) cực kỳ hoa lệ.

Có vẻ là một gia đình giàu có nào đó từ xa tới đây xem đua thuyền rồng.

Tiêu Thu Thủy lớn lên bên dòng Hoán Hoa Khê, kiểu “họa phương” này cũng cómột hai chiếc, có điều ở địa phương này cũng có loại “họa phương” nhưthế, Tiêu Thu Thủy không khỏi liếc nhìn thêm một cái.

Vốn hắnnhìn qua một cái là biết đây là người giàu tới tìm cuộc vui, chỉ là mộtcái nhìn này lại khiến hắn thấy được một chuyện không tầm thường!

Vì thế hắn lập tức dùng bước!

Bạn bè hắn cũng dừng lại theo.

Do còn sáng sớm, người trên bờ cũng không đông lắm.

Nếu đổi lại ngày thường thì trên bờ đê này sẽ chẳng có bóng người.

Trên họa phương có một tên gia đinh đang đứng ở đầu thuyền vươn vai ngápdài, một thị nữ đang đổ rác rưởi trong ống nhổ xuống sông.

Ở trên bờ có mười một mười hai người đi tới.

Toàn những đại hán cao lớn.

Chuyện này cũng không có gì lạ lùng lắm, nhưng đập vào mắt người ta là bên eo, trên lưng mười một mười hai người này đều đeo binh khí.

Giữa ban ngày ban mặt, nhóm người này lại dám to gan lớn mật mang đao mang kiếmđi cùng một chút, không khỏi có chút không tầm thường.

Càng không tầm thường hơn là, mười hai người này đều đột ngọt vút vũ khí, nhảy vọt lên thuyền.

Người đi đầu dùng một đôi búa sắt, nhảy lên đầu thuyền, dọa tên gia đinh sợchết khiếp. Hắn đang muốn kêu cứu mạng thì đã bị đại hán cầm búa kề sátcổ, đẩy vào trong khoang thuyền.

Thị nữ hét lên một tiếng chóitai, một đại hán cầm trường thương lập tức tung cước đẩy cô ta rơi xuống sông. Thị nữ ở giữa sông vùng vẫy hô cứu mạng.

Những người còn lại lập tức kéo nhau vào khoang thuyền, chỉ còn hai người dùng đơn đao thủ ở hai bên mép thuyền.

Chỉ một loáng đã kinh động đến xung quanh, mười mấy người quây lại đứngxem, hai đại hán cầm đơn đao lập tức vung đao lên vù vù mấy phát, quátlớn:

- Chúng tôi là người của “Trường Giang thủy đạo thiên vương” Chu đại thiên vương, hiện tại đang có một vụ làm ăn, mong các vị khôngnhúng tay vào, nếu không giết không cần hỏi.

Mọi người xôn xao một chặp, nhưng không ai dám bước lên.

Ba người bạn của Tiêu Thu thủy đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ tới một chuyện, đó là “Ăn cướp!”

Chuyện này còn phải nghĩ nữa sao?

Loại chuyện thế này, trừ phi Tiêu Thu Thủy không biết, một khi đã biết là nhất định phải quản.

Tiêu Thu Thủy thân hình vừa động, một người bạn vóc người cao dài bên cạnh lập tức kéo hắn lại. Tiêu Thu Thủy nôn nóng hỏi:

- Có gì thì nói mau.

Người bạn cao kia nói:

- Cậu biết Chu đại thiên vương là ai không?

Tiêu Thu thủy đáp:

- Trư bát giới?

Người bạn cao, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Đại minh chủ của Trường Giang tam hiệp thập nhị liên hoàn ổ, Chu lão thái gia.

Tiêu Thu Thủy nói:

- À, cái này thì có nghe nói.

Người bạn vóc dáng cao cao lắc đầu thở dài:

- Cậu biết người dùng hai búa cùng người dùng trường thương là ai không?

Tiêu Thu Thủy bực bội giậm chân nói:

- Cậu bớt rào trước đón sau đi được không?

