Nhận định, soi kèo Hyderabad vs NorthEast United, 21h00 ngày 23/12: Cửa trên ‘tạch’
本文地址:http://play.tour-time.com/news/64d199479.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo U19 Wales vs U19 Anh, 2h00 ngày 20/3: Tam sư khó nhọc
Khó nhất là lận đận mãi tôi vẫn chưa xin được việc làm, mẹ chồng càng có cớ để xỉa xói, khinh thường. Nghe những lời đay nghiến, nhiều lúc tôi cũng điên tiết, nhưng nghĩ mình là phận dâu con nên nín nhịn. Bị đè nén mãi, vốn là người trầm tính, tôi càng trở nên kiệm lời. Tôi quyết định xin việc làm để khỏi sống cảnh phụ thuộc, chấp nhận làm một nhân viên bán hàng với mức lương bèo bọt 1,5 triệu/tháng, nhưng tôi cũng cảm thấy vui vì sáng sớm là đi, chập choạng mới về, ít phải chạm mặt mẹ chồng. Không bị “trói chân” nhưng hết giờ là tôi về nhà, không lượn lờ, la cà, vậy mà có hôm tắc đường về muộn là bị mẹ chồng mắng nhiếc, nào là đi làm không đủ nuôi cái mồm, nào là trốn tránh việc nhà...
Có lẽ vì bị khủng hoảng tinh thần nên hai năm sau ngày cưới tôi mới có thai. Sinh con, những tưởng tôi sẽ có được niềm vui từ con, thằng cháu nội mà ông bà trông ngóng sẽ giúp thu dần khoảng cách giữa tôi với nhà chồng. Nhưng không, một lần nữa, tôi lại bị đánh bật ra. Vì sinh mổ và bị nhiễm trùng vết khâu phải nằm viện nên tôi không có sữa. Nằm trong viện, tôi đã khóc rất nhiều, thương con vừa mới chào đời đã phải cách ly mẹ. Chị tôi lặn lội từ quê xuống chăm em, còn gia đình chồng bỏ mặc. Tôi tự an ủi mình là họ bận chăm sóc con tôi nên không một lời trách cứ. Đếm từng ngày để xuất viện về nhà, tôi sững sờ khi mẹ chồng không muốn cho tôi gần con. Trước mặt chị gái tôi, bà giả lả là tôi còn chưa hết đau nên cứ nghỉ ngơi. Tôi ngờ ngợ nhưng cũng phải nghe lời bà. Hàng ngày tôi vẫn sang phòng con, nhưng hễ tôi đến gần nó là bà lại tìm cách tách ra. Chưa hiểu bà có ý đồ gì nhưng bức xúc nên tôi hỏi: “Sao mẹ lại như vậy, nó là con của con cơ mà”. Mẹ chồng tôi cũng chẳng cần ý tứ: “Con cô sinh ra nhưng là máu mủ, dòng giống nhà này. Tôi không muốn cháu tôi lớn lên nhếch nhác, kém cỏi như mấy đứa trẻ con trên bản nhà cô”.
Cay xộc sống mũi, nước mắt cứ thế trào ra, lần đầu tiên, từ khi làm dâu tôi “bật” lại bà. Thế là mẹ chồng lu loa là tôi hỗn láo rồi gọi chồng tôi và các chị về họp gia đình. Chị chồng chửi bới tôi không tiếc lời, mắng chồng tôi không biết dạy vợ. Chồng tôi ngồi trơ như tượng gỗ không một lời bênh vực vợ. Khi chỉ có hai vợ chồng, tôi vừa mở lời giải thích thì anh quát: “Im ngay, sai lè lè mà còn to mồm”.
Tôi vừa uất ức vừa thất vọng về chồng. Nghĩ về tương lai của mình chỉ là bức tranh ảm đạm, tôi đã tính đến chuyện ly hôn nhưng con tôi còn quá nhỏ. Đêm đó, mẹ tôi lại gọi điện khóc lóc báo tin chị tôi bị chồng ngược đãi nên ôm con bỏ về nhà. Tôi không muốn con tôi lớn lên mà không có bố bên cạnh, cũng không muốn mẹ tôi, người phụ nữ già nửa đời người chưa thuộc hết con chữ lại phải gánh thêm một nỗi đau. Tờ đơn ly hôn chính tay tôi viết rồi lại tự đốt nó đi.
