当前位置:首页 > Ngoại Hạng Anh > Soi kèo phạt góc Mỹ vs St. Kitts and Nevis, 8h30 ngày 29/6 正文
标签:
责任编辑:Giải trí
Kèo vàng bóng đá Aston Villa vs West Ham, 23h30 ngày 26/1: Khó tin The Hammers
Nửa năm sau khi ly hôn, tôi bật khóc khi gặp lại vợ cũ
Lủi thủi xách túi đi đẻ, vợ tức nghẹn gặp chồng ở bệnh viện
'Ngứa mắt' với người yêu cũ của bạn gái luôn đến nhà ngồi 'ám'
Chán cảnh ở quê quanh năm nghèo đói, bầy con nheo nhóc, tôi lên thành phố làm việc. Vợ tôi tốt nghiệp ngành sư phạm nhưng từ ngày lấy chồng, không xin được việc, đành ở nhà chăn gà, lợn.
Thế nhưng lên chốn đô thị phồn hoa, tôi càng thấy tương lai mịt mù, chông chênh. Ngoài vóc dáng cao to, khỏe mạnh ra thì tôi chẳng có gì. Bằng cấp không có, thiếu kinh nghiệm, cả ngày tôi đứng ở chợ lao động, chỉ được người ta thuê đến bốc vác... kiếm vài chục lẻ.
Tôi nghe nói các công trình xây dựng lương cao, liền tìm đến xin làm nhưng họ báo đủ người. Tiền mang theo cũng gần cạn, tôi mệt mỏi, tính sáng hôm sau về quê. May mắn, tôi nhặt được tờ rơi tuyển dụng nhân sự.
Cuối cùng sau nhiều ngày cố gắng, tôi xin được một công việc với mức lương khá ổn, làm bảo vệ biệt thự cho vợ chồng vị đại gia kinh doanh xe ô tô.
Người chồng trông có vẻ bặm trợn, hung dữ, lúc nào cũng có vài đàn em xăm trổ bên cạnh. Bà chủ trẻ hơn chồng vài tuổi, ít nói, khó tính khiến người giúp việc trong nhà sợ một phép.
Do biệt thự rộng, cần cả người trực buổi đêm nên ông chủ cho tôi ở căn phòng kho trong góc vườn. Nhờ vậy tôi cũng đỡ một khoản tiền thuê nhà, hàng tháng tích cóp gửi cho vợ nuôi con.
Ông bà chủ hứa nếu tôi làm tốt, sẽ tăng lương vì vậy tôi tích cực làm, không nề hà việc gì. Thỉnh thoảng ông chủ sai việc vặt tôi cũng nhiệt tình hỗ trợ.
Sống ở đó 3 tháng, ăn uống đầy đủ, công việc có phần nhà nhã hơn so với lao động chân tay ngoài chợ lao động, tôi béo lên, trông gọn gàng, bảnh bao hơn trước.
Mấy cô giúp việc trung niên trong nhà đôi khi trêu đùa: "Cậu mà chưa lấy vợ, tôi gả con gái cho". Khi ấy tôi chỉ biết cười trừ.
Thế rồi, tôi lọt vào mắt xanh của bà chủ. Bà ta quan tâm tôi hơn, nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, nhiều lần còn mua quà bảo tôi gửi về con lũ trẻ ở nhà.
Sợ ông chủ hiểu lầm, sẽ xảy ra chuyện không hay nên tôi hạn chế chạm mặt, gặp gỡ riêng tư với bà chủ.
Mỗi lần có việc như mắc điện, nước, sửa lại đồ lặt vặt, tôi đều gọi cho ông chủ báo cáo. Ông ta thấy bảo vệ mẫn cán, làm việc đàng hoàng, cuối tháng đó quyết định cho tôi làm tổ trưởng, phụ trách 8 nhân viên bảo vệ của gia đình. Tôi vui mừng, gọi điện thông báo cho vợ. Cô ấy vui lắm, động viên chồng cố gắng.
