
PGS.TS Nguyễn Văn Nhã, nguyên trưởng ban đào tạo ĐHQG Hà Nội, cho rằng giảm thời gian học đại học là việc không hề đơn giản. |
Bộ GD-ĐT đang đề xuất rút ngắn tời gian đào tạo đại học |
Ai cũng muốn cắt, nhưng không phải môn của mình
Ông nhận xét như thế nào về đề xuất của Bộ GD-ĐT rút ngắn thời gian đào tạo đại học từ 4 – 6 năm xuống còn 3 – 4 năm?
- Tôi khẳng định việc rút ngắn thời gian đào tạo đại học là phù hợp với việc hội nhập quốc tế. Rất nhiều chương trình đào tạo của các nước châu Âu đều rút ngắn thời lượng học, điều này phù hợp phương thức đào tạo theo tín chỉ mà Bộ GD-ĐT đang chỉ đạo.
Vấn đề là cần có sự thống nhất nên rút ngắn như thế nào để nâng cao được chất lượng và hiệu quả đào tạo. Mục tiêu là sinh viên phát huy được sở trường của họ, tốt nghiệp có khả năng tìm được việc làm. Vì thế, cần tập trung vào “dạy cho họ một cái nghề thật giỏi”.
Chương trình đào tạo bao gồm 4 khối kiến thức: Kiến thức chung (chính trị, tư tưởng, ngoại ngữ, toán đại cương…), kiến thức cơ sở, sau đó vào kiến thức ngành, rồi chuyên ngành.
Khối kiến thức chung, gần như trường nào cũng có, tổng cộng khoảng 30 tín chỉ, chiếm khoảng 1 năm học. Như vậy chỉ có 3 năm học chuyên ngành và chuẩn bị tốt nghiệp.
Nếu chúng ta đào tạo 3 năm thì có nghĩa là thời gian đào tạo ngành không thể rút đi được, bởi vì lý thuyết có thể điều chỉnh ngắn đi nhưng phải tăng thời gian thực hành. Nếu rút ngắn thời gian đào tạo mà lại giữ khối kiến thức chung, cắt vào kiến thức ngành thì có khác nào trong một bữa ăn cắt đi món chính và để lại toàn món phụ.
Vậy khối kiến thức chung kia phải làm thế nào? Nhìn sang các trường ở châu Âu áp dụng chương trình đào tạo 3 năm, thì họ không có khối kiến thức chung như Việt Nam. Khối kiến thức chung với một số môn học bắt buộc đều được đẩy ra khỏi chương trình đào tạo chính thức, trở thành điều kiện cần cho các sinh viên tốt nghiệp. Ví dụ như ngoại ngữ chẳng hạn, sinh viên được yêu cầu phải có được chứng chỉ đúng theo quy định, còn việc họ học ở đâu là tùy ý.
Với tình hình đào tạo thực tế của Việt Nam hiện nay, điều ông cho rằng đáng băn khoăn nhất nếu các trường thực hiện việc rút ngắn thời gian đào tạo là gì?
- Khi chuyển đổi từ đào tạo niên chế (academic year) sang đào tạo theo tín chỉ (credit system) nhiều thầy cô rất ủng hộ rút ngắn thời lượng từ 240 - 250 đơn vị học trình xuống 120 - 140 tín chỉ, nhưng lại không muốn giảm giờ dạy của môn mình phụ trách (?). Cho nên phải tổ chức tọa đàm, ra nghị quyết để thống nhất, đồng lòng biên soạn lại chương trình đào tạo đáp ứng nhu cầu xã hội. Đó là việc làm không hề đơn giản!
Nay, muốn giảm bớt thời lượng chương trình đào tạo đại học, thì chắc chắn không thể cắt giảm một cách cơ học, cẩu thả, duy ý chí được.

