Quán sửa xe đặc biệtMột buổi chiều mùa hè, chúng tôi tìm đến quán sửa xe bên vỉa hè, khá đặc biệt. Mấy chục năm nay, quán sửa xe với tên gọi ngắn ngọn - 'Bông', ở Tôn Thất Thuyết, TP Đông Hà là điểm sửa xe của hàng trăm người.
 |
Ở tuổi 86 và 82, hàng ngày ông bà ở cạnh nhau, cần mẫn sửa xe và rất nhanh nhẹn. |
Chủ quán sửa xe là ông Lê Bông (SN 1933) và bà Lê Thị Xá (SN 1937), đều đã trên 80 tuổi nhưng vẫn tự tay sửa xe cho khách. Ông bà có thâm niên sửa xe 59 năm, kể từ lúc hai người nên duyên vợ chồng.
Khi chúng tôi tò mò hỏi về nghề sửa xe, bà Xá cho hay, năm 12 tuổi ông Bông đã thích học nghề sửa xe. Ban đầu, ông học lén ở các quán, rất lâu sau, mới mạnh dạn đi học nghề. Có nghề rồi, ông quyết định ra Quảng Trị mở quán sửa xe thì hai người gặp nhau, tình cảm cũng chớm nở.
Năm 1975, từ quê ông ở Quảng Trị, hai người quyết định ra Đông Hà, phục vụ nhu cầu sửa xe cho người dân ở đây và trung thành gắn bó với địa điểm này cho đến bây giờ.
 |
Tình yêu của ông bà đơn giản là được ở cạnh nhau và có những tiếng cười lạc quan bên công việc. |
Mấy chục năm qua, người dân ở Quảng Trị đã quen với hình ảnh 2 ông bà sát cánh bên nhau, ngày nắng cũng như ngày mưa sửa xe tại quán.
Lúc đầu quán của ông bà chỉ sửa xe đạp, sau sửa thêm xe máy. Bà Xá tủm tỉm cười bảo, trước đây chưa từng nghĩ bà có thể sửa xe cùng ông, như hai người thợ thực thụ. Lúc đó, bà chỉ muốn ở cạnh ông nên ban ngày ông sửa xe thì bà bán nước giải khát.
Về sau, chính tình yêu nghề nơi ông đã khiến bà quyết định cùng ông gắn bó với nghề này.
Bà tâm sự, lúc ấy cuộc sống chật vật, để kiếm được cái nghề kiếm sống rất khó khăn nên bà không ngần ngại. Gia đình, mọi người xung quanh có khuyên ngăn bà nên chọn công việc khác, nhẹ nhàng hơn nhưng bà nghĩ có công việc làm là được rồi.
Lúc mới mở quán, có nhiều người đến nhận làm học trò của ông bà để học nghề sửa xe. Đến năm 1975, ông Bông đi làm ở hợp tác, không nhận học trò nữa, lúc ấy quán xá một tay do bà Xá tiếp quản.
Một mình bà, thân gái yếu đuối nhưng bà vẫn làm tốt các công việc ở quán thay ông và được mọi người hết lời khen ngợi.
Tình yêu dung dị hơn nửa thế kỉ
Ông Bông bị lãng tai đã lâu, bà Xá bảo, hai người yêu nhau nhưng ít nói lắm, bà nói nhưng ông không nghe nên dần dà cũng quen. Các công việc ở quán từ giao tiếp đến trao đổi giá cả với khách chủ yếu do bà Xá thực hiện, sau đó bà ra hiệu cho ông hiểu.
 |
Đã 59 năm, ông bà luôn bên nhau, hỗ trợ nhau trong công việc cũng như cuộc sống. |
Cụ bà còn tâm sự, khi bà giận ông việc gì, bà sẽ nói ra cho thoải mái tâm trạng chứ không nỡ giận ông lâu.
Thu nhập từ quán sửa xe của ông bà không ổn định, ngày cao nhất được 200 nghìn đồng. Những ngày ít khách hơn, công việc chỉ đủ để trang trải thuốc thang, chi phí sinh hoạt hai vợ chồng.
Nhưng bà bảo, chỉ cần kiếm được tiền là ông bà cảm thấy vui, 'thi thoảng có việc cần cũng có chút ít để cho con, cho cháu. Ý nghĩa nhất là có tiền để động viên cháu chắt lúc học hành, thi cử'.
