当前位置:首页 > Thể thao > Nhận định, soi kèo Napoli vs Empoli, 1h45 ngày 15/4: Chắt chiu điểm số 正文
标签:
责任编辑:Thời sự
"May quá, cậu đến đây rồi. Tôi có việc gì thì nhờ cậu lo cho con bé. Cậu đừng chia tay nó. Con bé khổ lắm rồi. Tôi sẽ về quê, không làm phiền hai đứa nữa", bố Tơ (NSND Công Lý) khóc nói với con gái.
Thấy bố bi quan, Tơ khóc lóc xin bố đừng nói vậy. Ông chỉ trả lời: "Con không phải khóc nữa. Con lo cho bố 10 năm qua là đủ lắm rồi. Con phải sống cuộc sống của mình nữa".
Tố chứng kiến mọi việc cũng không kìm được xúc động. Anh hứa sẽ cùng Tơ chăm sóc bố cô khi ông bị bệnh.
![]() | ![]() |
Ở một diễn biến khác, thấy Tố đi hẹn hò về, Tú - người hàng xóm nhiều chuyện tỏ ra giận dỗi Tố.
Thấy vậy, Son (Kim Oanh) trêu Tố: "Chắc anh ấy ghen đấy". Tố ngây thơ hỏi: "Nó yêu ai à mà ghen?".
Cũng trong tập này, vì việc làm ăn thất bát, Danh (Anh Vũ) tiếp tục chèo kéo bạn bè đầu tư để lấy tiền trả nợ. Tuy nhiên, Danh không đạt được mục đích còn bị bạn sỉ nhục.
![]() | ![]() |
"Đợt này hai vợ chồng tôi chuẩn bị nhân chuỗi kinh doanh cửa hàng. Tôi thấy bạn dạo này rủng rỉnh tiền nên đầu tư cùng chúng tôi đi. Tôi thấy dự án này ổn lắm", Danh nói với bạn.
Người bạn kia đáp: "Đây là 10 triệu. Nếu cậu không có tiền thì cầm lấy mà tiêu tạm. Tôi không thiếu tiền nhưng không đầu tư, cũng không cho cậu vay vì biết rõ cậu không có khả năng trả".
Liệu, gia đình Tố sẽ phản ứng ra sao khi biết anh quyết tâm lo cho bố bạn gái?, diễn biến chi tiết tập 11 phim Dưới bóng cây hạnh phúcsẽ lên sóng tối 7/2, trên VTV1.
Theo thông tin từ phía cảnh sát Buffalo, New York, nhóm gồm 6 thanh thiếu niên với độ tuổi từ 14 – 19 đã bị cáo buộc trộm cắp chiếc Kia thông qua thử thách “Kia Boyz” – vốn là một từ khoá (hashtag) độc hại lan truyền trên mạng xã hội tiktok, khuyến khích và dạy mở khóa xe ô tô bằng cáp kết nối USB. Sau khi đánh cắp chiếc ô tô này, nhóm thanh thiếu niên kể trên đã lái xe bỏ trốn. Tuy nhiên, do chạy quá tốc độ, ô tô đã mất lái và đâm thẳng vào tường.
Chiếc xe bị đánh cắp đã va chạm mạnh ở tốc độ cao khiến 5 người ngồi trong xe văng ra ngoài. Ba trong số 6 người đã tử vong ngay tại chỗ và 1 người tử vong tại bệnh viện. Hai thành viên còn lại là một bé gái 14 tuổi và tài xế 16 tuổi may mắn thoát chết. Chiếc xe Kia cũng hóa thành đống sắt vụn khi toàn bộ thân xe bị bẹp rúm.
Bé gái 14 tuổi hiện vẫn đang được điều trị trong khi nam tài xế 16 tuổi đã được xuất viện và đang phải đối mặt với nhiều tội danh khác nhau, trong đó có tội danh sở hữu tài sản trộm cắp, lái xe quá tốc độ.
Trong những tháng gần đây, số vụ trộm xe Kia, Hyundai đã tăng chóng mặt tại Mỹ do sự bùng nổ của hashtag “Kia Boyz” trên mạng xã hội Tiktok. Chỉ trong nửa đầu tháng 7, số vụ trộm xe Kia và Hyundai đã tăng tới 35% tại Virginia, Mỹ.