|
PGS.TS Nguyễn Văn Nhã
|
Có tới 4 lực lượng tham gia đóng góp vào xây dựng chương trình đào tạocơ mà. Đó là các nhà sử dụng sản phẩm đào tạo, các chuyên gia giáo dụcvà giảng viên giàu kinh nghiệm, các sinh viên đang theo học và các cựusinh viên đã tốt nghiệp. Chắc chắn lãnh đạo nhà trường sẽ lắng nghe tưvấn thật kỹ để ra quyết định nên cấu trúc lại chương trình đào tạo saocho phù hợp nhất.
Tôi muốn nói phù hợp chứ không phải tối ưu nhất, bởilẽ mỗi trường có đặc thù riêng, địa bàn hoạt động, môi trường và điềukiện đảm bảo chất lượng khác nhau, nên đó là việc khó nhất.
Làm sao để chương trình đào tạo đi đôi với đổi mớiphương pháp giảng dạy, khai thác các sản phẩm công nghệ trong đào tạo,thư viện, quan hệ hợp tác giáo dục có hiệu quả nhất. chứ không chỉ làvấn đề thời lượng đào tạo.
Cắt giảm những môn sinh viên không chọn
Viện trưởng Viện trưởng Viện Khoa học Giáo dục Việt Nam, ông Trần Công Phong cho biết: “Rút ngắn thời gian đào tạo không đồng nghĩa với cắt giảm khối lượng kiến thức cần thiết, hay giảm chất lượng đào tạo”.
Là người có kinh nghiệm lâu năm làm việc trực tiếp tại trường đại học, ông cho rằng những khối lượng kiến thức không cần thiết thường nằm ở đâu? Và việc cắt giảm có thể diễn ra đơn giản, nhanh gọn được không?
- Rất đúng! Kinh nghiệm cho thấy phải mất nhiều năm mới chuyển được từ đào tạo niên chế sang đào tạo theo tín chỉ. Có đơn vị đào tạo vẫn quan niệm đơn giản dẫn đến không phải là đào tạo theo phương thức tín chỉ hoặc là “tín chỉ nửa vời”.
Nếu là đào tạo theo tín chỉ thực sự thì sinh viên có quyền đăng ký học những môn học bổ ích cho họ, được lựa chọn môn học, lựa chọn thời điểm học, lựa chọn tốc độ học cơ mà. Nhà trường phải xây dựng nhiều môn học khác nhau, chuẩn bị điều kiện cho sinh viên được lựa chọn.
Sinh viên rất thông minh để biết chọn môn học nào là thật sự cần thiết. Từ đó, nhà trường sẽ nhìn thấy môn nào không ai lựa chọn, thầy cô nào không ai đăng ký học thì dễ dàng giải quyết hơn là áp đặt kiểu cứng nhắc. Đó cũng là theo chuẩn quốc tế chứ không phải là gì mới cả.
 |
Ảnh Lê Anh Dũng |
Một số môn học hiện nay được mặc định là không thể thiếu trong chương trình đào tạo của các trường là các phần học về chính trị, tư tưởng. Theo ông, có nên đặt ra vấn đề cắt bớt thời lượng học những môn này không? Nếu cắt bớt có ảnh tưởng gì tới việc hình thành nhân cách, đạo đức của sinh viên không?
- Bộ GD-ĐT đã có quy định Khung chương trình đào tạo bậc đại học, bậc cao đẳng. Điều này rất cần thiết để đảm bảo mặt bằng (levels) chung toàn quốc, nhưng các trường phải chủ động để có chương trình đào tạo hoàn chỉnh, mang sắc thái, thương hiệu của riêng trường mình.
Để giúp cho sinh viên phát triển toàn diện, không thể thiếu những môn chính trị, văn hóa xã hội… Vấn đề là cách giảng dạy, nội dung giảng dạy như thế nào.
Ở bậc đại học, người thầy giỏi phải biết cách truyền tâm huyết, khát vọng tìm tòi khám phá cho người học chứ không thể giảng dạy “thầy đọc trò chép” được. Cái khó là môn học nào nên chuyển thành môn điều kiện tốt nghiệp, môn học nào là chủ đạo, cốt lõi của ngành đào tạo thì không được cắt giảm.
