当前位置:首页 > Kinh doanh > Soi kèo phạt góc Martinique vs Haiti, 4h ngày 19/7 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo Cruz Azul vs Queretaro, 08h05 ngày 24/2: Chủ thắng cả kèo lẫn trận
Đầu tiên là dịch bệnh. Nó làm tôi trăn trở rất nhiều. Nếu đi xe khách, tôi chỉ có thể về tới bến xe huyện rồi từ đó về nhà còn hơn 50 cây số mà phương tiện giao thông không hề tiện. Cha tôi đã già, không thể mượn xe ai để lên huyện đón con được. Còn đi xe máy ư?
Dịch bệnh như thế này, tôi không biết liệu dọc đường có xảy ra chuyện gì không hay không. Nhỡ may tôi dính virus trên đường về rồi lây cho cha mẹ, xóm giềng thì sao?
Một nguyên nhân quan trọng hơn là năm nay tôi không có tiền. Dịch bệnh kéo dài, tôi “được” nghỉ làm có tới 4-5 tháng. Công ty cũng chỉ hỗ trợ được chút đỉnh, đủ để tôi chi trả tiền nhà trọ, điện nước…
![]() |
Tài khoản tiết kiệm đã bị tiêu hụt rất nhiều. Tôi gần như chẳng còn đồng tiền tích luỹ nào. Bây giờ mà về quê ăn Tết, tôi đã chẳng giúp được gì cho cha mẹ, lại còn ăn bám họ hay sao?
Nhớ cha, thương mẹ vô cùng nhưng tôi vẫn quyết định không về quê mà ở lại thành phố này đón Tết một mình. May mắn làm sao, tôi được một chị đồng nghiệp giới thiệu cho công việc giúp việc mùa vụ cho một gia đình. Họ có mẹ già, con nhỏ nên cần người làm giúp trong những ngày lễ tết.
Và quan trọng hơn, họ sẵn sàng trả lương hậu hĩnh cho tôi. Tính sơ sơ, làm cho họ 9-10 ngày, tôi đã có hơn chừng 5 triệu - một nửa tháng lương bình thường rồi. Vì được anh chị chủ nhà mời ăn nên tôi có thể tiết kiệm khoản tiền này gửi về giúp đỡ cha mẹ. Rồi ra Giêng lại “cày” để kiếm thêm.
Từ hôm được nghỉ làm, tôi bận rộn với công việc dọn dẹp, cơm nước rồi giặt giũ giúp gia đình anh chị chủ nhà. Có thể nói là tất bật hơn cả khi đi làm. Nhưng tới tối, tưởng có thể ngả lưng là ngủ ngay, tôi lại thấy chống chếnh vô cùng…
Cả dãy nhà trọ vốn lúc nào cũng tấp nập, đông vui người ra người vào thì nay vắng hoe, chỉ còn lại mình tôi và bác bảo vệ. Đặt lưng xuống giường, tôi thấy tủi thân vô cùng. Nhớ nhà, nhớ cha mẹ, anh chị, thèm mùi khói bếp, thèm nghe tiếng cười đùa của đám trẻ con…
Nước mắt cứ thế tràn ra, chẳng thể nào ngăn được… Nhưng lại tự nhủ phải cười thật vui, nói thật to khi gọi điện về nhà để cha mẹ yên lòng.
Xuân này con không về nhưng năm sau nhất định con sẽ về để chuẩn bị cho cha mẹ một cái tết thật to, thật đầy đủ nhé!
Độc giảHà Mi
Khi còn mẹ, con chưa cảm nhận hết điều thiêng liêng trong tình mẫu tử. Giờ mẹ đi xa rồi con mới thấy, dẫu hối hận bao nhiêu cũng không thể, không thể nữa.
" alt="Tết Nguyên Đán này, tôi cô đơn ở nơi phố thị…"/>Biết sự thật, tôi đã không tiếc lời nhiếc móc, mắng mỏ hai kẻ vô liêm sỉ. Nhưng có lẽ họ thực sự yêu nhau. Họ mặc kệ lời đàm tiếu, sự xấu hổ của bản thân để đến với nhau. Chứng kiến người yêu và bạn của mình hạnh phúc, tôi từng có phen chết đi sống lại. Tôi khóc suốt mấy tháng trời, quên ăn quên ngủ, gầy trơ xương. Thế nhưng tất cả cũng chẳng được gì. Chỉ có tôi là người bất hạnh.
Những ngày tháng đó, tôi vùi đầu vào công việc quên đi quá khứ đau thương. Hơn 5 năm, tôi vẫn chưa quên được nỗi đau phản bội ấy. Tôi từ chối tất cả lời tán tỉnh của những người đàn ông bên cạnh mình. Không phải vì tôi chê bai họ mà bởi trái tim tôi chưa thể đón nhận bất cứ thứ tình yêu nào khi hằng ngày vẫn thấy họ đăng ảnh vui vẻ lên mạng. Người ta nói tôi dại vì suốt ngày xem Facebook tình cũ. Tôi hiểu nhưng sự tò mò khiến bản thân không thể làm khác.
