(Việt Anh) nỗ lực làm lành với Giang (Lã Thanh Huyền) và giải thích với vợ trẻ rằng không phải anh không muốn có em bé, dù là con nào thì Việt cũng yêu thương. Anh nói không muốn vì chuyện con cái mà gây áp lực cho Giang.
Trong khi đó, Thanh Lam (Thúy Hằng) gọi điện trách Mai Anh vì không gọi được cho con gái, thấy cú điện thoại lỡ của mẹ mà Mai Anh không thèm gọi lại. Sau khi mắng mỏ con gái, Thanh Lam nói cô có bất ngờ cho Mai Anh và ngạc nhiên khi cô bé không tò mò muốn biết bất ngờ đó là gì.
Lam định tạo bất ngờ gì cho con gái? Giang phản ứng ra sao khi thấy con riêng của chồng thích người yêu cũ của mình? Diễn biến chi tiết Chồng cũ, vợ cũ, người yêu cũtập 8 lên sóng VTV3 tối nay.
Ngọc Nhi
Xem phần 1
Dưới đây là phần 2 của bài viết.
![]() |
“Thành quả của sự đầu tư”– cụm từ mà ngày nay bạn thường nghe tới khi người ta nói về đại học. Có một điều mà có vẻ như chưa có ai đặt câu hỏi là “thành quả” ở đây ý nói về điều gì. Có phải chỉ là kiếm được nhiều tiền hơn? Hay mục đích duy nhất của giáo dục là giúp bạn kiếm được việc làm? Vậy tóm lại, học đại học để làm gì?
Thứ đầu tiên mà đại học mang đến cho bạn là dạy bạn cách nghĩ. Nó không đơn giản chỉ là phát triển những kỹ năng tư duy ứng với mỗi ngành học. Đại học là cơ hội để bước ra ngoài thế giới khoảng vài năm, không phải bận tâm tới thành kiến của gia đình hay sự cấp bách của việc phải có một sự nghiệp. Bạn được phép chiêm ngưỡng mọi thứ từ xa.
Tuy nhiên, học cách suy nghĩ chỉ là bước đầu tiên. Có một điều mà bạn cần phải suy nghĩ, đó là: xây dựng bản thân. Khái niệm này nghe có vẻ lạ. Nhà văn người Mỹ David Foster Wallace từng nói “Chúng ta dạy họ rằng bản thân là thứ mà bạn nghiễm nhiên có”. Nhưng nó chỉ tồn tại thông qua hành động thiết lập giao tiếp giữa trí óc và trái tim, giữa trí óc và trải nghiệm – những thứ khiến bạn trở thành một cá nhân, một thực thể duy nhất – một tâm hồn. Nhiệm vụ của đại học là giúp bạn bắt đầu làm điều đó.
Đại học không phải là cơ hội duy nhất để học cách nghĩ, nhưng là cơ hội tốt nhất. Có một điều chắc chắn: nếu bạn không bắt đầu ngay từ lúc bạn nhận bằng cử nhân, có rất ít khả năng bạn sẽ làm được sau này. Đó là lý do giải thích tại sao học đại học chỉ để chuẩn bị cho xin việc là đã lãng phí phần lớn thời gian 4 năm học.
Các trường danh giá thích khoe khoang rằng họ dạy sinh viên của mình cách suy nghĩ, nhưng tất cả những gì họ làm là dạy sinh viên những kỹ năng phân tích và hùng biện cần thiết cho sự thành công trong giới kinh doanh và các ngành nghề khác. Tất cả chỉ nghiêng về kỹ nghệ – sự phát triển chuyên môn – và mọi thứ cuối cùng lại được đánh giá theo khái niệm kỹ nghệ.
Các trường đại học tôn giáo – thậm chí là những trường địa phương, chẳng tên tuổi gì – thường làm việc này tốt hơn. Qủa là một bản cáo trạng cho các trường Ivy và đồng bọn của nó: rằng những trường đại học hạng tư trên cột xếp hạng học thuật – những kẻ nhận sinh viên có điểm SAT thấp hơn họ vài trăm điểm – lại cung cấp nền giáo dục tốt hơn, theo đúng ý nghĩa cao nhất của từ này.