Với một thời lượng học tương đương nhiều khóa đào tạo cử nhân ở các nước có nền giáo dục tiên tiến nhưng chất lượng cử nhân Việt Nam vẫn không được đánh giá cao. Nếu chỉ nhìn vào chương trình đào tạo và phân bố chương trình, theo ông, điều gì làm nên sự khác biệt về chất lượng đào tạo?
- Có sinh viên đã thắc mắc: Cùng một chương trình đào tạo về kinh tế hoặc công nghệ mà nhiều trường cùng đào tạo thì sự khác nhau ở chỗ nào?
Xin trả lời là khác nhau là tấm bằng tốt nghiệp ấy do trường nào cấp! Vì vậy, người học phải lặn lội để được học ở trường nào có nhiều giáo sư giỏi, thương hiệu danh tiếng cho dù học phí đắt. Thật khó khi ví rằng: thực khách bây giờ rất sành ăn, họ sẽ tìm đến quán phở ngon dù là trong ngõ hẻm, dù phải xếp hàng!
Tôi lấy một thí dụ về đào tạo đại học ở Mỹ - cũng 4 năm, nhưng là 4 năm học và làm việc thật sự.
Ngay từ năm thứ nhất, sinh viên phải hoàn thành được một bài tập cụ thể, và phải tham gia vào một nghiên cứu.
Tới năm thứ hai, sinh viên phải xuống thực tế tại các nhà máy, cơ sở lao động và phải có được một bài tham luận.
Năm thứ ba, sinh viên phải tham gia được vào các công trình nghiên cứu khoa học của thầy cô, để được trực tiếp làm một số việc đơn giản, qua đó hiểu về quy trình, cách thức làm một đề tài khoa học.
Sang năm thứ tư, sinh viên phải có một khóa luận thức sự, phải có được công trình nghiên cứu của riêng mình.
Trải qua một quá trình học tập, làm việc cật lực như vậy nên sinh viên của Mỹ nắm rất chắc cả lý thuyết với kỹ năng.
Ngoài ra, chất lượng đào tạo còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa, nhưng trước hết là đội ngũ và chất lượng đội ngũ giảng viên. Bạn sẽ tự hào khi khoe với bạn bè được học môn này do thầy này dạy; bạn sẽ nhớ mãi những kỉ niệm về thầy dạy trong suốt cuộc đời. Đó chính là sự khác biệt!
Xin cảm ơn ông.
"Ta xem những nước tiên tiến họ đã làm và thành công như thế nào để rút kinh nghiệm. Vả lại, hội nhập quốc tế ngày càng sâu rộng nên những quy định, luật lệ, số lượng các môn học, thời lượng đào tạo…ta cũng nên giống họ để dễ trao đổi, dễ liên thông liên kết - giống như luật bóng đá vậy!" |
Ngân Anh thực hiện
" alt="Cắt giảm những môn vô bổ ở đại học như thế nào?"/>
Cắt giảm những môn vô bổ ở đại học như thế nào?

- Về thành phố lớn học tập, không ít sinh viên các tỉnh lẻ thuê trọ ngoài ký túc xá phải chịu những quy định oái oăm của chủ nhà đề ra. Câu chuyện nữ sinh T.H bị chủ trọ bạt tai, dùng dây vụt vào người ở Hà Nội được đăng trên Facebook ngày 18/5 nhận được nhiều chia sẻ, đồng cảm.Hoàng Tiến, một cựu sinh viên Trường ĐH Giao thông vận tải (Hà Nội) thì nhớ mãi câu chuyện hồi năm 2006 khi anh mới chân ướt chân ráo từ Vĩnh Phúc xuống thủ đô ăn học. Để tiết kiệm tiền và muốn tìm được phòng gần trường, Tiến và ba bạn khác thuê trọ ở một nhà chủ trên đường Cầu Giấy trong căn phòng khoảng 12m2 được làm tạm bằng nhôm rỉ và gỗ loại ọp ẹp.
