Soi kèo phạt góc Úc vs Nhật Bản, 16h10 ngày 24/3
Soi kèo phạt góc Úc vs Nhật Bản,èophạtgócÚcvsNhậtBảnhngànay có mưa không 16h10 ngày 14/3 vòng loại WC 2022 khu vực châu Á. Phân tích tỷ lệ tài xỉu phạt góc trận Úc vs Nhật Bản hôm nay chính xác nhất.
Dự đoán, soi kèo thẻ vàng Hàn Quốc vs Iran, 18h ngày 24/3(责任编辑:Nhận định)
- Nhận định, soi kèo Tigres UANL vs Club Tijuana, 10h00 ngày 29/1: Những vị khách khó chịu
Còn 1 tháng nữa là Tết Nguyên Đán nhưng cuối tuần vừa rồi vợ chồng tôi về thăm bố mẹ chồng thì bị mẹ chồng quăng ngay cho một quả tạ. Dự kiến nhà tôi mất Tết luôn.
Ghét mẹ chồng, ghét cả "tông ti" nhà chồng" alt="'Trời ơi, nhà tôi mất Tết vì mẹ chồng!'" />'Trời ơi, nhà tôi mất Tết vì mẹ chồng!'- Trước đây, vũng nước trên ruộng lúa sắp thu hoạch sẽ nhung nhúc cá - những con cá đã sống mấy tháng trời trên mảnh ruộng, lúc người ta xả nước để chuẩn bị thu hoạch lúa, chúng sẽ bị lùa lại trong các vũng nước đọng. Đa phần là cá rô đồng, cá sặc, cá lóc; móc sâu xuống bùn một chút là có cá chạch, lươn.
Mùa lúa chín cũng là lúc dân miền Tây quê tôi đi bắt cá trên ruộng, tát chừng một vũng là cả nhà ăn không hết. Mà nguyên cánh đồng thì biết bao nhiêu là vũng, bởi vậy bà con khỏi lo chuyện cá mắm trong bữa cơm. Cứ như cá để sẵn ngoài đồng, đến bữa thì xách thùng xách thau ra bắt về ăn. Ếch trong đám lúa cũng thường nhảy xuống vũng, xuống mương kiếm mồi. Chỉ cần đặt mấy cái lọp ếch, sáng ra có thể được vài ký. Ai thuộc thế hệ 7X hay 8X, từng gắn bó với ruộng đồng miền Tây, chắc không xa lạ gì những điều tôi vừa kể.
Nhưng đó là vũng nước hồi xưa, còn bây giờ, tôi ghé xem không thấy bóng dáng con cá nào, chỉ vài con ốc bươu vàng nằm lăn lóc. Cái vũng nước nhỏ khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, có lẽ nó là một minh chứng về sự biến thiên của vùng Đồng bằng sông Cửu Long, miền đất Tây Nam Tổ quốc trong những năm qua.
Theo số liệu của Tổng cục Thống kê, suốt 20 năm qua (2000-2020), Đồng bằng sông Cửu Long luôn giữ vị thế "vựa lúa số một", với diện tích và sản lượng luôn đạt trên 50% tổng diện tích và sản lượng cả nước. Đồng bằng sông Cửu Long cũng đóng góp hơn 90% lượng gạo xuất khẩu của Việt Nam, phát triển được giống gạo ST-25 ngon nhất thế giới; đảm bảo an ninh lương thực quốc gia, tạo công ăn việc làm cho 65% cư dân nông thôn của vùng.
Đó là những con số ấn tượng về sự phát triển của một vùng đất. Song, những mất mát trên mảnh đất này chưa được tính toán, thống kê đầy đủ.
Một nhiếp ảnh gia ở Hà Nội vào, nhờ tôi chở đi chụp vài bức ảnh về trẻ em miền Tây tắm sông. Tôi chở anh đi cả ngày từ An Giang qua Đồng Tháp rồi trở về, không thấy đứa trẻ nào tắm sông cả. Anh thất vọng vì chuyến đi không như mong muốn. Tôi giải thích bây giờ ít khi người ta tắm sông ở miền Tây, vì những con sông đã ô nhiễm nặng do nguồn nước xả ra từ các công ruộng sử dụng nhiều thuốc trừ sâu. Cá mắm cũng không thể sinh sống nổi, đang cạn kiệt dần. Sông rạch miền Tây bây giờ hầu như chỉ còn cá lau kiếng, một loại cá không có giá trị thương phẩm bao nhiêu nhưng lại là chúa tể hủy hoại môi trường.
Trước đây, người miền Tây cũng sử dụng thuốc bảo vệ thực vật, nhưng không nhiều. Hàng năm, sau hai mùa lúa sẽ đến mùa nước nổi. Lượng nước lớn làm ngập sâu các cánh đồng trong vài tháng, đủ để rửa sạch ô nhiễm, đồng thời bồi đắp phù sa màu mỡ cho vụ gieo trồng sau khi nước rút. Ngày nay, mùa nước nổi hiếm khi xuất hiện ở miền Tây. Nếu có, lượng nước cũng rất ít, bởi phần lớn đã bị ngăn chặn bởi đập thủy điện của các quốc gia khu vực thượng nguồn Mekong. Lại thêm, hệ thống đê bao thâm canh tăng vụ ở nhiều tỉnh miền Tây ngăn nước tràn vào đồng, để xoay vòng khai thác mảnh ruộng hết vụ này đến vụ khác, từ năm này qua năm khác. Do đó, ruộng không được đào thải chất ô nhiễm, không được bồi đắp phù sa hàng năm. Đất càng ô nhiễm càng cỗi cằn mà muốn duy trì năng suất thì phải tăng cường sử dụng phân bón hóa học, các loại thuốc bảo vệ thực vật độc hại. Đây cũng là lý do chi phí sản xuất ngày càng tăng cao, mà lợi nhuận ngày càng thấp.
