当前位置:首页 > Giải trí > Soi kèo góc Strasbourg vs Lyon, 2h45 ngày 29/3 正文
标签:
责任编辑:Giải trí
Nhận định, soi kèo Bayern Munich vs St. Pauli, 21h30 ngày 29/3: Tin vào cửa dưới
Những điều đó không phản ánh hết bức tranh về cuộc sống và sự nghiệp của những người đã từng học và có bằng cấp đại học. Tuy nhiên, những mảng màu tiêu cực đó không phải là ít trong toàn cảnh của bức tranh nói trên. Trong thực tế, bên cạnh những người sống ổn, thậm chí là thành công nhờ chuyên môn được đào tạo trong trường đại học, thì cũng không khó bắt gặp những người chật vật mưu sinh hay tìm chỗ đứng của mình dù họ đã có trong tay tấm bằng cử nhân (thậm chí là nhiều bằng đại học).
Ngoài ra, mặc dù cùng học một trường đại học, cùng tốt nghiệp một ngành nghề giống nhau, cùng có xuất phát điểm tương đương, nhưng khi ra trường mỗi người lại có những sự thành bại khác nhau.Tại sao vậy?
Đề trả lời cho câu họi này tôi xin làm một phép so sánh, liên tưởng thế này. Khi chúng ta có bằng đại học trong tay thì cũng giống như mới có một bát cơm trắng. Chúng ta có thể ăn cơm ngay nhưng rất khó nuốt trôi. Nếu thêm chút mắm muối thì cũng ăn tạm được nhưng nó chưa có nhiều giá trị dinh dưỡng.
Nếu có thêm một vài món thức ăn (thịt, cá...) thì món cơm sẽ ngon hơn hẳn và giá trị của nó cũng được nâng lên rất nhiều. Nếu chúng ta thêm vào bên món cơm những món đặc sản hay sơn hào hải vị và đặt nó trong một khung cảnh nhà hàng sang trọng thì món cơm sẽ được nâng giá trị lên hàng chục, hàng trăm lần.
>> Học đại học trái ngành vẫn 'đè bẹp' người không bằng cấp
Điều chắc chắn là dù có thêm gì thì ta vẫn gọi nó là món cơm mà thôi. Như vậy, giá trị của món cơm được nâng lên chính là nhờ vào những thức ăn phụ trợ cho nó. Cũng giống như vậy, tấm bằng đại học có giá trị và hữu ích hay không chính là nhờ những "món phụ" đi kèm theo nó. Những "món" đó chính là khả năng ngoại ngữ, các kỹ năng mềm (kỹ năng giao tiếp, kỹ năng làm việc nhóm, kỹ năng xử lý tình huống, kỹ năng tự học và cập nhật kiến thức, kỹ năng quản trị rủi ro...), khả năng chịu áp lực, khát vọng và ý chí vươn lên...
So sánh thêm một khía cạnh khác nữa để thấy sự tương đồng giữa bằng đại học và bát cơm trắng. Ngày xưa, khi kinh tế còn khó khăn thì những bát cơm dù không ngon, không có nhiều những món phụ trợ, thậm chí còn lẫn rất nhiều sạn người ta vẫn dùng được vì không có nhiều lựa chọn. Tương tự, những người có bằng đại học khi đó cũng rất hiếm nên dù họ không có nhiều kỹ năng đi kèm vẫn được trọng dụng.
Còn ngày nay, số lượng những người có trình độ cao đẳng, đại học và trên đại học rất nhiều (có nhiều ngành nghề, lĩnh vực số lượng nhân lực có trình độ cao đã trở nên bão hòa hoặc cung đã vượt cầu) thì sự cạnh tranh trở nên rất quyết liệt, gắt gao.Những người chỉ có bằng cấp dạng "cơm trắng" thì rất khó tìm được việc làm và thu nhập tốt bằng chính ngành học của mình.