"Ngoài chuyện gia đình chủ nhà đánh chửi, xô xát lẫn nhau "như cơm bữa", tra tấn bọn mình, họ cũng có nhiều quy định oái oăm như nếu con chó nhà họ có lên gần khu trọ rồi ị phân, nếu không dọn kịp thì cả phòng sẽ bị nhà chủ chửi thậm tệ.
 |
Xuất phát từ những bất đồng trong chuyện thuê nhà trọ, người phụ nữ (áo tím) xuất hiện trong clip được cho là chủ nhà trọ và nữ sinh T.H xảy ra xô xát (Ảnh cắt từ clip) |
"Bạn bè mình vào chơi đều phải đóng tiền gửi xe, mỗi lần vào không quá 2 người, nếu thấy có đồ đạc gì khả nghi đều bị kiểm tra như hình sự. Cái ổ cắm ở gần nhà tắm nếu mình có sạc điện thoại hay đun ấm nước, bị phát hiện sẽ phạt 100.000 đồng" - Tiến nhớ lại thời sinh viên.
Hòa Minh, một sinh viên Trường ĐH Điện lực hiện trọ ở phường Quan Hoa, quận Cầu Giấy cười như mếu: "Chủ nhà chỗ mình quy định sau 0h tất cả phải tắt điện phòng, muốn sử dụng phải dùng đèn bàn. Lần 1 phát hiện bị nhắc nhở, lần 2 sẽ bị đuổi. Mỗi lần muốn học muộn không được, vì việc chuyển chỗ ở không phải dễ tìm được nơi phù hợp".
Còn Phan Hùng, sinh viên Trường ĐH Kinh tế-Kỹ thuật công nghiệp (Hà Nội) trọ ở khu vực Tam Trinh cho biết: "Gần nhà trọ mình ở có hai hàng tạp hóa đối diện nhau, một hàng bán thân thiện giá vừa phải, hàng còn lại là con bà chủ nhà. Dù nhà này bán đắt hơn nhưng lúc nào bọn mình cũng phải mua ở đó, không mua thì họ sẽ tăng tiền điện nước, ở hay không tùy mình".
"Hở" ra là phạt
Quên khóa, khép cửa cổng: phạt, quên tắt điện nhà vệ sinh: phạt, mở nhạc qua 22h: phạt; đưa bạn vào chơi, không báo cáo, xin phép: phạt; không đóng tiền nhà đúng hạn: phạt; để bạn ngủ qua đêm không xin phép, trình chứng minh thư: phạt; để rác quá nhiều mà không vứt: phạt,...là những quy định ở khu trọ của Hà Nam, sinh viên Trường ĐH Thương mại.
Nhìn vào hợp đồng của nữ sinh T.H với chủ nhà trọ với quy định phạt tiền của chủ nhà trọ khá nghiêm ngặt như: nộp tiền nhà chậm theo hạn sẽ bị phạt; vứt rác ở ô thoáng trong phòng bị phát hiện phạt 500.000 đồng;
Không được để khách đến chơi quá 22h, không đưa chìa khóa cho khách tự mở cổng ra vào, không cho xe khách để qua đêm, không thực hiện đúng sẽ bị phạt 200.000 đồng; cố tình để bạn bè, người thân ở lại không xin phép sẽ bị phạt 200.000 đồng hoặc tháng đó phải đóng thêm 1 tháng điện nước...
Về điều khoản chung, hợp đồng quy định "nếu bên nào thực hiện sai hợp đồng bị phạt tiền gấp 3 lần/tháng, còn tiền đặt cọc không hoàn lại".
