Nhưng nước nào đây? Thoạt đầu, người Nhật cho rằng Mỹ là nước quan tâm đến các tin mật, vì hai nước đang ở tình trạng đối đầu. Có điều, làm sao gián điệp Mỹ xâm nhập vào Nhật Bản được? Ắt là họ trà trộn trong số những người Nhật tái định cư từ Mỹ.
Xuất phát từ nhận định đó, các nhân viên an ninh Nhật lập danh sách những người Nhật “Mỹ”. Người đầu tiên bị nghi ngờ là bà Kitabayasi 60 tuổi, làm nghề thợ may, tái định cư từ năm 1935 và chuyên may đo trang phục cho các quan chức cao cấp, các văn nghệ sĩ... Một trong những khách hàng của Kitabayasi là Yotoku Miyagi – thành viên nhóm RAMSAI.
![]() |
Nhà tình báo Richard Sorge. Ảnh: Wikipedia |
Ngày 26/9/1941, Kitabayasi cùng chồng là Tomo bị bắt. Bà Tomo không hề phủ nhận rằng mình có biết Yotoku Miyagi – một hoạ sĩ “rất dễ chịu, khoảng 40 tuổi”…
Mỗi bước đi của Miyagi bắt đầu bị theo dõi chặt chẽ, nhưng ông không nghi ngờ gì cả, tiếp tục những cuộc tiếp xúc với một thành viên RAMSAI khác là Ozaki. Mọi hành vi của hoạ sĩ đều bị xem là đáng ngờ.
Chỉ ít lâu sau, phản gián Nhật xác định được đường dây Miyagi - Ozaki – Klauzen – Vukelich – Sorge. Bản thân Miyagi cũng nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm như phòng ở có hiện tượng bị lục soát trong khi ông vắng mặt, những tài liệu ông chuẩn bị sẵn để chuyển cho Sorge cũng không cánh mà bay.
Và rồi cái phải đến đã đến. Người đầu tiên bị bắt, ngày 10/10, là Miyagi. Ông toan tự vẫn nhưng không thành công. Ngày 15/10, đến lượt Ozaki bị bắt. Ngày 18/10/1941 có thể xem là ngày ngừng tồn tại của RAMSAI, khi cảnh sát đồng thời bắt giữ Sorge, Klauzen và Vukelich.
Tại nhà Max Klauzen, cảnh sát thu được máy phát vô tuyến cùng phụ tùng thay thế, máy ảnh, tiền đô-la Mỹ và các bức điện báo-mã hoá lẫn chưa mã hoá. Cuối cùng, người Nhật hiểu rằng họ đang đối đầu không phải với người Mỹ, mà với tình báo Liên Xô.
Số phận những người anh hùng
Sorge và đồng đội bị giam giữ tại nhà tù Sugamo khét tiếng, nơi các nhân viên điều tra xét hỏi hành động theo phương châm “không để sống, nhưng cũng không giết ngay”. Sorge tỏ ra rất bình tĩnh, nhận toàn bộ trách nhiệm về bản thân mình và giảm tầm quan trọng của thành viên.
Sau gần 2 năm giam giữ, ngày 29/9/1943, Toà án Tokyo mở phiên toà xét xử “nhóm phá hoại an ninh quốc gia”. Toà tuyên án tử hình đối với Richard Sorge và Hotsumi Ozaki. Việc Sorge dũng cảm nhận hết trách nhiệm về mình đã cứu sống đồng đội. Vukelich và Max Klauzen bị tù chung thân; Anna Klauzen bị kết án 3 năm cầm cố (Miyagi chết trước đó do không chịu nổi cực hình).
Sau một thời gian, Branko Vukelich bị chuyển đến nhà tù Abashiri (bắc đảo Hokkaido). Sau bao tra tấn đầy ải, thân hình Branko chỉ còn là cái xác nặng 32kg. Ngày 13/1/1945, Branko Vukelich qua đời lúc mới 40 tuổi.
