Kinh doanh

Soi kèo phạt góc AC Milan vs Lazio, 02h45 ngày 3/3

字号+ 作者:NEWS 来源:Kinh doanh 2025-03-07 06:09:47 我要评论(0)

Nguyễn Quang Hải - 02/03/2025 09:50 Kèo phạt bong da ngoai hang abong da ngoai hang a、、

èophạtgócACMilanvsLaziohngàbong da ngoai hang a   Nguyễn Quang Hải - 02/03/2025 09:50  Kèo phạt góc

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}

Hình ảnh được chị Hương cho là bị chồng bạo hành.

Theo lời kể của chị Hương, năm 1998, Nhân công khai yêu cô gái tên Phương và nhiều lần đánh vợ mỗi khi vợ cằn nhằn về việc yêu đương bất chính. Chị muốn ly hôn, nhưng lại dùng dằng, nghĩ “dòng tộc mình ở quê chưa có ai dám ly hôn, nếu mình làm chuyện này, sẽ ảnh hưởng danh dự của họ tộc. Cố chịu đựng thêm, biết đâu chồng thay đổi tâm tính”.

Sau thời gian ôm con đi lánh nạn, chị Hương trở về nhà và tiếp tục hứng chịu những trận đòn. Dù bị đánh nhiều nhưng chị vẫn cố hàn gắn với chồng, vì “ông ấy lạ lắm, nổi điên lên là đánh vợ không thương tiếc, sau đó lại ngọt nhạt năn nỉ”.

Năm 2004, Nhân công khai quan hệ với người phụ nữ tên Xuyên. Lúc này, chồng của Xuyên đang thụ án trong trại giam, một mình Xuyên nuôi hai đứa con và được Nhân đứng ra bảo bọc. Nhân qua lại hai nhà một cách tự nhiên, chẳng sợ dư luận. Lúc này, chị Hương lại càng khổ sở vì tần suất bạo hành của Nhân ngày càng dày.

{keywords}

Vợ đến nhà anh trai lánh nạn, Nhân liên tục nhắn tin đe dọa.

Ngày 20/11/2012, chị Hương bắt gặp chồng chở Xuyên ngoài đường, chị yêu cầu: “Cô xuống xe chồng tôi ngay”. Nhân dừng xe rồi thản nhiên hùa với Xuyên đánh vợ giữa đường. Họ còn cố ý làm nhục chị Hương khi xé rách quần chị. Về nhà, chưa hả giận, Nhân ôm quần áo của vợ ra đường, tưới xăng định đốt, nhưng hàng xóm kịp can ngăn.

Quá sức chịu đựng!

Cuối năm 2012, Nhân dắt về một bé gái, “kết quả” của mối quan hệ giữa Nhân và Xuyên, bắt vợ chăm sóc. Chị Hương cắn răng, chịu nhục nhưng vẫn chưa yên. Thay vì đánh ban ngày, gần đây Nhân thường xuyên đánh vợ giữa đêm. Liên tục các đêm 17, 18, 19 (tháng Chín, năm 2013), Nhân đánh vợ rất dã man: túm tóc, đấm thẳng vào mặt, vào ngực vợ, bóp cổ khiến vợ suýt chết. Các con định vào can, nhưng Nhân tuyên bố: “Chúng mày vào can, tao cởi hết quần áo chúng mày rồi tống ra đường”. Vì vậy, những đứa con phải cắn môi, chứng kiến cảnh mẹ bị tra tấn. Sau đó, Nhân còn mua bao cao su có gai, ép vợ quan hệ. Quá hãi hùng, chị Hương đến tá túc tại nhà anh ruột ở Q.Bình Tân, TP.HCM. Nhân đến bắt vợ phải về rồi vu khống “vợ và anh ruột vợ... có quan hệ tình ái với nhau”.

