Cảnh sát Ấn Độ bắt được tội phạm sau 2 tuần Google search
2025-02-23 18:43:48 Nguồn:NEWS Tác Giả:Thế giới View:832lượt xem
TheảnhsátẤnĐộbắtđượctộiphạmsautuầảnh ronaldoo báo Ấn Độ Hindustantimes, một tên trộm thường "đi làm" trong một chiếc xe Chevrolet Cruze và chỉ nhắm đến những ngôi nhà ở những khu phố phía nam Delhi giàu có như Vasant Kunj, đã bị bắt sau khi cảnh sát sử dụng tìm kiếm của Google để xác định hắn.
Siddharth Mehrotra, 27 tuổi, đã khai rằng hắn chỉ nhắm vào nhà của các chính trị gia, quan chức, cán bộ chính phủ và doanh nhân. Cảnh sát cho hay, các nạn nhân của kẻ trộm này bao gồm cựu dân biểu và một quan tòa.
Kể từ tháng Hai năm nay, Mehrotra đã đột nhập 18 căn hộ tại Vasant Kunj, tất cả đều nằm ở tầng trệt vì nó cho phép anh ta tẩu thoát dễ dàng nếu bị phát hiện. Trong một vài lần, các camera an ninh đã ghi lại được hình của Mehrotra.
Mặc dù khuôn mặt của kẻ trộm ấy đã được xác định rõ ràng trong cảnh quay, nhưng không có cách nào cảnh sát có thể xác định hắn ta. Qua hai tuần tìm kiếm siêng năng với Googgle, chỉ đơn giản là gõ hàng trăm từ khóa liên quan với hy vọng rằng bất kỳ tin tức nào liên quan đến hắn sẽ bao gồm ảnh, từ đó giúp xác định danh tính của kẻ trộm kia.
Gánh bánh gối này đã chứng kiến biết bao kỷ niệm học trò. Mưa hay nắng, chúng tôi cũng rủ nhau: “Bánh gối không?”. Ngoài trời đổ mưa, đám nhóc ngồi rúc rích ăn bánh quanh bếp lò ấm, tán chuyện râm ran. Ngày trời nắng gắt, bọn nhóc cũng lê la quán bánh gối. Ăn bánh gối cho đến khi thấy ấm bụng cũng chẳng vượt quá mức tiền tiêu vặt có trong tay tụi học trò. Bánh gối còn theo vào những cuộc tụ họp ăn khao mỗi dịp lễ, sinh nhật, đạt giải thưởng hay tốt nghiệp…
Đã bao lớp đàn anh, đàn em gắn bó với gánh bánh gối thân thuộc này. Chị chủ quán tâm sự, mỗi mùa hè, lòng chị lại đan xen nhiều cảm xúc. Khi đám học trò lũ lượt kéo đến, quán thật sôi động, lòng chị cũng hân hoan.
Để rồi chỉ ngay sau đó, chị lại thoáng buồn bởi “vòng xe lăn đi là các em sẽ rời xa quê nhà, rẽ đi các ngả. Liệu còn được mấy đứa? Liệu các em có mấy dịp ghé lại gánh bánh này? Mà dòng đời trôi mãi, biết khi nào gặp lại?...”. Dòng tâm sự của chị khiến tôi cũng trăn trở: “Đã có dịp nào lớp chúng mình hội ngộ đông đủ?”.
Thật ra, bao năm rồi, gánh bánh gối này được biết tiếng chủ yếu nhờ “truyền miệng” chứ chẳng hề mất phí hay thời gian cho truyền thông quảng bá. Có lần, tôi hỏi chị có dùng mạng xã hội không, để khi nào về quê, em nhắn chị để phần bánh.
“Không, em ơi! Chị mở hàng là chẳng thể ngơi tay, mà chị cũng chẳng dám hứa với khách nào. Có duyên có dịp thì cứ ghé ăn chơi, em nhé!”, chị trả lời.
Như tôi, dẫu có đi xa vẫn nhớ rõ thứ hương vị chân chất lẫn tình cảm của người quê mình đặt trong món quà ăn vặt - những chiếc bánh gối chiên vàng thơm, nồng đượm vị ngon nức lòng, đủ gây nhớ từ thời áo trắng đến giờ.