Giữa bữa đại tiệc ấy, tôi, vẫn chỉ là một vị khách không mời mà tới, lại một lần nữa co ro trong những chiếc áo dầy, ủng đến tận đầu gối và khổ sở luồn lách giữa đám đông những người khổng lồ.

Không thể nói là thân thuộc, nhưng cho đến giờ tôi đã dần quen với cuộc sống và mùa đông xa quê. Cái lạnh ở xứ sở băng tuyết này thực ra chẳng thấm tháp gì với Hà Nội lúc gió mùa đông bắc. Hà Nội giờ này chắc cũng lạnh đến cắt da cắt thịt. Nhà cửa không có lò sưởi, ngoài đường chắc dòng người vẫn ào ào phóng xe máy giữa vi vu gió vút. Bên này thì khác, sáng đi làm bằng ôtô hoặc tàu điện, tối trong nhà kín cổng cao tường, sưởi ấm, nước nóng đầy đủ. Vậy mà tại sao tôi vẫn cảm thấy chạy xe máy trên phố Huế còn ấm hơn gấp nghìn lần ngồi một mình trên chuyến tàu đêm giữa lòng châu Âu? Đơn giản thôi, vì quấn lấy tôi vẫn là một khoảng trống vô định không thể tự mình lấp đầy. Khoảng trống ấy là gia đình, bạn bè, là quê hương.

Ngày nào cũng như ngày nào, tôi chúi đầu vào công việc ở cơ quan, làm đủ thứ để giết thời gian mà cũng không thể dứt ra khỏi câu hỏi lớn lởn vởn trong đầu: châu Âu hay châu Á, phương Tây hay phương Đông hợp với mình đây?

Đạo lý Á châu dạy người ta phải khiêm tốn, Tây Âu coi trọng những người thẳng thắn nói lên ý kiến của mình. Châu Á dạy ta dĩ hoà vi quý, thêm bạn bớt thù; châu Âu thích yêu ghét phân minh. Châu Á coi trọng lễ nghĩa, ngôi thứ; châu Âu coi trọng tự do. Phụ nữ châu Á phải công, dung, ngôn, hạnh, vượng phu ích tử; châu Âu công bằng, nam nữ như nhau.

Cái nào đúng, cái nào sai? Ở càng lâu, càng hiểu nhiều điểm hay, điểm dở của mỗi nơi thì việc đưa ra câu trả lời lại càng khó khăn. Mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ nhà ngày một dâng trào mà tư tưởng phương Tây ngày càng xâm chiếm đầu óc chúng tôi. Đứng giữa biết bao nhiêu con người, vẫn thấy mình đang không thuộc về bất cứ đâu và cũng chẳng có gì níu kéo. Lúc bé tôi vẫn thích cuộc sống phải có nhiều bất ngờ, thay đổi. Lớn lên rồi lại tự hỏi, phải qua bao nhiêu bão tố mới đến được với bình yên.

Tôi, và những người như tôi chắc sẽ làm nên một thế hệ mới, gọi là "Banana Generation" - những người Việt sống ở nước ngoài giống như những quả chuối, diện mạo bên ngoài thì vàng nhưng bên trong suy nghĩ đã Tây hoá thành ra trắng hết cả rồi.

Chúng tôi, dù muốn hay không, đã phải đưa ra sự lựa chọn cho mình. Có lựa chọn nghĩa là có đánh đổi. Cái giá phải trả cho những người thuộc "Thế hệ Chuối" có lẽ là cảm giác cầm tù cả đời trong sự giằng co trong tâm hồn do chính mình đặt ra. Cái giá của sự tự do chính là việc sẽ mãi mãi chẳng thuộc về một nơi nào hết.

Hơn bao giờ hết, sự giằng co, day dứt giữa nơi ta sinh ra và nơi ta ở lại bùng lên trong chúng tôi mỗi dịp chia tay năm cũ và đón chào năm mới. Với "Thế hệ Chuối", dù ở khắp nơi trên thế giới, chúng tôi có chung và duy nhất một nơi đem đến sự ấm áp và cảm giác thân thuộc - đó là quê hương - gốc rễ để nhớ về.

