当前位置:首页 > Ngoại Hạng Anh > Nhận định, soi kèo Antalyaspor vs Besiktas JK, 19h00 ngày 25/2: Tiếp tục chiến thắng 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo nữ Montenegro vs nữ Lithuania, 20h00 ngày 25/2: Tin vào chủ nhà
Đầu năm em đi coi tử vi, thầy tử vi nói năm nay vận em “xui tận mạng”, vậy nên cả năm nay em lo giữ gìn, làm gì cũng tính đi tính lại, đi đâu cũng ngó trước ngó sau. Còn độ hơn một tuần nữa là hết năm, em sắp thở phào nhẹ nhõm, thì đùng cái tai họa ập đến.
Người ta bảo “ba mươi chưa phải là Tết”, huống gì còn chục ngày nữa mới đến ba mươi. Sự thực là em đang khổ đau và hoang mang lắm, chỉ sợ vận mình đang xui, xử lý không khéo là “hư bột hư đường” hết cả, nên mới viết vài dòng mong được mọi người góp ý.
![]() |
Ảnh minh họa |
Chuyện là ra giêng em lấy chồng, ngày cưới đã ấn định, danh sách khách mời và các khâu chuẩn bị bọn em lo khá ổn rồi. Ai cũng nói em hơi vội vàng trong chuyện cưới xin, vì em và anh ấy quen và tìm hiểu nhau chỉ trong vòng 4 tháng.
Nhưng sự thật là em thấy hai đứa rất hợp nhau, hiểu ý nhau. Mới yêu nhau đã muốn cả đời chung sống. Ngày anh cầu hôn em, em cũng thấy hơi chóng vánh, nhưng anh bảo “có người bên nhau cả đời không yêu nhau nổi, có người mới gặp đã yêu rồi, trong tình yêu thời gian chẳng có nghĩa lý gì cả”.
Em thấy anh nói có lý, vả lại em cũng đang “say”, thế là em gật đầu. Anh nhanh chóng đưa bố mẹ anh đến nhà em thưa chuyện, rồi bàn bạc chuyện đám cưới, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
Trong thời gian yêu nhau, em thấy anh rất chu đáo, thật lòng. Em không bao giờ dò hỏi quá khứ anh yêu bao nhiêu người, sâu đậm mặn nồng ra sao. Bởi em nghĩ, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, còn hiện tại anh yêu em, chỉ một mình em, thế là quá đủ.
Em là một đứa con gái nghiêm túc trong chuyện tình cảm, khá coi trọng trinh tiết. Em biết là thời đại này đã thoáng hơn rồi nhưng cá nhân em vẫn muốn giữ gìn. Nhưng từ khi bố mẹ anh sang nhà thưa chuyện, bàn bạc ngày cưới, em nghĩ em coi như đã thuộc về anh ấy rồi nên đã không “giữ” nữa. Khi biết em có thai anh tỏ ra rất vui mừng vì ngày cưới sẽ được rước “cả trâu lẫn nghé” về nhà. Nếu mọi chuyện cứ thế thì tốt biết bao.
Cách đây mấy hôm, em đến nhà anh để dọn dẹp và trang trí lại mọi thứ theo ý thích của mình. Đây là căn nhà nhỏ anh tích góp sau nhiều năm đi làm và được bố mẹ anh hỗ trợ thêm mua được.
Em chưa bao giờ tự ý đến nhà anh một mình khi anh vắng nhà dù đã được anh cắt riêng cho một chiếc chìa khóa. Nhưng anh nói đây sẽ là nơi chúng em sống sau khi kết hôn nên em có thể trang trí bày biện theo ý thích, em cũng muốn trong lúc rảnh rỗi đến thu dọn trước.
Trong khi dọn dẹp em có thấy trong sọt rác có một hộp quà được đã bóc. Em tò mò cầm lên xem, trong đó là một hộp bao cao su, kèm theo nó là một mẩu giấy có nét chữ đã bị vo nhàu nát: “Anh hãy dùng cái này để giữ gìn cho người con gái anh đang qua lại. Đừng để cô ấy có bầu rồi lại phải chịu tủi nhục vì bị bỏ rơi như tôi. Ngày anh cưới vợ, tôi nhất định sẽ có mặt, và sẽ cho anh món quà bất ngờ. Đợi đấy!”
Em đọc xong, cảm giác choáng váng xâm chiếm. Hộp quà này ở trong nhà anh thì chắc chắn nó là của anh. Món quà kì dị cùng những lời nhắn nhủ cay đắng này chắc chắn là của một người con gái đã bị phụ tình. Tệ hơn nữa, cô ấy còn có thai với anh. Theo thông tin em vừa tiếp nhận thì mọi thứ là như vậy, chứ em không suy đoán.
