Công nghệ

Tôi đã giúp bố mẹ không còn nghĩ game là tệ nạn như thế nào

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-03-22 13:16:39 我要评论(0)

“Mày học hành thì không chịu học,ôiđãgiúpbốmẹkhôngcònnghĩgamelàtệnạnnhưthếnàlịch thi đấu v-league 20lịch thi đấu v-league 2024lịch thi đấu v-league 2024、、

“Mày học hành thì không chịu học,ôiđãgiúpbốmẹkhôngcònnghĩgamelàtệnạnnhưthếnàlịch thi đấu v-league 2024 cứ suốt ngày đâm đầu vào game thì làm sao mà nên người được hả con? Cái đó có gì hay ho mà cứ chìm đắm mãi thế? Không lo học sau này mày bắt bố mẹ nuôi à? Chơi cái này mày không thấy tốn tiền à? Làm gì có cái chuyện người ta cho chúng mày chơi miễn phí?”

Các bạn đã thấy có điều gì quen thuộc chưa? Vâng, đó chính là những điều hai bậc phụ huynh của tôi trước đây từng nói rất nhiều mỗi khi tôi bắt đầu đặt chân vào “thế giới” Summoner’s Rift vốn đã quá quen với những game thủ mê Liên Minh Huyền Thoại. Có thể điều tôi vừa nói hơi thừa thãi thì phải. Chẳng riêng gì Liên Minh Huyền Thoại, chỉ cần ngồi vào bàn, bật máy tính, chưa cần phải vào chơi game mà mới ngồi nhìn màn hình desktop, các bậc sinh thành của chúng ta đã có thể than phiền không ngừng nghỉ về việc chúng ta đáng lẽ ra phải ngồi học hoặc làm điều gì đó “có ích” hơn theo cách nhìn của họ.

Tôi không đổ lỗi cho bố mẹ. Những người đã có công sinh thành thường luôn đúng về nhiều mặt, vì đơn giản họ đã sống qua nhiều thời kỳ trước chúng ta, chẳng thiếu gì kinh nghiệm sống để truyền đạt lại cho con cho cháu. Thế nhưng một điều cũng cần phải nhắc lại, thời kỳ cha mẹ chúng ta còn đang cắp sách tới trường, tuyệt đối không thể có giải trí tương tác, hay nói đúng hơn là game như hiện nay. Họ chỉ có đánh khăng, bắn bi, thả diều, chơi chuyền… Những trò chơi bất tử theo năm tháng.

Chính vì thế thay vì việc ra ngoài chạy nhảy thể dục thể thao hoạt động cơ thể mà lại ngồi trước máy tính để nghiền ngẫm game, đối với các bậc phụ huynh, là một điều gì đó vừa không tốt cho sức khỏe, trí óc, mà còn phung phí thời gian và tiền bạc nữa.

Đã từng có khoảng thời gian, bố mẹ cấm tôi chơi game. Dĩ nhiên tôi không sợ đòn roi hay những lời cằn nhằn cáu gắt của bố mẹ. Và thậm chí tôi còn chẳng thèm chơi game vụng trộm. Ở cái tuổi nổi loạn, như những người bạn cùng trang lứa khác, tôi hoàn toàn có thể cãi lại cha mẹ vì họ không biết được thứ tôi đang chơi có ý nghĩa như thế nào đối với một cậu bé được làm quen với game kể từ lúc cắp sách tới trường, với những quán PS2 đá Winning Eleven, rồi đến thời kỳ những game PC và game online đổ bộ các quán game gần nhà.

Dĩ nhiên tôi buồn. Buồn không phải vì không được chơi, mà một phần không nhỏ lý do là vì bố mẹ coi game như một thứ tệ nạn, khiến con người ta ngu muội. Là một game thủ, chắc chắn các bạn sẽ không đồng ý và cho rằng bố mẹ tôi ngốc nghếch hay kém hiểu biết. Thưa với các bạn, họ có được chơi game đâu mà biết sức hút của nó.

Và như vậy là tôi buộc phải tìm một cách hoàn toàn khác thay vì hờn dỗi, phản đối bố mẹ bằng những cách phá phách hay không chịu học hành. Một người bạn lâu năm của bố mẹ tôi đã từng kể với tôi những câu chuyện mà ngay cả một đứa trẻ ham chơi hơn ham học như tôi còn thấy sợ hãi và không dám lơ là công việc trên trường lớp, vì thế chẳng có game nào xứng đáng để bạn hy sinh công việc và học tập cả.