Người bạn cao đáp:

- Người dùng hai búa gọi là “Tử kim phủ” Tiết Kim Anh, dùng trường thương là “Thương đáo nhân vong” Chiến Kỳ Lực. Hai người này võ công không tệ, là thủ hạ đắc lực của Chu đại thiên vương.

Rồi lại thở dài nói:

- Cậu muốn đi đối phó với bọn chúng, có nên cân nhắc một chút không?

Tiêu Thu Thủy ngoảnh đầu lại hai người kia, cười hỏi:

- Các cậu thì sao?

Hai người bạn cười đáp:

- Cần cân nhắc.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Ồ?

Người bạn trông bạch diện thư sinh đáp:

- Vốn muốn dạy cho bọn chúng một trận.

Người bạn kia mang giọng như con gái, tiếp lời:

- Bây giờ thì đang tính giết bọn chúng.

Tiêu Thu Thủy bật cười, quay lại phía người bạn cao kia, hỏi:

- Thế nào?

Người bạn cao khẽ thở dài một tiếng đáp:

- Tôi là muốn các cậu tới giết người, không phải dạy dỗ gì hết, vậy thôi.

Tiêu Thu Thủy cười đáp:

- Các cậu?

Người bạn cao cười khục lên:

- Không, chúng ta.

Đây chính là bạn bè của Tiêu Thu Thủy, ba vị bằng hữu của hắn.

Đúng lúc đó, trong họa phương chợt vang lên một tiếng kêu thảm, một người bộ dạng như công tử thò đầu ra ngoài rèm hô to cứu mạng, mới kêu được nửachữ đã đột ngột tắc lại, ngã gục bên song cửa, rèm che sau lung nhuốmđỏ.

Mấy người Tiêu Thu Thủy thấy vậy sao có thể chần chừ nữa.

Hai đại hán cầm đao chỉ thấy trước mắt hoa lên, trên thuyền đã có thêm bốn người ăn mặc như công tử.

Hai gã đại hán đâu để họ vào mắt, chỉ vào Tiêu Thu Thủy quát:

- Mau lăn xuống!

Sở dĩ bọn họ chỉ vào Tiêu Thu Thủy là bởi vì trong bất cứ trường hợp nào,Tiêu Thu Thủy xuất hiện cùng bất kỳ ai, người khác đều sẽ trước tiên để ý tới Tiêu Thu Thủy, thậm chí trong mắt chỉ có một mình Tiêu Thu Thủy

Đây là điểm đặc biệt của Tiêu Thu Thủy so với người khác.

Nhưng không đợi gã đại hán nói hết câu, trong bốn người trên đầu thuyền độtnhiên có ba người biến mất, chỉ còn lại một gã thư sinh mặt trắng đangcười hề hề, mành che cửa thuyển rung lên một chặp.

Hai gã đại hán không hỏi ngẩn ra, chỉ nghe gã thư sinh mặt trắng nhẹ giọng nói:

- Các ngươi là thủ hạ của Chu lão thái gia, nhất định là đã giết rất nhiều người phải không?

Một trong hai tên buột miệng đáp theo bản năng:
">

Truyện Thần Châu Kỳ Hiệp


"Em mua cho anh à?"

"Không cho anh thì kêu anh thử làm gì?"

Triệu An Nghiên thản nhiên đáp, sau đó lại tiếp tục lựa chọn, mà lần này nơi cô ghé sang lại là khu đồ lót nam cá tính.

Phó Nhất Trác thì vẫn đứng đơ ra đó nhìn cô, anh thiết nghĩ: Nữ nhân này hôm nay uống lộn thuốc rồi ư?

Rồi anh lại nhìn xuống đống quần áo trên tay mình, mặc dù không phải là thương hiệu mà anh ưa chuộng nhưng đã là của người mình yêu chọn thì có xấu anh cũng mặc.