'Những hôm ông đau, phải đóng quán, bà và ông buồn lắm, chỉ mong ông nhanh lành bệnh, mở quán, sửa xe lại. Mình có cái để làm, vừa có ích vừa cảm thấy vui, ở không tay chân cứ bồn chồn lắm', bà nói.
 |
Cụ ông hăng say làm việc, quên luôn tuổi của mình. |
Sống dung dị bên cạnh nhau, hai ông bà có thói quen cùng nhau thức dậy sớm để tập thể dục. Sau đó, ông quét nhà, bà giặt áo quần. Mỗi người một tay lo việc nhà rồi ông bà ra mở quán sửa xe, cùng ăn sáng để bắt đầu ngày làm việc mới.
Bà cho biết, ông bà có với nhau 8 mặt con, có 45 cháu nội, ngoại, chắt. Con cháu vì thương ông bà vất vả, nhiều lần can ngăn ông bà ở nhà, giữ gìn sức khỏe nhưng đã quen với công việc, thấy vận động tay chân cũng giúp khỏe người nên ông bà vẫn mải mê với công việc.
'Ở tuổi ông với bà, trời cho mình khỏe mạnh, làm lụng được đã là diễm phúc rồi, bà chỉ mong có vậy, con cháu cũng bớt đi phần lo toan, đỡ vất vả', bà Xá cởi mở khoe.
Cụ bà bộc bạch rằng, khách đến quán toàn là khách quen. Người ta thường đến phần vì cần sửa xe, phần vì cảm phục ý chí của ông bà, dù tuổi đã cao nhưng luôn cố gắng, không muốn làm gánh nặng cho ai.
Đến mùa đi học, ông bà sửa xe không ngơi tay. Hết người bán xe cũ nhờ ông bà gia công, sơn sửa lại để bán, lại đến kẻ hỏi mua xe, người sửa xe, đó là lúc ông bà cảm thấy mệt mà vui nhất.
Quán của ông bà luân phiên người ra kẻ vào. Lúc khách dắt xe đến quán, bà cụ sẽ lắng nghe chủ nhân chiếc xe trình bày vấn đề. Sau đó, bà Xá nhìn một lượt rồi phán 'bệnh' cho xe và ra dấu cho ông cụ hiểu. Cụ ông lụ khụ đi ra kiểm tra xem xe bị lỗi gì.
Trong quá trình sửa, ông liên tục gọi bà phụ giúp ông. Lúc thì ông nhờ bà lấy cái cờ lê, cái ốc vít, khi thì cái búa, cái lốp.
Cứ như thế, từ khi còn xuân xanh cho đến khi tóc đã bạc, hai người đều ở cạnh nhau. Tình yêu dung dị hơn nửa thế kỉ của ông bà đã vượt qua tất cả. Hình ảnh đẹp ấy đã hình thành nét đặc trưng riêng, đã 44 năm qua in hằn trong tâm trí của nhiều người dân ở Quảng Trị.

Cụ bà Quảng Trị 102 tuổi có 12 người con, 176 cháu nội ngoại
Ở tuổi 102, cụ bà Trương Thị Con (SN 1917, trú thôn Mai Xá, Gio Mai, Gio Linh) sở hữu kho báu vô giá gồm 12 người con và 176 đứa cháu nội, ngoại.
" alt="Tình yêu của vợ chồng U90 trong quán sửa xe ở Quảng Trị"/>
Tình yêu của vợ chồng U90 trong quán sửa xe ở Quảng Trị
Quán sửa xe đặc biệtMột buổi chiều mùa hè, chúng tôi tìm đến quán sửa xe bên vỉa hè, khá đặc biệt. Mấy chục năm nay, quán sửa xe với tên gọi ngắn ngọn - 'Bông', ở Tôn Thất Thuyết, TP Đông Hà là điểm sửa xe của hàng trăm người.
 |
Ở tuổi 86 và 82, hàng ngày ông bà ở cạnh nhau, cần mẫn sửa xe và rất nhanh nhẹn. |
Chủ quán sửa xe là ông Lê Bông (SN 1933) và bà Lê Thị Xá (SN 1937), đều đã trên 80 tuổi nhưng vẫn tự tay sửa xe cho khách. Ông bà có thâm niên sửa xe 59 năm, kể từ lúc hai người nên duyên vợ chồng.