Một lần ông chủ đi vắng, tôi cả ngày thấm mệt sau cả ngày hoạt đông luôn chân, luôn tay nên đặt mình xuống giường là ngủ.
Nửa đêm, tôi đang lơ mơ ngủ, bỗng thấy bóng người đi vào phòng, liền bật dậy, lao đến bật đèn. Trước mặt tôi lúc đó là bà chủ, mặc bộ váy ngủ mong manh, khêu gợi.
Tôi hoảng hồn, trong lòng có chút bối rối, hỏi bà chủ cần sai bảo gì, mình sẽ làm. Bà ta khẽ lắc đầu, bất ngờ nắm tay tôi, nói: "Tôi cô đơn lắm, muốn anh làm bạn".
Lúc đó, tôi rụt tay lại, đáp: "Tôi không muốn làm điều gì thất lễ với ông chủ". Bị tôi khước từ, bà chủ tỏ ra hậm hực, quay lưng bỏ lên nhà.
Thế nhưng, gần như tối nào bà chủ cũng xuống nhà kho - nơi tôi đang ở. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lại sống cảnh xa vợ lâu ngày, tôi không cưỡng được sức quyến rũ của người đàn bà ấy.
Trong lần hơi men chuếnh choáng, tôi và bà chủ xảy ra chuyện. Những ngày sau đó, tôi xấu hổ, không dám nhìn mặt bà ta. Liên tiếp những lần sau, bà chủ đều chủ động xuống.
Cái kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, có người phát hiện chuyện động trời đó, lén báo cáo lại ông chủ. Ông chủ từ nước ngoài về đột ngột. Đêm đó, sau khi cho đàn em thân tín theo dõi, ghi lại được chứng cứ ngoại tình của vợ. Ông ta nổi giận, sai người đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết, lột sạch quần áo, giày dép chỉ còn duy nhất chiếc quần đùi rồi tống cổ ra khỏi biệt thự.
Đồ đạc trên người không còn gì chỉ có vài trăm nghìn, tôi mua tạm bộ quần áo mặc. Bi đát hơn, toàn bộ hình ảnh đó đều được gửi về cho vợ tôi ở quê. Vợ nhận được bưu phẩm, mở ra xem, vô cùng tức giận. Cô ấy nhắn tin tuyên bố sẽ ly hôn, chấp nhận nuôi con một mình. Tôi vội bắt xe về quê, giải quyết chuyện gia đình.
Thấy chồng về, vợ tôi mời cả hai bên nội ngoại đến, khóc lóc, chỉ trích chồng phụ bạc, trăng hoa. Tưởng chồng ra thành phố kiếm tiền gửi về phụ vợ con lại làm chuyện tội lỗi.
Mặc dù bố mẹ đều ra sức xoa dịu, khuyên vợ tôi bình tâm nhưng cô ấy vẫn cương quyết giữ ý định của mình. Bao nhiêu đồ đạc, tư trang của tôi, vợ thuê người chuyển về nhà ông bà nội rồi cấm cửa tôi thăm con.
Chỉ vì một phút dại dột, mà tôi sắp mất đi gia đình nhỏ của mình. Tôi hối hận quá, có cách nào giúp vợ quay về bên tôi không? Xin độc giả cho tôi lời khuyên?