Sống trong sợ hãi
Ngọc Định, sinh viên Trường ĐH Ngoại ngữ (ĐHQG Hà Nội) nhớ lại: "Lần đó mình ở 233 Xuân Thủy, quận Cầu Giấy, Hà Nội gặp ông chủ siêu khó tính, cứ bạn bè vào chơi là thấy bóng ông đi ra đi vào tỏ vẻ hằn học.
 |
Trong ảnh: Bên ngoài khu nhà có phòng cho thuê trọ của gia đình bà M. ở phố Hồ Tùng Mậu (Hà Nội) nơi vừa xảy ra vụ việc nữ sinh T.H bị bà M. bạt tai, dùng dây vụt vào người . |
Có lần đến dịp đóng tiền nhà, ông gia hạn nếu trong ngày không có tiền thì phải chuyển hết đồ đạc đi. Thế là hôm đó phải đi thật, mình và đứa bạn cùng phòng lếch thếch khuôn đồ, chở đi bằng xe đạp đi gần 4km sang gửi bạn. Tối muộn mới xoay được tiền thì ông cho vào không quên xả ra một tràng các lời chửi bới".
Nguyễn Hồng, sinh viên Trường ĐH Thương mại (Hà Nội) đang trọ trên phố Trần Cung cho biết: "Quy định ở khu trọ mình rất nghiêm. Trước 22h bạn phải về nhà, muộn một chút là phải ở ngoài vì chìa khóa cổng chỉ có một và do chủ nhà giữ. Muốn đi đâu cũng nơm nớp lo về sớm hoặc xin qua chỗ bạn ngủ nhờ".
Khu trọ của Hồng cũng yêu cầu các phòng không được dẫn bạn khác giới vào chơi dù ngày hay đêm. "Cô chủ nhà thì gần như lúc nào cũng túc trực ở lối ra vào 24/7. Nếu vi phạm, bị phát hiện bạn đừng mong được ở lại dù chưa đến tháng phải trả phòng" - Hồng cho biết.
Nguyễn Loan - một sinh viên Học viện Báo chí-Tuyên truyền tâm sự: "Mình mới tới trọ ở khu Cầu Giấy, chủ nhà bắt đặt cọc trước nửa năm, cả chục triệu đồng. Quá trình ở, một lỗi nhỏ như chậm vứt rác, mở nhạc hơi to, đưa bạn vào chơi đi qua không hỏi cũng bị đáp lại bằng những cái nhìn hằn học.
Ở được hơn 1 tháng thì ngày nào mình cũng bị than phiền hết chuyện này đến chuyện khác để mình không ở nữa. Đến khi tính chuyển phòng đi thì họ không cho lấy số tiền đặt cọc. Nài nỉ mãi, họ trả cho được thêm 2 tháng".
Trái ngược lại với sự xét nét của nhiều chủ nhà trọ, Vân Trường, sinh viên Trường ĐH Công nghiệp Hà Nội từng trọ ở khu vực Xuân Đỉnh, quận Nam Từ Liêm cho biết, chủ nhà gần như phó mặc sự quản lí cho sinh viên và người trọ. Mọi thứ hỏng hóc như điện nước, cửa, giường mình đều phải tự lo dù nhiều khi không phải lỗi mình gây ra.
Mong muốn tìm được những chỗ trọ giá rẻ, dịch vụ hợp lí như khu ký túc xá hiện đại của ĐHQG Hà Nội ở KĐT Mỹ Đình, làng sinh viên Hancinco hay có được một chỗ ở trong kí túc xá của trường với không ít bạn sinh viên vẫn chỉ là mơ ước.
" alt="Sinh viên khốn khổ vì 'luật' của chủ nhà trọ"/>
Sinh viên khốn khổ vì 'luật' của chủ nhà trọ
Nhiều người bảo thầy Đặng Văn Cương “liều lắm”, dám đưa lũ trẻ nghèo khó xuống ở nội trú rồi phải tự xoay xở việc ăn uống cho các em. Thầy còn đưa cậu học trò tí hon đã tám tuổi chỉ cân nặng 3,5 kg về ở với mình.16h30, tan trường, 37 học trò ở thôn Gò Da, xã Sơn Ba, huyện miền núi Sơn Hà (Quảng Ngãi) kéo nhau về khu nội trú nằm ở phía Bắc của dãy phòng học. Cạnh đó, một nhà ăn với cơm, canh đã dọn sẵn.