Khi chúng tôi tò mò hỏi về nghề sửa xe, bà Xá cho hay, năm 12 tuổi ông Bông đã thích học nghề sửa xe. Ban đầu, ông học lén ở các quán, rất lâu sau, mới mạnh dạn đi học nghề. Có nghề rồi, ông quyết định ra Quảng Trị mở quán sửa xe thì hai người gặp nhau, tình cảm cũng chớm nở.
Năm 1975, từ quê ông ở Quảng Trị, hai người quyết định ra Đông Hà, phục vụ nhu cầu sửa xe cho người dân ở đây và trung thành gắn bó với địa điểm này cho đến bây giờ.
 |
Tình yêu của ông bà đơn giản là được ở cạnh nhau và có những tiếng cười lạc quan bên công việc. |
Mấy chục năm qua, người dân ở Quảng Trị đã quen với hình ảnh 2 ông bà sát cánh bên nhau, ngày nắng cũng như ngày mưa sửa xe tại quán.
Lúc đầu quán của ông bà chỉ sửa xe đạp, sau sửa thêm xe máy. Bà Xá tủm tỉm cười bảo, trước đây chưa từng nghĩ bà có thể sửa xe cùng ông, như hai người thợ thực thụ. Lúc đó, bà chỉ muốn ở cạnh ông nên ban ngày ông sửa xe thì bà bán nước giải khát.
Về sau, chính tình yêu nghề nơi ông đã khiến bà quyết định cùng ông gắn bó với nghề này.
Bà tâm sự, lúc ấy cuộc sống chật vật, để kiếm được cái nghề kiếm sống rất khó khăn nên bà không ngần ngại. Gia đình, mọi người xung quanh có khuyên ngăn bà nên chọn công việc khác, nhẹ nhàng hơn nhưng bà nghĩ có công việc làm là được rồi.
Lúc mới mở quán, có nhiều người đến nhận làm học trò của ông bà để học nghề sửa xe. Đến năm 1975, ông Bông đi làm ở hợp tác, không nhận học trò nữa, lúc ấy quán xá một tay do bà Xá tiếp quản.
Một mình bà, thân gái yếu đuối nhưng bà vẫn làm tốt các công việc ở quán thay ông và được mọi người hết lời khen ngợi.
Tình yêu dung dị hơn nửa thế kỉ
Ông Bông bị lãng tai đã lâu, bà Xá bảo, hai người yêu nhau nhưng ít nói lắm, bà nói nhưng ông không nghe nên dần dà cũng quen. Các công việc ở quán từ giao tiếp đến trao đổi giá cả với khách chủ yếu do bà Xá thực hiện, sau đó bà ra hiệu cho ông hiểu.
 |
Đã 59 năm, ông bà luôn bên nhau, hỗ trợ nhau trong công việc cũng như cuộc sống. |
Cụ bà còn tâm sự, khi bà giận ông việc gì, bà sẽ nói ra cho thoải mái tâm trạng chứ không nỡ giận ông lâu.
Thu nhập từ quán sửa xe của ông bà không ổn định, ngày cao nhất được 200 nghìn đồng. Những ngày ít khách hơn, công việc chỉ đủ để trang trải thuốc thang, chi phí sinh hoạt hai vợ chồng.
Nhưng bà bảo, chỉ cần kiếm được tiền là ông bà cảm thấy vui, 'thi thoảng có việc cần cũng có chút ít để cho con, cho cháu. Ý nghĩa nhất là có tiền để động viên cháu chắt lúc học hành, thi cử'.
'Những hôm ông đau, phải đóng quán, bà và ông buồn lắm, chỉ mong ông nhanh lành bệnh, mở quán, sửa xe lại. Mình có cái để làm, vừa có ích vừa cảm thấy vui, ở không tay chân cứ bồn chồn lắm', bà nói.
 |
Cụ ông hăng say làm việc, quên luôn tuổi của mình. |
Sống dung dị bên cạnh nhau, hai ông bà có thói quen cùng nhau thức dậy sớm để tập thể dục. Sau đó, ông quét nhà, bà giặt áo quần. Mỗi người một tay lo việc nhà rồi ông bà ra mở quán sửa xe, cùng ăn sáng để bắt đầu ngày làm việc mới.