Từ hôm ấy, tôi sống trong nhà lầm lũi như một cái bóng. Ngày ngày tôi đi làm, tôi cố gắng gom góp, dành dụm để có tiền lo cho con rồi sau này có điều kiện sẽ ra ở riêng. Tôi đã gồng mình lên làm thêm đủ thứ việc để có thêm thu nhập. Thời gian ở bên con thật ít ỏi, mà nếu có nhiều cũng chẳng dùng hết, vì từ việc con ăn, con ngủ mẹ chồng tôi đều giành làm hết. Nhiều lúc không chịu đựng được sự vô lý của bà, tôi đã đôi co. Những lần như thế, trong nhà lại căng thẳng và đã có lần vì tôi phản ứng quyết liệt, chồng tôi đã cho tôi một cái tát như trời giáng.
Đã có lúc, tôi tính thuê nhà ở riêng nhưng mẹ chồng tôi ra điều kiện: “Đi đâu thì đi, để thằng cháu lại”. Tôi biết không dễ để ra đi nên đành ngậm ngùi ở lại. Bốn năm qua, tôi vẫn sống bên lề cuộc sống của con. Sự đau đớn, mệt mỏi như vắt kiệt sức sống của tôi, nhất là khi phát hiện ra chồng tôi có người đàn bà khác. Tôi thấy mình không thể tiếp tục cuộc sống như thế này nữa. Một người bạn tốt bụng cho tôi mượn nhà để ở trong thời gian ba năm cô ấy ra nước ngoài. Trước tòa, tôi có thể chứng minh thu nhập của tôi đủ nuôi con. Được bạn bè tiếp sức, tôi có thêm can đảm để lần thứ hai viết đơn ly hôn.
Hôm đó, tôi xin nghỉ trọn một ngày, đưa con đi chơi. Vậy mà chốc chốc mẹ chồng lại gọi điện rối rít giục đưa nó về. Con của mình mà cứ như là đi mượn. Nghĩ thế, nước mắt chực trào, tôi ôm con vào lòng, hỏi: “Mai mốt mẹ con mình dọn ra ngoài sống, con có thích không?”. Không ngần ngừ, con trai tôi đáp: “Không!”. “Sao lại không?”, tôi hoảng. “Vì mẹ không thương con, mẹ đi suốt ngày, mẹ bỏ mặc con cho bà. Nếu ở với mẹ, mẹ sẽ bỏ con một mình cả đêm cho thạch sùng cắn chân, con học dốt không có ai dạy bảo. Mẹ không có nhà, không có tiền mua dép cho con đi, không có tiền cho con ăn quà, mua đồ chơi…”. Tôi sững sờ nhưng cố trấn tĩnh: “Ai nói với con như thế?”. “Bà nội. Mà con không thích sống với mẹ đâu, con muốn ở với bà cơ”.
Tôi chết lặng, không thể tin chính mẹ chồng tôi đã "bơm" vào đầu đứa cháu bé nhỏ những điều xấu xa và vô vàn nỗi sợ đó. Nhìn con vùng khỏi tay tôi để chạy đi tìm bà, nước mắt tôi ứa ra. Lẽ nào tôi đã mất con?
(Theo Thu Nhật/Phunuonline)">Lẽ nào tôi đã mất con?
Ảnh minh họa: Internet.
Khoảng gần một năm trở lại đây, chẳng hiểu sao chuyện quan hệ vợ chồng của chúng tôi có trục trặc. Mỗi lần gần gũi, vợ tôi đều tỏ thái độ không muốn “hợp tác” hoặc nằm yên kiểu như “nhanh nhanh chóng chóng” cho xong chuyện.
Thấy thái độ của vợ là lạ, không bình thường, lựa lúc vợ chồng vui vẻ tôi có hỏi cô ấy thì cô ấy chỉ nói rằng do công việc ở cửa hàng hàng ngày bận bịu, mệt mỏi nên về nhà không còn đầu óc nào để yêu chồng.
Ngạc nhiên với lý do cô ấy đưa ra vì cửa hàng quần áo cũng mở bẩy, tám năm nay, từ ngày hai đứa nhỏ nhà tôi đầy năm đến giờ chứ có phải vừa khai trương đâu mà cô ấy kêu mệt mỏi. Nghĩ đi rồi nghĩ lại, tôi bảo với vợ nếu buôn bán ế ẩm, căng thẳng quá thì cô ấy có thể về nhà, chợ búa cơm nước nghỉ ngơi, kinh tế gia đình tôi sẽ lo nhưng cô ấy gạt phắt đi, bảo cô ấy không muốn làm “ô sin” ở nhà.