Sau khi nước Nhật bại trận, vợ chồng Max và Anna Klauzen được giải thoát và được đưa về Liên Xô chữa trị. Năm 1946, hai vợ chồng trở về CHDC Đức và sống trong hoà bình, hạnh phúc cho đến ngày qua đời.
Hotsumi Ozaki hi sinh cùng ngày với Richard Sorge, ngày 7/11/1944, trước Ngày chiến thắng vẻn vẹn nửa năm và đúng vào ngày kỉ niệm Cách mạng Tháng Mười. Trước khi lên giá treo cổ, Ozaki hô lớn: “Tôi chết vì nhân dân”. Còn Sorge nói với viên giám thị: Hãy nói với những người còn sống: Sorge đã chết trong tiếng hô: “Liên Xô muôn năm! Hồng quân muôn năm!”.
Chiến công có một không hai của tổ điệp báo quốc tế do Richard Sorge đứng đầu mãi mãi được lưu trong tâm khảm của các thế hệ người dân Liên Xô và Nga. Ngày 19/1/1965, Max Klauzen được tặng Huân chương Cờ đỏ; Anna Klauzen được tặng Huân chương Sao đỏ; Vukelich được truy tặng Huân chương Chiến tranh Vệ quốc hạng nhất. Trước đó, ngày 5/11/1964, Đoàn Chủ tịch Xô-viết Tối cao Liên Xô ra sắc lệnh truy tặng Richard Sorge danh hiệu Anh hùng Liên Xô.
Thi hài Sorge được mai táng tại nghĩa trang Tama ở Tokyo. Mười hai năm sau khi hi sinh, năm 1956, một bia đá hoa cương được dựng trên mộ ông. Mặt trước khắc tên ông, còn mặt sau có dòng chữ: “Nơi đây yên nghỉ người anh hùng đã cống hiến đời mình cho sự nghiệp chống chiến tranh, vì hoà bình trên toàn thế giới”.
Nhiều năm sau, một bia đá mới được dựng trên mộ Sorge. Trên mặt bia khắc ngôi sao Anh hùng Liên Xô và dòng chữ bằng các tiếng Nga, Đức, Nhật: “Anh hùng Liên Xô Richard Sorge, 4/10/1895 – 7/11/1944”.
Nguyên Phong
Xuất phát từ lập trường chống Liên Xô, Anh và Mỹ từng nhiều lần tìm kiếm hòa ước riêng rẽ với nước Đức phát xít.
" alt=""/>Nguyên nhân tổ điệp báo lừng danh Liên Xô ở Nhật bị lộ“Gần đây, MTAC đã theo dõi các hoạt động của Iran, được ngụy trang với tên gọi ‘Bushnell’s Men’, nhằm kêu gọi người dân Mỹ hãy tẩy chay cuộc bầu cử vì sự ủng hộ của các ứng viên Cộng hòa và Dân chủ dành cho Israel. Việc nhóm này trước đây từng kích động các cuộc biểu tình tại nhiều trường đại học, là minh chứng cho việc họ dùng các vấn đề xã hội để gieo rắc xung đột ở Mỹ”, trang tin Al Alarabiya dẫn một đoạn trong thông cáo viết.
“Ngoài ra nhóm tin tặc Iran, bị Microsoft theo dõi, có tên Cotton Sandstorm đã thực hiện một số hoạt động do thám nhằm vào nhiều trang web bầu cử của Mỹ. Có khả năng đây là một sự chuẩn bị cho những hoạt động gây ảnh hưởng trực tiếp khi ngày bầu cử đang đến gần”, thông cáo viết thêm.
Đại diện Iran tại Liên Hợp Quốc sau đó cùng ngày đã gọi những thông tin trên của Microsoft về cơ bản là vô căn cứ và hoàn toàn không thể chấp nhận được. “Iran không có động cơ hay ý định can thiệp vào cuộc bầu cử Mỹ”, người này nói.
