当前位置:首页 > Giải trí > Nhận định, soi kèo Al Jazira vs Ittihad Kalba, 20h55 ngày 23/4: Tìm lại niềm vui 正文
标签:
责任编辑:Giải trí
Nhận định, soi kèo St. Pauli vs Leverkusen, 0h30 ngày 21/4: Chờ đợi sự bất ngờ
Phát biểu tại chuyến thăm, bà Phan Thị Thắng - Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch UBND TP.HCM - biểu dương những kết quả mà lãnh đạo và hàng chục nghìn cán bộ nhân viên HDBank đã gặt hái được, nhất là tích cực thực thi chuỗi hoạt động an sinh xã hội, góp phần phục vụ công tác phòng chống dịch bệnh Covid-19, vừa đảm bảo phát triển kinh tế, vừa chăm lo cho các hoàn cảnh khó khăn.
Bà Nguyễn Thị Phương Thảo - Phó Chủ tịch thường trực HĐQT HDBank đã báo cáo những thành tựu nổi bật đạt được trong năm qua. Với những đóng góp tích cực trong công tác phòng chống dịch bệnh Covid-19, HDBank vinh dự nhận Bằng khen của Thủ tướng Chính phủ, góp phần vào sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc; Đồng thời, đón nhận Cờ thi đua của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam vì những thành tích xuất sắc, dẫn đầu thi đua ngành ngân hàng.
Dịp này, Tập đoàn Sovico và HDBank đã trao tặng TP.HCM kinh phí xây dựng những căn nhà tình thương và hàng trăm bộ máy tính cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Với những phần quà ý nghĩa, HDBank mong muốn hỗ trợ bà con nghèo trên địa bàn đón Tết Nguyên đán an lành, ấm áp cũng như gửi đến mọi người dân lời chúc năm mới bình an, hạnh phúc.
![]() |
Trước đó, 11/2021, HDBank cũng đón nhận bằng khen của UBND TP.HCM trao tặng vì những đóng góp tích cực trong công tác phòng chống dịch bệnh Covid-19. Ngay trong thời gian cao điểm, HDBank đã tích cực quyên góp, ủng hộ Quỹ vắc xin của Chính phủ; trao tặng trang thiết bị y tế là xe cứu thương, máy thở, bộ kit test đến nhiều địa phương bùng dịch trên cả nước; trao hàng ngàn túi quà an sinh đến các gia đình bị ảnh hưởng của dịch; tổ chức chương trình “Bữa cơm yêu thương” cùng các nhà hảo tâm mang đến hơn 1 triệu suất cơm và hàng chục tấn lương thực, thực phẩm cho bác sĩ, các bệnh viện dã chiến, người dân nghèo… tại TP.HCM.
Một trong những thành tựu quan trọng khác của HDBank và Tập đoàn Sovico trong ứng phó đại dịch chính là sáng kiến xây dựng nền tảng ứng dụng “Việt Nam Khỏe Mạnh” tại địa chỉ www.vietnamkhoemanh.vn; Cùng với Bộ Thông tin và Truyền thông - Cục Tin học hoá, HDBank và Tập đoàn Sovico cũng đã xây dựng website gây Quỹ vắc-xin phòng, chống Covid-19 của Chính phủ tại địa chỉ www.quyvacxincovid19.gov.vn, thu hút sự chú ý từ nhiều cá nhân, tổ chức không chỉ trong nước mà còn lan tỏa rộng rãi đến người dân và tổ chức nước ngoài với số tiền huy động cho Quỹ lên tới gần 9.000 tỷ đồng, đóng góp quan trọng cho chương trình tiêm chủng toàn dân.
Tập đoàn cũng vừa nhận được bằng khen của Bộ trưởng Bộ Tài chính về sáng kiến “giải cứu” sàn giao dịch chứng khoán TP.HCM.
Những ngày qua, Ban lãnh đạo HDBank và Tập đoàn Sovico cũng đã tới thăm hỏi, tặng quà cho các em nhỏ tại Trung tâm hy vọng Tiên Cầu (Hưng Yên), Cơ sở bảo trợ trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt tỉnh Quảng Ninh (Quảng Ninh), Làng trẻ em SOS Đà Nẵng, Làng trẻ em SOS Nha Trang, Trung tâm Bảo trợ xã hội cơ sở 3 tại Đồng Nai, Làng trẻ em SOS Bến Tre… Tại đây, đoàn đã trao tận tay những món quà thiết thực, ý nghĩa. Cán bộ nhân viên HDBank và tập đoàn sovico đã cùng các em nhỏ giao lưu, trò chuyện và chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ, ấm áp, động viên các em trong cuộc sống.