Bà cho biết, ông bà có với nhau 8 mặt con, có 45 cháu nội, ngoại, chắt. Con cháu vì thương ông bà vất vả, nhiều lần can ngăn ông bà ở nhà, giữ gìn sức khỏe nhưng đã quen với công việc, thấy vận động tay chân cũng giúp khỏe người nên ông bà vẫn mải mê với công việc.
'Ở tuổi ông với bà, trời cho mình khỏe mạnh, làm lụng được đã là diễm phúc rồi, bà chỉ mong có vậy, con cháu cũng bớt đi phần lo toan, đỡ vất vả', bà Xá cởi mở khoe.
Cụ bà bộc bạch rằng, khách đến quán toàn là khách quen. Người ta thường đến phần vì cần sửa xe, phần vì cảm phục ý chí của ông bà, dù tuổi đã cao nhưng luôn cố gắng, không muốn làm gánh nặng cho ai.
Đến mùa đi học, ông bà sửa xe không ngơi tay. Hết người bán xe cũ nhờ ông bà gia công, sơn sửa lại để bán, lại đến kẻ hỏi mua xe, người sửa xe, đó là lúc ông bà cảm thấy mệt mà vui nhất.
Quán của ông bà luân phiên người ra kẻ vào. Lúc khách dắt xe đến quán, bà cụ sẽ lắng nghe chủ nhân chiếc xe trình bày vấn đề. Sau đó, bà Xá nhìn một lượt rồi phán 'bệnh' cho xe và ra dấu cho ông cụ hiểu. Cụ ông lụ khụ đi ra kiểm tra xem xe bị lỗi gì.
Trong quá trình sửa, ông liên tục gọi bà phụ giúp ông. Lúc thì ông nhờ bà lấy cái cờ lê, cái ốc vít, khi thì cái búa, cái lốp.
Cứ như thế, từ khi còn xuân xanh cho đến khi tóc đã bạc, hai người đều ở cạnh nhau. Tình yêu dung dị hơn nửa thế kỉ của ông bà đã vượt qua tất cả. Hình ảnh đẹp ấy đã hình thành nét đặc trưng riêng, đã 44 năm qua in hằn trong tâm trí của nhiều người dân ở Quảng Trị.

Cụ bà Quảng Trị 102 tuổi có 12 người con, 176 cháu nội ngoại
Ở tuổi 102, cụ bà Trương Thị Con (SN 1917, trú thôn Mai Xá, Gio Mai, Gio Linh) sở hữu kho báu vô giá gồm 12 người con và 176 đứa cháu nội, ngoại.
" alt="Tình yêu của vợ chồng U90 trong quán sửa xe ở Quảng Trị"/>
Tình yêu của vợ chồng U90 trong quán sửa xe ở Quảng Trị
Học ngoại ngữ, trang bị thêm kỹ năng tự vệ, bảo vệ khách hàng và làm việc với tinh thần cầu tiến… là những điều đang được các tài xế công nghệ quan tâm hàng đầu.Đi học vui như…tài xế công nghệ
Trong mọi hành trình, sự an toàn của khách hàng và đối tác tài xế là ưu tiên hàng đầu. Chính vì vậy, những lớp học ngắn hạn về kỹ năng tự vệ của Grab tổ chức miễn phí cho đối tác tài xế luôn thu hút rất đông anh chị em. Dưới sự hướng dẫn của các thầy giáo CLB võ thuật Quân Khu 7 (TP.HCM), nội dung lớp học xoay quanh các kỹ năng phòng thủ, tấn công, giả lập ứng biến trong nhiều tình huống nguy hiểm...
