Thể thao
Tiểu công tử của phủ Quốc công ham chơi,ệnTiểuCôngTửPhủQuốcCôlịch thi đấu bóng chuyền nam bồng bột tlịch thi đấu bóng chuyền namlịch thi đấu bóng chuyền nam、、
Tiểu công tử của phủ Quốc công ham chơi,ệnTiểuCôngTửPhủQuốcCôlịch thi đấu bóng chuyền nam bồng bột trộm ta ra khỏi phủ khi ta chỉ mới ba tuổi.
Trên đường gặp bọn cường đạo đánh lén, tiểu công tử suýt mất mạng, còn ta thì tàn phế một chân.
Để chuộc tội, phủ Quốc công đã định hôn ước cho tiểu công tử và ta.
Người đời đều cho rằng cuộc hôn sự này là ta trèo cao.
Nhưng ta nghĩ, dù chân có tật, nhưng đất dưới chân ta chẳng giới hạn chỉ trong ngàn dặm.
1
Khi ta mới bị què chân, tuổi còn nhỏ lắm.
Chỉ nhớ rằng chân phải bị băng bó dày cộm, đau đớn suốt ngày đêm.
Mẫu thân khóc lóc không ngừng bên giường ta, phụ thân cũng thở dài suốt ngày.
Ban đầu, bà nội còn ngày ngày đến thăm ta, dần dần bà cũng không thường đến nữa.
Khi lớp băng dày cuối cùng được tháo ra, lộ ra bàn chân nhỏ đã mất một ngón và bị biến dạng.
Mẫu thân thương ta đến mức suýt ngất, phụ thân cũng quay mặt đi không dám nhìn.
Bà nội nhìn qua một cái, thở dài nặng nề.
Bà hỏi đại phu: “Trương viện phán, chân của tôn nữ lão thân thực sự không còn cứu được nữa sao?”
Trương viện phán tiếc nuối lắc đầu: “Bị thương đến mức này, tiểu cô nương giữ được cái chân này đã là may mắn. Ngón chân thiếu không thể nối lại, đời này chắc chắn không thể đi lại bình thường.”
Mẫu thân cuối cùng không chịu nổi mà khóc lớn.
Bà nội cảm ơn Trương viện phán, rồi quay đầu gọi phụ thân ra ngoài.
Phụ thân sau đó trở lại, dìu mẫu thân vào phòng khác. An ủi nàng rất lâu, rồi mới ngập ngừng nói:
“Mẫu thân bảo chúng ta nên tranh thủ tuổi còn trẻ mà sinh thêm một đứa nữa. Nếu là con gái, cũng sợ thua kém với công tử của phủ An Bình Hầu…”
Mẫu thân cầm khăn lau nước mắt, nghe xong không tin nổi mà nói:
“Chu Kỳ Thanh! Yến Nhi còn nằm trên giường, ngươi nói những lời này có còn trái tim không?”
Phụ thân vội nói: “Nàng nói nhỏ thôi đừng để Yến Nhi nghe thấy!
“Yến Nhi cũng là con gái của ta, ta đương nhiên thương yêu nàng.
“Nhưng mẫu thân cũng vì nghĩ cho cả nhà chúng ta! Hôn sự với phủ An Bình Hầu là do phụ thân nàng khi còn sống đã định sẵn. Nàng biết đấy, Yến Nhi bây giờ như thế này…”
“Yến Nhi bây giờ thì sao? Dù nàng có què một chân, ta vẫn nuôi nàng như ngọc như ngà. Nếu phủ An Bình Hầu khinh thường nàng, thì hai nhà không cần kết thân nữa.”
“Nàng nói gì thế, hôn sự của hai nhà há lại là chuyện đùa?”
“Rốt cuộc ngươi vẫn tiếc nuối cái cành cao của phủ An Bình Hầu. Ngươi đã nghĩ đến Yến Nhi chưa? Không còn hôn sự này thì sau này Yến Nhi phải làm sao?”
Mẫu thân bắt đầu khóc thút thít. Phụ thân lại thở dài nặng nề.