Quỳnh Anh

  Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" />

Thế hệ Chuối

Thể thao 2025-03-12 13:56:13 2698

Giữa bữa đại tiệc ấy,ếhệChuốbóng đá cúp c1 tôi, vẫn chỉ là một vị khách không mời mà tới, lại một lần nữa co ro trong những chiếc áo dầy, ủng đến tận đầu gối và khổ sở luồn lách giữa đám đông những người khổng lồ.

Không thể nói là thân thuộc, nhưng cho đến giờ tôi đã dần quen với cuộc sống và mùa đông xa quê. Cái lạnh ở xứ sở băng tuyết này thực ra chẳng thấm tháp gì với Hà Nội lúc gió mùa đông bắc. Hà Nội giờ này chắc cũng lạnh đến cắt da cắt thịt. Nhà cửa không có lò sưởi, ngoài đường chắc dòng người vẫn ào ào phóng xe máy giữa vi vu gió vút. Bên này thì khác, sáng đi làm bằng ôtô hoặc tàu điện, tối trong nhà kín cổng cao tường, sưởi ấm, nước nóng đầy đủ. Vậy mà tại sao tôi vẫn cảm thấy chạy xe máy trên phố Huế còn ấm hơn gấp nghìn lần ngồi một mình trên chuyến tàu đêm giữa lòng châu Âu? Đơn giản thôi, vì quấn lấy tôi vẫn là một khoảng trống vô định không thể tự mình lấp đầy. Khoảng trống ấy là gia đình, bạn bè, là quê hương.

Ngày nào cũng như ngày nào, tôi chúi đầu vào công việc ở cơ quan, làm đủ thứ để giết thời gian mà cũng không thể dứt ra khỏi câu hỏi lớn lởn vởn trong đầu: châu Âu hay châu Á, phương Tây hay phương Đông hợp với mình đây?

Đạo lý Á châu dạy người ta phải khiêm tốn, Tây Âu coi trọng những người thẳng thắn nói lên ý kiến của mình. Châu Á dạy ta dĩ hoà vi quý, thêm bạn bớt thù; châu Âu thích yêu ghét phân minh. Châu Á coi trọng lễ nghĩa, ngôi thứ; châu Âu coi trọng tự do. Phụ nữ châu Á phải công, dung, ngôn, hạnh, vượng phu ích tử; châu Âu công bằng, nam nữ như nhau.

Cái nào đúng, cái nào sai? Ở càng lâu, càng hiểu nhiều điểm hay, điểm dở của mỗi nơi thì việc đưa ra câu trả lời lại càng khó khăn. Mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ nhà ngày một dâng trào mà tư tưởng phương Tây ngày càng xâm chiếm đầu óc chúng tôi. Đứng giữa biết bao nhiêu con người, vẫn thấy mình đang không thuộc về bất cứ đâu và cũng chẳng có gì níu kéo. Lúc bé tôi vẫn thích cuộc sống phải có nhiều bất ngờ, thay đổi. Lớn lên rồi lại tự hỏi, phải qua bao nhiêu bão tố mới đến được với bình yên.

Tôi, và những người như tôi chắc sẽ làm nên một thế hệ mới, gọi là "Banana Generation" - những người Việt sống ở nước ngoài giống như những quả chuối, diện mạo bên ngoài thì vàng nhưng bên trong suy nghĩ đã Tây hoá thành ra trắng hết cả rồi.

Chúng tôi, dù muốn hay không, đã phải đưa ra sự lựa chọn cho mình. Có lựa chọn nghĩa là có đánh đổi. Cái giá phải trả cho những người thuộc "Thế hệ Chuối" có lẽ là cảm giác cầm tù cả đời trong sự giằng co trong tâm hồn do chính mình đặt ra. Cái giá của sự tự do chính là việc sẽ mãi mãi chẳng thuộc về một nơi nào hết.

Hơn bao giờ hết, sự giằng co, day dứt giữa nơi ta sinh ra và nơi ta ở lại bùng lên trong chúng tôi mỗi dịp chia tay năm cũ và đón chào năm mới. Với "Thế hệ Chuối", dù ở khắp nơi trên thế giới, chúng tôi có chung và duy nhất một nơi đem đến sự ấm áp và cảm giác thân thuộc - đó là quê hương - gốc rễ để nhớ về.