Vì vậy, những người có bằng cấp mà công việc và thu nhập chưa được như ý, thay vì kêu ca, phàn nàn, hãy xem lại mình đã trang bị được những "món phụ trợ" cần thiết để phục vụ cho bằng cấp chuyên môn chính hay chưa? Để có được những thứ đó đòi hỏi phải nỗ lực, sự đầu tư và những phương pháp cũng như chiến lược phù hợp, rõ ràng.
" alt="Cử nhân thất nghiệp vì bằng đại học 'cơm trắng'"/>Hiện tại, tôi đang ở trong mối quan hệ với một người đàn ông có vợ. Khi mới quen nhau, anh ấy không hề giấu tôi điều này, tôi cũng không nghĩ mình sẽ yêu anh, nhưng theo thời gian, khi cả hai có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với nhau, tôi đã phải lòng anh ấy.
Còn anh ấy không ngại nói thẳng rằng anh ấy thích tôi, thích vẻ đẹp trẻ trung thanh xuân của tôi. Anh không nói gì về vợ anh, về cuộc hôn nhân của anh cả. Anh ấy chỉ dịu dàng với tôi, chiều chuộng tôi và dần khiến trái tim tôi nghiêng về anh ấy.
Thời gian đầu anh ấy tỏ ra rất nghiêm túc. Anh ấy chỉ hẹn gặp tôi ban ngày, vào những lúc rỗi, thời gian chỉ đủ uống một ly cà phê và nói vài câu chuyện phiếm. Sau này, thỉnh thoảng anh có nhắn tin vào buổi tối, những lúc khuya khi anh không ngủ được. Nửa năm quen nhau, anh chưa từng có bất cứ lời nói hay hành động gì khiếm nhã thô tục. Chính điều đó càng khiến tôi nể trọng và tin tưởng anh hơn.
Rồi anh bắt đầu bóng gió về một cuộc hẹn hò ở đâu đó chỉ có hai người riêng tư với nhau thôi, nhưng lần nào tôi cũng khéo léo tìm cách chuyển đề tài. Tôi biết mối quan hệ này là sai, và tốt nhất đừng nên mơ mộng quá nhiều. Thế nhưng tình cảm là thứ càng cố đè nén lại càng muốn trỗi dậy.
Cho đến một hôm anh ấy mời tôi đi ăn tối, nói rằng hôm nay là sinh nhật anh nhưng vợ con lại về thăm ngoại không có nhà. Quả là một dịp lý tưởng cùng một lý do lý tưởng để hẹn hò. Anh gọi điện và tôi không ngần ngại nhận lời. Sau một bữa ăn tối nhẹ nhàng, sau vài ly rượu vang cho thắm môi, chúng tôi cùng nhau vào một nhà nghỉ. Thực ra tôi đã cố từ chối nhưng anh ấy lại tỏ vẻ rất thiết tha, còn ra vẻ dỗi hờn. Tôi biết anh muốn có tôi và tôi cũng muốn có thêm một chút trải nghiệm.
Khi anh đặt lên môi tôi nụ hôn, nhẹ nhàng đẩy tôi xuống giường, bàn tay nhẹ nhàng lần mở cúc áo đầu tiên, tôi nói với anh rằng: "Anh còn tin không, cho đến giờ phút này em vẫn còn là con gái". Bàn tay anh dừng lại, mặt lộ chút hoài nghi:
- Anh không tin. Anh có diễm phúc vậy sao?
- Tin hay không thì sự thật anh sẽ biết ngay thôi. Chỉ có điều em luôn nghĩ rằng lần đầu tiên của em sẽ dành cho người mà em chọn làm chồng. Nếu điều đó xảy ra, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy.
- Anh chịu hết, trách nhiệm gì cũng chịu hết. Anh vừa nói, vừa mở cúc áo thứ hai
- Và nếu như em có thai…
Không để tôi nói hết câu, nghe đến đó, anh liền ngồi bật dậy, vội sửa lại quần áo cho chỉnh tề, vừa cười vừa bối rối: "Anh say rồi, sao anh lại làm như thế này với em chứ. Em còn trẻ, còn trinh nguyên như thế, em phải dành những thứ quý giá này cho một người đàn ông xứng đáng. Anh yêu em, chính vì thế anh sẽ không làm em khổ. Mình về thôi. Anh đưa em về".