Hãng xe Hàn Quốc cũng đang phải đối mặt với một số vụ kiện từ các liên bang của Mỹ do vấn đề liên quan đến độ an toàn trên các mẫu xe của mình.
Minh Nhật(Theo KRQE News)
Bạn hài lòng hay thất vọng với chiếc xe đầu tiên của mình? Hãy chia sẻ câu chuyện mua ô tô lần đầu tiên của mình tới Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
4 thanh thiếu niên thiệt mạng sau thử thách trộm ô tô trên tiktok
11h30 khuya có khách gọi, bà Bốn nhanh chóng đẩy xe đi gom bí đỏ, rau muống, nhãn, xoài, chôm chôm… cho khách. Mỗi thùng hàng nặng 10 kg.
Thấy bà, các công nhân ai cũng đùa: ‘Cụ bà nổi tiếng đến rồi’ (vì trước đó, họ đọc thông tin bà Bốn trên các báo). Nghe thế, bà Bốn cười tít, đôi tay thô to, chai sạn vẫn bê từng thùng hàng cho lên xe, mồ hôi thấm ướt chiếc áo đang mặc.
30 phút sau, bà gom xong số hàng, mang ra xe cho khách chở về. Nhận được tiền công 30 ngàn đồng khách đưa, bà vuốt thẳng từng tờ, cẩn thận cho vào ví.
‘Hôm nay, khách họ đi chợ sớm. Tôi được 30 ngàn rồi’, bà Bốn nói, ánh mắt hạnh phúc. Bà Bốn năm nay bước qua tuổi 75. Tính đến nay, bà đã có hơn 43 năm làm nghề cửu vạn ở chợ.
Bà Bốn cho biết, mỗi đêm, bà đẩy hàng cho khoảng 6-8 khách hàng, kiếm được hơn 200.000 đồng. |
43 năm trước, chồng bà lớn tuổi, sức khỏe lại kém nên không thể lo hết cho cuộc sống vợ con. Một mình bà Bốn phải chăm lo cho ba con nhỏ, cuộc sống vô cùng khó khăn. Được người bạn giới thiệu, bà đi làm công nhân cửu vạn cho một chợ đầu mối ở quận 1.
Năm 2004, chợ giải thể, bà đến chợ nông sản làm nghề đẩy hàng cho các tiểu thương đi mua rau củ, trái cây, thịt cá… về bán. Họ đi mua mỗi mặt hàng một thùng rồi thuê bà đi gom lại.
Tiền công mỗi lần đẩy, bà được trả từ 30-50 ngàn đồng, tuỳ vào số hàng nhiều hay ít.
Cụ bà cho biết, trung bình mỗi đêm bà làm cho 6-8 khách. Tổng cộng bà phải đẩy hơn một tấn hàng một đêm.
Công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya |
Thường, công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya, kết thúc vào 9 giờ sáng hôm sau. Những hôm lễ tết, ngày rằm, khách đi chợ mua hàng nhiều, công việc của bà trở nên tấp nập hơn. Lúc đó, bà phải san bớt việc cho người khác.
‘Làm nhiều được nhiều tiền, nhưng tôi lớn tuổi rồi, làm quá sức không tốt’, bà Bốn giải thích.‘Đường trường, tôi đẩy được khoảng 1-1,2 tạ/lần. Nhưng đường trong chợ nhỏ, gập ghềnh, người qua lại nhiều, tôi chỉ đẩy khoảng 60-80 kg/lần mới lên được dốc’, cụ bà nói.
Những lúc vắng khách, hay buồn ngủ quá, bà dựng xe, tựa lưng vào xe để ngủ. Đêm mưa, bà ghé quán nước quen mang mấy tấm xốp cột sẵn trên xe trải xuống đất ngả lưng.
Đôi bàn tay bà Bốn to thô, chai sạn vì nhiều năm làm công việc nặng. |
Các bảo vệ ở chợ đầu mối cho biết, bà Bốn là người phụ nữ lớn tuổi nhất đang làm việc ở chợ. Dù thế, bà rất vui vẻ, làm việc chăm chỉ. Những người ở chợ ai cũng ngưỡng mộ và khâm phục cụ bà năm sinh năm 1944.