HDBank và Tập đoàn Sovico cũng đã đồng thời trao tặng kinh phí xây dựng hàng trăm căn nhà nhà tình thương; 300 bộ máy tính; xe cứu thương; giường y tế cho các tỉnh, thành phố.
Nhiều năm qua, vào mỗi dịp Tết cổ truyền của dân tộc, các cán bộ nhân viên của HDBank lại tiếp tục thực hiện hành trình thiện nguyện, các chuyến thăm hỏi, tặng quà, chia sẻ yêu thương cho những hoàn cảnh khó khăn trên cả nước. Đó cũng là một phần của chương trình phát triển bền vững mà HDBank tạo lập trong nhiều năm qua, xây dựng HDBank trở thành Happy Digital Bank - Ngân hàng Xanh, Ngân hàng Số phát triển vì hạnh phúc của mỗi người dân.
Vĩnh Phú
" alt="‘Tết ấm tình thương’ với người có hoàn cảnh khó khăn ở TP.HCM"/>‘Tết ấm tình thương’ với người có hoàn cảnh khó khăn ở TP.HCM
Khóc nghẹn trước khoảnh khắc người cha Ukraine hôn từ biệt vợ con
Trong video, người xem thấy cảnh ông bố cố kìm nén sự xúc động để dặn dò cô con gái bé nhỏ. Vừa đội mũ cho con, anh đặt vội một nụ hôn lên má em bé. Và dường như hiểu được mọi chuyện đang xảy ra nên cô bé cũng khóc sụt sịt và quyến luyến không muốn rời. Đứng bên cạnh, người mẹ cũng buồn bã không kém. Cuối cùng, gia đình nhỏ 3 thành viên ôm lấy nhau khóc nức nở trước giờ phút chia xa.
![]() |
Người cha bịn rịn chia tay vợ con và không nỡ rời xa (Ảnh cắt từ clip). |
Hãng tin France24 đưa tin, nhiều người dân Ukraine muốn ở lại nhà, thì một bộ phận khác lại muốn di tản tới những nơi an toàn hơn. Trước bối cảnh căng thẳng giữa hai nước đang leo thang, nhiều người dân Ukraine đã mang theo hành lý, lương thực, thậm chí cả thú cưng xuống các ga tàu điện ngầm để trú ẩn.
![]() |
Ngày 24/2, hàng trăm người dân ở thành phố Kharkov đã xuống một ga tàu điện ngầm để trú ẩn khi các vụ nổ xuất hiện (Ảnh: The Washington Post). |
![]() |
Đám đông đứng chờ tại một trạm xe bus để cố rời khỏi thủ đô Kiev (Ảnh: Reuters). |
Theo Dân trí
Bức ảnh chụp ngẫu nhiên ghi lại khoảnh khắc ông bố làm cửu vạn đưa cậu con trai 3 tuổi đi làm cùng từng "gây bão" trong dư luận. Hơn chục năm trôi qua, cuộc sống của hai cha con có gì thay đổi?
" alt="Khóc nghẹn trước khoảnh khắc người cha Ukraine hôn từ biệt vợ con"/>Khóc nghẹn trước khoảnh khắc người cha Ukraine hôn từ biệt vợ con
Lấy chồng hơn chục năm nay Linh luôn là người vợ đảm, dâu thảo của gia đình. Cô luôn là người phụ nữ mẫu mực, mà bao ông chồng khác bắt vợ mình học hỏi theo. Suốt hơn mười năm hàng xóm láng giềng không ai nghe thấy gia đình cô có tiếng cãi vã, đánh đập gì. Chồng cô là một người cũng rất nóng tính, nhưng Linh lại là người biết hiểu và cương nhu đúng lúc. Cô không bao giờ để cho chồng có cơ hội nổi nóng với vợ con.
Đức – chồng Linh làm bên xây dựng nên đi tối ngày, chẳng mấy khi anh dành thời gian cho vợ con. Nhưng với sự khéo léo của Linh, một năm cô cũng khiến chồng cố gắng thu xếp công việc đi du lịch cùng gia đình 3, 4 lần. Biết vợ giỏi giang việc nhà, lại hết lòng yêu chồng nên Đức yên tâm về vợ lắm. Anh chẳng bao giờ phải lo con đói, hay thiếu quần áo mặc trước khi đi làm. Cũng vì có vợ giỏi nên nhiều khi Đức phó mặc mọi chuyện cho vợ, đâm đầu vào công việc, quên mất vợ mình cần gì ở anh.
