Esther Heesch hiện rất nổi tiếng tại Đức. 9X thường xuyên được mời làm mẫu và quảng cáo cho nhiều thương hiệu lớn như Tom Ford, Chloe, Prada, Chanel...

Vẻ đẹp cuốn hút của nữ thần mạng xã hội" />

9X xinh đẹp được ví như nữ thần trên mạng

Công nghệ 2025-03-13 21:22:49 8661

Esther Heesch hiện rất nổi tiếng tại Đức. 9X thường xuyên được mời làm mẫu và quảng cáo cho nhiều thương hiệu lớn như Tom Ford,đẹpđượcvínhưnữthầntrênmạgia vàng hôm nay Chloe, Prada, Chanel...

Vẻ đẹp cuốn hút của nữ thần mạng xã hội
本文地址:http://play.tour-time.com/html/823e198475.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Cebrayil vs Difai Agsu FK, 16h00 ngày 13/3: Trả nợ lượt đi


"Ngủ thật khủng khiếp! Sắp 7 giờ rồi." Cô bạn cùng phòng mặc váy ngủ ngồi trên chiếc giường đối điện đáp.

Thi Điềm cầm điện thoại lên nhìn, điên rồi, vậy mà đã sáu giờ bốn mươi. "Mấy cậu tắm xong hết rồi hả?"

"Chứ còn gì nữa, cậu ngủ như một con heo, tụi này gọi thế nào cũng không dậy."

Thi Điềm vội vàng đi dép lê, thuận tay rút quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn, "Không còn kịp nữa, mình đi tắm trước!"

Đây là căn cứ huấn luyện quân sự nên không có nhà vệ sinh hay phòng tắm riêng, ngay từ ngày đầu tiên tập hợp, quản giáo đã phổ biến thời gian tắm rửa được quy định sẵn. Nữ từ sáu giờ đến bảy giờ, nam từ bảy giờ mười phút đến tám giờ.

Nếu ai bỏ lỡ thời gian thì cứ mang một thân hôi hám mà trải qua một đêm đi.

Nơi này là địa điểm học quân sự, mọi sinh hoạt hàng ngày đều là chiểu theo tiêu chuẩn trong quân đội mà làm theo.

Thi Điềm bê chậu rửa mặt đi ra ngoài, Tưởng Tư Nam thò đầu ra cửa nhìn theo, "Nè! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Có thể xảy ra chuyện gì được? Bây giờ cũng đã tám giờ hơn, đám con trai đều tắm xong cả rồi. Ai bảo ngủ say như chết vậy, gọi thế nào cũng không được. Nếu hai phút sau cậu ta quay lại thì cứ ném ra ngoài đi, hôi chết."

"Được được." Tưởng Tư Nam cười rồi đóng cửa lại.

Thi Điềm ôm chậu chạy một mạch, chỉ còn mười mấy phút nữa, cô dự tính sẽ bật tốc độ bàn thờ, tắm thật nhanh cho xong.

Tòa nhà đối diện đứng đầy nam sinh, cả tầng hai và tầng ba đều có không ít người, có người đã nhanh mắt nhìn thấy Thi Điềm đang phóng đi như mũi tên liền hô lớn, "Này, bạn học gì đó ơi."

Thi Điềm không rảnh chấp đến bọn họ, lúc cô đi đến cửa, trên đỉnh đầu truyền đến một chuỗi huýt sáo dài. Thi Điềm nhíu chặt hai hàng lông mày, hoàn toàn không nghĩ tới tiếng huýt sáo sau lưng còn có thâm ý gì, cô ngẩng đầu nhìn tới nam sinh đứng trên tầng, ai sợ ai chứ, cánh môi xinh đẹp hơi mím lại, thổi ra một chuỗi huýt sáo còn dài hơn, chói tai hơn.

Nam sinh trên tầng hai thò nửa người ra, ý cười nhăn nhở trên mặt không chút nào che giấu, "Bạn học nữ này, cậu trâu bò, cậu trâu bò nhất rồi."