Tôi bảo anh cứ về trước đi, tôi sẽ về sau, chả may vô tình gặp ai lại lắm điều dị nghị. Trong lòng tôi lúc đó biết rằng, mối quan hệ này đã kết thúc, ngay tại đây, vào lúc này.
Khi anh ấy rời khỏi phòng, tôi nhìn mình trong gương, tự cười một mình. Thực ra, tôi không còn là một cô gái trong trắng, nhưng tôi cũng không phải là hạng phụ nữ dễ dãi trong chuyện gái trai. Tôi chỉ muốn xem anh ấy thật ra yêu tôi đến mức nào. Hóa ra cũng chỉ là muốn ăn rồi "quẹt mỏ" cho xong. Khi nghe tôi nói đến việc có thai có lẽ anh ấy đã giật mình sợ hãi. Sự thật là anh ấy đâu muốn bỏ vợ bỏ con để đến với tôi. Đàn ông đã có gia đình, cơ bản đều sẽ như thế cả. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này rồi, tuy nhiên vẫn có chút thất vọng và hụt hẫng.
Tôi mở túi xách, lấy viên thuốc tránh thai khẩn cấp ném vào sọt rác. Hôm nay tôi đã không cần dùng đến nó.
Theo Dân trí
Người tình gạ 'vượt rào', nhưng khi tôi đồng ý anh ấy lại 'bỏ chạy'
Nhận định, soi kèo Melbourne Victory vs Adelaide United, 15h35 ngày 29/3: Bảo vệ vị trí
1. Vào 3 giờ sáng mùng 1 Tết, người vá xe đạp ngồi bên vệ đường 3 tháng 2 (Quận 10, TP.HCM). Bên cạnh anh, chiếc bơm to và thùng dụng cụ vá xe nằm gọn trong chiếc xe đẩy. Gương mặt anh đượm buồn. Chúng tôi ghé vào, anh nở nụ cười thật tươi lấy gói thuốc mời tôi một điếu. "Ế khách quá anh ơi. Từ chiều hôm qua đến giờ, đường vắng, ít xe tôi chưa làm được một mối nào hết", anh nói.
Người thợ vá xe trên đường 3 tháng 2. |
Cuộc sống vất vả, làm cả năm không đủ ăn nên anh không còn khả năng ăn Tết. Anh ra đây ngồi với ước mong sẽ gặp được vài người khách kiếm ít tiền. Những đứa con anh, Tết cũng không về. Chúng còn phải mưu sinh nơi đất khách.
Anh dự định cố gắng làm việc hết ngày mùng 1 Tết. Nếu như ít khách, qua mùng 2 Tết, anh sẽ ở nhà. Dù có thoáng buồn nhưng cũng còn hơn việc phải phơi mặt ngoài đường với nắng gió và sương lạnh. Tôi chúc anh có được những ngày Tết ấm áp.
2. Anh ngồi trên xe lăn. Anh mặc chiếc áo màu lam, quần trắng. Tóc anh đã bạc nhiều. Gương mặt hiền lành phúc hậu. Anh là Nguyễn Văn Hùng (54 tuổi, ở Hóc Môn, TP.HCM).
Anh Hùng trước đây chạy xe ôm. 9 năm trước, trong một lần chở khách, huyết áp lên cao, anh té ngã, dẫn đến bị liệt nửa người. Từ đó, anh ngồi trên xe lăn. Nhận thấy một tay còn hoạt động được, anh quyết định đến với nghề tìm phế liệu để mưu sinh.
![]() |
Anh Nguyễn Văn Hùng và người cháu cùng thức đêm lượm phế liệu. |
Đêm nay, anh nhờ một cô cháu gái đẩy xe đi. Gặp anh trong lúc nghỉ mệt ở góc đường Hai Bà Trưng - Lý Chính Thắng, anh nói: "Cả đêm tôi không ngủ, chỉ lúc nào mệt lắm thì chợp mắt một chút".