“Yến Nhi… Yến Nhi sau này ta nhất định sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt…”
2
Phụ thân và mẫu thân từ khi thành thân luôn hòa thuận, chưa từng to tiếng.
Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau.
Ta nằm ở trong phòng, cũng nghe rõ ràng cuộc tranh cãi giữa phụ thân và mẫu thân.
Chỉ là tuổi còn nhỏ, không hiểu họ đang cãi nhau vì điều gì.
Đại khái ta lờ mờ hiểu rằng, từ nay ta có lẽ không thể chơi đùa cùng tiểu công tử của phủ An Bình Hầu nữa rồi.
Nhưng không chơi thì cũng thôi, chân ta hiện giờ đau quá, làm sao mà nghĩ đến việc chơi được?
Ta hỏi nhũ mẫu: “Bà vú, chân của Yến Nhi có phải sắp đứt rồi không? Đau quá!”
Nhũ mẫu rưng rưng nước mắt, lau mồ hôi rịn trên trán ta: “Tiểu thư đừng lo nghĩ, chân của tiểu thư vẫn tốt lắm. Vài hôm nữa là hết đau thôi.”
“Nhưng Yến Nhi vẫn đau lắm, bà vú xoa cho Yến Nhi chút đi.”
Trương viện phán cách vài ngày lại đến thay thuốc cho ta một lần.
Chỉ là mỗi lần thay thuốc, ta đau không chịu nổi, phải để nhũ mẫu ôm, hai nha hoàn giữ chặt.
Trên đường gặp bọn cường đạo đánh lén, tiểu công tử suýt mất mạng, còn ta thì tàn phế một chân.
Để chuộc tội, phủ Quốc công đã định hôn ước cho tiểu công tử và ta.
Người đời đều cho rằng cuộc hôn sự này là ta trèo cao.
Nhưng ta nghĩ, dù chân có tật, nhưng đất dưới chân ta chẳng giới hạn chỉ trong ngàn dặm.
1
Khi ta mới bị què chân, tuổi còn nhỏ lắm.
Chỉ nhớ rằng chân phải bị băng bó dày cộm, đau đớn suốt ngày đêm.
Mẫu thân khóc lóc không ngừng bên giường ta, phụ thân cũng thở dài suốt ngày.
Ban đầu, bà nội còn ngày ngày đến thăm ta, dần dần bà cũng không thường đến nữa.
Khi lớp băng dày cuối cùng được tháo ra, lộ ra bàn chân nhỏ đã mất một ngón và bị biến dạng.
Mẫu thân thương ta đến mức suýt ngất, phụ thân cũng quay mặt đi không dám nhìn.
Bà nội nhìn qua một cái, thở dài nặng nề.
Bà hỏi đại phu: “Trương viện phán, chân của tôn nữ lão thân thực sự không còn cứu được nữa sao?”
Trương viện phán tiếc nuối lắc đầu: “Bị thương đến mức này, tiểu cô nương giữ được cái chân này đã là may mắn. Ngón chân thiếu không thể nối lại, đời này chắc chắn không thể đi lại bình thường.”
Mẫu thân cuối cùng không chịu nổi mà khóc lớn.
Bà nội cảm ơn Trương viện phán, rồi quay đầu gọi phụ thân ra ngoài.
Phụ thân sau đó trở lại, dìu mẫu thân vào phòng khác. An ủi nàng rất lâu, rồi mới ngập ngừng nói:
“Mẫu thân bảo chúng ta nên tranh thủ tuổi còn trẻ mà sinh thêm một đứa nữa. Nếu là con gái, cũng sợ thua kém với công tử của phủ An Bình Hầu…”
Mẫu thân cầm khăn lau nước mắt, nghe xong không tin nổi mà nói:
“Chu Kỳ Thanh! Yến Nhi còn nằm trên giường, ngươi nói những lời này có còn trái tim không?”
Phụ thân vội nói: “Nàng nói nhỏ thôi đừng để Yến Nhi nghe thấy!
“Yến Nhi cũng là con gái của ta, ta đương nhiên thương yêu nàng.