Việc bao đê khép kín ở các vùng sản xuất thượng nguồn sông Cửu Long còn khiến lượng nước trong mùa mưa lũ không được tích trữ lại lâu trên các cánh đồng rộng lớn, mà theo các con sông trôi nhanh ra biển. Điều này phần nào khiến cho khu vực hạ nguồn thiếu nước vào mùa khô, một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng xâm nhập mặn. Để sản xuất nông nghiệp trong tình hình hạn mặn, người dân các tỉnh hạ nguồn phải tận dụng nguồn nước ngầm triệt để. Các nghiên cứu gần đây cho thấy, việc tận dụng nguồn nước ngầm quá giới hạn đang gây ra hiện tượng sụt lún ở miền Tây, với tốc độ từ 1,0cm-2,5cm mỗi năm. Như vậy, khoảng 50 năm nữa, nhiều vùng đất ở miền Tây sẽ ngập sâu. Tương lai miền Tây rồi sẽ ra sao?
Khi vấn đề an ninh lương thực cơ bản được đảm bảo, miền Tây không nên quá đẩy mạnh sản lượng lúa gạo hàng năm. Thay vào đó, vùng này nên chú trọng nâng cao chất lượng, tăng giá trị nông sản. Đây là kiểu sản xuất tạo ra lợi nhuận cao đồng thời bảo dưỡng được tài nguyên. Việc thâm canh ba vụ lúa mỗi năm cần phải được xem xét, điều chỉnh lại để đất có thời gian "nghỉ ngơi"; phải tạo điều kiện cho nguồn nước tự nhiên bồi đắp phù sa đồng ruộng mỗi năm, đó cũng là cách giảm thiểu ô nhiễm môi trường như hiện nay.
Tại Hội nghị toàn quốc về thực hiện Nghị quyết phát triển vùng Đồng bằng Sông Cửu Long ngày 22/4, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói: "Xây dựng và tổ chức thực hiện thật tốt quy hoạch phát triển vùng giai đoạn 2021-2030, tầm nhìn đến năm 2045 theo hướng xanh, bền vững và toàn diện; phù hợp với quy hoạch tổng thể quốc gia, bảo đảm tích hợp, đa ngành; gắn kết giữa phát triển nông nghiệp với phát triển công nghiệp và dịch vụ; giữa phát triển đô thị với xây dựng nông thôn mới; giữa phát triển kinh tế với quản lý tài nguyên, bảo vệ môi trường; ứng phó với thiên tai và thích ứng với biến đổi khí hậu, nước biển dâng, xâm nhập mặn; hình thành được các chuỗi giá trị ngành, sản phẩm của vùng...".
Người dân miền Tây như tôi hy vọng Nghị quyết sẽ không dừng lại trên văn bản, để cứu lấy một miền Tây đang tổn thương và cạn kiệt.
Trương Chí Hùng
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" alt="Miền Tây cạn kiệt" />Miền Tây cạn kiệt Chị Nguyễn Kim Anh hiện là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại Đài Loan. Là một nhà nghiên cứu của Viện Địa lý, Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam, đang làm nghiên cứu sau tiến sĩ tại Đài Loan (Trung Quốc), chị Nguyễn Kim Anh đam mê leo núi từ khi còn là cô sinh viên ngành Trắc Địa. Nhờ công việc, chị có nhiều chuyến đi thực địa ở khu vực vùng núi. Từ đó, tình yêu thiên nhiên và bản năng ưa thích khám phá đã dẫn dắt chị đến với đam mê leo núi.
Tính đến nay, chị Kim Anh đã chinh phục khoảng 15 ngọn núi, trong đó chủ yếu là những ngọn núi ở Đài Loan.
Những ngọn núi cao nhất mà chị từng đặt chân lên đỉnh gồm núi Jade (núi Ngọc Sơn) – 3.952m và núi Xue (núi Tuyết) – 3.886m. Đây được xem là 2 ngọn núi cao nhất Đài Loan và cao nhất khu vực Tây Thái Bình Dương. Các ngọn núi khác chị từng chinh phục có độ cao trung bình từ 2.200 – 3.500m.
“Leo núi là một hành trình gian nan, đòi hỏi lòng kiên trì và ý chí quyết tâm. Nhưng khi đã lên tới đỉnh, cảm giác vô cùng tuyệt vời. Mỗi lần chạm tới một đỉnh cao, mình lại cảm thấy đã vượt qua được chính mình, cho chính bản thân thấy rằng mình có thể vượt qua được những chông gai để đến đích”.
Nữ tiến sĩ cũng chia sẻ, thực ra đam mê này rất hữu ích cho công việc của chị. Bởi vì công việc của chị là làm về viễn thám, bản đồ, địa lý và môi trường, giảm nhẹ thiên tai. Vì thế, chị coi việc đi leo núi như những chuyến đi thực địa để nghiên cứu về môi trường, rừng núi. “Những kiến thức đó giúp tôi rất nhiều trong nghiên cứu”.
Hơn nữa, chị cho rằng người làm nghiên cứu rất cần đi ra ngoài thực tế, bởi vì đây là một cách thư giãn để cân bằng với cuộc sống trong phòng thí nghiệm.
Chị Kim Anh chinh phục đỉnh núi Tuyết cao 3.886m. Trước mỗi chuyến đi, chị đều chuẩn bị rất kỹ lưỡng cả về tư trang lẫn sức khoẻ. Lưu ý đầu tiên là phải giảm tối thiểu trọng lượng cho đôi vai. Đồ ăn mang theo là những thứ nhiều năng lượng và có thể để ngoài trời, dễ bảo quản khi thời tiết thay đổi từ nóng sang lạnh.
Trang phục nên là đồ chuyên dụng, nhẹ để giúp thoát mồ hôi, giữ nhiệt, thích ứng với sự thay đổi thời tiết do độ cao. Đặc biệt, người leo núi cần phải rèn luyện thể lực thường xuyên và nghiên cứu kỹ lộ trình.
Trong các chuyến chinh phục của mình, chị Kim Anh cũng gặp không ít trường hợp người leo bỏ cuộc giữa chừng vì không đủ sức khoẻ, nhất là phụ nữ.