Ít nhất thì các lớp học ở trường danh giá cũng khắt khe về mặt học thuật, tùy thuộc vào khóa học của họ chứ? Không hẳn vậy. Trong các ngành khoa học thì thường là như vậy, nhưng các ngành khác thì không hẳn. Tất nhiên là có những ngoại lệ, nhưng giáo sư và sinh viên phần lớn bước vào một thứ được gọi là “hiệp ước không gây chiến”. Sinh viên được coi như những “khách hàng”, họ sẽ được thỏa mãn thay vì bị thách thức. Các giáo sư được vinh danh vì những nghiên cứu, để họ dành ít thời gian cho những bài giảng trên lớp nhất có thể. Toàn bộ cơ cấu khuyến khích này chống lại việc giảng dạy. Trường càng danh giá thì xu hướng này càng mạnh. Kết quả là bài càng kém thì điểm càng cao.
Đúng là giới trẻ ngày nay tham gia hoạt động xã hội nhiều hơn, có khả năng thích ứng với những thứ sáng tạo và có tinh thần doanh nghiệp cao hơn. Nhưng có một sự thật, ít nhất là ở các trường danh giá nhất, rằng giả sử những tinh thần tốt đẹp này vẫn tồn tại khi họ đã tốt nghiệp (giả sử nhé), thì chúng cũng thường bị đánh bật bởi một quan điểm nông cạn là cái gì làm nên một cuộc sống có giá trị, đó là: sự giàu có, thành tích và danh tiếng.
Bản thân sự trải nghiệm bị biến thành chức năng công cụ thông qua bài luận vào đại học. Trải nghiệm là thứ để đưa vào bài luận “làm hàng”. Tờ New York Times từng đưa tin về ngành công nghiệp đang ăn lên làm ra nhờ sản xuất những mùa hè chuẩn bị bài luận. Nhưng thứ điên rồ nhất là sự hời hợt của những hoạt động này: một tháng du lịch vòng quanh nước Ý để học về thời kỳ Phục hưng, dành “cả ngày” với một ban nhạc nổi loạn. Cả một ngày!
Tôi nhận thấy điều tương tự khi nói tới hoạt động vì cộng đồng. Tại sao lại phải tới những nơi như Guatemala để làm từ thiện, thay vì Milwaukee hay Arkansas? Còn nếu ở Mỹ thì tại sao cứ phải đổ đến New Orleans? Có lẽ chẳng có gì phải ngạc nhiên khi bọn trẻ được dạy rằng hoạt động cộng đồng là thứ mà chúng làm vì chính bản thân mình, vì một tấm hồ sơ đẹp. “Xuất sắc bằng cách làm việc tốt” trở thành một khẩu hiệu.
Nếu có một ý tưởng, mà thông qua đó khái niệm trách nhiệm xã hội được truyền đạt ở các trường danh giá, thì đó là “khả năng lãnh đạo”. “Harvard dành cho những nhà lãnh đạo” trở thành một câu nói chán ngắt của dân Cambridge. Là một sinh viên xuất sắc nghĩa là liên tục được khuyến khích nghĩ về bản thân như một nhà lãnh đạo tương lai. Trở thành cộng sự ở một công ty luật lớn hay trở thành một tổng giám đốc, leo lên chiếc cột mỡ của bất cứ hệ thống nào mà bạn quyết định tham gia. Tôi không nghĩ rằng những người đứng đầu các trường danh giá từng nghĩ tới việc khái niệm lãnh đạo nên có một ý nghĩa cao hơn, hoặc là bất cứ ý nghĩa nào khác.