Đâu dễ để có dịp anh lượm được nhiều như thế. 9 năm nay, Tết nào anh cũng thức trắng. Không vợ con, anh chỉ làm nuôi bản thân mình thôi nên cũng nhẹ gánh. Phía sau anh, một phụ nữ đứng tuổi dựng chiếc xe đạp đầy những bao phế liệu. Bà cũng như anh, cũng xuyên đêm tìm sự sống.
3. 4 giờ sáng. Người đàn ông nằm trên chiếc xích lô dừng ở vỉa hè đường Hai Bà Trưng (gần nhà thờ Tân Định) tỉnh giấc. Anh ngồi thẳng người cầm chai nước để uống. Anh tên Bình (60 tuổi, quê ở Quảng Ngãi). Anh kể, cuộc sống của anh rất bấp bênh vì hiện nay xích lô không được phép hoạt động. Tuy nhiên khách của anh cũng còn được vài người nên anh còn có thể sống qua ngày.
![]() |
![]() |
Những đạp người xích lô chìm trong giấc ngủ. |
Anh không đủ tiền để thuê nhà trọ nên đêm nào cũng ngủ ven đường. Anh nói: "Buồn lắm. Ngày Tết mà còn đầu đường xó chợ, không nhà cửa vợ con". Ngoài quê, vợ con anh vẫn ngóng trông nhưng anh chỉ đủ tiền mua vé xe khứ hồi về quê. Anh bấm bụng không về, lấy số tiền đó gửi về cho vợ con ăn Tết.
4. Trên lề đường 3/2 gần rạp Hòa Bình, ông Nguyễn Văn Xuyến (64 tuổi) ngồi trên một tấm bạt, mắt nhìn ra ngoài đường. Đôi mắt ông đượm buồn. Ông kể cho chúng tôi nghe về hoàn cảnh của ông.
![]() |
Ông Nguyễn Văn Xuyến trên đường 3/2 |
Nhà ở Mỹ Tho, ông cũng có vợ con như bao người khác. Sau nhiều năm chung sống vợ con đều đã lánh xa ông khiến ông phải bỏ quê lên Sài Gòn tìm đất sống. Không nhà cửa không tài sản, ông lang thang đây đó. Ông thường tìm một chỗ kín đáo ngả lưng qua đêm. Ban ngày ông lay lắt đây đó làm đủ thứ nghề để có được miếng ăn. Nhìn ông, chúng tôi vô cùng ái ngại. Đã lớn tuổi, ngày đầu năm không có mái nhà để cùng con cháu sum vầy quả là điều bất hạnh.
5. Trời đang se lạnh. Cơn mưa xuân chợp ập đến cũng đã làm bao người thức giấc. Những chiếc xích lô, những người phụ nữ nằm giữa đống phế liệu, biết đến bao giờ những mảnh đời khốn khó này mới có nơi trú chân ấm áp?
![]() |
Cả nhà đang ngủ bên cạnh đống phế liệu. |
Trên đường về, khi chuông giáo đường vang lên, chúng tôi chỉ còn biết cầu nguyện cho họ có được một cái Tết no đủ bởi cả năm trời đã vất vả mưu sinh...
"Dù đón Tết theo cách truyền thống hay đi du lịch thì với gia đình Vân cũng đều thú vị. Cứ miễn được ở bên cạnh người thân yêu của mình là nơi đâu cũng vui như Tết", MC Mỹ Vân chia sẻ.
" alt="Những giấc ngủ bên vỉa hè Sài Gòn mùng 1 Tết"/>Các nền tảng mạng xã hội dần trở nên phổ biến trong những năm gần đây. Người dùng hiện nay, từ người già đến trẻ nhỏ, đều không còn xa lạ với Facebook, TikTok hay các sàn thương mại điện tử. Bối cảnh thời đại số đã mang đến nhiều cơ hội để các bạn trẻ lập nghiệp ở lĩnh vực mới, nổi bật trong đó là truyền thông mạng xã hội (social media).