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập nội dung bình luận phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: [email protected] (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!" alt="Nam bảo vệ gặp quả đắng khi qua đêm ở biệt thự"/>Lạc về quá khứ tại những thành phố bên sông đẹp như tranh vẽ
Nữ tiếp viên hàng không cho con của hành khách bú ngay trên máy bay
Khám phá 10 nhà hàng sang trọng nhất thế giới
Vào những năm 1960, người dân Nhật Bản gặp khó khăn trong việc được cấp hộ chiếu du lịch nước ngoài. Khi ấy, họ đổ xô tới hòn đảo Hachijojima (Honshu, Nhật Bản) nghỉ ngơi, thư giãn. Nhằm phục vụ nhu cầu của tầng lớp trung lưu xứ Phù Tang thời bấy giờ, năm 1963, khách sạn Hachijo Royal đã được xây dựng. |
Tọa trên một ngọn đồi với thế tựa núi hướng biển, khách sạn Hachijo Royal từng được người Nhật ví như hòn ngọc của đảo Hachijojima. Quang cảnh xung quanh cũng được người dân ví như Hawaii của Nhật Bản. |
Vào thập niên 60, người Nhật gặp khó khăn trong việc du lịch tới các nước châu Á. Chính vì vậy, họ đã lựa chọn những điểm đến thuộc phạm vi Nhật Bản nhưng nằm ở các vùng biển xa xôi. Khu nghỉ dưỡng Hachijo Royal thuộc hòn đảo núi lửa vùng cận nhiệt đới là điểm đến mới mẻ, thu hút rất đông du khách xứ Phù Tang tới hàng năm. Ngày nay, mọi đồ đạc của khách sạn vẫn giữ nguyên vị trí, thậm chí nhiều thiết bị nội thất còn khá mới. |
Khách sạn này được thiết kế theo lối kiến trúc Baroque (Pháp). Nội thất mang đậm phong cách châu Âu, đặc biệt là kiến trúc Hy Lạp. Khuôn viên khu nghỉ dưỡng được trồng nhiều loại cây nhiệt đới, phát triển tươi tốt vì nằm ở vùng đất núi lửa. |
Năm 2006, khách sạn chính thức đóng cửa không rõ nguyên nhân. Ngày nay, khu vực này không bóng người qua lại. Chỉ có những nhiếp ảnh gia hoặc khách du lịch tò mò mới tới đây để chụp hình. |
Nhiếp ảnh gia Sobanska (Ba Lan), người đam mê khám phá những địa điểm bị bỏ hoang, đã tới khách sạn Hachijo Royal và chia sẻ rằng nơi này không đáng sợ như các nơi vắng bóng người khác. Khách sạn mang vẻ yên tĩnh, không gian xanh mát, nếu được cải tạo lại chắc chắn sẽ là công trình kiến trúc đẹp mắt, hấp dẫn. |
Khuôn viên rộng rãi, hoành tráng của khách sạn cho thấy nơi đây từng là địa điểm nổi bật của hòn đảo. Những hình ảnh quy mô của khu vực này khiến nhiều người tiếc nuối khi một khu nghỉ dưỡng có vị trí đẹp lại bị bỏ hoang một cách lãng phí. |
Bên trong các phòng ngủ bốc mùi ẩm thấp. Nội thất gồm giường, đệm, đèn ngủ... vẫn còn nguyên vẹn nhưng bị rêu bám đầy, thậm chí cây dại mọc đầy xung quanh. |
Một số hình ảnh khác của khách sạn này:
Trong chuyến về thăm quê chồng ở Pháp, siêu mẫu Trang Lạ đã lưu lại bộ ảnh mùa thu Paris đầy ngọt ngào.
" alt="Bên trong khách sạn bỏ hoang từng là nơi nghỉ dưỡng nổi tiếng Nhật Bản"/>Bên trong khách sạn bỏ hoang từng là nơi nghỉ dưỡng nổi tiếng Nhật Bản
Cách Hà Nội khoảng 50 km, một dãy nhà hoang nằm im lìm dưới chân núi Sóc Sơn là nơi nương náu của người đàn bà sống cô đơn nhiều năm nay. Bà là Quất Thị Oanh, 71 tuổi (quê Phú Thọ).
Bà Quất Thị Oanh sống cô đơn trong dãy nhà hoang dưới chân núi Sóc Sơn. |
Những ngày giáp Tết, mọi người đều dọn dẹp nhà cửa, mua bán thực phẩm chào đón năm mới nhưng với bà Oanh, khái niệm về ngày tháng gần như không có ý nghĩa.