Bà Nguyễn Thị Thu Vân (Tổ phó Tổ 2, Khu phố 1, P.2, Q.4, TP.HCM) cho biết, gia đình bà Bốn là hộ cận nghèo của phường. Khi biết bà tuổi cao mà còn đi làm công việc nặng, phường cùng khu phố đến động viên, khuyên bà nên nghỉ, phường sẽ giới thiệu cho công việc khác nhẹ hơn nhưng bà không đồng ý.
Các con bà Bốn cho biết, không muốn mẹ đi làm việc nặng giữa đêm khuya, nhưng vì kinh tế ai cũng khó khăn, một phần thấy mẹ vui khi đi làm nên không ai cản bà nữa. |
‘Hiện, căn nhà bà đang ở ẩm thấp, xập xệ, phường đã có kế hoạch hỗ trợ và tạo điều kiện cho bà vay tiền để sửa lại căn nhà’, bà Vân nói.
Bà Bốn cho biết, công việc bà đang làm với nhiều người là nặng, nhưng với bà đó là niềm vui. Bà vừa được tập thể dục, vì đi lại nhiều, vừa có thêm thu nhập trang trải tuổi già.
![]() |
Những lúc chưa có người thuê, bà Bốn ngả lưng trên chiếc xe đẩy nghỉ một lúc. |
‘Tôi làm tự do. Hôm nào mệt, hay nhà có việc tôi lại nghỉ. Bây giờ nghỉ đi giúp việc nhà, chăm trẻ con… gò bó thời gian, tôi không làm được’, cụ bà quê Quảng Nam giải thích về lý do ở ‘tuổi gần đất xa trời’ vẫn phải đi làm công việc nặng.
Nhiều người đặt câu hỏi, đến khi nào bà sẽ 'nghỉ hưu'. Bà Bốn cho biết, qua năm 2019. Khi đó, kiểm đủ số tiền sửa được căn nhà bà sẽ nghỉ ngơi.
Được người đàn ông cứu khi đi xin ăn và bị đánh ở ga tàu, bà Bốn (TP.HCM) chấp nhận theo ông về làm vợ.
" alt="Cụ bà nổi tiếng ở chợ Thủ Đức: 75 tuổi, đẩy cả tấn hàng mỗi đêm"/>Cụ bà nổi tiếng ở chợ Thủ Đức: 75 tuổi, đẩy cả tấn hàng mỗi đêm
Nhận định, soi kèo Al Khaldiya vs Al Ahli, 23h00 ngày 14/4: Niềm vui ngắn ngủi
Phát biểu khai mạc, ông Vũ Kiêm Văn - Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hội truyền thông số Việt Nam, Phó Trưởng BTC cho biết: “65 năm đi qua những thăng trầm lịch sử, hoạt hình Việt Nam vẫn ngày tháng bền bỉ với khát vọng chinh phục những cột mốc mới, sản xuất ra những bộ phim hoạt hình 'Make in Vietnam'. Hoạt hình là cách kể chuyện độc đáo để quảng bá văn hóa, lịch sử, con người Việt Nam đến gần hơn với bạn bè quốc tế.
Năm nay, lần đầu tiên Việt Nam tổ chức Liên hoan phim hoạt hình Dòng khát vọng.Với 20 sự kiện được tổ chức trong tháng 11 là cơ hội để người dân được tham quan về dòng chảy lịch sử của hoạt hình Việt, tìm hiểu về các công nghệ và xu hướng phát triển của hoạt hình trên thế giới".
NSƯT Trịnh Lâm Tùng - CEO Công ty Alpha Animation Studio chia sẻ: “Câu chuyện về hoạt hình Việt Nam tựa như một bức tranh đầy màu sắc và cảm xúc, được vẽ nên qua bao thế hệ với niềm đam mê và sự kiên trì bền bỉ. Khởi nguồn vào năm 1959 giữa khói lửa chiến tranh, những nét vẽ đầu tiên của hoạt hình Việt Nam đã ra đời với tác phẩm Đáng đời thằng Cáo. Thuở đầu, những thước phim ấy chủ yếu gắn liền công tác truyền tải lịch sử hào hùng nên không khó để nhận ra tinh thần dân tộc và khát vọng hòa bình của đồng bào ta trong mỗi khung hình.
Đến năm 1992, phim hoạt hình Người thợ chạm tài hoađánh dấu bước chuyển mình từ phương pháp thủ công sang công nghệ kỹ thuật số, tạo nên hiệu ứng hình ảnh độc đáo. Tiếp nối là Dưới bóng cây(2011), một trong những bộ phim 3D đầu tiên, mang đến những khung hình chân thực và sâu sắc".