Tiếp xúc với phóng viên Báo Phụ Nữ, Nhân thừa nhận việc “quan hệ với Xuyên, có đứa con chung và dắt về nhờ vợ nuôi” là có thật. Nhân nói tỉnh rụi: “Quan hệ tình cảm với người ta, người ta có con thì mình phải có trách nhiệm thôi. Đây là việc riêng của chúng tôi, báo chí, chính quyền đừng can thiệp”. Chúng tôi hỏi: “Nhưng anh có biết, mình đã vi phạm Luật Hôn nhân gia đình, có thể bị xử lý theo pháp luật? Anh có biết, việc anh đánh vợ, cũng sẽ bị xử lý?”. Nhân vẫn khăng khăng: “Đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần ai dính vào”.

Anh Lê, anh trai chị Hương cho biết: “Có lần, Hương bị Nhân đánh, tôi dẫn em gái đến công an xã trình báo. Trình báo xong, trở ra thì gặp Nhân. Nhân định hành hung em tôi giữa sân ủy ban xã, may mà tôi ngăn được".

Ông Nguyễn Công Định - Trưởng Công an xã Vĩnh Lộc A cho biết: “Chúng tôi nắm rất rõ trường hợp vợ chồng anh Nhân- chị Hương. Anh này nhiều lần bạo hành vợ và từng bị công an xã mời lên làm việc. Nếu anh Nhân tái phạm, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm. Chị Hương bị đánh nhiều lần, nhưng chỉ một lần ra trình báo công an. Chị cũng ngại báo với Hội LHPN xã, bởi sợ “thiên hạ biết chuyện không hay của mình”. Chị Nguyễn Thị Oanh - Chủ tịch Hội LHPN xã Vĩnh Lộc A chia sẻ: “Với những thông tin chúng tôi nhận được, thì anh Nhân và chị Hương không còn khả năng hòa hợp được nữa, do mâu thuẫn quá lớn và mất niềm tin vào nhau. Anh Nhân lại hay bạo hành vợ, nên việc ly hôn để “cách ly” nhau ra cần phải được thực hiện sớm, để tránh những hậu quả đáng tiếc”.

Hiện nay, chị Hương vẫn tạm lánh ở nhà anh ruột. Nhân tuyên bố “vợ đã bỏ nhà theo trai” và liên tục nhắn tin chửi rủa, quấy phá vợ. Đầu tháng 10, chị đã gửi đơn xin đơn phương ly hôn ở TAND huyện Bình Chánh. Đã quyết, nhưng chị lo sợ bởi Nhân dọa “vợ hư hỏng, bỏ đi thì phải đi tay trắng”, trong khi hai vợ chồng có hai căn nhà mua giấy tay.

Lòng ngổn ngang là vậy, nhưng chị khẳng định: “Lần này tôi quyết ly hôn, dù có thua thiệt tài sản và con cái có bị tan đàn sẻ nghé. Tôi thèm được một đêm ngủ ngon, đã hơn 10 năm rồi tôi toàn mất ngủ và ám ảnh bởi những trận đòn điên cuồng của chồng”.

KHÔNG BIẾT... HAY KHÔNG SỢ?

Việc ông Nhân vi phạm Luật hôn nhân và gia đình đã rõ ràng, cụ thể như việc có con riêng và bạo hành vợ một cách có hệ thống như vậy thì không thể gọi là “…chuyện cá nhân của tôi, không cần ai dính vào” được. Pháp luật đã có những quy định chế tài rất cụ thể về các hành vi sai trái này từ xử phạt hành chính cho đến truy cứu trách nhiệm hình sự, tùy theo mức độ nghiêm trọng của vụ việc.