Điều trớ trêu là, những sinh viên ưu tú này thường được nói rằng họ có thể trở thành bất cứ ai mà họ muốn, nhưng hầu hết đều chọn trở thành một trong những thứ rất giống nhau. Tính tới năm 2010, khoảng 1/3 sinh viên tốt nghiệp Harvard, Princeton, Cornell làm việc trong lĩnh vực tài chính hoặc tư vấn. Những ngành nghề biến mất khỏi tầm ngắm của họ gồm có: giáo sĩ, quân đội, chính trị gia, thậm chí là các ngành học thuật trong đó có khoa học cơ bản. Bỏ học để trở thành một Mark Zuckerberg tiếp theo được xem là hấp dẫn, nhưng trở thành một nhân viên xã hội bị xem là lố bịch. “Điều mà Wall Street phát hiện ra là, những đại học này đang sản xuất ra một lượng lớn những cử nhân vô cùng thông minh nhưng lại hoàn toàn lạc lối. Những đứa trẻ có mã lực mạnh mẽ, có tinh thần làm việc đáng kinh ngạc, nhưng lại chẳng biết làm gì tiếp theo”.
Với hầu hết các trường danh giá, hệ thống này vẫn đang làm việc rất tốt. Lượng hồ sơ ngày càng tăng, quỹ hiến tặng ngày một lớn mạnh, học phí tăng đi kèm với những than vãn mang tính hình thức, nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới kinh doanh. Còn việc nó có hiệu quả với ai hay không lại là một câu hỏi khác.
![]() |
Khá nực cười khi phải nhấn mạnh rằng những trường như Harvard là thành trì của sự đặc quyền – nơi mà những người giàu đưa con cái tới để học cách đi lại, cách nói chuyện và cách suy nghĩ giống như người giàu. Chúng ta không biết điều đó sao? Hay chúng ta chỉ đang giả vờ là chúng ta đang sống trong một chế độ trọng dụng nhân tài?
Dấu hiệu của sự công bằng giả dối của hệ thống này chính là hệ thống chính sách dưới cái mác “sự đa dạng”. Hãy ghé thăm bất cứ ngôi trường danh giá nào khắp đất nước rộng lớn này. Bạn có thể thấy những cảnh tưởng ấm lòng khi những đứa trẻ da trắng đang kết nối với những đứa trẻ da đen, châu Á, Latin. Đám trẻ ở những trường như Stanford nghĩ rằng môi trường của chúng đa dạng nếu có một người tới từ Missouri, một người khác tới từ Pakistan, nếu một người chơi cello, còn người khác thì chơi bóng vợt. Chẳng có ai nghĩ đến chuyện tất cả bố mẹ chúng đều là những bác sĩ, hay chủ ngân hàng.
Điều đó không có nghĩa là không có một vài ngoại lệ, nhưng đó là tất cả những gì họ có. Nhóm thiệt thòi nhất theo chính sách tuyển sinh hiện tại của chúng ta là những em tới từ tầng lớp lao động và những sinh viên da trắng sống ở nông thôn – những người hầu như hiếm khi xuất hiện trong khuôn viên các trường danh giá.
Đừng lừa phỉnh bản thân nữa. Trò chơi tuyển sinh phần lớn không dành cho tầng lớp thấp hay tầng lớp trung lưu đang tìm kiếm sự đổi đời, thậm chí không dành cho tầng lớp thượng lưu đang nỗ lực duy trì vị trí. Ở những khu ngoại ô giàu có và những ốc đảo xa xỉ trong thành phố - nơi mà trò chơi đang diễn ra, vấn đề không phải là bạn có được học trường danh giá hay không, mà là bạn sẽ học trường nào. Chọn giữa Penn và Tufts, chứ không phải là Penn và Penn State. Chẳng có gì đáng bận tâm nếu một thanh niên sáng dạ học ở Ohio State, trở thành bác sĩ, sống ở Dayton, thu nhập tốt. Như thế vẫn là quá tệ.
Những con số thì không thể nói dối. Năm 1985, 46% sinh viên năm nhất ở 250 đại học danh giá nhất tới từ ¼ bộ phận có thu nhập cao nhất. Năm 2000, con số này là 55%. Đến năm 2006, chỉ có khoảng 15% tới từ nửa dưới của bảng phân phối thu nhập. Trường càng danh giá thì bộ phận sinh viên càng có xu hướng thiếu bình đẳng. Đến năm 2004, 40% sinh viên năm nhất tới của các trường danh giá nhất tới từ những gia đình có mức thu nhập trên 100.000 đô la – tăng 32% so với 5 năm trước đó.