|
Thầy Đặng Văn Cương trong giờ sinh hoạt với học sinh nội trú thôn Gò Da (Ảnh Võ Quý) |
Đưa các em “hạ sơn” - chuyện không dễ dàng
Đưa tay chỉ ra phía bờ sông Re, xa xa là núi cao chất ngất, thầy Đặng Văn Cương, Hiệu trưởng Trường Tiểu học Sơn Ba, bảo: “Từ trường về thôn Gò Da, sau khi vượt sông Re phải cuốc bộ chừng năm giờ đường đèo dốc”.
Trường Tiểu học Sơn Ba là điểm trường khó. Đám học trò ở các thôn, nhất là thôn Gò Da, là người dân tộc, cuộc sống rất nghèo khó. Cứ đến mùa thì chúng trốn học đi bứt đót, kiếm mật ong rừng. Thầy đến vận động phụ huynh đưa con đến lớp thì thường được trả lời: “Mình cũng có bảo nhưng chúng có nghe đâu. Nghèo khó quá mà!”.
Năm 2009, thầy Cương cùng các đồng nghiệp bàn bạc thống nhất đưa 15 học sinh về ở nội trú tại điểm trường chính. Nghe ý kiến từ thầy Cương, lãnh đạo Phòng Giáo dục huyện Sơn Hà lo ngại: Vận động đưa các em về trường mà chỗ ở không có và không có chế độ gì thì làm sao nuôi nổi. Nhưng thầy Cương và các thầy cô trong trường quyết tâm nên cũng được gật đầu đồng thuận.
Ngay sau đó các thầy cô xếp dọn ba phòng ở, vốn là phòng giáo viên cho các em tá túc. Cũng từ ngày đó, sau giờ dạy trên lớp các thầy trần lưng cùng với thầy Cương đến các thôn xin cây gỗ về đục đẽo làm nhà ăn, rồi cùng nhau đóng bàn ghế. Bàn tay thầy giáo quen cầm phấn, cầm bút giờ lại cầm cưa, cầm đục, cưa đục có khi trượt cả vào tay.

|
Thầy Đặng Văn Cương và cậu học trò tí hon Đinh Văn KRễ (ảnh trái) (Ảnh: Võ Quý) |
Học trò bản Gò Da khi còn ở với cha mẹ thường chỉ có rau rừng và khoai mì, giờ được ăn cơm, có cá các em ăn mạnh lắm. Đồng lương còm của các thầy cô lại phải trích ra mua gạo, mắm, cá khô cho các em. Sau đó thầy Cương xin Huyện ủy, UBND huyện hỗ trợ và vận động các mạnh thường quân góp bữa ăn cho các em.
Vừa làm cha vừa làm mẹ
Ở nội trú có những câu chuyện cười ra nước mắt. Các em lâu nay ở nhà sàn, nay ở nhà trệt, giường tầng nên không quen. Những tháng đầu tiên, có em đến giờ ngủ không nằm trên giường mà chui xuống gầm giường đánh giấc. Thầy Cương đi kiểm tra thấy vắng lại tá hỏa đi kiếm. Ở phòng tập thể có một cái tivi. Thấy cảnh xe chạy trong phim, các em lại tưởng xe đâm vào mình nên nghiêng người… né. Có em sức khỏe yếu như em Đinh Thi Siêng, mỗi khi trở trời thường nóng sốt lên cơn co giật, thầy Cương cùng các thầy phải thức canh chừng để cấp cứu.
Dần dần những đứa trẻ bắt đầu quen nếp sống mới. Các em biết sử dụng đũa tre, biết giữ vệ sinh, biết chào hỏi khi có khách lạ đến trường. Từ 15 học sinh ban đầu, sau bảy năm, hiện ở trường có 36 học sinh thôn Gò Da ở nội trú.
