Lần ấy cô bạn học đang làm ở ngân hàng gọi điện cho chị khoe: “Hôm qua tao thấy chồng mày lại mang tiền gửi, dạo này hai vợ chồng làm ăn gì phát thế, có mối nào cho bạn ké với…”. (ảnh minh họa)
Suốt một tuần chị xin nghỉ làm để theo dõi anh nhưng chẳng thấy có gì khả nghi, thậm chí còn thấy anh chu đáo với vợ hơn, rất hay nhắc về những chuyện xa xưa của anh chị. Anh vẫn chăm chỉ với công việc, vẫn thương yêu vợ con như bình thường. Đi làm về là anh lại giúp chị đón con, dọn dẹp nhà cửa cùng chị. Tối tối sau khi chơi cùng con anh mới chui đầu vào phòng làm việc. Mà điện thoại, máy tính cá nhân của anh cũng chẳng có gì đáng khả nghi. Đôi lúc nhìn vào mắt anh, chị thấy ở đó đong đầy yêu thương trìu mến, chị chợt nghĩ có khi nào bạn chị nhầm. Thế nhưng những gì bạn chị nói về anh hôm ấy thì quả thực đúng. Chị cứ thế sống trong nỗi nghi ngờ cho đến một ngày, anh vừa đi công tác được một ngày thì chị nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
“Chị có thể đến bệnh viện gặp tôi một chút không?” – Giọng người đàn ông vang lên trong điện thoại làm chị lo lắng.
“Xin hỏi tôi đang nói chuyện với ai đó ạ?” – Chị hỏi lại người đàn ông với giọng cẩn trọng, chị có cảm giác người đàn ông này sẽ mang đến cho chị tin không vui.
“Tôi là bạn của chồng chị, cũng là bác sĩ chữa trị cho anh ấy. Chị có thể bớt chút thời gian đến gặp tôi được không….” – Giọng người đàn ông rất nghiêm túc. “Bác sĩ chữa trị cho anh ấy”, chị lẩm bẩm lẩm bẩm nhắc lại lời của người đàn ông, tay cầm điện thoại của chị buông thõng xuống, ánh mắt hốt hoảng nhìn lên tấm ảnh cưới treo trên tường, “rốt cuộc anh bị bệnh gì đây?”.
***
Khi chị về đến nhà cũng là lúc cơn mưa đổ ào xuống, mưa mùa đông mà sao giống cơn mưa bất chợt của mùa hè thế. Người chị run run không biết có phải do cơn mưa hay do những lời người bác sĩ bạn anh nói. Lòng chị lạnh băng, từng lời đều đều của bạn anh vẫn văng vẳng bên tai chị.
“Chị biết giờ này Hưng đang ở đâu không” – Người bác sĩ cũng là bạn của chồng chị lên tiếng hỏi ngay khi chị bước vào phòng.
“Anh ấy đi công tác” – Chị thản nhiên trả lời. Chị biết chồng mình là người như thế nào, anh ấy sẽ không nói dối vợ con.
“Lần ‘công tác’ này anh ấy chẳng đi đâu xa cả, vẫn ở trong thành phố này thôi. Anh ấy đi đến những nơi mà trước kia hai người thường hẹn hò” – Người đàn ông nói với ánh mắt cực kì nghiêm túc.
“Ý anh là sao?” – Chị ngạc nhiên thốt lên, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với chồng mình cả - “Có chuyện gì xin anh hãy nói thẳng ra đi. Mà anh nói anh là bác sĩ điều trị cho chồng tôi, vậy chồng tôi bị bệnh gì?”.
![]() |
Chị vừa thấy anh trở về liền chạy lại ôm chầm lấy anh nức nở: “Tại sao, tại sao lại giấu em chứ? Tại sao lại như vậy hả anh?”. (ảnh minh họa) |
“Chồng chị bị một căn bệnh thoái hóa não, một biến thể của bệnh Alzheimer. Chắc chị đã từng nghe bệnh Alzheimer ở người cao tuổi rồi chứ? Nhưng anh ấy còn rất trẻ, không biết tại sao lại mắc chứng bệnh này. Hơn nữa, anh ấy còn bị ung thư phổi ….”. Chị không nghe hết những lời người đàn ông trước mặt mình nói, mắt chị nhòa đi, tai ù ù, nơi ngực trái có cảm giác đang nghèn nghẹn. Chị lặp đi lặp lại “Alzheimer, ung thư phổi” giống như một người điên.