Lý do chính của xu hướng này cũng rất rõ ràng. Dù không tăng học phí, nhưng mức chi phí để “sản xuất” ra những đứa trẻ phù hợp với sự cạnh tranh trong cuộc chơi tuyển sinh thì ngày càng tăng. Những gia đình giàu có bắt đầu dùng tiền để dọn đường cho con cái họ tới Ivy League ngay từ khi chúng được sinh ra: học nhạc, mua dụng cụ thể thao, du lịch nước ngoài, và quan trọng nhất là học phí trường tư hoặc học ở những trường công hàng đầu.
SAT là công cụ để đánh giá khả năng học tập, nhưng cũng là cách để đo thu nhập cha mẹ. Vấn đề không phải là con nhà nghèo không đủ tiêu chuẩn để theo học. Mà là các trường tư danh giá sẽ không bao giờ để điều kiện kinh tế của toàn bộ sinh viên phản ánh chính xác bộ mặt kinh tế của toàn xã hội. Họ không đủ khả năng để làm việc đó. Họ cần một lượng lớn những người đóng học phí đầy đủ, và họ cần các nhà tài trợ.
Các trường danh giá không chỉ bất lực trong việc đảo ngược động thái hướng tới một xã hội bất bình đẳng hơn, mà chính sách của họ thậm chí còn thúc đẩy tích cực điều đó.
Tôi có thể làm gì để tránh trở thành một thứ bỏ đi đầy đặc quyền– nhiều bạn trẻ đã viết thư hỏi tôi như vậy. Bạn không thể đồng cảm với những người ở tầng lớp khác mà vẫn nghĩ theo cách của mình. Bạn cần phải tương tác trực tiếp với họ trên nguyên tắc bình đẳng, chứ không phải làm vì “cộng đồng” hay trên tình thần “cố gắng”, cũng đừng sấn tới một người trong ban cố vấn đại học, mua cho họ một cốc cà phê, đổi lại là “hỏi về bản thân họ”.
Thay vì làm tình nguyện, sao không thử làm bồi bàn để hiểu rằng công việc đó vất vả như thế nào, cả về thể chất lẫn tinh thần. Bạn thực sự không thông minh như người ta vẫn nói về bạn đâu; bạn chỉ thông minh hơn theo cách nào đó. Có những người thông minh không học đại học danh tiếng, thậm chí là không học đại học – thường là vì lý do giai cấp. Có những người thông minh không tỏ ra thông minh.
Tôi không ảo tưởng rằng nơi bạn học không quan trọng. Nhưng vẫn còn những lựa chọn khác. Vẫn có những trường công tốt ở khắp nơi trên đất nước này.
Báo cáo của US News and World Report cho thấy tỷ lệ sinh viên năm nhất nằm trong 10% sinh viên xuất sắc nhất ở trường phổ thông. Với 20 trường tốp đầu, con số này thường là trên 90%. Tôi sẽ lo lắng khi học ở những ngôi trường này. Sinh viên định hình mức độ của cuộc thảo luận. Họ định hình giá trị và những kỳ vọng. Một phần vì sinh viên mà tôi cảnh báo bọn trẻ tránh xa các trường Ivy và đồng bọn. Những đứa trẻ ở trường ít danh giá hơn có xu hướng thú vị hơn, tò mò hơn, cởi mở hơn, ít đặc quyền hơn cũng như bớt hiếu thắng hơn.
Nếu có bất kỳ nơi nào mà đại học vẫn là đại học, giảng dạy và nhân văn vẫn là niềm tự hào của họ thì đó là những trường đại học giáo dục khai phóng. Lựa chọn tốt nhất có thể là những trường bậc 2 như Reed, Kenyon, Wesleyan, Sewanee, Mount Holyoke… Thay vì cố cạnh tranh với Harvard và Yale, những trường này vẫn giữ được lòng trung thành của mình với các giá trị giáo dục thực sự.
Không trở thành một thứ bỏ đi đầy đặc quyền cũng là một mục tiêu đáng ngưỡng mộ. Nhưng cuối cùng, vẫn là cùng nhau tìm ra lối thoát dẫn tới một kiểu xã hội khác, chứ không phải đơn thuần là cải cách hệ thống từ trên xuống dưới.