Đặc biệt, năm 2023 đánh dấu cột mốc quan trọng khi hoạt hình Việt Nam lần đầu tiên ra mắt dự án phim hoạt hình 3D dài tập Trạng Quỳnh thời nhí nhốvà bộ phim điện ảnh hoạt hình Wolfoo và hòn đảo kỳ bído các nhà sản xuất trong nước sản xuất. Sự kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại cùng nét vẽ ngộ nghĩnh, nội dung giáo dục nhẹ nhàng đã đưa hoạt hình Việt đến với người xem trong nước và quốc tế.
“Trải qua 65 năm, cùng với sự phát triển của công nghệ số và những nền tảng truyền thông mới, hoạt hình Việt Nam đã tự tin bước ra thế giới. Hành trình ấy không hề dễ dàng, những thách thức luôn hiện diện. Thế nhưng, hoạt hình Việt Nam vẫn ghi dấu ấn qua những tác phẩm chất lượng và chạm đến trái tim khán giả. Mỗi bộ phim không chỉ là thành quả của công nghệ và sáng tạo, mà còn là biểu tượng của khát vọng vươn xa và gìn giữ bản sắc Việt” - nhà sáng lập, TGĐ Sconnect Tạ Mạnh Hoàng bày tỏ.
Một hoạt động đáng chú ý là Giải thưởng Khát vọng hoạt hìnhnhằm tôn vinh những tài năng xuất sắc và tìm kiếm, khai phá tiềm năng mới trong lĩnh vực hoạt hình. Từ hơn 100 dự án, BTC đã chọn ra 30 tác phẩm đề cử vào vòng chung khảo, trong đó 9 dự án có cơ hội thuyết trình trước BGK tại vòng chung kết diễn ra ngày 24/11.
Ảnh: BTC
Khai mạc Liên hoan Phim hoạt hình 'Dòng khát vọng' lần thứ I
Đó là cái sân chơi giống như bao sân chơi khác, nếu bạn bỏ qua hàng rào dây thép gai và những tấm biển kỳ quái:
‘Làm ơn giữ im lặng’
‘Không chụp ảnh bọn trẻ’
Những đứa trẻ được nhắc đến trong tấm biển là chị em sinh năm nhà Dionne (ở Ontario, Canada) nổi tiếng thế giới thời điểm đó. Họ là cặp sinh năm đầu tiên trên thế giới có thể sống sót qua những năm đầu đời.
4 lần một ngày, 5 bé gái lại lạch bạch kéo nhau vào chiếc sân chơi này để chơi trò xúc cát hoặc đùa nghịch ở bể bơi trong khi hàng ngàn cặp mắt đang dán vào chúng.
Sự sinh ra của 5 cô bé được so sánh với sự xuất hiện của ban nhạc The Beatles ở Mỹ 30 năm sau. Sân chơi ‘trưng bày’ 5 chị em được mở cửa cho công chúng vào năm 1936.
Họ gọi nơi này là ‘quint-mania’ - một địa danh phải mất vé vào cổng. Chỉ trong khoảng vài năm, ước tính đã có khoảng 3 triệu khách tới thăm nơi này. Bác sĩ riêng của 5 chị em còn gọi họ là kỳ quan thứ 8 của thế giới.
‘Cảm ơn Chúa đã cho tôi sống tới ngày hôm nay để chứng kiến điều này’ - một người phụ nữ tới từ Maryland (Mỹ) đã chia sẻ với phóng viên như vậy vào năm 1936.
‘Chúng tôi đã lái xe 590 dặm để thấy điều này. Nhưng nó thật đáng công sức’ - người phụ nữ lớn tuổi nói thêm.
5 chị em nhà Dionne gồm: Yvonne, Annette, Cécile, Émilie và Marie được chính quyền Ontario tiếp quản quyền giám hộ nhằm giúp họ tránh bị lạm dụng. Nhưng chính quyền tiếp tục khai thác đám trẻ bằng cách đưa chúng vào một 'sở thú' dành cho con người.
Tuy nhiên, thời gian chúng bị giam lỏng trong ‘nhà tù’ của chính quyền vẫn là quãng thời gian ‘hạnh phúc nhất, ít phức tạp nhất trong cuộc đời chúng tôi’.