Quỳnh Anh

  Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn
本文地址:http://play.tour-time.com/news/543c098752.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Brighton vs Fulham, 22h00 ngày 8/3: Tiếp đà bất bại


Một gã đàn ông vừa béo vừa lùn cười sảng khoái, ngồi ngã ngớn trên ghế đệm dài vỗ vai hai cô em ngồi bên cạnh. Trong phòng bao không có tiếng nhạc, thật chẳng giống không khí của một hộp đêm. Người ngoài nhìn vào có thể thấy lạ, nhưng hộp đêm này thì đã quá biết tiếng tăm của đám thiếu gia nhà giàu, đặc biệt là Từ Phong.

Hắn xuất hiện ở đâu, nơi đó liền giống như có ám khí mà biến thành cánh cửa địa ngục, u ám lại tĩnh mịch.

Hôm nay xem như là Hạ Hồi Lầu này xui xẻo, ngẫu hứng lại rơi vào tầm mắt của Từ Phong. Vốn dĩ hắn định lái xe đi dạo một vòng, tìm xem địa điểm nào thích hợp để cùng đám bạn đua xe. Ấy vậy mà lúc ngang qua đây, tên của hộp đêm này đập vào mắt hắn. Đám con gái trong Hạ Hồi Lầu không biết, còn nghĩ mình đã gặp được khách sộp, kèo này thơm đến bỏng mũi. Vậy mà khi nghe bà chủ trong đây than khóc, họ mới biết đúng là quạ đen tự tìm đến tận nhà.

Từ Phong nghênh ngang đi vào, ánh mắt sắc bén ngút trời chẳng thèm nhìn đến ai. Ở khu Bắc Kinh này còn không ai là không biết, hắn có mác là con trai độc nhất của gia đình danh gia vọng tộc.

"Thiếu... Thiếu gia. Không biết là cậu định chơi trò gì, với mấy đứa nhỏ nhà tôi vậy ạ?"

Bà chủ Hạ Hồi Lâu vừa hỏi vừa run, vì từ lúc hắn bước vô đây vẫn cứ ung dung cong mắt cười như vậy. Có điều nụ cười này không hề có ý tốt. Từ Phong đưa mắt sang nhìn bà ta một cái, hàm răng còn đang hé ra của bà ta lập tức ngậm lại, không dám nói thêm gì mà bước ra. Chỉ mong đám con gái ở hộp đêm bà tốt số một chút, không bị hắn ngược đãi cho thất kinh hồn vía.

Ngoài Từ Phong ra còn có thêm một tên lùn và béo lúc nãy gọi là Đầu Tử, bên trái còn có một gã khác ưa nhìn hơn tên là Tulen. Mỗi người đều có hai "con gà chiến", chính là bọn con gái đang đứng chen chúc nhau trước mặt. Bọn họ không biết tiếp theo đây mình sẽ phải nhập hội gì, nên cứ đùn đẩy qua lại, không dám nhìn sắc mặt của đám thiếu gia nhà giàu.

Đợi mãi không thấy hắn nói gì, Tulen bên cạnh dập điếu thuốc vừa hút xong, trước mặt còn một màn khói mỏng, hỏi.

"Sao? Muốn chơi thế nào là do mày quyết định."

Từ Phong gật đầu. Hắn nhìn qua một lượt đám con gái trước mặt, ai cũng mặc quần và váy ngắn cũn cỡn, sắc mặt tái mét. Không hiểu sao hắn lại thấy rất hả dạ, ngã lưng vào ghế nói.

">

Truyện Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Nhận định, soi kèo Alanyaspor vs Galatasaray, 0h30 ngày 10/3: Nhọc nhằn vượt ải

10_ios_7_features_borrowed_from_cydia.jpg
Ảnh minh họa. ">

11 điều khó chịu khi dùng iPhone với iOS 7

1. Sonic & SEGA All-Stars Racing

Tải game cho iPhone, iPad

Trong Sonic & SEGA All-Stars Racing, bạn sẽ được lái những phương tiện đua rất độc đáo như ô tô, xe tải, máy bay, xe đạp và thậm chí là những chiếc xe ngộ nghĩnh trông như quả chuối. Mỗi loại xe lại có đặc điểm độc đáo riêng.