Thế là Phó Nhất Trác đi vào thử đồ, còn Triệu An Nghiên ở bên ngoài chọn thêm cho anh một vài chiếc quần lót nam cá tính, mạnh mẽ một chút.

Có lẽ vì cô đã là người từng trải nên so với những việc này đều cảm thấy rất bình thường, chỉ là thấy hơi lạ khi đối với Phó Nhất Trác cô có thể thoải mái hơn rất nhiều so với những người khác.

Nhiều khi ở bên cạnh nam nhân đó, cô cứ thấy như anh là thỏ con còn cô là thỏ mẹ vậy, lúc nào anh cũng nhường nhịn trước, mặc cho cô có ăn nói lỗ mãng thế nào thì anh cũng chả thèm hơn thua, cứ kệ cho cô tùy hứng sốc nổi.

Một nam nhân như vậy chắc hẳn sẽ là mẫu người chồng lý tưởng mà cô gái nào cũng ao ước có được!

Tất cả đều đi theo lẽ tự nhiên thì lúc này Triệu An Nghiên lại chợt chạm mặt người cũ, cô ta cũng đang đi phía trước chọn nội y, có lẽ là chọn cho người bạn trai "chuẩn mực" đang đi bên cạnh mình.

Vốn chẳng muốn tiếp chuyện với những kẻ không ra gì nên Triệu An Nghiên đã quay lưng đi, cố tình tránh né, nhưng có lẽ là chạy trời cũng không khỏi nắng, vì người phụ nữ đó đã nhận ra bóng lưng của cô.



"Hình như là Triệu tổng thì phải? Vừa gặp lại bạn cũ sao lại sợ hãi mà vội vàng trốn tránh như thế chứ?"

Một câu châm biếm cực kì kiêu ngạo đã khiến Triệu An Nghiên dừng bước, cô không ngại quay mặt lại đối diện với chồng cũ, và bạn đã từng thân của mình một chút nào, thậm chí còn ngạo nghễ cất lời:

">

Truyện Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!


Kết quả lần tranh cãi này không có gì, kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông đối kháng lại lần nữa rơi vào tình hình bế tắc, thế cục cân bằng.

Kỳ thực liên quan hội nghị Hoa Sơn tam tông ngũ phong lần này nói trắng ra là tranh chấp.

Lần này Lục Nguyên phạm hai điều mônquy.

Một là bất kính tôn trưởng, hai là đồng môn nội đấu.

Cho nên, phải phạt.

Lý do phạt nhẹ vậy là bởi vì cách nói của Lục Nguyên:

- Tahai năm không ra khỏi cửa, luôn ở trong Trường Xuân Cư, căn bản không biết Dương Vân Cốc hiện nay thuộc về kiếm tông, ta còn tưởng Dương Vân Cốc một nửa là của kiếm khí tông chúng ta cho nên mới tới cửa lấy linh thạch, kết quả đánh một trận.

Lý do này nếu đặt vào người khác thì không đáng tin chút nào, có đệ tử chân truyền như ngươi hai năm không hỏi chính sự, không biết tình hình bên ngoài sao? Nhưng cố tình đặt trên người Lục Nguyên, theo thói quen sinh hoạt bình thường của hắn đúng là có khả năng.

Cộng thêm khí tông trợ giúp, tam tâm tranh cãi.

Cuối cùng, Lục Nguyên bị phạt vào Tư Quá Nhai ba năm.

Nghe kết quả này, Lục Nguyên không có gì ngoài ý muốn.

Ba năm thì ba năm, để đi Tư Quá Nhai nhìn xem rồi tính tiếp.

Nhưng trước khi vào Tư Quá Nhai có hai việc cần hoàn thành. Việc thứ nhất, Lục Nguyên trước tiên lấy thật nhiều rượu. Tư Quá Nhai nhất định không cho phép ra ngoài, không trước lấy ngàn cân rượu thì sao đủ uống? Bình quân một ngày một cân rượu nhất định phải có, nếu không phải pháp khí loại không gian có hạn, sợ rằng không chỉ nhiêu đó thôi, bất đắc dĩ hắn chỉ đành uống ít chút.