Ở Đài Loan, các ngọn núi nổi tiếng đều có ban quản lý và trước khi đi, người leo cần lên website của họ để đăng ký và chờ được duyệt. Đó cũng là một yếu tố hơi khác với leo núi ở Việt Nam – thường là do cá nhân tự tổ chức và quyết định ngày đi về. “Ở Đài Loan, ban quản lý sẽ nắm mọi thông tin cá nhân, người liên lạc và hành trình leo của bạn để liên lạc và giảm tối thiểu rủi ro khi cần.
Thường thì họ giới hạn người leo trong ngày, cho nên để đăng ký được vào ngày mình đi, họ sẽ tiến hành bốc thăm. Nhiều khi may mắn thì mình được chọn vào thời gian mình mong đợi, còn không nhiều người cũng bị trượt và phải đăng ký lại nhiều lần”.
Kể về kỷ niệm chinh phục đỉnh Ngọc Sơn cao 3.952m, chị cho biết mình đã có nhiều cảm xúc đẹp trong chuyến đi này. Để có được một chỗ ngủ trên Paiyun Sơn Trang – nơi nghỉ chân của các tay leo núi đến từ khắp nơi trên thế giới, chị phải đăng ký trước 2 tháng. May mắn, chị được bốc thăm để leo đúng ngày mình đã chọn, bởi vì mỗi ngày có hàng trăm đến hàng nghìn hồ sơ đăng ký leo mà chỗ ngủ chỉ giới hạn cho 116 người.
Với chiếc ba lô nặng 8kg trên vai, dọc đường chị nhiều lần phải tìm một mặt phẳng để nằm nghỉ.
Trên đường chinh phục đỉnh Ngọc Sơn Khi lên đến Paiyun Sơn Trang, cũng là lúc chị thấm mệt và đôi chân dường như không còn chút sức lực nào. Chị về phòng và chui vào chiếc túi ngủ đặt trên giường không có đệm giữa cái lạnh chỉ khoảng 2 độ C. Càng về đêm, cái lạnh càng tê tái và được cảm nhận rõ ràng hơn. Sự khắc nghiệt của thời tiết và địa hình khiến chị vô cùng ngưỡng mộ những nhân viên phục vụ ở đây – những người phải vận chuyển lương thực, hoa quả, nước uống, các trang thiết bị lên núi hằng ngày bằng chính đôi chân mình để phục vụ nhu cầu của người leo núi.
Sau một đêm khó ngủ, 7h sáng đoàn của chị thức giấc để ăn vội bát mì tôm, tiếp tục hành trình chinh phục đỉnh Ngọc Sơn. Lúc này, ở điểm nghỉ chân cũng có khá nhiều người đã bỏ cuộc vì quá mệt hoặc say độ cao.
Đoạn đường còn lại để lên đến đỉnh chỉ còn khoảng 2,1km nhưng vô cùng khó khăn và gian nan vì độ dốc, mức độ hiểm trở của các vách đá, vực thẳm, cộng với cái lạnh và gió buốt thổi liên tục.
Cuối cùng, với sức mạnh ý chí kiên cường, chị đã đứng trên đỉnh của khu vực Tây Thái Bình Dương sau quãng đường leo gần 13km. Lúc này, chị có thể ngắm nhìn toàn bộ quần thể núi non xung quanh giữa bầu trời xanh cao vời vợi và chuẩn bị cho hành trình xuống núi.
Cảm xúc hạnh phúc vỡ oà vẫn còn lan toả ngay cả khi chị cùng đoàn của mình đã đặt chân trở lại điểm xuất phát trong buổi chiều ngày hôm đó. Với chị, đến với Đài Loan mà không chinh phục Ngọc Sơn sẽ là một thiếu sót đầy tiếc nuối với một người mê leo núi.
“Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi niềm đam mê của mình bằng cách chinh phục những đỉnh núi khác bất cứ khi nào có thời gian”, nữ tiến sĩ chia sẻ.
Chị Kim Anh đặt chân lên đỉnh Ngọc Sơn sau gần 13km leo bộ. Đăng Dương
Ảnh: NVCC
8X chinh phục 8 ngọn núi trong 18 ngày, cộng đồng leo núi nể phục
Hành trình chinh phục 8 ngọn núi trong vòng 18 ngày của anh Phan Duy Linh được cộng đồng đam mê leo núi thán phục.
" alt="Nữ tiến sĩ từng chinh phục 15 đỉnh núi để thử thách bản thân" />Nữ tiến sĩ từng chinh phục 15 đỉnh núi để thử thách bản thân- Nhận định, soi kèo Aston Villa vs West Ham, 23h30 ngày 26/1: Khó cản chủ nhà
- Nhận định, soi kèo Lens vs Angers, 23h15 ngày 26/1: Phong độ trái ngược
- Bức ảnh người chồng dùng chân lau mặt cho vợ ở bệnh viện gây xúc động
- Lý do gia đình trẻ chuộng camera an ninh
- Pháp công bố dự luật cho phép người bệnh nặng có quyền chết
- Nhận định, soi kèo Al Nasr vs Dhofar, 23h15 ngày 28/1: Khách tự tin
- Chưa từng được chồng cho dù chỉ 10.000 đồng
- Vietcombank hợp tác MM Mega Market Việt Nam
- Làm sao để bình tâm giữa mùa dịch Covid
-
Nhận định, soi kèo U20 Bologna vs U20 Fiorentina, 22h00 ngày 27/1: Học tập đàn anh
Pha lê - 27/01/2025 09:11 Ý ...[详细] -
Cú đánh đổi nghiệt ngã của nữ đại gia
Ngày trước, khi nghe ông bà ngoại khoe con rể làm việc trong trường đại học bách khoa, các ông bà ở quê ai nấy ra chiều nể phục. Chị cũng tự hào về anh, dù anh chỉ là nhân viên phòng thí nghiệm của trường. Anh say mê nghề nghiệp, nhưng cái nghề của anh chẳng làm sao để kiếm thêm tiền. Khi con trai được năm tuổi, chị quyết định chuyển khỏi trường đại học, làm thuê cho một công ty dầu khí nước ngoài.Ba bốn năm trôi qua, kinh tế gia đình khá giả thấy rõ từ sự năng động và khéo léo của chị. Nhưng những câu chuyện chung của vợ chồng cũng thưa dần, các cuộc cãi vã nhiều lên, anh lầm lì hơn sau mỗi lần cãi vã.