Bạn có thể tham gia game ở chế độ chơi đơn, đua với bạn bè qua kết nối Bluetooth hoặc tranh tài cùng 4 người chơi khác qua mạng trực tuyến. Game hỗ trợ iPhone 4S, iPad 2 và các thế hệ iPhone, iPad mới hơn.

Trailer giới thiệu game:2. DrawRace 2

Tải game cho iPhone, iPad

DrawRace 2 hiển thị toàn bộ đường đua ngay trước mắt người chơi theo góc nhìn từ trên xuống. Nhiệm vụ của bạn là dùng ngón tay để “vẽ” đường đi cho xe đua. Ngón tay đưa đi càng nhanh, tốc độ của xe đua càng lớn. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng game có độ thử thách khá cao.

Game yêu cầu hệ điều hành iOS 3.0 trở lên.

3. VS. Racing 2

Tải game cho iPhone, iPad

Bạn sẽ thấy thích thú với các cú va chạm nảy lửa trên đường đua của VS. Racing 2. Hiệu ứng trong game khá chân thực, thậm chí những cú va chạm còn để lại cả vết xước trên thân xe.

VS. Racing 2 có sự góp mặt của nhiều siêu xe từ các thương hiệu nổi tiếng như Chevrolet, VW, BMW, McLaren, Ford… Nội thất trong mỗi chiếc xe được mô tả chi tiết và giống với thực tế.

Game yêu cầu hệ điều hành iOS 5.0 trở lên.

4. Real Racing 3

Tải game cho iPhone, iPad

Real Racing 3 là phiên bản tiếp theo của game đua xe nổi tiếng Real Racing 2. Chơi Real Racing 3 trên iPhone 5, bạn sẽ được chiêm ngưỡng đồ họa cực kỳ mượt mà và khả năng tái hiện các hiệu ứng vật lý rất chân thực. Theo giới thiệu của nhà sản xuất FireMonkeys, chất lượng đồ họa của Real Racing 3 trên iPhone 5 tương đương với chất lượng đồ họa của các game trên console (máy chơi game) hiện nay.

Real Racing 3 có đồ họa chất lượng cao và cực kỳ chi tiết. Hãy chắc chắn là thiết bị của bạn có ít nhất 1,2GB dung lượng trống trước khi cài đặt game.

Game yêu cầu hệ điều hành iOS 4.3 trở lên.

5. Repulze

Tải game cho iPhone, iPad

Repulze đưa bạn vào những đường đua đẹp mắt, ngồi trên những chiếc phi thuyền lạ mắt để xuyên qua thành phố huy hoàng chỉ xuất hiện trong các bộ phim viễn tưởng. Đây là tựa game không nên bỏ qua đối với những người yêu thích tốc độ.

Game yêu cầu hệ điều hành iOS 4.3 trở lên.

6. Need for Speed: Most Wanted

Tải game cho iPhone, iPad

Hãy tham gia vào các cuộc đua náo loạn thành phố trên những siêu xe hoành tráng như SRT Viper GTS, Porsche 911 Carrera S, Hummer H1 Alpha… Người chơi có cơ hội lựa chọn và tùy chỉnh tới 40 loại xe đua khác nhau. Các game thủ sẽ cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết nhờ hệ thống âm thanh mô phỏng chân thực tiếng động cơ, tiếng phanh xe… hòa trong tiếng nhạc rock sôi động.

Game yêu cầu hệ điều hành iOS 4.0 trở lên.

7. Riptide GP 2

Tải game cho iPhone, iPad

Riptide GP 2 sẽ đem lại cho bạn một cảm giác mới lạ về game đua xe. Trong Riptide GP 2, bạn sẽ được lái những chiếc phi thuyền được gắn động cơ tên lửa và lao đi trên đường đua dưới nước.

Bạn có thể chơi Riptide GP 2 ở chế độ offline (không kết nối Internet) với hàng chục bàn đua hấp dẫn. Mỗi bàn đua sẽ được đánh giá bằng các sao. Ngoài ra, chế độ chơi online cho phép bạn đua cùng nhiều người khác.

Riptide GP 2 có đồ họa sắc nét. Đường đua được thiết kế đẹp và có nhiều yếu tố bất ngờ.