Già làng Gò Da, ông Đinh Văn Kết, nhiều lần sang thăm trường, thấy con cháu của thôn học nội trú tiến bộ thì mừng lắm. Không nói tiếng Kinh được nhiều nên ông cứ nắm lấy tay thầy Cương cùng các thầy cô lắc lắc, mắt rơm rớm.
Thầy Cương nói đơn giản: “Ở vùng xa này cuộc sống của bà con nghèo khó lắm. Nếu không tạo điều kiện cho các em học hành thì thế hệ mai sau cũng nghèo khó thế thôi. Chính vì suy nghĩ này mà tôi cùng các đồng nghiệp cố gắng…”.
Bây giờ đường về thôn Cây Da đã có chiếc cầu kiên cố bắc qua sông và từ năm 2013 mỗi học sinh nội trú đồng bào dân tộc thiểu số được hưởng chế độ của Nhà nước nên các thầy cô ở trường cũng đỡ gánh nặng. Tuy vậy, trường vẫn duy trì vườn rau và chuồng trại nuôi gà. Thầy Cương khoe: “Tết Đinh Dậu vừa rồi trường bán con heo rừng lai được 12 triệu đồng. Số tiền này là của để dành phòng khi các em bị ốm đau”.
Cưu mang học trò 8 tuổi nặng 3,5 kg Tháng 3/2016, anh Đinh Văn An ở thôn Gò Da đề xuất với nhà trường cho em Đinh Văn KRễ, em bé tí hon đã 8 tuổi nhưng chỉ cân nặng được 3,5 kg xuống ở nội trú để được hòa nhập với bạn bè. KRễ “hạ sơn”, được đặc cách ở với thầy Cương. “Ở trên bản cháu có mặc quần áo bao giờ đâu. Xuống dưới này tụi mình phải xuống dưới chợ huyện mua quần áo của trẻ sơ sinh về sửa lại cho cháu mặc. Ban đầu chưa quen với môi trường mới, KRễ rất thụ động, khi chuyển mùa lại bị sốt”. Những khi KRễ bệnh, thầy Cương lại thay mẹ của KRễ chăm sóc cho em. “KRễ rất thích món bánh xèo và đá banh. Bánh xèo thì dễ rồi, mình chạy xe đi mua được. Nhưng đá banh thì bàn chân tí hon chạy nhanh là ngã chỏng quèo. Nhìn thấy bạn bè cùng tuổi mang giày đá banh, KRễ thích lắm, cứ đứng xem rồi mon men lại gần sờ lên đôi giày của bạn. Thấy thương quá, tôi đã đi hỏi các tiệm nhưng chẳng có nơi nào bán giày kiểu đá banh cho trẻ sơ sinh nên đành thua” - thầy Cương tâm sự. Năm ngoái có dịp ra Hà Nội, thầy Cương lại mang KRễ theo để khám bệnh và được các bác sĩ xác định là mắc hội chứng Seckel. Non một năm ở nội trú, bây giờ hỏi chuyện, KRễ đã biết “ạ”, biết bắt tay và biết vẫy tay tạm biệt. _______________________________ Với những nỗ lực của mình, năm 2013 thầy Đặng Văn Cương đã được Thủ tướng Chính phủ tặng bằng khen và năm 2016 là một trong hai thầy giáo của tỉnh Quảng Ngãi được Bộ GD-ĐT vinh danh. Riêng Trường Tiểu học Sơn Ba 10 năm qua luôn đạt danh hiệu trường tiên tiến.
|
Theo Võ Quý/ Báo Pháp luật TP.HCM
" alt="Quảng Ngãi: Thầy giáo ‘liều’ đưa học sinh đi nội trú"/>
Quảng Ngãi: Thầy giáo ‘liều’ đưa học sinh đi nội trú