Có một cô bé dễ thương đang đi trong công viên,bang xep hang c2 trên tay cầm que kem ốc quế vừa mua. Cô bé vừa ăn vừa ngắm nghía cảnh vật xung quanh công viên. Công viên rộng rãi thoáng mát, có ghế đá, có thảm cỏ xanh, có khu vui chơi đầy đủ hết không thiếu một thứ gì luôn.
Hôm nay, là ngày đầu tiên cô bé chuyển tới đây, vì ông bà nội muốn gia đình cô bé tới sống cùng nhau để an hưởng cuộc sống còn lại. Đáng ra cô bé ở cùng họ, nhưng vì vẫn cần phải đi học cho nên gia đình mua cho cô căn hộ để tiện việc đi lại, cuối tuần hoặc lúc nào rảnh thì cô lại về nhà. Nơi đây khác với ở Hà Nội rất rất nhiều, thời tiết lạnh hơn, cảnh vật khác xa.... Con người nữa, phong tục thực sự thật thú vị. Vì mải mê suy nghĩ cho nên cô tông phải một người và tệ hơn que kem yêu dấu đã dính lên áo của người đó.
- Cô bé! Em có sao không?
Không những không tức giận mà còn ân cần hỏi han nữa. Đôi mày cô nhíu lại nhìn tác phẩm mình gây ra trên áo người đó. À! Hình như nghe giọng con trai thì phải? Cái giọng nói trầm trầm này quen quen. Cô ngước mắt lên nhìn người trước mặt. Khuôn mặt soái ca, cùng nụ cười dễ thương nhờ cặp răng hổ khểnh. Ai ta? Quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải.
- À à! Tôi xin lỗi nhiều!- Cô bé vội cho tay vào túi móc chiếc khăn tay màu xanh lam ra lau nhẹ "tác phẩm" trên áo người con trai đó. Vừa lau vừa suy nghĩ xem người này là ai sao quen thế.
Còn người con trai thì khỏi giới thiệu thì ai cũng biết ngoại trừ cô bé đó. Vương Tuấn Khải. Ai ngoài cậu có được ngoại hình tuyệt vời như vậy chứ nhỉ? Cậu đang tính vào công viên lựa xem có món ngon nào không để mang về cho cậu em Vương Nguyên. Chuyện là vài hôm trước, hai anh em có chơi cơ tướng còn ra luật ai thua thì làm theo lệnh người thắng, đã vậy Nguyên Nguyên còn gian lận lén tra mạng cách đánh cờ + Thiên Tỉ giúp đỡ nữa. Cho nên cậu bị thua thảm bại, với cái tính ham ăn của Nguyên Tử, thì đương nhiên là cậu "vinh dự" đi mua đồ ăn vặt cho Nguyên Nguyên rồi. Còn tại sao cậu ở đây? Tại fan đuổi nên vào đây vì có câu "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" và đương nhiên là vậy.
- Xin lỗi một lần nữa nhé!
Nhìn cô bé gãi đầu gãi tai dễ thương mà Tuấn Khải không khỏi bất động. Cậu cũng cười lại làm cô bé càng cảm thấy cậu quen quen.
- À! Tôi phải đi rồi xin lỗi anh nhiều nhé!
Nhìn cô bé rời đi, Tuấn Khải có vẻ tiếc nuối. Cậu lắc đầu bước đi, bất chợt cậu nhìn thấy chiếc khăn tay của cô bé đó, lui lại một bước, khiêm tốn cúi xuống nhặt lên. Cậu để ý kĩ phía mép khăn tay có hai chữ viết bằng tiếng Trung.天蓝. Cậu để vào túi áo và bắt đầu nhiệm vụ.
[][][???][][]
Cô bé lại đi bộ trên vỉa hè, nhìn dòng người tấp lập đi lại thật nhộn nhịp. Ở thành phố Trùng Khánh này thật khác, vô cùng đẹp, đẹp tới kì lạ. Đang ngắm thì cái bụng kêu biểu tình, cô bé đưa tay xoa bụng đồng thời nhìn ngó xung quanh. May quá chỉ cách khoảng hai ba mét nữa là có cửa hàng đồ ăn nhanh.
- Bác bán cho con chiếc bánh này!/ Lão bán, con mua chiếc bánh này!
Cô bé chỉ vào chiếc bánh kem trong tủ kính. Hình như còn có một người muốn mua cái bánh này thì phải? Cô bé ngẩng lên nhìn người đó. Người đó là một cậu bé chạc tuổi cô, khuôn mặt baby dễ thương, nàn da trắng như em bé, đôi môi đỏ như son... Người này quen quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải?