Hệ thống giáo dục phải hành động để giảm thiểu sự phân chia giai cấp, chứ không phải là làm nó hồi sinh. Hành động phải dựa trên giai cấp, thay vì chủng tộc. Sự ưu tiên dành cho những đứa trẻ thừa kế hay các vận động viên phải được loại bỏ. Điểm SAT nên đặt nặng các yếu tố kinh tế xã hội. Các trường nên chấm dứt kiểu hồ sơ đưa ra giới hạn về số lượng hoạt động xã hội mà bọn trẻ phải liệt kê, mà nên tập trung vào những công việc mà trẻ thu nhập thấp thường tham gia thời phổ thông – những công việc mà con nhà giàu không bao giờ làm. Các trường cũng nên từ chối những yếu tố gây ấn tượng nhờ sự giàu có của cha mẹ.
Sự thay đổi cũng cần phải đi sâu hơn là cải cách quá trình tuyển sinh. Vấn đề là bản thân các trường Ivy League. Chúng ta đang ký hợp đồng đào tạo ra những thế hệ lãnh đạo cho các doanh nghiệp tư nhân. Tuy nhiên, không nhiều trong số họ hành động vì lợi ích chung. Họ sẽ đặt lợi ích của mình lên trên hết. Liệu ham muốn nhận tiền tài trợ từ cựu sinh viên của Harvard có phải là một lý do phù hợp để duy trì hệ thống này?
Tôi từng nghĩ rằng chúng ta cần tạo nên một thế giới mà mọi đứa trẻ đều có cơ hội như nhau để vào các trường Ivy League. Tôi thấy rằng cái mà chúng ta thực sự cần là tạo ra một nơi mà bạn không cần phải vào Ivy League hay bất kỳ trường tư nào để có được nền giáo dục hàng đầu.
Giáo dục công chất lượng cao – được tài trợ bằng tiền công – vì lợi ích của tất cả mọi người. Ai cũng có cơ hội tiến xa nếu họ đủ chăm chỉ và tài năng – bạn biết đấy, giấc mơ Mỹ. Bất kể ai nếu muốn đều có được những trải nghiệm giúp mở mang trí óc, làm giàu tâm hồn mà một nền giáo dục khai phóng có thể mang lại. Chúng tôi nhận ra rằng hệ giáo dục K-12 chất lượng và miễn phí chính là quyền công dân. Chúng ta cần công nhận – như chúng ta từng làm và nhiều quốc gia đã làm – rằng điều này cũng đúng với giáo dục đại học. Chúng ta đã thử chế độ quý tộc thống trị. Chúng ta đã thử chế độ nhân tài. Bây giờ đã đến lúc để thử chế độ dân chủ.
Bài viết của William Deresiewicz – một tác giả người Mỹ, giáo sư tại ĐH Yale. Một trong những cuốn sách gây tiếng vang của ông là “Excellent Sheep: The Miseducation of the American Elite and the Way to a Meaningful Life” xuất bản năm 2014.
- Khá lâu rồi khán giả mới thấy Huyền Trang trên phim truyền hình, gần đây nhất là vai diễn một cô chủ salon tóc trong 'Thương ngày nắng về', lý do vì sao vậy?
Tôi nghĩ là mọi sự trong cuộc sống này đều là cái duyên, và vai diễn Mộng Mơ lần này cũng không ngoại lệ. Thật tình cờ khi tôi nhận được lời mời đến từ đoàn làm phim nên rất hồ hởi, phấn khởi bắt tay ngay vào việc.
Lần này, tôi vào vai Mộng Mơ - cô chủ salon tóc với phong cách nửa mùa, tính cách nhí nhảnh, hay làm thơ. Dù bên ngoài hay tươi cười, hồn nhiên là vậy nhưng sâu thẳm bên trong tâm hồn cũng là một người phụ nữ sống nội tâm và có chiều sâu, rung động bởi những điều chân thành trong cuộc sống. Vì phim vẫn đang trong quá trình quay nên tôi xin phép chỉ bật mí tới đây.
- Tại sao chị lại chọn trở lại với bộ phim này?