Ông Nhân thường xuyên “Túm tóc, đấm thẳng vào mặt, vào ngực vợ, có lần còn bóp cổ khiến vợ suýt chết, nhiều lần bạo hành vợ, và đã từng bị công an xã mời lên làm việc…” là những hành vi bạo lực gia đình và có dấu hiệu xâm hại đến sức khỏe của bà Hương. Tùy theo tính chất hành vi, mức độ thương tích gây ra cho bà Hương mà ông Nhân phải bị xử phạt vi phạm hành chính với mức phạt tiền từ 1.000.000đ đến 3.000.000đ và buộc công khai xin lỗi nạn nhân (nếu nạn nhân yêu cầu) theo điều 9 Nghị định số 110/2009/NĐ-CP ngày 10/12/2009 của Chính phủ quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực phòng, chống bạo lực gia đình, hoặc bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác theo điều 104 Bộ luật Hình sự, với mức phạt là cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm; phạt tù từ hai năm đến bảy năm…

Khi xử ly hôn, tài sản tạo lập trong thời kỳ hôn nhân là tài sản chung của vợ chồng, về nguyên tắc sẽ được chia đôi, nhưng có xem xét hoàn cảnh của mỗi bên, tình trạng tài sản, công sức đóng góp của mỗi bên vào việc tạo lập, duy trì, phát triển tài sản này. Lao động của vợ, chồng trong gia đình được coi như lao động có thu nhập… chứ không phải như lời đe dọa của ông Nhân là “Vợ hư hỏng, bỏ đi thì phải đi tay trắng”.

Luật sư Lê Nguyễn Thuyền Quyên

(Trưởng Văn phòng luật sư Sài Gòn Gia Định)

(Theo PNTP)

*Tên các nhân vật trong bài đã được đổi.

" alt="Cặp bồ có con và... đánh vợ suốt 10 năm" width="90" height="59"/>

Cặp bồ có con và... đánh vợ suốt 10 năm

{keywords}

Chị về nhà ngoại vay vốn làm ăn. Ơn trời, việc buôn bán thuận buồm xuôi gió, chị lại vốn tháo vát, biết xoay xở nên kinh tế gia đình ngày một khá lên. Chị định tích cóp để mua đất làm nhà, ít ra cũng để nhà ngoại thấy cuộc sống của chị cũng không đến nỗi nào. Nhưng một hôm, đang trong bữa cơm, mẹ chồng bảo: “Bây giờ vợ chồng anh chị ấm no rồi thì đừng chỉ nghĩ đến mình, phải thương lấy các em”. Cái tình thương mà bà nói ở đây là xòe vài chục triệu ra xin việc cho đứa em gái học tại chức mới ra trường, là lo liệu đám cưới cho đứa em trai út đang làm con gái nhà người ta ễnh bụng. Chị lần chần. Tiền mình cực nhọc kiếm ra, đến mua cái váy mắc tiền cho bằng bạn bằng bè cũng phải đắn đo, sao cứ cho người khác mãi được. Anh dỗ dành, bảo giờ bố mẹ không lo thì mình phải lo, chị chẳng muốn hiểu thứ nguyên tắc đó.

Ngày xưa, lúc hai người làm đám cưới, không phải chị đã phải chi tiền đến từng gói tăm nhỏ đấy sao? Nhưng, chị chưa kịp nói hết câu, anh đã lừ mắt: “Cô đừng có hẹp hòi”. Chị hẹp hòi ư? Chị tưởng như mình bấy lâu sống dư dả lắm, không phải chi li từng chút một để dành tiền cho anh học cao học, để dăm bữa nửa tháng mấy đứa em ghé qua xin chút tiền tiêu vặt, hay thỉnh thoảng bố chồng ở quê bảo gửi về để đào ao thả cá, nuôi chim, nhưng kỳ thực là đi cho gái. Chị tưởng chưa bao giờ mình phải khước từ những cuộc họp mặt bạn bè, những vụ đi chơi xa hay đứng trước vài món đồ trang sức nho nhỏ cũng tự khất lần với bản thân chỉ vì muốn dành tiền mua cho anh cái xe tử tế. Lúc vừa chạy xuống cầu thang vừa khóc, bắt gặp ánh mắt mẹ chồng đầy đắc ý, chị đã rất muốn gào lên cho bao nhiêu uất ức nín nhịn trong lòng bấy lâu bung ra hết.