Theo Phạm Khương Duy - Giám đốc marketing Công ty Cổ phần Conenect Media, nhìn nhận, không cần bỏ quá nhiều vốn, các công ty truyền thông mạng xã hội góp phần đem đến nhiều giá trị cho khách hàng là các doanh nghiệp, nhà bán hàng muốn quảng bá thương hiệu của mình trên các nền tảng mạng xã hội lớn. Tuy nhiên, công việc này đòi hỏi người trẻ phải có tư duy, tầm nhìn chiến lược cùng kỹ năng và quyết tâm cao độ, nhất là khi thị trường màu mỡ thu hút rất nhiều công ty cạnh tranh quyết liệt.
Từ khi còn ngồi trên giảng đường đại học, Khương Duy đã cảm thấy hứng thú với lĩnh vực này và tự tìm hiểu qua các tài liệu trên Internet. Đến năm 2019, Duy cùng anh họ thành lập đội truyền thông hỗ trợ các nhà kinh doanh trực tuyến quảng bá và tăng doanh số bán hàng. Sau 3 năm hoạt động, Công ty Cổ phần Connect Media ra đời vào tháng 3/2022.
Từ một nhóm nhỏ chỉ 4 thành viên với số vốn vỏn vẹn 300 triệu đồng, đến nay, Connect Media phát triển thành một công ty trong lĩnh vực về truyền thông trên mạng xã hội. Thành công này có được nhờ sự chuẩn bị kỹ càng và những nỗ lực của Khương Duy cùng các cộng sự. Trong đó, nguồn lực về con người chính là yếu tố cốt lõi để Connect Media phát triển đến hiện tại.
Theo học ngành kinh tế, Khương Duy có nền tảng kiến thức vững vàng, giúp ích rất nhiều khi thành lập công ty, đơn cử như phương pháp quản trị kinh doanh, tìm hiểu và phân tích xu hướng khách hàng, đưa ra các dịch vụ đón đầu xu hướng… Tuy nhiên, về lĩnh vực truyền thông mạng xã hội, anh đều phải tự mình học hỏi, vừa học vừa làm và đúc rút kinh nghiệm.
Theo Duy, trong giai đoạn đầu, khó khăn của Connect Media là làm sao tìm kiếm khách hàng và mở rộng thị trường Thời điểm đó, kinh doanh thương mại điện tử cũng gặp không ít khó khăn vì liên quan nhiều đến vấn đề chuyên môn, cần những mối quan hệ và thực hành nhiều. Đây cũng là lĩnh vực đòi hỏi người đứng đầu phải thường xuyên cập nhật xu hướng thay đổi thường xuyên trên loạt nền tảng Facebook, YouTube, Zalo, TikTok…
Nhờ nỗ lực học hỏi và cố gắng nắm bắt nhu cầu thị trường, Khương Duy và Connect Media mang đến nhiều dịch vụ chất lượng, song song với doanh thu lớn cho khách hàng, từ đó đưa thương hiệu phát triển nhanh chóng.
Hiện tại, khi Connect Media có chỗ đứng trên thị trường, vị CEO Gen Z lại tham vọng mở rộng công ty, hướng tới trở thành một trong những đơn vị truyền thông hàng đầu cả nước.
Anh cho biết khó khăn của ngành này đến từ thị trường nhiều biến động, các doanh nghiệp đối thủ ngày càng nhiều và sự phát triển như vũ bão của công nghệ số. Tuy nhiên, anh và Connect Media sẵn sàng đối mặt thử thách để mang đến nhiều dịch vụ chất lượng hơn nữa cho khách hàng toàn quốc.
Ngọc Minh
" alt="Khởi nghiệp từ trên ghế giảng đường, Gen Z thành giám đốc marketing ở tuổi 23"/>Khởi nghiệp từ trên ghế giảng đường, Gen Z thành giám đốc marketing ở tuổi 23
Với sự chín chắn của người đàn ông 30, cùng với một sự nghiệp có thể nói là vững chắc, tôi dễ dàng tán tỉnh được các cô gái quanh mình. Nhưng người mà tôi chọn, tôi yêu lại là một em gái cùng khu phố. Để tiếp cận được em, tôi đã phải nhờ vả tới bố mẹ mình. Cũng vì có quan hệ thân mật với bố em, nên bố tôi đã sớm tổ chức một buổi giao lưu giữa hai gia đình.