“Ung thư phổi, anh ấy biết cách đây lâu rồi, tôi khuyên anh ấy đến các bệnh viện chuyên khoa chữa trị nhưng anh ấy không đi. Còn Alzheimer, cũng chỉ mấy tháng nay thôi. Nhưng có lẽ đã quên nhiều chuyện rồi… Mỗi lần anh ấy đi ‘công tác’ thực ra là đi về quê, đi đến những nơi anh ấy từng gắn bó, rồi đi thăm bạn bè, và lần này là đi đến những nơi anh chị thường hẹn hò. Những lần trước, lần nào tôi cũng đi cùng anh ấy, lần này tôi bận nên để anh ấy đi một mình. Chị có thấy gần đây anh ấy hay có biểu hiện gì lạ không?” – Người đàn ông tiếp tục nói.
“Cũng có, anh ấy hay nhắc lại những chuyện cũ” – Nước mắt chị lưng tròng.
“Đúng rồi, vì anh ấy sợ quên chúng nên cố nhắc lại. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây, chắc hẳn anh ấy quên rồi. Có điều này tôi muốn nói với chị. Thực ra, chồng chị có một khoản tiền rất lớn, đã gửi ngân hàng và đứng tên chị. Đừng ngạc nhiên khi tôi biết chuyện này. Anh ấy nói cho tôi nghe, còn chỉ cho tôi biết anh ấy cất sổ tiết kiệm ở đâu trong nhà chị cơ. Bởi vì anh ấy sợ sẽ quên mất … chị, quên mọi chuyện nên nói cho tôi biết và nhờ tôi sau này nói với chị. Tôi lại không giữ lời hứa với chồng chị rồi.” – Người đàn ông nói một hơi dài, ngôn ngữ hơi lộn xộn một chút, có vẻ như anh ta cũng đang rất rối bời.
“Căn bệnh ung thư của anh ấy còn kéo dài bao lâu nữa” – Giọng chị nghẹn ngào, lòng chị trùng xuống. Có quá nhiều chuyện lúc này chị mới biết. Nếu như trước đây biết được cái quỹ đen kia của chồng là để dành cho vợ con thì có lẽ chị đã nhảy cẫng lên sung sướng. Thế nhưng giờ đây chị không còn quan tâm đến cái quỹ đen đó nữa, cái chị quan tâm là anh sẽ ở lại với mẹ con chị bao lâu nữa.
“Chắc vài tháng nữa, có khi lúc đó anh ấy cũng quên mất chị là ai rồi….”
Từng lời của người đàn ông như từng nhát dao khía vào trái tim chị. Vài tháng nữa ư?
***
Cũng như những chuyến ‘công tác’ khác, lần này anh trở về với vẻ xanh xao mệt mỏi. Chị vừa thấy anh trở về liền chạy lại ôm chầm lấy anh nức nở: “Tại sao, tại sao lại giấu em chứ? Tại sao lại như vậy hả anh?”.
Ánh mắt anh dừng lại ở tập ảnh anh chụp trong những chuyến “công tác” đang để trên bàn. Rồi anh sang nhìn chị, giọng anh khàn khàn: “Anh không muốn em suy nghĩ nhiều”. Chỉ đơn giản vậy thôi. Vì nỗi đau này mình anh gánh chịu là đủ rồi. Lúc này đây, anh ôm chị giống như một người đang ngấp ngoải tuyệt vọng giữa dòng nước xoáy vớ được chiếc phao. Anh giống như một đứa trẻ thổn thức: “Anh rất sợ quên mất em và con. Có những chuyện gần đây, anh đã quên mất…..”.
Chị nghe anh nói mà nước mắt không cầm được. Lòng chị quặn đau khi cứ nghĩ đến chỉ còn vài tháng nữa được ở bên cạnh anh. Giờ đây chị thấy ân hận, ân hận vì mình đã nghi ngờ chồng, ân hận vì đã không tin tưởng mà vui vẻ sống với anh những ngày tháng hiếm hoi còn lại. Chị biết, dù thời gian tới đây, anh sẽ quên mất mẹ con chị nhưng cả đời này, chị sẽ không bao giờ có thể quên được anh.
(Theo Liên Thùy/Khám phá)
" alt=""/>Chuyện xúc động về món... 'quỹ đen' của chồng“Mọi người cần ngừng giục tôi ‘cứ thử đi’ khi tôi nói muốn có con”, Jen Cleary chia sẻ trong tuyệt vọng.