Tết với bà hàng chục năm qua cũng chỉ như ngày thường. Sáng dậy nấu một nồi cháo cho mình, một nồi cơm nuôi 2 con chó. Sau đó bà lên rừng đào khoai, đào sắn rồi hái lá cho thỏ.
Những người có hoàn cảnh như bà có thể buồn chán, thèm khát một cuộc nói chuyện từ những người vãng lai. Tuy nhiên, bà Oanh lại khác.
Bà sẵn sàng lớn tiếng chửi bới, quát nạt, thậm chí đuổi đánh nếu không thích ai đó tò mò về cuộc sống của mình.
Do đó người ta chỉ biết, bà là một bệnh nhân của trại phong Đá Bạc (Sóc Sơn, Hà Nội). Cách đây gần chục năm, theo lệnh di dời, các bệnh nhân của trại được đưa về địa điểm khác. Trại phong này bị bỏ hoang.
Thế nhưng bà Oanh và vài người nữa vẫn cố gắng bám trụ. Mỗi người nhận lấy 1 gian nhà rồi sống theo hình thức tự cung tự cấp, tự chăm lo cho bản thân mình.
Dãy nhà hoang, nơi cư ngụ của người phụ nữ tuổi đã xế chiều. |
Những người bạn cùng bám trụ tại khu nhà hoang tiết lộ, bà Oanh không muốn chuyển đi vì còn nặng lòng với một người đang nằm trên núi. Thêm nữa, quanh mảnh đất này bà còn có những ‘mối tơ vò’…
‘Mỗi người ở đây đều có một số phận riêng, ai cũng buồn’, bà Oanh nói khi đã có thiện cảm với chúng tôi.
Theo bà, cách đây 40 - 50 năm về trước, những bệnh nhân phong bị dư luận ghẻ lạnh. Có người gần chết, con cháu vẫn khiêng đến cổng trại vứt bỏ vì sợ lây.
Sự đối xử ghẻ lạnh và có phần nhẫn tâm của người thân khiến nhiều bệnh nhân phong lúc đó chán ghét và bi quan với cuộc sống. Bà Oanh cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên trong quãng ngày khốn khó ấy bà lại có được tình yêu của một người đàn ông cùng trại.
“Ông bệnh nhẹ hơn nên thường đi xát gạo phục vụ nhà bếp, tôi nhận nhiệm vụ cấp dưỡng. Cả hai cứ lặng thầm quan tâm nhau rồi muốn gắn bó với nhau từ lúc nào không hay’, bà Oanh nhớ lại, giọng ngậm ngùi.
Thời gian sau đó, được sự đồng ý của lãnh đạo trại, tình yêu của họ đơm hoa kết trái với 5 người con, 3 trai, 2 gái.
“Tôi muốn sinh thật nhiều con để sau này có chỗ nương nhờ. Nhưng sinh các con rồi mới thấy, tương lai các con sẽ rất mù mịt nếu tôi giữ chúng ở bên mình. Chính vì thế, tôi đành cho người ta nhận nuôi.
Tôi với ông nhà ở trại, sống tiếp những ngày còn lại của cuộc đời nhưng sống cùng nhau được 35 năm thì ông ấy khuất núi”, bà Oanh nhớ lại.
Sinh ra 5 người con nhưng khi các con đến nhận mẹ, bà Oanh nhiều lần xua đuổi... |
Sau này, khi đã khôn lớn trưởng thành, các con muốn tìm đến mẹ đẻ nhưng bà Oanh đều từ chối.
“Tôi đuổi hết, chửi hết chứ không mẹ con với ai cả’, bà Oanh nói, giọng dứt khoát. Tuy nhiên khi được hỏi lý do, đôi mắt người mẹ lại ngân ngấn lệ:
“Trước khi cho các con đi, tôi dằn vặt và đau khổ rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ nếu lo được cho các con thì hãy ôm chúng vào lòng, nếu không hãy để các con được tìm đến nơi có ánh sáng tốt hơn.