Lúc mới nhìn tôi, em e thẹn nép sau cánh cửa rồi lý nhí “Chào chú”, nhưng bố tôi nhanh miệng “Ấy chết, anh mới 30 thôi cháu à. Hai anh em cách nhau có 7 tuổi cứ gọi là anh cho thân mật nhé”. Em nghe vậy, ôm mẹ cười khúc khích. Suốt bữa ăn tôi lén nhìn em mà lòng lâng lâng. Bắt gặp ánh mắt của tôi mặt em đỏ ửng vì xấu hổ. Lúc đó nhìn em đã xinh lại càng thêm duyên dáng.
Tối hôm gặp em tôi không ngủ được, tôi nghĩ mình đã yêu nét dịu dàng e lệ của em, phần sợ rằng nếu không sớm lên kế hoạch thì tôi sợ sẽ không bao giờ có được em. Tôi nhớ, 12h đêm chạy xồng xộc xuống phòng bố mẹ để năn nỉ bố mẹ xúc tiến cho tôi đám này. Thấy con trai sốt ruột, mẹ tôi sớm đã hiểu ý. Bà nói tôi yên tâm đi về phòng, bà sẽ giúp tôi có được vợ đẹp mà không phải tốn nhiều thời gian.
Mẹ tôi vốn là tổ trưởng tổ dân phố, chỉ sau một tuần “tác chiến” mẹ cô ấy đã gọi điện cho tôi bảo sang nhà chơi. Cũng kể từ hôm đó, chúng tôi đã có những buổi đi chơi riêng, những buổi tối hẹn hò thân mật.
Một năm sau khi em đi làm ổn định chúng tôi đã tổ chức đám cưới. Vì hai gia đình đều có điều kiện, nên bố mẹ hai bên góp tiền mua cho vợ chồng tôi căn hộ chung cư hơn 2 tỷ ở Mỹ Đình. Những tưởng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng ngờ đâu cũng bắt đầu từ đây vợ tôi có những thay đổi và dẫn tới bi kịch gia đình sau này của tôi.
![]() |
Cưới nhau chưa phải là tất cả, quan trọng là quá trình chung sống cùng nhau liệu có hạnh phúchay không (Ảnh minh họa). |
Cưới về tôi mới biết vợ tôi không chỉn chu gọn gàng như vẻ bề ngoài. Vợ tôi vụng về không biết nấu ăn thậm chí cô ấy còn nhầm lẫn giữa trứng gà và trứng vịt, cô ấy quan niệm chiên xào là một nên cho vào một chảo rồi đảo tùm lum,…Nhiều hôm tôi phải xắn tay vào bếp mới có bữa cơm ngon, cũng có hôm tôi phải ăn cơm hàng cháo chợ.
Dù vợ vụng về thế, nhưng đổi lại cô ấy rất ngoan và đáng yêu, mỗi lần tôi nhắc nhở vợ tôi chỉ cười “Em vụng thế mới lấy được người chồng chững chạc và biết thương em như anh”, nói rồi cô ấy lại sà vào lòng tôi…Thực sự tôi cảm thấy mình không giận được cô ấy.
Nhưng rồi thời gian gầy đây vợ tôi bỗng dưng thay đổi, cô ấy đi sớm về muộn thất thường, nhiều hôm tôi thèm ăn cái đồ thập cẩm vợ nấu cũng không có. Cô ấy về 8-9h tối mang theo một cặp lồng thức ăn đã được mẹ vợ chuẩn bị từ trước. Cô ấy bảo tôi ăn còn cô ấy lên phòng đi tắm và xem ti vi. Nhiều lúc tôi cứ cảm giác cô ấy đã viến thành một người khác. Nếu là trước đây tôi ăn gì, làm gì cô ấy cũng ngồi đó nói chuyện, luyên thuyên tới chuyện này sang chuyện khác.