Như tôi đã nói ở trên trước hết nó là cái duyên và khi mọi thứ đến một cách tự nhiên thì ta đón nhận. Tiếp nữa, khi được nghe kể về nhân vật tôi đã rất hứng thú, vì tuyến nhân vật này rất hài hước và dí dỏm. Tôi thích màu diễn này vì sẽ mang tới cho khán giả những tràng cười sảng khoái cùng những phút giây thư giãn thoải mái khi xem phim.
Một phần nữa là tôi rất thích những bộ phim do VFC sản xuất. Đây là chiếc nôi đã giúp cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều khi quay ngược thời gian cách đây hơn 10 năm, tôi đã rất may mắn được tham gia khá nhiều các bộ phim hay của VFC như : Nhà có nhiều cửa sổ, Cầu vồng tình yêu, 3 đám cưới 1 đời chồng, Những người độc thân vui vẻ..... Một cái duyên nữa là, đã hơn 10 năm rồi, kể từ sau khi tôi cộng tác cùng đạo diễn Bùi Tiến Huy trong phim Cầu vồng tình yêuthì nay hai anh em mới có cơ hội làm việc lại cùng với nhau trong bộ phim này. Trong phim tôi lại được đóng cặp cùng anh Bá Anh - người anh mà tôi vô cùng yêu quý và thấy rất thăng hoa khi diễn cùng. Với ngần ấy lý do thì tôi không thể từ chối rồi.
![]() | ![]() |
- Sau nhiều năm mới quay trở lại đóng phim truyền hình, chị có bị khớp trước máy quay hay gặp ác lực gì nhiều?
Vì được đào tạo là một diễn viên sân khấu kịch nói nên cũng có đôi lúc trong khi thoại, tôi bị ảnh hưởng bởi lời thoại của kịch nói một chút nhưng ngay những lúc như thế, tôi được đạo diễn nhắc nhở, góp ý nên mọi thứ lại được diễn ra 1 cách tự nhiên ngay. Còn về áp lực cũng có một chút. Nhân vật Mộng Mơ từ ngoại hình đến tính cách hoàn toàn khác với những vai tôi từng làm trước kia. Trong phim cũng có khá nhiều nhân vật với màu sắc khác nhau rồi nên điều trăn trở là tôi phải làm sao để tạo nên sự khác biệt.
Và vì là cùng tuyến với nhân vật cậu Vượng (diễn viên Bá Anh) nên việc mình tạo dựng phong cách lúc này sẽ không chỉ là của riêng cá nhân mình nữa mà còn phải có sự tương đồng cùng bạn diễn nên thực sự là tôi và ê-kíp phục trang khá đau đầu về vấn đề này. Từ việc chọn kiểu tóc, màu son, quần áo ra làm sao để ra được đúng chất nhân vật phù hợp với cậu Vượng là điều làm tôi rất suy nghĩ.
Đây là vai diễn đầu tiên tôi đối thơ nên lời thoại cũng khác với lời thoại khi diễn sinh hoạt, phải diễn làm sao để khi đối thơ có sự nhấn nhá, nhả chữ nhưng vẫn tự nhiên. Để vào vai, tôi cũng phải tranh thủ sưu tập ít thơ dắt túi để lời thoại thêm sinh động.
Tuy nhiên mọi thứ cũng được xoa dịu, giúp tôi giảm bớt căng thẳng khi mình đứng trước máy quay bởi từ đạo diễn, quay phim, các anh chị em trong đoàn đã chỉ bảo, hỗ trợ tôi rất nhiều để có thể thoải mái hoàn thành vai diễn. Tôi rất biết ơn và cảm ơn mọi người về điều đó.
- Sau khi lên sóng, khán giả rất yêu thích và đánh giá tốt về màu diễn lần này của Huyền Trang, điều đó có ý nghĩa với chị như thế nào?
Thực sự tôi vô cùng bất ngờ và hạnh phúc khi ở một vài phân đoạn đầu của vai trong phim đã nhận được sự ủng hộ tích cực của quý vị khán giả. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với tôi. Đó là động lực giúp tôi sẽ làm việc tốt hơn, sẽ giúp tôi say nghề hơn, là đòn bẩy để kích thích sự sáng tạo và tìm tòi ngày một tốt hơn cho nhân vật.