Thấy vợ như vậy, tôi cũng chẳng biết làm sao, đành lẳng lặng tìm hiểu một số thông tin về bệnh lãnh cảm tình dục của phụ nữ, cách cải thiện, chữa trị… rồi đem “áp dụng” mỗi lần hai vợ chồng yêu nhau.
Thế nhưng trái với những nỗ lực ấy của tôi, hai tháng trở lại đây, vợ tôi “cai” hẳn chuyện quan hệ chăn gối với chồng. Cô ấy dứt khoát không cho động vào người với lý do “đang có bệnh”.
Giục vợ đi khám thì cô ấy bảo đã khám rồi, bác sỹ đã kê đơn thuốc và cô ấy đang điều trị. Vậy là tôi đành phải “ngủ chay” với lý do ấy của vợ mà không hề có bất kỳ sự nghi ngờ nào.
Và sự thật đã được phơi bày khi chủ nhật vừa rồi, cô cháu gái con của chị ruột tôi đi cùng bạn bè đến một nhà hàng sinh thái ở ngoại ô thành phố.
Cháu đã bắt gặp cảnh vợ tôi – mợ của nó đang ôm ấp một người đàn ông trên một cái võng mắc ngay trong vườn cây ăn trái sum suê. Quá ngạc nhiên, nó điện thoại về cho tôi, giọng run lẩy bẩy: “Cậu ơi, cậu sang đây ngay đi, mợ đang cặp bồ với một ông ở đây này, cậu sang ngay nhé”.
Nghe cháu mình nói mà tôi bán tín bán nghi vì sáng nay chính tôi chở vợ ra cửa hàng, cô ấy còn dặn trưa nay không về nhà ăn cơm vì bận đóng hàng cho khách mua buôn ở tỉnh lên cho kịp chuyến xe.
Điện thoại lại cho nó, nó khẳng định không thể nhìn nhầm và vẫn đang đứng để quan sát vợ tôi và người đàn ông kia giờ đã chuyển vị trí từ cái võng sang bàn ăn để ăn trưa.
Vội vàng phóng xe qua cửa hàng, cô bé giúp việc nói vợ tôi chỉ đến cửa hàng khoảng 10 phút rồi đón taxi đi đâu không rõ. Theo địa chỉ cô cháu gái đưa, tôi sang đến khu nhà vườn ấy và chính mắt chứng kiến vợ tôi cùng người tình vừa ăn uống, vừa âu yếm quàng vai nhau, thỉnh thoảng lại còn đút cho nhau ăn rất tình tứ.
Đứng một lúc lâu, tôi bảo cô cháu gái cứ đi chơi cùng các bạn, không quên dặn nó đừng nói chuyện này cho ai biết rồi rút điện thoại gọi cho vợ.
Đầu dây đằng kia, cách chỗ tôi chẳng bao xa, cô ấy một tay rút điện thoại, tay kia vẫn đang choàng qua cổ người tình, giọng hết sức bình thường “em đang đi ăn với chị khách hàng, anh cho các con ăn uống đi nhé, chiều em về”.
Không chịu nổi sự giả dối của người đàn bà đã ngoại tình còn trơ tráo, tôi đi đến thẳng trước mặt hai người, cầm cái điện thoại của cô ấy ném xuống đất rồi lẳng lặng quay lưng đi về, mặc vợ tôi mặt tái dại, miệng ú ớ nói không nên lời.
Cô ấy về nhà sau tôi độ nửa tiếng, òa khóc xin tôi tha thứ. Cô ấy bảo người đàn ông kia là chủ một cửa hàng bán trái cây trên mạng, cô ấy mới quen được gần nửa năm nay.
Giờ tôi không biết phải làm sao khi nỗi hận vợ phản bội tình yêu của mình, phản bội tình yêu của các con rất lớn và biết khó lòng có thể tha thứ cho việc làm này của cô ấy. Nhưng tôi lại thương hai đứa con trai bé bỏng…
(Theo Tiền phong)">Chê chồng giám đốc, vợ cặp bồ với anh bán hoa quả
Trời chiều, tiệm thưa khách, anh Lê Dương Thanh (SN 1994, ngụ TP.Tân An, tỉnh Long An) tranh thủ chạy đi mua thuốc cho chú cún con đặc biệt của mình.