“Hầu hết những người ở thế hệ của tôi không đủ tiền nuôi con. Không có con là một thực tế đau khổ và tuyệt vọng”, Cleary, 35 tuổi, từng là giáo viên chia sẻ về khó khăn tài chính của mình. Đó cũng là trải nghiệm của những người thuộc thế hệ “millennial” – những người sinh từ năm 1981 đến năm 1996.
Tỷ lệ sinh ở Vương quốc Anh đang ở mức thấp kỷ lục, trong đó tỷ lệ sinh ở phụ nữ dưới 30 tuổi ở mức thấp nhất kể từ khi thống kê vào năm 1938. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến điều này, trong đó lý do sinh hoạt phí đắt đỏ ngày càng trở nên phổ biến.
Bà Jody Day, người sáng lập mạng lưới hỗ trợ phụ nữ không có con, cho biết 80% là vì lý do hoàn cảnh. Và phần lớn trong số 80% này là do các vấn đề hệ thống, như chưa trả hết nợ sinh viên, tập trung cho sự nghiệp, cộng với giá nhà tăng, thiếu dịch vụ chăm sóc trẻ hợp túi tiền.
Đây cũng là câu chuyện của Cleary. Cô gặp người tình đồng tính của mình khi họ còn đang học để trở thành giáo viên cách đây 9 năm. Cả hai bắt đầu tiết kiệm để mua nhà ở London. Kế hoạch tương lai của họ là sẽ kiếm một công việc được trả lương tốt, tìm một nơi đẹp đẽ để ở, rồi sẽ có con bằng cách nhận con nuôi hoặc xin tinh trùng. Nhưng chỉ vài tháng sau khi dọn vào nhà mới, vụ cháy Grenfell khiến các toà nhà bị yêu cầu chặt chẽ hơn về các biện pháp phòng chống cháy nổ. Toà nhà của họ bị phát hiện có tấm ốp dễ cháy, phí dịch vụ bị thổi phồng, trong khi giá trị của căn hộ bắt đầu giảm.
“Chúng tôi không thể vừa trả tiền thế chấp vừa trả phí dịch vụ bằng đồng lương giáo viên, nên chúng tôi đã bán nó đi, lỗ 20.000 bảng”.
Sau đó, họ phải vật lộn tìm chỗ ở mới, chuyển nhà 4 lần suốt 6 tháng và không đủ điểm tín dụng để mua thế chấp một ngôi nhà mới vì còn nợ quá nhiều.
Việc có con cũng vì thế mà bị hoãn lại. Bởi vì muốn nhận con nuôi, bạn phải có một nơi ở ổn định. Còn nhận tinh trùng thì mỗi lần mất 2.000 bảng Anh. “Có nhiều rào cản và quyết định phải đưa ra. Trong khi tôi đã 35 tuổi, đồng hồ sinh học của tôi đang kêu”.
Cuối cùng, Cleary quyết định bỏ công việc dạy học để làm cho một doanh nghiệp với mức lương cao hơn. Họ cũng chuyển tới một khu vực có giá thuê nhà rẻ hơn.
Cleary nói, cô có những người bạn có con. Đôi khi, cô không muốn tới dự sinh nhật con họ vì không muốn phải đối diện với thực tế mình chưa thể có con. Nhưng có vẻ như họ không hiểu nổi tại sao cô làm thế.
![]() |
Áp lực sinh hoạt phí và giá thuê nhà khiến người trẻ ở Anh không dám sinh con. |
Bà Day cho biết, trong khi xu hướng không sinh con ngày càng phổ biến thì sự kỳ thị vẫn tồn tại. Cách đây 10 năm, khi bà viết về trải nghiệm không có con của mình, đó vẫn còn là một đề tài kiêng kị và không được bàn thảo cởi mở. Thế hệ “millennial” đã cởi mở và mạnh mẽ hơn rất nhiều khi không né tránh chuyện đó. “Người ta vẫn tin rằng bạn chỉ đau buồn với thứ mà bạn có, còn việc không có con, bạn chẳng mất gì cả”.
Rahul, 40 tuổi là thế hệ đầu tiên trong gia đình từ Ấn Độ sang Vương quốc Anh nhập cư. Hiện anh đang sống cùng vợ và con gái 7 tuổi ở Manchester. Dù rất muốn có 2 con nhưng họ đã bỏ ý định này vì không thể chi trả nổi cho đứa thứ 2. “Vợ tôi rất buồn”, anh nói.