Bây giờ, các con trưởng thành rồi, có người mẹ nào không muốn được ở gần con nhưng số phận mình thế này. Các con nhận mẹ cũng chỉ thêm gánh nặng nên tôi thà hy sinh cuộc đời mình…’, bà Oanh nói, giọng xúc động.
Các con không chấp nhận sự từ chối của mẹ. Vài năm nay, cậu con trai út còn tha thiết mời mẹ về nhà ăn Tết cùng gia đình. Bà Oanh cũng thấy mủi lòng.
Tuy vậy cả dịp Tết bà cũng chỉ về với con út một vài ngày. Sau đó, bà lại trở về với cuộc sống đơn độc dưới chân núi.
Với các con khác, bà cho biết, chỉ trò chuyện qua điện thoại hoặc khi chúng đến 1 mình, không kèm con dâu con rể. Nếu các con dâu con rể đến, bà sẽ giống như một ‘người mẹ điên’, sẽ chửi, mắng và không nhận con.
Theo bà, hành xử này có thể khiến các con không vui nhưng với tấm lòng của một người mẹ, bà chỉ mong điều tốt đẹp nhất đến với những đứa con của mình...
Xem thêm video: Chuyện tình nhói lòng ở trại phong bỏ hoang Hà Nội
Trại phong Đá Bạc (Sóc Sơn, Hà Nội) bị bỏ hoang 6 năm nay, nhưng ở đó vẫn còn những mảnh đời lay lắt bám trụ.
" alt="Sự thật về người mẹ 'điên' dưới chân núi Sóc Sơn"/>Nhận định, soi kèo U20 Bologna vs U20 Fiorentina, 22h00 ngày 27/1: Học tập đàn anh
Thu Hương có tính cách hòa đồng, thân thiện. Cô dâu 19 tuổi chia sẻ, trong thời gian sống và học tập tại Hà Nội, cô vẫn cùng bạn bè đi ăn ở các quán vỉa hè, ngồi trà đá và mặc những bộ quần áo chỉ vài trăm nghìn đồng. |
Thậm chí, trước khi diễn ra đám cưới, nhiều bạn bè không hề biết về gia đình giàu có của cô tại Nam Định. |
Vốn có sở thích du lịch, Thu Hương từng đặt chân đến nhiều địa điểm nổi tiếng trong và ngoài nước. |
Ngoài đời, cô dâu nổi tiếng này có nhan sắc xinh đẹp và nóng bỏng. |
Trần Thu Hương có khả năng nói tiếng Anh khá tốt. Cô theo học tại một ngôi trường song ngữ nổi tiếng tại Hà Nội. |
Trước tin đồn cô và chú rể Năng Tĩnh tiến tới hôn nhân do gia thế giàu có, cô dâu khẳng định cô yêu nửa kia thật lòng và hai nhà có quen biết từ trước. |
Thu Hương cho biết, cuộc sống sinh hoạt của cô cũng không bị xáo trộn quá nhiều trong những ngày làm dâu mới. |
Sau khi kết hôn, cô muốn dành thời gian cùng ông xã tận hưởng trọn vẹn tình yêu. Ngoài ra, cô dâu 19 tuổi tiết lộ cô và nửa kia chưa có dự định sinh em bé trong năm nay. |
Mẹ và chị gái của Thu Hương đều là những người có nhan sắc nổi bật. Chị gái Thu Hương cũng đã kết hôn cùng với một doanh nhân giàu có tại TP.HCM. |
Đám cưới xuất hiện 2 siêu xe Rolls-Royce Phantom, hàng trăm ô tô sang và tiệc cưới toàn rượu ngoại, tôm hùm đang gây xôn xao tại Nam Định.