Game yêu cầu hệ điều hành iOS 6.0 trở lên.

8. Reckless Racing 2

Tải game cho iPhone, iPad

Reckless Racing 2 đưa người chơi vào các cuộc đua xe địa hình trên 28 đường đua với 20 loại xe hầm hố. Game có cơ hội tự điều chỉnh xe đua cho phù hợp với phong cách của mình.

9. Asphalt 7: Heat

Tải game cho iPhone, iPad

Asphalt 7: Heat đưa người chơi vào 15 đường đua ở những địa danh có thật trên thế giới như Hawaii, Paris, Luân Đôn, Miami, Rio… Game có sự góp mặt của 60 siêu xe của các nhãn hiệu đình đám như Ferrari, Lamborghini và Aston Martin…

Game yêu cầu hệ điều hành iOS 5.0 trở lên.

Theo PocketGamer

">

9 game đua xe hay nhất cho iPhone, iPad


Thôi Ninh Viễn sắc mặt tái nhợt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta, trong mắt hiện lên vẻ khuất nhục.

Ta nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: "Ngươi cũng có thể cự tuyệt, lần này cứu ngươi, thuốc men cũng là nhờ lòng tốt của ta, sẽ không thu của ngươi một xu nào."

Đơn nhiên, hắn cuối cùng vẫn là đáp ứng với ta.

Ta đưa hắn tới cửa, nhìn cận vệ kia kinh sợ mà đem Thôi Ninh Chi đẩy ra, nàng lại nhào vào lòng ngực Thôi Ninh Viễn khóc lớn......

Thật là một màn huynh muội tình thâm hay.

Ta ngồi ở một bên uống trà, cười mỉa mai nhìn cận vệ đang ta xin khoan dung:

"Tiểu nhân có mắt như mù, không biết đây lại là người nhà Giang cô nương, mong rằng cô nương đại nhân không chấp tiểu nhân......"

Vào lúc đó, ta thấy có cái gì đó lóe lên trong đáy mắt Thôi Ninh Viễn.

Chắc có lẽ là tham vọng đối với tiền tài và quyền thế, cùng với dã tâm trở thành người quyền lực.

Việc hôn nhân của ta và Thôi Ninh Viễn được định ra như vậy.

Hắn cùng muội muội ở lại Giang gia, mọi người đều biết hắn là đồng dưỡng phu của Giang Địch ta.

Cha ta tuy là tướng quân đương triều, lại chỉ có một mình nương ta là chính thất phu nhân, trên dưới Giang gia, cũng chỉ có mình ta là con gái duy nhất.

Chỉ tiếc ta mang bệnh trong người, đã có từ trong bụng mẹ.

Một lần ta cùng Thôi Ninh Viễn dùng bữa tối, ta quay đầu đi và ho dữ dội, chợt thấy vẻ chán ghét chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất trên mặt hắn.

Tôn Nguyệt lấy đi khăn che miệng của ta, mặt khăn nhiễm một tảng lớn máu đỏ tươi. Thôi Ninh Chi cũng không thích ta, cười nhạo nói:

"Hóa ra là một cô nương ốm yếu."

Tôn Nguyệt giận dữ, buột miệng nói: "Sao ngươi lại dám nói chuyện với cô nương nhà ta như vậy? Thật là không có quy củ!"

"Ninh Chi tuổi còn nhỏ, mạo phạm Giang cô nương, xin cô nương thứ lỗi."

Thôi Ninh Viễn vén áo quỳ xuống trước mặt ta, "Nếu cô nương trong lòng có khó chịu thì phạt ta là được."

"Ca, ca làm gì vậy?" Thôi Ninh Chi gấp đến độ túm lấy tay áo hắn, "Nam nhi ngẩn cao đầu kiêu ngạo, sao nàng có thể làm nhục ca như vậy......"

"Câm miệng!" Thôi Ninh Viễn thấp giọng trách cứ.

Ta dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn một màn này, sau một lúc lâu mới mở miệng:

"Sang năm nàng đã cập kê, cũng không tính là nhỏ nữa. Nếu còn không có quy củ, ta sẽ sai người đưa nàng đến trường, học quy củ cho tốt."