Ngày thường trước cửa phòng tắm sẽ có giáo quan đứng, nhưng hôm nay đến cả một bóng người cũng không thấy. Đây là vì nhìn thấy bọn họ đều đàng hoàng nên mới thả lỏng cảnh giác hả?

Thi Điềm không kịp nghĩ nhiều, cô đẩy cửa đi vào. Có tiếng nước truyền vào trong tai, xem ra cũng có người tận dụng chút thời gian cuối cùng đến tắm như cô.

Cô đặt chậu xuống đất, nhanh tay cởi chiếc áo khoác sắp thối trên người xuống, "Bạn học, đồng chí à, cậu tắm chậm một chút, chờ mình với."

Tiếng nước đột nhiên ngừng lại, Thi Điềm ném áo khoác vào trong chậu. Thời gian này ăn ngon ngủ kỹ, vòng eo lớn ra không ít nên cô buộc phải dùng thắt lưng. Thi Điềm vừa tháo thắt lưng vừa lớn tiếng nói vọng vào trong: "Bạn học, cậu tắm lại một lượt đi, không thì, gội đầu lại một lần nữa?"

Có thể lôi kéo một người ở lại cùng vẫn hơn là một mình trong này. Chiếc thắt lưng ngày hôm nay đúng là cố tình muốn đối nghịch với cô, Thi Điềm làm thế nào cũng không cởi ra được, cô không cố nữa, vào trước rồi nói sau.

Chân cô vừa mới tiến vào một bước, đã nghe thấy một giọng nói truyền ra, mang theo gió lạnh và lớp không khí ẩm ướt.

Nhưng giọng nói này, rõ ràng là của con trai.

"Đi ra ngoài!"

Thi Điềm sợ đến mức bước chân mạnh mẽ dừng lại, cái quái gì vậy? Con con con...... con trai?

Cô học chuyên ngành phát thanh, đối với âm thanh cũng nhạy cảm hơn người thường không ít. Tông giọng của nam sinh này trầm trầm mạnh mẽ, độ dày cũng được khống chế đến hoàn hảo, đây đúng là một giọng nói hay hiếm có.

Thi Điềm siết chặt thắt lưng, mặt dày hỏi, "Cậu là ai vậy?"

"Đi ra ngoài!"

"Tôi còn chưa tắm thì sao phải đi? Bây giờ còn chưa tới bảy giờ, là cậu đến sớm thôi. Bạn học, cậu làm như vậy thật sự không tích phúc!"

Thi Điềm nghe được tiếng bước chân rất nhẹ truyền vào trong tai, nam sinh đó hẳn là vừa mới vội mặc quần áo lên người. Nước trên người còn chưa kịp lau khô, chiếc áo sơ mi trắng bị thấm ướt một mảng lớn, dính sát vào người.

"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Chưa đến bảy giờ chứ sao!" Thi Điềm cũng cực kỳ mạnh miệng.

Ngực nam sinh phập phồng lên xuống, đường nét trên cơ thể như ẩn như hiện, "Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc cậu làm sao tìm được cơ hội trà trộn vào đây?"

"Lời này của cậu là có ý gì?" Không lẽ muốn ám chỉ cô là cố tình đến nhìn lén người khác tắm rửa hay sao?

Thi Điềm chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương, vậy mà lại là Kỷ Diệc Hoành. Chẳng trách tông giọng hay như vậy, từ sau khi bộ kịch truyền thanh có Kỷ Diệc Thành lồng tiếng vượt qua 1 tỉ lượt xem, anh nghiễm nhiên được xếp vào thành phần có tiếng tăm ở Đông Đại. Thành tích này đã vượt xa dự đoán của biên tập, đứng top trong danh sách tổng hợp cuối năm, lượt xem của bộ kịch truyền thanh này cũng vững hàng đứng ở vị trí thứ nhất.

Ở Đông Đại, dù bạn không biết giảng viên dạy môn phụ của mình là ai, thì cũng không được không biết ba chữ Kỷ Diệc Hoành này.