" alt="Nhan sắc nóng bỏng của cô dâu được bố mẹ tặng 200 cây vàng ở Nam Định"/>Nhan sắc nóng bỏng của cô dâu được bố mẹ tặng 200 cây vàng ở Nam Định
Xem hội chị em nói gì về tính vô tâm của các ông chồng
Tuy nhiên theo anh Tài, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Vơ đũa cả nắm thì thật oan ức cho cánh mày râu. Nhìn thoáng ra, đàn ông không vô tâm, chỉ là chưa biết cách thể hiện tình cảm mà thôi.
“Chung quy lại, có 3 chuyện khiến người phụ nữ trách cứ đàn ông vô tâm. Đó là chồng kiếm không đủ tiền tiêu Tết, lười nhác dọn dẹp nhà cửa và thiếu tinh tế trong chuyện nội ngoại. Giải quyết được 3 vấn đề này, thì Tết toàn tiếng cười và niềm vui. Tôi không lẻo mép, chỉ biết lấy hành động để chứng minh. 8 cái Tết bên nhau, gia đình tôi chưa bao giờ cãi vã, vợ chưa từng kêu thiệt thòi, bố mẹ hai bên cũng chẳng mấy khi phật lòng”, anh Tài chia sẻ.
Dưới đây là cách thể hiện tình cảm của ông chồng 36 tuổi với vợ trong dịp Tết.
Đưa vợ bao nhiêu tiền?
Tết là thời kỳ phải tiêu nhiều tiền nhất. Nếu cách Tết nửa tháng, bạn không đưa vợ xu nào, cô ấy trách bạn vô tâm cũng phải. Lương thưởng cuối năm nhiều khi 28 Tết mới được nhận, lúc đấy nàng đã sốt ruột lắm rồi. Mẹo của tôi là mỗi tháng tiết kiệm một ít tạo quỹ đen, qua Rằm tháng Chạp thì đưa cho vợ sắm sửa. Còn tiền biếu Tết nội ngoại thì đợi lương tháng 13 cũng được.
Nói thật, tôi không giỏi chuyện mua bán, nhưng cũng có kinh nghiệm 8 năm mua chè thuốc biếu nội ngoại hai bên. Tôi bảo vợ lên danh sách các món cần sắm, trong đó nhượng lại cho tôi khoản săn mua thịt trâu gác bếp, chè ngon, rượu đặc sản. Quà bình dân nhưng ông bà đều quý, còn vợ thấy tôi đầu tư tâm sức thì rất hài lòng. Tết nào, khách khứa đến chơi nhà cũng hỏi rượu chè ở đâu ra mà ngon thế, bố vợ tôi lại khoe con rể biếu, mát lòng mát dạ lắm.
Việc nhà có gì san sẻ?
Tôi không nhận mình chăm chỉ, nhưng chưa bao giờ bị vợ kêu lười. Cận Tết hai vợ chồng tôi hay đi làm về muộn, hầu như không có thời gian dọn nhà cửa. Thường thì tuần cuối cùng của năm, khi việc công ty đã giãn, cả nhà chúng tôi mới xúm xít lại cùng dọn dẹp. Cả năm mới tổng vệ sinh một lần nên việc nhiều lắm.
Không nên đánh phụ nữ dù chỉ bằng một nhành hoa, huống chi là bắt cô ấy làm những việc nặng như đi quét mạng nhện, sơn lại mảng tường tụi nhỏ vẽ bậy, sửa đường ống nước, chở quất, chở đào… Tôi phân công rõ ràng, nên nàng chẳng bao giờ buông lời tị nạnh. Thậm chí năm đầu tiên sau cưới, tôi còn xung phong giúp vợ giặt chăn bông tại gia, nhưng thấy cực quá, năm sau tôi chở ra hàng giặt khô là hơi để bớt việc cho vợ.
Đón Tết ở đâu cho hợp đôi bên?