Tiền lương hằng tháng của anh, ngày trước chị trông đợi từng ngày, nay chị cười nhẹ hều: “chuyện vặt!”. Đã làm việc với các công ty nước ngoài lương vài ngàn đô một tháng, chị không thể hiểu nổi ông chồng lương tháng bốn triệu, mà chỉ biết đi về đúng một địa chỉ là phòng thí nghiệm của trường.
Những buổi chiều tan sở, đồng nghiệp xuống bãi xe, chị lần chần ở lại văn phòng vì sợ kẹt đường, sợ khói, sợ bụi, nhưng nhiều hơn cả là nỗi sợ mọi người nhìn thấy chị lầm lũi chạy xe về - dù có là tay ga thì cũng chỉ hai bánh chứ không phải là bốn bánh. Anh ở nhà sao mà vụng về, thô kệch, lại còn hay ý kiến này nọ góp ý cho quần áo của vợ, lúc ngắn quá em lúc sâu quá em… Chị mệt mỏi với công việc một, thì mệt mỏi với gia đình hai ba.
Bảy tám năm lấy chồng là bảy tám năm chị gồng mình để gánh việc nhà, học thêm, kiếm tiền… Đến lúc ngoảnh lại, chị thấy chồng không còn theo kịp mình nữa, anh vẫn yên ổn trong trường học, còn chị đã băng mình chạy qua cả quãng đường dài. Sức bật của chị, tốc độ của chị và cả những thành tích chị gặt hái được sau mỗi chặng đường đều được mọi người thừa nhận, thậm chí ngưỡng mộ. Là phó giám đốc chi nhánh tại Việt Nam, ở công ty, chị chỉ dưới một người sếp nước ngoài. Nhiều lúc, chị có cảm giác gia đình đã trở thành lực cản. Chị trẻ trung, tràn trề sức sống và say mê làm việc, chị thuận lợi trong mọi thương vụ, kiếm tiền dễ dàng… Nhiều em cấp dưới bảo rằng chị đang ở đỉnh cao, nhưng chị nghĩ mình có thể đi xa hơn nữa, đạt được nhiều hơn nữa.
Quyết định ly hôn đến như một điều tất yếu. Bất ngờ lớn nhất là Tuấn, đứa con trai tám tuổi, một mực không chịu theo mẹ. Nó đòi ở với bố, dù biết bố miệt mài trong phòng thí nghiệm, chỉ có bà nội ở nhà… Ngay cả vậy, chị cũng chấp nhận.
Ảnh minh họa. Người ta ly hôn buồn rũ rượi, chị ly hôn thì phơi phới như chim sổ lồng, nào mua xe hơi, ghi tên tập thể dục, mua sắm váy áo, thay một loạt đồ mới màu sắc tươi trẻ rực rỡ, đi spa thẩm mỹ, đi làm tóc… và đỉnh cao là chị sửa lại căn nhà, mới hơn, sang trọng hơn. Một lần bố chở Tuấn về thăm, thấy nhà mẹ đẹp quá, Tuấn thích vô cùng, chạy nhảy khắp nơi. Tưởng thằng bé sẽ ở lại luôn, nhưng khi bố đến đón, thằng bé vẫn chạy ra leo lên xe bố ngồi, còn bi bô “mai mốt bố sửa nhà cho Tuấn ở…”.
Cuộc đời chị bước sang một trang mới, tưởng mở ra bát ngát tự do, vậy mà không.
Đầu tiên là con, thằng bé không muốn về thăm mẹ nữa, mẹ đến trường nó cũng tránh mặt. Chị không hiểu tại sao, nhờ cô chủ nhiệm tìm hiểu mãi mới biết: bố nó buồn, bà nội trách bố nó không làm ra tiền nên mất vợ, bố nó nhậu xỉn, mấy lần về nhà không còn biết gì. Thằng bé nhạy cảm, liên tưởng cuộc sống giàu có và ngôi nhà rực rỡ sắc màu của mẹ với cuộc sống tối tăm buồn bã của bố con nó, nên muốn tránh mặt mẹ.
Tiếp theo đó là công việc. Chị vẫn giỏi giang, vẫn năng động, nhưng cả chi nhánh thì không phải ai cũng được vậy. Chuyện công ty mẹ quyết định thu hẹp thị trường, cắt giảm nhân lực… theo chị là “ngu hết chỗ nói”, nhưng vẫn diễn ra. Muốn ở lại công ty thì chấp nhận mức lương thấp hơn, vị trí thấp hơn. Mà chắc gì vài năm nữa công ty đã mở rộng hoạt động trở lại. Nguồn tài chính ở đâu tận nước ngoài, còn quyền lực thực sự thì ở đâu đó vòng vèo qua những chuyến bay và những cuộc điện thoại.
Vậy là chị bắt đầu một chặng đường tìm kiếm cơ hội nhảy việc. Ngày trước bao nhiêu người mời gọi chị vào các vị trí quản lý cấp cao, sao bây giờ tiếp xúc lại lòi ra muôn vàn yêu cầu trái khoáy. Nhiều hôm ngồi chuẩn bị hồ sơ, chị hậm hực nghĩ, cái lũ CEO bảnh bao và quyền lực, đối tác của chị, hóa ra lại là những kẻ hẹp hòi khủng khiếp. Nhưng rồi chị cũng hiểu ra, không ai muốn mời một người giỏi hơn mình về làm "bom nổ chậm" trong văn phòng, trong thời buổi mà lương và quyền lợi của nhóm quản lý đang bị đe dọa từng ngày bởi khó khăn kinh tế. Mấy cuộc phỏng vấn nữa thì chị nhạt phai ý định nhảy việc, may mà chị vẫn còn giữ chỗ làm. Công ty cũ, trong mắt nhân viên, chị vẫn từng là phó tổng. Thôi thì chấp nhận lùi một chút. Nhưng chị biết, như thế, tức là mình đã sang bên kia triền dốc, đã đi xuống một đoạn rồi.