Lục Nguyên uống rượu, rượu ngon càng tốt, rượu mạnh cũng được, nhưng mặc kệ thế nào nhất định phải có rượu.

Người uống rượu chia vài loại, một là danh sĩ thích uống rượu, người như vậy thích chọn rượu, hơn nữa khi uống làm đủ các kiểu cách, chỉ cái ly thôi thì đủ chuyện rồi cái gì cốc sừng ngưu, cố sừng tê giác, cốc long phượng, cốc thanh từ, vân vân và vân vân, đủ các loại.

Còn có một loại là nát rượu, mặc kệ chủng loại rượu chỉ thích uống. Loại nát rượu này khá nổi tiếng, ví dụ trong tu tiên giới có một tửu quỷ tên là Lý Tiêu Dao, gã từng xây một vò rượu to cỡ tiểu thành trấn, sau đó ngâm mình trong vò rượu to, qua một năm uống hết rượu bên trong.

Còn loại thứ ba là thích cảm giác uống rượu, rượu dở hay ngon đều được, chú trọng là cảm giác, ví dụ Lục Nguyên chính là như thế.

Trước khi vào Tư Quá Nhai cần làm một việc, đó là…trùng kích trường sinh kỳ nhị tầng.

Vội trùng kích trường sinh kỳ nhị tầng là có lý do. Lúc trước Diệp Dương Dung đã nói với hắn, trước khi đi Tư Quá Nhai nếu có thể tăng pháp lực thì nên tăng chút đi, nếu không ở trong Tư Quá Nhai sẽ rất khốn khổ. Lục Nguyên có thói quen tốt, luôn nghe theo ý kiến người có kinh nghiệm. Nếu Diệp Dương Dung sư thúc đã nói vậy, Diệp sư thúc lại quản lý tình báo thì có đạo lý của gã.

Cho nên bây giờ cần thử trùng kích trường sinh kỳ nhị tầng…hai ngàn năm thọ.

Chỉ có đến trường sinh kỳ đệ nhị tầng hai ngàn năm thọ, mới có thể chân chính được hai ngàn tuổi thọ, cửa này có ý nghĩa xem như quan trọng. Dù sao, tu tiên là trường thọ mà. Lục Nguyên ngồi xếp bằng, tay động, dùng pháp lực chấn vỡ hai ngàn linh thạch. Không sai, bây giờ Lục Nguyên có tài sản lớn, trước đó không lâu có một vạn linh thạch nên muốn bỏ ra bao nhiêu thì tùy.

Hơn nữa pháp lực đến mặt sau cần nguyên khí thiên địa để tăng lên càng khổng lồ.

Hai ngàn linh thạch vỡ vụn tỏa ra linh khí tràn đầy trong Phong Linh trận. Cùng lúc đó, trong Phong Linh bài, hai mươi hai con đại hình linh thú vân hệ không ngừng phun nuốt nguyên khí thiên địa khổng lồ đưa vào người Lục Nguyên, khiến pháp lực của hắn tiếp tục trùng kích lên trên.

Trùng kích cửa này kỳ thực xem như tích lũy thâm hậu, hai năm trước dã tới trường sinh kỳ, hai năm không ngừng tích lũy pháp lực, bây giờ lại một lần dùng linh khí của hai ngàn linh thạch trợ giúp, có hai mươi hai con đại hình linh thú vân hệ phun nuốt pháp lực, đương nhiên có tư cách trùng kích rồi.

Nhưng có thể thành công xông hay không thì chưa biết.

Thôi, trước thử trùng kích một lần, dù không thành công cũng chẳng sao.