Sau khi tính toán mọi chi phí nuôi dạy một đứa trẻ, cộng với cả khoản tiền phải gửi về Ấn Độ để giúp đỡ gia đình, Rahul nói rằng, nếu đứa thứ 2 được sinh ra, nó sẽ không có được chất lượng cuộc sống như con gái đầu của anh.
Theo Nhóm Hành động vì đói nghèo trẻ em, chi phí để nuôi một đứa trẻ tới năm 18 tuổi vào năm 2021 là khoảng 71.611 bảng Anh. Trong khi ở nhiều nước châu Âu, dịch vụ giữ trẻ được hỗ trợ lớn thì ở Anh, nhiều người cho rằng đây là nơi tệ nhất để nuôi một đứa trẻ. Theo một khảo sát gần đây với hơn 20.000 phụ huynh có việc làm, 97% cho rằng chi phí nuôi con ở Anh quá đắt đỏ.
Fiona, trợ lý quản trị viên 29 tuổi đang phải sống chung nhà với 7 người khác. Cô có 2 công việc bán thời gian để kiếm được mức thu nhập 22.000 bảng nhưng vẫn không nhìn thấy một con đường ổn định tài chính để xây dựng một gia đình. “Tôi thậm chí còn không đủ tiền nuôi một con chó. Làm thế nào để tôi nuôi được một đứa con?”.
Cô nói: “Có sự chênh lệch giàu nghèo rất lớn ở Vương quốc Anh và điều đó có nghĩa là bạn không có thời gian để thở nếu mọi thứ đi sai đường”.
Với Fiona, cô đã thích nghi với cuộc sống không con cái. Bây giờ cô chỉ tập trung vào việc làm cho cuộc sống của mình tốt nhất có thể.
“Chúng ta không có sự lựa chọn khi được sinh ra, nhưng ít nhất ta cũng có thể làm chủ cuộc sống của riêng mình, bằng cách sống trọn vẹn với nó”.
Đăng Dương(Theo Guardian)
Vào những năm 1980, lối sống DINK - gấp đôi thu nhập, không con cái (Double Income, No Kids) - du nhập vào Trung Quốc và nhận được sự ủng hộ của nhiều thanh niên lúc bấy giờ.
" alt=""/>Người trẻ không dám sinh con vì nghèoVẻ đẹp của loài hoa 10 năm mới nở một lần
Đây chỉ là lần thứ ba loại cây quý hiếm và nổi tiếng này nở hoa ở châu Âu. Loài cây này được gọi là "xác thối". Nó có nguồn gốc từ đảo Java của Indonesia, nổi tiếng là khó nở hoa, thường chỉ ra hoa 10 năm một lần.
Cây Amorphophallus decus-silvae lần thứ ba nở hoa tại châu Âu.
Loại cây có hoa "bốc mùi" ở vườn thực vật của đại học Leiden, Hà Lan được một tình nguyện viên chăm sóc tận tụy trong suốt 6 năm qua và chúng đã ra nụ vào giữa tháng 9. Sau đó, vào ngày 19 tháng 10, khu vườn đã thông báo rộng rãi về việc hoa nở để du khách có thể lên kế hoạch đến chiêm ngưỡng loại hoa đặc biệt này.
Loài hoa có kích cỡ "khủng" nổi tiếng vì tỏa ra "mùi của thịt thối" thu hút ruồi và các loại côn trùng khác.
Rất ít vườn thực vật trên thế giới có cây Amorphophallus decus-silvae trong bộ sưu tập của họ và việc cây nở hoa càng đặc biệt hiếm. Loài thực vật này có quan hệ họ hàng gần với Amorphophallus titanum (hoa xác chết) và Amorphophallus gigas - loại cây được tìm thấy trong các khu rừng mưa của Indonesia.
Khi hoa xác thối nở tại vườn bách thảo của Mỹ cách đây vài năm, hàng nghìn người cũng đổ xô đến để ngắm loại hoa quý này.
Cận cảnh hoa xác thối nở
Theo USA/ Dân Trí
Chiếc "xe hoa" được trang trí với gần 30kg vải thiều, đỗ trước một điểm hỗ trợ bán nông sản phố Nguyễn Chí Thanh (Hà Nội) khiến nhiều người qua đường thích thú.
" alt=""/>Kỳ thú loài hoa 'khủng' 10 năm nở một lần ở châu Âu