37 tuổi, chị phát hiện một vết đau. Sinh thiết, bác sĩ bảo ung thư vú. Đòn của số phận giáng vào chị quá mạnh. Mất hơn ba tháng trời để làm quen với ý nghĩ mình bị ung thư. Sau những bài yoga, đi chùa, đi du lịch và cả nghe nhạc Trịnh để biết rằng “những hẹn hò từ nay khép lại…”, chị bắt đầu những đợt xạ trị, hóa trị. Chị sắm hai bộ tóc giả, một dài một ngắn. Hôm đầu tiên đội tóc giả lên đầu, chị còn nhắn cho cô bạn thân: “Tao rất hài lòng với kiểu tóc mới này…”. Nhưng cũng tối hôm ấy, gỡ bộ tóc ra khỏi đầu, chị ôm lấy chiếc gối, khóc dài trong cay đắng…
Giá biết mình đã “cán đích” trong những ngày còn chồng, còn con, còn gia đình nhỏ, chị đã không bao giờ chòi đạp để đến bây giờ còn lại một mình trong cõi nhân gian vắng lặng này.
Trên đường đua cuộc đời, hàng vạn người cùng chạy maratông. Năng lượng, cơ bắp, niềm vui không phải là những thứ sẽ còn với mình vĩnh viễn. Nếu thấy được đích đến rồi, thì khi cán mức, mỗi người đều sẽ biết giảm tốc độ dần, đi bộ hay thả lỏng… Việc gồng mình lên tiếp tục chạy, lúc ấy, chỉ là vô nghĩa mà thôi. Chị thấy mình như một vận động viên, hoặc không nhìn thấy đích, hoặc đã lao qua mà không biết, nên chạy dài cho đến lúc sức cùng lực kiệt. Chị gục xuống một mình, trong khi tất cả những bạn đồng hành đã dừng lại bảo toàn sức lực, thong dong phía xa…
(Theo PNTP)" alt="Cú đánh đổi nghiệt ngã của nữ đại gia" /> ...[详细] -
Làm sạch vết ố vàng từ dầu mỡ trên tường bếp
Độc giả Thu QuỳnhKiến trúc sư Trương Thành Trung (Công ty tư vấn thiết kế kiến trúc và nội thất T&T) cho biết có nhiều cách để làm sạch tường bếp bị ố vàng vì dính vết dầu mỡ lâu ngày.
Cách thứ nhất: vệ sinh với giấm ăn. Bạn hãy pha khoảng 200 ml giấm với nước ấm, thoa dung dịch lên tường bếp, sau đó dùng khăn nhúng với nước ấm pha xà phòng để lau sạch. Cách này có thể áp dụng cho tường ốp gạch và tường sơn.
Cách thứ hai: dùng dầu ăn để xử lý các vết bẩn không tan được trong các chất tẩy thông thường. Bạn đổ một ít dầu ăn ra bát, nhúng khăn vào dầu rồi chà trực tiếp lên vết dầu mỡ bám dính lâu ngày. Sau đó lau sạch một lần nữa bằng khăn nhúng nước rửa bát pha loãng.
Cách thứ ba: dùng baking soda. Bạn hãy rắc baking soda lên khu vực bám nhiều dầu mỡ và để khoảng 5 phút. Sau đó, dùng khăn nhúng nước ấm để lau sạch.
" alt="Làm sạch vết ố vàng từ dầu mỡ trên tường bếp" /> ...[详细] -
'Nổi da gà về sự tàn ác của các cô giáo!'
Kinhhãi, đau lòng, phẫn nộ, căm giận, thương xót.. là hàng nghìn cảm xúc của ngườidân khi chứng kiến clip đày đọa trẻ mầm non của các “cô giáo” ở Trường mầm nontư thục Phương Anh (18 đường Hiệp Bình, P.Hiệp Bình Phước, Q.Thủ Đức, TP.HCM)10 cảnh hành hạ trẻ em tàn độc, chấn động Việt Nam" alt="'Nổi da gà về sự tàn ác của các cô giáo!'" /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo Deportes Tolima vs Deportivo Pasto, 8h10 ngày 28/1: Đầu xuôi đuôi lọt
Phạm Xuân Hải - 27/01/2025 05:00 Nhận định bó ...[详细] -
Tôi chán lắm cách mẹ chồng chăm cháu
...[详细] -
Huyễn hoặc bản thân 'xin việc không cần bằng cấp'
Gần đây tôi thấy tranh luận về câu chuyện "thành công không cần bằng cấp", hay việc "học giỏi, làm dở không bằng học dở, làm giỏi"... Thậm chí, nhiều người dùng lý lẽ đó để gạt bỏ tư tưởng, thành tựu của nền giáo dục chuyên nghiệp.Thực sự, giáo dục chuyên nghiệp rất quan trọng. Nó không chỉ là sự kế thừa, phát triển, đảm bảo những kinh nghiệm, tri thức của tổ tiên loài người giao lại cho thế hệ tương lai. Các bạn có biết "thành quả kinh tế" của mỗi người chính là sự tổng hợp từ "tư liệu sản xuất (vốn, nguồn lực... cho sản xuất) và phương thức sản xuất (trình độ khai thác, vận hành, quản lý...). Ở đâu đó vẫn có nhiều vùng lạnh thổ, quốc gia rất giàu tài nguyên, nguồn lực, vốn... như ở châu Phi, hay một số nước trong khu vực chúng ta, nhưng lại để người dân sống rất khổ cực, nghèo khổ, không phát triển được. Vậy họ phạm phải điều gì vậy?
Thứ họ thiếu chính là "trình độ vận hành, quản lý" hiệu quả, hiện đại. Đây chính là mục tiêu của giáo dục nói chung và giáo dục chuyên nghiệp nói riêng. Ngày nay, đa số công việc của loài người hiện tại là hoạt động theo mô hình cộng sinh, kế thừa... Tất cả sản phẩm của chúng ta làm ra, cung cấp cho thị trường không phải là thành quả của riêng ta mà là nhờ tri thức, đóng góp của nhân loại, cộng đồng trong đó. Ví dụ, một nông dân chế tạo một chiếc máy gieo hạt đã kế thừa rất nhiều thành quả của nền khoa học cơ bản về cơ khí, tự động hóa, hóa chất như xăng dầu, vật lý (điện), sinh học (cây, con giống)...