![]() |
Bà Elzire Dionne - mẹ của 5 bé gái |
Trước khi 5 đứa trẻ được sinh ra, gia đình Dionne rất túng quẫn. Oliva Dionne nuôi cả gia đình 8 người bằng công việc chuyên chở sỏi đá với số tiền công 4 đô la/ ngày trong suốt cuộc Đại Khủng hoảng.
Ngày 28/5/1934, vợ ông – Elzire có dấu hiệu chuyển dạ sớm 2 tháng. Trước khi bác sĩ đến, bà đã sinh ra đứa trẻ đầu tiên chỉ nặng 1,35kg. Đầu cô bé chỉ to bằng một quả cam, toàn bộ cơ thể có thể nằm gọn trong lòng bàn tay một người lớn. Cô bé gần như không thở được.
Đứa thứ 2 còn nhỏ hơn đứa đầu tiên. Rồi cứ thế, đứa trẻ thứ 5 ra đời, càng lúc càng nhỏ hơn.
Marie - đứa cuối cùng chào đời - chỉ nặng khoảng 1kg. Tổng thể, cả 5 đứa nặng gần 6kg.
‘Tôi sẽ làm gì với tất cả chúng đây?’ - bà Elzire la lên khi nhìn thấy các con mình.
Sống sót có vẻ là một thứ xa xỉ với 5 đứa trẻ lúc ấy, vì cặp sinh năm duy nhất trên thế giới trước đó đã qua đời chỉ trong 55 ngày sau khi sinh ra ở Lisbon, Bồ Đào Nha vào năm 1866.
Bọn trẻ không chỉ có vấn đề nghiêm trọng về hô hấp mà điều kiện trong trang trại nơi chúng sinh ra còn vô cùng thiếu thốn - không có điện, lò sưởi hay điện thoại. Hình dáng của 5 đứa trẻ được miêu tả trông giống như nửa người nửa nhện với những cái chân như que củi.
Một bác sĩ địa phương là Allan Roy Dafoe - người có mặt lúc bọn trẻ được sinh ra - đã thuê các y tá làm nhiệm vụ khó khăn không tưởng là giữ cho bọn trẻ còn sống bằng cách khử trùng trang trại, thay tã, giữ ấm bằng một chai nước nóng xoay tròn và cho chúng ăn 2 giờ một lần bằng cách nhỏ giọt sữa.
![]() |
Bác sĩ Allan Roy Dafoe - người có nhiều ảnh hưởng tới cuộc đời 5 cô bé. |
Bà mẹ Elzire lúc này đang hồi phục sau sinh, được chuyển đến một phòng riêng. Gia đình đã cắt một ô cửa sổ trên tường để bà có thể quan sát các con từ giường của mình.
Trong khi đó, thế giới ngoài kia bắt đầu xáo động. Đám phóng viên kéo về thị trấn nhỏ. Họ cắm trại bên ngoài trang trại để theo dõi từng động tĩnh của 5 đứa trẻ.
Khách du lịch lũ lượt kéo đến, làm tắc nghẽn con đường một chiều. Hàng xóm nhà Dionne nhân cơ hội này dựng những quầy hàng bán xúc xích. Ngay cả ông bố Oliva sau đó cũng dựng một quầy hàng bán bút tích của mình.
Một cặp đôi người Mỹ đề nghị trả hàng ngàn đô la cho chiếc giường mà các em bé được sinh ra. Một người thậm chí còn cố đột nhập vào ngôi nhà. Sự điên cuồng của dư luận còn được đặt tên là ‘bệnh sinh năm’.
Cuối cùng, một nhà triển lãm ở Hội chợ Thế giới Chicago đã thuyết phục Oliva ký hợp đồng đưa các con của mình ra trưng bày. Đổi lại, họ sẽ trả toàn bộ chi phí y tế, nhà ở, ăn uống cộng thêm 250 đô la/ tuần ngoài khoản hỗ trợ thêm từ tiền vé.
Nghèo khó và tuyệt vọng, ông đồng ý ký hợp đồng trao quyền nuôi dưỡng 5 con gái cho Hội Chữ thập đỏ - cơ quan hứa sẽ bảo vệ chúng trước mọi sự lạm dụng.