Đây là một trong 2 chú chó con may mắn thoát chết sau vụ tiêu hủy đàn chó 15 con của anh Phạm Minh Hùng (49 tuổi) tại xã Khánh Bình (huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau), gây xôn xao dư luận vừa qua.
![]() |
Anh Hùng chở đàn chó 17 con từ TP.HCM về quê nhà tại tỉnh Cà Mau. |
Những ngày qua, anh Thanh lập nhóm tình nguyện phát cơm, áo mưa cho người dân về quê các tỉnh miền Tây trên đường Quốc lộ 1A. Khoảng 15h ngày 7/10, Thanh nhìn thấy chiếc xe máy cũ kỹ chất đầy những vật dụng lỉnh kỉnh của anh Hùng.
Phía sau chiếc xe cũ nát, anh Hùng chở thêm 4 chú chó, xung quanh là những bao, túi xách treo lủng lẳng. Thấy lạ, Thanh đến hỏi thăm thì được anh Hùng cho biết đang trên đường từ huyện Đức Hòa (Long An) về Cà Mau.
Anh Hùng lên huyện Đức Hòa làm thợ hồ. Tuy nhiên, suốt 4 tháng vừa qua, anh thất nghiệp, chỉ bó gối ở nhà với đàn chó đói.
“Tôi hỏi thăm thì anh Hùng cho biết, ngoài 4 con chó chở trên yên xe, anh còn chở thêm hơn chục con chó nhỏ để trong túi xách treo bên hông xe và một con mèo nữa”, Thanh kể.
![]() |
Một nữ tình nguyện viên trong nhóm thiện nguyện của anh Dương Thanh nhận chú chó con từ anh Minh Hùng. |
“Anh ấy nói với tôi là nuôi đàn chó cho đỡ buồn. Dù cuộc sống còn nhiều cực nhọc nhưng anh rất thương và quyết chăm sóc chúng. Thế nên, khi về quê, anh cũng cố gắng chở cả đàn về theo”, Thanh kể thêm.
Thanh xin được quay phim anh cùng đàn chó. Sau đó, Thanh đăng tải video này lên mạng xã hội với hi vọng anh Hùng sẽ nhận được sự giúp đỡ, hỗ trợ từ mọi người.
“Một lúc sau, anh Hùng hỏi tôi là có thích nuôi chó không. Nếu thích, anh ấy cho một con và nói xin thì cho chứ có nghèo cũng không bán chó. Anh nói thêm là chó dễ nuôi lắm, cho cơm với nước tương nó cũng ăn. Thấy mấy chú chó dễ thương, tôi nhận một con.
“Sau khi nhận chú chó con, tôi gửi vào chùa Ân Thọ Tự và cùng một người chị quen biết nuôi dưỡng, chăm sóc. Mọi người rất quý chú chó con này và xem như đó là một cái duyên”, Thanh kể.
Niềm an ủi cuối cùng
Tại chùa, cún con được mọi người rất quý mến, chăm sóc chu đáo. Đích thân sư trụ trì chùa Ân Thọ Tự đã đặt tên cho chú cún là Tu Di. Khi biết tin những thành viên khác trong đàn của Tu Di đã bị tiêu hủy, Thanh rất bất ngờ.
Sau đó, anh đưa cả nhóm thiện nguyện của mình cùng chú chú chó nhỏ đi xét nghiệm Covid-19. Rất may, tất cả đều âm tính. Cún con cũng được phun khử khuẩn để đảm bảo an toàn khi tiếp xúc với mọi người.
![]() |
Anh Dương Thanh cho biết, hiện chú cún đang được nuôi dưỡng tại chùa Ân Thọ Tự. |
Những ngày qua, Thanh liên hệ với chủ cũ của Tu Di để chia sẻ nỗi buồn mất đi đàn chó. Bên kia đầu dây, Dương Thanh nghe tiếng người đàn ông bật khóc...
Thương người đàn ông yêu động vật, Thanh và nhóm bạn của mình quyết tâm chăm sóc Tu Di với hi vọng có thể trả chú cún này cho chủ cũ như một niềm an ủi cuối cùng.