Thôi Ninh Viễn giương mắt nhìn ta, lãnh đạm nói: "Còn ta thì sao? Ngươi tính an bài ta như thế nào?"

Ta cong cong khóe môi, kéo tay Tôn Nguyệt đứng lên:

"Ngươi nếu đã là đồng dưỡng phu của ta, đơn nhiên nên cùng ta vào kinh nhập học."

2

Đính hôn đã được ba năm, Thôi Ninh Viễn trong lòng vẫn còn oán hận ta đến cực điểm nên xưng hô cũng không chịu sửa.

Học thức của hắn xuất sắc nhất học đường kinh thành.

Tiên sinh thường lấy hắn làm gương để răn dạy mấy tên ăn chơi trác táng, đám người kia liền lấy thân phận đồng dưỡng phu của hắn ra tùy ý trào phúng.

Tuổi tác càng lớn, thân thể của ta càng thêm gầy yếu. Vào đông rét lạnh, không thể gặp gió.

Nương sai người che kín mít xe ngựa, lại đặt thêm mấy cái lò sưởi tay, bên trong xe khí nóng lan tỏa, chóp mũi Thôi Ninh Viễn đều đã đổ mồ hôi.

"Nếu ngươi cảm thấy nóng thì cưởi áo choàng ra trước đi, xuống xe lại mặc vào."

Nói rồi, ta duỗi tay định giúp hắn cởi áo choàng.

Hắn nghiêng người né tránh tay của ta, ánh mắt chán ghét: "Đừng chạm vào ta."

Ta giật mình, tay như đông cứng lại ở giữa không trung: "Ngươi thực sự rất ghét ta?"

"Chưa từng." Hắn lại bình tĩnh trở lại, nhưng lại buộc áo choàng càng chặt hơn, "Chỉ là cô nương thân thể yếu đuối, việc nhỏ này không dám làm phiền tới cô nương."

Trái tim đau đớn, sắc mặt trắng bệch, ta lại nói không thành lời.

Tựa hồ mặc kệ trong ba năm này ta có đối đãi với hắn như thế nào đi nữa thì hắn trước sau chỉ nhớ kỹ lần trao đổi khi mới gặp kia, cũng coi việc này như là sỉ nhục lớn lao.

Ta không phải là người bộc trực thẳng thắn nhưng ta lại dùng hết khả năng mà đem tâm ý của ta thổ lộ với hắn.

Nhưng Thôi Ninh Viễn trước nay đều cự tuyệt, khinh thường.

Sau khi đến học đường, tiên sinh đi tới trong tiếng ồn ào của mọi người.

Ông dẫn đến một thiếu niên vừa mới nhập học.

"Ta là Hạ Văn Thu." Người này thập phần nhiệt tình mà giơ tay vẫy vẫy, tươi cười xán lạn, "Xin chào các vị bằng hữu!"

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, ánh mắt hắn bay nhanh xẹt qua mọi người, lại ý vị thâm trường mà dừng lại một lát trên người ta.

Người này...... Có chút kỳ quái.

Ta nhìn ý cười nhợt nhạt trong đáy mắt hắn, không biết như thế nào, có chút thất thần.

Trố mắt một lát mới ý thức được mình thất thố, sau khi thu hồi ánh mắt, ta nhận thấy được ánh mắt lạnh như băng của người bên cạnh.

Lại là Thôi Ninh Viễn.

"Hạ Văn Thu là con vợ cả Hạ gia, không phải giống như ta, thân phận hèn mọn để Giang cô nương có thể tùy tiện nhục mạ."

Sau giờ học, hắn phá lệ chủ động tìm tới đi cùng ta, một lúc lâu sau bỗng nhiên ném xuống một câu như vậy.

Ta ngẩn ngơ một chút, nhịn không được nói: "Ngươi thực để ý chuyện này sao?"

Thôi Ninh Viễn sắc mặt trầm xuống, phá lệ mà kêu tên của ta: "Giang Địch, ngươi thật là tự mình đa tình."

"Ngươi yên tâm, ngươi và ta đã có hôn ước, tâm tư của ta liền sẽ không dừng ở trên người người khác, huống chi Hạ Văn Thu kia nhìn có vẻ kỳ quái ——"
">

Truyện Trong Mộng Không Thấy Mùa Thu

友情链接