Hội Chữ thập đỏ cũng xây cho 5 bé gái một chỗ ở an toàn và đảm bảo vệ sinh. Công chúng quyên góp mọi thứ, từ gỗ xẻ cho tới quần áo cho các bé gái.
Bác sĩ Dafoe đã thiết kế bệnh viện như một ốc đảo tí hon. Mỗi món đồ nội thất đều được thiết kế nhỏ tương ứng với kích thước của 5 đứa trẻ.
![]() |
Bà Elzire được tặng hoa nhân 'Ngày của mẹ' |
‘Chúng tôi có mọi thứ mà chúng tôi muốn, mọi thứ trong giới hạn hiểu biết và trí tưởng tượng của chúng tôi’ – các chị em nhà Dionne viết trong cuốn hồi ký năm 1965 có tên ‘We Were Five’.
‘Trong ngôi nhà của 5 đứa, chúng tôi được đối xử như những nàng công chúa. Chúng tôi là nguyên nhân và là trung tâm của mọi hoạt động’.
Trong khi đó, bố mẹ họ là bà Elzire và ông Oliva cảm thấy mình chưa bao giờ được chào đón. Các y tá theo dõi mọi hành động của họ. Họ không được phép ở một mình với các con. Các bé gái được dạy tiếng Anh, trong khi bố mẹ chúng nói tiếng Pháp.
Sự chia cắt với bố mẹ trở thành chính thức vào năm 1935 khi các bé gái được bảo hộ bởi chính quyền Ontario. Điều này có nghĩa là chúng sẽ thuộc sở hữu của chính quyền cho tới năm 18 tuổi.
Hội Chữ thập đỏ lập một quỹ cho các bé gái. Các tờ báo chi hàng ngàn đô la vào quỹ để nhận được những bức ảnh của họ. Các công ty trả tiền để được phép in hình ảnh của họ trên các gói hàng của mình. Lương của bác sĩ Dafoe và các nhân viên trong bệnh viện đều được trả bằng tiền từ đây.
Bây giờ, 5 chị em đã nằm dưới sự giám hộ của chính phủ và bác sĩ Dafoe hoàn toàn có thể thực hiện thử nghiệm của mình. Mục tiêu của ông là tạo ra một tiêu chuẩn vàng về chăm sóc trẻ em. Trong đó, thói quen sẽ là ‘vua’.
Buổi sáng của bọn trẻ bắt đầu vào lúc 6 giờ 30 phút, tráng miệng bằng nước cam và dầu gan cá. Các y tá được yêu cầu không thể hiện sự thiên vị hay tình cảm với bọn trẻ.
Mặc dù họ vẫn mỉm cười, nhưng kỷ luật được coi là tuyệt đối. Nếu các bé gái có thói quen đặt tay vào trong tã khi ngủ thì tay chúng sẽ bị buộc vào các thanh cũi.
Những buổi trưng bày vẫn được tiếp tục tổ chức 4 lần/ ngày - trước và sau giờ ngủ buổi sáng, trước và sau giờ ngủ buổi chiều.
Nếu một đứa không khoẻ, các y tá sẽ bí mật mang một đứa khác ra 2 lần để đảm bảo người xem tin rằng họ đã nhìn thấy tận mắt 5 đứa trẻ.
Đôi khi chúng bị đẩy ra sân chơi khi thời tiết xấu hoặc khi bị ốm.
Mẹ chúng thường phải chen qua đám đông để nhìn thấy con mình. ‘Chúng thuộc về họ, không phải của chúng tôi’ - bà Elzire nói.
![]() |
5 cô gái được đối xử như những nàng công chúa trong thời thơ ấu nhưng lại bị chính bố mẹ lạm dụng khi về sống chung nhà. |
Mặc dù các du khách được thông báo rằng bọn trẻ không nhìn thấy và không thấy phiền về đám đông, nhưng đó không phải sự thật.
2 y tá từng ghi chú rằng: ‘Hằng ngày, bọn trẻ chạy đến chỗ người lớn và kêu lên về những người đang nhìn chúng. Rất nhiều lần chúng sợ hãi, giấu mình và không chịu ra chơi’. Chúng cũng thường xuyên gặp ác mộng.
Có lẽ vì môi trường khắc nghiệt nên không có y tá nào làm ở đây nhiều hơn 3 năm.