Lục Nguyên ngồi khoanh chân trên mặt đất Trường Xuân Cư, không ngừng phun nuốt pháp lực. Quanh người Lục Nguyên vân khí trắng như có thể thấy rõ rệt, như vụ như vân hiện rõ ngoài người, điều này hoàn toàn khác với trước kia. Ở luyện thể kỳ mặc kệ ngươi có cô đọng cỡ nào chỉ là trong người, đến trường sinh kỳ, khi ngưng luyện pháp lực thì trong người mênh mông khói trắng, khiến trường sinh kỳ đến mặt sau xung quanh diện tích khói trăng che phu càng rộng, càng thêm nồng đậm.
">

Truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Nhận định, soi kèo Newcastle vs Nottingham Forest, 21h00 ngày 23/2: Rút ngắn khoảng cách

Tuy nhiên việc đăng ký tài khoản gặp rất nhiều khó khăn, game thủ chỉ có cách mua account nước ngoài hoặc nhờ người quen tại Hàn Quốc kích hoạt bằng điện thoại hộ mà thôi, không thể tự kích hoạt tại Việt Nam được.

Theo chia sẻ của nhiều game thủ thì một tài khoản của NPH Netmarble Hàn Quốc được bán với giá khoảng 5 USD, tương đương 100 nghìn đồng, khi có được account thì các bạn có thể chiến Mystic Fighterkhá thoải mái. Những gamer may mắn đăng ký từ trước khi các hãng thắt chặt luật vẫn có thể sử dụng lại mà không cần lo lắng nhiều.

Bối cảnh củaMystic Fighterdiễn ra ở một hành tinh xa lạ mang tên Gaia. Game thủ sẽ phải chiến đấu chống lại những con quái vật xuất hiện bởi "The door of Paradise" - Sinh vật linh hồn kỳ bí sinh ra sau một thí nghiệm thất bại của những người dân tại đây trong nỗ lực khai thác nguồn năng lượng vô tận ở lõi của hành tinh. 

Người chơi sẽ chọn 1 trong 4 class là Vamp, Sword, AF và Staff để bắt đầu chinh chiến, mỗi lớp nhân vật có thể sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau và tạo ra những đòn combo mang tính chất khác nhau. Tất nhiên chúng đều hết sức đẹp mắt, đầy uy lực nhưng gamer sẽ phải tìm cách phối hợp đòn đánh để tạo ra chuỗi liên hoàn mạnh mẽ nhất.

 

Theo Trí Thức Trẻ

">

Game chặt chém Mystic Fighter chuẩn bị mở cửa chính thức


" Làm cái gì vậy cha nội?" Thanh Thúy đang ngồi dửng dưng ăn oishi rất bình thường.

Minh Hoài ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn vợ. Lúc này, hắn mới phát giác ra một chuyện hết sức bất bình thường. Tại sao? Tại sao và tại sao? Câu hỏi luôn đặt ra trong đầu của hắn. Những người phụ nữ sắp sinh đang đứng ngồi xung quanh đều kêu la thảm thiết, mặt người nào người nấy đều nhăn nhó khó chịu biết nhường nào. Trông khi đó, Minh Hoài dụi mắt nhìn lại vợ một lần nữa. Có thật đây là vợ của hắn không ? Minh Hoài thốt lên một câu rất ngốc nghếch.

" Ủa, cô là ai?"

Thanh Thúy ăn một miếng bánh khoai tây chiên còn dang dỡ. Nghe thấy câu hỏi của chồng, Thanh Thúy không thể tin được mà tát vào mặt hắn một bạt tay. " Thức tỉnh chưa ông già!"

Cái tát cứ như cơn lốc xoáy, xoáy sâu vào bên trong não bộ của Minh Hoài. Hắn cảm nhận rõ cơn đau vẫn còn dư âm trên má. Không thể nào chịu nổi mà hét lên " ĐAU QUÁ!!!"

Tiếng hét thất thanh của Minh Hoài vang vọng khắp bệnh viện thai sản. Mọi ánh mắt đều hướng nhìn về phía hắn. Mấy bà mẹ đang kêu la cũng dừng hẳn lại công việc của mình mà tập trung vào Minh Hoài. Ai ai cũng ngơ ngác thì thầm với nhau " Ông chồng đó làm gì mà la dữ vậy? Trông cô vợ tỉnh bơ thế kia!", " Chắc là đau thay vợ đây mà.", " Coi kìa, chồng nhà người ta không bao giờ làm người khác thất vọng!" .....