Nhưng với Liên Minh Huyền Thoại, mọi chuyện khác hoàn toàn. Tôi dường như bị cuốn hút vào tựa game này. Nó vừa dễ vừa khó, không chỉ phụ thuộc vào kỹ năng cá nhân mà còn phải phụ thuộc vào cả 4 người chơi cùng. Chưa từng có một tựa game nào tôi chơi qua lại thu hút như vậy, à dĩ nhiên là bỏ qua việc mấy cậu bé tập chơi toàn đánh Ad Carry rồi lên feed mạng cho đối thủ đúng phong cách máy ATM cho địch rút tiền.

Ấy là chưa kể những giải đấu ra mắt quanh năm, từ LCS cho tới giải vô địch thế giới khiến cho không ít game thủ phải thổn thức với những pha xử lý mà có nằm mơ chúng tôi cũng không dám nghĩ tới. Và tôi đã quyết định… rủ bố thử xem game cùng. Một kế sách mà lúc đó bản thân tôi cũng chẳng dám nghĩ sẽ thành công, 5 ăn 5 thua đúng nghĩa đen.

Ban đầu tôi ngồi nói chuyện với bố. Ban đầu ông rất ngạc nhiên và vẫn có vẻ phản đối, vẫn coi đó là một thứ tệ nạn con trai mình cần phải tránh xa. Thế nhưng, trước đó tôi đã thử hỏi người bác mà tôi kể với các bạn ở trên, bác đã cho tôi nhiều lời khuyên rất hữu ích, ví như không được mất bình tĩnh trong lúc nói chuyện với cha mẹ, vì điều đó dễ khiến họ nổi nóng và dẫn tới tranh cãi không đáng có.

Tôi bật YouTube, giới thiệu với bố về LMHT, 1 clip giải game của người Hàn Quốc, và giới thiệu nó như một môn thể thao chẳng khác gì cầu lông và bóng đá, hai môn mà bố tôi thích thú nhất. Cũng phải mất khá lâu để thuyết phục, nhưng cuối cùng, ông cũng có vẻ như đã thỏa hiệp, và thậm chí còn chơi game cùng tôi nữa, sau khi được giới thiệu một game cờ tướng nơi ông có thể đấu với nhiều người trên mạng chứ không phải ra quán nước ngồi mỗi buổi chiều như trước.

Giờ đây họ không coi game là một tệ nạn như trước nữa. Có lẽ việc cho bố mẹ xem những bài viết về những báo cáo khoa học cho thấy chơi game có lợi cho trí óc và phản xạ con người đã có hiệu ứng tích cực.

Đương nhiên bố mẹ bắt tôi phải chơi game điều độ, không để game ảnh hưởng đến học tập. Trong một vài phút, khi những trận đấu xếp hạng còn đang mời gọi tôi cũng có quên mất lời hứa với bố mẹ. Nhưng ngay sau đó vì những gì đã thỏa thuận để được tiếp tục theo đuổi đam mê, công việc học vẫn phải được đảm bảo, từ những bài kiểm tra cho tới bài tập về nhà, dù sức học của tôi không tốt, nhưng điểm số vẫn phải khiến cho bố mẹ hài long và yên tâm phần nào.

 

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Ba của Quỳnh Như là bác sĩ nam khoa, hèn gì mà ông mắc “bệnh nghề nghiệp”, nhìn đâu cũng thấy đàn ông bị trục trặc! “Vậy nên bây giờ tụi tao đi chơi với nhau rất thoải mái. Hai đứa ngủ chung phòng mà hắn cứ nằm ngay đơ như khúc gỗ”. Quỳnh Như lắc đầu.

Tôi chưa kịp nói gì thì Hạ Lan bỗng cưới ré lên khiến tôi giật mình: “Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại cười vậy?”. Hạ Lan trả lời trong tiếng cười chưa dứt: “Thì mợ nhà tao cũng vậy”. “Mợ” là từ Hạ Lan dùng để chỉ anh người yêu cũ của mình.