Cả buổi hôm đó em chẳng còn sức lực đâu mà dọn dẹp hay làm gì nữa. Trong đầu em chỉ loanh quanh những câu hỏi: Tại sao anh lại bỏ rơi cô ấy khi biết cô ấy có thai? Cô ấy đã bỏ đứa bé rồi hay còn giữ lại? Ngày cưới của anh cô ấy nói rằng sẽ đến và mang theo quà bất ngờ, nó là gì, là con của anh chăng?
Sao anh lại sơ ý để món quà này lại trong nhà thế này. Giá mà em không biết thì có phải hay hơn không? Càng nghĩ em càng cảm thấy lo sợ, không biết phải làm những gì tiếp theo nữa.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là đám cưới diễn ra, cái thai cũng đã tượng hình trong em rồi. Vậy mà bao nhiêu hạnh phúc mong chờ bây giờ lại hóa thành nỗi lo lắng hoang mang tột độ.
Em nửa muốn hỏi anh cho rõ ràng mọi chuyện, nửa lại lo sợ không dám nói. Chỉ sợ rằng lỡ may nói ra, không kìm chế nổi tức giận lại xảy ra xung đột, rồi bao nhiêu tình cảm yêu thương vốn có sẽ tan biến hết, rồi mình khổ, con khổ.
Sợ nói ra rồi lại bẽ bàng nhận ra một con người khác trong anh: Một gã đàn ông tệ bạc phũ phàng. Nhưng nếu không nói, cứ ôm nỗi đau một mình thế này thì rồi hôn nhân có hạnh phúc được không?
Liệu như thế có công bằng với anh không, vì dù sao đây cũng là thông tin một chiều, đằng sau nó có uẩn khúc gì không thì em lại không rõ. Em cũng chẳng dám chia sẻ chuyện này với ai, kể cả mẹ em.
Nhưng từ hôm đó trở đi em đã không thể yêu thương anh hồn nhiên như em vốn có. Em chẳng biết phải xử lý làm sao cho mọi chuyện đừng trở nên rối ren hơn. Mong mọi người có kinh nghiệm tư vấn giùm em. Em giờ như ngồi trên đống lửa khi mỗi ngày trôi qua, ngày cưới lại đến gần.
![]() Nàng dâu ngã ngửa vì quà cưới của mẹ chồng tương laiChỉ còn 1 tuần nữa là đám cưới của chúng em chính thức diễn ra. Tuy nhiên, hôm qua thôi, em mới phát hiện một bí mật khiến em phải ngã ngửa... " alt="Tâm sự: Hoang mang khi thấy hộp quà trong nhà chồng sắp cưới"/>Tâm sự: Hoang mang khi thấy hộp quà trong nhà chồng sắp cưới Vợ chồng tôi lấy nhau sau gần 10 năm quen biết yêu đương. Anh là con độc nhất trong gia đình có bố mẹ ông bà đều là bác sỹ. Bản thân anh cũng là bác sỹ nha khoa. Có thể nói, gia đình anh thuộc hàng danh gia vọng tộc. Vì thế, trước khi lấy anh, tôi cũng có chút “chờn”. Làm dâu con một đã khó, làm dâu trong gia đình như gia đình anh lại càng “ghê”. Nhưng, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi lại vô cùng nhẹ nhàng.
Mẹ anh là bác sỹ giỏi và cũng là người phụ nữ đảm đang. Vì công việc bận rộn nên bà chỉ sinh một mình anh. Mọi sự chăm chút bà dành hết cho anh nhưng không phải vì thế mà anh được chiều chuộng vô điều kiện. Những việc cá nhân của anh như học hành, chăm sóc bản thân anh đều phải tự thân vận động. Việc vặt trong nhà như rửa bát quét nhà anh cũng được mẹ phân công thực hiện tùy vào độ tuổi và mức độ bận rộn học hành. Cũng bởi công việc của bà rất bận nên bà không thể cáng đáng hết mọi thứ, bởi bà luôn bảo, phụ nữ không phải là siêu nhân. Khi bà biết chúng tôi chơi thân với nhau, rồi yêu nhau bằng tình yêu học trò nhí nhố vô tư, bà chỉ nói với anh rằng cuộc đời con là do con tự quyết. Chính vì được mẹ vô cùng tin tưởng nên chúng tôi càng phấn đấu, cùng nhau học hành để bố mẹ yên tâm. Lấy nhau xong, chúng tôi xin phép bố mẹ sẽ kế hoạch một thời gian để làm quen với cuộc sống vợ chồng, để hiểu hết nếp sống của gia đình trước khi đón thêm thành viên mới. Mẹ chồng cũng không hề phản đối mà chỉ bảo “Tùy các con". Nhưng đừng để bố mẹ chờ lâu quá. Mà mẹ nói trước, nhà này có mỗi mình anh, nên anh làm sao thì làm, sinh cho mẹ 