" Ôi trời ơi! Ông chồng tôi vừa làm cái gì vậy nè." Thanh Thúy che mặt đi mà than thở trong lòng.

Mọi tiếng nói thì thào đều liên quan đến Minh Hoài. Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra điều đó. Vừa xoa xoa bên má của mình vừa than đau. " Sao vợ đánh chồng mạnh tay vậy?"

" Suỵt! Tốt nhất là đừng nói gì nữa." Cô đặt tay lên môi ra hiệu cho Minh Hoài dừng lại lời muốn nói.

Thấy biểu hiện của vợ có chút khác thường, hắn lại lầm tưởng vợ đang chuyển dạ mà sót ruột. Đứng lên ngồi xuống không yên. " Vợ sắp sinh rồi đúng không? Con đạp vợ dữ dội lắm ư! Để chồng bảo với bác sĩ cho chồng...à không vợ sinh baby nha."

" Thôi, ngồi xuống đây cho tôi nhờ. Anh làm em mất mặt quá đi." Cô không dám tin rằng chồng mình lại có sức mạnh ảo tưởng đến vậy. Suy đoán lung tung, rối xà beng cả lên.



Minh Hoài lại không hiểu lời Thanh Thúy đang nói. " Mất mặt" ư? Nhưng mà mặt của cô ấy vẫn ở đây mà. Vậy sao có thể gọi là " mất mặt" được. Chẳng lẽ, khi phụ nữ đau bụng đến nỗi bị hoang tưởng. Nhưng mà hoang tưởng kiểu này thì có chút đáng sợ. Minh Hoài thò tay vào trong túi quần lấy chiếc điện thoại iphone 18 Pro Max sang chảnh của mình ra. Làm cho bao ánh mắt của bà mẹ bị thu hút mãnh liệt như thấy ánh hào quang. Mà việc này, Minh Hoài không hề để ý. Hắn mở màn hình điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc sau đó nhấn nút gọi.

Thanh Thúy ngồi trên ghế nhìn chồng với ánh mắt khó hiểu. Chồng cô giờ này còn muốn gọi cho ai nữa. Thanh Thúy bèn tò mò mà kéo tay chồng hỏi:" Anh gọi cho ai vậy?"

" Là bác sĩ tâm lý đó em." Minh Hoài thẳng thắn mà nói với cô. Nhìn gương mặt nghiêm túc đến lạ thường của Minh Hoài, Thanh Thúy thấy có điềm chẳng lành, cô bèn hỏi:" Gọi cho bác sĩ tâm lý làm cái gì?"
">

Truyện Bạn Thân Là Vợ Tương Lai


"Chuẩn bị đi họp lớp cao trung, năm nay cô Từ tự gọi đến cho mình, mình vẫn nên đi, nhưng đã lâu rồi không gặp, mình sợ không quen lắm, hy vọng hết thảy đều thuận lợi."

Ngòi bút do dự để lại một chấm nhỏ dần to lên.

"Nếu có thể, mình càng muốn đi cùng cậu."

Nhan Vị đóng lại, lấy một quyển nhật ký khác trên bàn cho vào túi xách mang đi.

Mùa đông của thành phố phía Nam cũng không quá lạnh, Nhan Vị mặc áo sơ mi trắng cùng áo len tím nhạt, kết hợp với quần tây, bên ngoài khoác áo khoác dài màu xám, trông trưởng thành lại không mất sự tao nhã.

Mái tóc đen để xõa sau vai, cùng với gương mặt rất ưa nhìn, trên đường có không người quay đầu lại.

Bắt taxi đến trung tâm thành phố, vừa xuống xe đã nghe có người gọi tên mình: "Kia không phải Nhan Vị sao? Nhan nữ thần cũng đến!"