Trước đây, tôi thấy anh chàng thích xài nước hoa, quần áo lúc nào cũng phẳng phiu, đầu tóc xịt keo dựng đứng... thì cứ nghĩ bọn con trai bây giờ đều thế. Tôi không đánh giá bởi trào lưu xã hội là thế, mình là thiểu số, có muốn cũng chẳng cản được.

“Hồi mới quen nhau, có lần tao rủ mợ ấy đi xem phim. Vô rạp, tao len lén nắm tay mợ, cứ tưởng mợ sẽ xúc động lắm, nào ngờ mợ phủi lia lịa và bảo tao... xúc phạm nhân phẩm của mợ. Nhiều lần như vậy, tao sinh nghi nên nhất quyết... cướp đời trai của mợ. Tao lừa thế dẫn mợ đi Đà Lạt. Đêm đó tao chẳng mặc gì cả. Kết quả là tao bị cảm lạnh tưởng chết vì mợ giành hết chăn màn... Lần đó về, tao quyết định đường ai nấy đi”. Nghe Hạ Lan kể đến đây, Quỳnh Như phá lên cười. Nó cười to đến nỗi mẹ tôi phải chạy vô xem “ba đứa mắc giống gì mà cười dữ vậy?”.

Tôi cũng cười. Hạ Lan cũng cười. Trong 3 đứa, tôi chưa có người yêu. Không phải tôi xấu, cũng không phải tôi kén chọn mà có lẽ chưa có duyên nên chưa gặp được người vừa ý. 27 tuổi, ba mẹ ví tôi là hũ mắm treo đầu giàn và mong sớm có “thằng nào đó tới rước đi” nhưng đợi mãi chẳng thấy. Riêng tôi không hề sốt ruột bởi chung quanh bạn bè tôi hầu hết cũng chưa chồng. Có điều tôi không được phóng khoáng, thoải mái như các bạn của mình.

Nhiều khi tôi nghĩ, nếu thật sự yêu thì cho nhau cái quý giá nhất cũng chẳng có gì đáng tiếc. Chỉ sợ là gặp phải người không thật lòng thì sẽ hối tiếc cả đời. Mà xung quanh tôi giờ đây sao toàn những anh chàng ẻo ẻo, lả lả, hình vóc là trai nhưng tâm tính lại như đàn bà con gái. Tôi sợ mình cũng sẽ vớ phải một anh chàng mà hai cô bạn tôi mỗi lần gặp lại tra vấn: “Khai thiệt đi, mày đã phá đời trai của nó chưa?”.

Ối trời, đàn ông đâu hết rồi mà tìm mãi không ra một tấm lưng để dựa?

(Theo NLĐ)

" alt="“Khai thiệt đi, mày đã phá đời trai của nó chưa?”" width="90" height="59"/>

“Khai thiệt đi, mày đã phá đời trai của nó chưa?”

Steve Rothstein và tấm hộ chiếu nhiều dấu đóng.

Năm 1981, Steve Rothstein là người may mắn có được "kèo thơm" nhất lịch sử ngành hàng không. Ông mua vé bay trọn đời có tên AAirpass của hãng American Airlines với giá 250.000 USD (tương đương 5,8 tỷ đồng).

AAirpass cho phép hành khách bay trong khoang hạng nhất đến bất kỳ nơi đâu trên thế giới, vào bất kỳ lúc nào cho đến cuối đời. Và chỉ với phụ phí 150.000 USD, hành khách sở hữu AAirpass sẽ có thể đưa thêm bất kỳ ai lên khoang hạng nhất với mình.

Steve Rothstein, một nhân viên ngân hàng đầu tư thời bấy giờ tại Chicago, đã là một trong những hành khách may mắn của American Airlines. Do nhìn thấy tiềm năng có nhiều giá trị từ thương vụ, ông đã vay 400.000 USD trả trong 5 năm với lãi suất 12%.

Thế nhưng điều mà hãng không hề nghĩ tới là trong nhiều năm cầm chiếc vé AAirpass trọn đời, Steve Rothstein và nhóm hành khách này góp phần gây ra tổn thất lớn cho hãng.