Vợ nào mà chả muốn ăn Tết nhà ngoại, giống như chồng muốn đón Tết bên nội. Tôi ra lệ, ông bà neo con, nên mỗi năm gia đình đều cố gắng về hai quê ăn Tết đủ đầy. Năm đầu về nội trước từ 27 tháng Chạp, đến mùng 2 Tết thì lên xe vượt 300km về ngoại, rồi ở lại đến hết mùng 5 thì đi làm. Năm sau đổi lại, cứ so le như vậy thì Tết nào cũng vui, cũng công bằng.
Tết bây giờ cũng nhạt vị hơn so với tuổi thơ thời thế hệ 8X đời đầu của chúng tôi. Thế nên, cả nhà tôi vẫn giữ thói quen truyền thống là bồng nhau đi xem pháo hoa đêm giao thừa. Nhà nội ở thành phố, đi bộ trăm bước sẽ đến điểm bắn pháo hoa, nhưng nhà ngoại ở ven đô, phải bon xe máy đi khoảng 20km mới tới nơi. Tôi và cậu con trai lớn hợp tuổi cả ông nội lẫn ông ngoại, nên hầu như năm nào cũng về xông đất cho ông bà lấy hên.
Nếu đón Tết nội trước, tôi sẽ để chuông báo thức dậy sớm một chút để gọi điện chúc Tết bố mẹ vợ. Sau đó ngủ nướng thêm một chút tận hưởng ngày mùng Một thảnh thơi. Có lần vợ tôi sốt sắng chạy lên lầu gọi chồng dây, chỉ để giục hỏi đã gọi điện cho ông bà chưa, tôi định bụng bảo chưa, nhưng sợ vợ mặt nặng mày nhẹ xui cả năm nên không dám đùa.
Dù đón Tết ở đâu thì tôi cũng xung phong làm thịt gà đỡ vợ, song không can thiệp vào chuyện nấu ăn. Trong lúc vợ vừa nấu nướng, vừa trò chuyện với mẹ chồng, tôi sẽ đi lên nhà tiếp khách cùng bố. Vụ rửa 2-3 mâm cỗ mỗi ngày cũng khá hóc búa, tôi phải nhắc em gái ruột xuống phụ chị trước khi nó kịp chuồn đi chơi với đám bạn. Có năm nhắc nhở thất bại, tôi vẫn vui vẻ xắn tay cọ nồi, tráng bát giúp vợ.
Ngày Tết, rượu bia khó tránh khỏi. Có năm tôi say bí tỉ, nôn ói khắp nhà, vợ phiền lòng vì chồng bị ma men quyến rũ, chẳng đưa đi đâu chơi. Bản thân tôi cũng không ham hố gì, nên dịp sau đành lấy lý do đi ô tô để từ chối cồn. Tết bọn trẻ không đi học, vợ chồng phải thay nhau trông chừng, lo ăn uống cho con cả ngày. Nếu cứ uống, say, rồi ngủ, thì tội cho cô ấy quá”.
Đàn ông có thực sự vô tâm hay không? Chia sẻ câu chuyện của bạn trên facebook cùng hastag #DanOngVoTam #Tet nếu đồng tình, hoặc #CongBangVoiDanOng #Tet nếu lên tiếng bênh vực cánh mày râu. Độc giả có thể xem thêm thông tin tại: 1. Landing page: https://bit.ly/2ANTy8F 2. Website: https://bit.ly/2HhbgH6 |
Ngọc Minh
" alt="Tâm sự ông chồng đảm xắn tay phụ vợ ngày Tết"/>Ngay đêm đầu tiên sốc tưởng chừng như không thể sống được, Thảo Hương lại thấy mình phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đối diện với chồng qua đôi mắt sưng húp và dáng vẻ mệt mỏi kiệt sức, nhưng cô vẫn tiễn chồng đi làm với tất cả nét tươi tỉnh còn lại bằng sự cố gắng phi thường.