Thi Điềm bấu mạnh lên đùi, trong đầu lập tức hiện ra suy nghĩ quay đầu bỏ chạy. Cũng đừng trách cô kinh hãi như vậy, lúc này thật sự không kinh không được, đắc tội phải Kỷ Diệc Hoành, tháng ngày sau đó nhất định sẽ không có quả ngon mà ăn.

">

Truyện Đại Bạo Ngọt


Một bóng người đứng trước cửa lớp học.

Trang Phóng Cầm quay đầu đối mắt với Hồ Bàng, lập tức ngầm hiểu rõ.

"Được rồi, vậy tan họp trước, cán bộ các môn thu hết bài tập nghỉ đông lại."

Nghe thấy hai chữ "tan họp", đầu Dụ Phồn buông thẳng xuống____

"Dụ Phồn, cô có lời muốn nói với em." Giọng nói lạnh lùng của Trang Phóng Cầm ném đến, "Em đến văn phòng của cô chờ một lát, cô đi nói chuyện với chủ nhiệm Hồ xong sẽ qua ngay."

"...."

Họp lớp vừa kết thúc không lâu, văn phòng giáo viên vắng tanh.

Trên bàn làm việc của Trang Phóng Cầm xếp một chồng sách cao ngất, bên kia đặt máy tính và giáo án, cả bàn chỉ còn dư lại một chỗ chính giữa.

Gió lạnh len vào từ cửa sổ, thoải mái dễ chịu.

Dụ Phồn nhìn chăm chú khoảng trống đó một lúc lâu, không chút do dự nằm sấp xuống, nhắm mắt ngủ.

.....

"Học ở lớp mới có quen không?"

"Vâng."

"Tiến độ học tập của các lớp thường chậm hơn ban 1 nhiều, em phải duy trì số lượng bài tập, đừng để bị ảnh hưởng."

"Vâng."

"Người nhà em cũng rất để tâm đến chuyện này, sáng nay còn đặc biệt gọi cho cô một cuộc điện thoại, cô cũng đã nói với chị ấy, xếp lại lớp chỉ là biện pháp đối phó, chờ cho ngọn gió này qua đi, trường học vẫn có thể xếp lại lần nữa."

Dụ Phồn nhắm mắt chờ rất lâu, cũng không chờ được tiếng "Vâng" trầm lặng.

Cậu ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, mang theo vẻ bực mình vì bị đánh thức, cách chồng sách bài tập cao như núi nhìn về phía trước.

Thấy rõ người đứng phía trước, Dụ Phồn nheo mắt lại.

Âm hồn bất tán đấy à.

Trần Cảnh Thâm im lặng đứng trước bàn làm việc, nói chuyện với giáo viên từng là chủ nhiệm ban 1.

Động tác của Dụ Phồn không lớn, cộng thêm ba cái bàn làm việc chắn giữa hai người, trong thời gian ngắn người phía trước không thể phát hiện ra được.

"Có điều phụ huynh của em vẫn còn băn khoăn, ý của chị ấy là muốn cô giúp em chuyển tới một lớp tốt hơn, dù sao cái lớp em đang học bây giờ...."

"Không cần đâu ạ." Cuối cùng anh cũng có phản ứng.

Chủ nhiệm ban 1 dừng lại một lát: "Thế nhưng mẹ em...."

"Là lớp bình thường cả, không có gì khác nhau."

Giọng điệu thiếu niên lạnh nhạt, đôi mắt một mí hơi rũ xuống.

Dụ Phồn chống cằm, lười biếng xem trò vui.

"Em vừa chuyển đến lớp đó, chắc vẫn chưa biết," Chủ nhiệm ban 1 hơi do dự, "Tuy rằng cũng là lớp bình thường, nhưng mà không khí lớp này...Kém hơn những lớp khác một ít. Điểm trung bình năm nào cũng đứng chót, vệ sinh kỷ luật của lớp luôn đứng cuối cùng, trong lớp còn có tận mấy học sinh cá biệt___Có em tên là Dụ Phồn, chắc là em từng gặp rồi, thường xuyên đọc kiểm điểm ở lễ chào cờ. Mẹ em lo lắng cũng không phải không có lý, tất cả là tốt cho em...."