Có hôm tôi lên phòng, vợ tôi còn khóa trái cửa phải tiếng sau mới cho tôi vào. Nhiều lúc tôi thủ thỉ "dạo này em chẳng quan tâm anh gì cả" vợ nói tôi quá già cỗi, suy nghĩ viển vông quá. Cô ấy nói, rồi bật phim Hàn xem dù biết tôi thích bóng đá.
Ngày nọ, chẳng hiểu vì sao tôi nhận được một tin nhắn từ một số máy rất lạ “Anh yêu đang làm gì đấy”. Đang lúc luống cuống vợ tôi đi từ trên nhà xuống và đòi xem điện thoại. Cô ấy nhảy dựng lên khi đọc được tin nhắn đó. Dù tôi có giải thích là nhầm lẫn, nhưng vợ tôi không tin. Cô ấy lên phòng nằm khóc và đêm đó tôi ngủ ở ngoài.
Phải mất một tháng sau, tôi nhờ mẹ vợ làm hòa chúng tôi mới bắt đầu trở lại bình thường. Tôi không nghĩ cô ấy lại tổn thương như vậy, có lẽ vì cô ấy yêu tôi quá nhiều nên mới yếu đuối thế chăng?
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, khi ngày nọ vợ dẫn cô bạn thân mới du học từ Anh về nhà tôi chơi. Cô ấy nói, hiện tại chưa tìm được phòng nên xin ở tạm nhà tôi vài tháng. Tôi không muốn nhưng vì vợ tôi đã quyết định như vậy nên tôi đành chấp nhận “ậm ừ” cho xong chuyện.
Từ hôm bạn vợ đến ở không gian yên tĩnh của cặp vợ chồng mới cưới bị đảo lộn, bao nhiêu lần tôi chướng mắt vì cách ăn mặc của bạn vợ, tôi góp ý vợ để nhắc cô ấy thì vợ bảo “kệ nó anh ạ. Anh đừng nhìn là được. Mình nghiêm chỉnh thì sợ gì chứ, và lại người ta là khách, em nhắc không tiện”.
Dù có bạn tới ở nhưng nhiều đêm vợ tôi đi sớm về muộn mặc kệ hai chúng tôi ở nhà với nhau. Mới hôm qua cô ấy còn thông báo đi công tác 2 tuần. Tôi đứng như trời trồng, tôi bảo vợ “hay anh về nhà bố mẹ ở nhé! Em đi công tác về thì gọi anh”. Vợ nhảy dựng lên “Thế ai trông nhà cho mình. Anh cứ nghiêm trọng cứ ở trong phòng riêng thì sao chứ”. Vợ nói rồi hùng hổ kêu tôi xách vali lên taxi. Tôi nhìn theo cho tới chiếc xe khuất bóng.
Đêm đầu tiên ở nhà cùng bạn thân của vợ tôi ngượng chín mặt, ăn xong nhảy lên phòng khóa trái cửa nằm im. Nhưng ngờ đâu nửa đêm đang ngủ có tiếng gõ cửa, tim đập mạnh còn chân run lẩy bẩy tôi mở cửa phòng nhòm mỗi cái đầu ra “có việc gì không em?”.
Cô ấy nói “máy tính em hỏng, anh xem giùm tí”. Tôi ậm ừ mặc quần áo rồi sang, tôi bảo cô ấy cứ đứng đó, không phải lại gần đâu…Trong lúc tôi lúi húi tắt bật xem thì cô ta ôm chầm lấy tôi tha thiết “vợ đi vắng anh cô đơn không?” tôi run nhưng vẫn cố trấn tính “em buông ra đi, vợ anh là bạn thân em đấy”,…cô ấy cười cười nói rằng “vợ anh không tốt như anh tưởng đâu”,…Tôi nhìn cô ấy rồi đi về phòng.