Đến năm 1943, ông Oliva đệ đơn kiện bác sĩ Dafoe vì vấn đề liên quan đến lợi nhuận trong câu chuyện 5 đứa trẻ. Cùng lúc đó, bà Elzire dụ dỗ các con bằng việc chê bai bệnh viện. Họ cũng lôi kéo được sự đồng cảm với gia đình mình trong các cuộc phỏng vấn với báo chí. Nhờ những nỗ lực đó, họ giành lại được các con.
Nhưng đó không phải là một cuộc hội ngộ có hậu. Gia đình Dionne lúc đó đã kiếm được rất nhiều tiền từ câu chuyện và chuyển tới một ngôi nhà lớn hơn nhiều.
Các cô bé - lúc này đã 9 tuổi thì chẳng biết gì về cuộc sống xung quanh. Các anh chị em bình thường của chúng do đã bị tách biệt từ lâu bỗng trở thành người xa lạ. Lần đầu tiên, chúng không được ngủ chung phòng. Đó là điều không thể tưởng tượng được đối với bọn trẻ - những người có mối liên kết sâu sắc từ những biểu hiện như đói, khát…
Bà Elzire bắt chúng làm việc nhà và phạt chúng khi không làm tốt. Bà ta sử dụng những lời lăng mạ và tát vào mặt bọn trẻ để thể hiện sự thất vọng của mình.
‘Y tá có bảo mày làm việc đó không? Nếu tao nuôi mày thì mày sẽ phải là đứa trẻ bình thường như những người khác’ - bà nói.
‘Họ không đối xử với chúng tôi như những đứa trẻ’ - Annette chia sẻ với tờ The New York Times vào năm 2017. ‘Chúng tôi là người hầu, là nô lệ của họ. Đó không phải cách đối xử với con người’.
Mặc dù bị đối xử tệ bạc trong chính nhà mình, nhưng ra ngoài họ vẫn là người nổi tiếng. Mỗi lần đi xem phim, họ đều có cảnh sát hộ tống.
Cuối cùng, ông Oliva bắt đầu có sự quan tâm đặc biệt tới các con gái. Ông ta cho chúng kẹo, vào phòng ngủ của chúng vào ban đêm.
‘Ông ấy đặt ngón tay vào trong áo của tôi. Lúc ấy tôi 13 tuổi’ - Annette chia sẻ với nhà báo Ellie Tesher vào năm 1999 trong cuốn tiểu sử ‘Nhà Dionne’.
‘Tôi như đóng băng lại và không thể nói gì’.
Để giấu cơ thể mình trước sự lấn tới của ông bố, cô bắt đầu mặc áo cao cổ.
Cecile nhớ lại việc tìm thấy Emilie trong tầng hầm, tay ôm đầu gối sát ngực. Emilie không nói chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi Cecile hỏi ‘bố à?’, cô bé đã khóc nức nở xác nhận điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Cuối cùng, năm 18 tuổi, họ thoát khỏi ngôi nhà khi đi học ở Quebec. Emilie sau đó đã bỏ trường, chống lại mong muốn của cha mẹ và vào tu viện sống. 2 năm sau, cô qua đời vì chứng động kinh ở tuổi 20.
![]() |
Annette và Cecile là 2 người còn sống cuối cùng trong số 5 chị em. |
Cái chết của Emilie giải thoát cho 4 cô gái còn lại với danh xưng ‘những đứa trẻ sinh năm’. Họ nhận được mỗi người 183 nghìn đô la từ quỹ (tương đương 1,3 triệu đô la ngày nay).
Được truyền cảm hứng từ những người chăm sóc mình, Yvonne và Cecline học trường điều dưỡng. Marie và Annette học đại học.
Đến năm 1970, Marie qua đời ở tuổi 35, nguyên nhân không rõ.
Annette và Cecile kết hôn, không có con và đều ly hôn. Đến năm 1998, cả ba người còn lại kiện chính quyền, nhận 4 triệu đô la Canada với lời thừa nhận chính quyền đã quản lý sai quỹ tín thác của họ.
Sau khi Yvonne qua đời vì ung thư vào năm 2001, 2 chị em còn lại nay đã 85 tuổi. Annette sống trong một căn hộ bên ngoài Montreal.
Năm 2012, con trai của Cecile là Bertrand đã rút hết tài khoản ngân hàng của mẹ, khiến bà phải sống chật vật trong một trại dưỡng lão của chính phủ.