Lạch cạch.

Tiếng bút rơi xuống đất.

Giọng chủ nhiệm ban 1 khựng lại, hai người cùng quay đầu nhìn ra phía sau.

Dụ Phồn cúi người nhặt bút lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hai người.

Thấy cậu, tấm lưng hơi kéo căng của Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên thả lỏng, lại quay về biểu cảm trầm lặng như bình thường.

Còn chủ nhiệm ban 1 vẫn giữ nguyên tư thế há miệng.

Cô nhìn mấy miếng băng cá nhân trên mặt Dụ Phồn, nhớ tới lời đồn Dụ Phồn đánh giáo viên từng nghe nói, trong lòng hơi e ngại, mãi đến một lúc lâu sau mới tìm về được giọng nói: "Em...."

Dụ Phồn: "Em cảm thấy cô nói rất đúng."

"?"

Không đợi cho cô phản ứng lại, Dụ Phồn nói tiếp: "Em rất hung dữ bạo lực, dọa sợ học sinh mũi nhọn cũng không hay lắm, em tán thành việc cậu ấy chuyển đi."

"Ai hung hữ bạo lực? Ai muốn chuyển đi?" Giọng Trang Phóng Cầm vang lên từ cửa, thấy rõ tình hình bên trong, cô gầm lên, "Dụ Phồn! Ai cho em ngồi ở chỗ của giáo viên? Cô gọi em tới là cho em ngủ đấy à? Cô đặt một cái giường trong lớp cho em luôn nhé?"

Chủ nhiệm ban 1: "....."

Dụ Phồn: "Em ngủ không đủ giấc."

"Vậy dấu vết trên mặt em là chứng cứ ai để lại?" Trang Phóng Cầm đặt mấy thứ trong tay lên bàn, "Làm sao, vẫn chưa đứng lên? Cô đứng nói còn em ngồi nghe phải không?"

Dụ Phồn chậc một tiếng, chầm chậm đứng dậy đi sang một bên.

Trần Cảnh Thâm thu tầm mắt lại: "Thưa cô, em không chuyển lớp. Nếu không còn việc gì nữa, em về trước đây."

Chủ nhiệm ban 1 hoàn hồn lại, còn chưa kịp nói thêm gì, anh đã xoay người rời đi không hề ngoảnh lại.

Chắc là cảm thấy xấu hổ, nửa phút sau, cô cũng ôm giáo án vội vàng rời đi.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
">

Truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học (Tan Học Đợi Tôi)

Soi kèo phạt góc Espanyol vs Girona, 03h00 ngày 11/3

{keywords}

Trên thực tế cách đây vài năm, miếng dán màn hình là bắt buộc nếu người dùng không muốn màn hình "dế cưng" của mình bị loang lổ. Tuy nhiên, với sự tiến bộ của công nghệ kính bảo vệ, đây đang trở thành chuyện "không đáng bận tâm" của nhiều người.

Miếng dán màn hình – những điều cần biết

Về cơ bản, miếng dán màn hình là một tấm nhựa trong suốt (ít nhiều chịu được độ xước) và được cắt theo tỉ lệ để phù hợp với màn hình và các lỗ phím bấm, loa,… Hiện hầu hết các tấm dán này đều được cắt sẵn theo từng dòng máy nhằm thuận lợi cho việc dán nhanh chóng.