Thế rồi tai họa đổ ập xuống gia đình yên ấm, hạnh phúc bấy lâu của vợ chồng anh chỉ bởi hành động vô tình của Đức với vợ. Sáng hôm ấy, Linh ốm nên dậy muộn hơn mọi ngày. Cô chỉ kịp làm cơm sáng cho chồng con mà quên mất tối qua là áo cho chồng. Đang vội, sờ đến áo không có, Đức nổi khùng lên với vợ.
- Hôm qua em làm gì mà không là áo cho anh? Cái áo nhăn nhó thế này anh mặc đi làm sao được.
- Em xin lỗi, hôm qua em mệt quá nên quên. Để em đi là loáng cái là xong luôn.
Linh vội vàng chạy vào phòng là áo cho chồng, vội quá cô để bàn là nhiệt độ cao không may nó nóng quá cháy mất một góc áo của chồng. Vừa hay lúc đó Đức vào xem vợ là xong chưa lấy ra mặc. Thấy áo bị thủng một lỗ sau lưng, đang vội đi Đức nổi khùng lên với vợ.
- Cô làm cái quái gì đấy. Cô muốn tôi đi làm muộn à?
- Em xin lỗi, để em lấy cái khác là cho anh.
Ảnh minh họa |
Vừa chạy ra tủ quần áo lấy, Linh không may va vào cái bằng khen của chồng treo ngay gần đó, nó rơi vỡ toang ra. Đây là món đồ Đức rất trân trọng, thấy vậy Đức điên máu lên tát vợ một cái đau điếng rồi nói như hét vào tai cô.
- Cô bị làm sao ấy? Bao nhiêu đồ cô phá của tôi chưa đủ hay sao? Hay cô lại tơ tưởng đến thằng nào rồi mà hậu đậu thế?
- Em xin lỗi, em không có…
- Cô dọn ngay chỗ này đi, bây giờ tôi đi làm. Tối về tôi sẽ nói chuyện tiếp với cô.
Đức vội vã đi làm, bỏ mặc vợ ở nhà. Đang làm điện thoại Đức có tin nhắn. Mở ra xem anh thấy là của vợ nhắn với nội dung “Tối anh về sớm nhé, em nấu cơm mừng con được học sinh giỏi”. Tắt điện thoại đi, Đức lại cắm đầu vào làm việc. Lúc sắp hết giờ làm anh nhận được điện thoại từ mẹ.
- Con đang làm gì đấy, vào bệnh viện x ngay.
- Sao vậy mẹ? Mẹ có bệnh gì à. Con sắp về rồi đây.
- Không. Mẹ không sao, nhưng con Linh…
- Vợ con sao ạ?
- Nó bị tai nạn đang cấp cứu, con vào ngay. Mẹ sợ có chuyện gì không hay xảy ra.
![]() |
Làm sao anh có thể tha thứ cho bản thân mình được đây? Tất cả là tại anh, do anh mà vợ mới như thế này. (ảnh minh họa) |
Tắt điện thoại Đức phóng như bay điện bệnh viện. Anh lao vào phòng cấp cứu tìm vợ, nhưng bị người nhà ngăn cản. Mẹ anh cho hay Linh đã cấp cứu gần tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy bác sĩ ra. Chiều nó bảo đi chợ mà không biết đi kiểu gì xe nó tông ra đến nỗi này. Vừa hay lúc đó đèn phòng mổ tắt, bác sĩ đi ra vẻ mặt buồn rầu. Thấy vậy Đức lao đến hỏi bác sĩ.
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ, cô ấy không sao chứ?
- Anh bình tĩnh, chúng tôi đã cố hết sức nhưng cô ấy… đã đi rồi. Anh và người nhà đưa cô ấy về lo hậu sự đi.
- Ông nói cái gì? Ông muốn trêu tức tôi à. Ông làm bác sĩ cái kiểu gì đấy?
Đức điên lên vì lời bác sĩ nói, anh lao vào quát tháo vị bác sĩ ấy, khiến người nhà anh phải cố gắng ngăn Đức lại. Bình tĩnh trở lại, Đức thều thào như người sắp chết bước vào phòng cấp cứu nhìn vợ. Anh kéo chiếc khăn phủ lên mặt vợ mà khóc rưng rức. Anh ôm chặt vợ khóc nấc lên.
- Vợ à. Tại anh sáng nay nổi nóng với em nên em mới bị như thế này đúng không? Anh xin lỗi, anh sai rồi. Vợ tỉnh dậy được không? À, em nói tối nay sẽ làm cơm cho anh cơ mà, em dậy đi, dậy làm cơm cho anh đi. – Đức lay vợ như để cô tỉnh dậy. Nhưng càng cầu xin, gào thét bên vợ thì Linh mãi không trả lời Đức, cô cứ nằm im ở đấy khiến Đức đau đớn vô cùng.
