Ảnh minh họa
Vợ chồng con trai cũng có lúc cãi vã vì bữa ăn, con dâu lại “cầu cứu” mẹ chồng. Bà nhẫn nại trò chuyện với con dâu: “Các con đang sống vội, dù có bận rộn đến mấy thì bữa ăn thường ngày vẫn rất quan trọng, đừng “bán khoán” chồng con cho bà hàng cơm hàng phở ngoài phố. Ngoài kiếm tiền ra thì giữ chồng, giữ êm ấm gia đình là việc quan trọng hàng đầu mà phụ nữ các con phải nhớ”.
Con dâu than thở: “Nhưng con bận bịu tối ngày, hai vợ chồng cùng đi làm, đâu chỉ riêng anh ấy? Tất cả mọi việc đều đổ hết lên đầu, con chịu sao nổi?”. Bà nắm tay con dâu: “Nếu con vì thế cũng buông xuôi thì chồng con sẽ đi ăn bên ngoài, sẽ tìm người khác nấu cơm cho nó ăn, con có hiểu không?”. Bà nhìn xa xăm rồi nói tiếp: “Mẹ cũng sẽ bảo chồng con phải rút kinh nghiệm và chia sẻ việc nhà với vợ”.
Gần 60 tuổi rồi, tôi và bà, hai thân già nương tựa vào nhau, mỗi ngày vẫn nói chuyện, vẫn chia sẻ, cười đùa. Câu chuyện lặp đi lặp lại chủ yếu là về cuộc sống của các con, các cháu nhưng không bao giờ cũ, không bao giờ nhàm chán. Mấy đứa con vào hùa trêu: “Bố mẹ đã già mà còn tình cảm ghê, nhìn cứ như thanh niên ấy”. Con dâu nói thêm: “Chúng con còn trẻ mà chẳng mấy khi trò chuyện cởi mở, ngọt ngào với nhau nhiều như thế. Chúng con thấy ghen tỵ với bố mẹ đấy ạ”. Tôi cười: “Ai bảo chúng ta đã già nào?”.
Con rể nói chen vào: “Điều gì khiến bố yêu nhất ở mẹ?”. Tôi cười đáp lại: “Mẹ các con không giống những người đàn bà khác”. Bà liếc nhìn tôi âu yếm. Mấy đứa con và cháu túm tụm nhau lại cứ thắc mắc câu nói nửa vời của tôi. Tôi khà khà: “Ông bà cũng phải có bí mật riêng chứ, chúng bay định gài bẫy để điều tra hết hả?”.
Thật sự, trong nhịp sống thành thị ồn ã, xô bồ này, khi mà các con lao vào cuộc mưu sinh thì những ông bà già thường lặng lẽ trong góc nhà. Nhưng may mắn làm sao, bà đã biết “kéo” các con các cháu về nhà vào những dịp cuối tuần, lễ tết. Có người hàng xóm còn đùa: “Nhà ông bà thật có phúc, con cháu quây quần, đông đủ, lúc nào cũng rộn ràng, nên mở một nhà trẻ tại nhà đi thôi”. Nghe vậy, tôi chỉ biết mừng thầm trong bụng. Thực lòng tôi chỉ muốn nói với bà rằng: “Bà là niềm tự hào của tôi”.
Thế hệ chúng tôi thường quan trọng “lời chào” nhưng các con lại đề cao “mâm cỗ”. Vậy nên giữ hòa thuận trong gia đình là điều không dễ dàng. Ai đang có một gia đình, cần lắm mỗi khi đi xa thì nhớ nhung, vương vấn, nhưng mỗi khi về nhà thì cảm nhận được sự ấm áp. Không phải ai khác, chỉ có người phụ nữ mới làm được.
(Theo Hàn Minh Thái/PNTĐ)
" alt=""/>Đừng “bán khoán” chồng con cho bà hàng phở ngoài phốQuỳnh Anh cho biết, rất vinh dự khi được đại diện cho tuổi trẻ cả nước bày tỏ cảm xúc của mình. May mắn được sinh ra trên mảnh đất Điện Biên anh hùng, có ông bà là những người trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ, Quỳnh Anh nói, từ những câu chuyện, thước phim và lời kể của ông bà, Điện Biên Phủ là vùng đất "huyền thoại".
Đó là nơi chứng kiến tinh thần quật cường, anh dũng của quân và dân ta với "56 ngày đêm, khoét núi ngủ hầm; mưa dầm cơm vắt/Máu trộn bùn non; gan không núng, chí không mòn".