Hay một bà bán bánh mỳ cũng phải thừa kế rất nhiều từ thành tựu khoa học khi bột làm bánh là thành quả của nền sản xuất khoa học giống cây, máy xay bột... và đặc biệt là thị trường được xây dựng trên cơ sở mật độ dân số đông đảo từ nền khoa học xây dựng (nhà lầu trên cao mới có thể quần tụ đông đảo), thành quả của giáo dục (nhờ đó khách hàng của bà mới có thu nhập cao để ăn bánh mỳ)...
Một ví dụ khác, một lập trình viên không học đại học nhưng anh ta cũng phải tự học bằng giáo trình hoặc sách vở được viết ra bởi những người có học, có bằng cấp hoặc các chuyên gia trong lĩnh vực đó. Ngôn ngữ lập trình anh ta học cũng phải được tạo ra bởi những cái đầu rất "có học", có giáo dục bài bản...
>> Bà bán xôi giỏi hơn cử nhân đại học?
Cuộc cạnh tranh về phương thức sản xuất rất khốc liệt khi mà nhiều bí mật công nghệ được liệt vào hàng bí mật cấp quốc gia, được bảo hộ với nhiều công thức bí truyền... Cũng có những thành tựu khoa học được chia sẻ sau thời gian khai thác bản quyền hết hạn, nhưng để làm chủ chúng không phải dễ với một loạt yêu cầu được đặt ra, thậm chí mất nhiều năm trời, nhiều thế hệ để tiếp thu, vận hành.
Tôi chưa thấy một công ty nào chuyên về lao động trí tuệ cao cấp lại tự đăng tuyển rằng "không cần ứng viên tốt nghiệp đại học, bằng cấp..." cả. Nhưng có nhiều công ty đã đăng tuyển với yêu cầu là "phải có bằng đại học". Rõ ràng, trong sự khan hiếm nguồn lực lao động ở một mức độ nào đó, nhiều công ty đã từ bỏ chính sách tuyển dụng bắt buộc là "phải có bằng đại học", nhưng điều đó không có nghĩa người lao động "không cần bằng cấp". Thực ra, các công ty đó chỉ đang mở rộng cơ hội, tập hợp tuyển dụng để ngoài việc có những ứng viên có bằng cấp thì vẫn có thể tuyển những ứng viên không bằng cấp nhưng lại có thể vận hành công việc hiệu quả.
Giống như trong Tiếng Anh, chúng ta có các quy tắc và bất quy tắc. Bất quy tắc chỉ là cách chúng ta thêm vào, bổ sung cho tính hoàn thiện của một số quy tắc, chứ người ta chưa bao giờ dùng "bất quy tắc" để phủ nhận hoàn toàn giá trị của "quy tắc". Giáo dục cũng vậy, vẫn còn đó những điểm chưa hoàn thiện, những góc khuất... nhưng khi chúng ta nêu ra là để bổ sung các giải pháp, tìm cách khắc phục và hoàn thiện, chứ không phải vì những "góc khuất" ấy mà gạt bỏ toàn bộ thành quả của nền giáo dục chuyên nghiệp (trong khi nhiều thế hệ đã chứng minh hiệu quả).
Việc vài người lấy ví dụ một số trường hợp thành công nhờ "tự học" để cổ xúy bỏ học, phủ nhận vai trò của nền giáo dục chuyên nghiệp là một suy nghĩ không có tính logics, tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Họ chỉ tự tôn thờ sự thành công của cái tôi mà phủ nhận thành công của những người khác. Do đó, tôi muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục chuyên nghiệp, giáo dục bài bản, tuy rằng nó không hoàn thiện, còn nhiều khuyết điểm, góc tối.
Tự học là một phẩm chất tốt nhưng nó phải là kế thừa, bổ sung cho giáo dục chuyên nghiệp chứ chưa bao giờ là một giải pháp thay thế. Các bạn có thể thấy sự khác biệt rất lớn nếu quan sát sự chênh lệch giáo dục chuyên nghiệp giữa thành phố và nông thôn, cũng như thành quả mà chúng tạo ra khác biệt đến thế nào.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.
" alt="Huyễn hoặc bản thân 'xin việc không cần bằng cấp'" /> ...[详细] -
32 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai
Vẫn biết mọi người hỏi han mình là có ý quan tâm nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Vì thế, để tránh chuốc bực vào người, tôi nhốt mình trong phòng cả ngày, chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn làm gì và càng chẳng muốn đi đâu. Chẳng may có bị hỏi chuyện chồng con thì cứ cố cười cho qua, rồi nói như kiểu "khất nợ" là năm sau phấn đấu. Đấy các bạn cứ nghĩ xem, Tết mà cứ thế thì tôi có vui được không. Hai năm rồi tôi nghỉ Tết như thế đấy, nên Tết năm nay, tình trạng của tôi cũng chẳng mấy khá khẩm hơn vì hiện giờ tôi vẫn chưa có người yêu để dẫn về ra mắt bố mẹ.
Vẫn biết mọi người hỏi han mình là có ý quan tâm nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. (ảnh minh họa)
Nhiều lúc tôi tự xem xét lại bản thân, không xấu, tính tình không đến nỗi nào, công việc tốt, vậy mà chẳng hề có người đàn ông nào vây quanh tán tỉnh tôi. Nếu có cũng chỉ được vài hôm thì các anh cũng tự nhiên "biến mất" mà không biết lý do tại sao. Nhiều lúc tôi tự hỏi: Mình vô duyên đến thế sao? Tôi thấy mình số mình thật thê thảm, chưa có mối tinh đầu mà giờ đã phải cuống cuồng đi tìm tình cuối.