Cho đến một ngày, tôi hay tin cô ta và chồng trục trặc. Cô ta đăng một dòng trạng thái lên Facebook ám chỉ chồng ngoại tình. Nỗi hận trong lòng lại trỗi dậy, tôi tìm cách liên lạc với người đàn ông ấy với mục đích hỏi han, nói chuyện. Ban đầu là nhắn tin điện thoại, sau là những cuộc hẹn cà phê.
Tôi muốn chứng minh cho anh ta thấy người đứng trước mặt anh ta đây mới chính là người yêu anh ta nhiều hơn tất cả. Tôi đặt quyết tâm nhất định phải lấy lại được người đàn ông này để trả thù cô bạn kia.
Hơn 6 tháng dùng mọi cách để dụ dỗ, tôi đã có được tình cảm của anh ta. Anh ta nói ân hận vì đã bỏ rơi tôi, kể rằng cuộc sống hiện tại không hề hạnh phúc. Người vợ bên cạnh anh là người đàn bà bảo thủ, thích kiểm soát, anh sống không được ngày nào tự do.
So với cô ta, tôi xinh đẹp hơn nhiều. Chúng tôi bước vào đời nhau một cách nhanh chóng. Tôi yêu cầu anh về ly dị vợ để cưới tôi và không ngờ anh đã làm việc đó một cách nhanh nhất có thể. Chỉ hơn 4 tháng, anh và vợ đường ai nấy đi còn chúng tôi trở thành vợ chồng hợp pháp.
Biết anh quay lại với tôi, vợ anh không nói một lời nào. Tôi lấy làm lạ, cảm thấy chiến thắng của mình không được vẻ vang vì không khiến cho cô ta cảm thấy đau khổ, vật vã.
Sau đó, tôi nghe nói cô ta đã chuyển đi nơi khác sống cùng với hai con. Trong lòng tôi cảm thấy có chút áy náy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng chỉ đang lấy lại thứ chính cô ta đã lấy mất của tôi.
Những tưởng ngày tháng hạnh phúc đang đến, ai ngờ đó là những ngày sống trong khốn khổ của tôi. Người đàn ông hào hoa, phong độ, tâm lý ngày nào không còn nữa. Anh trở thành một gã làm đâu tiêu hết đấy, lười biếng, cờ bạc rượu chè. Sau hơn 2 tháng sống đúng nghĩa hôn nhân mới, tôi bắt đầu trở thành người đàn bà siêu nhân.
Từ việc cơ quan đến việc nhà, tôi đều một tay làm hết. Lúc có bầu, anh ta không quan tâm tôi một chút nào, chỉ biết rượu chè. Anh còn vay tiền khắp nơi đánh bạc. Khi tôi mang thai, anh ta “bóc bánh trả tiền” khiến tôi đau đớn vô cùng. Tôi không tin nổi người đàn ông ngày nào ngoan ngoãn hiền lành, không rượu thuốc, chơi bời lại thành ra thế này. Tôi phải theo dõi tận nơi để chứng kiến cảnh anh ta đưa bồ vào nhà nghỉ.
Quá ức chế, tôi mang tất cả bằng chứng có được ném vào mặt anh ta. Vậy mà chồng tôi không chút run sợ còn thản nhiên như không có gì. Anh ta lườm tôi rồi nói: “Chẳng phải ngày đó cô tìm mọi cách có được tôi sao? Vậy cô đã có được rồi thì cứ tận hưởng đi chứ”.
Câu nói chua chát đó không ngờ lại được phát ra từ miệng người đàn ông mà tôi đã hi sinh cả thanh xuân để đau khổ, chờ đợi, giành giật. Nhìn đứa con thơ đang ngủ, nước mắt tôi tuôn rơi. Sau bao năm tôi vẫn cứ sai lầm. Dù có cơ hội tìm được hạnh phúc mới nhưng chính tôi lại đẩy mình vào vũng lầy đau khổ.
Vì một người đàn ông không ra gì, tôi đã hai lần hủy hoại bản thân. Bây giờ, tôi thực sự bế tắc vô cùng.
Độc giả V.Q
Facebook cá nhân mãi là một góc cá nhân nơi bạn đăng những vụn vặt đời thường của chính mình, cho đến khi nó trở thành nơi được đặc biệt quan tâm bởi một ai đó cần nhiều thông tin hơn về bạn.
" alt="Lấy được chồng người tưởng sung sướng ai ngờ rước về… cục nợ"/>Lấy được chồng người tưởng sung sướng ai ngờ rước về… cục nợ