Thuần Phong rời khỏi nhà, lại là lúc nước mắt Thảo Hương trào dâng. Liên tiếp những ngày sau đó, Thảo Hương chủ động tìm hiểu thông tin qua cô bồ của chồng với một yêu cầu "tôi sẽ nhường chồng cho cô nhưng tôi muốn biết tất cả sự thật và với điều kiện cô phải im lặng không cho anh ta biết gì về cuộc nói chuyện này. Tôi với cô vẫn như những người xa lạ!". Tất nhiên, vì lời hứa được nhường chồng, mà cô ả tình địch ngoan ngoan nghe lời.
Cũng từ đây sự thật về cuộc hôn nhân qua góc nhìn của cô bồ của chồng được tiết lộ. Chồng cô tìm đến với cô bồ bởi những ham muốn tình dục, bởi những khác lạ và bởi cô bồ của chồng có thể chiều anh ta. Thảo Hương như chợt bừng tỉnh. Thảo nào, những lần chồng đòi gần gũi, Thảo Hương né tránh chồng cũng chẳng gạ gẫm thêm. Thảo nào, có những khi cả tháng cô không chủ động thì rồi cũng được chồng cho qua. Thảo Hương chợt nghĩ trong chuyện này cũng có lỗi của mình. Và cô quyết tâm lên kế hoạch giành lại chồng từ cô bồ có phần ngốc nghếch kia.
Tìm mọi cách, Thảo Hương đã có trong tay giấy chứng nhận bệnh hiểm nghèo được làm giả từ chính Thảo Hương. Cô cũng sưu tập được một bộ bệnh án với mọi giấy tờ cần thiết như một bệnh án thực sự. Tất nhiên với người tinh tường, ai cũng có thể nhận ra chứng cứ giả. Nhưng cô tin với cô bồ tộc tệch kia, bệnh án này sẽ làm cho cô ta tin tưởng và phải sợ. Qủa đúng như dự đoán. Cô bồ lặng lẽ rời xa Thuần Phong. Thuần Phong mãi mãi không bao giờ hiểu được bởi anh không hề biết được nội dung cuộc trò chuyện giữa vợ và cô bồ.
"Tôi gửi gắm chồng cho cô như một lời cảm ơn. Anh ấy không còn sống được nhiều thời gian nữa. Anh ấy lại mang trong mình trọng bệnh. Đừng để anh ấy biết về tình trạng bệnh tình này vì chỉ có tôi với hệ thống bác sĩ của mình mới có thể cam kết cùng nhau giấu giếm tình trạng bệnh tật của anh ấy để mong anh ấy tốt hơn. Thật may khi thời gian ngắn ngủi của anh ấy được có cô bên cạnh. Đừng bao giờ nói gì về cuộc nói chuyện này của chúng ta. Khi sự thật được phơi bày, có thể anh ấy vẫn chọn cô nhưng anh ấy sẽ xấu hổ và dằn vặt với các con. Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ấy. Vì lòng từ bi của một con người, hãy ở bên anh ấy và đừng nói gì!".
Bức thư được gửi đi trên facebook, cũng là lúc Thảo Hương đóng máy toàn bộ. Cô biết chồng cô sẽ trở về vào một ngày gần nhất sau khi cô bồ kia bỏ của chạy lấy người. Rồi câu chuyện này cũng sẽ được tiết lộ. Chồng cô cũng sẽ phải quay về trong rất nhiều sự ăn năn, hối tiếc. Nhưng cô biết chính mình cũng phải thay đổi rất nhiều!
Giây phút chạm mặt vợ sếp trong tiệc sinh nhật, tôi thảng thốt, bỏ chạy khỏi đó. Ký ức 10 năm trước cứ thế ùa về...
" alt="Chiêu giành lại chồng tinh vi của người vợ bị chồng phản bội"/>Chiêu giành lại chồng tinh vi của người vợ bị chồng phản bội