Nhà tôi có 3 anh chị em, tôi là chị cả, 2 em tôi đã lập gia đình, chỉ còn mỗi tôi. Vì hoàn cảnh gia đình không được khá giả nên suốt thời gian đi học, tôi rất ngoan ngoãn, chỉ biết đi học và phụ giúp bố mẹ việc nhà. Đến cả khi đi học đại học cũng vậy, môi trường học ít con trai nên tôi cũng không quen thêm được bạn trai nào. Thấy tôi chăm chỉ học hành, không yêu đương lăng nhăng nên bố mẹ tôi rất yêu tâm và động viên tôi cố gắng học hành, sau này đi làm rồi mới tính chuyện yêu đương chồng con cũng chưa muộn.
Khi ra trường, tôi may mắn xin được công việc tốt với thu nhập khá. Ở nơi làm việc cũng có nhiều con trai nhưng không hiểu sao chẳng có anh nào ngó ngàng tới tôi. Có lẽ do tính tôi sống quá khép kín, ít chia sẻ nên chẳng ai dám đến gần, chứ nói gì tới chuyện tìm hiểu. Cuộc sống sau khi đi làm của tôi chẳng khác với khi còn đi học là mấy: Sáng đi làm rồi tối về nhà, cứ thế ngày này qua ngày khác, bao năm nay vẫn không có gì thay đổi. Quanh năm suốt tháng, cứ đi làm về là tôi chỉ quanh quẩn ở nhà làm bạn với ti vi và máy tính, chán thì lại lăn ra ngủ, tuyệt nhiên không có điện thoại hay tin nhắn của bạn trai…
Cũng giống như nhiều bạn gái khác, tôi cũng muốn nhận được sự quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng từ bạn trai. Vậy mà bước sang tuổi 32 mà tôi vẫn chưa được một lần yêu, thậm chí một cái nắm tay với đàn ông tôi cũng con chưa biết có cảm giác thế nào. Có lẽ vì thiếu vắng tình yêu nên tôi đâm ra già nua, khó tính, hay cáu gắt. Nhiều lúc ngồi nghĩ, con gái 32 tuổi chưa kết hôn thì còn có nhiều, chứ đến tuổi này mà chưa có mảnh tình vắt vai, chưa một lần yêu thì cả thế gian chắc chỉ có tôi.
Chẳng lẽ, tôi phải dùng cách thuê người giả làm bạn trai dẫn về nhà cho bố mẹ yên tâm và tôi cũng được yên thân? (ảnh minh họa)
Tất cả đều cho rằng tôi ế vì quá kén chọn, anh nào đến cũng chê bai này kia, rồi "cao không tới, thấp không thông"… Không ai tin tôi là đứa con gái chưa một lần được tỏ tình, không có ai tán, chưa một lần được nắm tay con trai hay chưa một lần được yêu. Vài lần đầu tôi còn giải thích, biện hộ, nhưng giờ tôi chẳng dại gì mà giải thích, càng cố giải thích thì càng bị cho là kén chọn. Nhiều lúc nghĩ đời có nhiều chuyện đến lạ, khi mình nói thật thì lại chẳng ai tin.
Chỉ còn chưa tới 2 tháng nữa là Tết, nghĩ đến cảnh về nhà bị tra hỏi, giục giã là tôi đã phát hoảng rồi. Dạo gần đây, mẹ cũng thường xuyên gọi và dặn tôi lên xuống: "32 tuổi rồi đấy, còn trẻ trung gì nữa mà cứ lần nữa mãi. Năm nay mà không có thằng nào dẫn về nhà là không xong với tôi đâu đấy".
Chẳng lẽ, tôi phải dùng cách thuê người giả làm bạn trai dẫn về nhà cho bố mẹ yên tâm và tôi cũng được yên thân?
(Theo Khampha.vn)" alt="32 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai" /> ...[详细] -
Siêu máy tính dự đoán Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/01
Nguyễn Quang Hải - 27/01/2025 06:24 Máy tính ...[详细] -
'Bi kịch chọn chồng: Đàn ông càng tồi, phụ nữ càng thích'
Phụ nữ tồi thì ít khi đàn ông chấp nhận. Nhưng đàn ông tồi thì phụ nữ lại nhiều người mê và muốn sống trọn đời trọn kiếp với anh ta (Ảnh minh họa).
Thế còn khái niệm người chồng tồi trong mắt chị?
Người chồng tồi không phải điều tôi nghĩ ra mà xã hội tồn tại quá nhiều người chồng tồi, tôi chỉ nhắc lại cách họ tồi thôi. Đó là những kẻ lợi dụng bận rộn mà coi vợ như ô sin còn mình như ông chủ. Khốn nỗi, tên chủ tồi ấy lại không trả “công” người ô sin của mình xứng đáng mà còn ăn quỵt cuộc đời của cô vợ - ô sin.
Đó là những ông chồng đàn đúm nhưng nói dối vì công việc; những ông chồng đánh vợ rồi xin lỗi vợ như cơm bữa; những ông chồng lợi dụng sự cả tin của cả vợ và những cô gái khác để lăng nhăng rồi mặt dầy ăn mặc lịch sự tỏ ra tôi là một người đàn ông bản lĩnh; những ông chồng không biết rửa đít cho con, con ốm con đau chỉ biết lượn lờ qua hỏi han mấy câu rồi… bận; những ông chồng kém hiểu biết về sex và thô bỉ hóa việc đó bằng sự kém hiểu biết của mình…
Nhưng bi kịch ở chỗ, đàn ông Việt Nam càng tồi thì phụ nữ càng thích. Tôi lờ mờ lí giải việc này giống như việc người phụ nữ bị nhốt vào trong một cái lồng gia đình rồi bị bỏ đói về mặt tình yêu. Chị ta bị làm cho đau rồi lại được mân mê, an ủi nỗi đau một lát. Chị ta tưởng chị ta được yêu thương.
Sự việc tệ lắm! Những tên chồng tồi có đến 90% lấy vợ về sẽ không bỏ vợ. Cứ làm tổn thương vợ rồi bám chằng bám chịt vào vợ để làm chị ta mủi lòng. Những kẻ đó nói dối không biết ngượng mồm, đối phó tình huống thành bài học cuộc đời anh ta. Người vợ bị đối xử tệ bao nhiêu rồi vẫn chấp nhận một tên đàn ông tồi.