Cậu bé đó ai ngoài Vương Nguyên đây! Cậu nhìn cô bé trước mắt không khỏi ngỡ ngàng. Đôi mắt cô to tròn đen láy, mái tóc dài xoã ngang lưng đáng yêu. Vốn là người hoà đồng cậu nở nụ cười dễ thương với cô bé đó.
- À hai cháu! Chiếc bánh này chỉ còn một chiếc...- Người bán hàng e ngại nói.
- Vậy con mua!
Cô bé đưa cho tờ tiền 10 tệ cho người bán hàng. Sau khi nhận bánh, cô cầm tay đang buông thõng của Vương Nguyên ấn chiếc bánh vào tay cậu làm cậu ngạc nhiên nhìn cô. Cô nở nụ cười dễ thương để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.
- Cái này?
- Có gì đâu, coi như có duyên được không? Tôi đi đây, bye bye! 顶: 49踩: 999
Khi bước chân vào Nhà hát Tuổi trẻ, tôi mới thực sự đam mê sân khấu và sống bằng đam mê. Tôi nhận ra sân khấu là máu thịt của mình. Đó là lúc tôi tìm được câu trả lời cho chính mình
Cú sốc trong sự nghiệp
Quách Thu Phương kể cô lập gia đình lúc 21 tuổi và sinh em bé ngay sau đó. Cô gặp khó khăn cả về kinh tế và tinh thần.
“Tôi đi làm, quên mất mình đã ăn hay chưa. Tôi bỏ bê bản thân. Xuất phát điểm là diễn viên đoàn kịch Hà Tây, đã vào biên chế nhưng tôi là gương mặt xuất hiện trên truyền hình nhiều. Có lẽ, tôi đi quay, diễn ở ngoài nhiều nên ảnh hưởng công việc của đoàn.
Sau khi tôi có bầu, đoàn cho tôi nghỉ. Lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện này trên sóng truyền hình. Với tôi thời điểm đó, mọi thứ như đóng lại. Tôi xác định lỗi từ mình, chấp nhận nghỉ nhưng tôi vẫn sốc”, Quách Thu Phương trải lòng.
Nữ diễn viên chiêm nghiệm khi cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra. Cô nghỉ việc ở đoàn Hà Tây và nhận được lời mời trở thành cộng tác viên với Đoàn kịch I từ NSND Anh Tú.
Quách Thu Phương không khỏi bất ngờ và ngỡ ngàng. Sau đó, cô nhận được nhiều tình cảm của các anh chị đi trước cũng như học hỏi kinh nghiệm từ mọi người.
“Khi bước chân vào Nhà hát Tuổi trẻ, tôi mới thực sự đam mê sân khấu và sống bằng đam mê. Tôi nhận ra sân khấu là máu thịt của mình. Đó là lúc tôi tìm được câu trả lời cho chính mình”, cô nói.
Theo Quách Thu Phương, khi mới về đầu quân cho Nhà hát Tuổi trẻ, dù nhận được nhiều sự ưu ái cũng như lời mời từ các đạo diễn, cô không thể nhận vai vì đang mang thai con đầu lòng.
Sau khi sinh con, cô quay trở lại nhà hát. Sinh bé được 2 tháng, đứng chưa vững, học thoại mãi không thuộc, cô nhận vai Lan trong phim Của để dành.
Bộ phim được quay trong 6 tháng và đó cũng là quãng thời gian không thể nào quên đối với cô. Đi quay sớm, việc trông con đều nhờ cậy ở mẹ chồng. Có những hôm đi làm về khuya, trên đường về bị cướp giật, tới nhà đối diện cảnh con khát sữa, mẹ chồng vì xót cháu mắng con dâu… cô chỉ biết ôm con vào lòng khóc.
Quách Thu Phương bật khóc khi nhớ lại thời gian khó khăn trong sự nghiệp.
“Sau những thước phim, hình ảnh tươi đẹp là sự hy sinh lớn lao của người nghệ sĩ. Không chỉ họ mà cả gia đình, những đứa con phải chịu đựng, hi sinh. Quãng thời gian đó đối với tôi không hề đơn giản. Tôi phải nỗ lực mỗi ngày. Mỗi sáng thức dậy đều tự động viên mình rằng mọi thứ rồi sẽ qua. Tôi cố gắng để có cuộc sống tốt hơn cho con cũng như khẳng định bản thân với bố mẹ, gia đình, xã hội. Nhiều lúc tôi cảm thấy cô độc vì không biết chia sẻ cùng ai”, cô nói trong nước mắt.
Sau tất cả, Quách Thu Phương cảm ơn những khó khăn trong quá khứ đã cho cô động lực để vươn lên và có được ngày hôm nay.
评论专区