Lịch sử tấm vé bay trọn đời AAirpass  

Vào cuối những năm 1970, nhiều hãng hàng không bắt đầu hoạt động ở Bắc Mỹ, tạo ra nhiều sự cạnh tranh trong ngành. Thập niên 1980 đến với lạm phát gia tăng, giá dầu tăng vọt và điều kiện kinh tế suy kiệt thách thức nền kinh tế Mỹ.

Trong thời gian đó, American Airlines là một trong những hãng hàng không bị ảnh hưởng nặng nề. Hãng trải qua một cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng và gây ra khoản lỗ 76 triệu USD vào năm 1980, theo Historyofyesterday.

Để khắc phục tình hình, American Airlines đã đưa ra một chương trình khuyến mãi độc đáo không chỉ đảm bảo doanh số bán hàng mà còn đảm bảo lòng trung thành của khách hàng.

Robert Crandall (giám đốc điều hành năm 1981) nảy ra ý tưởng bán gói dịch vụ vé hạng nhất trọn đời, đảm bảo thu được khoản tiền lớn nhanh chóng cho American Airlines.

Ông cho rằng không ai thực sự bay nhiều như vậy để nhận được giá trị đồng tiền từ tấm vé trọn đời này.
Năm 1981, chỉ với giá 250.000 USD (tương đương 5,8 tỷ đồng), khách hàng có thể mua tấm vé AAirpass có thể đi bất kỳ đâu đến trọn đời.

Với phụ phí 150.000 USD, hành khách sở hữu AAirpass có thể đưa thêm bất kỳ ai lên khoang hạng nhất với mình.
Năm 1990, giá vé AAirpass là 600.000 USD (tương đương 14 tỷ đồng) dành cho 2 người. Năm 1993, giá cho loại vé này tăng lên 1,01 triệu USD (tương đương 23,7 tỷ đồng) và đến năm 1994, hãng dừng bán. Có khoảng 28 người đã sở hữu tấm vé bay trọn đời như vậy.

Tuy nhiên, sau đó, hãng hàng không đã nhận ra rằng họ mắc một sai lầm lớn khi bán những tấm vé đó. Hầu hết người mua đều bay nhiều hơn giá trị của tấm vé.

Năm 1994, hãng hàng không quyết định kết thúc chương trình và thu hồi tất cả các vé AAirpass còn tồn đọng.

Nhóm tài chính phân tích vào năm 2007 cho thấy, trung bình, mỗi người trong số các khách hàng đã tiêu tốn của hãng khoảng 1 triệu USD/năm cho phí và thuế. Có nghĩa là hãng hàng không đã mất gần 30 triệu USD mỗi năm do vé trọn đời.

Lùm xùm của Steve Rothstein và sự thất bại của hãng hàng không

Trong khoảng thời gian 25 năm, Steve Rothstein đã đến hơn 100 quốc gia, thực hiện hơn 10.000 chuyến bay. Ước tính tất cả các chuyến bay có giá 21.000 USD, gấp khoảng 84 lần số tiền ông trả ban đầu.

Ông được ngồi trên những chiếc ghế máy bay thoải mái nhất, tận hưởng những bữa ăn và giải trí tốt nhất, không phải xếp hàng dài ở sân bay và không bao giờ phải lo lắng về phí hủy chuyến.

Ông đã bay hàng trăm chuyến đến New York, Los Angeles (Mỹ), hay tới Ontario (Canada) chỉ để mua một chiếc bánh sandwich mà mình yêu thích.

Có khi, ông bay sang London (Anh) cả chục lần mỗi tháng. Thi thoảng, vị khách này còn hào phóng dùng vé dành cho bạn đồng hành để mời một người xa lạ ở sân bay lên khoang hạng nhất ngồi cạnh mình.

Năm 2008, Rothstein và một số người khác bị tước tấm vé AAirpass trọn đời. Ông và một số hành khách đã đâm đơn kiện và tuyên bố rằng sẽ không bao giờ dùng dịch vụ của hãng bay này nữa, theo The Guardian.

Sau các vụ kiện, nhóm của Rothstein thua kiện, không lấy lại được AAirpass. Trong khi đó, 25 hành khách khác, gồm cả tỷ phú Mark Cuba, vẫn sở hữu tấm vé còn hiệu lực.