Thói đời, khi người ta đói, được ném cho cái gì đó để sống tiếp thì người ta lại cứ lay lắt như thế. Ít ai có thể nghĩ tới việc vùng ra để tìm kiếm sự no đủ riêng cho mình. Phụ nữ luôn biến thành một đám dại dột trước những tên đàn ông tồi.
Nghe tiêu cực quá! Tại sao thế, theo cách lí giải của chị?
Phụ nữ tồi thì ít khi đàn ông chấp nhận. Nhưng đàn ông tồi, một cách nói lịch sự của kiểu Sở Khanh chẳng hạn thì phụ nữ lại nhiều người mê và muốn sống trọn đời trọn kiếp với anh ta. Bởi phụ nữ là những người luôn có ý nghĩ tình yêu của mình có thể làm cảm động và thức tỉnh tình yêu thực sự của người đàn ông tồi.
Tôi từng chứng kiến cảnh: Những anh chàng bê tha nói thẳng mặt người yêu rằng anh ta không thể yêu hoặc không thể lo cho cô ta cuộc sống tốt đẹp và khuyên cô ta đi tìm người đàn ông khác. Càng nói thế, các cô càng lao vào người đàn ông, bất chấp tương lai thế nào. Cuộc đời tất cả những cô như thế tôi gặp đều ngập tràn trong nước mắt, sự đau khổ.
Người phụ nữ cứ nghĩ rằng: Một tên chồng bê tha, tồi tệ sẽ rất tội nghiệp khi không có cô ta bên cạnh. Và cô ta cần ở bên cạnh anh ta lúc khó khăn… Cho đến khi cô ta bị kiệt quệ về sức, về tinh thần thì cô ta buông xuôi, phá hỏng cả cuộc đời cô ta bằng những suy nghĩ tiêu cực của cuộc đời. Mệt chưa?
Sự thực đối với tôi: Người phụ nữ là những người cần được che chở, bảo vệ chứ không phải người đàn ông. Tất nhiên, cuộc sống là sự chia sẻ hai chiều. Nhưng bản thân người đàn ông phải là người che chở người phụ nữ chứ không phải vùi dập người phụ nữ.
Tôi có một vài người bạn xấu tính. Yêu vài cô rồi kể thành tích của mình với bạn bè với những bình luận như là bao nhiêu thứ trên đời của cô ta anh ta chiếm hết rồi. Anh ta nói bằng giọng khinh khỉnh lắm. Khốn nỗi, những cô gái kia vẫn cho rằng anh ta là một người đàn ông tuyệt vời. Có cô bị anh ta đá năm lần bảy lượt vẫn cứ muốn nối lại tình cảm. Thậm chí, cô ta còn sung sướng nếu anh ta đề nghị cưới.
Ai đánh giá hộ tôi người đàn ông đó với? Mà thôi, công bằng thì đàn ông tồi do họ được phụ nữ chiều một cách thái quá.
Tôi cũng sợ những người đàn ông tồi, nhưng thực tế những anh như thế không phải là ít đâu. Có cách nào để mách nước chị em không thưa chị?
Chủ yếu là bản thân mình. Có những cách đánh giá con người cực kỳ đơn giản, quan trọng cô có bị yếu lòng để biện hộ cho những người đàn ông tồi không? Đàn ông yêu bằng mắt, nguy hiểm là phụ nữ yêu bằng tai.
Riêng tôi, cứ ứng xử vô trách nhiệm đến lần thứ ba là nhất định không có lần thứ tư, dù anh ta bao biện vào cố gắng tốt như thế nào đi chăng nữa. Tôi không muốn mạo hiểm cuộc đời mình. Anh ta có thể xin lỗi và hứa sửa đổi. Nhưng tôi không dám tin vào những lời hứa. Bản chất con người không phải hứa sửa là sửa được đâu. Như thế mới tránh được bi kịch!
Tôi không đủ sức phiêu lưu với những người đàn ông tồi, dù anh ta kiếm tiền giỏi, xây nhà đẹp, đi xe ô tô cỡ vài tỷ. Một người đàn ông bình thường nhưng không làm tôi tổn thương như chồng tôi là tốt nhất!
Cảm ơn chị, chúc chị luôn hạnh phúc!
(Theo Trí thức trẻ)
" alt="'Bi kịch chọn chồng: Đàn ông càng tồi, phụ nữ càng thích'" /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo Tottenham vs Leicester, 21h00 ngày 26/1: Cơ hội cho Gà trống
Eximbank ủng hộ 10 tỷ đồng xóa nhà tạm và dột nát
Chương trình "Mái ấm cho đồng bào tôi" được Chính phủ và Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Namphát động nhằm kêu gọi sự chung tay từ các doanh nghiệp, tổ chức, cá nhân... Mục tiêu là xóa bỏ hơn 153.000 căn nhà tạm, nhà dột nát trên toàn quốc trước năm 2025.Những căn nhà được xây dựng đạt tiêu chuẩn "3 cứng" (nền cứng, tường cứng, mái cứng), đảm bảo nơi ở an toàn cho các hộ nghèo và cận nghèo, nhất là tại các khu vực vùng sâu, vùng xa.
Đại diện Eximbank kỳ vọng sự hỗ trợ này sẽ tạo ra những thay đổi thiết thực trong cuộc sống của người dân, làm nền tảng cho sự phát triển của mỗi gia đình. "Mong rằng những đóng góp của chúng tôi sẽ là bước khởi đầu để các hộ gia đình an tâm vươn lên, cải thiện cuộc sống và an cư lạc nghiệp", đại diện ngân hàng cho biết.
- Soi kèo góc Venezia vs Hellas Verona, 0h30 ngày 28/1
- Chồng lập kế độc vu khống vợ ngoại tình
- Nhiều người trẻ Việt kiếm tìm và dự định sống ‘xanh’
- Cô dâu, chú rể Trung Quốc đi chống dịch, cha mẹ thay mặt làm đám cưới
- Soi kèo phạt góc Barca vs Valencia, 03h00 ngày 27/1
- Người đàn ông bức xúc vì phải quét mã trả tiền trước khi vào phòng vợ
- Phụ nữ hy sinh vì chồng con là vô ích!