Anh Trần Ngọc Ánh, đối tác GrabBike cho biết, anh rất hứng thú với lớp học và lặn lội từ tận Bình Dương đến TP.HCM để đi học. “Sau này ra đường mà gặp phải tình huống nguy hiểm thì tôi hoàn toàn có thể tự vệ cho mình và cho cả hành khách”, anh Ánh chia sẻ.
 |
Nữ tài xế cũng nhiệt tình ủng hộ lớp kỹ năng tự vệ |
Ngoài ra, lớp học kỹ năng sơ cấp cứu được Grab phối hợp với Dự án Survival Skills Việt Nam tổ chức cũng nhận được sự quan tâm của đông đảo các bác tài. Sau khoá học, các đối tác nắm vững kỹ năng sơ cứu vết thương ban đầu và chăm sóc khẩn cấp, qua đó tăng cường khả năng xử lý tai nạn không may, sơ cấp cứu cho bản thân và những người xung quanh kịp thời.
 |
Khóa học kỹ năng sơ cấp cứu cũng nhận được nhiều sự quan tâm của đối tác tài xế |
Không những thế, các bác tài công nghệ còn có những giờ học thú vị tại lớp Vui học tiếng Anh. Đây là khóa học tiếng Anh cơ bản giúp các bác tài tự tin hơn khi giao tiếp với khách hàng nước ngoài. Các lớp học đặc biệt này luôn được các đối tác tài xế đăng ký tham gia nhiệt tình. Tất cả góp phần hình thành một cộng đồng tài xế chuyên nghiệp, tận tâm và chu đáo, thay đổi quan niệm cũ vốn cho rằng tài xế chỉ đơn giản là một người chạy xe thông thạo mọi nẻo đường.
 |
Nhờ lớp Vui học tiếng Anh, việc chiều lòng “thượng đế” nước ngoài không còn làm khó được tài xế |
Đối tác cũng là “người nhà”
Không chỉ tham gia các lớp học bổ sung kiến thức và kỹ năng, cộng đồng tài xế còn được chăm sóc đời sống tinh thần tận tình, tiếp thêm động lực để làm việc tốt mỗi ngày. Gần đây, Grab đang thực hiện chương trình “Cảm ơn bác tài” nhằm khích lệ tinh thần cho đối tác tài xế GrabFood trong mùa nắng nóng, mưa dầm khắc nghiệt. Chương trình là những hoạt động hỗ trợ bác tài như đặt bình trà đá ở các nhà hàng/quán ăn phổ biến mà đối tác GrabFood hay đến, tặng voucher giảm giá tại các nhà hàng/quán ăn cho đối tác...
Sau thời gian tất bật với những cuốc xe, cộng đồng tài xế còn được tạo điều kiện tham gia câu lạc bộ bóng đá, bơi lội, cầu lông,… tận hưởng những giờ vui chơi, tập luyện thể thao đầy sảng khoái cùng gia đình và những người đồng nghiệp “áo xanh” thân thiện.
Gia đình - nguồn động lực cho các đối tác tài xế làm việc mỗi ngày - cũng nhận được sự quan tâm hỗ trợ từ Grab. Những hoạt động định kì như mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi, Tết Trung thu, Grab Family, Học bổng Tài Năng Xanh, Ngày hội Gia đình… đã tạo ra những giờ phút gắn kết gia đình đầy ý nghĩa, động viên các bác tài yên tâm, vững tay lái phục vụ khách hàng.
 |
Gia đình của tài xế cũng được Grab quan tâm cả về vật chất lẫn tinh thần |
Có thể thấy, với Grab, “đối tác” không đơn thuần là một danh xưng mà Grab còn thực sự nỗ lực để chia sẻ và đồng hành cùng đội ngũ tài xế của mình trên mọi nẻo đường mưu sinh, giúp tài xế nâng cao kiến thức, kỹ năng từng ngày, cải thiện cuộc sống vật chất và tinh thần của họ một cách thiết thực. Đây chính là nền tảng để “gia đình áo xanh” ngày càng vững mạnh, chuyên nghiệp, đồng thời luôn gắn bó mật thiết và sẵn sàng giúp đỡ nhau.
Tấn Tài
" alt="Lái xe điêu luyện đã đủ để trở thành tài xế công nghệ?"/>
Lái xe điêu luyện đã đủ để trở thành tài xế công nghệ?