3 đứa cháu!” Chúng tôi nhìn nhau cười, bởi thực lòng đấy cũng là mong ước của vợ chồng tôi. Nhưng ông trời quả đúng là khéo trêu ngươi. Khi cuộc sống của cả gia đình tôi đang ngập tràn hạnh phúc, thì... Sau một ca trực đêm, chồng tôi đi xe máy về nhà, chẳng hiểu thế nào mà tự đâm xe vào gốc cây, ngã gãy đốt sống cổ và qua đời ngay sau đó. Trời đất như sụp đổ. Tôi và mẹ chồng, hai người phụ nữ của cuộc đời anh, không phải, anh là cuộc đời của hai người phụ nữ chúng tôi, gục ngã hoàn toàn. Tôi không biết đất trời gì nữa, mẹ chồng cũng vậy. Trong đám tang của anh, chỉ có tiếng khóc của bạn bè, của anh em họ hàng, còn tôi và mẹ, đâu biết gì nữa đâu. Cứ tỉnh được một lúc, tôi và mẹ lại ngất đi. Bố anh, không còn sức để khóc bởi nỗi đau quá lớn. Ông như người mất hồn, đứng không vững và luôn phải có người đỡ. Suốt thời gian dài sau đó, không khí tang tóc vẫn bao trùm trong ngôi nhà khang trang của chúng tôi. Đứng đâu tôi cũng nhìn thấy bóng dáng anh đang cười đùa với vợ, đang nũng nịu với mẹ, đang tranh luận với bố về những vấn đề chuyên môn. Nhìn vào đâu cũng có anh và nhìn vào đâu cũng là nỗi đau không thể nguôi ngoai. Tôi xin phép bố mẹ chồng về ngoại. Nhưng về nhà, nhìn đâu cũng là những kỷ niệm khi chúng tôi còn yêu nhau, nhà tôi cũng là ngôi nhà thứ hai của anh. Bố mẹ tôi, cũng đau khổ, cũng thương con mà gầy rộc. Về nhà, nghĩ lại thương bố mẹ chồng lầm lũi. Tôi lại quay lại nhà chồng. Chúng tôi cứ vậy nương tựa vào nhau mà tồn tại qua ngày. Bố mẹ chồng tôi xin nghỉ không làm chuyên môn mà chỉ đến bệnh viện để làm những công việc đơn giản bởi họ sợ mình không đủ tỉnh táo để phẫu thuật cho bệnh nhân. Tôi cũng vật vờ đến cơ quan như một bóng ma. Đồng nghiệp nhìn thấy mà ái ngại. Ngay cả cô giúp việc cũng cảm thấy sợ cái không khí trong nhà chúng tôi và xin nghỉ việc. Gần một năm trôi qua, chúng tôi đã dần quen với nỗi đau. Trong nhà thi thoảng đã có tiếng cười khi mấy đứa trẻ con trong họ đi cùng bố mẹ sang nhà tôi chơi với ông bà. Một hôm, bỗng mẹ chồng lên phòng tôi, hai mẹ con cứ gục đầu vào nhau, im lặng một lúc, bà lên tiếng: - Mẹ có chuyện này muốn nói với con mà chẳng biết phải bắt đầu thế nào. Bởi mẹ hiểu, làm vậy là ích kỷ, là khổ cho con, nhưng con thương mẹ, con thương gia đình này mà gật đầu cho mẹ vui lòng. Tôi còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì, mẹ chồng tôi tiếp lời: - Thằng Huy nó là con độc nhất của bố mẹ. Giờ nó mất đi coi như nhà này tuyệt tự. Hôm nó bị tai nạn, bố mẹ chẳng kịp suy nghĩ gì nhưng may chú Tư (em ruột của bố chồng tôi, cũng là bác sỹ) đã kịp hỏi ý kiến bố và phẫu thuật ngay, lấy tinh trùng của thằng Huy để giữ lại và bảo quản lạnh. Làm vậy để sau này, nhà mình vẫn còn cơ may có người nối dõi. Bố mẹ cũng đã nghĩ kỹ rồi. Tìm người đẻ thuê chả biết nòi giống thế nào. Con, dù sao cũng đã là người của gia đình này. Các con cũng đã có hơn 10 năm yêu thương gắn bó. Nếu thằng Huy nó không mất đi, giờ chắc chúng mày cũng đã sinh cháu cho bố mẹ. Mẹ muốn nói là… con… có thể sinh cho bố mẹ một đứa cháu, từ tinh trùng của thằng Huy được không? Tôi bất ngờ trước đề nghị của mẹ chồng. Tôi hiểu cho nỗi đau của bà. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa nhưng sinh con với người chồng đã khuất là điều tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Thực lòng, tôi không muốn rời xa gia đình này, không muốn rời xa bố mẹ chồng. Nhưng sinh con trong hoàn cảnh này ư? Tôi cứ cảm thấy có gì đó không phải. Tôi rất hoang mang không biết phải làm như thế nào nữa?
|