Tuy nhiên, cuối cùng, cái kết của hãng hàng không cũng chẳng tránh khỏi hai chữ "thảm hại". Năm 2011, họ tuyên bố phá sản để tái cơ cấu công ty.

Ảnh nữ tiếp viên hàng không một mình chắn cửa máy bay ở độ cao 200m 'gây sốt'

Ảnh nữ tiếp viên hàng không một mình chắn cửa máy bay ở độ cao 200m 'gây sốt'

HÀN QUỐC- Hình ảnh nữ tiếp viên hàng không một mình che chắn trước cửa máy bay sau khi hành khách ngang ngược cố tình mở cửa thoát hiểm lan truyền nhanh chóng." alt="Mua 1 tấm vé bay trọn đời, người đàn ông khiến hãng hàng không lao đao" width="90" height="59"/>

Mua 1 tấm vé bay trọn đời, người đàn ông khiến hãng hàng không lao đao

“Ngày Di sản Văn hoá Việt Nam 2018” sẽ giới thiệu những loại hình văn hoá nghệ thuật độc đáo của Việt Nam như: Hát Then, Hát Văn, Bài Chòi, Quan họ Bắc Ninh, Chèo, Ví Dặm, Ca Trù, Hát Xẩm, Trống Hội,…

Triển lãm 'Không gian Di sản văn hóa Việt Nam 2018'

Hà Nội tổ chức loạt sự kiện văn hoá hướng tới Ngày Di sản văn hoá Việt Nam

Cao Bằng chuẩn bị đón nhận danh hiệu Công viên địa chất toàn cầu của UNESCO

Hưởng ứng “Ngày Di sản Văn hoá Việt Nam 2018”, Liên Hiệp UNESCO Việt Nam – Trung tâm UNESCO Phát triển văn hoá và thể thao phối hợp cùng Hemera Media tổ chức chương trình văn hoá nghệ thuật đặc biệt: “Ngày hội di sản văn hoá Việt Nam lần thứ nhất”, tại Hoàng Thành Thăng Long trong 2 ngày 23 - 24/11/2018.

Đây là dịp để nhân dân Thủ đô cùng du khách trong và ngoài nước được thưởng lãm và trải nghiệm những loại hình văn hoá nghệ thuật độc đáo của Việt Nam như: Hát Then, Hát Văn, Bài Chòi, Quan họ Bắc Ninh, Chèo, Ví Dặm, Ca Trù, Hát Xẩm, Trống Hội,…Bên cạnh đó là các trò chơi dân gian truyền thống của dân tộc như kéo co, đẩy gậy, vượt cầu khỉ, nặn tò he cũng như khu vực triển lãm Thư pháp.

Để mang đến cho công chúng những trải nghiệm đặc biệt nhất, các tiết mục biểu diễn được dàn dựng công phu, mang âm hưởng “ngàn xưa vọng lại” cùng với sự xuất hiện của các nghệ nhân nổi tiếng trong các lĩnh vực nghệ thuật dân gian.

{keywords}
Ngày Di sản Văn hoá Việt Nam 2018 tổ chức trong 2 ngày 23 - 24/11/2018 và sẽ mở cửa hoàn toàn miễn phí.


“Ngày hội di sản văn hoá Việt Nam lần thứ nhất” cũng là hoạt động xã hội sâu rộng nhằm tăng cường nhận thức, trách nhiệm của cộng đồng trong bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa dân tộc. Đồng thời, quảng bá tiềm năng văn hóa, thương mại và du lịch, liên kết phát triển du lịch di sản bền vững giữa các vùng miền... Tăng cường giao lưu, trao đổi kinh nghiệm trong công tác quản lý, bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa dân tộc.

Chương trình sẽ được tổ chức trong 2 ngày 23 - 24/11/2018 và sẽ mở cửa hoàn toàn miễn phí.

Ngày 24/2/2005, Thủ tướng Chính phủ đã ký Quyết định số 36/2005/QĐ - TTg về việc lấy ngày 23 tháng 11 hàng năm là “Ngày Di sản Văn hóa Việt Nam”. Tiền đề để Chính phủ quyết định chọn ngày 23/11 làm “Ngày Di sản văn hóa Việt Nam” xuất phát từ Sắc lệnh 65/SL của Chủ tịch Hồ Chí Minh. 