Ngày làm đám tang cho vợ anh ôm chặt linh cữu của cô mà khóc, ai nhìn vào cũng xót thương cho Linh và Đức. Gia đình họ đang hạnh phúc là thế, vậy mà…
Kể từ ngày vợ mất Đức xin nghỉ phép một thời gian dài ở nhà giam mình trong phòng tối. Anh luôn day dứt và đau khổ trước sự ra đi của vợ. Anh luôn nghĩ tại anh đã tát vợ, đã nặng lời với vợ nên mới xảy ra cơ sự này. Chỉ vì một lần nổi nóng, tức giận vớ vẩn mà anh đã tự tay đạp đổ hạnh phúc bấy lâu của mình. Để giờ đây Đức phải trả cái giá quá đắt và ân hận suốt đời vì lỗi lầm đó. Làm sao anh có thể tha thứ cho bản thân mình được đây? Tất cả là tại anh, do anh mà vợ mới như thế này.
(Theo Một Thế Giới)
" alt="Một lần tát vợ, chồng phải trả giá đắt và ân hận suốt đời"/>Nhận định, soi kèo LD Alajuelense vs Deportivo Saprissa, 09h00 ngày 22/4: Trận cầu “6 điểm”
"Ngọc Hoàng" Quốc Khánh lột xác trên sân khấu kịch
"Chủ tịch tỉnh" Phạm Cường bị dọa 'bắn chết' trên sân khấu
“Nhóm lợi ích” bị vạch trần trên sân khấu kịch" alt="'Cô câm' trở lại sân khấu"/>Em là mối tình đầu của tôi. Hai đứa yêu nhau vào năm thứ 3 đại học. Tôi đã xác định cả đời này sẽ chỉ lấy em mà thôi. Ngày trước, đã có lần bố mẹ nói cho tôi đi du học nhưng tôi không thích, tôi muốn học xong trong nước sẽ đi làm luôn.
Khi cả hai đứa đã xin được việc tôi dẫn em đến nhà chơi, hào hứng giới thiệu em với bố mẹ. Vừa mới tới, em đã sà ngay vào bếp nấu nướng cùng mẹ. Thấy mẹ niềm nở và vui vẻ lắm, tôi nghĩ mẹ đã ưng em.
Sau hôm đó, tôi dò hỏi ý mẹ thấy em thế nào. Mẹ chỉ cười bảo: “Con yêu thì cứ yêu, mẹ đâu có cấm, nhưng chuyện cưới xin thì không thể, vì sắp tới bố mẹ đã sắp xếp cho con đi du học rồi”. “Không, con đã nói không đi rồi mà mẹ”. Nhưng bà nhất quyết không chịu, tôi làm cứng bỏ ra ngoài ở luôn.
Tôi giấu chuyện này không cho em biết nhưng đích thân mẹ tôi đã tìm đến em. Hôm ấy chúng tôi đi chơi với nhau, thấy em buồn chứ không vui như mọi khi tôi đoán là đã có chuyện gì đó. Tôi gặng hỏi mãi, em mới thú nhận:
- Anh đi du học đi, 3 năm nhanh thôi mà, em sẽ đợi anh. 5 ngày nữa là đến lịch bay rồi, anh về nhà thu xếp hành lý để chuẩn bị đi đi.
- Em có hứa là sẽ đợi anh không?
- Em đợi mà.
Tôi ôm chặt em vào lòng, đêm ấy tôi ở lại bên em. Hôm sau tôi dọn đồ ở phòng trọ quay về nhà, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi đã hẹn em hôm tôi bay sẽ ra tiễn tôi, em đồng ý rồi mà không hiểu sao gần giờ bay vẫn chẳng thấy em đâu. Tôi lên máy bay lòng buồn vô hạn.
![]() |
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa. (ảnh minh họa) |
Sang đến nơi tôi viết thư về cho em nhưng không thấy hồi âm. Từ đó tôi cũng mất liên lạc luôn với em. Tôi có dò hỏi bạn bè nhưng không ai biết tin tức gì của em cả. 3 năm du học tôi trở về nhà, tôi tìm đến khu nhà trọ của em. Chị chủ nhà trọ bảo tôi đi 1 tháng thì em chuyển nhà trọ, giờ em ở đâu chẳng ai biết.