Quỳnh Anh chia sẻ, trang sử hào hùng về Điện Biên Phủ năm xưa đã cho mình niềm tin yêu, tự hào về mảnh đất mình được sinh ra, lớn lên, về trách nhiệm luôn khắc ghi trên con đường học tập, lập thân, lập nghiệp.
Đó cũng là những hành trang quý giá, giúp cô có thêm động lực khi trở thành một cán bộ Đoàn TNCS Hồ Chí Minh.
Trong bài phát biểu, Quỳnh Anh bày tỏ: “Thế hệ trẻ chúng cháu ý thức sâu sắc rằng, mỗi thành quả chúng cháu được thụ hưởng ngày nay được đánh đổi bằng máu xương của các bậc tiền bối cách mạng và hàng triệu người con Việt Nam...
Máu của anh chị, của chúng ta không uổng/Sẽ xanh tươi đồng ruộng Việt Nam/Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam/Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng...
Thế hệ trẻ chúng cháu rất vinh dự và nguyện dốc sức, mang khát vọng thanh xuân hòa cùng với khát vọng chung của cả dân tộc, góp phần xây dựng đất nước ta ngày càng phồn vinh, hạnh phúc", Quỳnh Anh nói.
Tự hào có ông bà ngoại đều tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ
Chia sẻ với VietNamNet, Quỳnh Anh cho hay, bản thân vinh dự, tự hào và xúc động khi được lựa chọn đại diện thế hệ trẻ phát biểu tại Lễ kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ.
Cô cũng xác định đây là một nhiệm vụ, trọng trách mình được tin tưởng giao phó và cần thực hiện tốt nhiệm vụ này.
“Sau mỗi buổi duyệt và những lời góp ý, tôi cố gắng làm sao từng câu, từng chữ trong bài phát biểu cũng như cách thể hiện thật gần gũi, cảm xúc nhưng vẫn truyền tải được sự tri ân của thế hệ trẻ đối với các bậc tiền bối cách mạng và khẳng định trách nhiệm của thế hệ trẻ là tiếp bước cha anh viết tiếp những trang sử hào hùng của dân tộc.
Tôi cũng cố gắng dành thời gian đào sâu nghiên cứu viết bài, sửa bài để chỉ trong một thời gian giới hạn nhưng bài phát biểu vẫn toát lên được tình cảm của một người con Điện Biên. Đồng thời, bài phát biểu cũng có thể nói lên được tình cảm, sự trân trọng lịch sử và mong muốn mang khát vọng của thế hệ trẻ hoà chung khát vọng của cả dân tộc, góp phần xây dựng đất nước ngày càng phát triển.
Ngoài ra, tôi cũng chuẩn bị một tinh thần, tâm thế thật bình tĩnh, tự tin để có thể hoàn thành tốt bài phát biểu”.
Quỳnh Anh chia sẻ, từ nhỏ đã luôn tự hào được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Điện Biên anh hùng gắn với chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ “lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu”.
Cô cũng may mắn được sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, khi có ông nội là lão thành cách mạng, ông ngoại là chiến sĩ Điện Biên, bà ngoại là dân công hoả tuyến phục vụ chiến trường Điện Biên Phủ.
Quỳnh Anh chia sẻ thêm, nhà ông hiện nay nằm ngay chân suối cạn, nơi từng là hàng rào dây thép gai vòng ngoài của trung tâm đề kháng Him Lam năm xưa.
“Ông tôi năm nay đã 94 tuổi, nhưng những ký ức về “56 ngày đêm khoét núi, ngủ hầm" vẫn nhớ rất rõ. Ông cũng thường kể cho tôi về những ngày tháng kỳ tích ấy. Đó là về trận đánh đầu tiên mở màn chiến dịch tại cụm cứ điểm Him Lam với quyết tâm “trận đầu phải thắng”.
Những ngày sau đó, trung đoàn của ông được lệnh đào hào chia cắt sân bay Mường Thanh. Đó là những ngày mưa liên tục, ông và đồng đội của mình chỉ ăn gạo rang, uống nước, tiểu đội 3 người dựa lưng vào nhau lấy hơi ấm, dưới hào là bùn non, là nước, thậm chí cả máu trộn lẫn. Nhưng tinh thần của ông và đồng đội không hề nao núng…”, Quỳnh Anh nói.
Cô gái trẻ cho hay, những câu chuyện về lịch sử, về những năm tháng gian khổ, tinh thần chiến đấu anh dũng của ông cha ta sẽ mãi là những tấm gương mà những người con, người cháu như cô khắc ghi và lấy làm động lực, hành trang cho cô trong cuộc đời.