Ông bà nội tôi sinh được 4 người con, gồm 2 trai, 2 gái. Bố tôi là con trai trưởng, sau đó là chú và hai người cô.
Khoảng hơn chục năm, tính từ thời điểm ông bà nội tôi mất đi, các cô, chú của tôi thường mang lễ lạt, tiền bạc tới đóng góp với bố mẹ tôi để làm đám giỗ. Theo truyền thống, việc góp giỗ bố mẹ là trách nhiệm của tất cả các con.
Đám giỗ của ông bà nội năm nào cũng được tổ chức tươm tất, chu toàn bởi bố mẹ tôi coi đó là dịp họp mặt anh chị em, con cháu trong đại gia đình. Thậm chí, có năm làm to hơn để cả anh em trong dòng tộc tới ăn uống, hàn huyên với nhau.
Thế nhưng, vài năm gần đây, ngày giỗ ông bà nội không còn vui như trước, bởi chỉ có cô út lên làm giỗ cùng bố mẹ tôi, còn chú hai và cô ba làm riêng.
Nguyên nhân dẫn tới tình trạng như vậy là do những tranh chấp liên quan tới mảnh đất mà ông bà nội để lại cho bố tôi.
Mảnh đất bỗng dưng nằm trong vùng quy hoạch đô thị, nên giá cả tăng mạnh lên tới vài chục triệu đồng mỗi mét vuông, nếu bán đi thì được cả mấy tỷ. Vì vậy, chú tôi quay về tranh chấp đòi chia phần. Cô ba cũng xúi vào, tạo thành một phe.
Ban đầu, bố tôi vui vẻ đồng ý cắt bớt vài trăm mét cho chú hai, nhưng chú không chịu, đòi chia một nửa mảnh đất. Bố tôi không đồng ý. Thế là, chú hai và cô ba gửi đơn kiện. Vụ kiện kéo dài tới hôm nay vẫn chưa xong.
Hai bên cạch mặt nhau nên đám giỗ ông bà cũng bị chia thành 2 nơi.
Tôi nghĩ chẳng riêng gì những người đang sống cảm thấy buồn vì tình cảm gia đình bị chia cắt, mà ngay cả hương linh của ông bà tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Chỉ vì tiền bạc, hơn thua mà các con, các cháu tan đàn xẻ nghé, coi nhau không ra gì.
Mỗi lần về quê dự đám giỗ của ông bà nội, tôi lại thấy lòng trĩu nặng vì buồn. Tôi ao ước gia đình lại đoàn tụ, vui vẻ sum vầy như trước dù biết điều đó là khó khăn. Một khi tình cảm đã bị chia cắt, bị mất đi thì không dễ gì hàn gắn lại được như trước.
Chuyện trò với mẹ tôi về vấn đề này, bà cũng ngao ngán, thở dài bảo chuyện bên nội nhà tôi không phải là cá biệt. Ngay như bên ngoại, cũng vì chuyện đất đai, hai cậu tôi không nhìn mặt nhau, rồi mỗi người tự cúng ông bà theo cách riêng.
Có thể thấy, sức mạnh của đất đai, tiền bạc đã và đang làm xói mòn tình cảm, sự gắn kết trong nhiều gia đình. Con người với con người sống là để thương yêu nhau, anh em ruột thịt nỡ lòng nào lại chia lìa như vậy. Tình cảm là thứ cực kỳ quý giá.
Dù cho có cả núi tiền bạc đi chăng nữa thì đến khi qua đời, con người cũng có mang được gì theo đâu.
Độc giả Lê Thị Kết
Xe bán tải toác đuôi vì pha tạt đầu xe container (Video: OFFB).
Trên mạng xã hội, không ít ý kiến cho rằng người điều khiển chiếc bán tải đã lái xe kiểu "tự hủy" khi liên tiếp gây nguy hiểm cho chính mình cũng như người và phương tiện khác. Việc "hơn thua" hay đơn giản là đi quá gần những dòng xe khổ lớn như container đã được xem là điều nên tránh.
Tình huống trên cho thấy tầm quan trọng của việc giữ bình tĩnh và dành ưu tiên hàng đầu cho sự an toàn khi tham gia giao thông.
Nếu không bàn tới lý do tài xế xe bán tải thực hiện pha tạt đầu xe container đầy nguy hiểm, tình huống trong clip cũng để lại bài học kinh nghiệm lớn về kỹ năng vượt xe khác, nhất là xe siêu trường, siêu trọng.
Trước tiên, bạn cần xác định xem có đủ điều kiện an toàn để vượt không. Hãy trả lời các câu hỏi: Khoảng trống phía trước xe bị vượt có đủ để đảm bảo thời gian xe bạn vượt lên mà người lái xe phía trước không đánh lái giành đường bất ngờ? Tầm nhìn phía trước và hai bên có bị hạn chế không? Tốc độ xe bạn có đủ để vượt không?
Nếu xác định đủ điều kiện an toàn để vượt, bạn hãy ra tín hiệu xin vượt và chỉ vượt khi thấy xe bị vượt đã sẵn sàng nhường đường.
Hãy vượt thật dứt khoát, cố gắng không di chuyển quá lâu trong khu vực điểm mù ở hai bên xe lớn.
Bên cạnh đó, việc vừa vượt vừa chuyển làn rất nguy hiểm, vì tài xế vừa phải duy trì tốc độ cao (để vượt) vừa phải chuyển hướng và căn khoảng cách, dễ có nguy cơ mất lái.
"Điểm mù" là những vị trí xung quanh xe mà tài xế không thể quan sát, kể cả khi đã có sự hỗ trợ của gương chiếu hậu, chính là 4 vùng màu đỏ trong ảnh trên (Minh họa: Indian Auto).