Việc dán màn hình khá đơn giản. Ở một số cơ sở dán màn hình hay thậm chí là vỉa hè, cách thức của nó đều là làm sạch màn hình điện thoại bằng tấm vải nhỏ, có thể thêm xà phòng để tăng độ sạch. Tiếp đó, người dán đặt miếng dán vào đúng tỉ lệ và dùng một vật xốp cứng “quét ngang” nhằm giảm thiểu “bong bóng” dưới mặt bảo vệ. Còn với những màn hình không có miếng dán chuyên dụng cắt sẵn, người ta cũng dán miếng tương tự nhưng sẽ dùng dao lam để cắt các lỗ như loa, các khe nối, cổng jack cắm,….

Cuối cùng, điện thoại của chúng ta sẽ được “bảo vệ”, ít nhất là ở mặt suy nghĩ và khi có vật cứng chạm vào, tấm dán màn hình sẽ “chịu” điều này.

Miếng dán màn hình có cần thiết?

{keywords}

Có một thời gian, miếng dán màn hình là ý tưởng tốt và là điều không thể thiếu. Tuy nhiên, với công nghệ thủy tinh hiện tại mà điển hình là kính chống xước Gorilla Glass vốn đã xuất hiện gần như đại trà hiện nay trên smartphone, trầy xước có vẻ như không còn “đáng sợ” như trước kia nữa.

Gorilla Glass là một loại kính cường lực có khả năng chống trầy xước cao. Phiên bản Gorilla Glass 3 mới nhất của họ đã được giới thiệu vào 2013 có khả năng chống xước cao hơn phiên bản Gorilla Glass 2 trước đó tới 40%. Hiện Gorilla Glass có thể chịu được những vật dụng như chìa khóa, tiền xu và những đồ kim loại gia dụng khác, thậm chí là một con dao.

Do sự đại trà này, ta thấy rằng màn hình smartphone luôn được tích hợp sẵn khả năng chống xước. Tất nhiên, điện thoại này phải có tuổi thọ dưới 5 năm tuổi (trước đó Gorilla Glass đang khá hạn chế).

Nhược điểm của miếng dán màn hình

Làm giảm độ nhạy cảm ứng, đó là nhược điểm đầu tiên mà miếng dán màn hình gây ra. Với việc cộng thêm một lớp tiếp xúc, chắc chắn khả năng chạm, lướt cũng sẽ giảm đi đáng kể, đặc biệt là các loại miếng dán chất lượng kém hoặc dán đã khá lâu.

Bên cạnh đó, miếng dán nhiều khi còn giảm sự tương phản màn hình, từ đó màu sắc hay ánh sáng đi qua không được đẹp như khi không dán.

Ngoài ra, những vết bong, tróc,… khi sử dụng 1 thời gian cũng là điều khá phiền hà.

Vậy ta cần miếng dán màn hình khi nào?

Kẻ thù của kính Gorilla Glass là gì? Đó chính là cát. Nếu bạn thường xuyên đi tắm biển hoặc du lịch biển thì lời khuyên được đưa ra là: không nên mang smartphone theo nếu muốn màn hình điện thoại có những vết chợt vẹt.

{keywords}

Cùng với cát, đá dăm cũng là thủ phạm gây “thương tích” cho kính Gorilla Glass. Những vật liệu như thủy tinh, kim loại quý, kim cương,… cũng có thể làm xước rất lớn, do đó người dùng cần cẩn thận với nó và lúc này, miếng dán màn hình sẽ là “cứu cánh”.

Ngoài ra, như đã nói ở trên, tuy tiền xu, chìa khóa không gây trầy xước ngay nhưng nếu tiếp xúc nhiều, theo thời gian cũng sẽ có các vết xước nhỏ. Và tốt nhất, bạn nên “phòng” bằng miếng dán màn hình nếu muốn nhưng không muốn thì cũng không sao, trừ khi bạn bỏ smartphone vào túi chung với…kim cương hay với cát.

Cuối cùng, nếu điện thoại của bạn bị xước, bạn có thể làm theo những cách mà chúng tôi đã đề cập trước đây.

(Theo TTCN/How to Geek)

">

Miếng dán mành hình cho smartphone có còn cần thiết?

Truyện Trần Duyên

">

Sẽ có Dead Rising 3 PC trong Hè năm nay

友情链接