![]() |
Dương Thanh cho biết, anh và đội sẽ chăm sóc chú cún cho tốt, sau này, nếu được sẽ trả lại chó con cho chủ cũ. |
“Chúng tôi tự hứa với nhau rằng sẽ chăm sóc, nuôi chú chó thật tốt để khi nào anh Hùng lên Long An, tôi sẽ cho anh gặp lại chú chó con của mình. Nếu anh ấy muốn nhận lại, tôi cũng sẽ đồng ý và xem đó như một niềm an ủi cho những mất mát mà vợ chồng anh đã trải qua”, anh Thanh nói thêm.
Sau ít ngày nuôi dưỡng, chăm sóc, chú chó con bắt đầu mến chủ mới và rất nhanh nhẹn. Tuy nhiên, do chưa được tiêm ngừa nên cún con xuất hiện một số vấn đề về sức khỏe. Anh Thanh đã ngay lập tức đến tiệm thuốc thú y để mua thuốc, chăm sóc cún con.
Bài:Nguyễn Sơn
Ảnh: Nhân vật cung cấp
Liên quan vụ tiêu hủy đàn chó 15 con, Trưởng trạm y tế xã ở Cà Mau đã viết đơn xin nghỉ việc. Còn chủ nhân của đàn chó được một người ở TP.HCM chuyển cho 50 triệu đồng.
">Chú cún thoát chết trong vụ tiêu hủy 15 chú chó ở Cà Mau được nuôi ở chùa
Nhận định, soi kèo Sesvete vs Bijelo Brdo, 21h30 ngày 21/3: Cửa trên thắng thế
Nói chung, chồng kiếm được bao nhiêu, tôi "ôm" hết để anh không có cơ hội tiêu pha lãng phí bên ngoài.
Hai vợ chồng đều hài lòng với phương án quản lý tài chính mùa dịch. Chúng tôi cảm thấy an tâm hơn, vì nếu xảy ra chuyện gì, vẫn có một khoản dự trữ. Nhưng khi biết được chuyện này, nhà chồng lại không vui chút nào.
![]() |
(Ảnh minh họa: KT) |
Hễ có dịp gặp tôi, mẹ chồng lại nói rất to với bố chồng, mà thực chất là nhắc nhở tôi: "Tội nghiệp thằng Phương, dạo này nó không biết lương là gì. Nó không có đến cả cơ hội cầm đồng tiền vất vả làm ra".
Tôi vốn không phải người giỏi nhịn. Đứng trong bếp, tôi cố ý nói cho mẹ chồng nghe được: "Bao nhiêu tiền cũng vào Tôm với bố Tôm hết đấy ạ!".
Hôm ấy ngày giỗ cụ, mẹ chồng tôi bàn với mấy bà cô, bà thím "dạy dỗ lại" tôi. Thế là suốt cả buổi hôm đó, mọi người bàn tán xôn xao về chủ đề lương lậu của chồng tôi.
Khơi mào là bà thím chồng: "Đôi lúc phụ nữ nên bỏ bớt gánh nặng cho mình để chuyển sang cho đàn ông. Để chồng giữ tiền cũng là một cách “dạy” cho đàn ông biết lo, quan tâm đến đời sống gia đình, tự lập trong quản lý tài chính, chi tiêu và hiểu được nỗi vất vả của phụ nữ khi phải cân đối, đánh vật với cơm áo gạo tiền, đủ thiếu trong nhà...".
Bà thím có vẻ hơi "lạc đề" nên bị mẹ chồng tôi cắt ngang: "Thằng Phương dại lắm. Lương cứng lương mềm, tiền làm thêm làm nếm đều đưa cho vợ nó hết. Hôm nọ nó giấu được 5 triệu đồng, lén đưa cho mẹ, còn dặn là đừng để vợ con biết, cô ấy sẽ giận. Tôi thương con vô cùng, mà càng nghĩ càng ức con dâu. Nó làm vợ mà không biết thương chồng, đàn ông ra ngoài mà không có tiền thì bí lắm, mất hết tự tin. Đành rằng nó giữ lương cứng, nhưng khoản kiếm thêm thì phải để thằng Phương tự quản chứ, ai lại ôm hết như thế".
Bà cô ngồi đối diện đồng tình với mẹ chồng tôi: "Chị nói phải, gần đây em thấy thằng Phương gầy hẳn đi, chắc nó khổ sở lắm. Làm việc vất vả là thế, nhưng thu nhập bao nhiêu vợ nó hưởng hết".