Sự phát triển của công nghệ camera và cảm biến đã giúp hạn chế đáng kể mối nguy từ "điểm mù", nhưng không phải là hoàn toàn và không phải xe nào cũng được trang bị đầy đủ. Các phương tiện như xe máy, xe đạp, thậm chí ô tô con, rơi vào "điểm mù" của xe siêu trường, siêu trọng sẽ dẫn đến nguy cơ tai nạn.
" alt=""/>Ô tô bán tải toác đuôi vì kiểu lái xe "tự hủy" khi tạt đầu xe containerĐiều kiện duy nhất để người lao động nhận được số tiền thưởng này là phải làm việc tại văn phòng hơn 4 giờ mỗi ngày và chỉ được nhận tiền thưởng 10 ngày mỗi tháng.
Các khoản phụ cấp sẽ sớm được ghi vào nội quy làm việc chính thức của công ty, trở thành một phần của hệ thống lương cố định.
Trong giai đoạn đại dịch, Agileware đã đề xuất nhân viên làm việc từ xa, cho phép họ làm việc theo giờ ở bất kỳ nơi nào thuận tiện cho họ. Sự tự do đó là một phần văn hóa doanh nghiệp của công ty và là điều mà Agileware không muốn mâu thuẫn khi đưa ra phương pháp “điều trị” những căn bệnh sinh ra do thiếu tương tác với thế giới thực.
Nguyên nhân khiến công ty đưa ra giải pháp này là chi phí chăm sóc sức khỏe tâm thần ngày càng tăng đối với các kỹ sư. Một số nhân viên gia nhập công ty trong thời kỳ đại dịch, khi làm việc từ xa là lựa chọn duy nhất, đã rời công ty vì vấn đề sức khỏe tâm thần.
Giám đốc điều hành Agileware, ông Mitsuyoshi Kawabata cho biết: “Chúng tôi nghĩ rằng nhân viên cần tương tác trực tiếp với nhau và có cơ hội để cảm nhận những khó khăn trong công việc cũng như tình trạng sức khỏe của nhau”.
Công ty Acompany có trụ sở tại Nagoya, nơi cung cấp các dịch vụ liên quan đến công nghệ mật mã, cũng thiết lập một hệ thống tương tự. Các nhân viên được trả thêm 1.000 yên mỗi ngày nếu họ làm việc tại văn phòng từ 1 đến 4 giờ chiều. Họ cũng xem xét cả việc trả phí đi lại cho nhân viên.
Giống như Agileware, công ty cảm thấy phải có sự cân bằng. Họ muốn đảm bảo rằng những nhân viên sống ở xa cảm thấy thoải mái với sự sắp xếp của họ. Công ty cũng muốn thúc đẩy việc xây dựng mối quan hệ và trao đổi ý tưởng giữa các kỹ sư trong thế giới thực.
Giám đốc điều hành của công ty cho rằng những khoản tiền thưởng nho nhỏ này có thể khuyến khích những người làm việc từ xa đến trực tiếp chào nhau và xây dựng tình bạn thân thiết.
Giám đốc công ty Acompany, ông Hayata Sagasaki cho biết: “Chúng tôi đã lắng nghe cẩn thận ý kiến của các chuyên gia để tránh tăng thêm gánh nặng cho nhân viên do những thay đổi trong luật thuế và luật lao động”.
Doanh nghiệp phương Tây chọn áp đặt quy định
Trong khi đó, các công ty ở Mỹ và châu Âu chưa áp dụng cách tiếp cận tập trung vào nhân viên như vậy để khuyến khích họ quay trở lại văn phòng sau đại dịch. Nhiều công ty công nghệ lớn chỉ đơn giản ban hành các quy định không mang tính tích cực.
Tại Amazon, nhân viên sẽ bị cản trở sự thăng tiến trong sự nghiệp nếu họ không tuân thủ các yêu cầu làm việc tại văn phòng, cụ thể là phải có mặt 3 ngày một tuần bắt đầu từ hồi tháng 5. IBM cũng đưa ra lời dọa tương tự. Trong khi đó, Meta đặt các yêu cầu về công việc tại văn phòng khi những người làm việc ở xa bị mất năng suất.
Ngay cả Zoom cũng quyết định rằng bất kỳ ai sống trong phạm vi 80km tính từ văn phòng sẽ phải có mặt ở văn phòng 2 ngày một tuần.
Mặc dù có nhiều lý do biện minh cho việc bắt buộc quay trở lại văn phòng, nhưng một câu thần chú thường được lặp đi lặp lại là người lao động sẽ sáng tạo hơn khi làm việc cùng nhau. Và tất nhiên là các nhà quản lý luôn muốn nhìn thấy nhân viên của mình đang làm việc.
Trên thực tế, các nghiên cứu cũng đưa ra kết quả khác nhau về làm việc từ xa. Không khó để tìm thấy các nghiên cứu nói rằng những người làm việc từ xa làm việc hiệu quả hơn, tăng thời gian làm việc và ít bị phân tâm hơn.
Mặt khác, cũng có những nghiên cứu cho rằng những người làm việc từ xa kém hiệu quả hơn, nhưng không hẳn là do lười biếng mà do họ phải viết nhiều email hơn, phản hồi chậm hơn...
Dĩ nhiên, việc yêu cầu quay trở lại văn phòng không được lòng người lao động. Nhiều người đã thẳng thừng từ chối yêu cầu này và nói rằng họ muốn một cách tiếp cận nhẹ nhàng, nếu không họ sẽ nghỉ việc.
Nếu vậy, biết đâu việc thưởng một khoản nho nhỏ cho những người lên văn phòng giống như các doanh nghiệp Nhật Bản lại khiến người lao động thay đổi suy nghĩ.