Nhan Vị quay đầu nhìn.

Một nam một nữ đang sóng vai nhau đi đến, nữ nhân vừa rồi gọi Nhan Vị vóc dáng chỉ đến vai nam nhân.

Nhan Vị mỉm cười nhìn nữ nhân, tay đóng cửa xe, tìm trong trí nhớ tên của nữ nhân này, chờ hai người đi đến, cô cũng tự nhiên nói: "Hiếm khi có thời gian, mọi người đã lâu không gặp."

Ài, tìm tên thất bại.

"Là thật lâu! Họp lớp lần trước cậu cũng không đến nhưng cảm giác cậu vẫn không thay đổi, vẫn rất xinh đẹp!" Nữ nhân cảm thán xong, sau đó giới thiệu nam nhân mặc đồ trang trọng: "Đây là chồng mình, anh ấy họ Phó."

Phó tiên sinh gật đầu với Nhan Vị, vô cùng thân sĩ chào hỏi: "Chào cô, Nhan tiểu thư, tôi đã nghe Hiểu Hiểu nhắc về cô."

Nhan Vị nhớ ra nữ nhân này tên gì, Chu Hiểu Hiểu, là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng của cô khi còn học cao trung.

Bạn học cũ gặp nhau có rất nhiều lời muốn nói, sau khi trò chuyện, Chu Hiểu Hiểu vứt bỏ chồng mình, chạy đến bắt lấy cánh tay Nhan Vị, chị em tốt vừa đi vừa ôn chuyện, Phó tiên sinh đi phía sau xách túi.

"Khi nào kết hôn?" Nhan Vị thuận miệng hỏi.

"Tháng trước lãnh chứng, còn chưa làm hôn lễ, bọn mình tính mùa xuân năm sau mời khách, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho cậu!" Chu Hiểu Hiểu thoạt nhìn rất vui vẻ, tiếp tục nói: "Thời gian của nữ thần rất quý giá, mình nghe bọn họ nói mỗi lần tụ họp mời cậu, cậu luôn từ chối, hai ta thân thiết như vậy, cậu không thể cự tuyệt, nhất định phải đến!"

Nói đến như vậy, Nhan Vị không thể nói không: "Ừ, nhất định."

Nói chuyện một lúc thì đến nơi, lớp trưởng Văn Đàm như người giữ cửa, nam nhân 24-25 tuổi mặc tây trang đen, cà vạt kéo cẩn thận, thấy vài người đến, mắt hắn sáng ngời, tầm mắt nhìn nữ nhân mặc áo khoác màu xám không rời.

"Ai u! Nhiều năm như vậy, lớp trưởng vẫn nhớ mãi không quên nữ thần nha!" Còn chưa đến gần, Chu Hiểu Hiểu đã bị ánh mắt mãnh liệt của lớp trưởng làm đau mắt, đùa dựa gần Nhan Vị, nhỏ giọng nói: "Nhan nữ thần, nếu không cậu cho một cơ hội đi?"

Bọn họ không ai không biết mỗi khi họp lớp, lớp trưởng luôn đứng giữ cửa đến tận lúc bắt đầu mới đi vào là đang ai?

Nhan Vị cười, nhỏ giọng nói: "Trầm mê học tập, không muốn yêu đương."

Chu Hiểu Hiểu cười lớn nói: "Học bá quả là học bá, trong lòng chỉ có học tập, tất cả nam nhân đều lượt bỏ!"

Biết được thái độ của Nhan Vị, Chu Hiểu Hiểu ánh mắt đồng tình nhìn Văn Đàm.

"Nhan, Nhan Vị......cậu cũng đến." Nam nhân vừa rồi còn thành thục, ổn trọng đột nhiên lắp bắp, nói lời vô nghĩa, không biết vì xấu hổ hay thẹn thùng, gương mặt trắng nõn bỗng hồng nhạt.

">

Truyện Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

友情链接