Căn nhà nằm ở cuối con hẻm trên đường Nguyễn Thái Sơn (P.5, Q. Gò Vấp, TP.HCM). Nhà chật. Bên trong, người đàn ông cao to đang nằm ngủ trên nền nhà. Cạnh đó, vợ ông đang nấu ăn, chuẩn bị bữa cơm chiều. Bên ngoài nhìn vào, ít ai có thể ngờ, cả hai người đều khiếm thị ...Đám cưới trong mơ
Ông là Bùi Hữu Minh, 55 tuổi, bị mù khi lên 2 tuổi. Bà là Lê Thị Tường Vi, 51 tuổi. Đôi mắt bà không còn nhận được ánh sáng từ lúc lên 7 sau một cơn bệnh nặng. Do nghèo và thiếu kiến thức, người nhà đã làm cho bà trở thành người khuyết tật.
Chúng tôi đến thăm ông bà vào buổi chiều. Bà cho biết, hôm nay ông không đi bán vé số nên nằm ngủ. Bên ngoài tiếng nhạc vang dội từ chiếc loa của nhà hàng xóm không làm ông thức giấc. Bà nói, ngoài bị mù ông còn bị điếc mấy năm nay.
Nhìn vào trong nhà, vật dụng bề bộn, không có món đồ nào đáng giá. Không tủ, không bàn, không giường chiếu. Tất cả sinh hoạt ăn, ngủ đều diễn ra trên nền nhà.
Chúng tôi ngồi bên bà gợi chuyện. Ba kể lại, năm ấy bà mới 16 tuổi, đang theo học lớp 2 - lớp học dành cho người mù thì gặp ông. Ông đến để tìm một người bạn cùng cảnh ngộ. Họ chỉ nghe tiếng nói, không thể nhìn thấy nhau. Người bạn nói với anh ấy, 'anh thương chị này không? Chị ấy dễ thương lắm. Anh cười bâng quơ không nói gì. Một lát sau anh nói 'không biết cô ấy có thương mình không?'.
'Chỉ có vậy nhưng tôi thấy trong lòng xốn xang khó tả', bà thẹn thùng kể lại với chúng tôi.
Bà nói, sau này ông cho biết trong lòng ông cũng rộn ràng không kém. 'Có một lần các bạn tổ chức vui chơi mời ông đến. Hôm ấy, ông ca một bài vọng cổ mà giờ đây đã hơn 30 năm trôi qua tôi vẫn còn nhớ'. Kể đến đây, bà dừng lại. Lấy hơi, bà ca câu vọng cổ năm nào thật ngọt. Dường như trong tâm trí bà, hình ảnh của ngày xưa đã hiện về.
'Từ bài hát này tôi thương ông. Ông cũng rất thương tôi. Chúng tôi bàn tính với nhau chuyện cưới xin. Đám cưới diễn ra. Đơn giản lắm. Tôi mặc áo trắng quần tây mượn của một người bạn. Ông mặc lại chiếc quần cũ, chỉ mua thêm áo mới giá 50.000đ. Toàn bộ chi phí cho đám cưới vỏn vẹn 200.000đ. Thế mà cũng xong. Chúng tôi về ở với nhau, hàng ngày cùng bươn chải kiếm cơm.
Một hôm, sau khi đi bán vé số về, ông ngồi bên tôi lấy ra chiếc bánh bao. Ông bẻ làm 2 đưa tôi một nửa có trứng cút vì ông biết tôi thích. Trong lúc cùng ăn, tôi nói với ông, 'lần sau có mua anh mua 2 cái nhé'. Tụi mình mời mẹ một cái chứ ăn một mình không ngon'.
Ông đồng ý với tôi và ngay hôm sau, ông mang về 3 cái. Cũng một cái cho hai vợ chồng và 2 cái còn lại ông mời những người trong gia đình. Ai cũng cảm động trước hành động của ông'.
 |
Bà Vi chuẩn bị bữa cơm cho hai vợ chồng. |
Bà kể tiếp: 'Năm 1994 tôi sinh đứa con gái đầu lòng nhưng không lâu sau nó mất. Hai đứa con trai tiếp tục ra đời. Chúng đều lành lặn và khỏe mạnh... Câu chuyện chỉ có thế nhưng tôi rất vui. Những người tàn tật, mù lòa như chúng tôi mấy ai dám nghĩ đến hạnh phúc. Thế mà chúng tôi đã có và mãi mãi bên nhau'.
Đứa con hiếu thảo
Chúng tôi ghé vào điểm bán nước đá lẻ ở góc đường Nguyễn Thái Sơn - Dương Quảng Hàm. Một thanh niên còn rất trẻ, vẻ mặt hiền lành đang chặt nhỏ cây nước đá.