Đêm thứ hai cô ấy lại nhờ tôi dịch tài liệu hộ cô ấy (tôi là giáo viên triếng Trung), 1h đêm tôi chuẩn bị về phòng thì cô ấy bỗng dưng cô ấy ôm lấy tôi rồi cởi vội chiếc áo ngủ. Nhìn thấy cô ấy đứng đó không mặc gì tôi run quá. Lúc đó, thật sự tôi sốc quá không còn khả năng kháng cự. Cô ấy ôm lấy tôi, và tôi đã hôn cô ấy. Chuyện gì tiếp theo thì chắc mọi người đã rõ.
Tôi cảm thấy mình có lỗi nên hôm sau gọi điện cho vợ tôi luôn, vợ tôi vẫn bình thản, nhí nhảnh yêu đời hỏi han về hai chúng tôi còn dặn tôi “Anh nhớ phải giữ mình đấy nhé, đừng có phụ em”. Tôi giật bắn người. Đêm hôm đó, tôi đã cố gắng nhưng rồi bạn thân của vợ lại tìm tôi, lần này là trong phòng ngủ của vợ chồng tôi.
Và tiếp đó là những ngày thứ bảy, chủ nhật căng thẳng vì vụng trộm…Rồi trưa hôm đó, khi tôi đang ôm cô ấy ngủ thì vợ tôi bất ngờ trở về. Cô ấy khóc ầm lên, ném hết đồ đạc và đuổi cô bạn thân đi…Hôm đó là một đêm tôi thức trắng, dù tôi khẳng định với vợ chưa bao giờ yêu ai ngoài cô ấy nhưng vợ không tin “Anh đừng nói gì nữa..”
Chuyện đến tai bố mẹ hai bên, dù tôi và bố mẹ tôi đã xin lỗi nhưng không cứu vãn được cuộc hôn nhân này. Chỉ sau mấy tháng chúng tôi ra tòa ly hôn, dù tôi rất yêu vợ.
![]() |
Thế mới nói, lòng dạ đàn bà thật nham hiểm, họ chẳng từ thủ đoạn nào để có được điều mình muốn (Ảnh minh họa). |
Từ hôm ly hôn tới nay đã được 1 tháng nhưng tôi chưa bao giờ hết yêu cô ấy, mỗi chiều tôi đi làm về đều ngó qua ngôi nhà mà vợ đang sống, cánh cửa vẫn im lìm. Hẳn vợ tôi đang đau khổ lắm. Tôi biết mình đã sai vì không kìm nén được dục vọng. Đang lúc chới với, khổ đau, bạn thân của vợ tìm đến tôi và cho tôi biết một sự thật, tôi đã lặng đi một lúc lâu.
Mọi chuyện đã rõ, vợ chưa bao giờ yêu tôi, cô ấy chẳng qua muốn đẩy tôi vào thế ngoại tình với bạn thân của mình để được ly hôn. Cũng bởi, cô ấy có quan hệ với người đàn ông khác, trẻ tuổi hơn tôi, thành đạt hơn tôi, cô ấy đi sớm về muộn cũng vì anh ta chứ chẳng phải do công việc, rồi chuyến đi công tác đó cũng chỉ là đi "du hí' cùng người tình…Mọi đảo lộn trong gia đình tôi đều do cô ấy mà ra.
Giờ tôi đã hiểu lòng dạ đàn bà là thế nào, thật nham hiểm. Nhìn dáng vẻ mỏng manh yếu đuối của cô ấy tôi có nằm mơ cũng không tưởng tượng được cô ấy sẽ làm thế với tôi. Cô ấy thủ đoạn, gian xảo và diễn kịch giỏi hơn cả một diễn viên thực sự. Cô ấy sẵn sàng đạp đổ hạnh phúc của mình để có được thứ khác mà cô ấy muốn.
Cô ấy chẳng màng tới danh dự của tôi, của bố mẹ tôi. Người đàn bà như thế không đáng được tôi yêu thương tôn trọng, giờ tôi đã hiểu mình chẳng có lý do gì để nuối tiếc cả. Với tôi tuổi 30 chưa có gì là quá muộn để làm lại từ đầu.
(Theo Đời sống pháp luật)
" alt="Vợ gài bẫy chồng ngoại tình để dễ bề ly hôn"/>