Lần đầu tiên trong lịch sử có một thí sinh thủ khoa chuyên ngành Biểu diễn tại 3 học viện nghệ thuật danh giá bậc nhất Trung Quốc. Sau khi tham dự kỳ thi nghệ thuật, Dư Gia Thành sẽ tiếp tục thi các môn văn hóa vào tháng 6. Hiện tại, nam sinh vẫn chưa đưa ra quyết định theo học tại ngôi trường nào.
Ngay sau khi thông tin Dư Gia Thành là thủ khoa phủ khắp các mặt báo và mạng xã hội Trung Quốc, nhiều người đặt cho nam sinh biệt danh "nam thần kỳ thi nghệ thuật thời đại mới". Thậm chí, có người còn đưa ra dự đoán có khả năng trong tương lai, nam sinh sẽ là thần tượng của thế hệ trẻ.
Nam sinh học múa, piano từ bé, được giáo viên dạy nhận xét có năng khiếu nghệ thuật.
Câu chuyện chàng trai 18 tuổi thủ khoa kỳ thi nghệ thuật tại 3 học viện danh tiếng ở Trung Quốc đã mở ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng xã hội với nhiều luồng ý kiến.
Sinh viên bình thường có nên theo đuổi nghệ thuật không?
Trên thực tế, phần lớn sinh viên hiện nay mong muốn được theo đuổi nghệ thuật. Nhưng chỉ một bộ phận sinh viên hứng thú, có năng khiếu thực sự, điều kiện và khả năng học hỏi.
Còn lại sinh viên sẽ có xu hướng muốn học nghệ thuật do thần tượng các ngôi sao hoặc ảnh hưởng tư tưởng của bạn bè. Có người cảm thấy không cần thiết học văn hóa nên đã lựa chọn học nghệ thuật một cách mù quáng.
Học nghệ thuật không đơn giản, sinh viên theo đuổi ngành này ngoài việc hoàn thiện các môn học, cần có sự kiên trì, chăm chỉ và năng khiếu. Nhiều sinh viên ở Trung Quốc học nghệ thuật ra trường không tìm được việc làm phù hợp hoặc do áp lực cuộc sống nên họ chọn cách từ bỏ.
Hơn nữa, học nghệ thuật là một quá trình tốn kém, gia đình phải có điều kiện. Nếu không sinh viên khó có thể thực hiện được đam mê của bản thân.
Từ những vấn đề trên, nhiều người cho rằng, sinh viên muốn theo đuổi con đường nghệ thuật nên suy nghĩ kỹ, không mù quáng chạy theo xu hướng, nghe theo tác động của những người xung quanh.
Sinh viên mong muốn theo đuổi nghệ thuật phải có yếu tố gì?
Một số người cho rằng, những sinh viên theo đuổi nghệ thuật có ngoại hình đẹp, gương mặt xinh sẽ được ưu ái. Nhưng thực tế, kỳ thi nghệ thuật ở Trung Quốc công bằng với các thí sinh; ngoại hình không phải yếu tố quan trọng nhất quyết định việc trúng tuyển.
Hầu hết sinh viên các trường này luôn phải tự nâng cao năng lực cạnh tranh. Dù là sinh viên hay sau khi tốt nghiệp hoặc trở thành người nổi tiếng, họ vẫn ý thức việc phải luôn cố gắng.
Nhiều sinh viên, khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã nhận thức rõ ngoại hình chỉ là yếu tố bên ngoài, người nghệ sĩ hay một ngôi sao muốn chinh phục khán giả phải có thực lực.
Do đó, thay vì chỉ chăm chút vẻ bề ngoài, sinh viên muốn theo đuổi nghệ thuật phải chú tâm đến hoàn thiện các kỹ năng của bản thân. Câu nói "bình hoa di động" sẽ phụ thuộc lớn vào việc học hỏi, mức độ thay đổi và sự cố gắng của những người theo đuổi nghệ thuật.
An An(Theo Sohu, 163)