Cậu ta làm việc rất cẩn trọng. Ra được bao nhiêu viên đá, cậu cho vào chiếc túi ni lông. Đầy bao, cậu đem ra ngoài giao cho một người đàn ông đang đứng đợi. Cầm tờ giấy 10.000đ trong tay, cậu ta cúi gập đầu, nói lời cảm ơn.
 |
Trí cặm cụi làm việc. |
Cậu thanh niên này chính là con trai út của đôi vợ chồng mù. Cậu tên Bùi Minh Trí, năm nay 19 tuổi, đã làm việc tại đây được 3 năm nay.
Tâm sự với chúng tôi, Trí nói, 'con rất thương ba má. Hàng ngày cứ sáng má dậy sớm lo cơm nước cho cả nhà. Xong, hai người ra khỏi nhà, mỗi người mỗi hướng. Cả ba và má bán khoảng 200 vé số/ngày để có tiền lời 200.000đ, đủ chi phí cho cả nhà. Nhưng, đến một hôm, trên đường đi bán, một người đàn ông đi xe máy đến sát bên má. Anh ta nói, ở chùa Phổ Quang có phát gạo cho người khuyết tật. Chị muốn nhận không tôi chở chị đi.
Nghe có gạo từ thiện, má mừng lắm. Lên xe, đi được một quãng, anh ta nói với má: 'Tới rồi chị xuống đi'. Vừa xuống, anh ta giật ngay chiếc túi xách má đang mang trên người và chạy mất. Má hoảng hốt la lên. Nhiều người chạy đến, má mới biết mình đang ở công viên Gia Định'.
'Hôm ấy má mất 200 vé và khoảng 3,5 triệu tiền mặt. Má buồn lắm. Con cương quyết không cho má đi bán nữa.
Con đến gặp ông chủ đại lý vé số trình bày hoàn cảnh như thế và xin được trả dần khoản nợ. Ông đồng ý. Hàng ngày con trả góp cho ông đến nay đã xong lâu rồi. Giờ chỉ còn mình ba đi bán. Nhiều lúc nghe người này người kia kể, gặp ba ngồi ở lề đường mời khách từng tờ vé số mà xót lắm bác ạ'.
Khách vào. Trí tiếp tục bán. Ông chủ vựa nước đá cho biết, mỗi ngày Trí làm việc từ 5h sáng đến 21h, bao ăn ở. Ba năm nay lương tháng được bao nhiêu Trí đưa hết cho mẹ, chỉ giữ lại vài chục tiền lẻ.
Ông nói: 'Tôi chưa thấy đứa trẻ nào như nó. Nó rất hiếu thảo với cha mẹ, thương yêu tất cả mọi người trong gia đình và bè bạn'.
Ông Vương Hoài Nam, Phó Chủ tịch UBND Phường 5 cho biết, trường hợp của ông Minh và bà Vi luôn được phường quan tâm.
Ngôi nhà ông bà đang ở là nhà tình thương do hội Bảo trợ bệnh nhân nghèo tặng. Hiện nay những khoản trợ cấp đặc biệt phường đều dành cho ông bà. Ngoài ra còn có những khoản trợ cấp khác vào các dịp lễ Tết.
Nhìn đôi vợ chồng đối đãi với nhau hạnh phúc. Bên cạnh đó, đứa con còn nhỏ nhưng đã có những báo đáp thể hiện tình yêu thương cha mẹ. Ông bà cũng luôn được chính quyền và bà con xung quanh quan tâm thương yêu. Thử hỏi trong cuộc sống bộn bề này cho dù giàu có đến đâu, mấy ai được hưởng trọn vẹn những tình cảm quí báu ấy?

Sau 6 năm, chuyện tình của cặp đôi 'ông 60 - cháu 17' giờ ra sao?
Cặp đôi yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên vào năm 2013, lúc đó Lâm Tĩnh Ân chỉ mới 17 tuổi.
" alt="Hạnh phúc vô bờ của đôi vợ chồng mù trong căn nhà nhỏ"/>
Hạnh phúc vô bờ của đôi vợ chồng mù trong căn nhà nhỏ