Anh chị lấy nhau được ba năm nhưng vẫn chưa có con. Điều đó trở thành một thứ vũ khí trong tay mẹ chồng, cứ không vừa lòng điều gì là lại vu vơ: “Đàn bà mà không có con…”. Câu đó khứa vào tim gan chị nhiều lần. Anh nghe mẹ bảo “đẻ không được thì đổi mái” cũng chẳng phản ứng gì. Chị đi khám khắp nơi, mọi chuyện vẫn bình thường, đôi lần giục anh đến bệnh viện thì anh không chịu. Chị đặt tờ giấy ly hôn trước mặt anh, nói không thể sống chung với mẹ được nữa, rồi đi…

Anh ở lại, chẳng biết nghĩ thế nào liền đi khám bác sĩ. Hai tuần sau, anh đi tìm chị, chìa tờ kết quả với gương mặt tuyệt vọng. Chị thương anh nhưng cũng tủi hận trong lòng. Bấy lâu những con người trong ngôi nhà ấy chắc không ít lần muốn ruồng rẫy chị. Để rồi bây giờ, vì chút tình thương còn sót lại, chị quay về để chịu đựng ư? Sao chị thấy cuộc đời bất nhẫn với chị quá. Nhưng, chị đã quyết rồi, chị không muốn sống cùng mẹ chồng để tránh làm tổn thương nhau thêm. Chị sợ đến một lúc nào đó mình không còn đủ kiên nhẫn chịu đựng. Anh như hiểu tình cảnh của mình nên để mẹ sang ở nhà chú út. Chị bình tâm trở lại, lao vào kiếm tiền chạy chữa cho anh.

Cứ tưởng mẹ chồng sang ở với nhà chú út thì yên ổn, thỉnh thoảng chị qua thăm nom, hàng tháng đưa thêm chút tiền để mẹ không phải thiếu thốn. Không ở được với nhau là sự chẳng đành chứ chị đâu phải người không biết nghĩ. Nhưng, được đâu hai tháng, mẹ chồng lù lù quay trở lại nhà chị, quả quyết: “Tao ở đây, chết cũng ở đây”. Chị chưa kịp phản ứng gì thì cô em dâu đã gọi điện khóc nức nở, kể lể sự tình. Em bảo vì mẹ không được hạnh phúc nên mẹ không muốn thấy các con dâu hạnh phúc. Mẹ tìm mọi cách chia rẽ gia đình. Mẹ hả hê khi thấy con trai mẹ bồ bịch bên ngoài. Mẹ cũng không ít lần đặt điều khiến em dâu bị chồng đánh đến thâm tím mặt mày. Giờ mẹ kêu bên đó phải bế cháu đau tay mẹ không bế nổi. Nhà em dâu bán hàng cơm, đôi khi phải dùng thức ăn không bán hết thì mẹ bảo: “Nó bắt ăn cơm thừa canh cặn”. Có nhờ mẹ vặt hộ mớ rau mẹ cũng than mệt hơn đi cấy ở quê.

Nhà chị trẻ con không có, mỗi việc cắm nồi cơm mẹ cũng kêu mệt kêu đau, việc gì cũng bảo: “Chị về mà làm, tôi biết đâu mà động tay chân”. Chị bỗng nhớ đến mẹ mình tần tảo sớm hôm, đến từng cọng rau xanh cũng đóng thùng gửi lên thành phố cho con có rau sạch để dùng. Nhiều hôm ốm, mẹ vẫn giấu các con, cố gắng đi làm. Mẹ lo toan trăm thứ trong lòng, nhưng mỗi khi thấy chị về là đều cố gắng để vui. Chị ứa nước mắt, cũng là đàn bà sao mẹ chồng chị không có một chút tần tảo, hy sinh? Cũng là đàn bà sao sống không thương lấy phận nhau? Sao cứ thích khứa vào lòng nhau những vết thương không cách gì lành nổi? Bỗng dưng chị thấy sợ những ngày mai…

(Theo Phunuonline)" alt="Cả nhà đóng kịch để lừa cô dâu" width="90" height="59"/>

Cả nhà đóng kịch để lừa cô dâu