“Nhưng mẫu thân cũng vì nghĩ cho cả nhà chúng ta! Hôn sự với phủ An Bình Hầu là do phụ thân nàng khi còn sống đã định sẵn. Nàng biết đấy, Yến Nhi bây giờ như thế này…”
“Yến Nhi bây giờ thì sao? Dù nàng có què một chân, ta vẫn nuôi nàng như ngọc như ngà. Nếu phủ An Bình Hầu khinh thường nàng, thì hai nhà không cần kết thân nữa.”
“Nàng nói gì thế, hôn sự của hai nhà há lại là chuyện đùa?”
“Rốt cuộc ngươi vẫn tiếc nuối cái cành cao của phủ An Bình Hầu. Ngươi đã nghĩ đến Yến Nhi chưa? Không còn hôn sự này thì sau này Yến Nhi phải làm sao?”
Mẫu thân bắt đầu khóc thút thít. Phụ thân lại thở dài nặng nề.
“Yến Nhi… Yến Nhi sau này ta nhất định sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt…”
2
Phụ thân và mẫu thân từ khi thành thân luôn hòa thuận, chưa từng to tiếng.
Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau.
Ta nằm ở trong phòng, cũng nghe rõ ràng cuộc tranh cãi giữa phụ thân và mẫu thân.
Chỉ là tuổi còn nhỏ, không hiểu họ đang cãi nhau vì điều gì.
Đại khái ta lờ mờ hiểu rằng, từ nay ta có lẽ không thể chơi đùa cùng tiểu công tử của phủ An Bình Hầu nữa rồi.
Nhưng không chơi thì cũng thôi, chân ta hiện giờ đau quá, làm sao mà nghĩ đến việc chơi được?
Ta hỏi nhũ mẫu: “Bà vú, chân của Yến Nhi có phải sắp đứt rồi không? Đau quá!”
Nhũ mẫu rưng rưng nước mắt, lau mồ hôi rịn trên trán ta: “Tiểu thư đừng lo nghĩ, chân của tiểu thư vẫn tốt lắm. Vài hôm nữa là hết đau thôi.”
“Nhưng Yến Nhi vẫn đau lắm, bà vú xoa cho Yến Nhi chút đi.”
Trương viện phán cách vài ngày lại đến thay thuốc cho ta một lần.
Chỉ là mỗi lần thay thuốc, ta đau không chịu nổi, phải để nhũ mẫu ôm, hai nha hoàn giữ chặt.
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。
相关文章
-
Nhận định, soi kèo Guadalajara vs Tigres UANL, 08h05 ngày 26/1: Duy trì mạch thắng và dẫn đầu
2025-02-01 19:25
-
Hoa hậu Chuyển giới Việt Nam: Chiến thắng của song Quỳnh
2025-02-01 18:32
-
HLV Troussier: “Trọng tài rút thẻ đỏ thì phải chấp nhận”
2025-02-01 18:30
-
Nhận định, soi kèo Leeds vs Derby County, 19h30 ngày 07/12: Lập tức sửa sai
2025-02-01 18:13
网友点评
精彩导读
热门资讯
- Nhận định, soi kèo Abha vs Al
- Báo Anh dự đoán đội tuyển Việt Nam thất bại trước Iraq
- Hoa hậu Chuyển giới Việt Nam: Quỳnh Châu, Thuỷ Tiên 'đại chiến'
- Nhận định, soi kèo Radomlje vs Primorje, 21h00 ngày 8/12: Bắt nạt ‘lính mới’
- Nhận định, soi kèo Al
- Nhận định, soi kèo Hull City vs Blackburn, 22h00 ngày 7/12: Chia điểm?
- HLV Iraq: “Chúng tôi không buông xuôi, muốn thắng đội tuyển Việt Nam”
- Soi kèo góc Union Berlin vs Dortmund, 20h30 ngày 5/10
- Nhận định, soi kèo Estoril vs Vitoria Guimaraes, 22h30 ngày 26/01: Khó phân thắng bại
关注我们
关注微信公众号,了解最新精彩内容