Tuy vậy, trong một lần chia sẻ, bà vẫn nói rằng: ‘Ở tuổi của tôi, mọi thứ thật khó khăn. Nhưng tôi vẫn nắm chặt tay và ngẩng cao đầu’.
Shanae và Renae là một cặp sinh đôi giống hệt nhau và bình thường bạn trai của hai cô có thể phân biệt hai chị em dựa vào quần áo và cách trang điểm – nhưng buổi tối trong hộp đêm
" alt="Cuộc đời bất hạnh của chị em sinh 5 nổi tiếng thế giới"/>Làm nghề bán bánh mì đến nay đã gần 30 năm và là chủ một trong những quán đầu tiên bán bánh mì pate tại đây, cô Bùi Thị Ngà cho biết, thời gian đầu, khách hàng chủ yếu là học sinh, người lao động xung quanh.
Sau này, món bánh mì pate Đò Quan ngày càng được nhiều người biết đến và yêu thích, lượng khách ngày một tăng cao, từ lúc nào món ăn đã trở thành đặc sản nổi tiếng.
'Linh hồn’ của món bánh mì pate Đò Quan chính là lớp nhân pate thơm mềm, béo ngậy kết hợp cùng hành phi giòn rụm. Cô Ngà cho biết, để làm được một mẻ pate thơm ngon, trước tiên phải chọn được nguyên liệu tươi, sạch.
“Hàng ngày, tôi đến các lò mổ từ sáng sớm để mua gan, thịt lợn, mỡ lợn… về chế biến. Sau khi sơ chế sạch sẽ, các nguyên liệu được tẩm ướp gia vị và trải 1 lớp thịt mỡ thái dày lên để tăng độ béo ngậy cho pate rồi đem đi hấp cách thuỷ ít nhất 10 tiếng”, cô Ngà chia sẻ.
Pate sau khi được hấp cách thuỷ đủ thời gian sẽ có mùi thơm đặc trưng, mềm tan trong miệng.
Điều đặc biệt là pate ở đây luôn được giữ nóng hổi khi chế biến cho khách. Vỏ bánh mì cũng được nướng bằng bếp lò để lớp ngoài giòn tan, khi ăn kết hợp cùng rau thơm và dưa góp đu đủ xanh chua chua giúp cân bằng vị của pate.
Ngoài pate, các quán bánh mì ở đây còn bán kèm nhiều "topping" khác như thịt xá xíu, trứng, ruốc... để thực khách có thêm nhiều lựa chọn. Các "topping" này có thể ăn riêng hoặc kết hợp cùng pate, rưới thêm loại nước sốt sền sệt đặc trưng của quán tạo nên hương vị rất hấp dẫn.
Không chỉ hút khách bởi lớp nhân pate thơm ngon, món ăn kèm là dưa góp đu đủ xanh được ngâm chua chua giòn giòn cũng rất "được lòng" thực khách và góp phần tạo nên thành công cho món ăn này.
Khách xếp hàng cả tiếng đợi đến lượt mua
Mỗi ngày, cảnh khách hàng tập trung đông đúc, xếp hàng dài đợi mua bánh mì Đò Quan đã không còn xa lạ với người dân địa phương.
Theo cô Ngà, hàng ngày lượng khách đến ăn tại quán rất đông. Nhiều thực khách xa quê mỗi lần có dịp về đây cũng tìm mua bánh để ăn hoặc mang đi làm quà. Trung bình, quán của cô bán được cả nghìn chiếc bánh mỗi ngày, những dịp lễ Tết thì số lượng bán ra nhiều hơn.
“Khi thấy khách xếp hàng đông, quán chúng tôi luôn chú ý, cố gắng làm thật nhanh để đỡ mất thời gian chờ đợi của khách”, cô Ngà nói.
Theo những thực khách ăn quen lâu năm ở đây, đi mua bánh mì pate Đò Quan vào giờ cao điểm là khoảng chiều tối chắc chắn sẽ phải xếp hàng đợi nhưng họ không khó chịu vì điều này.
Ngày thường quán đã đông, vào cuối tuần hay dịp lễ Tết còn đông gấp nhiều lần. Bên trong quán hết chỗ, khách mua mang về có khi phải đợi cả tiếng đồng hồ mới đến lượt.
Bí mật trong chiếc bánh ngon nức tiếng, khách xếp hàng dài chờ mua ở Nam Định