Nghe đến đây, tôi sang phòng khách, nói nhỏ nhẹ nhưng cương quyết: "Mẹ ơi, mẹ không hài lòng gì với con thì cứ góp ý thẳng, sao lại mang chuyện trong nhà để nói ở đây ạ?".
Bà cô phản ứng lập tức: "Cháu nói thế là có ý gì? Ở đây toàn người nhà, ta là cô ruột của chồng cháu cơ mà”, vừa dứt câu, bà cô lại quay ngoắt sang mẹ chồng tôi: “Chị ơi, con bé này cần được dạy dỗ lại".
Mẹ chồng tôi liền lớn tiếng: "Trước đây dù thấy con hỗn, mẹ vẫn nhịn, nhưng càng ngày con càng ghê gớm nên mẹ phải nói cho biết, ở trong cái nhà này, kính trên nhường dưới là điều vô cùng quan trọng. Trên con còn có chồng, trên chồng con là bố mẹ. Con xem, con chẳng coi ai ra gì, mẹ nói con cãi, cô nói con cũng cãi".
Tôi nghe thế, càng quyết tâm "cãi" cho ra nhẽ, nhưng bằng nụ cười và lời mềm mỏng: "Con biết gần đây mẹ không hài lòng chuyện con quản lý kinh tế trong nhà, nhưng mẹ biết không, thời điểm này đang rất khó khăn, dịch bệnh diễn biến phức tạp, chúng con có thể mất việc bất cứ lúc nào, nếu con không đứng ra vun vén và chi tiêu hợp lý thì không biết tương lai thằng Tôm ra sao. Con biết, mẹ cũng cầm hết lương của bố. Cô biết không, có lần cháu từng nghe cô nói, cô phải ôm hết lương của chú, để đảm bảo rằng chú không có cơ hội vung tiền ngoài hàng quán. Con nói thật, người vợ nào chẳng vậy, và đã là phụ nữ thì nên hiểu và thông cảm cho nhau".
Nghe đến đây, các bà cô im bặt, mẹ chồng tôi bèn mát mẻ: "Con dâu thời nay giỏi quá cơ! Dạy dỗ cả mẹ chồng".
Chồng tôi ở trên gác vội vàng chạy xuống bắt tôi sang phòng khác và phân trần với các bà: "Con xin mẹ, con xin các thím, các cô. Chuyện ai quản tài chính là do chúng con bàn bạc rồi mới quyết định, đây là chuyện riêng của nhà con, mọi người đừng can thiệp hay bàn tán nữa ạ. Con nghe mà nhức hết cả đầu".
Từ hôm ấy, mẹ chồng tôi không còn mát mẻ gì chuyện tôi giữ hết tiền của chồng nữa, nhưng tôi biết bà đang không vui với tôi. Tôi nên làm gì tiếp theo đây?
Theo Phụ Nữ TP.HCM
Mới đây, MC Cát Tường lại có phen “ngã ngửa” trước cô nàng lương trăm triệu tham gia chương trình hẹn hò có gu người yêu độc lạ.
">Nhà chồng không vui khi tôi cầm hết lương của ông xã
Khi chỉ có hai vợ chồng với nhau, anh chẳng ngại ngần gì mà không lật bài bằng những câu cạn tình cạn nghĩa, trơ tráo, vô sỉ. Nào là chấp nhận lấy tôi, nín nhịn chịu đựng tôi chừng ấy thời gian là đủ lắm rồi. Tôi tưởng mình là ai kia chứ, lá ngọc cành vàng à? Chẳng qua lúc trẻ cần một chỗ dựa, một nơi yên ổn để tiến thân nên anh mới phải chịu “nhục” bấy lâu. Nay anh phải có một người vợ tương xứng với vị trí và tài năng của anh, có đâu “đốt đời” với một bà vợ vừa già, vừa xấu, vừa vô dụng thế này…
Con người ta, dường như khi đã bạc thì không bút mực nào tả xiết. Cả nhà tôi bất ngờ khi biết thêm góc khuất nhân cách của một người bấy lâu mình cứ tưởng là hiểu rõ lắm, thân thiết lắm và đối đãi hết lòng. Sự thất vọng ê chề, nỗi đớn đau vì lầm tưởng và bị lợi dụng làm cha tôi suy sụp. Cảm giác ghê sợ, khinh bỉ làm tôi không sao chịu đựng nổi, chỉ mong mau chóng thoát khỏi con người vô ơn, tệ bạc, phản trắc.