Tôi chán nản vô cùng. Suốt ngày lang thang cà phê 1 mình. Tình cờ tôi gặp lại 1 người bạn học đại học, cậu ấy nói em lấy chồng rồi nhưng cưới không thấy mời ai trong lớp. "Một lần tôi có gặp Mai (tên em) bế con đi khám trong bệnh viện. Lúc ấy ai cũng bận con nên không kịp hỏi han nhau nhiều". Vậy là em đã không chờ tôi như những gì em đã hứa.
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa.
Tôi không lập gia đình bởi vì lòng tôi vẫn không thể quên được em. Bố mẹ giục tôi lấy vợ không được ông bà cũng buồn lắm. Nhiều lần bà gọi cho tôi rồi nói trong nước mắt: “Giá ngày đấy mẹ để cho con lấy cái Mai thì bây giờ đã con đàn cháu đống rồi chứ đâu phải sống trong cảnh già hưu quạnh thế này”. Tôi cũng thương ông bà lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể rung động trước người con gái nào khác.
Tôi ở lại thêm 12 năm mới quay về. Bố tôi bị tai biết, khó qua khỏi, mẹ muốn tôi gần bố những ngày cuối cùng. Tôi thu xếp đồ đạc về nước. Tôi về 2 tháng thì bố mất. Tôi thấy mình là đứa con bất hiếu vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Lời trăng trối cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là bố muốn tôi phải lấy vợ, lúc ấy tôi đã gật đầu đồng ý để ông ra đi thanh thản.
Tôi và mẹ lo hậu sự cho bố xong thì mẹ cũng đổ bệnh và viện cấp cứu. Bà nằm viện một tháng thì đòi về nhà. Hôm tôi đưa mẹ về thì tình cờ gặp lại người bạn cũ mà 12 năm trước đã báo tin cho tôi biết người yêu của tôi đã lấy chồng. Đúng ra là cậu ấy đang tìm đến nhà tôi.
Hai chúng tôi phải đứng bần thần 10 phút mới nhận ra nhau, hai thằng đều đã có những thay đổi trên khuôn mặt.
- Tôi dò theo địa chỉ Mai cho để đến đây.
- Ông, ông biết tin tức của Mai sao?
- Đúng vậy, chính cô ấy nhờ tôi đến đây là để báo tin cho bố mẹ của ông. Cô ấy bảo cứ nói tên cô ấy với mẹ ông là bà sẽ biết. Không ngờ lại gặp ông về nước, Mai nghĩ ông vẫn sống bên kia.
Tôi thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi bạn nói Mai ốm khó qua khỏi thì lập tức đi ngay, mẹ tôi đang yếu nhưng bà cũng đòi đi. Dọc đường bà đã nói cho tôi biết một bí mật.
“Sau khi con đi 1 tháng, Mai có tới tìm mẹ. Cô ấy nói cô ấy đã có bầu với con, mẹ bảo cô ấy bỏ thai đi và đừng chờ đợi con vì chắc chắn con sẽ ở lại đó làm việc chứ không quay về đâu. Mẹ đưa tiền cho cô ấy đi phá thai nhưng cô ấy không lấy. Cô ấy khóc và bảo “cháu sẽ không bỏ con cháu và cũng sẽ không cản trở sự nghiệp của anh ấy”, sau đó mẹ không thấy cô ấy quay lại nữa. Đợt con học xong trở về, thấy con nói Mai đã lấy chồng, mẹ nghĩ chắc dạo đó nó đã bỏ cái thai đó đi rồi”.
Vậy mà mẹ đã giấu tôi chuyện này bao nhiêu năm qua, sao mẹ không nói cho tôi biết. Con tôi, trời ơi…
“Không, Mai không hề bỏ thai bác ạ. Cháu cũng mới biết việc này, cô ấy đã sinh con và nuôi con một mình, cô ấy vẫn chờ đợi Hùng (tên tôi) suốt 15 năm qua. Khi cô ấy biết mình không qua khỏi, cô ấy muốn liên lạc với bác để bác nhận cháu của mình”.
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếc gào khóc đã vang lên. Tôi chạy thẳng vào trong, em nằm đó, một đứa trẻ chừng 14 tuổi khóc lóc vật vã gọi mẹ.
Nó là con tôi đây mà, tôi ôm chầm lấy con, thằng bé không biết tôi nhưng nó cứ để yên cho tôi ôm. Tôi nắm đôi bàn tay đã lạnh của em rồi khóc nấc: “Em đã một mình nuôi con và chờ anh 15 năm, sao không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?”.
(Theo Một thế giới)
" alt="Sao em không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?"/>