Từ trước tới giờ, khán giả hay quen thuộc hình ảnh Trang qua những vai diễn đanh đá, ghê ghớm, sắc sảo, ít thấy tôi trong những dạng vai như thế này. Qua vai diễn này, tôi lại có dịp lắng nghe và quan sát để biết được những khả năng tiềm tàng của bản thân, để qua đó giúp phát huy tốt hơn cho những vai diễn về sau.
Rất tự hào về em trai Duy Khánh 'Phố trong làng'
![]() | ![]() |
- Người ta thấy một Huyền Trang trên phim với màu diễn đanh đá, sắc bén, còn Huyền Trang ngoài đời thì sao?
Ngoài đời thì mình cũng chẳng có gì ngoài sự cute và đáng yêu như Mộng Mơ ấy. Các bạn có tin không? Nhưng tôi không lừa tiền lừa tình đàn ông giống Mộng Mơ đâu nhé (cười).
- Khán giả tò mò cuộc sống của chị dạo này thế nào?
Ngoài những lúc đi quay thì tôi trở về với vị trí của mình đó là một công nhân viên chức nhà nước. Mỗi ngày, tôi sẽ dậy sớm để tập thể dục, vận động cơ thể một chút. Tôi thích cảm giác hít hà bầu không khí trong lành của ngày mới, uống một cốc chanh ấm mật ong rồi bắt đầu ngày mới. Sau đó, tôi sẽ tới cơ quan tập luyện cùng đồng nghiệp, làm những công việc được cấp trên giao phó cho tới cuối giờ chiều sẽ trở về nhà lo cơm nước, nghỉ ngơi, dành thời gian chăm sóc bản thân và gia đình.
- Nhiều người khá bất ngờ khi biết chị là chị gái ruột của diễn viên Duy Khánh 'Phố trong làng'. Chị có phải là người hướng cho em trai đến với nghiệp diễn?
Khi thấy Khánh đứng trước sự phân vân về việc lựa chọn cánh cửa thi đại học, tôi đã động viên em theo hướng trở thành diễn viên vì thấy ở Khánh có khá nhiều tố chất của một diễn viên. Em có chiều cao lý tưởng, nước da trắng với đôi mắt mí lót đặc trưng, có nụ cười rất duyên với chiếc má lúm và có đài từ tốt, vô cùng hoạt ngôn và thông minh. Tôi đã động viên em thi thử. Không ngờ Khánh đã đỗ thủ khoa đầu vào năm ấy. Tôi rất tự hào về em trai của mình.
- Cả hai ở nhà có thân thiết, tâm sự như những người bạn?
Hai chị em ở nhà cũng hay chia sẻ với nhau về công việc cũng như trong cuộc sống như những người bạn vậy. Với thành tích học tập tốt, là thủ khoa đầu vào lẫn đầu ra của trường, đang ngày càng có những dự án, những vai diễn ấn tượng trong lòng khán giả như vai Hoàng trongPhố trong làng,Khánh đang dần ngày càng trưởng thành hơn trong công việc cũng như trong cuộc sống. Khi tôi gặp những bậc tiền bối đi trước dành cho em những lời khen có cánh, tôi thấy vô cùng tự hào và hãnh diện về em trai.
- Huyền Trang xuất hiện trong phim 'Mặt nạ gương' và sau đó là 'Thương ngày nắng về 2', liệu đây có phải là một dự báo chị sẽ quay trở lại với phim ảnh nhiều hơn trong thời gian sắp tới?
Hãy để mọi thứ tùy theo duyên. Vì hôm nay chưa qua và ngày mai cũng chưa tới nên tôi thích hãy cứ đón nhận mọi thứ thật tự nhiên, cái gì đến thì ta đón nhận chứ đâu biết được mai sau sẽ ra sao. Con về bản thân tôi chỉ biết rằng, trong thâm tâm tôi là người yêu nghề, luôn mong muốn sẽ được gắn bó với nghiệp diễn thật lâu nên chỉ mong càng ngày sẽ càng có nhiều cơ hội để được thử sức ở nhiều bộ phim, cống hiến cho khán giả những vai diễn hay hơn nữa.
Hàn Triệt