Ngay sau khi Cách mạng tháng 8 thành công, ngày 23/11/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ký Sắc lệnh số 65/SL ấn định nhiệm vụ cho Đông phương Bác cổ học viện nhiệm vụ bảo tồn tất cả các cổ tích trong toàn cõi Việt Nam - Sắc lệnh đầu tiên của Nhà nước ta về việc bảo tồn di sản văn hóa dân tộc.

Sắc lệnh ra đời trong hoàn cảnh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa non trẻ đang gặp vô vàn khó khăn về giặc đói, giặc dốt, giặc ngoại xâm, đất nước đang ở trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”.

Sắc lệnh số 65/SL gồm các nội dung cơ bản như: Khẳng định việc bảo tồn cổ tích “là công việc rất quan trọng và rất cần thiết cho công cuộc kiến thiết nước Việt Nam” (khái niệm “cổ tích” trong Sắc lệnh ngày nay được gọi là di sản văn hóa, gồm di sản văn hóa phi vật thể và di sản văn hóa vật thể).

Đông Phương Bác cổ Học Viện có nhiệm vụ bảo tồn cổ tích trong toàn cõi Việt Nam, thay thế cho Pháp Quốc Viễn Đông Bác cổ Học viện bị bãi bỏ; Giữ nguyên các luật lệ về bảo tồn cổ tích đã có trước đây; “Cấm phá hủy những đình, chùa, đền, miếu hoặc những nơi thờ tự khác, những cung điện, thành quách cùng lăng mộ chưa được bảo tồn.

Cấm phá hủy những bi ký, đồ vật, chiếu sắc, văn bằng, giấy má, sách vở có tính cách tôn giáo hay không, nhưng có ích cho lịch sử mà chưa được bảo tồn”; “Chính phủ công nhận nguyên tắc những khoản trợ cấp hàng năm của toàn quốc, của mỗi kỳ hay mỗi tỉnh cho Đông Phương Bác cổ Học viện.

Khi dự thảo ngân sách cho toàn quốc, cho từng kỳ hay từng tỉnh; Bộ trưởng Bộ Tài chính, Ủy viên tài chính mỗi kỳ, mỗi tỉnh phải dự tính khoản trợ cấp cho Đông Phương Bác cổ Học viện”.

Xuất phát từ ý nghĩa đó và trước yêu cầu tình hình, nhiệm vụ của đất nước trong thời kỳ mới, ngày 24 tháng 2 năm 2005, Thủ tướng Chính phủ đã ký Quyết định số 36/2005/QĐ - TTg về việc hàng năm lấy ngày 23 tháng 11 là “Ngày Di sản Văn hóa Việt Nam”, nhằm “phát huy truyền thống và ý thức trách nhiệm của những người làm công tác bảo vệ và phát huy giá trị di sản văn hóa Việt Nam, động viên các tầng lớp xã hội tham gia tích cực vào sự nghiệp bảo vệ và phát huy giá trị di sản văn hóa dân tộc”.

Quyết định của Thủ tuớng Chính phủ xác định 5 yêu cầu của Ngày Di sản Văn hóa Việt Nam là: Giáo dục truyền thống yêu nước, lòng tự hào dân tộc, ý thức trách nhiệm bảo vệ di sản văn hóa trong toàn dân; Tăng cường ý thức trách nhiệm, niềm tự hào của những người làm công tác bảo vệ, giữ gìn và phát huy giá trị di sản văn hóa dân tộc trong sự nghiệp xây dựng và phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc; 

Động viên phong trào thi đua lao động sản xuất, nâng cao kỷ luật, đạo đức cách mạng cho cán bộ, công chức, viên chức trong ngành văn hóa nói chung và trong lĩnh vực di sản văn hóa nói riêng; Biểu dương, khen thưởng kịp thời đối với tổ chức cá nhân có thành tích xuất sắc trong sự nghiệp bảo vệ và phát huy giá trị di sản văn hóa theo pháp luật về thi đua khen thưởng.

  

 

Tình Lê 

" alt="Trở về ngàn xưa với 'Ngày hội di sản văn hoá Việt Nam 2018'" width="90" height="59"/>

Trở về ngàn xưa với 'Ngày hội di sản văn hoá Việt Nam 2018'