Khi nỗi bất ngờ choáng váng qua đi, khi ba tôi đã bình tâm hơn sau cú sốc lật lọng của gã con rể vốn được ông yêu quý chẳng khác con ruột, chúng tôi quyết định sẽ cắt bỏ cái khối u nhọt đó khỏi phần đời còn lại của mình. Chỉ thương hai đứa con nhỏ dại. Thế nhưng, cuộc ly hôn chẳng phải dễ dàng gì, bởi sự trơ trẽn đến tận cùng của người đàn ông vốn có học, từng chịu ơn cha tôi, từng thản nhiên đón nhận sự cưu mang chăm sóc của gia đình vợ nhiều năm dài để yên tâm học hành… Chồng tôi gây khó dễ trong việc đòi chia đôi mớ tài sản có được trong thời kỳ hôn nhân, cố tình không nhìn nhận căn nhà, cái xe đều do ba tôi sắm sửa cho… Bần tiện đến mức, anh ta đòi mang cả chút nữ trang ít ỏi vốn là quà cưới cho cô dâu ngày xưa ra chia chác…
Thế nhưng, anh ta lại chẳng màng đến hai đứa trẻ luôn níu áo bố. Trong cuộc chiến tranh hơn thua từng chút quyền lợi đó, anh ta hoàn toàn chẳng đả động gì đến hai sinh linh tội nghiệp kia, tựa như chúng chẳng hề tồn tại. Anh ta “trả giá” từng trăm ngàn khi ra tòa thỏa thuận về tài sản. Trước mặt thiên hạ, người từng đầu ấp tay gối với tôi không ngần ngại than nghèo kể khổ, bao nhiêu tiền làm ra lâu nay bị bên vợ “siết” để đầu tư này nọ hết, giờ phải chia đều ra để anh ta bớt bị thiệt thòi!
Con chim ngỡ mình đủ lông đủ cánh đã bạc bẽo bay đi. Cuộc đời nhân quả nhãn tiền, tôi thực tâm không nuôi lòng oán hận, chỉ thương hai đứa con mất cha bởi những tham vọng và toan tính của chính người đã sinh ra chúng. Tôi càng tiếc nuối tình yêu và niềm tin đã đặt sai chỗ, uổng phí tuổi xuân cho một người không xứng đáng…
(Theo Phunuonline)">Bảy năm chịu 'nhục' để tiến thân
Từ khi học lớp 6, T. bắt đầu không tập trung, học hành sa sút dù không chấn thương đầu, không bị viêm não. Gia đình đưa T. khám, được chẩn đoán chậm phát triển trí tuệ, trầm cảm, uống thuốc không đỡ.
4 năm trước, tình trạng bệnh nặng hơn với các triệu chứng đau đầu, kém tập trung, thay đổi tính cách, hạn chế tiếp xúc. Sau đó bệnh nhân run tay, tứ chi co cứng, đi khám tại địa phương được chẩn đoán tâm thần phân liệt.
Chị T. nhập Bệnh viện Chợ Rẫy trong tình trạng gần như là người tàn phế, chân tay co quắp, chỉ nằm một chỗ, gần như không ăn uống được do sặc nghẹn.
"Sau khi kiểm tra hình ảnh não, gan, xét nghiệm, chúng tôi chẩn đoán đây là bệnh wilson thể gan - thần kinh, đồng bị lắng đọng trong gan, não người bệnh" – BS Phước nói.
Bệnh nhân được uống thuốc thải đồng, kẽm, điều trị hỗ trợ… tình trạng được cải thiện. Hiện nay, chị T. đã tỉnh táo, tiếp xúc tốt, tự ăn uống, đi đứng, sinh hoạt gần như bình thường.
BS Phước cho biết, wilson là bệnh di truyền vô cùng phức tạp, khó chẩn đoán vì triệu chứng thay đổi từ lâm sàng cho đến xét nghiệm. Nếu không được điều trị, bệnh nhân sẽ bị đồng lắng đọng gây xơ gan, suy gan cấp; tổn thương não… hầu như tử vong ở tuổi 20 - 30.
Căn bệnh này rất hiếm, theo y văn thế giới, khoảng 30.000 người thì có 1 người mắc bệnh. Tuy nhiên, đây là bệnh có thể điều trị được.
Mắc bệnh vô cùng hiếm, cô gái bị chẩn đoán thành bệnh tâm thần
友情链接